
LỜI CHỨNG CỦA BÁC SĨ CHUYÊN KHOA TIM LÊ CHÂU THỦY VỀ QUYỀN NĂNG CỦA CHÚA GIÊ-SU ĐÃ BIẾN ĐỔI CÔ TỪ TÌNH TRẠNG XA CÁCH CHÚA TRỞ NÊN NÓNG CHÁY CHO NGÀI
Hôm nay tôi đứng lên đây để làm chứng về Chúa là nhờ sự cầu thay của quý vị. Tôi xin làm chứng lại những gì Chúa đã dạy dổ tôi trong suốt thời gian qua cũng như những gì Chúa kêu gọi tôi phải làm trong thời gian sắp tới.
Tôi biết Chúa năm 1979, trước đó tôi đến trại Pula Bidong là trại tị nạn vào lúc 15 tuổi, tôi được hướng dẩn và cầu nguyện tiếp nhận Chúa dưới sự hướng dẫn của mục sư Nguyễn Xuân Bảo ở trại Bidong. Tôi sang Út năm 1980, và lúc đầu tôi sinh hoạt với Hội Thánh Tin Lành Báp tít do mục sư Nguyễn Hửu Tín làm chủ tọa và sau đó tôi về hội thánh Springvale nhóm. Tôi lập gia đình rất là sớm, lúc tôi mới 18 tuổi với một thanh niên trong hội thánh Chúa. Chúng tôi yêu mên Chúa và hăng say hầu việc Chúa. Có một số anh chị em trong đây cũng biết chúng tôi và chúng tôi sinh hoạt trong hội thánh, tham gia trong ban trị sự hội thánh. Tôi từng làm trưởng ban phụ nữ ở hội thánh Springvale.
Tôi hầu việc Chúa trọn ngày Chúa nhật. Nhóm thờ phượng Chúa buổi sáng. Trưa thì có nấu ăn, tôi tham gia nấu ăn và buổi chiều ở lại sinh hoạt với thanh niên. Chúng tôi cũng tham dự trong ca đoàn và đi truyền giãng cũng như thăm viếng những người bệnh hoạn và hăng say trong công việc Chúa. Chúng tôi cũng làm báo và chúng tôi rất đắt lực cho công việc viết báo cho hội thánh.
Vào năm 1997, đùng một cái, vợ chồng chúng tôi ly dị. Đó là cú sóc rất lớn trong cuộc đời của tôi. Và tôi đã bị ngã quỵ trong cú sóc đó. Tôi dọn nhà về Chinon? và tôi ở dưới đó xa hội thánh Chúa. Lúc đó, mỗi lần tôi đi vào nhà thờ thì tôi lại khóc vì tôi nhớ lại những thời gian qua hầu việc Chúa. Tôi không còn đi nhà thờ nữa và trong suốt 10 năm qua, tôi chỉ đi nhà thờ một vài lần mà mỗi lần vào nhà thờ tôi cảm thấy buồn nguyên một tuần lễ nên tôi không có đi được.
Tôi rất là lẽ loi và tôi không có đi nhà thờ thường xuyên. Tôi giống như viên than hồng bị rớt ra khỏi lò lữa đỏ, lúc đó rồi từ từ nguội lần và lạnh đi. Tôi sống như những người ngoại đạo.
Lúc đầu tôi còn cầu nguyện Chúa mổi đêm và cầu nguyện Chúa trước khi buổi ăn, nhưng sau đó vì công việc tôi quên lãng không còn nhớ đến Chúa nữa.
Tôi bắt đầu đi theo những người ngoại đạo tin dị đoan, và tôi bắt đầu đi coi bói. Khi tôi gặp người chồng sau này thì tôi đi coi bói xem ngày nào tốt để làm đám cưới. Tôi sống hoàn toàn như quên hẳn Chúa.
Trong thời gian 10 năm này thì công việc làm của tôi rất là thành công. Tôi ra trường là bác sĩ chuyên khoa về tim và tôi mở phòng mạch tại thành phố XXXX? công việc rất là bận rộn. Tôi làm 3-4 nhà thương một lượt và hầu như tôi làm từ bảy giờ sáng cho đên 9 giờ tối. Tiền bạc thì rất là nhiều, tôi đầu tư vào tài khoán cũng như nhà cửa. Tôi đụng vào đâu thì thành công đến đó. Người ta nói tôi mua nhà chổ nào thì nhà nơi đó lên giá.
Vào 3 năm trước thì tôi bị bệnh giải phẩu và tôi nằm nhà thương 2 ngày tại Brisbane. Em gái của tôi thấy tình trạng của tôi nguy ngập quá nên điện thoại cho mục sư Tân và ông đã đến đến cầu nguyện cho tôi. Và sau vụ cầu nguyện đó, tôi bình phục trở lại và đi nhà thờ trở lại thờ phượng Chúa. Lúc đó tôi đến nhà thờ thì thật sự là vào những ngày rảnh thì tôi mới đi, vào những dịp lể như là Giáng sinh, Phục sinh, v.v Tôi không tham gia các công việc gì của hội thánh cả. Tôi như là một người khách trong hội thánh Chúa. Tôi chỉ đi nhà thờ trong lúc không có việc gì làm, tôi cầu nguyện thì cần có việc gì xin Chúa ban phước thôi. Chúa không còn trong đời sống tôi giống như trước đó. Khi nào có bầu cử ban chấp hành và ban trị sự thì tôi bỏ đi về trước không đi nhóm ngày đó vì sợ bị bầu vào ban chấp hành và ban trị sự.
Trong vòng 3 năm tôi cứ sống như vậy. Người ta gọi tôi là tín đồ hâm hẫm, không phải là tín đồ yêu mến Chúa.
Vào tháng tư năm vừa rồi, vào lể phục sinh, vợ chồng tôi cùng 2 người bạn bác sĩ người Út đi về Việt Nam đi du lịch. Chúng tôi dự định đi trong vòng 3 tuần. Lúc mới về Sài gòn tôi có đi tham quan nhiều chổ và có đi tham quan Điện cao Đài tây ninh họ thờ thần một mắt, họ thờ một con nhãn quan. Dưới con mắt đó họ thờ các thần khác có cã Chúa Giê-su, đạo hồi giáo Mo-ha-met. Và sau khi tham quan nơi đó đi về thì tôi bị bệnh. Tôi không ăn không uống gì được và bụng thì bị sình ra. Tôi nghỉ rằng có lẽ tối hôm đó tôi ăn uống đồ ăn ở chợ bến thành đồ ăn bị trúng thực. Trong 3 tuần lễ sống tại Việt Nam tôi rất là bệnh và cứ nằm trong hotel và không có đi ra ngoài. Tôi vì mấy người bạn cũng ráng lết đi ra Hà Nội, thăm Vịnh Hạ Long đi cho hết chuyến du lịch.
Khi về đến Brisbane thì tôi đi bác sĩ siêu âm thì người ta khám phá ra rằng tôi bị bứu buồng trứng. Bác sĩ ráng hút nước ra khỏi cái bứơu nước rất to bằng trái banh football. Sau khi hút nước ra khỏi 2 tuần lễ sau thì cái bướu to trở lại lần nữa, và bác sĩ nói rằng cô phải mổ vì không mổ không được, nếu cứ để vậy là nó sình hoài.
Cách đây 3 năm về trước tôi đã bị mổ một lần đầu rồi rất khó khăn người ta nói cái ruột tôi nó bị sắn lại rất là khó mổ, nhưng ông bác sĩ nầy nổi tiếng, chuyên về phụ khoa cho nên tôi cũng tin tưởng ổng và cho tiến trình mổ vào ngày 12 tháng 7 năm 2006. Khi tiến trình mổ xong thì ông nói ông mổ không được vì bướu đã quá nặng và đã dính vào trong ruột, trong xương, và trong óng dẫn tiểu. Ông chỉ cắt sơ phía trên để thử nghiệm. Trong khi ông cắt đó thì ông cắt phạm vào ruột của tôi. Sau khi mổ xong thì tôi bị xì ruột. Ăn gì thì cũng bị xì ra trong bụng và làm mủ làm nóng sốt 40 độ C mổi đêm và phải uống trụ sinh trong 4 tháng từ tháng 7 cho đến tháng 11. Tôi bị bệnh rất là nặng. Cái bướu càng lớn lên, khi đó ông bác sĩ nói ông không thể mổ nó lại được nữa. Ông bảo thôi bây giờ cứ để vậy. Cứ đặt óng vào bụng và hút mủ ra. Tôi không ăn uống gì được, ăn cháo thì nó ra cháo. Uống thuốc thì nó ra thuốc chứ không thấm vào con người.
Lúc đó mổi ngày tôi chỉ ăn có được nữa chén cơm, nhưng cũng không thấm vào đâu, và đi đứng rất là khó khăn. Tôi ngủ không được, phải thức uống trụ sinh mổi đêm, 2 tiếng uống một lần.
Lúc đó hội thánh đã cầu nguyện cho tôi rất là nhiều. Và tôi là vị bác sĩ cho nên tôi biết bệnh tình của tôi rất là nghiêm trọng có thể sẽ phải chết.
Bác sĩ đầu tiên bó tay, cho nên tôi đi đến một bác sĩ khác, ông này chuyên môn về bệnh ung thư tại bệnh viện Sidney. Sau khi khám nghiệm xong, ông quyết định ông sẽ mổ tôi lại dù cho cuộc giải phẩu đó có thể làm cho tôi chết. Ông báo tin cho tôi biết cuộc giải phẩu có thể kéo dài 12 tiếng đồng hồ và có thể làm cho tôi mất một quả thận. Lúc đó tôi chịu không nỗi, rất là đau đớn chờ đợi cuộc giải phẩu ngày 30 tháng 11 năm 2006. Nhiều người đã kiêng ăn cầu nguyện cho tôi. Sáng hôm đó có nhiều người bà con của tôi, và các cháu cũng có mặt tại nhà thương và quỳ gối cầu nguyện cho tôi trước khi vào phòng mổ.
Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rất là nhiều hôm đó, và tôi đã chuẩn bị tinh thần để về với Chúa và tôi đã làm tờ di chúc. Tôi cầu nguyện với Chúa là nếu mà Chúa cho tôi sống thì tôi sẽ trở lại hầu việc Chúa mà nếu Chúa cho tôi đi thì tôi sẽ không còn đau khổ nữa. Cuộc mổ kéo dài từ 10 giờ sáng đến 12 giờ khuya. Sau đó người ta đem tôi vào khu phục hồi sức dành cho những người bệnh nặng. Trong phòng đó tôi nằm 2 ngày tôi hôn mê, ba hồi thức, ba hồi tỉnh. Mổi lần tỉnh dậy tôi thấy ba má tôi thì khóc, còn ông chồng tôi thì cười. Anh nói rằng anh cười để cho tôi có sức hơn để có hy vọng sống trở lại. Sau đó người ta chuyễn tôi ra ngoài phòng ngoài, đó là ngày Chúa nhật. Tôi bị mổ vào ngày thứ tư, sau 4 ngày tôi được đưa ra phòng ngoài. Tôi còn bị chuyền Morphine vào cho giảm đau.
Chiều hôm đó tôi nhìn vào trên tường trong phòng tôi nằm thì tôi thấy trên tường có một hàng chử rất là lớn viết trên đó, chử giống như chử Nga, Liên xô mà tôi đọc không được, và tôi thấy như là kiến bò nhiều lắm sắp theo hàng thứ tự. Tôi nói với ông bác sĩ con tôi là có lẽ con cho Morphine hơi nhiềucho nên tôi mới bắt đầu có ảo giác trên tường. Và tôi cũng thấy có 2 người đứng bên cạnh tôi nữa. Hai người đó tôi biết là ảo giác vì tôi biết họ không phải là bà con hay bạn bè đến thăm.
Tôi hôm đó tôi nghe có ai gọi tên tôi:”Thủy!” Tôi mở mắt ra thì Chúa khải tượng cho tôi thấy Ngài đến. Tôi rất sợ hãi, tôi không ngờ Chúa đến quá sớm như vậy. Tôi thấy mọi người chuẩn bị để về với Chúa. Ai nấy cũng vui mừng, và trong đó tôi thấy ba má tôi nữa, và đến phiên tôi chuẩn bị để trở về với Chúa. Tôi thấy có một số người mà tôi biết trước đây và có một số người bị bỏ lại. Tôi thấy có vợ chồng. Người chồng thì được đem đi còn người vợ bị bỏ lại. Chúa đang phán xét từng người một và đến lượt tôi, Chúa hỏi tôi làm gì mà để được Chúa đem về thiên đàng?
Thì tôi trả lời rằng tôi tin Chúa Giê-su người Na-za-rét, là con Đức Chúa Trời đã chịu đóng đinh trên thập tự giá để chết thế cho tôi, và đến ngày thứ ba Ngài từ kẻ chết sống lại và thăng thiên về trời. Tôi đọc giống như bài học thuộc lòng mà tôi đọc như bài cầu nguyện chung như vậy.
Chúa nói với tôi:” Không phải! Con tin cái gì và con có làm điều gì không? Con có thuộc đoạn Kinh Thánh nào không? Con có thuộc bài thánh ca nào không? Con có thể hát một bài thánh ca cho Ta nghe thử xem. Và từ ngày con tin Chúa đến giờ con Dâng hiến tiền cho Ta được bao nhiêu? Đây này Ta có một quyển sổ này. Chúa lật ra và Chúa nói:” Con ham của cải trên đời này hơn là những gì ở trên trời. Con nhìn này con không có những của cải gì trên trời này và con cũng không chịu hầu việc Ta nữa.
Lúc đó tôi rất là sợ hãi và tôi quỳ xuống. Tôi có nghe có tiếng nói của một tín đồ nói với Chúa rằng:” Chúa ơi, cô này cúng tốt lắm đó. Có nhiều tín đồ cầu nguyện cho cổ lắm, và họ cầu nguyện tha thiết lắm và sẳn sàng dâng thân của họ cho cô nầy.
Tôi lúc đó nhảy xuống giường và rút hết giây nhợ chuyền máu và quỳ gối bên cạnh giường để xin Chúa tha thứ. Y tá chạy vào và thấy tôi quỳ gối máu chảy ra. Tôi đuổi y tá ra. Chúa nói với tôi con nhớ con dâng hiến đàng hoàng. Khi nhớ rằng khi con tỉnh lại, nhớ gọi điện thoại cho anh Tuấn và anh Nhân, hai anh ấy đang làm cho Đài Phát Thánh Hy Vọng để hầu việc Chúa cũng như Văn Phẩm nguồn sống ở Mỹ, Chúa nói với tôi rỏ ràng như vậy.
Khi Chúa rời đi thì ma quỷ đến phá tôi. Ma quỷ rất là dử chúng tới để kéo tôi đi. Lúc đó gia đình tôi thấy tôi hôn mê nhưng miệng thì cầu nguyện không thôi. Nhưng mà tôi lúc nào cũng thấy một con mắt của con quỷ nó nhìn trong đầu tôi, và mắt tôi lúc nào cũng nhắm lại hết.
Khi nào bà con tôi hay ông mục sư đến thăm tôi thì nó nói ông mục sư Tân tới kìa, cậu đó tới kìa, v.v. Tôi không nói ra được. Ma quỷ cứ tấn công tôi và tôi cứ đuổi chúng đi. Quỷ nó nói với tôi rằng còn 2 ngày nữa thì tôi sẽ chết. Và gia đình tôi cứ cầu nguyện không thôi .
Đến ngày thứ tư có nghỉa là một tuần sau khi mổ thì tôi tỉnh dậy lúc 4 giờ sáng. Tôi thấy em tôi đứng bên cạnh và cầm cây thánh giá. Em tôi nói nó cứ thấy tôi cứ đuổi con quỷ hoài nên nó mới lấy cây thánh giá ở nhà vào.
Tôi mới hỏi em tôi Ánh nơi đây là đâu đây? Ánh nói với tôi đây là bệnh viện, bộ Thủy không nhớ hả, Thủy đã vào đây bị mổ một tuần rồi. Tôi mới nhớ lại đây là sự thật và tôi sợ quá. Tôi vẫn còn nghe ma quỷ nó hát trên balcon. Tôi nói chồng tôi phải đẩy tôi ngồi dậy để tôi cầu nguyện Chúa và đuổi ma quỷ đi. Đến sáng lại thì có ông mục sư đến cầu nguyện cho tôi và đuổi quỷ cho tôi. Mổi lần đuổi quỷ thì tôi thấy con mắt của quỷ và tôi muốn ói ra mật xanh. Nhưng mà sau lần đó thì tôi khỏe lại, và tôi ở nhà thương thêm 2 tuần rưỡi nữa và tôi trở về nhà.
Khi trở về nhà thì tôi rất là ăn năn trước mặt Chúa. Tôi đọc kinh thánh mổi ngày và tôi đọc sách Sống theo Đúng mục đích có 3 cuốn rất là hay. Ông bà anh chị em nào có thì giờ thì nên đọc. Và tôi chuẩn bị tinh thần để mà hầu việc Chúa. Tôi không biết trong tương lai Chúa sẽ dùng tôi như thế nào, nhưng tôi biết Chúa sẽ khải thị cho tôi biết. Chúa dùng cơ hội này để cứu ba mẹ tôi cũng như 2 người dì của tôi cũng trở lại hầu việc Chúa. Cũng như Chúa cho đứa em tôi thấy quyền năng của Chúa.
Hy vọng lời chứng của tôi hôm nay nhắc nhở cho ông bà anh chị em. Những gì tôi học được trong thời gian này là:
1-Hỡi những người tưởng mình đứng hãy giử kẻo ngã. Tôi nghỉ là tôi tin Chúa tốt, nhưng tôi bị cú sóc của ly dị gia đình và tôi đã sa lầy với Chúa.
2- Và cám ơn Chúa là tôi thấy những điều rất là đơn giản trong đời sống tôi như là ăn uống, đi đứng, ngủ nghỉ nhưng nó trở thành vấn đề rất là quan trọng trong đời sống tôi. Tôi cảm ơn Chúa về điều đó.
3- Đời sống trên thế gian này rất là ngắn. Những bác lớn tuổi sẽ thấy thời gian nó qua đi như một chớp mắt. Và chúng ta như là những lữ hành trên đất này thôi. Đừng ham những gì trên thế giới này nhưng hướng về những gì ở trên trời. Khi chúng ta lọt khỏi lòng mẹ thì chúng ta trần truồng, khi chúng ta đi về chúng ta cũng sẽ trần truồng như vậy. Khi trước khi tôi vào bệnh viện thì tôi thấy rỏ ràng như vậy. Bao nhiêu của cải hay bất cứ những gì mình có trên trần gian này cũng không đem theo được. Chúng ta hãy dùng cơ hội mình có để mình hầu việc Chúa. Và ngay trong thời điểm này, sự cầu nguyện đem lại những phép lạ chứ không phải ngày xưa mới có phép lạ. Tôi cũng nhờ sự cầu nguyện của các ông bà anh chị em trong hội thánh mà tôi còn đứng lên đây để hầu việc Chúa. Tôi rất cám ơn Chúa về điều đó. Amen!
HẾT