XUẤT Ê DÍP TÔ KÝ 37-38: CHI TIẾT TRONG CÁCH LÀM HÒM BẢN CHỨNG, XÂY CẤT ĐỀN TẠM CHO ĐỨC GIÊ HÔ VA:

https://www.mediafire.com/file/azmaxfv8qudl5kn/XUA%25CC%2582%25CC%2581T_E%25CC%2582_DI%25CC%2581P_TO%25CC%2582_KY%25CC%2581_37-38-.m4a.m4a/file

XUẤT Ê DÍP TÔ KÝ 37-38:

Xuất Ê-díp-tô Ký 37
Đóng hòm bảng-chứng
1Đoạn, Bết-sa-lê-ên đóng hòm bằng cây si-tim, bề dài hai thước rưỡi, bề ngang một thước rưỡi, và bề cao một thước rưỡi. 2Người bọc vàng ròng bề trong và bề ngoài, cùng chạy đường viền chung-quanh. 3Đúc bốn cái khoen vàng đặng gắn bốn góc: hai cái bên hông nầy, hai cái bên hông kia. 4Người cũng chuốt các đòn bằng cây si-tim, bọc vàng; 5rồi xỏ đòn đó vào khoen hai bên hông, đặng khiêng hòm.
Làm nắp thi-ân
6Người cũng làm một cái nắp thi-ân bằng vàng ròng, bề dài hai thước rưỡi, bề ngang một thước rưỡi. 7Làm hai tượng chê-ru-bim bằng vàng đánh dát để nơi hai đầu nắp thi-ân, 8một tượng ở đầu nầy và một tượng ở đầu kia, ló ra nơi hai đầu nắp. 9Hai chê-ru-bim sè cánh ra che trên nắp thi-ân, đối-diện nhau và xây mặt vào nắp thi-ân.
Đóng bàn để bánh trần-thiết
10Người cũng đóng một cái bàn bằng cây si-tim; bề dài hai thước, bề ngang một thước, bề cao một thước rưỡi; 11bọc bằng vàng ròng, và chạy một đường viền chung-quanh. 12Lại cũng lên be cho tứ-vi bàn cao chừng bốn ngón tay, và chạy cho be một đường viền vàng. 13Người đúc bốn cái khoen vàng tra vào bốn góc, tại nơi chân bàn. 14Các khoen ở gần nơi be để xỏ đòn vào, đặng khiêng bàn; 15người chuốt đòn bằng cây si-tim, bọc vàng, đặng khiêng bàn. 16Lại cũng lấy vàng ròng mà làm các đồ-dùng bày trên bàn: dĩa, chén, ly, và chậu, để dùng làm lễ quán.
Chân-đèn
17Người cũng làm chân-đèn bằng vàng ròng; cái chân, cái thân, cái đài, cái bầu, và cái hoa đều làm ra bằng vàng đánh giát. 18Hai bên thân đèn có sáu nhánh nứt ra, ba nhánh ở bên nầy và ba nhánh ở bên kia. 19Trong sáu nhánh nứt ra trên thân chân-đèn, mỗi nhánh đều có ba cái đài hình như hột hạnh-nhân, cùng bầu và hoa. 20Trên thân chân-đèn lại cũng có bốn cái đài hình như hột hạnh-nhân, cùng bầu và hoa. 21Trong sáu nhánh từ thân chân-đèn nứt ra, hễ cứ mỗi hai nhánh, thì dưới có một cái bầu. 22Bầu và nhánh của chân-đèn đều bằng vàng ròng nguyên miếng đánh dát. 23Người cũng làm bảy cái thếp đèn, kéo bắt tim và đồ đựng tàn bằng vàng ròng. 24Người dùng một ta-lâng vàng ròng, mà làm chân-đèn và các đồ phụ-tùng của chân-đèn.
Bàn-thờ xông hương
25Người cũng đóng một cái bàn-thờ xông hương bằng cây si-tim, hình vuông, bề dài một thước, bề ngang một thước, và bề cao hai thước. Bàn-thờ có bốn sừng ló ra. 26Người bọc vàng ròng trên mặt, bốn cạnh chung-quanh và các sừng; tứ-vi cũng chạy đường viền vàng. 27Dưới đường viền đó, nơi hai bên góc, người làm hai cái khoen vàng để xỏ đòn, đặng khiêng. 28Người chuốt đòn bằng cây si-tim và bọc vàng.
Dầu thánh và hương
29Người cũng chế dầu thánh để xức, và hương thanh-sạch bằng các hương-liệu theo nghề thợ chế-hương.

Xuất Ê-díp-tô Ký 38
Đóng bàn-thờ của-lễ thiêu
1Người cũng đóng bàn-thờ về của-lễ thiêu bằng cây si-tim, hình vuông, bề dài năm thước, bề ngang năm thước và bề cao ba thước. 2Người làm nơi bốn góc bàn-thờ những sừng ló ra, bọc đồng. 3Rồi làm các đồ phụ-tùng của bàn-thờ bằng đồng: chảo nhỏ, vá ảng, nỉa, và bình hương. 4Lại làm một tấm rá bằng lưới đồng để dưới thành bàn-thờ, từ chân lên đến ngang giữa, 5và đúc cái khoen cho bốn góc rá lưới đồng, đặng xỏ đòn khiêng. 6Đoạn chuốt đòn khiêng bằng cây si-tim, và bọc đồng; 7xỏ đòn vào khoen nơi hai bên bàn-thờ, đặng khiêng bàn đi. Người đóng bàn-thờ bằng ván, trống-bộng.
Cái thùng bằng đồng
8Người dùng các tấm gương của mấy người đàn-bà hầu việc nơi cửa hội-mạc, chế ra một cái thùng và chân thùng bằng đồng.
Hành-lang của đền-tạm
9Người cũng làm hành-lang: về phía nam mấy bức bố-vi của hành-lang bằng vải gai đậu mịn, dài trăm thước; 10hai chục cây trụ và hai chục lỗ trụ bằng đồng, đinh và nuông trụ bằng bạc. 11Về phía bắc, cũng một trăm thước bố-vi, hai chục cây trụ và hai chục lỗ trụ bằng đồng, đinh và nuông trụ bằng bạc. 12Về phía tây, năm chục thước bố-vi, mười cây trụ, và mười lỗ trụ bằng đồng, đinh và nuông trụ bằng bạc. 13Về phía trước, là phía đông, cũng năm chục thước: 14nghĩa là bên hữu của hành-lang mười lăm thước bố-vi, ba cây trụ và ba lỗ trụ; 15bên tả cửa hành-lang cũng mười lăm thước bố-vi, ba cây trụ và ba lỗ trụ. 16Hết thảy bố-vi của hành-lang ở chung-quanh đều bằng vải gai đậu mịn; 17các lỗ trụ bằng đồng, đinh, nuông bằng bạc, và đầu trụ bọc bạc. Hết thảy trụ của hành-lang đều nhờ có nuông bạc chắp với nhau. 18Tấm màn nơi cửa hành-lang làm thêu-thùa bằng chỉ tím, đỏ điều, đỏ sặm, và vải gai đậu mịn; bề dài hai chục thước, bề cao (tùy theo bề khổ của vải) năm thước, đồng cỡ với bề cao của các bố-vi chung-quanh hành-lang. 19Bốn cây trụ và bốn lỗ trụ bằng đồng, đinh, đồ bọc đầu trụ, và những nuông đều bằng bạc. 20Các nọc của đền-tạm và của hành-lang chung-quanh đều bằng đồng.
Sổ tổng-cộng về đền-tạm
21Đây là sổ tổng-cộng về đền-tạm, là đền-tạm chứng-cớ theo lịnh-truyền của Môi-se biểu người Lê-vi làm ra, nhờ Y-tha-ma, con trai của thầy tế-lễ cả A-rôn, cai-quản. 22Bết-sa-lê-ên, con trai U-ri, cháu Hu-rơ, thuộc về chi-phái Giu-đa, làm theo mọi điều Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se, 23và kẻ giúp người là Ô-hô-li-áp, con trai A-hi-sa-mạc, thuộc về chi-phái Đan, làm thợ chạm, kẻ bày vẽ, thợ thêu-thùa bằng chỉ tím, đỏ điều, đỏ sặm, và bằng chỉ gai mịn.
24Hết thảy vàng đã hiệp dùng vào các công-việc nơi thánh (ấy là vàng dâng) được hai mươi chín ta-lâng, bảy trăm ba chục siếc-lơ, theo siếc-lơ của nơi thánh. 25Bạc của mấy người hội-chúng có kể sổ tổng-cộng được một trăm ta-lâng, một ngàn bảy trăm bảy mươi lăm siếc-lơ, theo siếc-lơ của nơi thánh. 26Hết thảy người nào có kể sổ, từ hai mươi tuổi sắp lên, nghĩa là sáu trăm ba ngàn năm trăm năm chục người, mỗi người nộp nửa siếc-lơ, theo siếc-lơ của nơi thánh. 27Vậy, phải một trăm ta-lâng bạc đặng đúc các lỗ trụ của nơi thánh, và lỗ trụ màn; một trăm ta-lâng cho một trăm lỗ trụ, tức một ta-lâng vào mỗi lỗ trụ. 28Còn một ngàn bảy trăm bảy mươi lăm siếc-lơ dư lại, thì dùng làm đinh trụ bọc đầu trụ và lấy nuông chắp các trụ với nhau. 29Đồng đem dâng cộng được bảy chục ta-lâng, hai ngàn bốn trăm siếc-lơ. 30Họ dùng đồng đó làm lỗ trụ của cửa hội-mạc, bàn-thờ bằng đồng, rá bằng đồng, các đồ phụ-tùng của bàn-thờ; 31các lỗ trụ của hành-lang chung-quanh, các lỗ trụ của cửa hành-lang, các nọc của đền-tạm, và các nọc của hành-lang chung-quanh.

Amen. Cảm ơn Chúa.

Hôm nay chúng ta học đến cái bài làm mấy cái đền tạm cho Chúa và làm cái hòm bản chứng như thế nào, làm những cái màn ở trong cái đền tạm như đền thờ của Chúa như thế nào. Đức Chúa Trời muốn tất cả đều được làm theo ý của Chúa chứ không phải theo ý của chúng ta. Ngài nói từng chi tiết từng phải làm cái gì cái gì để để trong cái đền tạm. Ngày xưa đền tạm đó là cái nơi Đức Chúa Trời ngự vào. Cái nơi đó dân Israel muốn hầu việc Đức Chúa Trời thì họ phải đi đến đâu và họ dời cái đền tạm là cũng như là cái nơi mà Đức Chúa Trời ngự vào. Ngày xưa thì Chúa có cái nơi để mà ngự. Ngày hôm nay thì Đức Chúa Trời ngự trong mỗi lòng chúng ta dưới dạng là Thánh Linh. Khi mà thời kỳ Cựu Ước thì Chúa muốn nói chuyện với loài người thì Chúa phải qua một cái người trung gian, là thầy tế lễ như là Môi-se và gia đình của A-rôn, thầy tế lễ. Tất cả đều là được sự xức dầu và được Chúa chọn. Con của A-rôn và tất cả những gia đình của A-rôn là những người làm thầy tế lễ cho Chúa, chứ những người khác không được quyền làm chức vụ đó. Đức Chúa Trời ngày xưa rất là chi tiết và Ngài rất là thánh sạch. Cái gì cũng phải thánh, thánh, thánh. Tất cả mọi sự đều phải thánh sạch.

Chúa là Thánh, chúng ta cũng phải là Thánh. Chúng ta muốn hầu việc Chúa thì chúng ta phải biết vâng lời từng chi tiết một. Các cái gì trong đền tạm phải đúng theo thước tấc mà Chúa chỉ định, và những tấm vải, những tấm màn, tất cả đều phải làm như thế nào từng chi tiết một. Chúa muốn như vậy để coi dân Israel có biết vâng lời Chúa hay không. Chúa muốn chúng ta phải vâng lời và vâng lời. Làm sai lệch một chút là sẽ bị chết. Đức Chúa Trời thánh sạch và Đức Chúa Trời thử loài người coi có biết vâng lời hay không. Mà đền thờ của Chúa thì chúng ta biết là toàn làm bằng vàng và bạc và đồng. Ngày xưa đó bạc rất là quý. Vàng với bạc với đồng, tại vì họ chưa có làm ra, họ chưa có tạo được, thì tất cả những cái đó là rất là quý giá. Bạc ngày xưa Giu-đa Ích-ca-ri-ốt bán Chúa có 30 nén bạc. Nhưng mà Đức Chúa Trời làm cái đền thờ, cái đền tạm của Chúa bạc vàng, và tất cả đều bạc vàng, bạc vàng và có đồng trong đó. Tất cả những cái tấm màn này bằng chỉ tím, chỉ đỏ điều, đỏ sậm, vải gai đậu mịn. Tất cả cái này là họ phải dệt ra từ cái lông chiên và họ bỏ màu vô mà hồi xưa không có màu như ngày hôm nay. Màu rất là quý giá bằng những cái vật liệu thiên nhiên. Tất cả gì Chúa muốn là những cái gì quý nhất của chúng ta, của dân Israel. Mà các bạn nên biết là họ đang ở trong đồng vắng, họ phải tìm những cái thứ vật quý giá này, làm những cái này mà dâng lên cho Chúa chứ không phải là như ngày hôm nay là chúng ta đi ra chợ chúng ta mua. Ở trong đồng vắng, họ đang ở trong đồng vắng mà họ phải vất vả lắm mới làm được những cái món này để mà đem lên nhà thờ mà dâng cho Môi-se và A-rôn để xây cái đền tạm cho Đức Chúa Trời. Chúa muốn mỗi người đều phải làm theo từng chi tiết chứ không phải là muốn làm cái gì thì làm cái đó. Từ hành lang cho tới trong tất cả, Chúa nói từng chi tiết. Chúng ta đọc thì chúng ta thấy rằng rất là khó hiểu, nhưng mà dân Israel vẫn làm theo y như những gì Đức Chúa Trời đã dạy, bởi nhất là những cái tấm màn, bao nhiêu thước, sao mà dệt nổi. Ở trong đồng vắng mà làm gì mà phải dệt mấy chục thước, mấy chục thước, các bạn nghĩ. Làm sao mà họ phải đóng khung rồi họ phải dệt mà cái bề dài nó quá lớn đi.

Chúng ta ngày hôm nay thì nói thì làm rất là dễ, nhưng mà dân Israel cả một công trình mà thấy không người nào than phiền hết. Chúa ơi, tại sao Chúa phải bắt chúng tôi làm cái gì mà mấy cái tấm vải nó to, nó bự quá như vậy? Làm sao mà dệt nổi? Ở trong đồng vắng mà đâu mà cây đâu mà vải ở đâu, rồi lông chiên ở đâu mà cho đủ để mà dệt những cái tấm màn to thiệt là to, bao nhiêu thước bề dài, bao nhiêu thước bề ngang rồi đúc ra làm sao mà… Vàng ở đâu, rồi phải nấu ra rồi đúc mấy cái khoen, mấy cái khoen vàng, rồi mấy cái trụ vàng, rồi phải nấu rồi đúc ra. Nó khó, khó kinh khủng lắm các bạn ơi, chứ không phải như chúng ta ngày hôm nay có sẵn đâu. Họ là những người ở trong đồng vắng, còn chưa có vào đất hứa ở trong đồng vắng mà họ vâng lời. Mà Chúa cho họ có sự khôn ngoan, Chúa ban cho họ có sự khôn ngoan để làm được tất cả và làm xong được tất cả những cái công việc của Chúa giao cho. Các bạn thấy nội những cái móc, những cái miếng vải mà phải có mấy bao nhiêu cái, bao nhiêu cái bằng vàng. Phải làm tới 50 cái móc bằng vàng để treo những cái bức màn. Rồi cái bàn thờ đó là phải như thế nào, có 2 thiên sứ Chê-ru-bim, là 2 thiên sứ bảo vệ cái hòm giao ước. Cái hòm giao ước đó là để cái 10 điều răn ở trong đó, tượng trưng cho dân Israel phải giữ cho đến ngày hôm nay là 10 cái điều răn đó. Mà họ đi đây đi đó cho đến ngày hôm nay họ lạc mất cái mười điều răn, mất tiêu. Họ đang đi tìm. Hai cái thiên sứ hình thiên sứ Chê-ru-bim đứng bảo vệ. Có nghĩa là ngày hôm nay chúng ta cũng phải nhờ thiên sứ của Đức Giê-hô-va bảo vệ mỗi người chúng ta. Mười điều răn đó tượng trưng ngày hôm nay là điều răn Chúa ghi tạc vào lòng của mỗi người chúng ta. Chúa nói tất cả những điều răn đó các ngươi phải học thuộc lòng.

Nó nằm trong tư tưởng của chúng ta chứ nó không phải nằm trong cái hòm giao ước đâu, Thời kỳ Tân Ước chúng ta cũng phải giữ cái 10 điều răn đó chứ không phải ngày hôm nay là bỏ cái 10 điều răn đó. Chúa muốn nó tồn tại, nó vẫn còn cho đến đời đời. Điều răn và luật pháp của Đức Giê-hô-va nó nằm ở trong cái tâm linh của chúng ta đó, nó nằm trong cái đầu của chúng ta đó. Chúng ta phải học và nhớ và Thánh Linh của Chúa nhắc nhở chúng ta. Chúng ta làm sai cái gì là Thánh Linh của Chúa nhắc nhở chúng ta. 10 điều răn vẫn còn tồn tại cho đến ngày hôm nay. Trong lúc bao nhiêu người nói: “Ui cô là đạo Cựu Ước, phải cô đạo Cựu Ước không? Tôi nói đạo gì mà đạo Cựu Ước với đạo Tân Ước. Chúng tôi bây giờ là đạo Tân Ước, chúng tôi bỏ luật pháp hết rồi. Bây giờ nhà thờ Tin lành của Chúa là bây giờ sống với thời kỳ ân điển. Là bỏ hết luật pháp Mối se rồi. Tối ngày bắt người ta phải mang cái luật vô là chi. Cái ách của luật pháp nó nặng lắm. Bởi vì bây giờ Chúa đã xuống và ngài đã làm trọn hết luật pháp rồi và chúng ta đã bỏ hết cái đó rồi.” Tôi nói: “Ai nói vậy?” “Nhà thờ chúng tôi nói, mục sư chúng tôi dạy như vậy đó.” Tôi nói: “Tôi chưa từng nghe. Bây giờ là thời kỳ ân điển, không có còn luật pháp, luật pháp, luật pháp.” Tôi nói: “Bởi vậy hội thánh không có nảy nở được. Nhà thờ có bao nhiêu tính hữu đó hoài à. Chúng tôi nhân lên nhanh lắm mà, chúng tôi nhân lên rất là nhanh nè, tăng trưởng rất là nhanh nè.” Tôi nói: “Ờ, những cái nơi mà tăng trưởng nhanh đó là những Nhà thờ khổng lồ là cái nơi giả, không phải là thật. Đức Chúa Giê-xu hôm qua, ngày hôm nay và cho đến đời đời không hề thay đổi, bạn có biết không?” Kinh Thánh nói vậy nhưng mà không phải như vậy. Họ nói sao mà ngon lành lắm các bạn ơi. Tôi nghe mà tôi muốn rợn tóc gáy. Xin Chúa đánh thức những người này, họ đã đi sai và họ cho là họ đúng còn tôi là tà giáo. Họ nói: “Thôi bà ơi, bà đừng có đem cái luật pháp mà tròng vô người ta nữa. Nếu mà nói về luật pháp thì làm sao mà chúng tôi ăn được, ngủ được. Chúng tôi phạm đủ hết, phạm tội hết rồi. Nhưng mà Chúa Giê-xu, chúng tôi làm không nổi cho nên Chúa Giê-xu đã làm xong rồi.” Họ nói như vậy. “Nếu mà chúng tôi làm nổi, chúng tôi cần Chúa Giê-xu chi?” Họ giảng cái đạo lạ lùng các bạn. Đó là một cái Tin Lành khác. Phao-lô nói: “Các ngươi đừng giảng một cái Tin Lành nào khác.” Tin Lành chỉ có một. Kinh Thánh là phải áp dụng và chỉ có một, không có hai cái Tin Lành nào khác. Xin Chúa cho những người nào đi giảng cái Tin Lành nào khác họ mở mắt ra. Những người nào đi giảng Tin Lành thật là sẽ bị bắt bớ. Và những người nào giảng cái Tin Lành giả là được quỷ nó ban phước cho rất là nhiều. Giàu có lắm các bạn ơi.

Ngày nay mục sư giàu có lắm. Nhưng mà… số một… không thương người nghèo khổ, người góa bụa xung quanh mình. Họ nhìn mấy người nghèo, mấy người khổ, họ khinh khi. Có phải là… những người theo Chúa thật hay không? Số hai… họ bị người vợ nắm đầu họ. Những người đầy tớ của Đức Chúa Trời nhìn lại. Các bạn vô nhà, vợ nắm đầu, con nắm đầu, con hư hỏng, xì ke, ma túy, bệnh tật. Tại sao? Tại vì họ không có Chúa thật sự, họ không có uy quyền của Chúa trên ma quỷ và trên bệnh tật, và không có quyền quyền trên người vợ của mình. Số ba, nhà thờ của họ toàn là bệnh tật, bệnh còn nhiều hơn ở ngoài nữa. Làm sao mà thu hút những người mà ở ngoài được? Khi mà đúng cái nhà thờ thật của Chúa là không có bệnh tật, từ trên tới dưới không có bệnh tật. Chúa đã nói rồi: Ta đã gánh lấy bệnh tật của các con. Chúa Giê-xu nói: Người có quyền quyền trên bệnh tật. Đặt tay kẻ đau, kẻ đau được lành. Phán một tiếng trừ quỷ, nó phải sợ, nó bỏ chạy. Nhưng mà họ nói ngày nay không còn nữa, chỉ có thời xưa thôi, bây giờ không còn nữa. Nhìn coi, có ai không? Nhà thờ nào cũng giống nhau hết. Họ so sánh: “Nhà thờ nào cũng giống nhau hết, tôi cũng vậy thôi.” Thì vậy thì tất cả nhà thờ đều giống nhau, đều là giả hết. Họ nói tôi là cái người “đập nồi cơm” của mấy ông mục sư. Tôi chỉ áp dụng Kinh Thánh. Họ vạch lông, tìm vít tôi coi tôi có nói cái gì là tà giáo không. Họ nói tôi là đội cái khăn khi cầu nguyện là tà giáo, trong lúc Kinh Thánh dạy mà không có ai làm. Các bạn thấy một cái sự lừa dối.

Mình… ăn mặc không giống ai, đi đâu cũng mặc cũng không giống ai. Kinh Thánh Chúa dạy đàn ông không có mặc đồ đàn bà. Bây giờ các bạn thấy ông mục sư nào mà đứng lên tòa giảng mà mặc cái váy thử coi, các bạn nhìn như thế nào. Ngày xưa người đàn bà không bao giờ mặc quần. Từ ngày 1950, nam nữ bình quyền nó lên, nó biểu đàn bà phải mặc quần để cho như đàn ông là nam nữ bình quyền. Rồi bây giờ họ quen con mắt, họ nhìn cái quần, họ thấy họ thích, tại vì họ giống đàn ông, họ bằng như đàn ông và họ cai trị được đàn ông. Bây giờ tất cả đàn bà bây giờ họ nắm quyền đàn ông. Người chồng sợ người vợ. Nó là lạ luôn.

Cho nên bây giờ họ coi việc đúng là sai mà việc sai là đúng. Thế giới nó đang trở ngược. Xin Chúa cho chúng ta tiếp tục làm những công việc đúng để mà… để cho thế giới nó sẽ quay ngược chiều về đúng cái thời điểm như là ngày xưa Chúa tạo dựng ra con người như thế nào. Chúng ta phải quay ngược thời gian, quay ngược cái đồng hồ lại để trở về, để đi đúng theo con đường của Chúa là phải trở về cái thời kỳ ngày xưa. Đức Chúa Trời là Đấng yêu thương loài người, muốn cho chúng ta đừng có đi lạc hướng. Ngài yêu thương loài người muốn cho chúng ta đừng có đi lạc hướng. Chúa muốn cho chúng ta thấy được Đức Chúa Trời nhưng phải chi tiết, tất cả đều phải làm đúng theo lời Kinh Thánh dạy. Không làm đúng là chết. Lúc mà thời kỳ Cựu Ước là Đức Chúa Trời nổi giận với loài người và giết chết. Ngày hôm nay cũng nhờ Chúa Giê-xu cầu thay cho mỗi người chúng ta đó. Nếu mà không có sự cầu thay của Chúa Giê-xu…

Ngày hôm nay Ngài ngồi bên hữu của Đức Chúa Cha, Ngài cầu thay cho chúng ta. Nếu mà không có bởi sự cầu thay của Chúa Giê-xu là chúng ta không còn có mặt trên đất này. Tất cả đều bị hủy diệt hết. Các bạn thấy ngày hôm nay, mấy ngày nay đó, bao nhiêu người chết. Chết, chết, chết. Những cái người con cái thật của Chúa cũng vẫn còn được Chúa bảo vệ. Các bạn…

Chúa mới nói: Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời ghen tương. Nhiều người bị thờ thần tượng, họ không biết thờ Chúa nên ngày nay họ chết, chết, chết. Chúng ta thờ Chúa thì chúng ta còn được sự bảo vệ của Chúa vì Chúa là Đức Chúa Trời lsf đấng ghen tương. Chúa muốn cho mọi người đều trở về, trở về để thờ phượng Đức Chúa Trời. Đừng có thờ phượng thần tượng. Đừng có thờ phượng đồng tiền của mình. Đừng có thờ phượng người chồng của mình hay thờ phượng người vợ của mình hay thờ phượng con cái của mình. Con quỷ nó làm cho đầu của chúng ta luôn luôn có một cái gì để chúng ta thờ nó.

Phần đông á… là tiền. Số một. Mỗi người đều có cái thần tượng của mình là tiền. Đụng tới đồng tiền là liền khúc ruột họ nhảy tưng tưng, họ khó chịu. Và cái linh tham tiền nó chiếm hữu cỡ là 90, hơn 90 mấy phần trăm bị cái linh tham tiền, các bạn. Không dám xài, không dám ăn. Nhưng mà con quỷ nó khôn lắm. Nó cho đi xài những cái thứ gì mà họ thần tượng. Họ dám bỏ tiền mấy chục ngàn để mà sửa sắc đẹp, họ không tiếc. Nhưng mà tiếc cho một vài đồng bạc những người nghèo khổ. Họ đi sắm một cái áo mấy trăm đô la, cả ngàn đô la họ không tiếc. Nhưng mà họ tiếc cho một vài đô la cho những người mồ côi, những người góa bụa. Họ sắm phung phí, họ sắm đồ ăn ngon lành. Họ đi vô nhà hàng ăn một lần một hai trăm đô, không tiếc tiền các bạn.

Con quỷ nó bịt mắt: “Thôi, ăn chi mà dữ vậy? Một cái bữa ăn mà cả trăm đô la. Mình chết mình không muốn làm con ma đói, kệ. Mình ăn cho nó đã cái thân của mình. Ăn cho đã.” Nó rất là lạ lùng. Những cái người mà thần tượng đồng tiền, không còn tiền trong tay nữa, rất là nghèo. Họ gom gom gom… nhưng mà Việt Nam người ta nói cái câu: “Bòn tro đãi trấu, cho gấu ăn.” Có một số người họ keo keo keo lắm. Có trai bao nhiêu đưa hết cho mấy cái cậu trẻ trẻ. Mấy bà già lớn tuổi xứ Mỹ này bao nhiêu người mất hết tài sản. Rồi cái đứa trai trẻ đó nó lợi, nó dụ hết tiền rồi nó bỏ, nó đi. Rồi ngồi đó là khóc, khóc rồi đem tung lên nói: “Ui, cái cậu này vô móc tiền tôi hết trơn rồi bỏ đi.” Nhiều, nhiều, nhiều, nhiều lắm các bạn ơi. Quỷ nó không có để yên cho họ đâu. Nó đến cướp, giết và hủy diệt. Quỷ nó là như vậy. Chúng ta là những người theo Chúa thật sự, chúng ta có cái sự khôn ngoan của Chúa cho.

Chúng ta làm theo ý của Đức Chúa Trời. Hỏi Chúa Thánh Linh: “Con phải làm chi?” Chúa mới nói: Tín lành thật sự là những người yêu kẻ mồ côi và người góa bụa, thương xót những cái người khốn cùng và nghèo khổ. Đó là ttin lành thật. Các bạn nhìn thấy những người nào mà đi lo giúp những người nghèo khổ, những người mồ côi và những người góa bụa bằng tiền của mình là những người đó thật. Chứ không phải mà đi quyên tiền của người này để đưa cho người kia. Có một số người họ đi làm công việc thiện nguyện, nhưng mà họ xin của người này, họ đưa cho người kia rồi họ lấy tiền cho họ để mà lấy công. Chứ không phải là họ làm vì cái tiền túi của họ mà họ dâng.

Có rất là nhiều người giả hình. Các bạn nhìn và các bạn lầm. Ui, thấy cái xe ông này đi giúp nhiều người quá. Coi lại là đi xin tiền của người ta mà giữ một mớ rất là nhiều, còn chút ít mới đem cho người khác. Các bạn mới nhìn kỹ, nhìn trái và biết cây mới biết đâu là thật, đâu là giả. Thời buổi này chúng ta thấy giả thì rất là nhiều, nhưng mà thật thì không có bao nhiêu. Cái miệng khoe khoang, nhưng mà không làm được bao nhiêu hết. Bề ngoài nhìn thấy đẹp lắm, mới gặp là tưởng đâu là thiên thần đó. Một thời gian ngắn là lòi đuôi chồn ra hết. Đúng người giả hình.

Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết chúng ta là ai và chúng ta làm gì để mà được đẹp lòng Chúa, chứ đừng có để chúng ta được lòng loài người.

Tôi xin kết thúc tại đây trong danh Đức Chúa Giê-xu. Cha ơi, cảm ơn Cha vì Ngài đã dạy, mở miệng con để nói lên những cái bài học cho tất cả mọi người chúng con, để chúng con học và làm theo, để làm theo ý của Đức Chúa Trời và từng chi tiết một, không phải là nói bằng miệng lưỡi, nhưng chúng con hành động những cái gì nhỏ nhặt trong đời sống của chúng con. Xin Thánh Linh của Chúa chỉ ra để chúng con không có bỏ qua những cái điều răn luật lệ của Ngài, để đời sống của chúng con được sự bảo vệ của Chúa. Không theo thế gian, theo những người xung quanh chúng con, nhưng chúng con đi một mình với Chúa. Và chúng con sẽ được phước hạnh đời này và đời sau. Cảm tạ Cha trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.