
Công-vụ 22
Lời Phao-lô giảng cho người Giu-đa
1Hỡi các anh các cha, hãy nghe điều tôi đương nói với để binh-vực mình. 2Khi chúng nghe người nói tiếng Hê-bơ-rơ, thì càng chăm-chỉ bội phần. Người bèn nói rằng: 3Tôi là người Giu-đa, sanh tại thành Tạt-sơ, trong xứ Si-li-si, nhưng nuôi tại đây, trong thành nầy, học nơi chân Ga-ma-li-ên, đúng theo trong luật-pháp của tổ-phụ chúng ta. Vốn tôi đầy lòng sốt-sắng vì Đức Chúa Trời, cũng như các ngươi hôm nay vậy. 4Tôi từng bắt-bớ phe nầy cho đến chết, bất kỳ đàn-ông đàn-bà, đều xiềng lại và bỏ tù: 5Về điều đó, thầy cả thượng-phẩm cùng cả hội-đồng trưởng-lão đều làm chứng cho tôi; vì bởi những người đó mà tôi nhận được các thơ gởi cho anh em thành Đa-mách, là nơi tôi toan đi, đặng bắt trói những người ở đó dẫn về thành Giê-ru-sa-lem để xử phạt.
6Vả, lúc tôi đương đi đường, gần đến thành Đa-mách, độ ban trưa, thình-lình có ánh sáng lớn, từ trên trời giáng xuống, soi sáng chung-quanh mình tôi. 7Tôi té xuống đất, và nghe có tiếng phán cùng tôi rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, làm sao ngươi bắt-bớ ta? 8Tôi trả lời rằng: Lạy Chúa, Chúa là ai? Ngài phán: Ta là Jêsus ở Na-xa-rét mà ngươi đương bắt-bớ đây. 9Những kẻ đi với tôi thấy ánh sáng rõ-ràng, nhưng chẳng nghe tiếng của Đấng phán cùng tôi. 10Tôi bèn thưa: Lạy Chúa, tôi phải làm chi? Chúa đáp rằng: Hãy chờ dậy, đi đến thành Đa-mách, ở đó người ta sẽ nói mọi điều đã truyền cho ngươi làm. 11Bởi cớ sự chói-lói của ánh sáng đó, thì tôi chẳng thấy được, nên những kẻ cùng đi nắm tay dắt tôi đến thành Đa-mách.
12Tên A-na-nia kia, là người nhân-đức theo luật-pháp, được các người Giu-đa trú tại Đa-mách đều làm chứng tốt, có đến tìm tôi; 13người đứng trước mặt tôi mà nói rằng: Hỡi Sau-lơ, anh tôi, hãy sáng mắt lại. Liền một lúc, tôi được sáng mắt và xem thấy A-na-nia. 14Đoạn, người nói với tôi rằng: Đức Chúa Trời của tổ-phụ chúng ta đã định cho anh được biết ý-muốn Chúa, được thấy Đấng Công-bình và nghe lời nói từ miệng Ngài. 15Vì anh sẽ làm chứng cho Ngài trước mặt mọi người, về những việc anh đã thấy và nghe. 16Bây giờ, anh còn trễ-nải làm chi? Hãy chờ dậy, cầu-khẩn danh Chúa mà chịu phép báp-têm và làm sạch tội-lỗi mình đi.
17Đến lúc trở về thành Giê-ru-sa-lem, tôi đương cầu-nguyện trong đền-thờ, thì bị ngất trí; 18thấy Đức Chúa Jêsus phán cùng tôi rằng: Hãy vội-vàng, lập-tức ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem; vì họ sẽ chẳng nhận lời ngươi làm chứng về ta đâu. 19Tôi thưa rằng: Lạy Chúa, chính họ biết tôi từng bỏ tù những người tin Chúa và đánh đòn trong các nhà hội nữa. 20Lại khi Ê-tiên là kẻ làm chứng cho Chúa bị đổ máu, tôi ở đó đành lòng và giữ áo-xống những kẻ giết người. 21Chúa bèn phán cùng tôi rằng: Hãy đi, vì ta toan sai ngươi đi đến cùng dân ngoại ở nơi xa…
22Chúng chịu nghe người nói đến đó, song đến câu ấy, thì vùng kêu lên rằng: Hãy cất người dường ấy khỏi thế-gian! Nó chẳng đáng sống đâu! 23Chúng kêu-la, cổi áo, hất bụi bay lên giữa khoảng-không. 24Quản-cơ bèn truyền điệu người vào trong đồn, dùng roi mà tra người, để biết vì cớ gì chúng kêu-la nghịch cùng người. 25Họ đang căng người ra để đánh đòn, thì Phao-lô nói cùng thầy đội đương đứng đó rằng: Ngươi được phép đánh đòn một người quốc-dân Rô-ma, mặc dầu người đó chưa thành án, hay sao? 26Vừa nghe mấy lời đó, thầy đội đi thưa cùng quản-cơ rằng: Ông toan làm chi? Vì người nầy là quốc-dân Rô-ma. 27Quản-cơ đến, hỏi Phao-lô rằng: Hãy nói cho ta biết, ngươi có phải là quốc-dân Rô-ma chăng? Người trả lời rằng: Phải. 28Quản-cơ lại nói: Ta đã mua được quyền-lợi quốc-dân đó cao giá lắm. Phao-lô nói: Còn phần tôi thì có quyền-lợi đó từ lúc mới sinh ra rồi. 29Tức thì, những kẻ tra-khảo người đều tránh xa ra; và khi quản-cơ biết người mình đã biểu trói lại đó là quốc-dân Rô-ma, thì sợ-hãi.
Phao-lô tại trước tòa công-luận
30Hôm sau, quản-cơ muốn biết cho đúng vì cớ nào Phao-lô bị người Giu-đa cáo, bèn sai mở trói, truyền cho các thầy tế-lễ cả và cả tòa công-luận nhóm lại, rồi dẫn Phao-lô ra, bắt đứng trước mặt họ.
Amen.
Cảm ơn Chúa. Chúng ta học đến phần Phao-lô đứng giảng cho người Giu-đa. Ông là quốc dân Rô-ma, nhưng mà ông đến với những người Giu-đa thì ông nói ông là người Giu-đa. Đúng vậy, ông có hai quốc tịch. Vì cớ đó, mấy người Giu-đa họ tưởng ông là người Giu-đa, cho nên họ bắt bớ ông. Nhưng mà ông dạn dĩ mà làm chứng về cuộc đời của ông.
Lời chứng của ông là lời chứng thật để cho mọi người biết rằng ông chính là người bắt bớ đạo của Chúa. Nhưng ngày hôm nay, Chúa đã làm cho ông bị đui mù rồi. Ông được Chúa chữa lành để cho mọi người biết rằng ông không phải là một người tự nhiên mà đi giảng đạo của Chúa. Đạo của Chúa là một sự biến đổi con người, từ con người chống Chúa trở nên một con người yêu Chúa và chịu bắt bớ vì danh của Chúa.
Chúng ta đi làm chứng thì chúng ta cũng phải nói cái lịch sử của đời sống của chúng ta lúc trước khi tin Chúa như thế nào, và hiện nay tại sao chúng ta đi nói về Chúa, cho mọi người biết đó là những cái lời chứng đơn sơ, nhưng nó đụng chạm đến mỗi con người xung quanh chúng ta. Họ là những người ghét Chúa. Hồi xưa chúng ta cũng là những người ghét Chúa, những người chống Chúa. Nhưng ngày hôm nay có một cái sự thay đổi lạ lùng, được Chúa đụng chạm.
Rồi chúng ta được biến đổi, và chúng ta từ con người xác thịt biến thành một con người tâm linh. Con người tâm linh thì tối ngày cứ đi làm chứng về Chúa, đi nói về Chúa, có tình yêu thương những cái người đang hư mất, và cứ đi đâu cũng làm chứng và muốn cho nhiều người được trở lại với Chúa. Ông chính là cái người bắt bớ đạo Chúa. Chúng ta chưa có đến nỗi như là Phao-lô. Ngày trước chúng ta chỉ chống Chúa. Chúng ta là những cái người vô thần.
Chúng ta ghét những cái người theo Chúa, và chúng ta không phải là cái người mà đi nói về Chúa. Nhưng có một cái ngày nào đó, Chúa đụng chạm đến chúng ta, chúng ta phải đi nói cho mọi người. Ngày đó, tháng đó, được đụng chạm đến chúng ta, chúng ta phải đi nói cho mọi người ngày đó, tháng đó, tôi đã được Chúa khi gặp mặt Chúa, được đụng chạm bởi Đức Thánh Linh.
Cũng giống như tôi, ngày xưa tôi cũng là một người tín đồ hâm hẩm, nguội lạnh theo đạo dòng. Cha theo đạo thì con theo đạo. Tôi những người thế gian làm gì, tôi làm đó. Tôi không có khác với những cái người trong nhà thờ. Tôi đã ở trong nhà thờ, tôi đã đạo ba đời theo Chúa. Nhưng một ngày đó, Chúa Giê-xu đụng chạm đến tôi, dắt tôi đi xuống địa ngục. Tôi nói: “Tại sao mà tôi tin Chúa mà tôi đi xuống địa ngục? Bao nhiêu người nói có Chúa là được lên thiên đàng, tin Chúa Giê-xu là được cứu rồi, tại sao tôi phải đi xuống địa ngục đời đời?”
Chúa mới chỉ cho tôi thấy rằng phải thánh sạch, phải thánh, thánh, thánh. Cái gì cũng phải thánh mới được hưởng nước Thiên Đàng, vì Đức Chúa Trời là thánh. Chúa Giê-xu và Thánh Linh là thánh. Chúng ta không thánh thì chúng ta không thấy được nước Đức Chúa Trời. Điều đó không có ai mà mở miệng để mà giảng ở trong cái nhà thờ hết. Chưa có người mục sư nào mà mở miệng mà nói mình phải là thánh. Ông nào cũng là xác thịt, cũng là người phàm.
Họ nói: “Tôi là người phàm, chỉ có Chúa Giê-xu là thánh thôi.” Nhưng Chúa phán với tôi: “Người thánh là người có tội biết ăn năn, không phải con vổ ngực con xin con là thánh là con được là thánh đâu. Trước mặt Ta, con là người dơ bẩn, tội nhân, không xứng đáng gì hết, xứng đáng hồ lửa.”
Nhưng những người thánh là những người có tội biết ăn năn. Tôi nói: “Chúa ơi, con ăn năn hoài rồi, con đã ăn năn rồi, tội nào con cũng ăn năn hết.” Chúa nói: “Ăn năn nhưng mà con làm hoài. Ăn năn là quay đầu 180 độ, không làm cái tội đó nữa. Con ăn năn rồi con vẫn tiếp tục làm hoài. Con nói dối rồi xong con nói dối nữa. Con tham lam rồi con cứ tham lam hoài. Con nói con không làm nữa mà con vẫn làm hoài.”
Đó là người Pha-ri-si. Xin Chúa thương xót chỉ cho chúng ta. Tôi nói: “Chúa ơi, bây giờ con ăn năn như cách nào? Ăn năn làm sao?” Thì Chúa mới dạy cho tôi cái cách ăn năn năm ngón tay, phải đuổi con quỷ đó ra, mới là không còn như người Pha-ri-si nữa. Phải ăn năn, đuổi cái con quỷ đó ra. Năm ngón tay Chúa chỉ dạy cho tôi.
Mình hỏi thì Chúa trả lời. Khi con người mình đi tìm kiếm Chúa hết lòng, mình ăn năn thật sự, thật lòng với Chúa, thì Chúa vẫn thật lòng với mình. Con người chúng ta hay giả hình, muốn đi hàng hai, muốn đi nửa chừng, vừa nửa đời nửa đạo, muốn đi theo thế gian cũng được, rồi Chúa nửa hai bên, muốn đi một lần hai bên cho nó dễ đi. Nhưng mà con đường đó nó bị trói đủ bề hết, rồi cuối cùng đi địa ngục đời đời, các bạn.
Con đường của chúng ta đi nó khó ban đầu, nhưng sau này là một con người tự do, lạ lùng lắm. Chúng ta là con bướm, chúng ta không thể trở về làm con sâu được nữa. Khi mà con sâu nó biến thành con bướm rồi, nó cảm nhận được một cái sự tự do hoàn toàn. Nó bay tung tăng trên khắp bầu trời mà nó không có bị những cái gì dơ bẩn ở dưới đất, ở dưới vũng bùn nhơ. Con sâu nó chỉ lội dưới vũng bùn thôi các bạn. Nó đi đâu nó cũng là dơ bẩn thân mình. Nhưng con bướm nó đậu trên hoa, nó hút nhụy hoa, nó bay bổng, nó không có thể nào mình nhảy xuống bùn nữa.
Chúa Thánh Linh ở trong lòng chúng ta, gìn giữ chúng ta, cũng như là Phao-lô ngày xưa. Ông là một cái người bắt bớ đạo Chúa. Ngày hôm nay, ông không sợ chết. Ông dám nói trước mặt mọi người là ông tin Chúa Giê-xu mà người ta đòi bắt ông, đánh ông, trói ông để đánh đập ông. Ông không sợ.
Chúa biểu ông đi ra, đi giảng cho người dân ngoại. Ông mạnh lòng, ông hy sinh, ông đi hết chỗ này chỗ kia, ông đi giảng cho người dân ngoại. Ông vâng lời Chúa tuyệt đối, mặc dù gặp khó khăn, nhưng ông bền chí, bền lòng, vâng phục, tại vì ân điển của Chúa quá lớn đối với ông. Ông biết là hồi xưa ông là một người như thế là ông sẽ đi địa ngục đời đời. Ngày hôm nay, sự cứu rỗi của Chúa đến với ông, và ông đã được Thánh Linh của Chúa chấp nhận, và Thánh Linh của Chúa ngự trong lòng ông, biến đổi đời của ông.
Ông trở nên một người tâm linh, không còn sợ chết, không còn sợ người ta đánh đòn nữa. Họ đem, họ căng ông ra để đánh đòn, nhưng Chúa cho ông có sự khôn ngoan. Ông nói một tiếng là người ta phải bỏ chạy thôi: “Ngươi được phép đánh đòn một người quốc dân Rô-ma sao?” Thánh Linh cho ông có cái sự khôn ngoan, ông chỉ cần nói một tiếng là người ta bỏ chạy.
Hoảng hốt luôn các bạn, sợ luôn. Dân Giu-đa nó tưởng ông là người Dân Giu-đa, tại ông nói tôi cũng là người Dân Giu-đa. Rồi nó đâu có ngờ rằng ông là cái người Rô-ma. Người Rô-ma lúc đó là cai trị dân Giu-đa. Rô-ma là trong chánh quyền, người rất là họ sợ dân Rô-ma lắm. Nhưng mà ông nói là ông đã mới sinh ra, ông đã là người dân Rô-ma rồi. Họ hoảng hốt, họ bỏ chạy hết, sợ hãi, sợ bị bắt tù đó các bạn.
Nhưng ông im lặng, ông không nói gì hết, ông chỉ cười thôi. Ông nói một tiếng, người ta bỏ chạy. Ông chỉ cười thôi, không có hù dọa những người kia, không có nói gì hết. Một con người nhu mì, khiêm nhường. Xin Chúa cho chúng ta, làm được chuyện gì đừng hách dịch. Theo chúng ta mà thấy, bọn kia nó bỏ chạy rồi, chúng ta nói: “Mày thấy chưa, tao bắt hết mấy tụi mày, bỏ tù ra coi, mấy người mày dám đánh một cái người Rô-ma!”
Ông không làm lớn chuyện lên, ông im lặng, cho chúng ta thấy rằng ông là một cái người có tình yêu thương. Những cái người đánh đập ông đó, nhưng mà ông vẫn thương họ. Chúa Giê-xu cũng vậy. Họ đánh đập Chúa, họ phun nước miếng mặt Chúa. Nhưng Chúa Giê-xu im lặng, và Chúa Giê-xu xin Cha tha tội cho họ, vì họ không biết họ làm điều gì.
Đây là chúng ta thấy một cuộc đời sống thật của một con người. Khi những cái hành động, những cái phản ứng nó tỏ ra cái tâm linh của con người, nó nằm trong những cái phản ứng đó, các bạn. Những cái phản ứng đó chúng ta không có thể nào mà kiểm soát được. Họ đánh đập chúng ta một cách vô cớ, chúng ta có chửi họ không? Chúng ta có trả thù lại họ không?
Nếu mà chúng ta là những người tâm linh thật sự thì chúng ta có tình yêu thương đối với những người thù nghịch chúng ta, tại vì họ ghét chúng ta một cách vô cớ, vì chúng ta là người yêu Chúa, có Chúa. Họ ghét chúng ta chứ không phải vì lý do nào khác. Ông Phao-lô đi giảng đạo là bị người ta nghịch, chống nghịch, tại vì người ta chống Chúa Giê-xu của ông. Người ta bắt bớ ông vì Chúa Giê-xu, chứ không phải người ta bắt bớ ông vì cái tội nào khác.
Ngày nay chúng ta cũng vậy. Chúng ta bị mọi người ghét vì chúng ta truyền giáo, chúng ta nói cái đạo Chúa thật sự, chúng ta nói lên cái sự thánh sạch, cái sự ăn năn khỏi những cái tội lỗi xấu xa của chúng ta, nhìn lại chính mình để mà sửa đổi những cái tánh tình xấu xa, những cái dơ bẩn trong tâm hồn của chúng ta để chúng ta giống Chúa nhiều hơn.
Cho nên mọi người ghét chúng ta. Họ muốn sống một đời sống vừa thế gian, vừa Chúa. Họ muốn đi hàng hai. Tất cả những nhà thờ, họ đều giảng một cái tin lành ân điển rẻ tiền. Những người mục sư mà dẫn những người tín hữu, những người mục sư là những người theo cái thuyết ân điển rẻ tiền đó, dẫn bao nhiêu người tín hữu của họ, thì những người kia giống hệt những người mục sư đó. Tại vì con quỷ nó để cái tên này: tín hữu của ông mục sư này, tín hữu của ông mục sư kia. Ông mục sư nào thì đút ra tín hữu đó, không hơn không kém.
Các bạn, tín hữu của T.B. Joshua bây giờ đứng ở địa ngục để chữ: “tín hữu của T.B. Joshua”. Ông mục sư của mình đi địa ngục thì mình cũng phải đi địa ngục giống như ổng. Mình không có hơn thầy của mình được. Cho nên, ngày hôm nay, chúng ta phải tự đứng trên đôi chân của mình. Mình chịu trách nhiệm cho linh hồn của mình, không trách nhiệm dính chùm với những người xung quanh mình, với những người lãnh đạo tâm linh của mình được.
Thời kỳ cuối cùng của muôn vật đã gần. Chúa phải cho chúng ta tự đứng trên đôi chân của mình, và ngày kia chúng ta bị xét xử một mình, không có đi chung với ông mục sư. Ông mục sư không có thể làm luật sư để kiện cáo, để mà bào chữa cho chúng ta: “Cái người này thì nó nghe lời tôi, cho nên nó bị như vậy. Tôi đã đi sai rồi, thành ra xin Chúa thương xót, tha thứ cho nó đi, tại vì tôi dẫn nó đi sai.”
Mục sư không phải là luật sư của các bạn. Chúng ta là những người đứng trước mặt Đức Chúa Trời, là chúng ta chịu trách nhiệm với những hành động của chúng ta. Chúng ta không biết đi tìm Chúa. Chúng ta sống một đời sống dơ bẩn. Chúng ta không biết ăn năn. Ngày kia Chúa sẽ trách chúng ta: “Tại sao ngươi có tội, ngươi không biết ăn năn?”
Ông mục sư không có dạy tôi ăn năn. Ông nói là: “Tin Chúa một lần đủ cả, là tội dĩ vãng, hiện tại và tương lai cũng được Chúa thứ tha rồi.” Ông mục sư của tôi cũng giảng như vậy đó. Tôi nghe như vậy đó. Không được. Không có cái luật nào trong Kinh Thánh như vậy. Ngươi phải tìm vào luật lệ của Ta. Luật của Ta nằm trong Kinh Thánh. Ngươi không biết luật, ngươi không đi tìm hiểu, và ngươi chỉ nghe, nghe, nghe — là Ta không chấp nhận.
Vào veo một cái, chút xíu ngọn gió, nó bắt người đó đi, quăng xuống tới hồ lửa địa ngục đời đời. Các bạn đọc, nhìn thấy mà sợ. Bao nhiêu người đã từng chết đi sống lại, họ nói ghê rợn lắm, các bạn ơi, không thể tin một người nào khác. Tôi nói gì các bạn cũng không tin đâu. Đi tìm cho mình cho bằng được, coi có phải những gì tôi nói có đúng hay không, hay là tôi đặt chuyện, nói xấu, nói này nói kia.
Chúng ta tìm Chúa. Chúng ta kiêng ăn, cầu nguyện. Chúng ta nghe tiếng Chúa. Đức Thánh Linh sẽ nói chuyện với chúng ta, và Ngài sẽ nói cho chúng ta biết tất cả những gì là sự thật hay là sự giả dối. Đức Thánh Linh sẽ bày tỏ, nói cho chúng ta biết.
Ngày hôm nay có rất là nhiều người mục sư ở trong nhà thờ đi dạy, phải đi, và đi dạy thần học. Thần tượng của họ là Pi đó, các bạn. Tôi nghe tôi rất là đau lòng. Họ đi giảng về Pi, cái tiền ảo Pi đó. Nhiều người mục sư bị mê hồn ham tiền, rồi đi giảng cái đạo. Cái đạo của họ đó, chúa của họ là Pi. Quỷ nó trói đủ trò hết, các bạn ơi. Nó làm cho họ bị mê hoặc.
Đi đâu cũng giảng về Pi. Đi đâu cũng giảng về cái Pi đó. Rồi giảng hết sinh thủ. Người nào cũng quay, quay, quay Pi để cho ông mục sư, ông được nhiều hơn. Các bạn nhìn thấy không? Mới ban đầu tôi cũng thấy cái này có vẻ nó cho free thì mình cứ lấy. Nhưng mà từ từ bây giờ, nó lộ cái bộ mặt thật của nó ra. Nó để những cái hình thấy mà ghê rợn. Các bạn, xin Chúa thương xót cho chúng ta. Từ từ nó lòi cái mặt thật nó ra.
Những cái gì giả là không có thể giấu được lâu. Lấy cái thúng úp con voi không có kín. Khi những người mục sư mà họ làm những cái dấu kỳ phép lạ, chúng ta để ý một thời gian ngắn, chúng ta coi, cái mặt thật nó sẽ lòi ra hết.
Chúng ta là những người con cái Chúa thật sự. Cũng vậy, thời gian nó sẽ trả lời cho nhiều người biết là chúng ta là thật hay là giả. Không thể nào mà che giấu cái sự dối trá lâu dài được. Con người thật nó vẫn là thật lâu dài. Con người dối trá, giả hình thì chỉ được một thời gian ngắn, rồi nó cũng lòi mặt chuột ra.
Chỉ có thời gian mới trả lời được. Bao nhiêu người nói: “Cô Huệ tao cá gì chứ, hai năm là xong.” Nhưng mà cảm ơn Chúa, ngày hôm nay tôi đã ở trên mạng 12 năm nay, và càng ngày cái trang Manna cũng càng ngày càng nhiều người đọc.
Cảm ơn Chúa, trang được Chúa xức dầu. Cái trang Manna thì hôm nay có hơn 100.000 người đọc, và có xã hội Mỹ, những người Mỹ bây giờ họ bắt đầu họ vào. Cho nên cảm ơn Chúa là Chúa biểu tôi phải viết lại, viết cái văn lại cho nó ngắn, để cho người ta dịch ra tiếng Anh người ta hiểu được.
Ngày xưa tôi viết câu dài, dài, dài, Google nó không dịch được. Cho nên có thì giờ tôi phải sửa lại, để mà mình lấy, mình mượn Google nó dịch ra tiếng Anh thử coi, coi nó đúng nghĩa không. Mình ngắn, chắc ngắn lại cái câu, cho nó ngắn để Google nó dịch lại cho những người ngoại quốc. Người ta có thể dịch ra mấy trăm thứ tiếng được.
Đó là công việc của Chúa biểu tôi phải làm. Không còn viết bài mới nữa, nhưng mà phải chỉnh lại cái trang để cho có những người khách ngoại quốc, truyền giáo cho những người mọi nước, mọi dân, mọi chủng tộc họ đọc được.
Cũng giống như Phao-lô ngày xưa đi ra truyền giáo cho người không phải là người Giu-đa. Ngày hôm nay, chúng ta cũng phải đi truyền giáo cho cả những người không phải là người Việt Nam của chúng ta. Chúng ta lấy cái trang Facebook của chúng ta, chúng ta có thể viết lên, và chúng ta viết ngắn, ngắn, ngắn, và những người ngoại quốc họ có thể dịch ra và họ đọc được cái trang của chúng ta đó.
Truyền giáo ngày hôm nay nó rất là tuyệt vời như vậy đó, các bạn. Chúng ta đọc được tiếng Anh thì người ta cũng đọc được tiếng Việt của chúng ta, người ta cũng hiểu được. Chúa nói với tôi: “Ngày hôm nay, cái chương trình truyền giáo nó rất là thịnh hành.” Và mass media là lên Google, lên blog, viết blog và viết Facebook là một chương trình truyền giáo tuyệt vời.
Mình viết vậy đó, nhưng mà người nào mà bấm thích, mình vào mình tiếp chuyện với họ đó. Người nào mà nhắn tin ở dưới, mình tiếp chuyện với họ. Những người chống đối thì mình loại họ ra, họ chống kinh khủng, có nghĩa là họ vào họ phá. Còn những người nào mà họ muốn tìm hiểu thì mình tiếp chuyện với họ và mình bắt họ được.
Bây giờ có nhóm tà giáo là những nhóm mà nó vào, nó nói chuyện với mình đó. Nó nói để mà mục đích của nó là đi truyền giáo cái tà đạo Đức Chúa Trời Toàn Năng.
Bao nhiêu người hôm nay nó vô cái là gửi bài cho tôi, xin kết bạn. Tôi cũng quên dòm là nó là cái thành phần Đức Chúa Trời Toàn Năng. Xin kết bạn xong cái vô gửi bài, gửi bài cho tôi. Tôi nhìn, tôi coi là tôi thấy là giảng đạo Đức Chúa Trời Toàn Năng. Tôi xóa rồi, tôi block nó lại luôn. Không giảng đạo cho họ.
Những người đó là những người đi truyền giáo, những người thuộc về quỷ Sa-tan. Chúng ta không thể nào mà bỏ thì giờ vô cái đầu của những người đó. Nó đã là đá sỏi, không mất thì giờ. Xóa kết bạn và chặn nó lại. Nhất là những thành phần đạo Chứng Nhân Giê-hô-va, đạo Mặc Môn, đạo Đức Chúa Trời Toàn Năng. Nó đầy dẫy trên Facebook các bạn, nó đi tìm người và nó muốn bắt chúng ta đó.
Nó vô, nó tìm để nó bắt chúng ta, chứ không phải là nó tìm kiếm Chúa thật sự. Cho nên chúng ta phải chặn hết nó lại. Giống như ngày xưa, những người đi bắt bớ để đánh đập Phao-lô, không thể nào tin Chúa được. Các bạn ơi, nó là thuộc về thành phần của quỷ Sa-tan. Ông phải đi, và ông phải đi, và ông đi tìm, đi tìm những người nào muốn nghe chứ không phải người nào muốn chống mình.
Rất là nhiều người muốn nghe, muốn tìm hiểu, chưa có bao giờ được nghe. Tại sao chúng ta phải bỏ nhiều thì giờ để đi cãi vã với những người chống đối chúng ta để làm cái gì? Làm cho chúng ta nản chí nữa.
Xin Chúa cho chúng ta có sự khôn ngoan. Chúng ta là những người con cái thật của Chúa bị bắt bớ, nhưng Chúa sẽ mở đường cho chúng ta, để chúng ta làm công việc Chúa thành công và nhân lên rất là mau chóng nếu chúng ta biết gieo giống.
Lấy cái cây mà xăm đá cát thì mình trồng, đá sỏi thì bỏ đi. Đá mềm thì trồng được thì trồng, đá gạch đá cứng quá bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi. Cứ đi như vậy mà chúng ta đi tìm được một nhóm người rất là đông, để thiên đàng càng ngày càng được mở rộng, vương quốc của Đức Chúa Trời càng ngày càng được lớn.
Cho người Việt Nam trước, rồi người Việt Nam sẽ đi truyền giáo cho những người ngoại quốc trên toàn thế giới. Xin Chúa cho chúng ta có tấm lòng cũng như là Phao-lô, tình yêu thương thật sự, muốn cứu nhiều người. Vì Chúa đã cứu chúng ta.
Chúng ta là những người không xứng đáng, nhưng đã được Chúa chọn. Cho đến ngày hôm nay là chúng ta được hưởng cái ân huệ quá lớn của Chúa. Cho nên chúng ta mới thương những người nào chưa có được như chúng ta, để chúng ta cứu họ để họ được trở về như chúng ta.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm ơn Cha vì Ngài đã cho mở miệng con nói những cái lời đến từ Thánh Linh của Ngài, cho chúng con có nhiều sự nóng cháy, có tình yêu thương nhiều hơn, để chúng con có thể đi cứu được nhiều linh hồn trở về cho Cha.
Trước ngày Chúa Giê-xu trở lại, xin Cha cho chúng con biết đi tìm kiếm những người nào đang hư mất. Đừng để chúng con cãi vã với những người chống đối chúng con. Cho chúng con có sự khôn ngoan, biết đối phó với những kẻ thù nghịch của chúng con, và xin Thánh Linh của Chúa ở cùng môi miệng của chúng con, để chúng con có thể nói ra những cái lời làm cho những cái kẻ thù chúng con phải bỏ chạy.
Cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu nguyện của con trong tay Cha. Cầu xin trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
