
CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 26: PHAO LÔ GIẢNG CHO VUA A-RÍP-BA XUÝT CHÚT NỮA DẮT VUA TRỞ VỀ VỚI CHÚA GIÊ-SU
Công-vụ 26
Lời Phao-lô giảng cho vua Ạc-ríp-ba
1Bấy giờ vua Ạc-ríp-ba biểu Phao-lô rằng: Ngươi được phép nói để chữa mình. Phao-lô bèn giơ tay ra, chữa cho mình như vầy: 2Tâu vua Ạc-ríp-ba, tôi lấy làm may mà hôm nay được gỡ mình tôi trước mặt vua về mọi điều người Giu-đa kiện tôi, 3nhứt là vì vua đã rõ mọi thói-tục người Giu-đa, và cũng biết sự cãi-lẫy của họ. Vậy, xin vua hãy nhịn-nhục mà nghe tôi.
4Cách ăn nết ở của tôi từ lúc tuổi trẻ, nơi giữa bổn-quốc tôi và tại thành Giê-ru-sa-lem, thì mọi người Giu-đa đều biết cả. 5Ví bằng họ muốn làm chứng về việc nầy, thì biết từ lâu ngày rồi, tôi là người Pha-ri-si, theo phe đó, rất là nghiêm hơn trong đạo chúng tôi. 6Hiện nay tôi bị đoán-xét, vì trông-cậy lời Đức Chúa Trời đã hứa cùng tổ-phụ chúng tôi, 7lại mười hai chi-phái chúng tôi, lấy lòng sốt-sắng thờ-phượng Đức Chúa Trời, cả đêm và ngày, mà trông-đợi lời hứa ấy được trọn. Muôn tâu, thật là vì sự trông-cậy đó mà tôi bị người Giu-đa kiện-cáo. 8Ủa nào! Các ông há lại ngờ chẳng có thể tin được rằng Đức Chúa Trời khiến những kẻ chết sống lại sao?
9Thật, chính mình tôi đã tin rằng nên dùng đủ mọi cách-thế mà chống lại danh Jêsus ở Na-xa-rét. 10Thật tôi đã làm sự nầy tại thành Giê-ru-sa-lem: Sau khi đã chịu quyền của các thầy tế-lễ cả, thì tôi bỏ tù nhiều người thánh; và lúc họ giết các người đó, tôi cũng đồng một ý. 11Vả lại, tôi thường trẩy đi từ nhà hội nầy đến nhà hội kia, hà hiếp họ, để bắt họ phải nói phạm-thượng, tôi lại nổi giận quá bội bắt-bớ họ cho đến các thành ngoại-quốc.
12Ấy vậy, tôi lên thành Đa-mách có trọn quyền và phép bởi các thầy tế-lễ cả, đương đi dọc đường, 13muôn tâu, lúc giữa trưa, tôi thấy có ánh sáng từ trên trời, giáng xuống chói-lói hơn mặt trời sáng lòa chung-quanh tôi và kẻ cùng đi. 14Chúng tôi thảy đều té xuống đất, và tôi nghe tiếng phán cùng tôi bằng tiếng Hê-bơ-rơ rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt-bớ ta? Ngươi đá đến ghim nhọn thì là khó chịu cho ngươi vậy. 15Tôi thưa: Lạy Chúa, Chúa là ai? Chúa đáp rằng: Ta là Jêsus mà ngươi đương bắt-bớ. 16Song hãy chờ dậy, và đứng lên, vì ta đã hiện ra cho ngươi để lập ngươi làm chức-việc và làm chứng về những việc ngươi đã thấy cùng những việc ta sẽ hiện đến mách cho ngươi. 17Ta sẽ bảo-hộ ngươi khỏi dân nầy và dân ngoại là nơi ta sai ngươi đến, 18đặng mở mắt họ, hầu cho họ từ tối-tăm mà qua sáng-láng, từ quyền-lực của quỉ Sa-tan mà đến Đức Chúa Trời, và cho họ bởi đức-tin nơi ta được sự tha-tội, cùng phần gia-tài với các thánh-đồ.
19Tâu vua Ạc-ríp-ba, từ đó, tôi chẳng hề dám chống-cự với sự hiện-thấy trên trời; 20nhưng đầu hết tôi khuyên-dỗ người thành Đa-mách, kế đến người thành Giê-ru-sa-lem và cả xứ Giu-đê, rồi đến các dân ngoại rằng phải ăn-năn và trở lại cùng Đức Chúa Trời, làm công-việc xứng-đáng với sự ăn-năn. 21Kìa, vì thế nên người Giu-đa đã bắt tôi trong đền-thờ và toan giết tôi. 22Song nhờ ơn Đức Chúa Trời bảo-hộ, tôi còn sống đến ngày nay, làm chứng cho các kẻ lớn nhỏ, không nói chi khác hơn là điều các đấng tiên-tri và Môi-se đã nói sẽ đến, 23tức là Đấng Christ phải chịu thương-khó, và bởi sự sống lại trước nhứt từ trong kẻ chết, phải rao-truyền ánh sáng ra cho dân-sự và người ngoại.
24Người đang nói như vậy để binh-vực mình, thì Phê-tu nói lớn lên rằng: Hỡi Phao-lô, ngươi lãng trí rồi; ngươi học biết nhiều quá đến đỗi ra điên-cuồng. 25Phao-lô lại nói: Bẩm quan lớn Phê-tu, tôi chẳng phải lãng trí đâu; tôi nói đó là những lời thật và phải lẽ. 26Vua biết rõ các sự nầy; lại tôi bền lòng tâu vì tin rằng chẳng có điều nào vua không biết; vì mọi việc đó chẳng làm ra cách chùng-vụng đâu. 27Tâu vua Ạc-ríp-ba, vua có tin các đấng tiên-tri chăng? Tôi biết thật vua tin đó! 28Vua Ạc-ríp-ba phán cùng Phao-lô rằng: Thiếu chút nữa ngươi khuyên ta trở nên tín-đồ Đấng Christ! 29Phao-lô tâu: Cầu-xin Đức Chúa Trời, chẳng kíp thì chầy, không những một mình vua, nhưng hết thảy mọi người nghe tôi hôm nay đều trở nên như tôi, chỉ trừ-bỏ xiềng nầy thôi!
30Vua bèn đứng dậy, quan tổng-đốc và bà Bê-rê-nít cùng những người đồng ngồi đó cũng vậy. 31Khi lui ra rồi, các người nói cùng nhau rằng: Trong cách ăn-ở người nầy, thật chẳng có chi đáng chết hoặc đáng bỏ tù cả. 32Vua Ạc-ríp-ba nói với Phê-tu rằng: Nếu người nầy chưa kêu-nài đến Sê-sa, có thể tha được.
Amen.
Cảm ơn Chúa. Chúng ta đến cái đoạn ông Phao-lô, ông đứng trước mặt vua A-gríp-ba mà ông nói hết cái lẽ thật mà ông đã bị bắt bớ, và bị cầm tù, và bị xiềng xích. Chỉ có cái tội là tin Đức Chúa Giê-xu. Vì ông tin rằng, ông đọc trong sách lời tiên tri của Chúa ông cũng tin rằng Đức Chúa Trời khiến kẻ chết sống lại. Mà bây giờ ông thấy được Chúa Giê-xu sống lại thì ông mới tin. Cho nên bị những người Giu-đa, họ bắt bớ, họ ghét Chúa Giê-xu, vì họ là những người Pha-ri-si, là những người giả hình, chỉ nói bằng cái miệng lưỡi mà không có bằng cái đời sống. Ông đi đâu cũng khuyên phải ăn năn, phải ăn năn, mà bị người ta ghét bỏ. Có người họ không muốn ăn năn, có tội mà không muốn ăn năn, vẫn cố chấp bênh vực mình là cái người đúng. Tất cả những cái người nào mà không chịu ăn năn có tội, muốn sống trong đời sống tội lỗi thì họ ghét cái đạo của những cái người nào mà đi giảng về sự ăn năn và sự thánh sạch của Đức Chúa Trời. Ngày xưa và ngày nay, con người cũng vẫn thế, và họ bị quỷ Sa-tan nó ám ảnh họ. Họ giảng một cái đạo không phải của Chúa mà cái đạo đến từ quỷ Sa-tan.
Họ sửa đổi cái đạo của Chúa, và họ nói rằng: “Tin Chúa một lần đủ cả. Chúa là tình yêu thương. Chúa không có phạt ai hết. Chúa là tìn yêu thương. Cha của mình mà cha ở dưới đất cũng vẫn còn thương con của mình. Không lẽ con mình có tội mà cha mình bỏ sao? Đức Chúa Trời là còn tốt hơn cha của mình nữa. Có tội không sao. Có tội không sao. Còn cái địa ngục thì cho quỷ Sa-tan, chứ không phải là cho con người của chúng ta đâu.” Rồi người là con của Đức Chúa Trời hằng sống. Chúa yêu mình. Chúa tha thứ hết. Mình cứ làm tội đi. Chúa hứa Chúa tha 70 lần 7, đâu có sao. Cứ là tự biện luận, biện luận, biện luận, rồi đóng đinh những cái người có Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Rất là kỳ lạ. Đức Chúa Trời của chúng ta ngày xưa cho đến ngày hôm nay vẫn y nguyên.
Chúng ta đọc cái bài Công vụ các Sứ đồ, rồi ngày hôm nay chúng ta áp dụng trong Hội Thánh của Chúa. Ngày hôm nay, những người nào mà đi nói về sự ăn năn, về sự thánh sạch thì bị họ đóng đinh và họ đặt đủ thứ chuyện vu khống để mà họ muốn bắt tù. Nhưng mà họ không có thể nào bắt được chúng ta, bắt tù chúng ta. Nhưng mà họ tìm đủ mọi cách để làm cho chúng ta ngừng không có nói về Chúa nữa đấy, họ làm câm miệng chúng ta đó. Nhưng càng nói, chúng càng bị bắt bớ chừng nào, Chúa lại đẩy chúng ta lên cao chừng nấy. Rất là tuyệt vời. Họ muốn đập đổ chúng ta từ trong trứng nước, các bạn, nhưng không được. Nếu mà Đức Chúa Trời bênh vực chúng ta thì loài người hay là quỷ Sa-tan cũng không thể nào phá chúng ta được. Xin Chúa cho chúng ta giữ vững lòng tin để mà rao truyền danh của Chúa Giê-xu — sự chết, sự sống lại, và sự ăn năn tội — để mà nhận lãnh Thánh Linh của Đức Chúa Trời.
Nếu không bởi Thánh Linh thì con người nào cũng chết nhát hết, các bạn ơi. Phao-lô nhận lãnh Thánh Linh của Chúa để mà đi, có sự can đảm đi nói về Chúa Giê-xu cho tất cả mọi người, trong tù, trong nơi nào mời ông tới, trước mặt vua, ông cũng đứng lên mà nói. Thánh Linh mở miệng chúng ta nói, nói để cho tất cả mọi người đều nghe. Và ông nói, ông vua A-gríp-ba nói cùng Phao-lô rằng: “Thiếu chút nữa ngươi khuyên ta trở nên tín đồ Đấng Christ.” Phao-lô tâu: “Cầu xin Đức Chúa Trời, chẳng kíp thì chầy, không những một mình vua, nhưng hết thảy những người nghe tôi hôm nay đều trở nên như tôi, chỉ trừ bỏ xiềng này thôi.” Ông đi đâu, ông cũng nói có bao nhiêu đó mà cứu được nhiều người. Thánh Linh làm việc.
Phao-lô không có học trường Thần học. Phao-lô không có nói Kinh Thánh như là những người Pha-ri-si. Nhưng Phao-lô sống đời sống của ông. Không có một cái tội nào hết. Mà nếu mà ông ăn ở tham lam, ích kỷ, hay là có một cái tội gì đó là tụi nó banh khui ra, là nó bắt tội ông. Nhưng ông đi làm truyền giáo mà ông không có lãnh một đồng xu của người nào. Nếu mà ông lấy tiền người ta là nó đem ông ra, là nó kiện kinh khủng lắm. Bởi vì Đức Chúa Trời biết là nó vạch lông tìm vít ông. Cho nên Chúa nói cho ông phải tự sống vá lưới mà đi truyền giảng. Tự nguyện mà làm.
Ở trên Phao-lô là chỉ có Chúa — Đức Chúa Trời, Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con, và Đức Thánh Linh. Phía dưới Phao-lô không có ai, không có tín hữu. Ông đi, đi, đi, đi — không có tín hữu nào mà đưa tiền để mà nuôi ông sống. Một người truyền giáo phải sống như Phao-lô mới làm được công việc Chúa tốt đẹp, các bạn ơi. Còn những người nhận lãnh tiền bạc của người ta thì phải phục vụ con người, không có phục vụ Đức Chúa Trời được dể dàng được. Các ngươi phục vụ Đức Chúa Trời hay các ngươi phục vụ loài người? Phải chọn một.
Chúa đã nói rồi: Chúng ta hầu việc Đức Chúa Trời hay hầu việc loài người? Chúng ta ăn tiền của loài người là chúng ta hầu việc loài người. Và hầu việc loài người thì chúng ta phải không có nói đụng chạm đến người nào hết. Chúng ta phải vuốt ve họ để cho họ có tiền, có gì nuôi chúng ta. Nếu chúng ta nói lẽ thật, biểu ăn năn, ăn năn, thì họ bị đụng chạm và họ không dâng tiền nữa, thì chúng ta không còn ai để mà nuôi chúng ta.
Đó là một cái lẽ thật, thật sự mà Đức Chúa Trời đã bày tỏ cho tôi: Sống bằng Tin Lành của Chúa, sống bằng cái sự tiền bạc đến từ Đức Chúa Trời, không phải đến từ những người tín hữu và những người tín đồ của chúng ta.
Rất là khó. Ngày hôm nay bao nhiêu người Mục sư, họ làm cái nghề. Họ mở ra cái nhà thờ, họ đi học trường Thần học để mà họ được cái bằng cấp. Rồi giáo hạt mới gửi họ đi để mà làm ra một cái nơi thờ phượng, rồi lãnh tiền của giáo hội trong vòng một năm hay là ba năm gì đó. Giáo hội cho mở một cái nơi, rồi trả lương, trả lương. Trong vòng có người thì được giáo hội cho một năm, có giáo hội cho ba năm. Họ trả lương rồi phải đi tìm tín hữu. Mà tìm ở đâu? Phải đi giựt tín hữu của người khác. Mấy ông đã có nhà thờ lâu năm rồi, có tín hữu nhiều, mình mới ra. Rồi mình phải quảng cáo lên, mình mời người ta ăn tới nhà thờ mình, mời người ta tới nhà thờ mình để ăn tiệc tùng free rồi đi giựt tín hữu của người khác.
Ôi, bị chửi, bị mắng lung tung hết, các bạn ơi. Một số người nói: “Đi ra ngoài sông, ngoài biển bắt cá đi, tại sao đi câu cá trong ao hồ của tôi.” Giành giật với nhau và bị chửi vào mặt. Mấy người mới ra, các bạn, nguy hiểm. Ở đây tôi nghe tùm lum hết trơn. Họ ăn tiền của giáo hội. Họ phải có kiếm tín hữu. Mày kiếm được tín hữu thì mày sống còn. Mày không kiếm được tín hữu thì tao cúp lương mày trong vòng 2 năm. Thì cứ như vậy đó. Rồi ra trong vòng một năm, có giáo hội được ba năm. Không có tín hữu nào hết, tại vì là cái nghề. Không có đi làm việc, không có Thánh Linh thì không nên làm, các bạn ạ.
Rồi không có tín hữu là bị cúp lương. Rồi bây giờ phải làm sao? Rồi họ có một cái nhà thờ bự, họ chia ra anh em của họ, mỗi người là phải được 25 tín hữu, ít nhất là 25 tín hữu mới được cái tiền cứu trợ từ Giáo hạt. Họ đồng lõa với nhau, anh em bà con dòng họ chia tín hữu ra làm hai để cho ông kia được thêm lãnh lương. Ôi, họ làm nhiều cái chuyện tùm lum hết. Nhà thờ nhỏ xíu, cắt ra làm hai, tín hữu không biết gì hết. Nói: “Ôi, tại sao cái nhà thờ của tôi có bốn, năm chục người phải tách ra làm hai, mở ra hai cái hội thánh — một cái hội thánh mới, một cái hội thánh cũ, rồi nhà thờ một, nhà thờ hai. v.v.”
Họ làm nhiều cái chuyện lạ lùng, các bạn ơi. Mà họ coi Chúa là zero, không biết gì hết. Tại sao? Tại vì chén cơm manh áo của họ, họ phải bị bắt buộc làm những cái chuyện gian xảo. Đối với Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời rất là ghê tởm. Họ không thấy rằng Đức Chúa Trời hằng sống thấy được tất cả những cái điều đó. Chúng ta là những người bình thường, nhưng không có bình thường. Chúng ta được Chúa gọi đến. Chúng ta phải có một cái nghề làm việc để mà đi truyền giáo, đi giảng đạo.
Nếu chúng ta không có nghề gì, chúng ta phải đi làm, phải đi tìm một cái nghề để mà sống. Không ăn lương ai, không xin sỏ người nào hết. Chúa ơi, xin Chúa cho con làm được công việc của Chúa với cái bàn tay của con — tình nguyện, tự nguyện — để mà hầu việc Đức Chúa Trời, đi truyền giáo bằng cái sự tự nguyện và không có ăn lương một người nào hết. Thành quả rất là tuyệt vời các bạn! Xin Chúa cho chúng ta biết sống như Phao-lô ngày xưa. Ngày nay cũng giống nhau, con người cũng vẫn là con người, không thay đổi. Họ nói hồi xưa là có phép lạ, ngày nay hết phép lạ rồi. Đức Chúa Trời vẫn y nguyên. Chúa nói: “Đức Chúa Trời hôm qua, ngày nay vẫn không hề thay đổi.”
Nếu chúng ta làm đúng theo lời của Chúa dạy, và chúng ta ra đi trong Thánh Linh, phép lạ sẽ cặp theo. Rất là tuyệt vời! Những con người có tội, họ trở về. Ông Phao-lô chỉ nói chút xíu thôi. Ông nói hôm nay hai phút, ông vua A-ríp-ba nói: “Thiếu chút nữa ngươi khuyên ta trở nên tín đồ Đấng Christ.” Ông nói: “Không phải một mình vua đâu, nhưng hết thảy mọi người nghe tôi hôm nay đều trở nên như tôi.” Không phải tự nhiên mà Phao-lô nói lời này, đây là Thánh Linh mở miệng Phao-lô nói. Khi mà chúng ta nói bởi Thánh Linh, Thánh Linh làm công việc của Ngài.
Chúng ta là những con người, nhưng Thánh Linh là người sử dụng chúng ta. Chúng ta chỉ là dụng cụ của Chúa, Thánh Linh là Đấng làm việc. Nhưng mà Thánh Linh không thể nói được nếu không có một con người mở miệng ra. Thánh Linh cần con người, con người cần Thánh Linh. Hai cái này phải đi đôi với nhau. Con người chúng ta là một cái công cụ, mà không có cái người sử dụng cái công cụ đó, thì cái công cụ chỉ nằm đó và vô dụng. Nhưng nếu mà một người thợ giỏi cầm cái công cụ đó đi làm việc thì cả hai đều làm ra một công việc tốt đẹp.
Cái công cụ nó không có tự khoe mình là tôi giỏi lắm. Công cụ không thể nào khoe mình được, bởi vì cái công cụ phải sẵn sàng để cho một người xài nó. Ra đi trong Thánh Linh là chỉ biết mình là cái công cụ, không phải mình là cái người khôn ngoan gì hết. Làm như thế thì mới có kết quả tốt đẹp. Công cụ nó là số 0, nó không có khoe nó được. “Tôi giỏi lắm à nghe! Tôi đi đến đâu là người ta theo tôi tới đó, tôi đi đến đâu là tôi chữa lành được tới đó.” Đó là một sự ngu dại. Con người là công cụ, không hơn không kém.
Ngày xưa tôi mới ra, tôi cũng hãnh diện, tôi cũng hách dịch lắm các bạn ơi! Nhưng Chúa dạy tôi: “Ngươi chỉ là một cái công cụ.” Người ta mời mình để cho mình được nổi tiếng, tôi nói: “No, no, no! Mời tôi để mà cắt nghĩa cho họ và họ ăn năn thì ok. Nhưng mà mời tôi để làm những công việc cho người ta biết tôi, là tôi nói no. Chúa làm việc qua tôi, còn tôi là cái gì?” Tôi có cái thớ gì? Tôi là zero. Chúa là tất cả. Nhớ rằng phải áp dụng suốt cả cuộc đời như vậy.
Con người dễ ham danh. Không có một người nào mà không có ham danh đâu các bạn ơi. Từ những đứa trẻ cho tới người già, ai cũng muốn ham danh. Những cái danh đó là sự dẫn đến sự chết của mình đó — chết về tâm linh trước, rồi chết về thân xác, đi hỏa ngục đời đời sau. Đức Chúa Trời nói: “Ta là Đức Chúa Trời ghen tương. Ta không để cho một người nào lấy sự vinh hiển của Ta.” Đức Chúa Trời nổi giận với những con người nào háo danh, ham danh tiếng của mình. Xin Chúa cho chúng ta biết nhu mì, khiêm nhường, biết hạ mình mọp sát dưới đất.
Đi đâu ai tôn thờ chúng ta, chúng ta phải nói: “Tôi là số 0.” Mấy người đó lại, rờ coi cho chắc: “Bà có phép lạ lùng lắm đó nghe.” Tôi đi đến cái văn phòng nha sĩ là tôi cầu nguyện, tôi xin Chúa chữa lành cho bà năm lần mà bà cũng vẫn không chịu tin Chúa. Mà Chúa là tình yêu thương. Tôi cầu xin cho bà, là Chúa chữa lành ngay trước mắt tôi mà năm lần như vậy. Chữa lành được một lần, cái con quỷ nó trở lại làm bệnh khác, làm bệnh khác. Cầu xin Chúa chữa lành cho bà một lần nữa rồi nó làm ra bệnh khác. Cái bệnh cũ cảm ơn Chúa là nó không trở lại.
Rất là lạ lùng, năm lần như vậy. Mỗi lần tôi lên làm răng là bà có một cái bệnh mới. Mỗi lần tôi lại làm răng, có một cái bệnh mới, tôi cũng cầu nguyện cho bà. Mỗi lần tôi lại làm răng, có một cái bệnh mới, tôi cũng cầu nguyện cho bà hết bệnh. Mà tôi nói: “Bà ơi, bà chỉ tin Chúa đi, hết bệnh này nó tới bệnh kia, nó tới bệnh nọ.” Bà nói: “Tại sao mà Chúa ích kỷ quá vậy? Tôi cũng tin Chúa, tôi thờ Chúa, tôi đọc Kinh Thánh đó, nhưng mà ông Phật tôi vẫn để đó. Cái tượng của tôi thờ gia đình tôi thờ bao nhiêu năm nay rồi, dòng họ tôi thờ. Mà tôi bỏ cái tượng Phật là gia đình tôi chửi tôi chết. Thành ra cái lòng tôi cũng thờ Chúa, tôi biết, tôi chỉ nói là tôi có cái lòng tin. Nhưng mà tôi không có thể bỏ Phật của tôi được. Tôi đi vừa theo Phật vừa theo Chúa.”
Tôi nói: “Chúa không có chịu như vậy. Bà phải bỏ hết, theo Chúa thôi. Một người đàn bà không thể nào có hai người chồng được.” Bà nói: “Để từ từ, để từ từ tôi suy nghĩ. Chứ bây giờ tôi suy nghĩ là tôi thấy là hai người tôi tin hết. Tôi tin Chúa Giê-xu, tôi tin.” Bởi vậy Chúa mới thương bà, Chúa mới chữa lành cho bà đó. Nhưng mà bà vẫn còn đi hàng hai. Ở xứ Việt Nam rất là nhiều người như vậy đó. Họ tin Chúa, họ đi nhà thờ, nhưng trong nhà họ còn cái tượng, họ còn thờ ông bà cha mẹ họ. Vì cớ đó con quỷ nó cứ đánh hoài.
Mình cầu nguyện Chúa xong, Chúa chữa lành cho họ, nó làm cái bệnh khác, nó làm cái bệnh khác. Mình phí thì giờ mất, uổng công. Những người đó là những người không chịu bỏ hết tất cả mà theo Chúa. Tôi đã bỏ bao nhiêu năm trường để mà giúp cái người này mà tới bây giờ cũng vẫn như vậy. Mất bao nhiêu thì giờ. Chúa nói: “Đi tìm cái người nào biết tìm kiếm Chúa và muốn bỏ hết.” Cũng giống như Phao-lô, ông nghe là ông bỏ hết, bị bắt bớ ông không cần biết, ông chỉ đi một mình với Chúa mà thôi.
Đó là những người nên đi tìm, vì tìm một người như vậy thì cả nhà họ được cứu. Họ theo Chúa, một mình một người, mình giảng cho một người, cả dòng họ gia đình họ tin Chúa. Mình không nên bỏ nhiều thì giờ cho những người mà cứ bệnh xong rồi bệnh tiếp nữa, bệnh tiếp nữa, bệnh hoài. Mình cứ cầu nguyện chữa lành cho họ xong, họ lại bệnh khác. Tại vì họ đi hàng hai, họ không có thật lòng với Chúa. Mình không biết được cái tâm của con người đó, nhưng Đức Chúa Trời nhìn thấu hết cái tâm của người đó các bạn. Đức Chúa Trời là Đấng công bằng. Ai tìm kiếm Chúa là sẽ gặp được Chúa.
Nhưng mà có những người không có thật lòng, họ đi hàng hai, họ muốn theo Chúa mà họ vừa muốn theo cái thế tục của họ, những cái phong tục tập quán của họ, những cái sự cha mẹ họ để lại, họ không muốn bỏ tất cả. Phải cắt dây hết, cắt dây hết rồi đi theo Chúa. Chúng tôi là một người đã là đạo dòng ba đời, Chúa kêu gọi tôi lên, tôi cắt bỏ hết, cắt dây hết, tôi đi theo một mình Chúa. Cả gia đình tôi nói tôi theo tà giáo, tôi cũng không cần biết. Chúa mở miệng tôi nói cái gì, làm cái đó. Chúa biểu tôi viết bài đăng lên, tôi viết bài đăng lên, người ta nói tôi khùng điên, tôi không cần biết. Chỉ một mình tôi đi nghe tiếng Chúa, làm theo Thánh Linh và công việc của Đức Chúa Trời được mở ra.
Chúng ta phải như vậy, không ham danh lợi quyền của thế gian. Chúng ta theo Chúa là chúng ta sẽ bị mọi người xung quanh chúng ta bắt bớ, bà con, dòng họ chúng ta phun nước miếng vào mặt. Họ nói chúng ta là người khùng điên. Cũng giống ông Phao-lô như vậy. Ông nói chuyện như vậy, mấy người vô ra nói ông là người khùng điên. Các bạn thấy chưa, ngày xưa và ngày hôm nay con người vẫn như vậy. Họ thấy tôi truyền giáo ở trên Facebook, họ nói tôi khùng điên, tà giáo.
Đó là những người nhà nói tôi như vậy, chứ còn có một số người ngoài họ bắt chước, họ nghe, họ cũng tiếp tục theo. Không có người trong nhà nào mà theo tôi. Đức Chúa Trời làm việc cho những người lạ, họ lại tin tôi, nhưng mà những người thân lại ruồng bỏ tôi. Công việc nó là như vậy, giống như Phao-lô là người Giu-đa. Những người Giu-đa là những người bắt bớ ông, nói ông khùng điên, trong lúc ông vua A-ríp-ba nói: “Xém chút nữa ngươi khuyên ta trở nên tín đồ đấng Christ rồi.’’
Ông là một vị vua. Ông nghe mà ông còn mở lòng ra được đó, các bạn. Xin Chúa cho chúng ta phải sống như Phao-lô nói về Chúa bằng Thánh Linh, đi bằng Thánh Linh chứ không đi bằng xác thịt của chúng ta.
Chúng ta phải từ bỏ hết tất cả những gì thuộc về xác thịt thì Chúa mới dùng chúng ta, để mà Thánh Linh mới ngự trị trong chúng ta, để mà làm những việc của Ngài qua đời sống của chúng ta. Công cụ phải thánh sạch chứ không phải công cụ dơ bẩn mà Thánh Linh xài đâu, các bạn ơi.
Chúng ta được thánh sạch nhờ chúng ta ăn năn tội lỗi của chúng ta. Chúng ta tìm rác rưỡi nào còn thì chúng ta ăn năn, và chúng ta phải hạ mình xuống. Chúng ta là zero, Thánh Linh là tất cả. Thánh Linh đi trước chúng ta và làm việc. Cái mặt của chúng ta phải giấu. Tên tuổi của chúng ta không có ra chi hết. Đừng có khoe mình lên, mình kiêu ngạo là chúng ta mất Chúa.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cảm ơn Ngài vì Ngài mở miệng con nói những những lời đến từ Thánh Linh của Ngài. Cha ơi, xin nhắc nhở chúng con. Chúng con biết rằng chúng con chỉ là những người làm công cụ, không hơn không kém. Đừng để cho chúng con háo danh và chúng con mất phước của Đức Chúa Trời.
Cha ơi, xin Thánh Linh của Ngài cáo trách chúng con. Nếu chúng con làm gì sai quấy thì xin Thánh Linh của Ngài dùng roi của Ngài, dùng cây gậy của Ngài để mà thức tỉnh chúng con, để cho chúng con biết đi đúng con đường. Và con và cả những người nghe đều được phước và được hưởng nước Thiên Đàng.
Đó là ước nguyện của chúng con. Và ngày sau Chúa sẽ ban phước cho chúng con. Chúng con có tiền và chúng con không có tiền, chúng con vẫn y nguyên, không hề thay đổi. Cha ơi, con nghe ông tiên tri đã nói rằng mười năm sau, 2030, chúng con sẽ trở về vị trí cũ và vì có tài chánh nhiều, và mọi người cũng trở nên như thế hệ trước.
Cha ơi, xin cho gìn giữ chúng con. Đây là một sự thức tỉnh để cho dù chúng con nghèo hay chúng con giàu, chúng con vẫn để Thánh Linh của Chúa điều khiển chúng con, và chúng con vẫn y nguyên trong Thánh Linh của Ngài. Cảm tạ Cha. Con xin dâng những lời cầu xin của con trong ý Thánh của Ngài và cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
