
CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 23: PHAO-LÔ BỊ ĐEM RA TRƯỚC TÒA CÔNG LUẬN VẪN CAN ĐÃM LÀM CHỨNG VỀ CHÚA JESUS CHRIST.
Công-vụ 23
1Phao-lô mắt chăm-chỉ trên tòa công-luận, nói rằng: Hỡi các anh em, trước mặt Đức Chúa Trời, tôi đã ăn-ở trọn lương-tâm tử-tế cho đến ngày nay. 2Nhưng thầy tế-lễ thượng-phẩm là A-na-nia biểu mấy kẻ đứng gần Phao-lô vả miệng người. 3Phao-lô bèn nói cùng người rằng: Hỡi bức tường tô trắng kia, Đức Chúa Trời sẽ đánh ông; ông ngồi để xử-đoán tôi theo luật-pháp, mà lại không kể luật-pháp, biểu người đánh tôi! 4Những kẻ đứng đó nói rằng: Ngươi nhiếc-móc thầy cả thượng-phẩm của Đức Chúa Trời sao! 5Phao-lô trả lời rằng: Hỡi anh em, tôi chẳng biết là thầy cả thượng-phẩm; vì có chép rằng: Chớ sỉ-nhục người cai-trị dân-mình.
6Phao-lô biết trong bọn họ phần thì người Sa-đu-sê, phần thì người Pha-ri-si, bèn kêu lên trước tòa công-luận rằng: Hỡi anh em tôi là người Pha-ri-si, con của dòng Pha-ri-si. Ấy là vì sự trông-cậy của chúng ta và sự sống lại của những kẻ chết mà tôi phải chịu xử-đoán. 7Người vừa nói xong như vậy, thì sự cãi-lẫy nổi lên giữa người Pha-ri-si với người Sa-đu-sê, và hội-đồng chia phe ra. 8Vì chưng người Sa-đu-sê quyết rằng không có sự sống lại, cũng không có thiên-sứ, thần chi hết, còn người Pha-ri-si lại nhận cả hai điều tin ấy. 9Tiếng kêu-la lớn liền dậy lên. Có mấy thầy thông-giáo về dòng Pha-ri-si đứng dậy cãi-lẫy cùng kẻ khác rằng: Chúng ta chẳng thấy trong người nầy có điều ác gì. Nào ai biết chẳng phải thần hoặc thiên-sứ đã nói cùng người? 10Vì sự rối-loạn càng thêm, quản-cơ e Phao-lô bị chúng phân thây chăng, nên truyền quân kéo xuống, đặng cướp người ra khỏi giữa đám họ và đem về trong đồn.
11Qua đêm sau, Chúa hiện đến cùng người mà phán rằng: Hãy giục lòng mạnh-mẽ, ngươi đã làm chứng cho ta tại thành Giê-ru-sa-lem thể nào, thì cũng phải làm chứng cho ta tại thành Rô-ma thể ấy.
Người Giu-đa thề-nguyện giết Phao-lô
12Đến sáng, người Giu-đa họp đảng lập mưu, mà thề-nguyện rằng chẳng ăn chẳng uống cho đến giết được Phao-lô. 13Có hơn bốn mươi người đã lập mưu đó. 14Họ đến kiếm các thầy tế-lễ cả và các trưởng-lão mà rằng: Chúng tôi đã thề với nhau rằng chẳng ăn chi hết cho đến lúc giết được Phao-lô. 15Vậy bây giờ các ông với tòa công-luận hãy xin quản-cơ bắt nó đến đứng trước mặt các ông, như là muốn tra-xét việc nó cho kỹ-càng hơn nữa; còn chúng tôi sửa-soạn sẵn để khi nó chưa đến đây thì giết đi.
16Nhưng có con trai của chị Phao-lô biết được mưu-gian ấy, đến nơi đồn, vào nói trước cho Phao-lô. 17Phao-lô bèn gọi một đội-trưởng mà nói rằng: Hãy đem gã trai-trẻ nầy đến cùng quan quản-cơ, chàng có việc muốn báo tin. 18Vậy, đội-trưởng đem chàng đi, dẫn đến nhà quản-cơ, và thưa rằng: Tên tù Phao-lô có gọi tôi biểu đem gã trai-trẻ nầy đến cùng quan, chàng có việc muốn nói. 19Quản-cơ nắm tay người trai-trẻ, kéo xê ra, hỏi rằng: Ngươi có việc gì báo tin cùng ta? 20Thưa rằng: Người Giu-đa đã định xin quan, đến ngày mai, bắt Phao-lô đứng trước tòa công-luận, như là họ muốn tra-xét việc của người cho kỹ-càng hơn. 21Nhưng xin quan chớ tin họ, vì có hơn bốn mươi người trong bọn họ lập kế hại Phao-lô, đã thề-nguyện với nhau chẳng ăn uống chi hết trước khi chưa giết được người; hiện bây giờ, họ đã sắm sẵn, chỉ đợi quan trả lời đó thôi. 22Quản-cơ cho gã trai-trẻ ấy về, cấm không cho nói với ai về điều người đã tỏ ra cùng mình.
Quản-cơ sai đưa Phao-lô qua Sê-sa-rê
23Đoạn, quản-cơ đòi hai viên đội-trưởng, dặn rằng: Vừa giờ thứ ba đêm nay, hãy sắm sẵn hai trăm quân, bảy mươi lính kỵ, hai trăm lính cầm giáo, đặng đi đến thành Sê-sa-rê. 24Lại cũng phải sắm ngựa nữa, để đưa Phao-lô vô sự đến nơi quan tổng-đốc Phê-lít. 25Người lại viết cho quan đó một bức thơ như sau nầy: 26Cơ-lốt Ly-sia chúc bình-an cho quan lớn tổng-đốc Phê-lít! 27Dân Giu-đa đã bắt người nầy, toan giết đi, khi tôi đã đem quân đến thình-lình mà cướp người ra khỏi, vì đã nghe người là quốc-dân Rô-ma. 28Bởi tôi muốn biết vì cớ nào họ cáo người, nên giải người đến tòa công-luận. 29Tôi thấy người bị cáo mấy việc về luật-pháp họ, nhưng họ không kiện người về một tội nào đáng chết hay đáng tù cả. 30Song tôi có nghe người ta tính kế hại người nầy, nên lập tức sai người đến nơi quan và cũng cho các kẻ cáo người biết rằng phải đến trước mặt quan mà đối-nại.
31Vậy, quân-lính đem Phao-lô đi, theo như mạng-lịnh mình đã lãnh, và đương ban đêm, điệu đến thành An-ti-ba-tri. 32Sáng ngày, lính kỵ đi với người, còn quân khác trở về đồn. 33Những người nầy tới thành Sê-sa-rê, đưa thơ cho quan tổng-đốc và đem nộp Phao-lô. 34Quan tổng-đốc đọc thơ rồi, bèn hỏi Phao-lô vốn ở tỉnh nào, vừa biết người quê tỉnh Si-li-si, 35thì rằng: Lúc nào bọn nguyên-cáo đến đây, ta sẽ nghe ngươi. Đoạn, truyền giữ Phao-lô lại trong nơi công-đàng Hê-rốt.
Amen!
Cảm ơn Chúa, chúng ta học thấy Đức Chúa Trời bênh vực Phao-lô và không cho mọi việc chưa có đến ngày. Cho nên Chúa vẫn giữ mạng sống của Phao-lô để mà tiếp tục rao truyền danh của Chúa cho người dân ngoại. Phao-lô, Chúa cho ông có sự khôn ngoan khi ông bị bao nhiêu người kiếm chuyện, kiếm chuyện. Ông chấp nhận ông là người Pha-ri-si, tại vì ông là dòng của Pha-ri-si thì ông phải nói lên rằng: “Tôi là người dòng Pha-ri-si.” Thì có một số người dòng Pha-ri-si họ binh vực ông. Trong một cái đám đông có hai cái dòng người Pha-ri-si và người Sa-du-sê, thì ông nói ông là người Pha-ri-si, thì có một số người binh vực ông và chống lại cái dòng bên kia. Có lúc thì ông có sự khôn ngoan, ông nói: “Tôi là người Rô-ma.” Bây giờ ông mới nói: “Tôi là người Pha-ri-si.” Chúa cho ông có sự khôn ngoan để ông nói như vậy, thì có người binh vực ông, chứ không thôi người ta tìm đủ mọi cách để giết ông. Nhưng mà cũng có một số người Giu-đa, gồm khoảng 40 người, họ thề chẳng ăn, chẳng uống cho đến khi giết được Phao-lô. Phao-lô đâu có làm gì đâu, mà họ thề họ chẳng ăn, chẳng uống cho đến khi giết được ông. Ông không có làm gì tội hết, ông chỉ rao truyền danh của Chúa Giê-xu thôi, mà họ tìm đủ mọi cách để rồi giết ông.
Các bạn thấy quỷ Sa-tan nó lộng hành từ mấy ngàn năm nay, nó cũng vẫn như vậy. Nó không có thay đổi. Đức Chúa Trời của chúng ta cũng vẫn y nguyên, cũng không có thay đổi. Nhưng mà loài người thay đổi.
Loài người thay đổi, nhưng Đức Chúa Trời và bọn quỷ thì không thay đổi, vẫn y nguyên như vậy đó. Ngày nay khi chúng ta không có đi tìm Chúa, chúng ta sống nửa đời, nửa đạo, cũng như bao nhiêu người khác, thì quỷ nó để chúng ta yên, nó không bao giờ đụng tới cuộc sống của chúng ta nữa. Chúng ta làm gì, thành công tới đó, nhưng mà cuối cùng cuộc đời chúng ta đi địa ngục với chúng nó. Nhưng khi chúng ta tìm kiếm Chúa hết lòng, muốn dọn sạch lòng để mà ăn năn, để mà được hưởng nước Thiên Đàng, là bọn quỷ nó quậy lên, nó đòi giết chúng ta, nó muốn giết chúng ta cũng như nó muốn giết Phao-lô ngày xưa. Cái bọn Sa-tan nó không có để cho những người muốn sống thánh sạch yên. Chúng ta phải biết điều đó, và chúng ta phải cố gắng đi tới bước đường nữa. Tại vì nếu chúng ta đứng ở cái ranh giới giữa Chúa và thế gian, chúng ta phải đi một bước nữa, đi qua vào cái vòng tay của Chúa Giê-xu để chúng ta được bảo vệ hoàn toàn. Phải dọn sạch lòng, phải thánh sạch để nhảy qua được, ra khỏi cái ranh giới mà chúng ta đang đứng.
Ngày xưa, chúng ta chưa có tin Chúa thì chúng ta sống như người Pha-ri-si. Ông là người Pha-ri-si, là cái người sống giả hình. Chúa Giê-xu trách móc người Pha-ri-si trong sách Ma-thi-ơ các bạn thấy. Họ tô bề ngoài, nhưng mà bề trong đầy dẫy sự gian ác. Đó là Phao-lô đó. Ông nói: “Tôi là người dòng Pha-ri-si.” Thì họ nghĩ là ông là người Pha-ri-si thật sự, họ mới bênh vực ông. Nhưng ngày nay ông không còn là người Pha-ri-si nữa, ông là người thuộc về Chúa Giê-xu rồi. Nhưng ông nói như vậy để cho ông có thể cứu được một số người Pha-ri-si. Người Pha-ri-si họ bênh vực ông, là họ có thể được cứu rỗi. Họ mở lòng ra với ông để họ nghe ông đó.
Còn chúng ta cũng phải nói: hồi xưa chúng ta cũng thuộc về bọn gian ác. Người đó làm gì, chúng ta làm đó. Nhưng ngày hôm nay chúng ta được mua chuộc bởi huyết Chúa Giê-xu, và chúng ta đi một bước nữa là chúng ta nhảy qua khỏi cái ranh giới nửa đời, nửa Chúa. Là chúng ta nhảy vào vòng tay của Chúa Giê-xu. Chỉ có hai con đường để chọn mà thôi: một là thế gian, hai là Chúa. Có một cái ranh giới ở ngay giữa đó, chúng bao nhiêu người họ vẫn ở cái ranh giới đó, họ không muốn tiến một bước nữa để thánh sạch hơn, đi vào cái sự bảo vệ của Đức Chúa Trời. Họ vẫn sống ngay cái ranh giới đó, và ngay cái ranh giới đó là tới cuối cùng cuộc đời họ đi địa ngục. Vừa đời vừa Chúa, nữa Chúa nữa đời là những người hâm hẩm, là những người Chúa sẽ nhả họ ra, mà nhả họ ra thì họ sẽ đi vào bóng tối bên ngoài Thiên Đàng, không được ở nước Thiên Đàng.
Vì cớ đó, con quỷ nó rất là thương những người đó, nó không phá. Trước sau gì, họ cũng thuộc về nó. Cho nên khi mà chúng ta nói về Chúa cho họ, biểu họ phải dọn sạch lòng đi, phải đi nhảy qua cái nơi thánh sạch, cái nơi được hưởng nước Thiên Đàng, thì con quỷ nó bắt đầu nó quậy lên, nó phá. Phao-lô ngày hôm trước, ông là người Pha-ri-si, ngày hôm nay ông đã là người thuộc về Chúa Giê-xu. Quỷ nó tức, nó thấy, nhưng mà ông được sự bảo vệ của Chúa. Ngày nào Chúa cho phép nó giết, thì nó mới giết ông được; còn ngày nào Chúa chưa cho phép, là Chúa vẫn bảo vệ Phao-lô.
Chúng ta ngày hôm nay, nếu chúng ta thuộc về Chúa, thì Chúa vẫn bảo vệ chúng ta. Khi chúng ta lâu lâu cứ đi tuột tuột tuột xuống, muốn đi ra thế gian, tại vì những người xung quanh chúng ta họ làm, chúng ta bắt chước họ, là chúng ta bị cái đòn kia rồi, nó quất, gây mất mát, bệnh hoạn. Ủa, còn làm cái gì sai? Một số người cứ vẫn tiếp tục đi sai mà cứ cố gắng nói: “Tôi không có sai, tôi không có sai. Chúa biểu tôi làm gì, Chúa biểu tôi đi là tôi đi, Chúa biểu tôi làm gì tôi làm đó.” Nhưng mà toàn là đụng tới những cái chuyện xui xẻo, những cái chuyện bệnh hoạn, những cái chuyện mất mát tài chánh, mà cứ vẫn cố gắng nói: “Tôi đi đúng đường, tôi đi đúng đường.” Đó là cái sự kiêu ngạo của con người, các bạn.
Khi mà chúng ta đi đúng đường là chúng ta từ phước hạnh này tới phước hạnh khác. Trong Phục Truyền Luật Lệ Ký 28 đã nói với chúng ta: Chúa cho chúng ta biết rằng chúng ta được phước khi đi ra, được phước khi đi vào. Cái gì chúng ta đụng vào đều được phước hết. Đây, Phục Truyền Luật Lệ Ký 28 nói về sự phước lành và sự rủa sả:
Ngươi sẽ được phước trong thành, được phước ngoài đồng ruộng. Bông trái của thân thể ngươi, hoa quả của đất ruộng ngươi, sản vật của sinh súc ngươi, luôn với lứa đẻ, bầy của bò cái và chiên cái ngươi đều sẽ được phước. Cái giỏ và thùng nhồi bột của ngươi đều sẽ được phước. Ngươi sẽ được phước trong khi đi ra, và sẽ được phước trong khi đi vào. Đức Giê-hô-va sẽ làm cho kẻ thù nghịch dấy lên nghịch cùng ngươi, bị đánh bại trước mặt ngươi. Chúng nó sẽ do một đường ra đánh ngươi, rồi bảy đường chạy trốn trước mặt ngươi. Đức Giê-hô-va sẽ khiến phước lành ở cùng ngươi tại trong kho lúa và trong các công việc của ngươi. Ngài sẽ ban phước cho ngươi trong xứ mà Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời ngươi, ban cho ngươi. Muôn dân của thế gian sẽ thấy rằng ngươi được gọi theo danh Đức Giê-hô-va, và chúng nó sẽ sợ ngươi. Đức Giê-hô-va sẽ làm cho ngươi được nhiều của dư vật, khiến cho hoa quả của thân thể ngươi và sinh vật của súc sinh ngươi, và bông trái của đất ruộng ngươi được sanh thêm nhiều trong xứ mà Đức Giê-hô-va đã thề cùng ngươi và các tổ phụ ngươi ban cho ngươi. Đức Giê-hô-va sẽ vì ngươi mở trời ra, là kho báu của Ngài, để cho mưa phải thì giáng xuống, và ban phước cho mọi công việc của tay ngươi. Ngươi sẽ cho nhiều nước vay, còn ngươi không vay ai.
Các bạn thấy không, nếu chúng ta đi đúng đường là như vậy. Ngưng lại, thưa Chúa! Con đi sai đường, đụng tới đâu là hư tới đó, mất mát tài sản, bệnh hoạn. Con đã làm gì sai, quỳ xuống mọp xuống khóc lóc với Chúa: “Chúa ơi, con biết con đi sai đường rồi! Con phải làm chi? Đi đường này!” Ngưng lại và quay ngược đầu 180 độ. Mình đã đi sai, đi lạc đường rồi, tại vì không có đúng như cái lời hứa của Đức Chúa Trời.
Nếu ngươi không nghe tiếng phán của Đức Giê-hô-va, không cẩn thận làm theo điều răn và luật pháp của Ngài mà Ngài truyền cho ngươi, thì này, mọi sự rủa sả sẽ giáng trên mình ngươi và theo kịp ngươi.
Các bạn thấy chưa? Ngươi sẽ bị rủa sả ở trong thành và ngoài ruộng. Ngươi sẽ bị rủa sả khi đi ra và lúc đi vào. Ôn dịch sẽ đeo đuổi ngươi cho đến chừng nào nó giết ngươi khỏi mặt đất mà ngươi sẽ vào nhận lấy. Ôi, các bạn mở Phục Truyền Luật Lệ Ký đoạn 28, các bạn đọc, các bạn sẽ thấy kinh hồn.
Ngày xưa chưa có ai dạy tôi cái chuyện đó. Tôi làm cái gì hư tới đó, tôi đụng tới đâu là mất của cãi tới đó, mất hết tất cả. Xin Chúa thương xót, tôi đọc hết Kinh Thánh tôi mới thấy được Phục Truyền Luật Lệ Ký đoạn 28. Nó áp dụng cho mỗi con cái của Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta nói chúng ta là con cái của Chúa, thì chúng ta sẽ bị những cái chuyện này.
Còn những con cái của quỷ, nó muốn làm gì, nó làm. Nó không có ai đụng đến nó, không có ai phá đến nó hết trơn. Nó đụng tới đâu, nó được phước tới đó. Nó không có phải là con của Chúa. Chúng ta là con có Cha, chúng ta đi sai, chúng ta bị đánh đòn ngay. Cây gậy đập một cái lưng cái, ảnh bệnh tới rồi, tài sản mất hết, giật mình.
Để chi? Cuối cuộc đời chúng ta sửa đổi, để chúng ta được hưởng nước Thiên Đàng và chúng ta còn dẫn những người xung quanh chúng ta nữa. Chứ không phải mạng của chúng ta đâu. Vì chúng ta đã có trách nhiệm, Chúa giao cho chúng ta rất là nhiều người, cứu nhiều người trở lại. Nếu chúng ta làm sai, chúng ta sẽ bị đòn rất là nặng, vì chúng ta đi dẫn theo một số người đi sai đường.
Con ơi, con đi lạc đường. Con dẫn theo cả bầy của Đức Giê-hô-va nữa. Quay ngược đầu lại 180 độ. Các bạn thấy chưa? Nếu chúng ta đi đúng đường là chúng ta không có bị hoạn nạn.
Chúng ta được phước, sống bình an, có chín trái Thánh Linh của Chúa, bông trái Thánh Linh nở rộ trên con người của chúng ta. Xin Chúa cho chúng ta nhìn thấy, chúng ta nhìn lại cuộc đời của mình, đừng có nhìn những người khác, đừng có nhìn xung quanh. Chúng ta có bao nhiêu người họ đương rập rình để giết chúng ta đó. Nếu chúng ta chệch một chút là họ sẽ giết chúng ta đó.
Nó không có để chúng ta yên đâu, nhưng Chúa đã bảo vệ chúng ta. Chúa vẫn luôn luôn có cặp mắt, Chúa nhìn chúng ta. Mặc dù chúng ta đi sai đường, nhưng tình yêu thương của Chúa vẫn còn trên chúng ta. Ngài biết ngày kia, người này sẽ là một công cụ lớn lao cho Chúa.
Chúng ta đã được Chúa chọn từ lúc chúng ta ở trong lòng mẹ. Ngài đã chọn chúng ta rồi, không phải tự nhiên mà chúng ta được hưởng những cái gì cho đến ngày hôm nay. Chúa đã chọn chúng ta từ buổi sáng thế, và Ngài muốn chúng ta là những công cụ quý giá ở trước mặt Ngài. Cho nên Ngài dạy dỗ chúng ta, uốn nắn chúng ta, sửa dạy chúng ta như cục đất sét trong tay người thợ gốm.
Chúa sẽ bênh vực chúng ta, không có người nào đụng đến chúng ta, không có ai có thể giết chúng ta. Nhưng khi chúng ta làm sai, chúng ta bị đánh đòn. Đi một cái gì đó, nếu mà chúng ta không chịu sửa đổi, thì không tới hết cái phần tài chánh rồi tới cái phần thân thể bị đau đớn, bệnh hoạn. Mà bệnh gì bác sĩ chạy không, ha các bạn ơi.
Mình nói mình bệnh, đây mình kêu bác sĩ, bác sĩ chạy, không có chạy được. Tôi đã từng bệnh rồi ngày xưa. Tôi cũng không biết tại sao mà tôi bệnh toàn bệnh bác sĩ chạy không mà. Nhưng mà mình bằng lòng quỳ gối xuống ăn năn khóc lóc với Chúa, là Chúa chữa lành cho, không có bác sĩ, không cần đi bác sĩ mà Chúa chữa lành cho mình. Rất là lạ lùng.
Mình không biết mình làm cái gì sai mà toàn là bệnh, toàn là bác sĩ chạy không. Mình tưởng đâu là bác sĩ ngon lành lắm, mình đi tìm bác sĩ để mà trị. Khi bác sĩ bó tay, không trị nổi, rồi mình mới quỳ gối xuống ăn năn với Chúa, và Chúa chữa lành cho mình.
Đáng lý ra mình phải tìm kiếm Chúa trước, nhưng là con người, là con người xác thịt, tôi đi tìm bác sĩ không hà. Bác sĩ chạy rồi tôi mới tìm đến Chúa, và tôi ăn năn khóc lóc. Tôi xin Chúa chữa lành, là Chúa chỉ ra cái tội của mình, rồi mình ăn năn rồi mình được chữa lành.
Cũng lạ lùng, cuộc đời theo Chúa nó là như vậy các bạn ơi. Chúng ta là những người cứng đầu, cứng cổ, muốn đi theo ý riêng. Một trăm người cũng giống như một trăm người, không ai khác ai trên các bạn. Con người xác thịt nó giống nhau hết, nó là một cái khuôn đúc ra.
Rồi con người tâm linh cũng là cái khuôn đúc ra, nó cũng giống như vậy. Khi Thánh Linh ngự vào lòng của chúng ta rồi, thì một trăm người cũng giống như một trăm người, như cái khuôn đúc ra vậy đó. Rất là lạ lùng. Cái công việc tâm linh của Đức Chúa Trời tạo ra con người nó rất là lạ lùng, phải khám phá ra.
Những cái gì tôi khám phá ra được rồi, tôi chia sẻ cho các bạn. Các bạn có tin tôi hay không tin, đó là quyền của các bạn. Nhưng các bạn từ từ, con mắt tâm linh của các bạn nó mở ra. Tôi là con người, tôi đi, tôi khám phá ra trước rồi tôi chia sẻ cho các bạn.
Học bài học đau đớn lắm, các bạn ơi. Mình đừng có để cho mình học cái bài học. Mình học cái bài học của người khác tốt hơn là mình học cái bài học cho mình. Tại vì khi mà các bạn đã bị đánh đòn mình mẩy bầm dập, tài chánh tan tành, chỉ còn có nước ăn cám heo.
Đó là mỗi con người học bài học ăn cám heo mới được trở về, đi đúng đường với Chúa và được hưởng nước Thiên Đàng. Không đi qua cái trũng bóng chết, không đi qua cái nước ăn cám heo, khó được hưởng nước Thiên Đàng.
Chúa nói: “Nước Thiên Đàng khó mà hưởng, như con lạc đà chui qua cái lỗ kim, nó khó như vậy đó.” Nhưng khó, với loài người, Đức Chúa Trời làm được.
Ngày hôm nay, tôi cảm ơn Chúa là Chúa đã mài dũa tôi đầy đủ để mà tôi kể lại cho các bạn. Bài học của tôi cũng là bài học của các bạn. Con người tôi đi trước, và tôi không mắc cỡ ngại ngùng mà kể cho các bạn nghe những cái bài học của tôi đã đi qua.
Con người nào còn xác thịt, chưa có đi qua được cái con đường tâm linh thì chưa có hiểu được những cái gì tôi kể cho các bạn. “Ôi, cô nói chuyện trên trời dưới đất, không ai mà nói chuyện như bà. Bà nói chuyện gì đâu trên trời dưới đất.” Tôi sung sướng cả cuộc đời. Tôi làm gì, đụng đến đâu, thành công đến đó. Chúa yêu tôi, Chúa là Đức Chúa Trời phước hạnh. Tôi đụng đến đâu được phước đến đó, tôi đụng đến đâu được phước đến đó.
Các bạn phải coi chừng. Nếu các bạn đi sai đường, là ngày kia các bạn tất cả những ân phước đó, con quỷ nó cướp lại hết, và còn hai bàn tay trắng mà còn mắc nợ tứ tung hết.
Không phải dễ. Con đường theo Chúa không phải dễ, đó là một con đường hẹp. Con đường hẹp nhưng từ từ nó sẽ mở rộng ra, một cái sự rộng như là các bạn đương là con sâu thì các bạn thấy các bạn muốn đi đâu đi, con đường nó rất là rộng nhưng mà nó là dơ bẩn.
Khi các bạn vào tu trong cái kén và các bạn biến thành con bướm, các bạn thấy một cái sự tự do hoàn toàn, không còn ở cái nơi dơ bẩn nữa mà các bạn bay nhảy tung tăng. Đó là một cái đời sống được sự tái sanh, nó là như vậy.
Rất là lạ lùng. Sự tái sanh nó là như vậy, rất là lạ lùng. Không còn muốn làm những cái tội nữa. Ngày xưa mình cố gắng mình làm mà không được, mình cố gắng, mình bắt chước những người kia, mình không muốn tham lam nhưng mà mình vẫn tham lam. Mình không muốn sống trong tội lỗi mà mình cứ nhảy vào vũng bùn tội lỗi.
Chỉ cần có sự ăn năn, dọn sạch lòng kêu xin, van xin Chúa tha tội cho mình. Tìm kiếm tội lỗi của mình, ăn năn để mà mời Thánh Linh ngự vào lòng của mình, để mình trở nên một con người tâm linh. Con người phải được sanh lại, phải được sanh ra từ cái xác thịt, biến thành tâm linh mới được hưởng nước Thiên Đàng, các bạn ơi.
Nếu không là chúng ta mò mẫm đi trong bóng đêm hoài, không bao giờ thấy được ánh sáng của Đức Chúa Trời trên thế gian này, bị vướng vào tất cả những cái gì xung quanh chúng ta. Đụng vào đâu mê đó, đụng cái gì mê cái đó, đụng cái gì mê cái đó. Làm sao chúng ta hưởng nước Thiên Đàng được?
Chúng ta xin Chúa bảo vệ chúng ta. Ngày nào chúng ta còn chưa có được tái sanh, xin Chúa giữ con cho đến ngày con được tái sanh, để con gặp được Chúa. Con không muốn đi vào địa ngục đời đời. Xin Chúa giữ con, xin Chúa ban đức tin cho con, cho con có cái lòng tin thật sự. Đừng để con quỷ nó cướp lấy cái lòng tin của con, và con nghi ngờ Chúa để con được tái sanh, dọn sạch lòng mình đi. Không còn một cái dơ bẩn nào thì Thánh Linh mới vào được.
Thánh Linh là Thần, là Thánh. Không thể vào một cái nơi dơ bẩn. Bao nhiêu người tưởng mình là có Thánh Linh. Đi nhà thờ là có Thánh Linh. Làm báp-tem xong rồi là có Thánh Linh. Đó là một cái sự lừa dối và gạt gẫm. Những người đi trường thần học gạt các bạn đó. Một cái sự lừa dối kinh hồn. Ngày kia, họ sẽ chịu trách nhiệm ở trước mặt Đức Chúa Trời. Chính họ vẫn chưa được tái sanh. Họ không biết sự tái sanh là gì. Làm sao dẫn dắt các bạn đi được.
Các bạn phải đi tìm, đi tìm, đi tìm cho đến khi các bạn gặp được Chúa và mời Thánh Linh ngự trong lòng các bạn, để các bạn trở nên một loài sanh linh.
Ngày xưa, A-đam đầu tiên, Đức Chúa Trời đã thổi vào A-đam một cái sự tâm linh đó, và A-đam đã là một người tâm linh. Không cần đi làm, ở không ăn suốt cả cuộc đời đó. Nhưng mà vì A-đam phản bội với Chúa, phạm tội, bị đuổi ra khỏi vườn, bây giờ phải đổ mồ hôi, sót con mắt mới có mà ăn.
Ngày hôm nay, Chúa muốn dắt chúng ta trở về vườn Ê-đen, chúng ta ở không mà chúng ta có ăn suốt đời, còn dư thừa để ban cho những người chưa có biết Chúa nữa. Họ cũng được trở về vườn Ê-đen như chúng ta. Đây là một cuộc cách mạng của Chúa trước giờ Chúa Giê-xu trở lại.
Chúa muốn cho chúng ta đi rao truyền danh của Chúa và dắt bao nhiêu người trở về vườn Ê-đen, ở không mà ăn, không cần đi làm. Ý muốn của Đức Chúa Trời là chúng ta ở không mà đi truyền giảng, ở không mà có vườn Ê-đen sẵn cho chúng ta sống, và chúng ta không cần đổ mồ hôi, sót con mắt mới có mà ăn.
Thời điểm đã đến. Các bạn sẽ nhìn thấy đây là một cái thời điểm vàng son. Chúng ta đang vào cái thời điểm vàng son và sẽ có tài chánh dư thừa để cho con cái của Chúa không cần đi làm mà có tiền của dư vật, để ban cho những người nghèo khổ. Chúng ta có dư thừa để ban tiền của cho những người thiếu thốn, để chúng ta giảng đạo cho họ, mời họ trở về vườn Ê-đen của Đức Chúa Trời.
Và chúng ta sẽ cùng nhau hưởng được hạnh phúc ở trong vườn Ê-đen của Chúa, không cần đi làm, đổ mồ hôi, sót con mắt mới có mà ăn tiền của dư vật. Những ngày sắp đến chúng ta sẽ thấy đó. Mà chúng ta có tin hay không tin, đó là quyền của chúng ta. Nếu chúng ta tỉnh, con mắt tâm linh chúng ta được mở ra, thì chúng ta sẽ thấy đây là sự thật.
Còn chúng ta không tin, chúng ta vẫn mò mẫm đi trong bóng đêm, thì chúng ta không có cái gì hết. Tay của chúng ta vẫn trống rỗng. Xin Chúa cho chúng ta có con mắt tâm linh mở ra để biết rằng Đức Chúa Trời đang dắt chúng ta trở về vườn Ê-đen.
Cũng như Ngài đã làm công việc lạ lùng trên đời sống của Phao-lô, cho Phao-lô đi, đi, đi, đi nói về danh của Đức Chúa Trời, đi nói về Chúa Giê-xu, mà bao nhiêu người họ không chịu nghe. Họ bắt bớ, đánh đập Phao-lô thế nào, thì ngày hôm nay chúng ta nói, họ cũng bắt bớ chúng ta giống như Phao-lô thế ấy.
Họ nói chúng ta là lấy quỷ trừ quỷ, chúng ta đi nói đạo tà giáo, chúng ta làm đủ trò để cho mọi người sợ chúng ta, để họ tránh chúng ta như là tránh bệnh cùi hủi. Các bạn nên biết là họ nói những người có Thánh Linh nó bị lây. Đừng có đến gần mấy người đó. Họ là lấy quỷ trừ quỷ. Nó là cùi hủi. Đừng có đến gần. Nó bị lây đó.
Vì họ thấy những người nào có Thánh Linh đi đâu là những người khác xung quanh đi theo. Họ nói trước như vậy để mà họ đừng có cho ai đến gần mình, đến gần sợ họ bị Thánh Linh đụng chạm giống như mình. Đó là một cái chương trình của quỷ Sa-tan.
Xin Chúa thương xót cho chúng ta, mở lòng ra. Chúng ta đi tìm Thánh Linh của Chúa. Đừng có đi tìm loài người. Đừng có đi tìm tôi. Đừng có đi tìm một người nào trên thế gian này. Có lẽ tôi hôm nay có Thánh Linh, nhưng ngày mai tôi kiêu ngạo, tôi mất Thánh Linh.
Mình không biết được ngày mai của một con người. Chỉ có biết được là cái người đó đến cái giờ phút hấp hối họ còn có đức tin trên đất để mà họ được hưởng nước Thiên Đàng hay không. Tại vì con người ham danh, ham của cải, ham tiền bạc. Có thể họ bán linh hồn bằng cái tiền bạc.
Mình không biết được tương lai của con người, mình chỉ biết được cái hiện tại của con người mà thôi. Xin Chúa cho chúng ta cũng vậy. Xin Chúa gìn giữ chúng ta cho đến khi chúng ta gặp được Chúa. Nếu chúng ta có lỡ sập bẫy của quỷ, thì xin Chúa Giê-xu đến kêu gọi chúng ta để chúng ta ăn năn, chúng ta ra khỏi cái bẫy của quỷ Sa-tan, để ngày kia chúng ta được hưởng nước Thiên Đàng.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ, cảm ơn Ngài vì Ngài đã mở miệng con nói được những cái lời đến từ Thánh Linh của Chúa. Xin Ngài giữ chúng con, bảo vệ chúng con bằng huyết của Chúa Giê-xu.
Nếu chúng con có sụp vào bẫy của quỷ Sa-tan, thì xin Chúa mở đường cho chúng con, Chúa Giê-xu, như Ngài đã mở đường cho con. Ngài đã đến và kéo con ra khỏi cái bẫy của quỷ Sa-tan, để ngày hôm nay con được có ngày hôm nay mà nói lại ân điển của Ngài cho những bạn bè của chúng con ngày hôm nay.
Cảm tạ Cha vì Ngài đã thương xót mỗi người trong chúng con. Xin Ngài giữ chúng con và dắt mỗi người chúng con được trở về vườn Ê-đen, để chúng con sống không cần đi làm, có tài chánh dư vật dư thừa để chia cho mỗi người anh em của chúng con nữa.
Cảm tạ Cha. Con xin dâng những lời cầu xin cho Cha. Cảm ơn. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
