
DÂN SỐ KÝ 17-18: CÂY GẬY A-RÔN TRỔ HOA, BẰNG CHỨNG ĐỨC CHÚA TRỜI CHỌN ÔNG LÀM THẦY TỂ LỂ CHO DÂN Y-SO-RA-ÊN
Dân-số Ký 17
Cây gậy của A-rôn. – Chứng-cớ quyết về chức tế-lễ của người
1Kế đó, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 2Hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên và biểu rằng: Mỗi chi-phái của họ phải đem nộp cho ngươi một cây gậy; nghĩa là mười hai cây gậy bởi các quan-trưởng của mỗi chi-phái. 3Ngươi phải đề tên mỗi người trên cây gậy của mình, và đề tên A-rôn trên cây gậy của Lê-vi; vì phải có một cây gậy cho mỗi trưởng-tộc. 4Ngươi phải để các gậy đó trong hội-mạc, trước hòm bảng-chứng, là nơi ta gặp ngươi. 5Hễ người nào ta chọn lấy, thì cây gậy người đó sẽ trổ hoa; vậy ta sẽ làm cho nín đi trước mặt ta những lời lằm-bằm của dân Y-sơ-ra-ên đã phát ra đối nghịch cùng các ngươi.
6Môi-se nói cùng dân Y-sơ-ra-ên, thì hết thảy trưởng-tộc, tùy theo chi-phái mình, đem nộp cho người một cây gậy, tức là mười hai cây. Gậy của A-rôn ở giữa các cây gậy khác. 7Môi-se để những gậy đó trong Trại bảng-chứng trước mặt Đức Giê-hô-va. 8Ngày mai, khi Môi-se vào Trại bảng-chứng xảy thấy cây gậy A-rôn về nhà Lê-vi đã trổ hoa: nó có nứt mụt, sanh hoa và trái hạnh-nhân chín. 9Môi-se bèn rút các cây gậy khỏi trước mặt Đức Giê-hô-va, đem đưa cho cả dân Y-sơ-ra-ên; các người đều thấy và mỗi người lấy gậy mình lại.
10Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy đem cây gậy của A-rôn để lại trước hòm bảng-chứng, đặng giữ làm một dấu cho con-cái phản-nghịch; ngươi phải làm cho nín đi những lời lằm-bằm đối nghịch cùng ta, hầu cho dân-chúng chẳng chết. 11Môi-se làm như vậy, tức làm y như Đức Giê-hô-va đã phán dặn mình.
12Dân Y-sơ-ra-ên nói cùng Môi-se rằng: Nầy chúng tôi bị diệt, chúng tôi bị chết, chúng tôi chết mất hết thảy! 13Phàm ai đến gần đền-tạm của Đức Giê-hô-va đều chết. Có lẽ chúng tôi phải chết hết sao?
Dân-số Ký 18
Chức-phận và phần huê-lợi của những thầy tế-lễ và người Lê-vi
1Đức Giê-hô-va bèn phán cùng A-rôn rằng: Ngươi, các con trai ngươi, và tông-tộc ngươi phải mang lấy những tội-lỗi phạm trong nơi thánh; còn ngươi và các con trai ngươi phải mang lấy những tội-lỗi phạm trong chức tế-lễ. 2Cũng hãy biểu đến gần ngươi các anh em mình, là chi-phái Lê-vi, tức tông-tộc ngươi, đặng các người đó hiệp với ngươi và hầu-việc ngươi; nhưng ngươi và các con trai ngươi phải ở trước Trại bảng-chứng. 3Các người đó sẽ gìn-giữ điều chi ngươi truyền-dạy, và điều nào thuộc về cả Trại; chỉ không nên lại gần những vật thánh, cũng đừng lại gần bàn-thờ, e khi chúng nó phải chết, và các ngươi cũng chết luôn chăng. 4Vậy các người đó sẽ hiệp với ngươi coi-sóc điều chi thuộc về hội-mạc, và giữ công-việc của Trại; một người ngoại nào chẳng nên đến gần các ngươi. 5Các ngươi phải coi-sóc điều chi thuộc về nơi thánh và bàn-thờ, để đừng có sự thạnh-nộ cùng dân Y-sơ-ra-ên nữa. 6Còn ta đây, trong dân Y-sơ-ra-ên ta đã chọn lấy anh em các ngươi, là những người Lê-vi, mà ban cho các ngươi, vì đã dâng cho Đức Giê-hô-va rồi, đặng làm công-việc của hội-mạc. 7Nhưng ngươi và các con trai ngươi phải kỹ-lưỡng lo cho xong chức tế-lễ, quản-trị các điều chi thuộc về bàn-thờ, và vật chi ở phía trong màn; các ngươi phải làm việc mình tại đó. Chức tế-lễ của các ngươi là một việc ta phong cho như một của ban: người ngoại nào đến gần sẽ bị xử-tử.
8Đức Giê-hô-va lại phán cùng A-rôn rằng: Nầy ta cử ngươi coi-sóc các lễ-vật của ta thâu lấy về mọi vật mà dân Y-sơ-ra-ên đã biệt riêng ra thánh; cứ một lệ-định đời đời ta ban những lễ-vật nầy cho ngươi và cho các con trai ngươi như một phần riêng mà phép xức dầu truyền cho. 9Trong các vật rất thánh không có thiêu-hóa mà dân Y-sơ-ra-ên dâng cho ta, nầy là phần sẽ thuộc về ngươi: Hết thảy lễ-vật của họ, nào của-lễ chay, nào của-lễ chuộc tội, nào của-lễ chuộc sự mắc lỗi; những vật rất thánh nầy đều sẽ thuộc về ngươi và các con trai ngươi. 10Ngươi phải ăn nó trong nơi rất thánh; mọi người nam, phải ăn lấy, ấy sẽ làm một vật thánh cho ngươi.
11Vật nầy cũng sẽ thuộc về ngươi: Phàm lễ-vật nào mà dân Y-sơ-ra-ên dâng giơ lên và đưa qua đưa lại, thì ta cứ một lệ-định đời đời mà ban cho ngươi và các con trai con gái ngươi. Ai trong nhà ngươi tinh-sạch sẽ được ăn các món đó. 12Ta cũng đã ban cho ngươi những vật đầu mùa mà dân Y-sơ-ra-ên sẽ dâng cho Đức Giê-hô-va, hết thảy phần dầu, rượu ngọt và lúa miến nhứt-hạng. 13Mọi hoa-quả đầu mùa của đất sanh-sản mà dân Y-sơ-ra-ên dâng cho Đức Giê-hô-va, đều sẽ thuộc về ngươi; ai trong nhà ngươi tinh-sạch sẽ được ăn lấy. 14Phàm vật chi mà dân Y-sơ-ra-ên phú dâng sẽ thuộc về ngươi. 15Mọi con đầu lòng của các xác-thịt, hoặc người, hoặc vật mà dân Y-sơ-ra-ên dâng cho Đức Giê-hô-va, đều sẽ thuộc về ngươi; nhưng ngươi phải chuộc lại con đầu lòng của loài người, và cũng phải chuộc lại con đầu lòng của thú-vật ô-uế. 16Về sự chuộc lại, ngươi phải chuộc lại những con từ một tháng trở đi, theo giá định của ngươi, là năm siếc-lơ bạc, theo siếc-lơ của nơi thánh; một siếc-lơ của nơi thánh là hai mươi ghê-ra. 17Nhưng ngươi chớ chuộc lại con đầu lòng của bò cái, hoặc con đầu lòng của chiên cái hay là con đầu lòng của dê cái; ấy là những vật thánh. Ngươi phải rưới huyết nó trên bàn-thờ, và xông mỡ nó làm của-lễ dùng lửa dâng lên có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va. 18Thịt nó sẽ thuộc về ngươi như cái o dâng đưa qua đưa lại và cái giò hữu. 19Ta cứ lệ-định đời đời ban cho ngươi, các con trai và các con gái ngươi, hết thảy lễ-vật thánh mà dân Y-sơ-ra-ên dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va; ấy là một giao-ước bằng muối đời đời, không bỏ được, trước mặt Đức Giê-hô-va cho ngươi và cho dòng dõi ngươi.
20Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng A-rôn rằng: Ngươi sẽ không có cơ-nghiệp trong xứ dân Y-sơ-ra-ên; và chẳng sẽ có phần cho ngươi giữa dân đó; ta là phần của ngươi, và là cơ-nghiệp của ngươi ở giữa dân Y-sơ-ra-ên. 21Còn về con-cháu Lê-vi, nầy ta đã ban cho làm cơ-nghiệp, mọi thuế một phần mười của Y-sơ-ra-ên làm lương về công-việc mình làm trong hội-mạc. 22Dân Y-sơ-ra-ên chớ lại gần hội-mạc nữa, e phải mắc tội và chết chăng. 23Nhưng ấy là người Lê-vi sẽ làm công-việc của hội-mạc; bằng có phạm tội, thì tự mang lấy; chúng nó sẽ không có phần cơ-nghiệp giữa dân Y-sơ-ra-ên; ấy sẽ là một lệ-định đời đời trải qua các thế-đại. 24Vì ta đã ban cho người Lê-vi làm cơ-nghiệp, những thuế một phần mười của dân Y-sơ-ra-ên dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va. Bởi cớ đó, ta đã phán về họ rằng: Họ sẽ không có cơ-nghiệp giữa dân Y-sơ-ra-ên.
25Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 26Ngươi cũng phải truyền cho người Lê-vi rằng: Khi nào các ngươi đã lãnh của dân Y-sơ-ra-ên thuế một phần mười mà ta đã ban về phần dân đó đặng làm cơ-nghiệp của các ngươi, thì hãy lấy một phần mười của vật thuế một phần mười, mà làm của-lễ dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va. 27Lễ-vật dâng giơ lên của các ngươi sẽ kể như lúa mì lấy nơi sân đạp lúa, và như sự đầy-dẫy của hầm rượu. 28Thế thì, trong những thuế một phần mười mà các ngươi lãnh nơi dân Y-sơ-ra-ên, thì cũng phải lấy ra một phần mười làm lễ-vật dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va, và giao lễ-vật của Đức Giê-hô-va đó cho A-rôn, thầy tế-lễ. 29Trong những lễ-vật lãnh được, các ngươi phải lấy ra phần tốt nhứt, biệt riêng ra thánh mà dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va. 30Ngươi phải nói cùng người Lê-vi rằng: Khi nào các ngươi đã dâng giơ lên phần tốt nhứt của thuế một phần mười, thì sẽ kể cho người Lê-vi như huê-lợi của sân đạp lúa, và như huê-lợi của hầm rượu vậy. 31Các ngươi và gia-quyến các ngươi phải ăn nó trong nơi nào cũng được, vì là công-giá mình về việc các ngươi làm trong hội-mạc. 32Bởi cớ ấy, khi các ngươi đã dâng giơ lên phần tốt nhứt, các ngươi sẽ không mắc tội, sẽ không làm ô-uế những vật thánh của dân Y-sơ-ra-ên, và các ngươi không chết đâu.
Amen. Amen.
Hôm nay chúng ta học một cái phép lạ của Chúa, là Chúa chọn cái người để làm công việc cho Chúa. Chúng ta phải có những cái dấu hiệu được Chúa chọn, các bạn. Ngày hôm nay là chúng ta trong thời kỳ Tân Ước. Nếu một người không có sự đổi mới, không có sự thánh sạch, không có sự sanh lại thì không nên làm công việc của Đức Chúa Trời, vì chúng ta sẽ lãnh hậu quả không có tốt. Các bạn nhìn thấy những người được phong chức, được chọn bởi những hội thánh, bởi những trường thần học. Họ ra đi, họ làm công việc Chúa, nhưng mà họ không có kết quả, và họ cũng lãnh những cái hậu quả không có tốt: bệnh hoạn đến và làm cho họ thân xác đau đớn, không có khỏe mạnh mà họ không biết được nữa. Những cái công việc của họ làm mà họ không thấy được, bị con quỷ nó bịt mắt đui mù. Các bạn thấy bao nhiêu người muốn tranh giành cái chức vụ để mà đi ra lãnh đạo, giành giật với nhau. Bởi vậy cho nên Đức Chúa Trời mới nói với Môi-se: bây giờ chỉ lấy mỗi dân Y-sơ-ra-ên, mười hai chi phái đó, người nào cũng muốn lãnh đạo hết, các bạn, mười hai chi phái. Bây giờ mỗi chi phái đưa ra một cây gậy đi, Ta sẽ chọn ai. Mà họ không biết là cây gậy nó như thế nào, chỉ lấy một cây gậy và để cái tên chi phái của dân mình đó. Chỉ cần qua một đêm thôi là cây gậy của A-rôn nó trổ hoa mà nó ra trái hạnh nhân, lạ lùng cho các bạn. Đức Chúa Trời làm việc rất là lạ lùng. Chúng ta không thể nào mà nghĩ được, mà từ một cái cây khô. Thường thường cây gậy là những cái cây khô, chứ không phải là cái cây gậy là người ta làm cây tươi đâu, các bạn ơi. Mà một đêm nó ra hoa rồi nó ra trái luôn. Nó trổ bông rồi nó có trái, ngay trong vòng có một đêm thôi.
Chúng ta mới thấy rằng Đức Chúa Trời của chúng ta là Ngài chỉ cần phán mà nó ra như vậy, chứ không có phải là đợi tới cái cây nó trổ hoa, rồi một thời gian nó mới ra cái trái, rồi một thời gian nó mới chín. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ không tới, có cái tám tiếng mà nó trổ hoa chỉ trong một đêm thôi. Dân chúng thấy Đức Chúa Trời như vậy, họ rất là sợ, các bạn. Họ sợ tại vì nó đã phạm tội với Chúa và họ sợ chết. Họ thấy Đức Chúa Trời sao mà rất là lạ lùng như vậy, làm những công việc lạ lùng. Chúa làm cho họ thấy như vậy để họ sợ, nhưng mà cái cây gậy A-rôn nó vẫn còn để đó cho dân Y-sơ-ra-ên. Mà cái hoa đó, không có nói là hoa cái trái nó tàn, để cho dân Y-sơ-ra-ên thấy hoài. Nó cũng vẫn còn giữ như vậy đó, nó rất là lạ lùng. Thì Đức Chúa Trời của chúng ta là Đức Chúa Trời sống, Ngài vẫn còn sống, ngàn xưa cho đến bây giờ Ngài vẫn y nguyên, Ngài không có thay đổi. Bây giờ bao nhiêu nhà thờ cứ nói là ngày hôm nay chúng ta không còn phép lạ nữa, ngày hôm nay Đức Chúa Trời đã thay đổi. Đức Chúa Trời là Đức Chúa Giê-xu. Họ nói Đức Chúa Trời là Chúa Giê-xu, các bạn. Chúa Giê-xu nói: “ Ta với Cha là một.” Rồi họ nói Đức Chúa Trời là Chúa Giê-xu. Đức Chúa Trời ngày nay là tình yêu thương, không còn như ngày xưa mà giết, mà phạt, mà thánh khiết như ngày xưa nữa. Họ giảng một cái thần học kinh khủng như vậy mà bao nhiêu cái trường thần học nó dạy, và nó bao nhiêu người đi giảng một cái thần học sai như vậy mà họ vẫn nói ngon lành. Mà họ đọc Kinh Thánh, họ là những người lãnh đạo, họ đọc Kinh Thánh làu làu, và họ nói là tôi đọc hết Kinh Thánh mấy lần, không thấy gì hết. Con quỷ nó bịt mắt, không thấy gì hết, các bạn.
Nói đến cái phần một phần mười dâng cho thầy tế lễ. Tất cả những cái công việc, cái chương trình của Chúa là Chúa muốn chúng ta phải vâng lời Chúa. Giống như dân Y-sơ-ra-ên, dâng một phần mười của chúng ta cho Đức Giê-hô-va. A-rôn là cái người lãnh đạo, như là ngày hôm nay là thầy tế lễ, như là người mục sư ngày hôm nay, và cũng phải dâng một phần mười cho Chúa.
Ngày hôm nay, mấy ông mục sư có nhiều ông biểu tín hữu dâng phần mười mà họ không dâng phần mười. Họ ỷ lại là tôi là người được chọn, tôi không dâng phần mười cho Chúa. Nó rất là lạ lùng, các bạn. Họ tưởng đâu là… họ là người đại diện cho Chúa rồi, họ là Chúa rồi. Họ biểu người ta phải làm mà họ không có làm. Trong Kinh Thánh, Chúa rõ ràng: A-rôn và chi phái Lê-vi phải nhận lãnh một phần mười của những huê lợi của người dân. Nhưng mà cái gì là tốt nhất dâng, chứ không có phải cái gì mà không tốt. Con đầu lòng, những bông hoa quả đầu mùa, tất cả những cái gì là một phần mười là dâng cho thầy tế lễ, cho gia đình của Lê-vi, dòng họ của Lê-vi. Chúa bắt chúng ta phải biết vâng lời, và vâng lời, và làm theo. Không có biện luận: “Ôi, tôi là người được chọn, mà tôi là người mục sư. Người ta phải dâng, những người kia là phải dâng một phần mười cho tôi, tôi mới sống được chứ. Một phần mười của tôi là tôi là người được chọn, tôi không cần dâng phần mười.” Tất cả mọi người, huê lợi của mình là phải dâng một phần mười. Nhưng một số người đem dâng phần mười mà dâng sai. Hôm nay tôi nói cho các bạn biết là phần mười của chúng ta, không phải là chúng ta muốn đưa cho người nào thì đưa. Khi chúng ta có những cái người giả hình, chúng ta đem đưa phần mười cho họ, làm mất tiền của Chúa rồi, chúng ta cũng bị vạ lây. Chúa nói: “Tại sao ngươi làm mất tiền của Ta?” Con đâu làm gì mất tiền của Chúa? “Ngươi đưa vào cái túi lủng. Ngươi đưa tiền vào cái nơi sai. Tại sao ngươi không hỏi Ta? Cái người đó không phải là Ta, nhưng là cái người đó là công cụ của quỷ Sa-tan.” Thì mình cũng không được phước. Mình dâng phần mười, nhưng mà mình không được phước. Chúa mới nói là ngươi trung tín dâng phần mười cho Ta thì cái giỏ của ngươi luôn luôn đầy. Ngươi được phước khi đi ra, ngươi được phước khi đi vào. Cái giỏ của ngươi luôn luôn đầy, có thức ăn đầy, không bao giờ thiếu thốn. Mà ngày hôm nay, con cái của Chúa mắc nợ nần tứ phía.
Người lãnh đạo cũng mắc nợ nần tứ phía, đứng trên tòa giảng giảng mà nợ tỷ tỷ tỷ. Mua cái nhà là tỷ đó, các bạn. Mấy ông mục sư mắc nợ hàng tỷ. Bây giờ tôi mới khám phá ra là họ ở cái nhà cho to, nhưng mà không phải tiền túi của họ. Họ chỉ khoe khoang để cho mắc nợ. Mà xây nhà thờ cũng mắc nợ tỷ tỷ tỷ tỷ, hàng trăm hàng triệu tỷ. Ngày hôm nay là con quỷ Sa-tan nó kéo cho mọi người đều dính vào nợ. Những người mà mắc nợ thì không được vào Nước Thiên Đàng đó, các bạn ơi. Cho nên Đức Chúa Trời ngày hôm nay, chúng ta thấy một cái chương trình đặc biệt của Chúa. Chúa phải làm cho cái bọn quỷ Sa-tan nó vỡ nợ. Nó muốn cho mọi người đều mắc nợ để cho không được vào Nước Thiên Đàng. Nó dụ, nó đem cái mồi ngon: cái nhà to, chiếc xe đẹp, điện thoại đẹp, để cho mình mê, để cho mình vướng vào tội mắc nợ. Mua mà không có tiền mà mua, đó là nợ. Ăn trước trả sau là nợ. Những người nợ là những người nô lệ cho đồng tiền, chứ không phải là nô lệ cho Chúa. Chúng ta chỉ là nô lệ cho Đức Chúa Trời của chúng ta mà thôi, không làm nô lệ cho đồng tiền. Đồng tiền đó là của Sa-tan nó đưa đến. Tại sao chúng ta ngu dại mà chúng ta lại để tiền đó là chúa của chúng ta và những cái đồ vật của thế gian? Tại vì con mắt của chúng ta nó phạm tội. Chúa mới nói: thà con mắt của người móc con mắt mà quăng vứt đi để được hưởng Nước Thiên Đàng, hơn là có con mắt mà đi địa ngục đời đời. Có một số người cứ tưởng là con mắt mình phải nhìn gái mới là phạm tội. Họ không nhìn gái, nhưng mà họ nhìn cái nhà, họ nhìn chiếc xe đẹp, họ nhìn cái điện thoại đẹp, cũng là một cái tội, các bạn. Có một số người là nhìn đồ ăn, họ mê đồ ăn. Con quỷ nó làm cho chúng ta vướng vào tất cả những cái bẫy đó. Quỷ nó biết chỗ yếu của con người. Có một số người thì lại mê hột xoàn, mê vàng vòng hột xoàn, bao nhiêu không đủ. Còn mình thì mình nói mình không thích hột xoàn. Họ nói mình trên cung trăng rớt xuống. Bà thuộc về thế giới trên trời, thế giới cung trăng gì đó. Làm người mà không mê hột xoàn. Đàn bà mà không mê hột xoàn là cái nghĩa gì? Họ nói vậy. Tất cả chúng tôi đều mê học xoàn. Họ nói, họ cười mình, họ cười mình để cho mình dính vướng vào giống thịt như cái khuôn đúc họ đưa ra. Bởi vậy chúng ta sống giữa thế gian, chúng ta biệt riêng ra với Chúa, chúng ta phải giữ cái lòng thánh sạch của chúng ta. Nó nói làm sao mà chúng ta phải vướng vào nó mới yên. Nó cứ tối ngày nó gặp mặt là nó đụng, nó nói, nó đụng, nó nói, nó nói, nó nói, nói riết cũng vô đầu các bạn ơi. Cái đó gọi là áp lực của thế gian đó.
Còn chúng ta dâng phần mười thì họ nói là ngu dại, đem tiền cúng cho mấy ông mục sư, mấy ông giàu hơn bà đó mà bà còn đem tiền cho mấy ông sao? Tiền mình không có ăn đó mà mấy ông mục sư giàu hơn mình đó. Thật ra họ ngừng, họ không dâng. Nhưng mà Chúa mới nói là: “Các ngươi đem tiền vào kho, thì Ta sẽ gìn giữ, không có cho chuột nhũi nó phá hoại vườn nho của các ngươi.” Cái đó cũng như là chúng ta, muốn Chúa giữ tài sản của chúng ta không có bị con quỷ nó cướp phá, thì chúng ta phải trung tín dâng phần mười cho Chúa. Và phải dâng đúng chỗ, hỏi Chúa ơi, con dâng nơi nào.
Nhiều khi chúng ta không có nhà thờ thì chúng ta cũng phải biệt riêng cái tiền đó để làm ích lợi cho công việc Chúa, giúp những người mồ côi, người quả phụ đi truyền giáo, giảng đạo cho họ. Mình hỏi Chúa ơi, cái tiền này của Chúa, nhưng mà con phải làm như thế nào? Chúa sẽ chỉ cho chúng ta cái người này đang đói khổ, người cho họ đi. Cái người này đang cần để mà con đến và con giúp cho họ một số tiền, để mà con nói về Chúa cho họ mở lòng ra với con, và con nói về Chúa. Nhiều khi chúng ta cho những người không biết Chúa, các bạn ơi, những người ở quê, ở người nhà quê, không có nhà ở, họ ở ngoài đường, họ đi xin ăn, chúng ta cũng có đem tiền của Chúa mà cho họ được.
Chúa biểu làm cái gì thì chúng ta làm cái đó. Chúng ta làm xong, chúng ta đưa tiền, giúp tiền cho họ, họ mở lòng ra với chúng ta và chúng ta giảng đạo cho họ trở về với Chúa, cứu được một linh hồn. Một linh hồn quý hơn cả thế gian. Cái đồng tiền của Chúa là chúng ta phải sinh lợi ra cho Chúa, chứ không phải là chúng ta đem làm mất tiền phần mười của Chúa. Chúng ta bị họa lây và chúng ta đồng lõa với người trộm cướp.
Có nhiều người lãnh đạo làm những cái nhà truyền giáo nhưng mà họ là trộm cướp, họ không phải là người thật của Chúa. Cứ đi đâu là moi tiền, moi tiền, moi tiền. Mà họ moi hay lắm các bạn. Họ nói là người ta có tiền bao nhiêu là đưa hết cho họ đó. Quỷ nó hay lắm, nó nói những cái lời nịnh bợ người ta. Nó lợi, nó vuốt ve trước, xong rồi cái nó móc túi hết. Nó hốt đi rồi, mới tức ra, ui, bị dụ rồi. Nó moi tiền hay lắm các bạn ơi, nói ngọt dịu. Không phải những người nào mà đi truyền giáo là những người thật sự hết đâu. Nhiều người thuộc về quỷ Sa-tan. Nó làm mà mắt chúng ta rất là hay.
Cho nên mỗi người chúng ta phải đề cao cảnh giác và tìm kiếm Chúa trước tiên để chúng ta có con mắt tâm linh mà nhìn thấu hết chương trình, ý muốn của Đức Chúa Trời trong đời sống của chúng ta như thế nào. Chúng ta đi đúng đường thì chúng ta hưởng phước. Chúng ta đi sai đường thì chúng ta bị họa lây, tai vạ sẽ đến, bệnh hoạn sẽ đến. Trước hết là tài chánh của chúng ta bị mất. Mà chúng ta không ăn năn thì tới thân thể của chúng ta sẽ bị bệnh hoạn. Mà bệnh toàn là bệnh bác sĩ chạy không mà các bạn ơi.
Ngày xưa con đường đó tôi đã đi qua. Mình ỷ lại, mình tin Chúa mà. Mình sống xung quanh những người khác, sống sao, mình sống vậy. Mình sống ở trong đoàn thể, trong nhà thờ, người ta làm sao, mình làm vậy. Mình không có để ý rằng mình đã thuộc về thế gian mà mình tưởng mình thuộc về Chúa. Những người xung quanh mình, họ làm gì, mình làm đó. Mà mình nói mình là người con cái của Chúa. Mình nói là mình sẽ đi thiên đàng. Rốt cuộc, Chúa Giê-xu đã dắt cho tôi đi địa ngục. Con đâu có Chúa là gì đâu. Con là một người tệ hơn người thế gian. Có khi người thế gian không làm việc đó mà con làm việc đó. Thì con ỷ lại tình thương của Ta. Tôi đi địa ngục. Tôi mới hoảng hốt. Tôi nói: Chúa ơi, bây giờ Chúa làm sao, không có ai dạy hết.
Bây giờ ở trong nhà thờ như vậy rồi, con phải làm sao mà để được hưởng nước thiên đàng? Chúa mới kêu tôi kiêng ăn, cầu nguyện, đọc Kinh Thánh để mà Chúa dạy mình, chứ không có ai dạy mình được. Một con đường tâm linh không có ai đi dùm cho ai được, các bạn. Chúng ta phải tự đi một mình với Chúa và tìm kiếm Chúa hết lòng, và chúng ta sẽ gặp Chúa. Và Thánh Linh của Chúa sẽ nói chuyện với chúng ta, Ngài dạy chúng ta, Ngài cáo trách chúng ta khi chúng ta đi sai và Ngài nâng đỡ chúng ta. Đức tin chúng ta càng tăng trưởng khi chúng ta để hết lòng tìm kiếm Chúa.
Càng theo Chúa chừng nào, chúng ta trở nên những người tăng trưởng tâm linh càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn. Đi theo Chúa là chúng ta phải có cái tăng trưởng tâm linh, chứ chúng ta không có ngồi tại chỗ, ngồi lì yên tại chỗ mà chúng ta phải tuột dốc và chúng ta xuống giống như người thế gian. Chúng ta càng đi với Chúa, chúng ta càng leo dốc cao, leo dốc, leo dốc. Leo cho một thời gian đầu rồi chúng ta tới một cái chỗ, bình an. Nó không có cần leo dốc nữa, nhưng mà phải nguy hiểm lắm. Cái đường đó là có đường chúng ta sụp lỗ và chúng ta mất Chúa.
Nhiều khi chúng ta có những hoạn nạn đến, chúng ta bám lấy Chúa nhiều hơn. Khi gió thổi, bão bùng, chúng ta ôm lấy Chúa chặt hơn. Nhưng khi chúng ta bình an và chúng ta không có được phước hạnh, chúng ta không có cái gì hoạn nạn xảy đến, là chúng ta phải đề cao cảnh giác. Tại vì lúc đó là chúng ta bị sụp lỗ, sụp hầm, sụp hố, nguy hiểm cho tâm linh của chúng ta. Nếu chúng ta ỷ lại là chúng ta đang đi trong con đường trơn tru của Chúa, tưởng đâu chúng ta sống được nước thiên đàng trần gian, ai dè đâu con quỷ đùng một cái, nó đánh phá chúng ta.
Chúng ta phải thức tỉnh. Con quỷ là cái người lính canh làm việc cho Chúa không ăn lương. Nó làm ngày và đêm. Cảm ơn Chúa. Tại sao Chúa để cho con quỷ nó đánh phá chúng ta? Để cho linh hồn của chúng ta được đi thiên đàng, các bạn. Nếu mà chúng ta không có con quỷ nó đi, nó kiện cáo, nó đánh phá chúng ta, là chúng ta ỷ lại dễ dãi. Nó đánh những cái người thật chứ nó không có đánh những người giả, các bạn ơi.
Tôi ra, tôi làm cái gì là tôi cũng bị con quỷ nó phá. Còn mấy người kia, họ nói: chị tối ngày chị bị hư xe hoài, người nào cũng phá, xe cộ của chị tối ngày cũng phá, nó làm, nó đụng rồi, đậu trật một chút xíu là nó kéo xe đi mất tiêu đó, các bạn. Nó phá hoài. Còn họ thì họ bình an. Còn chúng ta là những người theo Chúa là nó đi theo và nó kiện cáo ngày và đêm. Để chi vậy? Chúa cho phép nó để nó cho chúng ta thức tỉnh, đừng có ỷ lại và chúng ta hư mất linh hồn. Xin Chúa thương xót. Chúng ta phải cảm ơn Chúa vì con quỷ nó đánh phá chúng ta.
Chúng ta phải cảm ơn Chúa vì linh hồn của chúng ta là quý giá. Đời đời đi địa ngục hay đi thiên đàng là cái linh hồn của chúng ta không thể nào đi ngược lại được nếu chúng ta hư mất linh hồn, đời đời ở địa ngục. Cảm ơn Chúa. Xin Chúa gìn giữ chúng ta.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Xin Chúa gìn giữ chúng con. Cho chúng con có lỡ lầm gì, xin Thánh Linh của Chúa đánh thức chúng con, thức tỉnh chúng con để chúng con đi theo Chúa trọn đời. Chúng con gặp nhau trên nước thiên đàng. Chúng con mong muốn rằng ngày nào chúng con sẽ gặp được Đức Chúa Trời, Cha của chúng con trên nước thiên đàng. Cảm ơn Cha trong danh Đức Giê-xu Christ. A-men.
