CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 21: PHAO LÔ BIẾT TRƯỚC MÌNH SẼ BỊ BẮT TÙ NHƯNG KHÔNG SỢ.

https://www.mediafire.com/file/wqoyictuwuzjeqv/Co%25CC%2582ng_vu%25CC%25A3_ca%25CC%2581c_su%25CC%259B%25CC%2581_21.mp3/file

Công-vụ 21

Phao-lô tại thành Ty-rơ

1Chúng ta phân-rẽ các người đó xong, bèn xuống tàu, đi thẳng đến thành Cốt, ngày hôm sau tới thành Rô-đơ, và từ đó đến thành Ba-ta-ra. 2Ở đó gặp một chiếc tàu, giương buồm chạy qua xứ Phê-ni-xi; chúng ta bèn xuống đi. 3Thấy đảo Chíp-rơ, thì tránh bên hữu, cứ theo đường đến xứ Sy-ri, đậu tại thành Ty-rơ, vì tàu phải cất hàng-hóa tại đó. 4Chúng ta đi tìm được các môn-đồ rồi, bèn ở lại với họ bảy ngày. Các môn-đồ chịu Đức Thánh-Linh cảm-động, dặn Phao-lô chớ lên thành Giê-ru-sa-lem. 5Nhưng, khi kỳ tạm-trú chúng ta đã qua, thì lại đi; cả môn-đồ với vợ con đều tiễn chúng ta ra đến ngoài thành, ai nấy đều quì xuống trên bờ, cùng nhau cầu-nguyện, 6rồi từ-giã nhau. Đoạn, chúng ta xuống tàu; môn-đồ trở về nhà.

Phao-lô tại Bê-tô-lê-mai và Sê-sa-rê

7Còn chúng ta đi hết đường thủy, thì ở thành Ty-rơ sang thành Bê-tô-lê-mai, chào thăm anh em và ở lại với họ một ngày. 8Ngày mai, chúng ta ở nơi đó đi, đến thành Sê-sa-rê; vào nhà Phi-líp, là người giảng Tin-lành, một trong bảy thầy phó-tế, rồi ở lại đó. 9Người có bốn con gái đồng-trinh hay nói tiên-tri. 10Chúng ta ở đó đã mấy ngày, có một người tiên-tri tên là A-ga-bút ở xứ Giu-đê xuống. 11Người đến thăm chúng ta, rồi lấy dây lưng của Phao-lô trói chân tay mình, mà nói rằng: Nầy là lời Đức Thánh Linh phán: Tại thành Giê-ru-sa-lem, dân Giu-đa sẽ trói người có dây lưng nầy như vậy, mà nộp trong tay người ngoại-đạo. 12Khi đã nghe bấy nhiêu lời, thì các tín-đồ nơi đó và chúng ta đều xin Phao-lô đừng lên thành Giê-ru-sa-lem. 13Nhưng người trả lời rằng: Anh em làm chi mà khóc-lóc cho nao lòng tôi? Vì phần tôi sẵn lòng chẳng những để bị trói thôi, lại cũng sẵn lòng vì danh Đức Chúa Jêsus chịu chết tại thành Giê-ru-sa-lem nữa. 14Người chẳng khứng chịu khuyên-dỗ, thì chúng ta không ép nữa, mà nói rằng: Xin cho ý-muốn của Chúa được nên!

Phao-lô tại thành Giê-ru-sa-lem

15Qua những ngày đó, chúng ta sắm-sửa, rồi lên thành Giê-ru-sa-lem. 16Có mấy người môn-đồ ở thành Sê-sa-rê cũng đến đó với chúng ta, dẫn chúng ta vào nhà tên Ma-na-sôn kia, quê ở Chíp-rơ, là một môn-đồ lâu nay, và người cho chúng ta trọ tại nhà mình. 17Chúng ta đến thành Giê-ru-sa-lem, thì anh em vui-mừng tiếp-rước.

18Bữa sau, Phao-lô đi với chúng ta tới nhà Gia-cơ; có hết thảy các trưởng-lão nhóm-họp tại đó. 19Phao-lô chào mừng các người đó rồi, bèn thuật lại từng điều mọi sự Đức Chúa Trời đã bởi chức-vụ mình làm ra trong người ngoại. 20Các người ấy nghe vậy thì ngợi-khen Đức Chúa Trời. Đoạn nói cùng người rằng: Anh ơi, anh thấy biết mấy vạn người Giu-đa đã tin, và hết thảy đều sốt-sắng về luật-pháp. 21Vả, chúng đã hay rằng anh dạy các người Giu-đa ở trong các dân ngoại rằng phải từ-bỏ Môi-se, chớ nên làm phép cắt-bì cho con mình, hay là ăn-ở theo thói-tục mình nữa. 22Vậy, khá lo-liệu làm sao? Chắc rằng dân-chúng sẽ nhóm lại; vì hẳn sẽ biết rằng anh đã tới rồi. 23Nên, hãy làm theo như chúng tôi sẽ nói cho anh: Chúng tôi đây có bốn người đều mắc lời thề; 24hãy đem bốn người đó cùng đi, làm lễ tinh-sạch cho mình luôn với họ, và hãy chịu tiền họ phải trả để cạo đầu. Vậy thì ai nấy sẽ biết mọi tin đồn về anh đều chẳng thật, song rõ anh cũng ăn-ở theo luật-pháp vậy. 25Còn người ngoại đã tin, chúng tôi có viết thơ cho họ về điều chúng tôi đã định: Là chỉ phải kiêng ăn của cúng thần-tượng, huyết và thú-vật chết ngột, cùng chớ gian-dâm. 26Phao-lô bèn đem bốn người cùng đi, vừa đến ngày sau, làm lễ tinh-sạch cùng họ, rồi vào trong đền-thờ, đặng tỏ ra ngày nào kỳ tinh-sạch sẽ trọn, và dâng của-lễ về mỗi người trong bọn mình.

Phao-lô bị bắt

27Khi bảy ngày gần trọn, thì các người Giu-đa, quê A-si, thấy Phao-lô trong đền-thờ, bèn xui cả đoàn dân dấy loạn, rồi bắt người, 28mà kêu lên rằng: Hỡi các người Y-sơ-ra-ên, hãy đến giúp với! Kìa, người nầy giảng-dạy khắp thiên-hạ, nghịch cùng dân, nghịch cùng luật-pháp, và nghịch cùng chốn nầy nữa, đến đỗi hắn dẫn người Gờ-réc vào trong đền-thờ, và làm cho nơi thánh nầy bị ô-uế. 29Số là, chúng trước đã thấy Trô-phim, người Ê-phê-sô, ở với Phao-lô tại trong thành-phố, nên ngờ rằng Phao-lô đã dẫn người vào đền-thờ. 30Cả thành đều xôn-xao, dân-chúng chạy nhóm lại đoàn đông, bắt Phao-lô, kéo ra khỏi đền-thờ, tức thì các cửa đều đóng lại.

31Chúng đương tìm phương giết người, thì tiếng đồn đến quan quản-cơ rằng cả thành Giê-ru-sa-lem đều xôn-xao. 32Người lập-tức bắt quân-lính và cai-đội kéo đến nơi chúng. Vừa thấy quản-cơ và quân-lính thì chúng thôi, không đánh Phao-lô nữa. 33Quản-cơ bèn tới gần, bắt người rồi truyền lấy hai cái xích xích lại; đoạn, hỏi người là ai, và đã làm việc gì. 34Trong đoàn dân, kẻ reo lên thể nầy, người la lên thể khác; nhân sự rối-loạn, người không biết được chắc, nên dạy điệu về đồn. 35Lúc Phao-lô bước lên thềm, quân-lính phải khiêng người đi, bởi cớ đoàn dân hung-bạo lắm. 36Vì có đám dân theo sau đông mà kêu rằng: Hãy giết đi!

37Lúc Phao-lô vào đồn, thì nói với quản-cơ rằng: Tôi có phép nói với ông đôi điều chăng? Quản-cơ trả lời rằng: Ngươi biết nói tiếng Gờ-réc sao? 38Vậy thì ngươi hẳn chẳng phải là người Ê-díp-tô kia, ngày trước đã gây loạn, kéo bốn ngàn kẻ cướp vào nơi đồng vắng hay sao? 39Phao-lô trả lời rằng: Tôi là người Giu-đa, vốn ở thành Tạt-sơ, công-dân của một thành trong xứ Si-li-si tức là thành có danh-tiếng; xin hãy cho phép tôi nói với chúng-dân. 40Được phép rồi, Phao-lô đứng trên thềm, giơ tay ra dấu cho dân. Đâu đó yên-lặng, người bèn nói tiếng Hê-bơ-rơ mà rằng:

.Amen!

Chúng ta học đến cái bài học mà Phao-lô biết mình đến thành Giê-ru-sa-lem bị nộp và bị bắt tù. Nhưng Phao-lô phải vâng lời Chúa, thà vâng lời Chúa còn hơn là vâng lời người ta. Đó là công việc của Phao-lô. Bao nhiêu con cái của Chúa có tiên tri nói cho Phao-lô biết sau lâu đi lên đó sẽ bị bắt và bị trói. Phao-lô biết Phao-lô đi lên đó sẽ bị bắt và bị trói và bị đánh đập, nhưng mà Phao-lô phải vâng lời Chúa giống như Chúa Giê-xu ngày xưa biết mình vào thành phố Giê-ru-sa-lem để mà chịu đóng đinh trên thập tự giá, nhưng Chúa Giê-xu cũng vâng lời. Chúng ta biết rằng, chúng ta làm công việc Chúa, chúng ta bị bắt bớ, có thể bị chặt đầu, nhưng chúng ta có dám hy sinh cho Chúa hay không? Một con người phải can đảm đi là phải đi trọn cuộc đời với Chúa. Còn nếu không là chúng ta chỉ có một đường chết mà thôi, chết mà đi địa ngục đời đời. Thà mình chết anh hùng hơn là mình chết là một cái tên chết nhát. Mình đã theo Chúa thì mình theo trọn đời, dầu vinh, dầu nhục, dầu sang, dầu nghèo. Một con đường quyết tiến, không rút lui. Mình biết là phía trước đó người ta sẽ đóng đinh mình, người ta sẽ đánh đập, hành hạ, chặt đầu mình luôn. Nhưng mình đã hứa với Chúa rồi là mình phải đi trọn cuộc đời. Các bạn có sẵn sàng để mà hy sinh cho công việc của Chúa hay không?

Có bao nhiêu người nói thì được, nhưng mà tới đụng chuyện là chạy trốn, các bạn ơi. Phi-e-rơ đã từng chối Chúa ba lần. Đó là người đã từng sống với Chúa Giê-xu, tại vì ông chưa có được sự tái sanh, chưa có đầy dẫy Thánh Linh thì không có thể nào có một cái tinh thần can đảm được. Khi chúng ta có Thánh Linh thì chúng ta rất là can đảm, tại vì Thánh Linh ở trong chúng ta, gìn giữ chúng ta và cho chúng ta có một cái tâm hồn như Đấng Christ, không sợ chết. Mình chết thì mình về với Chúa, mình chối Chúa là mình sẽ đi hồ lửa địa ngục đời đời. Không có thể nào mà mình thay thế một cái thiên đàng bằng một cái địa ngục được, các bạn. Nó là đời đời và đời đời. Vì cớ đó, con mắt của Phao-lô nhìn thấy thiên đàng, cả môn đồ sợ Phao-lô sẽ lên đó và bị bắt rồi bị giết, rồi họ mất Phao-lô, nhưng mà Phao-lô vẫn một lòng một dạ không sợ. Ông nói: “Anh em làm chi mà khóc lóc cho nao lòng? Về phần tôi, sẵn sàng chẳng những để bị trói, cũng lại sẵn lòng vì danh Chúa Giê-xu chịu chết tại thành Giê-ru-sa-lem nữa.” Các bạn thấy, ngày xưa Phao-lô đã là một người bắt bớ, giết những môn đồ của Chúa.

Ngày hôm nay, ông dám hy sinh cho Chúa. Có sự khác biệt là ông có Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Chúng ta ngày hôm nay, chúng ta nhìn lại chúng ta, nếu chúng ta còn có những cái linh sợ sệt, sợ hãi, sợ bị bắt bớ, sợ này sợ kia, đủ thứ chuyện sợ ở trong lòng chúng ta, là chúng ta phải ăn năn, xin Chúa cất lấy cái linh sợ hãi để chúng ta có Thánh Linh của Chúa gìn giữ chúng ta can đảm, nói về Chúa cho những người họ bắt bớ chúng ta và chúng ta sẵn sàng hy sinh vì danh Đức Chúa Giê-xu chịu chết. Nói thì được, nhưng mà làm rất là khó. Nhưng mà rất là nhiều người đã đi con đường này và đã làm được vì họ nhận lãnh Thánh Linh của Chúa. Chúa Thánh Linh gìn giữ chúng ta cho đến ngày chúng ta gặp được Đức Chúa Trời. Bởi vậy, nếu không có Thánh Linh thì không có làm được công việc gì hết, các bạn. Tấm lòng của chúng ta trong sạch thì chúng ta mới nhận lãnh Thánh Linh. Rồi mấy người ngoại, dân ngoại trở về với Chúa, các bạn biết, mấy vạn người Giu-đa đã tin Chúa nhờ Phao-lô đi giảng, chứ không phải là dân ngoại không đâu. Người dân Y-sơ-ra-ên cũng thấy công việc làm của Thánh Linh và họ tin Chúa qua đời sống của Phao-lô. Mấy vạn người, rất là nhiều.

Ông là đi chân trần, đi vòng vòng, chứ không phải như ngày hôm nay chúng ta được đi lên trên cái Facebook để mà tung Tin Lành của Chúa cho nhiều người ngoại. Ngày xưa là đi miệng, truyền miệng, mà ông còn giúp được mấy vạn người tin. Công việc của Thánh Linh là, các bạn, nếu chúng ta trở về cái thời kỳ Phao-lô ngày xưa, chúng ta đi làm công việc như Phao-lô ngày xưa, miệng đồn miệng, một người tin cả nhà được cứu, một người tin cả nhà được cứu, một người tin cả nhà được cứu. Nó mới nhân lên rất là nhiều như vậy, các bạn. Thánh Linh làm việc, chỉ cần một người đến nghe Phao-lô giảng, họ được nhận lãnh Thánh Linh rồi họ về nhà, họ làm chứng ngay cho gia đình của họ, và cả gia đình tin Chúa và nhận lãnh Thánh Linh của Chúa. Rất là tuyệt vời. Ngày hôm nay, họ mở nhà thờ ra, họ ngồi trong nhà thờ giảng hoài mà có bao nhiêu tín hữu cứ ngồi có bao nhiêu đó, không có nhân lên được. Họ không có đi ra truyền giáo, rồi họ nói ngày hôm nay không còn có đức tin trên đất nữa. Chúa Giê-xu đã phán: “Thời kỳ cuối cùng không còn có đức tin trên đất nữa.” Chúng ta bao nhiêu nhóm người giữ vững đức tin là đủ rồi. Họ tự an ủi lấy mình và họ cứ ngồi ở trong nhà thờ, mòn ghế nhà thờ ba mươi mấy năm, không lớn nổi. Rồi từ từ mấy người già chết hết trong nhà thờ, bây giờ còn có mấy nhóm con nít ở trong nhà thờ nó lớn lên.

Nhà thờ bây giờ toàn là mấy ông già, bà già, rồi mấy ông già bà già chết hết. Rồi giờ còn mấy người trẻ, họ sống theo cái thói tục của thế gian. Những người trẻ là ăn ngủ với nhau, vô nhà thờ không làm lễ cưới gì hết. Ông Mục sư không dám nói gì hết. Đi vô nhà thờ, mấy người xì xầm nhau nói: “Ông Mục sư ơi, hai người đó là ăn ở với nhau, không có làm lễ cưới đó.” Ông Mục sư nói: “Tôi biết chứ, mà nói đụng cái là họ bỏ nhà thờ họ đi. Thà để cho họ đi nhà thờ họ thờ phượng Chúa hơn là mình nói động tới họ, rồi họ bỏ nhà thờ họ đi.” Họ hầu việc loài người hơn là hầu việc Đức Chúa Trời hằng sống. Bởi vậy, cái nhà thờ đem cái sự ô uế vô, làm sao mà có Chúa Thánh Linh được, các bạn. Rất là nguy hiểm cho những người lãnh đạo. Ông mới nói: “Dân ngoại chúng tôi biết về điều chúng tôi đã định là chỉ kiêng ăn của thần tượng, huyết và thú vật chết ngột, cùng chớ gian dâm.” Họ không có bắt những người mới tin Chúa cắt bì, nhưng họ bắt là phải kiêng ăn của cúng thần tượng. Bao nhiêu người ngày hôm nay ở trong nhà thờ, các bạn biết, họ đi dự lễ, đám giỗ, đám tang những người bà con dòng họ của họ mà họ vẫn ăn đồ cúng.

Mình nói: “Đừng có đi ăn của cúng của những người đó.” Họ nói: “Mình làm gì sao, mình vẫn tin Chúa được. Mình phải đồng hóa với những người bà con dòng họ của mình. Một năm họ làm đám giỗ ba mình, rồi bây giờ mình không đi là người ta giận mình, rồi người ta tẩy chay mình, rồi làm sao mình tiếp xúc với họ được.” Những người trong nhà thờ ngày hôm nay, người nào cũng đi ăn của cúng thần tượng. Việt Nam là người nào cũng có đám giỗ cha mẹ, anh em, ông bà, ông cố, ông sơ gì, họ cũng làm đám giỗ mỗi năm họ cúng, rồi họ đốt vàng mã. Bà con chồng họ, họ cứ như vậy đó. Rồi những người tin Chúa là hiệp tác vô và cho tiền để mà họ làm đám giỗ người cha của mình. Họ xin tiền: “Ê, giúp với tao chút đỉnh để tao làm đám giỗ ba chứ.” Rồi “ok”, gửi cho chút đỉnh tiền. Họ quyên góp bà con dòng họ. Những người theo Chúa, tin Chúa, vẫn còn phong tục cúng ăn, cúng thần tượng, hiệp tác với những người đó. Làm sao mà có Thánh Linh của Đức Chúa Trời được? Họ không biết vâng lời, không biết kính sợ Đức Giê-hô-va. Họ theo Chúa bằng cái miệng và họ theo cái thói tục của thế gian. Những người xung quanh làm gì thì họ làm đó. Họ nói: “Tôi mà làm khác rồi là người ta tẩy chay tôi đó.” Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết biệt riêng ra gạch một lằn ranh giới. Những người bà con trong dòng họ mình, họ làm cái gì đó, mình phải nói cho họ biết: “Tôi là người tin Chúa đó. Ngày xưa tôi làm, nhưng hôm nay tôi phải vâng lời Chúa.”

Tôi thà tôi vâng lời Chúa hơn là tôi vâng lời người ta. Chúa dạy tôi kiêng ăn của cúng thần tượng. Cha mẹ, ông bà chết rồi, không có còn đó nữa. Ma quỷ nó lợi dụng, nó bắt người ta tôn thờ cha mẹ, ông bà để mà cho người ta ăn của cúng thần tượng. Xin Chúa cho chúng ta biết phân biệt các thần: thần nào thuộc về Chúa, thần nào thuộc về quỷ. Những người trong nhà thờ, họ không biết thần nào thuộc về Chúa, thần nào thuộc về quỷ. Họ không biết. Họ chỉ biết theo phong tục, tập quán của những người bà con, dòng họ của mình, và từ hồi trước mình trước khi tin Chúa làm gì, bây giờ cũng vẫn làm đó, sợ bà con dòng họ tẩy chay mình. Rất là nguy hiểm cho những con cái của Chúa.

Cảm ơn Chúa là khi Phao-lô đi đến thành Giê-ru-sa-lem, và ông sẽ bị bắt, rồi nó đánh đập ông nữa. Đi tới đâu là gây xôn xao tới đó. Quỷ xung quanh rất là nhiều, các bạn ơi. Chúng ta là những người có Thánh Linh của Chúa, chúng ta đi đến đâu là quỷ, nó quậy ròng ròng ròng, nó xôn xao, nó phá, để chúng ta không làm được công việc cho Chúa. Nó đặt chuyện xấu, nó bêu xấu, nó tung ra những cái tin vu khống cho tất cả mọi người, để mà nó hành hạ những người chiên thật của Chúa.

Những người mà giả thì đi đến đâu không có con quỷ nào phá hết. Họ đi tới đâu, quỷ xung quanh họ rất là nhiều. Họ còn hoan hô, họ làm được rất là nhiều chuyện, trong lúc mà người thật thì đi đến đâu là cái xôn xao đến đó. Quỷ nó phá hoại, nó làm đủ trò chọc để cho gây tiếng xấu, để cho mình bị những cái người vu khống nói, để cho nó chặn đứng con đường mình đi truyền giáo.

Nhưng chúng ta cũng không ngại, vì chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời đã mở cho chúng ta một cánh cửa thì không ai có thể đóng lại. Nếu chúng ta sợ và chúng ta chùn bước, và chúng ta hiệp một với người thế gian, là chúng ta hư mất linh hồn, còn dẫn đi một số đông người đi theo địa ngục nữa. Ngày kia, khi chúng ta phải trả giá rất là đắt — một cái người lãnh đạo mà không biết vâng lời Chúa, đi theo thế gian, dẫn theo không biết bao nhiêu người nữa — trách nhiệm của chúng ta rất là lớn, các bạn.

Chúng ta có trách nhiệm cho linh hồn của chúng ta, còn có trách nhiệm cho cả bầy chiên của Chúa nữa. Chúng ta không phải tự tôn chúng ta lên là những người lãnh đạo, nhưng Ngài đã chọn chúng ta từ buổi sáng thế để chúng ta là những người lãnh đạo được chọn bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời, chứ không phải được chọn bởi nhà thờ và bởi trường thần học. Chúng ta phải nhìn lại.

Nếu chúng ta không phải là người được Chúa chọn, thì chúng ta không làm chi được. Nhưng khi Chúa đã chọn chúng ta rồi, không ai có thể dập tắt những cái ngọn lửa của chúng ta. Giống như ông Phao-lô, họ muốn dập tắt, họ muốn phá hoại công việc của Chúa, nhưng không được. Càng phá, ảnh hưởng của Phao-lô càng đông. Gió nó thổi chừng nào thì con diều bay cao lên chừng nấy.

Phao-lô được danh tiếng, cũng giống như Chúa Giê-xu ngày xưa thế nào thì bây giờ Phao-lô cũng đi con đường giống như Chúa Giê-xu: nó đánh, nó đập, nó đòi giết, nhưng công việc của Phao-lô làm càng ngày càng được danh tiếng, càng ngày càng được lớn lên, và bao nhiêu người được trở về.

Cảm ơn Chúa là từ lúc tôi đi ra làm công việc Chúa, bao nhiêu con quỷ nó chạy theo, nó đánh, nó hành hạ, nó bêu xấu, nó nói đủ trò, đủ thứ, đủ công việc, nó nói tôi theo tà giáo rồi, đời sống tôi không có ra chi, cái này cái kia, nó kiếm chuyện đủ thứ, nhưng công việc của Chúa càng nảy nở, nảy nở, nảy nở. Những người theo Chúa, họ được mở mắt ra, Thánh Linh của Chúa tác động mạnh mẽ cho những người nghe lời chứng lẽ thật của Đức Chúa Trời. Khi lẽ thật đi đến đâu là ánh sáng đi đến đó, và khi ánh sáng đi đến đâu thì bóng tối nó phải thụt lùi.

Đó là công việc của Đức Chúa Trời làm, chúng ta không thể nào làm được. Nhưng chúng ta có cầm cái ngọn đuốc của Chúa Thánh Linh mà đi vào bóng tối hay không? Họ sẽ đánh chúng ta đó. Rất là nhiều người ở trong bóng tối, họ bị chói mắt. Chúng ta cầm cái ngọn đuốc đi vào bóng đêm là bao nhiêu người thấy chúng ta, họ đã trốn bao nhiêu năm nay rồi. Họ mặc cái áo dơ, “tôi mặc áo dơ kệ tôi, không ai thấy hết”. Bạn cầm cái đèn lên để cho mọi người thấy cái áo dơ của tôi hả? Rồi họ xách cây, họ đánh mình.

Các bạn có can đảm để mà làm được cái công việc đó hay không? Nhưng bao nhiêu người nhìn thấy cái sự bắt bớ của những người thật đem ánh sáng đến nơi tối tăm, có một số người mở con mắt ra, các bạn ơi. Họ nhìn thấy: “Ôi, cái người lãnh đạo của mình sao mặc cái áo dơ bẩn kinh khủng, nhưng mà hồi đó đến giờ tôi đui mù, tôi không thấy, tôi đi theo ông. Ôi, vậy đó, mà đó giờ tôi đui mù, tôi không thấy gì hết, tôi cứ đi theo ông ấy hoài, mà bây giờ ngày hôm nay tôi thấy ông ấy là một người tham lam, ông tham tiền, ông không có tình yêu thương. Mà đó giờ tôi ngu dại, tôi cứ đui mù, tôi cứ nhắm mắt tôi đi theo. Ngày hôm nay tôi hoảng hốt, thấy rồi, thấy rõ rồi, hoảng hồn, bỏ chạy, bỏ chạy, bỏ chạy.”

Thành ra, những cái người chăn thuê họ tức giận, các bạn. Họ nói mình đập nồi cơm của họ. Họ là những cái người mình không có biết họ, nhưng mà mình đem ánh sáng của Chúa đến cho những người tín hữu của họ. Đó là cái công việc của Chúa làm, chứ không phải mình làm. Ngày hôm nay, rất là nhiều người tín hữu, họ mở con mắt to ra, họ thấy lẽ thật của Đức Chúa Trời, và họ bắt đầu, họ chán, họ bỏ, họ bỏ nhà thờ, họ bỏ ông mục sư, nhưng họ không bỏ Chúa. Rồi họ trách tôi là cái người mà làm cho người ta bỏ Chúa hết trơn à.

Thôi “ tà giáo đó, nghe lời bả là bỏ Chúa đó.” Họ hù dọa cho những người chưa có biết tôi là ai. Mà càng nói chừng nào, là có một số người tò mò để nói: “Cái cô này, cô tà giáo tới cỡ nào nữa? Đi vào đọc bài của cô coi coi cô tà giáo tới cỡ nào.” Họ đi đọc, đọc, đọc, đọc rồi thấy: “Ui, sao bà này bà nói hay quá vậy nè.” Càng đọc càng mê, càng đọc càng mê. Tại vì lẽ thật chỉ có một, những cái lời dối trá nó là trăm ngàn, còn lẽ thật chỉ có một.

Chúa Giê-xu nói: “Ta là đường đi, lẽ thật và sự sống. Chẳng bởi Ta, không ai được đến cùng Cha.” Đức Chúa Giê-xu là lẽ thật, mà bao nhiêu người đi giấu. Họ giấu Chúa Giê-xu. Họ nói bằng cái miệng, nhưng mà họ không có nhận lãnh Thánh Linh. Muốn nhận lãnh lẽ thật thì phải nhận lãnh Thánh Linh. Thánh Linh là Thần lẽ thật, sẽ ở với chúng ta, và Ngài sẽ ban cho chúng ta con mắt tâm linh mở ra, để thấy được con đường của Chúa là như thế nào. Con đường hẹp, nhưng mà chúng ta càng đi, chúng ta càng được tự do. Không có ai mà trói chúng ta được nữa. Nó rất là lạ lùng.

Ngày xưa, chúng ta đi con đường rộng, coi nó dễ đi, nhưng mà bị trói đủ điều, bị làm nô lệ cho thế gian, bị trói kinh hoàng. Đụng tới đâu là bị trói tới đó, đụng tới đâu là bị trói tới đó. Ngày hôm nay, chúng ta đi theo Chúa, tất cả những xiềng xích nó được mở ra. Một con đường hẹp, nhưng mà một con đường tự do. Như con sâu nó biến thành con bướm, đó là một cái lẽ thật rất là tuyệt vời.

Xin Chúa thương xót cho chúng ta nhìn thấy Đức Chúa Giê-xu là đường đi, nhận lãnh Thánh Linh, sống một đời sống trong sạch để nhận lãnh Thánh Linh, để được hưởng nước Thiên Đàng, được mở trói, được mở trói, không bị lệ thuộc vào một cái gì của thế gian. Đó là một sự ban cho của Đức Chúa Trời cho chúng ta, để chúng ta được trở nên con cái của Đức Chúa Trời, và chúng ta thấy được nước Thiên Đàng trên thế gian này. Đó là một cái sự lạ lùng của Tin Lành của nước Đức Chúa Trời. Không phải là một cái đạo, không phải là cái tôn giáo, nhưng là một cái tin vui, tin mừng, tin lành. Là một cái tin tức tốt lành, chứ không phải là một cái tôn giáo và đạo giáo.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm tạ ơn Cha, vì Ngài đã mở miệng con và mở miệng con nói được những cái lời đến từ Thánh Linh của Ngài. Cảm ơn Cha, vì Ngài đã mở lòng chúng con ra, để chúng con nhận lãnh Thánh Linh của Chúa. Và xin Cha gìn giữ mỗi người chúng con, cho chúng con được sự tự do hoàn toàn trong Thánh Linh.

Mặc dù chúng con bỏ hết thế gian, chúng con đi đường hẹp, nhưng trước mặt chúng con là nước Thiên Đàng đang mở rộng. Và chúng con thấy được sự tự do hoàn toàn trong Thánh Linh của Chúa, để chúng con có thể đem ánh sáng của Chúa cho những người đang hư mất. Họ đang bị trói buộc bởi những cuả cúng thần tượng, những cái sự ô uế, những cái sự tà dâm, những cái sự trói buộc của thế gian.

Xin Cha mở lòng, mở mắt, mở tâm linh chúng con, để chúng con thấy rõ những cái gì chúng con bị trói buộc, và chúng con sẽ ăn năn để chúng con được tự do hoàn toàn trong Thánh Linh của Ngài. Cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.