
Dân-số Ký 15
Luật về các của-lễ và sự dâng hoa-quả đầu mùa
1Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 2Hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng: Khi các ngươi vào xứ mà ta ban cho các ngươi đặng ở, 3và các ngươi dâng cho Đức Giê-hô-va một của-lễ dùng lửa đốt; hoặc một của-lễ thiêu hoặc một của-lễ trả sự hứa-nguyện hoặc một của-lễ lạc-ý, hay là trong những lễ trọng-thể, các ngươi muốn dâng cho Đức Giê-hô-va một của-lễ có mùi thơm bằng bò hay chiên, 4thì ai dâng lễ-vật mình phải dâng cho Đức Giê-hô-va một của-lễ chay bằng một phần mười ê-pha bột lọc nhồi với một phần tư hin dầu. 5Về mỗi con chiên con, ngươi phải dâng một lễ quán bằng một phần tư hin rượu với của-lễ thiêu hay là với của-lễ khác. 6Nhược bằng về một con chiên đực, thì ngươi phải dùng một của-lễ chay bằng hai phần mười ê-pha bột lọc nhồi với một phần ba hin dầu, 7và một phần ba hin rượu làm lễ quán, mà dâng có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va. 8Nhược bằng ngươi dâng một con bò tơ, hoặc làm của-lễ thiêu, hoặc làm của-lễ trả sự hứa-nguyện hay là làm của-lễ thù-ân cho Đức Giê-hô-va, 9thì phải dâng chung với con bò tơ một của-lễ chay bằng ba phần mười ê-pha bột lọc nhồi với nửa hin dầu, 10và dâng nửa hin rượu làm lễ quán: ấy là một của-lễ dùng lửa dâng lên có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va. 11Người ta cũng phải làm như vậy về mỗi con bò đực, mỗi con chiên đực, mỗi con chiên con, hay là mỗi con dê con. 12Tùy theo số con sinh mà các ngươi sẽ dâng, thì phải làm như vậy cho mỗi con. 13Phàm người sanh ra trong xứ phải làm như vậy, khi nào dâng một của-lễ dùng lửa đốt, có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va.
14Nếu một khách ngoại-bang kiều-ngụ trong các ngươi hay là một người nào ở giữa các ngươi từ đời nầy sang đời kia, dùng lửa dâng một của-lễ có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va, thì phải làm y như các ngươi làm vậy. 15Trong hội-chúng chỉ đồng có một luật-lệ cho các ngươi và cho khách ngoại-bang kiều-ngụ giữa các ngươi. Ấy sẽ là một lệ định đời đời cho dòng-dõi các ngươi trước mặt Đức Giê-hô-va; khách ngoại-bang cũng đồng như các ngươi vậy. 16Sẽ có một luật và một lệ như nhau cho các ngươi và cho khách ngoại-bang kiều-ngụ giữa các ngươi.
17Đức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se rằng: 18Hãy nói cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Khi nào các ngươi đã vào xứ mà ta sẽ dẫn các ngươi vào, 19và ăn bánh của xứ đó, thì các ngươi phải lấy một lễ-vật dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va. 20Các ngươi phải lấy ra một cái bánh nhỏ làm lễ-vật, tức là bánh đầu-tiên về bột nhồi của các ngươi; các ngươi phải dâng y một cách như dâng giơ lên lễ-vật về sân đạp lúa vậy. 21Từ đời nầy sang đời kia, các ngươi phải dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va một lễ-vật về bột nhồi đầu-tiên của các ngươi.
Của-lễ về tội lầm-lỡ
22Khi các ngươi lầm-lỡ phạm tội, không giữ hết thảy các điều-răn nầy mà Đức Giê-hô-va đã truyền cho Môi-se, — 23nghĩa là mọi điều chi Đức Giê-hô-va đã cậy Môi-se truyền cho các ngươi, từ ngày Đức Giê-hô-va truyền những điều-răn nầy cho và về ngày sau, trong những dòng-dõi sẽ đến của các ngươi, — 24nếu là tội phạm vì lầm-lỡ mà hội-chúng không hay biết, thì cả hội-chúng tùy theo mạng-lịnh phải dùng một con bò đực tơ dâng làm của-lễ thiêu có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va, luôn với của-lễ chay cùng lễ quán cặp theo; và một con dê đực làm của-lễ chuộc tội. 25Thầy tế-lễ sẽ làm lễ chuộc tội cho cả hội dân Y-sơ-ra-ên, thì tội hội-chúng sẽ được tha, vì là một tội phạm lầm-lỡ và vì hội-chúng đã đem đến trước mặt Đức Giê-hô-va lễ-vật mình, tức là một của-lễ dùng lửa dâng cho Đức Giê-hô-va, luôn với của-lễ chuộc tội đặng chữa sự lầm-lỡ mình. 26Cả hội dân Y-sơ-ra-ên và khách ngoại-bang kiều-ngụ trong dân đó sẽ được tha tội, vì là bởi lầm-lỡ mà cả dân-sự đã phạm tội.
27Nhược bằng chỉ một người lầm-lỡ phạm tội thì người đó phải dâng một con dê cái giáp năm làm của-lễ chuộc tội; 28thầy tế-lễ sẽ làm lễ chuộc tội cho người đã lầm-lỡ mà phạm tội như vậy trước mặt Đức Giê-hô-va, và khi đã làm lễ chuộc tội cho người, thì người sẽ được tha. 29Khi lầm-lỡ mà phạm tội, thì sẽ có đồng một luật-lệ cho các ngươi, hoặc là người sanh giữa dân Y-sơ-ra-ên hay là khách kiều-ngụ trong dân đó. 30Nhưng ai cố-ý phạm tội, hoặc người sanh trong xứ, hay là khách ngoại-bang, thì ai đó khinh-bỉ Đức Giê-hô-va; người sẽ bị truất khỏi dân-sự mình, 31vì người đã khinh-bỉ lời Đức Giê-hô-va và trái mạng của Ngài: người hẳn sẽ bị truất-diệt, tội gian-ác người đổ lại trên mình người.
Người phạm ngày sa-bát bị phạt xử-tử
32Vả, dân Y-sơ-ra-ên đương ở tại đồng vắng, gặp một người lượm củi trong ngày sa-bát; 33những kẻ gặp người đương lượm củi dẫn người đến Môi-se, A-rôn, và cả hội-chúng. 34Họ bắt người giam tù, vì điều phải làm cho người chưa nhứt-định. 35Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Người nầy phải phạt xử-tử, cả hội-chúng hãy ném đá người ngoài trại-quân. 36Vậy, cả hội-chúng đem người ra ngoài trại-quân mà ném đá, và người chết, y như Đức Giê-hô-va phán dặn Môi-se.
Luật về tua áo
37Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: 38Hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên và biểu họ từ đời nầy sang đời kia hãy làm một cái tua nơi các chéo áo mình, và trên mỗi tua kết một sợi dây màu điều. 39Các ngươi phải mang cái tua nầy; khi thấy nó các ngươi sẽ nhớ lại hết thảy điều-răn của Đức Giê-hô-va mà làm theo, không theo tư-dục của lòng và mắt mình, là điều làm cho các ngươi sa vào sự thông-dâm. 40Như vậy, các ngươi sẽ nhớ lại mà làm theo những điều-răn của ta, và làm thánh cho Đức Chúa Trời của các ngươi. 41Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi, Đấng đã đem các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô đặng làm Đức Chúa Trời của các ngươi. Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi.
Dân-số Ký 16
Sự phản-loạn của Cô-rê, Đa-than, và A-bi-ram
1Vả, Cô-rê, con trai của Dít-sê-ha, cháu của Kê-hát, chít của Lê-vi, giục theo mình Đa-than và A-bi-ram, con trai của Ê-li-áp, cùng với Ôn, con trai của Phê-lết, cháu Ru-bên. 2Các người nầy với hai trăm năm mươi người trong dân Y-sơ-ra-ên, vốn là quan-tướng của hội nghị-viên của hội-đồng, có danh-giá, đều hiệp nhau dấy nghịch cùng Môi-se và A-rôn, 3mà rằng: Thôi đủ rồi! vì cả hội-chúng đều là thánh, và Đức Giê-hô-va ngự ở trong; vậy sao các ngươi tự cao trên hội-chúng của Đức Giê-hô-va?
4Môi-se nghe điều đó, bèn sấp mặt xuống đất, 5nói cùng Cô-rê và hết thảy kẻ hiệp với người mà rằng: Sáng mai, Đức Giê-hô-va sẽ tỏ cho biết ai thuộc về Ngài và ai là thánh; Ngài sẽ khiến người đó lại gần Ngài, tức khiến người nào mà Ngài đã chọn lấy đến gần Ngài. 6Hỡi Cô-rê, hãy làm điều nầy: Ngươi và hết thảy kẻ hiệp với ngươi hãy cầm lư-hương; 7sáng mai hãy để lửa ở trong và bỏ hương ở trên trước mặt Đức Giê-hô-va. Người nào mà Đức Giê-hô-va sẽ chọn ấy là người thánh. Hỡi con-cháu Lê-vi, thôi đủ rồi!
8Môi-se nói cùng Cô-rê rằng: Hỡi con-cháu Lê-vi, bây giờ hãy nghe. 9Về phần các ngươi, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã biệt các ngươi riêng ra với hội-chúng Y-sơ-ra-ên, và khiến các ngươi đến gần Ngài đặng làm công-việc trong đền-tạm của Đức Giê-hô-va, đặng chực hầu việc trước mặt hội-chúng, việc ấy há là nhỏ-mọn sao? 10Ngài biểu ngươi, hết thảy anh em ngươi với con-cháu Lê-vi đến gần Ngài, các ngươi lại còn kiếm chức tế-lễ nữa sao? 11Vì vậy, ngươi và toàn bè-đảng của ngươi đều hiệp lại nghịch cùng Đức Giê-hô-va! Vì A-rôn là ai mà các ngươi lằm-bằm cùng người?
12Môi-se sai đòi Đa-than và A-bi-ram, con trai Ê-li-áp; nhưng hai người đáp rằng: chúng tôi không đi lên đâu. 13Há là điều nhỏ-mọn mà ngươi đã đem chúng ta ra khỏi xứ đượm sữa và mật, đặng làm cho chúng ta chết trong đồng vắng, mà ngươi lại còn muốn lấn-lướt trên chúng ta nữa sao? 14Quả thật, ngươi không có dẫn chúng ta đến trong một xứ đượm sữa và mật đâu, ngươi không cho chúng ta đồng ruộng hay là vườn nho làm sản-nghiệp đâu! Ngươi toan khoét mắt của dân nầy ư?… Chúng ta không đi lên đâu.
15Môi-se nổi giận lắm, thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Xin đừng kể đến của-lễ chay chúng nó nữa; tôi không có bắt nơi chúng nó một con lừa nào, và tôi cũng không có làm hại một ai trong bọn chúng nó. 16Đoạn, Môi-se nói cùng Cô-rê rằng: Ngày mai ngươi và toàn bè-đảng ngươi với A-rôn hãy ra mắt Đức Giê-hô-va. 17Mỗi người hãy lấy lư-hương mình bỏ hương ở trong, rồi mỗi người dâng lư-hương mình trước mặt Đức Giê-hô-va, tức là hai trăm năm mươi cái lư-hương. Ngươi và A-rôn, mỗi người cũng phải có lư-hương mình. 18Vậy, mỗi người lấy lư-hương mình để lửa vào, bỏ hương trên, rồi đứng tại cửa hội-mạc luôn với Môi-se và A-rôn. 19Cô-rê hiệp cả hội-chúng nghịch lại Môi-se và A-rôn tại cửa hội-mạc; sự vinh-quang của Đức Giê-hô-va hiện ra cùng cả hội-chúng. 20Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: 21Hãy tách khỏi giữa hội-chúng nầy, thì ta sẽ tiêu-diệt nó trong một lát. 22Hai người bèn sấp mặt xuống mà rằng: Ôi Đức Chúa Trời, là Chúa của thần-linh mọi xác-thịt! chỉ có một người phạm tội mà Chúa lại nổi giận cùng cả hội-chúng sao? 23Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 24Hãy nói cùng hội-chúng mà rằng: Hãy dang ra khỏi chung-quanh chỗ ở của Cô-rê, Đa-than, và A-bi-ram.
25Môi-se đứng dậy, đi lại phía Đa-than và A-bi-ram; các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên đi theo người. 26Người nói cùng hội-chúng rằng: Bây giờ, hãy dang ra khỏi trại của các người hung-ác nầy, và chớ đụng đến vật chi thuộc về họ, e các ngươi sẽ chết vì những tội của họ chăng. 27Vậy, dân-sự dang ra khỏi tứ phía chỗ ở của Cô-rê, Đa-than, và A-bi-ram. Đa-than và A-bi-ram ra đứng tại cửa trại với vợ, con trai và con nít mình.
28Môi-se bèn nói rằng: Nhờ điều nầy các ngươi sẽ biết rằng Đức Giê-hô-va có sai ta đặng làm các điều nầy, và ta chẳng làm sự chi tự ta. 29Nếu các kẻ đó chết như mọi người khác chết, nếu họ đồng chịu số-phận chung như mọi người, thì Đức Giê-hô-va không có sai ta. 30Nhưng nếu Đức Giê-hô-va làm một sự thật mới, nếu đất hả miệng ra nuốt họ và mọi món chi thuộc về họ, nếu họ còn đương sống mà xuống âm-phủ, thì các ngươi sẽ biết rằng những người nầy có khinh-bỉ Đức Giê-hô-va. 31Vừa khi Môi-se nói dứt các lời nầy, đất ngay dưới chân họ bèn nứt ra; 32hả miệng nuốt họ, gia-quyến và hết thảy phe Cô-rê cùng tài-sản của chúng nó. 33Các người đó còn đương sống và mọi vật chi thuộc về họ đều xuống âm-phủ; đất lấp lại và chúng nó bị diệt khỏi hội-chúng. 34Cả Y-sơ-ra-ên ở xung-quanh nghe tiếng họ la, đều chạy trốn, vì nói rằng: Chúng ta hãy coi chừng, kẻo đất nuốt chúng ta chăng!
35Rồi một ngọn lửa từ Đức Giê-hô-va lòe ra thiêu-hóa hai trăm năm mươi người đã dâng hương.
36Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 37Hãy nói với Ê-lê-a-sa, con trai thầy tế-lễ A-rôn, biểu lượm các lư-hương ra khỏi chỗ lửa cháy, và đổ lửa của các lư-hương nơi xa, vì lư-hương đã nên thánh. 38Còn những lư-hương của các người đã phạm tội cùng sanh-mạng mình, người ta phải lấy làm thành những tấm dát mỏng để bọc bàn-thờ. Bởi các lư-hương đã dâng trước mặt Đức Giê-hô-va đã thành thánh; những tấm dát đó sẽ dùng làm một dấu cho dân Y-sơ-ra-ên. 39Vậy, Ê-lê-a-sa, thầy tế-lễ, lấy những lư-hương bằng đồng của các người bị thiêu đã dâng lên, và người ta làm thành những tấm dát mỏng để bọc bàn-thờ. 40Ấy là một kỷ-niệm cho dân Y-sơ-ra-ên, để người nào ngoại dòng A-rôn chớ đến gần đặng xông hương trước mặt Đức Giê-hô-va, kẻo e đồng số-phận cùng Cô-rê và bè-đảng người, theo lời Đức Giê-hô-va đã cậy Môi-se truyền dạy.
41Ngày mai, cả hội dân Y-sơ-ra-ên lằm-bằm cùng Môi-se và A-rôn mà rằng: Hai người đã làm chết dân của Đức Giê-hô-va. 42Khi hội-chúng đương hiệp nhau nghịch cùng Môi-se và A-rôn, thì ngó về hướng hội-mạc, xảy thấy trụ mây bao-phủ hội-mạc, và sự vinh-quang của Đức Giê-hô-va hiện ra. 43Môi-se và A-rôn đến đứng trước hội-mạc, 44Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 45Hãy dang ra khỏi giữa hội-chúng nầy, thì ta sẽ tiêu-diệt nó trong một lát. Nhưng hai người sấp mặt xuống đất, 46rồi Môi-se nói cùng A-rôn rằng: Hãy cầm lấy lư-hương để lửa từ trên bàn-thờ vào, bỏ hương lên trên, mau mau đi đến hội-chúng và làm lễ chuộc tội cho họ; vì sự thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va đã nổi lên, và tai-vạ đã phát khởi. 47A-rôn bèn cầm lấy lư-hương y như Môi-se đã biểu, chạy đến giữa hội-chúng; kìa, tai-vạ đã phát khởi giữa dân-sự. A-rôn bèn bỏ hương vào, và làm lễ chuộc tội cho dân-sự. 48Người đứng giữa kẻ chết và kẻ sống, thì tai-vạ bèn ngừng lại. 49Có mười bốn ngàn bảy trăm người chết vì tai-vạ nầy, trừ ra những kẻ đã bị chết vì cớ Cô-rê. 50Đoạn, A-rôn trở về cùng Môi-se tại cửa hội-mạc, rồi tai-vạ ngừng lại.
Chúng ta học tới cái bài học mà Đức Giê-hô-va biểu dân sự phải làm một cái của lễ, những cái của lễ chuộc tội của mình. Nhưng mà ngày hôm nay chúng ta có Đức Chúa Giê-xu đã đứng ra thay thế cho những con chiên, những con bò, để mà chúng ta có tội thì chúng ta cầu, kêu cầu danh Đức Giê-hô-va, ăn năn tội của mình. Xin huyết Đức Chúa Jesus đã chết thay thế cho chúng ta rồi thì chúng ta không còn dâng của lễ chuộc tội như dân Y-sơ-ra-ên nữa. Chúng ta thấy rằng con người hay phản loạn, hay… tự kiêu, tự mãn, từ ngàn xưa cho đến nay giống hệt với nhau. Hễ có được một cái chút chức vị gì trong xã hội là lên mình kiêu ngạo. Con cháu của Lê-vi được Chúa chọn để làm những thầy tế lễ cho Chúa, thì họ hiệp lại, và dòng dõi con cháu của họ đứng lên muốn thay thế Môi-se và A-rôn. Cho nên, Cô-rê đứng lên và kêu gọi thì dân chúng vui mừng mà nghe, chạy theo đảng Cô-rê, gia đình của dòng họ của họ, để mà thay thế Môi-se và A-rôn, khinh dể hai ông già Môi-se và A-rôn. Lúc này hai ông cũng rất là già rồi, còn Cô-rê là một người trẻ, đầy nghị lực và nói rất là hăng say, cho nên có một số người chạy theo. Trong số người đi theo là 250 người đồng lòng chống lại với Môi-se và A-rôn.
Đức Giê-hô-va nổi giận. Mỗi lần Ngài nổi giận là Ngài muốn giết hết tất cả dân Y-sơ-ra-ên, các bạn ạ. Đức Chúa Trời là Đấng thánh khiết, muốn cho loài người phải biết vâng lời Chúa, chứ không có phản loạn. Còn loài người từ ngàn xưa tới giờ là có cái tánh kiêu ngạo và phản loạn. Muốn cho mình là Chúa, muốn làm mình là lãnh đạo, không muốn vâng lời những người lãnh đạo Chúa chọn, những người được xức dầu của Chúa mà họ khinh khi. Họ muốn đứng lên để mà tách rời ra, theo nhóm một số người theo họ.
Đãng Cô-rê có 250 người, cũng khá đông, trong lúc Môi-se là có cả triệu dân. Thì Đức Chúa Trời mới biểu Môi-se phải kêu họ ra. Có rất là đông người đi theo, và ông nói người nào cầm lư hương, đi coi Đức Chúa Trời có nhậm của lễ của họ không. Cầm cái lư hương để mà đi ra mắt, xem Đức Chúa Trời chọn nhóm nào. Họ đi chung với nhau, nhưng mà Chúa phán phải tách ra, tách ra, để Ta hủy diệt chúng nó. Thì ông Môi-se biểu dân sự và những người đi theo ông và A-rôn tách ra hết, biệt riêng ra, đứng xa xa ra, để khỏi bị hủy diệt chung. Chúa đã nói với Môi-se là đất há miệng ra nuốt chúng nó đó, tại nó đông quá đi. Thì không có tai vạ lây với những người thật theo Môi-se, cho nên họ tách rời ra. Thì Môi-se vừa nói: “Nếu Đức Giê-hô-va là một sự thật, nếu đất há miệng ra nuốt họ và mọi chi thuộc về họ, nếu họ còn sống mà xuống âm phủ, thì các người sẽ biết rằng những người này có khinh bị Đức Giê-hô-va.” Đất mở miệng ra nuốt rồi, rồi ngậm miệng lại, ghê gớm cho các bạn. Đảng của gia đình Cô-rê và tài sản chúng nó bị nuốt chửng hết. Đức Giê-hô-va phán một tiếng là đất há miệng ra. Trong lúc cả dân Y-sơ-ra-ên đứng đó thấy công việc của Đức Giê-hô-va làm.
Tuyệt vời quá! Chúng ta thấy Đức Chúa Trời của chúng ta là như vậy đó, chứ không phải là nói ngày nay muốn làm gì làm, Đức Chúa Trời không có nổi giận cùng chúng ta đâu. Chúng ta là những người con cái của Chúa, Ngài yêu thương. Ngày nay có Đức Chúa Giê-xu cầu thay cho chúng ta, giống như ngày xưa dân Y-sơ-ra-ên có Môi-se cầu thay cho họ, để cho Đức Chúa Trời không có nổi giận. Cảm ơn Chúa là ngày hôm nay chúng ta có Đức Chúa Giê-xu cầu thay và chờ đợi chúng ta ăn năn. Hễ ăn năn thì Đức Chúa Trời nguôi cơn giận và Ngài yêu chúng ta trở lại. Đức Chúa Trời là Đấng nhân từ, giàu lòng thương xót và chậm nóng giận. Ngài nóng giận, nhưng mà có người cầu thay thì Ngài ngừng cơn giận, Ngài nuốt cơn giận của Ngài và Ngài ngừng cơn giận lại. Đó là tánh của Đức Chúa Trời của chúng ta. 250 người, đất không có mở miệng ra quá to mà nuốt hết được, thì Chúa mới làm một cơn lửa trên trời đốt xuống đất. Vừa thấy đất nuốt đảng Cô-rê, gia đình của họ, nhà cửa tan tành, hết đi xuống âm phủ rồi, lửa trên trời thiêu đốt 250 người dâng hương theo đảng Cô-rê đó, các bạn. Bởi ngày hôm nay chúng ta phải tự đứng trên đôi chân của mình, đừng có chống lại những người được xức dầu của Chúa khi mình không có rõ, đừng có chống lại họ.
Ngày hôm nay có một số người theo phe đảng này, theo phe đảng kia, nghe người ta nói xấu người này, nói xấu người kia là đi theo. Nhưng mà đồng lõa là bị bắt tội chung với nhau. Chúng ta không biết người đó thuộc về cái phe đảng nào, khi chúng ta biết chắc chắn rồi thì chúng ta mới nói. Còn chúng ta không biết chắc thì chúng ta im lặng. Ngày hôm nay, những người đi đúng thì bị bắt bớ, còn những người giả thì người ta theo rầm rầm. Đời nó trở ngược thời kỳ. Cuối cùng là ma quỷ nó tấn công những người thật, con cái thật của Chúa bị tấn công và bị vu khống rất là nhiều, giống như ngày xưa Chúa Giê-xu bị vu khống và bị đóng đinh. Những người nào mà đóng đinh Chúa Giê-xu thì ngày hôm nay họ trả giá; dân Y-sơ-ra-ên trả giá, họ đi mất xứ, không còn xứ của họ nữa.
Chúa hay cho những cái điềm để cho chúng ta nhớ lại những người đã cầm cái lư hương mà bị thiêu hủy đó; cái lư hương của họ vẫn còn đó, họ đã chết nhưng mà cái lư hương còn. Chúa mới dặn cho Môi-se lấy cái lư hương của họ mà làm cái miếng bọc bàn thờ. Đó là ngày xưa, để cho họ mỗi ngày họ nhìn cái bàn thờ của họ đó, để họ thấy được là Đức Chúa Trời đã đốt thiêu 250 người. Họ nhớ. Chúa biết cái gì là phải mà nhìn và nhớ. Còn Chúa biểu mỗi người mang cái tua áo, có một sợi dây màu điều, để nhìn cái tua này thì nhớ lại điều răn của Đức Giê-hô-va. Chúa hay để cho chúng ta có một cái gì đó để nhìn. Dân Y-sơ-ra-ên mỗi lần họ nhìn thì họ nhớ lại. Họ nhìn để họ nhớ lại. Màu đỏ tượng trưng sau này là huyết của Chúa Giê-xu. Tất cả cái gì để chuộc tội của Chúa Giê-xu thì đều là màu đỏ. Nhìn cái là mình biết rằng, nhớ cái gì phải nhớ. Nhìn là nhớ. Rồi họ thấy như vậy rồi mà họ cũng vẫn còn phản loạn. Đã thấy lửa của Chúa thiêu đốt rồi, thấy đất nứt ra rồi, thấy lửa thiêu đốt 250 người rồi, rồi ngày mai họ lại hiệp lại và lầm bầm cùng Môi-se: hai người đã làm chết dân của Đức Giê-hô-va. Bà con dòng họ của họ chết đó, các bạn, tại vì trong 250 người có con cháu của họ, bà con dòng họ của họ chết. Họ mới tức quá. Những người mà có con cháu chết, họ mới hiệp lại nữa, cũng chống lại Môi-se nữa.
Cho nên… Môi-se kêu A-rôn, Đức Giê-hô-va muốn hủy diệt hết tất cả. Một lần nữa, nó cứ nổi loạn hoài. Chúa mới kêu, ông Môi-se mới chạy lại lấy cái lư hương, để lửa lên và làm cái lễ chuộc tội cho họ, để cho Đức Giê-hô-va hết nổi giận. Ông A-rôn làm ngay, làm ngay, nhưng mà Chúa không có kể những người nào có tội là vô tội. Ông chạy lên kêu, kêu, kêu, nhưng mà có 14.700 người chết. Cả mấy triệu người, nhưng mà có 14.700 người chết, kinh khủng không? 14.700 người chết, cộng với 250 người, chứ cộng với gia đình Cô-rê, đảng Cô-rê và ba bốn người theo họ đó. Quá chừng các bạn ơi, không biết chỗ nào mà họ để mà họ chôn những người chết này. Rất là nhiều, 14.700 người chết. Các bạn thấy, chúng ta chống lại Đức Chúa Trời hằng sống là chỉ có đường chết.
Cho nên, ngày hôm nay chúng ta phải học cái bài học: đừng có lầm bầm, oán trách những người nào được xức dầu của Chúa. Chúng ta không biết người thật, người giả. Chúng ta phải nhìn cho kỹ. Nhưng mà Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời chọn người nào thì Ngài biết, chúng ta không biết. Chúng ta chỉ nghe ngóng: người đó là tà giáo, người đó là quỷ Sa-tan, người đó thuộc về cái gì đó. Chúng ta nghe, chúng ta để trong bụng đó. Chúng ta đừng có theo phe đảng. Và lỡ chúng ta chống lại người của Đức Giê-hô-va thì chúng ta sẽ bị hủy diệt. Có bao nhiêu người xung quanh tôi, họ nói xấu tôi, họ rủa tôi chết, nhưng mà họ đã chết, không còn trên mặt đất này nữa. Rất là nguy hiểm, các bạn. Tôi nhìn thấy, tôi rất thương cho họ, vì họ nghe, nghe những người này nói xấu, người kia nói xấu, rồi hiệp phe, hiệp đảng, là mạng sống của họ không còn trên đất này nữa.
Nhưng tại sao có một số người họ vẫn nói xấu người được xức dầu của Chúa mà họ vẫn còn sống? Còn có một số người theo phe đảng thì chết queo. Ngày hôm nay, họ thuộc về công cụ của quỷ Sa-tan. Nó gìn giữ họ, nó cho họ, ban phước cho họ, và những người đó có uy quyền của quỷ Sa-tan. Nó bảo vệ những người đó để mà phá hoại công việc của Chúa. Nhưng mà Chúa chưa có xét xử, tại vì nó thuộc về công cụ của Sa-tan, nó là người của Sa-tan. Cho nên chúng ta phải đề cao cảnh giác. Thời kỳ cuối cùng, chúng ta tự đứng trên đôi chân của mình. Chúng ta xin Chúa cho chúng ta là những người giống như Môi-se và A-rôn. Xin Chúa chọn con, để cho con làm được những công việc như Môi-se và A-rôn ngày xưa.
Xin Chúa bảo vệ con và soi sáng cho con. Đừng để cho con mắt của con đui mù nữa. Tự đứng trên đôi chân của mình được. Ngày nay có Chúa Giê-xu đã chết thay cho tội của chúng ta. Chúng ta có thể là những thầy tế lễ cho Đức Giê-hô-va, không cần những người thầy tế lễ nào cho chúng ta. Chúng ta là những người thầy tế lễ, và chúng ta xin Chúa chọn chúng ta để làm công việc của Chúa.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, xin Cha chọn chúng con để chúng con là những thầy tế lễ cho Cha như Môi-se và A-rôn ngày xưa, để chúng con có thể làm được những công việc của Cha giao. Và xin Cha xức dầu cho mỗi người chúng con, để chúng con ra mắt Cha, và khi chúng con có tội, chúng con biết ăn năn, để đời sống của chúng con được phước hạnh. Chúng con không lầm bầm oán trách Chúa, nhưng chúng con cầu thay cho những người lầm bầm oán trách Chúa, để đời sống của họ được như chúng con. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.
