CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 24-25: PHAO LÔ VÔ TỘI NHƯNG BỊ VU KHỐNG VÀ BỊ BẮT GIAM VÀO NGỤC OAN UỔNG

https://www.mediafire.com/file/g5rv67g6mx8sndn/C%25C3%25B4ng_v%25E1%25BB%25A5_c%25C3%25A1c_s%25E1%25BB%25A9_%25C4%2591%25E1%25BB%2593_23.mp3/file

CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 24-25: PHAO LÔ VÔ TỘI NHƯNG BỊ VU KHỐNG VÀ BỊ BẮT GIAM VÀO NGỤC OAN UỔNG

Công-vụ 24

Phao-lô tại trước mặt Phê-lít

1Sau đó năm ngày, có thầy cả thượng-phẩm là A-na-nia đến, với vài người trưởng-lão cùng một nhà diễn-thuyết kia tên là Tẹt-tu-lu, trình đơn kiện Phao-lô trước mặt quan tổng-đốc. 2Phao-lô bị đòi đến rồi, Tẹt-tu-lu khởi-sự cáo người như vầy: 3Bẩm quan lớn Phê-lít, nhờ ơn quan mà chúng tôi được hưởng sự bình-an trọn-vẹn, và nhờ sự khôn-ngoan của quan đổi được mọi tình-tệ để giúp dân nầy, lúc nào và nơi nào chúng tôi cũng rất cảm-tạ biết ơn quan vậy. 4Nhưng muốn cho khỏi phiền quan lâu hơn, thì tôi xin quan lấy lòng khoan-nhân mà nghe một vài lời chúng tôi nói đây. 5Vậy, chúng tôi đã gặp người nầy, như là đồ ôn-dịch, đã gây loạn trong hết thảy người Giu-đa trên cả thế-giới: Nó làm đầu của phe người Na-xa-rét, 6cũng đã toan làm ô-uế đền-thờ, nên chúng tôi đã bắt nó. 8Xin chính quan hãy tự tra-hỏi hắn, thì sẽ biết được mọi việc chúng tôi đang kiện-cáo. 9Đến phiên các người Giu-đa cũng hùa theo lời đó, quyết rằng thật có như vậy.

10Quan tổng-đốc ra dấu biểu Phao-lô nói đi, thì người thưa rằng: Tôi biết quan làm quan án trong nước nầy đã lâu năm, nên tôi dạn-dĩ mà bênh-vực duyên-cớ mình. 11Quan tra-xét thì sẽ biết tôi vừa lên thành Giê-ru-sa-lem mà thờ-lạy, chưa được mười hai ngày nay. 12Người ta chẳng từng gặp tôi, hoặc trong đền-thờ, hoặc trong nhà hội, hoặc trong thành-phố, cãi-lẫy cùng ai hay xui dân làm loạn bao giờ. 13Bây giờ họ cũng chẳng biết lấy chi mà làm chứng-cớ về điều họ kiện tôi đó.

14Trước mặt quan, tôi nhận rằng theo như đạo mà họ gọi là một phe-đảng, tôi thờ-phượng Đức Chúa Trời của tổ-phụ tôi, tin mọi điều chép trong sách luật và các sách tiên-tri; 15và tôi có sự trông-cậy nầy nơi Đức Chúa Trời, như chính họ cũng có vậy, tức là sẽ có sự sống lại của người công-bình và không công-bình. 16Cũng vì cớ ấy, nên tôi vẫn gắng sức cho có lương-tâm không trách-móc trước mặt Đức Chúa Trời và trước mặt loài người. 17Vả, đã lâu năm nay tôi đi vắng, rồi mới về bố-thí cho bổn-quốc tôi và dâng của-lễ. 18Đang khi ấy, có mấy người Giu-đa quê ở cõi A-si kia gặp tôi ở trong đền-thờ, được tinh-sạch, chớ chẳng có dân đông hay rối-loạn chi. 19Nếu họ có điều gì kiện tôi, thì có lẽ đến hầu trước mặt quan mà cáo đi. 20Hay là các người ở đây phải nói cho biết đã thấy tôi có sự gì đáng tội lúc tôi đứng tại tòa công-luận, 21hoặc có, thì cũng chỉ trách câu tôi nói giữa họ rằng: Ấy vì sự sống lại của kẻ chết mà hôm nay tôi bị xử-đoán trước mặt các ông.

22Phê-lít vẫn biết rõ-ràng về đạo người nói đó, nên giãn việc kiện ra, mà rằng: Khi nào quan quản-cơ Ly-sia xuống, ta sẽ xét việc nầy. 23Đoạn, người truyền cho thầy đội giữ Phao-lô, nhưng phải cho người hơi được thong-thả, có kẻ nào thuộc về người đến hầu việc người, thì đừng cấm. 24Qua mấy ngày sau, Phê-lít với vợ mình là Đơ-ru-si, người Giu-đa, đến, rồi sai gọi Phao-lô, và nghe người nói về đức-tin trong Đức Chúa Jêsus-Christ. 25Nhưng khi Phao-lô nói về sự công-bình, sự tiết-độ và sự phán-xét ngày sau, thì Phê-lít run-sợ, nói rằng: Bây giờ ngươi hãy lui; đợi khi nào ta rảnh, sẽ gọi lại. 26Phê-lít cũng trông Phao-lô lót bạc cho mình; nên năng đòi người đến, và nói chuyện cùng người. 27Khỏi hai năm, Bốt-tiu Phê-tu đến thay Phê-lít. Bởi cớ Phê-lít muốn làm cho dân Giu-đa bằng lòng, bèn cứ giam Phao-lô nơi ngục.

Công-vụ 25

Phao-lô trước mặt Phê-tu

1Phê-tu đã đến tỉnh mình được ba ngày rồi, thì ở thành Sê-sa-rê đi lên thành Giê-ru-sa-lem. 2Tại đó, có các thầy tế-lễ cả và các người sang-trọng trong dân Giu-đa đội đơn kiện Phao-lô trước mặt người; 3vì có ý nghịch, thì cố nài-xin quan làm ơn đòi Phao-lô trở về thành Giê-ru-sa-lem: Họ đặt âm-mưu đặng giết người dọc đường. 4Nhưng Phê-tu trả lời rằng Phao-lô bị giam tại thành Sê-sa-rê, và chính mình người sẽ kíp trở về thành đó. 5Lại nói rằng những người tôn-trưởng trong các ngươi hãy xuống với ta, nếu người ấy có phạm tội gì thì hãy cứ kiện.

6Phê-tu ở cùng họ vừa tám hay là mười ngày mà thôi, đoạn trở xuống thành Sê-sa-rê; sáng ngày sau, người ngồi nơi tòa án và truyền dẫn Phao-lô đến. 7Phao-lô mới đến, thì có các người Giu-đa ở thành Giê-ru-sa-lem xuống vây-bọc người, lấy nhiều cớ nặng mà thưa, nhưng chẳng tìm được chứng. 8Còn Phao-lô nói đặng binh-vực mình, rằng: Tôi chẳng từng làm điều dữ chi, hoặc nghịch cùng luật-pháp người Giu-đa, hoặc nghịch cùng đền-thờ, hay là nghịch cùng Sê-sa. 9Nhưng Phê-tu muốn cho đẹp lòng dân Giu-đa, thì trả lời rằng: Ngươi có muốn lên thành Giê-ru-sa-lem chịu xử tại đó về những việc nầy trước mặt ta chăng? 10Phao-lô bèn thưa rằng: Tôi ứng-hầu trước mặt tòa án Sê-sa, ấy là nơi tôi phải chịu xử; tôi chẳng có lỗi chi với người Giu-đa, như chính mình quan biết rõ-ràng. 11Ví bằng tôi có tội hay là phạm điều gì đáng chết, thì tôi chẳng từ-chối chết đâu; trái lại, nếu trong đơn-từ họ kiện tôi không có cớ gì hết, thì chẳng ai được nộp tôi cho họ. Tôi kêu-nài sự đó đến Sê-sa. 12Kế đó, Phê-tu bàn-tán với công-hội mình, bèn trả lời rằng: Ngươi đã kêu-nài Sê-sa, chắc sẽ đến nơi Sê-sa.

Phao-lô trước mặt Ạc-ríp-ba

13Cách đó mấy ngày, vua Ạc-ríp-ba với Bê-rê-nít đến thành Sê-sa-rê đặng chào Phê-tu. 14Vì hai người ở lại đó mấy ngày, nên Phê-tu đem vụ Phao-lô trình với vua, rằng: Đây có một tên tù mà Phê-lít đã để lại. 15Lúc tôi ở thành Giê-ru-sa-lem, các thầy tế-lễ cả và các trưởng-lão dân Giu-đa đến kiện người và xin tôi làm án người đi. 16Tôi đáp lại rằng người Rô-ma chẳng có lệ giải-nộp một người nào mà bên bị-cáo chưa đối-nại với bên tiên-cáo, và người đó chưa có cách-thế để chống-cãi lời kiện-cáo mình. 17Họ bèn đến đây, thì vừa ngày sau, tôi ra ngồi nơi tòa-án, không trễ-nải mà truyền dẫn người ấy đến. 18Các người tiên-cáo đều đã có mặt, song không kiện nó về một tội gì như tôi đã dè-chừng. 19Chỉ cáo nó về đạo riêng của họ, và một tên Jêsus đã chết kia, mà Phao-lô quyết rằng còn sống. 20Trong sự cãi-lẫy đó, tôi không biết theo bên nào, nên hỏi Phao-lô muốn đi đến thành Giê-ru-sa-lem, để chịu xử mọi điều ấy tại nơi đó chăng. 21Nhưng nó đã kêu-nài để việc kiện mình lại cho hoàng-đế phân-xử. Vậy, tôi đã truyền giam nó trong ngục đợi tới khi tôi giải cho Sê-sa. 22Ạc-ríp-ba bèn nói với Phê-tu rằng: Ta cũng muốn nghe người ấy. Phê-tu tâu rằng: Đến mai vua sẽ nghe.

23Vậy, qua bữa sau, vua Ạc-ríp-ba với Bê-rê-nít đến cách long-trọng, vào phòng xử kiện với quan quản-cơ và các người tôn-trưởng trong thành. Phê-tu bèn truyền lịnh điệu Phao-lô đến. 24Đoạn, Phê-tu rằng: Tâu vua Ạc-ríp-ba và hết thảy các ông có mặt tại đây, các ông đều thấy người nầy, vì cớ nó, nên thay-thảy dân-chúng Giu-đa đến nài-xin ơn tôi, tại thành Giê-ru-sa-lem và tại đây cũng vậy, mà kêu lên rằng chẳng khá để cho nó sống nữa. 25Phần tôi, đã xét nó chẳng có làm điều gì đáng tội chết; và vì chính nó cũng đã kêu-nài việc đó đến Sê-sa, nên tôi định giải-nộp cho Sê-sa. 26Nhưng vì tôi không có điều chi quả-quyết để làm sớ tâu hoàng-đế về việc nó, nên đòi nó đến trước mặt các ông, nhứt là trước mặt vua, là Ạc-ríp-ba, đặng khi tra-hỏi rồi, tôi có điều để viết sớ. 27Vả, tôi nghĩ rằng giải một tên phạm mà chẳng nói rõ điều người ta kiện nó, thì là trái lẽ lắm.

Amen!

Cám tạ ơn Chúa chúng ta học thấy ông Tổng thống Trump cũng bị giống như Phao-lô. Quỷ nó tìm đủ mọi cách, nó kiện, nó làm đủ thứ, nhưng mà ông vẫn trắng án. Đức Chúa Trời và con quỷ từ ngàn xưa cho đến ngày hôm nay vẫn như y nguyên, không có thay đổi. Quỷ sa tan nó thù người lành. Nó vạch lông, tìm vết những người mà nó muốn hại và nó muốn giết, mà nó hại không được thì nó tìm đủ mọi cách để nó giết và nó ám sát như vậy.

Cảm ơn Chúa, nếu Đức Chúa Trời không binh vực Phao-lô thì Phao-lô có một trăm mạng cũng chết. Ngày hôm nay chúng ta nhìn thấy Tổng thống Trump cũng vậy. Nó tìm đủ mọi cách, rồi nó cũng ám sát sáu mươi mấy lần, mà mới đây cũng vẫn tìm cách ám sát. Nhưng mà Chúa cho phép nó bị đổ bể, thành ra không thể giết được người mà Chúa đã bênh vực, các bạn ạ. Kinh khủng luôn! Nó gọi ông là đồ ôn dịch. Có làm gì đâu mà nó gọi, nó chửi người ta, nó nói đủ trò. Để rồi, nó càng phá chừng nào là nó càng xấu hổ chừng nấy, các bạn.

Ngày hôm nay chúng ta nhìn thấy cái bọn nó chống ông Trump là tại sao? Tại nó là thành phần gian ác, nó gian lận, gian xảo. Nó càng phá ông Trump chừng nào, bây giờ ông Trump nhìn lại cái hành động của nó làm là cướp bóc, ăn cắp tiền chánh phủ, và nó sẽ bị kết án tử hình, các bạn. Nếu mà cái án, nếu mà những người phản quốc — ông đã ra cái luật phản quốc là tử hình — thì họ sẽ xét xử. Công việc làm ác thì không có tồn tại lâu dài. Ông chính là cái người đi giảng sự công bình, sự tiết độ và sự phán xét ngày sau.

Nói về Chúa Giê-xu, ông đi đâu, ông cũng giảng như vậy. Mà người ta phá ông, kêu đồ ôn dịch đi, gây rối loạn cho cả thế giới, đi đến đâu là quậy phá. Ông là một cái người không có một cái việc gì hết, mà nó đưa hết tới người này, tới người kia, tới người nọ để kiện, kiện, kiện. Nhưng mà mọi người đều thấy ông không có tội chi hết.

Thầy đội cũng giữ Phao-lô, nhưng nói cho người được thông thả, có nghĩa nào thuộc về người đến hầu việc người thì đừng cấm. Ông giữ con Phao-lô hai năm trường, tại vì nếu mà Phao-lô có tội chi thì họ đã bắt và họ kết án tử hình rồi. Nhưng mà cho chúng ta thấy rõ là người của Đức Chúa Trời phải để cho người ta vạch lông, tìm vết đủ thứ mà không có gì hết. Rất là lạ lùng.

Nếu chúng ta có một cái gì đó là quỷ nó kiện cáo, nó bắt tù chúng ta đó. Cảm ơn Chúa là mấy năm về trước, tôi ở xứ Mỹ này, mình tự khai thuế cho mình. Tôi không có trừ một cái gì hết. Bây giờ người ta bên Mỹ bị bắt vì trừ, trừ, trừ thuế đó mà không có cái receipt, không có cái miếng giấy đó là bị bắt. Nó bắt, nó bỏ tù bao nhiêu năm đó, nó làm nhục. Tôi không có khai gian thuế, là tôi cứ đưa đầy đủ.

Mà bây giờ nó tìm, bọn quỷ, từ ngày tôi ra làm việc trong Internet, bây giờ nó kiện cáo tôi. Nó cứ coi bên sở thuế. Tới bây giờ nó vẫn còn coi. Sở thuế đương điều tra cái lịch sử khai thuế của tôi, rồi nói: “Chừng nào mày mới xong?” Nên không biết, nên cứ hết năm này tới năm kia, tới năm nọ, nó đòi, nó coi năm này xong rồi nó coi năm kia, rồi nó coi năm nọ. Nó trở về, trở về, trở về, nó tìm, nó vạch lông, tìm vết cho tôi để mà nó tính bắt tù tôi đó.

Tôi nên cảm ơn Chúa, Chúa biết trước. Chúa nói: “Của Sê-sa, trả cho Sê-sa.” Không có tham. Tôi làm lương rất là nhiều mà tôi không có khai thuế trừ lấy lại. Cuối năm tôi trả thuế thêm, chứ tôi không có lấy lại. Vì cớ đó, nếu mà Chúa không chỉ cho tôi, mà tôi làm thuế như mấy người kia, là nó bắt tù tôi rồi, nó còn phạt lại gấp mấy lần luôn.

Cái bọn quỷ mà Chúa biết trước thì Chúa mới làm được. Nói cho mình, mình phải biết vâng lời. Nếu mà cái lòng tôi tham, là bây giờ tôi cũng bị bắt tù rồi, các bạn. Nó nói tôi: “Hỏi mày trở về bao nhiêu năm?” Unlimited, không có thời gian. Thường thường là người ta nói là mười năm, mà nó tìm tôi là hai mươi năm. Khi nó tìm hoài không thấy, nó tức kinh khủng lắm, các bạn. Nó nghĩ là mình tham giống như nó.

Rất lạ lùng, cái bọn quỷ Sa-tan nó không có chừa những người lành, các bạn. Vì chúng ta là những người theo Chúa thật sự, mà chúng ta nói về sự công bình, thánh sạch, là nó tìm kiếm chúng ta đó. Nó không muốn cho một người nào mà đi theo Chúa. Nó muốn cho những người gian manh, xảo trá thì nó để cho yên, nó cho họ ăn tiền, lấy tiền chính phủ mà nó để cho yên, giàu có. Còn mình không làm gì, không có tiền, mà nó còn cứ đi moi móc mình để nó muốn bắt tù mình.

Các bạn thấy như Phao-lô ngày xưa, ông không có làm cái gì mà có tiền, giàu có hết. Ông đi làm cái nghề vá lều, mà ông đi giảng đạo, mà nó theo ông để làm cái gì? Nó bắt tội ông hoài mà nó tìm tội không có. Ngày nay ông Tổng thống Trump, ông đi làm Tổng thống, ông không ăn lương, mà nó cũng tìm cách để nó phá ông. Trong lúc cái ông Biden là moi hết tiền chính phủ, từ một thằng nhà nghèo mà làm Tổng thống, nó thành một thằng tỷ phú. Vậy đó. Mà ma quỷ nó rất là vui lòng, các bạn. Con quỷ nó để cho những người tham lam là yên. Nó rất là vui mừng.

Nhưng mà người chánh trực, người công bình, nó tìm đủ mọi cách để nó quấy phá. Nó coi lại cái dĩ vãng của mình, cái chuyện lịch sử của mình, mà nó banh ra, nó khui lên. Nó không có chuyện gì, rồi nó mới nói là: “Ôi, cái bà này, lịch sử gia đình của bà là ly dị đó.”

Bà là người không ra chi nó nói vậy, trong lúc bao nhiêu người người ta cũng ly dị. Nhưng mà nó đâu có biết rằng mỗi người, mỗi hoàn cảnh khác nhau. Chúa biểu mình đi ra, chứ không phải mình tự mình đi ra, để mà ngày hôm nay tôi làm được công việc của Chúa.

Khi chúng ta biết vâng lời Chúa thì chúng ta làm được công việc của Chúa một cách tốt đẹp. Cái dĩ vãng của chúng ta không cần biết. Chúa muốn chúng ta hiện tại, công việc của chúng ta làm hiện tại có thành công hay thất bại. Khi chúng ta làm sai là chúng ta thất bại ngay. Chúng ta ăn năn tội với Chúa, tìm coi chúng ta làm cái gì sai, thì Chúa hoàn lại cho chúng ta những việc chúng ta làm tốt trở lại, và Chúa ban phước cho chúng ta trở lại.

Chúng ta đi sai đường một chút xíu là con quỷ nó tới và nó đánh ngay chúng ta. Nó không có tha chúng ta. Mọi mắt của con quỷ nó nhìn thấy, nó ghim vào chúng ta. Đời sống của chúng ta, tất cả những gì chúng ta làm đều bị con quỷ nó theo dõi và nó đánh phá. Nếu mà chúng ta không đi đúng đường là con quỷ nó không có tha chúng ta.

Chúng ta là những người sống theo Chúa, là đi con đường hẹp. Nó tìm đủ mọi cách để nó kiện cáo và nó nói tội của chúng ta đáng chết, để mà nó đánh cho chết. Ngày hôm nay mấy con quỷ nó kiện cáo với Chúa: “Tội của thằng này đáng chết đó!” Để mà nó giết chúng ta được, các bạn ơi. Nó không có cần ra tòa án gì hết trơn, nó tìm đủ mọi cách.

Ngày xưa, nó tìm đủ mọi cách để mà nó âm mưu giết người dọc đường. Kinh khủng chưa? Nhưng mà Chúa đã biết chương trình của nó. Chúa biết ông Phi-tu, ông nói để ông đi đến, ông gặp Phao-lô, không cần để kiệu Phao-lô đến đây. Chúa biết âm mưu của tụi nó, thì Chúa mới khiến cho ông đi đến. Thay vì kiệu Phao-lô đến, ông thì đi dọc đường để nó giết. Đức Chúa Trời đọc hết tư tưởng của những kẻ thù.

Khi mà con cái thật của Chúa đi đến đâu là Đức Chúa Trời bảo vệ. Bởi vậy, chúng ta cần huyết của Chúa Giê-xu bảo vệ chúng ta, và chúng ta cần phải có sự thánh sạch, công bình và thánh sạch. Không có một người nào công bình, chỉ có những người có tội biết ăn năn. Khi mà Thánh Linh nhắc nhở chúng ta, chúng ta phải mọp xuống khóc lóc, ăn năn tội của mình.

Để chi? Để được huyết của Chúa Giê-su bao phủ. Nếu mà chúng ta không ăn năn là quỷ nó cướp ngay, quỷ nó đến và nó đánh phá chúng ta. Xin Chúa thương xót cho chúng ta để chúng ta biết rằng chúng ta là những người thuộc về Chúa, để chúng ta khi mà Thánh Linh nhắc chúng ta gì là chúng ta phải ăn năn ngay. Đó là cái chương trình của Chúa cho mỗi người chúng ta. Đừng để lương tâm của chúng ta chai lì.

Có bao nhiêu người họ bây giờ không còn nghe tiếng Chúa nữa, họ đi làm theo ý riêng của họ. Mà mình nói tới là họ nhảy tưng tưng tưng lên, họ chửi, họ la, rủa mình: “Bà không phải là Chúa mà đoán xét người ta. Chuyện của người ta, kệ người ta. Chỉ có Chúa được quyền đoán xét người ta thôi, chứ mình là loài người không được quyền nói đến họ có tội.”

Mình đụng tới là họ nhảy tưng tưng, họ la. Như vậy là mình biết rồi — là những người có tội, bao che, lương tâm chai lì. Khi mà mình nói đến cái sự ăn năn mà những người đó phản ứng mà làm như vậy, là mình biết cái người này là tội lắm đó. Người đó thuộc về quỷ Sa-tan. Mình nên tránh đi.

Mình chỉ nói về Chúa cho những người nào có tội muốn ăn năn, biết mình là người tội nhân. Đây là một cái công việc chúng ta học bài học để chúng ta đi truyền giáo. Những người nào mà bắt bớ chúng ta, những người nào mà ghét chúng ta là những người đó là có nhiều tội lắm đó. Lương tâm họ chai lì và họ cố tình chống Thánh Linh của Đức Chúa Trời.

Họ nghĩ là ngày kia họ sẽ được cứu rỗi, còn chúng ta là quỷ, chúng ta là đạo lạc, chúng ta là những người theo tà giáo — họ gọi vậy đó. Có hai thái cực, có hai cái thế giới. Và bên này, chúng ta lại thêm có một số người ở đứng giữa. Họ là những người hâm hẩm.

Một số người thì họ theo quỷ Sa-tan, một số người thì theo Chúa. Còn có một số người ở giữa giữa. Đó là Chúa gọi là những người hâm hẩm — theo vừa theo Chúa, vừa theo thế gian. Trước sau gì cũng đi địa ngục, các bạn. Nhưng mà cái số người mà đứng giữa, nó rất là đông. Đông thiệt là đông.

Mà phần đông những người đó là nằm ở trong nhà thờ. Tất cả những cái nhà thờ chứa những cái người nửa đời nửa đạo. Chúng ta là những thành phần theo Chúa thật sự thì chúng ta phải nhảy ra khỏi cái nơi hâm hẩm đó, để chúng ta một là theo Chúa, hai là đi theo đời. Đừng có ở mực giữa. Hâm hẫm, trước sau Chúa cũng nhả chúng ta ra.

Những người ở mực giữa là những người ham vui, đi vào cái nhóm xã hội, lễ là lễ, tiệc tùng tối ngày, và họ vui. Nếu mà không có tiệc tùng, không có lễ, là họ ở nhà họ rất là buồn. Nhưng cảm ơn Chúa, là chúng ta là những người một mình với Chúa và chúng ta vẫn vui thỏa. Đó là cái công việc mà Chúa làm lạ lùng.

Ngày xưa chúng ta không có Thánh Linh thì chúng ta rất là buồn. Ngày xưa tôi không có đi nhà thờ, tôi khó chịu lắm, tôi rất là buồn. Ở nhà một mình chịu không nổi, các bạn. Nhúc nhích, nhúc nhích, nhúc nhích. Ngày hôm nay cảm ơn Chúa là Chúa cho tôi rất là vui vì được làm con của Chúa, rất là tuyệt vời.

Bị những người thân của mình ruồng bỏ, rất là cô đơn, nhưng mà mình không cô đơn, Chúa ẵm bồng mình. Cảm ơn Chúa vì ngày hôm nay, ngày hôm qua Chúa có cho cái bài viết về những con chiên mà nó bị người mẹ nó đuổi đi. Mình không ngờ là có cái chuyện như vậy.

Có lâu lâu có một con chiên con, mẹ nó đẻ ra rồi nó dục bỏ, nó không có cho bú, nó không thương nữa. Mà cứ đem lại đưa cho mẹ nó, mẹ nó đá ra, đem lại thì mẹ nó đá ra. Nhưng mà người chăn chiên họ nhìn thấy, họ bắt cái con chiên đó về rồi họ cho bú sữa, rồi họ nuôi từ từ cho nó lớn lên, nó bự con rồi mới đem thả vào mấy cái chuồng mấy con chiên khác.

Rất là lạ lùng. Người mẹ mà bỏ cái con của mình. Ngày hôm nay cũng có một số người mẹ đẻ con ra là dục ngoài đường, đem cho, bỏ trong thùng rác. Có những người mẹ như vậy. Nhưng mà những người đó là có con mắt của Chúa vẫn nhìn thấy. Và ngày nay có một số người họ thấy trong thùng rác có một em bé mà cũng nghe quéo quéo, rồi cũng tìm ra được những em bé ở trong thùng rác.

Những đứa đó là Chúa vẫn có mắt Ngài nhìn và Ngài ẵm bồng. Ngài ẵm bồng chúng ta và chúng ta thuộc về Chúa. Những người nào mà được cưng chiều bởi người mẹ là những người đó trở nên những con người hư hỏng, không có đầu óc thông minh.

Rất là lạ lùng, chúng ta để ý nhìn thấy thử coi. Những người nào mà theo Chúa thật lòng là những người đó bị người mẹ ruồng bỏ. Buồn, cô đơn thì mới khóc, và Chúa nghe. Và Chúa đã gìn giữ họ cho đến ngày họ gặp được Chúa.

Hồi lúc bị người mẹ bỏ, họ không có biết Chúa là ai, các bạn. Nhưng Chúa vẫn có con mắt nhìn những người đó và an ủi, và tìm nâng đỡ cho đến ngày người đó được trở về làm con của Đức Chúa Trời. Rất là tuyệt vời. Đức Chúa Trời rất là công bằng. Ngài không bỏ những đứa nào mà bị người mẹ hất hủi.

Xin Chúa cho chúng ta biết chúng ta là những con người được Đức Chúa Trời nhìn thấy và theo đuổi từ lúc chúng ta lọt lòng mẹ cho đến ngày hôm nay. Ngài vẫn nhìn thấu tấm lòng của chúng ta và Ngài kéo chúng ta trở về con đường đi đúng đường, không phải như những người kia mà cứ nhắm mắt mà đi.

Cái bầy chiên đó là nó cứ nhắm mắt nó đi theo người chăn. Nó nhắm mắt nó đi theo người chăn. Nhưng có những con chiên mà người chăn đã ôm vào lòng, người chăn chiên ôm vào lòng và nuôi nó, là những con đó nó được cái sự nựng chiều của người chăn, và nó biết người chăn yêu nó, và nó yêu lại.

Rất là một số hiếm hoi nhỏ, không có nhiều trong cái bầy chiên đó. Nhưng chúng ta nhìn lại, chúng ta thấy chúng ta có phải thuộc về cái thành phần của những con chiên mà bị người mẹ ruồng bỏ. Rồi Chúa nắm lấy chúng ta và chúng ta được cái đặc ân đặc biệt là chúng ta biết Chúa nhiều hơn.

Chúng ta có một cái sự tương giao mật thiết giữa người chăn và chúng ta. Đó là một cái công việc lạ lùng của Đức Chúa Trời làm, và tôi nhìn lại tôi thấy rất là tuyệt vời. Cũng người đó — một người được cưng chiều và một người bị ruồng bỏ.

Mà cái người bị ruồng bỏ lại khôn ngoan hơn cái người được cưng chiều bởi người mẹ. Khờ câm à các bạn ơi. Những người mẹ mà cưng những đứa con chừng nào, nó khờ chừng nấy. Nó riết rồi nó thành vô dụng, không làm được cái gì.

Cảm ơn Chúa là chúng ta là những người đặc biệt. Có lẽ những người mẹ biết rằng cái đứa này nó quá khôn ngoan, nó có Chúa, thành ra họ có cái gì đó, một cái gì đó họ ghét và họ bỏ. Họ nhìn được cái linh của những đứa con.

Mặc dù nó còn trẻ, nó còn bé, nhưng mà họ nhìn thấy một cái gì đó — ánh sáng của Chúa ở trong đứa con. Họ mới ruồng bỏ nó, không giống mình. Họ nói: “Tại sao mày không giống tao?” Nó là như vậy. Tại vì nhiều người mẹ có cái linh làm mẹ muốn cai trị đứa con của mình, muốn nắm quyền, muốn nắm đầu.

Nhưng mà cái đứa này nó có cái sự khôn ngoan lạ lùng, không nắm đầu nó được là dục nó, bỏ. Từ hồi còn bé đã bị ruồng bỏ bởi người mẹ rồi. Đó là công việc của Đức Chúa Trời mà chúng ta nhìn lại cuộc đời của chúng ta ngày hôm nay, chúng ta thấy rõ và biết rõ.

Chúa đã chọn chúng ta từ trong lòng mẹ. Chúa đã nói rồi. Xin Chúa cho chúng ta biết chúng ta thuộc về Chúa, chứ chúng ta không thuộc về thế giới của loài người. Cho nên người mẹ ruột của chúng ta vẫn không thương chúng ta được.

Tại vì chúng ta là những người tâm linh. Mặc dù còn bé, nhưng nó là những con người thuộc linh, không phải là con người xác thịt nữa. Chúng ta được an ủi rất là nhiều. Ngày hôm qua, tôi đã đăng cái bài con chiên bị bỏ bởi người mẹ ruột. Nó làm cho mình cảm thấy rất là tuyệt vời.

Tại vì mình thấy cái chương trình của Chúa trên con người, trên mỗi người chúng ta. Những người đó là những người đặc biệt được Chúa chọn để làm những công việc lớn lao cho Chúa, các bạn.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con nói được những lời an ủi đến từ những người chúng con là những người đã tìm đến Chúa và được Chúa chọn để làm những công việc lớn lao cho Ngài.

Chúng con là con cái yêu dấu của Ngài, chúng con được sự tương giao mật thiết với Chúa, và chúng con, người hôm nay, chúng con có được một người Cha thật sự. Mặc dù chúng con không thấy, nhưng chúng con cảm nhận được một tình yêu tuyệt vời của Chúa đối với chúng con.

Chúng con rất cảm tạ ơn Ngài vì Ngài đã chọn chúng con. Trong lúc bao nhiêu người xung quanh chúng con họ đui mù, họ không biết đi tìm Chúa, nhưng chúng con là những người đặc biệt để tìm được và gặp được Chúa.

Xin Ngài gìn giữ chúng con cho đến ngày chúng con gặp được Cha trên nước Thiên Đàng. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Con dâng những lời cầu xin cho Cha và cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.