CHÚA GIÊSU ĐEM BÉ TRAI 15 TUỔI VIẾNG THIÊN ĐÀNG VÀ ĐỊA NGỤC BỞI LUCIUS OGE

LỜI CHỨNG CỦA LUCIUS OGE CỦA XỨ NIGERIA

CHÚA GIÊSU ĐEM BÉ TRAI 15 TUỔI VIẾNG THIÊN ĐÀNG VÀ ĐỊA NGỤC

Lời khai bắt đầu bằng những lời của cha Lucius, người đã đưa ra lời khai của chính mình.

TỪ CHA CỦA LUCIUS…

Tôi có 3 người con (hai trai và một gái) ở Trường Liên bang và Cao đẳng Kỹ thuật Usi-Ekiti, Ekiti, ở miền Tây Nam của Nigeria. Hai tuần trước, tôi nhận được điện thoại của Hiệu trưởng nhà trường, một phụ nữ bảo rằng tôi nên đến gấp. Khi tôi đến văn phòng hiệu trưởng, cô ấy tâm sự với tôi rằng do căn bệnh mà Lucius, con trai tôi đã trải qua trong thời gian gần đây, các sự học vấn của nó đã phải chịu đựng. Cô nói rằng có một lần nó ngất xỉu do khó thở. Khi đến bệnh viện, theo lời Hiệu trưởng, một chất màu trắng toát ra từ miệng anh ta. Tình hình tồi tệ đến mức bác sĩ tuyên bố anh ta đã chết ngay sau đó. Sau một hồi cầu nguyện, Lucius tỉnh dậy. sau đó, Lucius đã được nhập viện. Hiệu trưởng kể lại câu chuyện của Lucius sau đó được hỗ trợ bởi y tá của trường đang chăm sóc Lucius. Cuối cùng, tôi được Hiệu trưởng nhà trường khuyên nên đưa con về nhà để chăm sóc tốt hơn. Khi tôi được nói tất cả những điều này, tôi đã cho Hiệu trưởng biết rằng tất cả những điều xảy ra với Lucius đều có ý nghĩa thiêng liêng.

LUCIUS TIẾP TỤC THỬ NGHIỆM…

LẦN CHẾT ĐẦU TIÊN

Tên tôi là Lucius Oge. Mặc dù sinh ra trong một gia đình Cơ đốc nhân có cha và hai anh chị em (mất mẹ cách đây vài năm), tôi vẫn “không gọi mình là một Cơ đốc nhân, bởi vì tôi có thể nói rằng tôi đã dâng cuộc đời mình cho Chúa Giê-xu Christ trong quá khứ, nhưng do áp lực của vô số cám dỗ phải đối mặt trong trường học của tôi, tôi tiếp tục sa vào tội lỗi. Nhưng sau linh nghiệm xảy ra, tôi đã dâng cuộc đời mình cho Chúa Giê-su và Ngài có giúp tôi.

Đó là vào đầu tháng 2, ngày 3 năm 2001, chúng tôi dự kiến ​​tổ chức một cuộc đua xuyên lãnh thổ hoặc marathon. Đó là khoảng 6:30 sáng. Chúng tôi đã được đánh thức bởi Thạc sĩ thể thao của chúng tôi, người đã bảo chúng tôi chuẩn bị cho cuộc đua này từ Usi-Ekiti đến một thị trấn khác có tên là Udo – Ekiti. Tôi phàn nàn với Huấn luyện viên thể thao về sức khỏe yếu ớt của tôi, là một bệnh nhân loét bao tử và cộng với việc tôi chưa ăn sáng hôm đó, nhưng ông ấy sẽ không nghe lời tôi. Vì vậy, tôi bị buộc phải chạy trong cuộc đua.

Khi chúng tôi trở về từ cuộc đua, tôi bắt đầu thở hổn hển. Tôi cảm thấy đau nhói như có một mũi kim đâm vào tim. Tôi được cấp tốc đến bệnh viện, nhưng có một điều tôi nhận thấy là cô y tá không tỏ ra lo lắng lắm, vì tôi đã bị bỏ rơi một mình trên sàn nhà một lúc. Hiệu trưởng trường tôi đến can thiệp và tôi được đưa lên giường. Đó là lúc tôi bất tỉnh. Bệnh viện tôi được đưa đến là Bệnh viện Y tế Folasade ở Usi-Ekiti. Sau đó tôi được cho biết rằng tôi đã đến thời điểm bị đưa vào nhà xác khi tôi hồi phục và sống lại.

Bây giờ, điều gì đã xảy ra trong thời gian tôi bất tỉnh? Điều đầu tiên tôi quan sát được là tôi rời khỏi cơ thể con người của mình, khi tôi nhìn thấy cơ thể của mình trên giường. Nó như thể tôi vừa thoát khỏi nó. Tôi đã đi lên cho đến khi tôi rơi xuống một cái hố. Một người đàn ông mặc đồ đen đến như thể đến giúp tôi ra khỏi hố, khi anh ta đưa tay về phía tôi, nhưng tôi từ chối. Sau đó, một người đàn ông mặc đồ trắng đến và tôi cho phép anh ta nhấc tôi ra khỏi hố. Khi anh ấy đưa tôi lên, tôi như thể ngã xuống một lần nữa và sau đó tôi thấy mình trên giường bệnh và tôi đã tỉnh lại. Đó là một khoảng thời gian khoảng 6-7 giờ.

CÁI CHẾT THỨ HAI

Trải nghiệm cái chết thứ hai của tôi rất đáng sợ. Sự việc xảy ra vào buổi sáng một ngày của tháng 3 năm 2011. Một trong những giáo viên của chúng tôi không có nhiều giáo trình của ông ấy, vì vậy ông ấy đã tổ chức một lớp học thêm cho chúng tôi trong thời gian Chuẩn bị. Anh ấy đang vội vàng đưa chúng tôi đến lớp, vì vậy tôi phải chạy. Đó là khi cơn đau buốt mà tôi từng cảm thấy vào tháng Hai năm đó lại bùng phát trở lại. Tôi đã cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng tất cả đều vô ích. Sau khi chuẩn bị và vào ban đêm, cơn đau buốt vẫn tiếp tục và trở nên nghiêm trọng hơn. Sau đó, vấn đề về hơi thở đã làm phức tạp thêm vấn đề.

Sáng hôm sau, tôi được đưa gấp đến bệnh viện và đến khoảng 10 giờ sáng thì bình nước biển nhỏ giọt nhỏ trên người tôi đã ngừng chảy. Tôi bất tỉnh. Lúc tôi tỉnh lại, sau đó tôi phát hiện ra là 12 giờ sáng, đêm thứ Ba / thứ Tư. Điều gì đã xảy ra là tôi đứng dậy khỏi giường khi tôi thoát ra khỏi cơ thể của mình. Trong một trường hợp khá kỳ lạ, xác tôi vẫn nằm trên giường.

Tôi bước ra trước cửa phòng khám. Có một người mặc đồ trắng này đến và nói với tôi rằng Sư Phụ đang gọi tôi và rằng không có thời gian để lãng phí. Chúng tôi đi bộ và đến một ngã ba và nhìn thấy hai con đường lớn; một dẫn đến bên phải và khác ở bên trái. Con đường bên phải gồ ghề, nhếch nhác và rất hẹp, có nhiều gai và được lát bằng những mảnh chai vỡ và các vật dụng độc hại khác. Đường bên trái rất rộng và đẹp. Chúng tôi đã vượt qua con đường nguy hiểm. Cuộc hành trình rất tẻ nhạt.

Khi chúng tôi đi đến cuối con đường này, chúng tôi nhìn thấy một cánh cổng tuyệt đẹp với hai thiên thần đang cầm một cuốn sách. Thiên thần đã đi cùng tôi từ trái đất được phép vào qua cánh cổng đẹp đẽ và khi tôi cố gắng làm theo, tôi đã bị chặn lại. Lý do không được phép theo một trong các thiên thần là tôi đã ăn mặc không đúng cách. Tôi giải thích với họ rằng tôi không thể có một chiếc váy khác, bởi vì tôi vừa mới từ trường về thẳng và vẫn đang mặc đồng phục học sinh. Các thiên thần bây giờ đã chỉ cho tôi một bộ quần áo màu trắng, đó là bộ váy thích hợp để vào qua cổng. Điều này thúc đẩy tôi cố gắng thuyết phục thiên thần hơn nữa bằng cách nói với họ rằng chính Chủ nhân đã mời tôi đến, nhưng họ không hề chuyển động.

Ngay sau đó, giải cứu đến khi thiên thần đi cùng tôi bước ra từ cánh cổng xinh đẹp với bộ quần áo màu trắng. Anh ấy nói rằng anh ấy chỉ cho tôi mượn quần áo và sẽ thu lại. Tôi hỏi anh ta rằng đó có phải là chiếc váy duy nhất mà anh ta có không, và anh ta sẽ phải thu hồi nó. Anh ta trả lời rằng tôi sẽ phải trở lại trái đất sau đó và nếu tôi nên mang nó trở lại thế giới với tôi; có khả năng nó sẽ bị ố và bẩn. Tôi nói, “Ok.” Đó là cách anh đưa tôi qua cánh cổng tuyệt đẹp.

Thiên thần đưa tôi qua cánh cổng và điều đầu tiên tôi nhìn thấy đã làm tôi ngạc nhiên. Tôi mất mẹ vào năm 2009 và tôi đã ở đó với mẹ ngay trước mặt tôi trên thiên đường! Tôi nhìn thấy mẹ tôi ở đó trên thiên đường, với một chiếc vương miện trên đầu. Đột nhiên bà bắt đầu cau mày và hỏi anh chị tôi ở đâu và bà hỏi tại sao tôi là người duy nhất ở đó trên thiên đường. Thiên thần lúc này trả lời rằng chính là Chủ nhân đã phái đến cho tôi và tôi sẽ quay lại sau. Cô ấy nói “Được rồi” và quay trở lại một tòa nhà.

Có những hình dạng khác nhau của các tòa nhà trên trời. Một số là nhỏ, vừa và lớn. Các dinh thự lớn hầu hết không có người ở. Những người cư trú trong những ngôi nhà này mặc áo choàng trắng, một số đội vương miện và một số khác không đội vương miện, hát những bài hát du dương khác nhau. Ngay cả những chiếc lá cũng đang hát halleluiah.

Chúng tôi đã đi và chúng tôi đã đến những con đường được lát bằng vàng và các loại đá quý khác mà những mô tả của chúng tôi không có ngôn ngữ con người cần thiết để mô tả. Bạn hầu như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên đường.

TRÁI CỦA THÁNH LINH

Tôi đến một khu vườn và ở giữa là cây cao nhất. Cây này có 12 loại trái khác nhau. Tôi rất ngạc nhiên và hỏi thiên sứ làm thế nào mà một cây có thể tạo ra 12 loại trái cây khác nhau và thiên sứ trả lời rằng trái cây là trái của Thánh Linh như trong sách Ga-la-ti 5. Theo thiên sứ, trước khi ai đó vào thiên đàng, người đó phải có đủ 12 trái của Thánh Linh và hễ thiếu một trái nào, thì án thẳng vào hỏa ngục.

Chúng tôi bước vào một nơi khác với một cánh cổng khổng lồ, được trang trí bằng những viên đá kỳ lạ khác nhau. Cánh cổng này đã mở ra theo cách riêng của nó. Tôi đã thấy ngôi biệt thự đẹp nhất có thể tưởng tượng được. Nó trông giống như một cung điện. Có hai thiên thần ở lối vào. Khi cánh cổng mở ra, vinh quang trào ra nhiều đến mức tôi phải nhắm mắt lại và tiếng nói phát ra giống như tiếng va chạm của nhiều dòng nước, giống như tiếng sấm. Giọng nói trấn an tôi không sợ hãi. Một bàn tay không biết từ đâu đưa tay ra khỏi mặt tôi và bây giờ tôi có thể nhìn rõ mọi thứ.

NGAI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Có một nhân vật trên ngai vàng được nâng lên, được bao quanh bởi 12 ngai vàng ở mỗi bên của ngai vàng, bên phải và bên trái. Khi tôi hỏi thiên thần, anh ta nói đây là 24 trưởng lão và còn có 4 con thú với những cái đầu khác nhau và trông rất khủng khiếp. Đầu của các con thú bao gồm đầu người, bê, đại bàng và sư tử. Dưới chân ngai vàng là một dòng nước lấp lánh chảy bên dưới nó. Điều làm tôi ngạc nhiên là tính cách; Chúa Giê Su Christ đang ngồi trên ngai vàng. Tôi có thể mô tả Ngài theo nhiều cách khác nhau; Tóc anh ấy mềm mại và rất trắng với đôi mắt như những quả cầu lửa. Những bức tranh tôi đã thấy trên trái đất của Chúa Giê-xu chẳng qua là trí tưởng tượng sai lầm của các nghệ sĩ.

Khi tôi bước vào cung điện, đó là sự im lặng tuyệt đối, và sau đó một bản nhạc ngọt ngào đang vang lên. Tôi gần như bị cuốn theo âm nhạc, ngọt ngào hơn bất kỳ thứ âm nhạc nào trên trái đất. Tôi bắt đầu nhảy. Phải nhờ đến sự thúc giục của thiên thần đồng hành của tôi mà chúng tôi vẫn còn một nhiệm vụ phía trước.

HỎA NGỤC

Sau đó, Chúa Jêsus Christ đã bắt tôi và nói rằng Ngài sẽ chỉ cho tôi một số điều. Đột nhiên chúng tôi đến ngã tư mà tôi đã đề cập trước đó, chuyển hướng sang các con đường bên phải và bên trái. Tôi phát hiện ra rằng con đường rộng lớn bên trái đưa chúng tôi đến đích nhanh hơn. Chào mừng đến với lửa địa ngục!

Tôi nhìn thấy một cái hố lớn có lửa phụt ra với những người được nâng lên và thả xuống. Những người ở địa ngục đó rất nhiều và nói nhiều thứ tiếng khác nhau, nhưng một điểm chung trong những lời than thở của họ là những tiếng kêu “giúp đỡ”, “hãy cho tôi một cơ hội nữa.”

NGOẠI TÌNH

Ngay sau đó, một phụ nữ bị ném lên và bị treo lơ lửng trên không. Điều này khiến Chúa Giê-su nhăn mặt. Sau đó, Chúa Giê-su hỏi tôi, “Bạn có biết cô gái bị treo trên không?” Tôi nói, “Không.” Anh ấy hỏi tôi có nhớ ngày chúng tôi tổ chức thể thao liên nhà ở trường tôi không và tôi nói “có”. Anh ấy nhắc tôi rằng vào ngày hôm đó, chúng tôi đã dựng hai biểu ngữ, một biểu ngữ cho ngôi nhà mà chúng tôi thuộc về có tên là Republic House. Anh ấy hỏi biểu ngữ đầu tiên nói về cái gì và tôi trả lời rằng nó là dành cho ngôi nhà của chúng tôi, Tòa nhà Cộng hòa và Anh ấy hỏi biểu ngữ thứ hai nói về cái gì. Lúc đó tôi mới nhớ ra rằng vào ngày hôm đó, chúng tôi đang tổ chức lễ tưởng niệm và làm chương trình cho một nữ sinh cuối cấp vừa qua đời. Đáng lẽ giờ cô ấy đang học lớp SS3 (lớp Trung học cơ sở), nhưng cô ấy đã chết ở lớp SS2. Chúa hỏi tôi có biết tên cô ấy không và tôi trả lời, “Phải, cô ấy tên Senior Olofinbiyi Oyinkansola.” Cô ấy là một Cơ đốc nhân trong nhóm hội thánh mà chúng tôi đi học nhưng tôi rất ngạc nhiên với sự có mặt của cô ấy ở trong hố lữa nơi đây.

Sau đó, Chúa Giêsu hỏi tôi, “Tôi có nghe nói bạn đặt một chức danh Cao cấp trước tên của cô ấy không?”

Tôi nói, “Có vì cô ấy là học sinh năm cuối của tôi trong trường.”

Giờ đây, Chúa Giê-xu đã sửa lại cho tôi rằng, không ai trong địa ngục là đàn anh của tôi và rằng bất kỳ ai trong địa ngục tôi đều là cao cấp hơn tất cả họ và rằng ở đó trong địa ngục, họ là những kẻ vô dụng và không có hy vọng và mặc dù họ sẽ sẵn lòng ra ngoài, họ vẫn bị lên án đời đời và cam chịu, nhưng đối với tôi, tôi vẫn có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Tôi nói, “Được rồi.”

Tôi hỏi Chúa Jêsus rằng cô gái này đang làm gì trong địa ngục và đó là lúc chính cô ấy trả lời. “Tôi có miệng để trả lời bạn. Khi tôi còn ở trên thế giới, tôi đã tham gia vào mối quan hệ giữa cha và con gái ở trường (một xu hướng ở hầu hết các trường học) với một nam sinh cuối cấp tên là Owoeye Caleb (anh ấy đã qua đời từ Bất cứ khi nào bạn gặp anh ấy, hãy nói với anh ấy rằng tất cả những bí mật mà chúng ta đã có với nhau nên được thú nhận bởi vì nó là thứ đã đưa tôi vào lửa địa ngục. Ngọn lửa cuộn lên và thả cô ấy xuống.

HỒI GIÁO

Lửa địa ngục đã đưa ra một người khác có một vết trên trán. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy là một học giả Hồi giáo và sai lầm lớn nhất mà người Hồi giáo mắc phải trong tôn giáo của họ là không tin rằng Chúa Giê-su là Con của Đức Chúa Trời, nhưng bây giờ anh ấy đã tin, đã quá muộn để sửa chữa những gì anh ấy đã tuyên bố. Anh ấy yêu cầu rằng khi tôi đến thế giới rằng tôi nên nói với những người Hồi giáo rằng Chúa Giê-xu là Con của Đức Chúa Trời. Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một cậu bé và rằng ngay cả những người cố gắng rao giảng chân lý của Phúc âm cho người Hồi giáo cũng đã bị giết. Đó là khi Chúa Giê-xu bảo đảm với tôi rằng Ngài đã đưa tôi vào đây vào địa ngục với mục đích đi vào thế giới và nói chuyện với họ. Anh ấy đảm bảo với tôi về sự bảo vệ của Ngài, rằng tôi nên đi và nói với họ rằng Chúa Giê-xu là Con của Đức Chúa Trời chứ không phải là tôi tớ của Đức Chúa Trời và Ngài cũng đã chết vì người Hồi giáo.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG GIÀU CÓ

Sau đó, ngọn lửa cuốn một người đàn ông khác bụng phệ, thân hình nhăn nheo. Người đàn ông này hỏi tôi, “Con trai tôi, con có thường đọc Kinh thánh, đặc biệt là Sách Lu-ca không?” Tôi trả lời, “Có.” Người đàn ông tiếp tục, “Bạn có nhớ câu chuyện về La-xa-rơ và Người đàn ông giàu có không? Bạn có tin nếu tôi nói với bạn rằng tôi là người giàu đó không?” Tôi nói “Không” vì tôi luôn nghĩ câu chuyện chỉ là một câu chuyện ngụ ngôn. Người đàn ông nói với tôi rằng đó không phải là một câu chuyện ngụ ngôn và rằng anh ta đã ở trong địa ngục gần bốn nghìn năm và hy vọng thoát ra đã không còn nữa. Ông thậm chí còn trích dẫn một cách đáng ngạc nhiên đoạn Kinh Thánh “Người được cả thế giới mà mất linh hồn thì sẽ có lợi gì.” Anh ấy giải thích rằng lý do anh ấy trích dẫn đoạn văn đó là anh ấy đã đạt được tất cả sự giàu có trên trái đất, nhưng bây giờ anh ấy bất lực và cam chịu vĩnh viễn, nhưng đối với tôi, Tôi vẫn còn cơ hội và tôi nên nói với cả thế giới. Sau đó, ông giải thích thêm rằng không ai có lý do gì để bỏ lỡ thiên đàng, bởi vì vào ngày phán xét, nếu bất kỳ người nghèo nào coi việc mất thiên đường của mình là nghèo khổ, thì La-xa-rơ là một người nghèo sẽ đứng lên kết án người đó và nói, “Hãy nhìn tôi này. đã nghèo, nhưng tôi đã làm nên thiên đường. ” Đối với những người giàu cũng vậy, Áp-ra-ham sẽ đợi họ bác bỏ bất cứ lý do gì họ có thể bằng cách nói: “Hãy nhìn tôi, tôi đã giàu có, nhưng tôi đã có thể lên thiên đàng.” Vì vậy, không có lý do cho bất kỳ ai. Ngọn lửa bốc lên và đưa người đàn ông giàu có vào sự chết tiệt vĩnh viễn.

NGƯỜI VÔ THẦN

Có một người đàn ông khác, một nhà khoa học và một người vô thần thú nhận rằng sai lầm lớn nhất mà anh ta mắc phải trong đời đó là tin rằng không có Đức Chúa Trời. Ông giải thích rằng bất cứ khi nào họ muốn thực hiện bất kỳ thí nghiệm nào, bất cứ khi nào họ nhắc đến tên của Chúa, thí nghiệm sẽ không thành công, nhưng khi họ không sử dụng tên của Chúa, thí nghiệm sẽ thành công. Đó là niềm tin khiến họ biến nó thành luật trong tổ chức của mình rằng Chúa không tồn tại. Rằng bây giờ, Chúa Giê-xu tồn tại và Sa-tan thậm chí còn tồn tại. Có thiên đường và địa ngục nhưng đã quá muộn đối với anh ta. Anh ấy cầu xin tôi nói chuyện với những người vô thần rằng Chúa có tồn tại và khi họ chết họ sẽ đến địa ngục và Chúa không hài lòng về điều đó và rằng Chúa sẽ đưa tôi lên một vị trí cao và rằng tôi nên sử dụng cơ hội để nói với mọi người về cõi vĩnh hằng. trên thiên đường và địa ngục.

SATAN

Tôi muốn hỏi Chúa Giê-su, chủ nhân của những người trong địa ngục, chính là Sa-tan, ở đâu. Chúa Giê-xu ngắt lời tôi rằng ngài đã biết đó là điều tôi muốn hỏi Ngài. Sau đó anh ta chỉ sang phía bên tay trái và ngay lập tức một màn hình xuất hiện và hình một sinh vật trông rất khủng khiếp xuất hiện trên đó. Anh ta có nhiều vết thương, cơ thể biến dạng và đôi mắt đỏ hoe. Anh ta cầm cục sắt màu đỏ này với những chiếc gai trên nó. Mỗi lần một tội nhân xuống địa ngục, Satan sẽ cuộn nó lại và dùng nó để tấn công tội nhân. Dường như Satan nhận ra sự hiện diện của tôi và bắt đầu thể hiện sự tức giận và ghê tởm trước sự hiện diện của tôi. Giờ đây, Chúa Giê-xu bảo đảm với tôi bằng một nụ cười rằng đó chỉ là một lời đe dọa rằng vì Chúa Giê-su ở đó với tôi, nên Sa-tan không thể làm gì tôi.

Sau đó Chúa Giê-xu hỏi tôi một câu hỏi, đây cũng là câu hỏi hướng đến toàn thể nhân loại. Câu hỏi đặt ra là “Giữa chủ và tớ, bạn sẽ chọn ai?” Tôi đã trả lời rằng tôi sẽ chọn chủ. Anh ấy lại hỏi tôi, “Giữa Ta và Satan, ai là chủ?” Tôi trả lời rằng Ngài là chủ. Sau đó, ông nói rằng mọi người trên thế giới hiện đang theo dõi người hầu và khi đến lúc người đầy tớ nhận được phần thưởng của anh ta, tất cả những người ủng hộ và đi theo anh ta cũng sẽ chịu hình phạt và sẽ chết cùng với anh ta. Điều đó tôi nên nói với mọi người hãy theo Ta, Đức Thầy.

SỰ TRỎ LẠI LẦN THỨ HAI

Chúa Jêsus đã đau đớn biết bao ngày và đêm, Ngài kêu khóc trước mặt Cha Ngài để trì hoãn sự tái lâm của Ngài và rằng đã có lần Ngài hiện ra trên bầu trời, nhưng khi Ngài nhìn xuống, Ngài thấy con người đã đi sâu hơn vào tội lỗi của mình và rằng thiên sứ đã gần đưa kèn vào miệng để thổi, nhưng Ngài phải cầu xin Cha Ngài vui lòng cho nhân loại thêm thời gian. Rằng mỗi ngày, tội lỗi ngày càng gia tăng. Rằng bây giờ Ngài đang cầu xin con người hãy ăn năn, bởi vì khi một người đứng trước Ngài để nhận sự phán xét, Ngài sẽ không tiếp đãi bất cứ lời cầu xin nào.

Tôi nói với Chúa rằng mọi người sẽ không tin tôi nếu tôi đến gặp họ để truyền tải thông điệp của Ngài. Sau đó tôi xin Ngài cho tôi một dấu hiệu. Sau đó, Chúa Giê-su trả lời: “Tôi đã chỉ cho Pha-ra-ôn bao nhiêu dấu hiệu? 12 dấu hiệu. Tuy nhiên, ông ấy vẫn chết và ông ấy vẫn ở đó trong địa ngục. Ai tin thì sẽ tin. Có một số người có trái tim mềm mại, trong khi một số có trái tim bằng đá.”

Ông kể lại rằng những dấu hiệu về sự sắp đến của Ngài luôn hiện diện với chúng ta: Những dấu hiệu về động đất, về chiến tranh ở khắp mọi nơi. Sau đó, Chúa Giê-su hỏi tôi liệu tôi có biết cái gì được gọi là tầng Ozone không. Sau đó anh ấy giải thích với tôi rằng nó giống như một tấm kính trong suốt giữa mặt trời và trái đất và nó là thứ hấp thụ nhiệt trực tiếp từ mặt trời. Anh ấy tâm sự với tôi rằng nó đã bắt đầu tan chảy và chúng tôi đang phàn nàn về cái nóng ngày càng tăng trên trái đất.

Chúa Giê-su cũng đề cập đến một dấu hiệu mà ngài đã gửi gần đây có hình dạng một đứa trẻ sinh ra và trên lòng bàn tay của bé có viết chử:” CHÚA GIÊ-XU ĐANG TRỞ LẠI RẤT SỚM.” Lòng bàn tay của em bé đã được mở ra thông qua một cuộc phẫu thuật và ngay sau đó, em bé đã tử vong. Mọi người coi nhẹ sự việc này là chuyện bình thường.

Chúa Giê-su muốn nhân loại ngồi xuống và suy nghĩ một lúc về cách họ đến thế giới này và đôi khi Ngài hối hận vì đã tạo ra con người vì những việc làm xấu xa của mình. Ngài nói rằng nếu một người không phục vụ Ngài, Ngài sẽ nâng đá lên. Chúa Giê-su than thở về việc những người được gọi là Cơ đốc nhân đang bị thu hút bởi những thứ của thế giới này và đang quay trở lại với nó.

JOSEPH AYO BABALOLA

Sau đó, Chúa Giê-xu bảo tôi quay trở lại thế giới và gửi thông điệp của Ngài cho tất cả loài người. Tuy nhiên, Ngài muốn tôi đi theo bước chân của ai đó mà Ngài thậm chí không thể gọi là tôi tớ của Ngài, nhưng là con trai của Ngài. Điều làm cho người này trở nên đặc biệt đối với Ngài theo Chúa Giê-xu là bất cứ điều gì Ngài bảo người này làm; anh ấy đã làm với tất cả sự khiêm tốn, vâng lời và vui vẻ.

Chúa hỏi tôi có biết người sáng lập ra Giáo hội Tông đồ Đấng Christ (CAC) ở Nigeria không.

Tôi nói, “Vâng, Joseph Ayo Babalola.”

Chúa Giê-xu lập tức mắng tôi: “Cứ nhìn cái cách mà bạn gọi tên anh ấy mà không có chút tôn trọng nào!”

Ngay sau đó, 2 thiên thần hộ tống tôi trở lại trái đất, nhưng chính Chúa Giê-su đã theo tôi vào trong giường bệnh và yêu cầu tôi đi ngủ trên giường. Ngay lập tức, tôi thức dậy và thấy Chúa Giê-xu bằng xương bằng thịt, nhưng Ngài đã biến mất ngay sau đó.