
https://www.mediafire.com/file/1h85b1rbtxccrag/1_C%25C3%2594_RIN_T%25C3%2594_6.mp3/file
I CÔ-RIN-TÔ 6: SỰ TỰ DO TRONG CHÚA LÀ TRONG MỌI SỰ PHẢI LÀM SÁNG DANH ĐỨC CHÚA TRỜI
I Cô-rinh-tô 6
Việc kiện trước mặt kẻ ngoại-đạo
1Khi trong anh em ai có sự nghịch cùng người khác, sao dám để cho kẻ không công-bình đoán-xét hơn là cho các thánh-đồ? 2Anh em há chẳng biết các thánh-đồ sẽ xét-đoán thế-gian sao? Ví bằng thế-gian sẽ bị anh em xét-đoán, thì anh em há chẳng đáng xét-đoán việc nhỏ-mọn hơn sao? 3Anh em chẳng biết chúng ta sẽ xét-đoán các thiên-sứ sao? Huống chi việc đời nầy! 4Vậy khi anh em có sự nghịch cùng nhau về việc đời nầy, sao lấy những kẻ không kể ra chi trong Hội-thánh làm người xét-đoán! 5Tôi nói thế làm cho anh em hổ-thẹn. Ấy vậy, trong vòng anh em chẳng có một kẻ khôn-ngoan nào phân-xử được giữa anh em mình hay sao? 6Nhưng anh em kiện anh em, lại đem đến trước mặt kẻ chẳng tin! 7Thật vậy, anh em có sự kiện-cáo nhau, là phải tội rồi. Sao chẳng chịu sự trái lẽ là hơn? Sao chẳng đành sự gian-lận là hơn! 8Nhưng chính anh em làm ra sự trái lẽ, chính anh em gian-lận, lại làm thể ấy cho người anh em nữa!
9Anh em há chẳng biết những kẻ không công-bình chẳng bao giờ hưởng được nước Đức Chúa Trời sao? 10Chớ tự dối mình: Phàm những kẻ tà-dâm, kẻ thờ hình-tượng, kẻ ngoại-tình, kẻ làm giáng yểu-điệu, kẻ đắm nam-sắc, kẻ trộm-cướp, kẻ hà-tiện, kẻ say-sưa, kẻ chưởi-rủa, kẻ chắt-bóp, đều chẳng hưởng được nước Đức Chúa Trời đâu. 11Trước kia anh em ít nữa cũng có một đôi người như thế; nhưng nhân danh Đức Chúa Jêsus-Christ, và nhờ Thánh-Linh của Đức Chúa Trời chúng ta, thì anh em được rửa sạch, được nên thánh, được xưng công-bình rồi.
Khuyên tránh sự ô-uế
12Mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng để sự gì bắt phục được tôi. 13Đồ-ăn vì bụng, bụng vì đồ-ăn, Đức Chúa Trời sẽ hủy-hoại cái nọ và cái kia. Nhưng thân-thể chẳng phải vì sự dâm-dục đâu, bèn là vì Chúa, và Chúa vì thân-thể; 14và Đức Chúa Trời là Đấng đã khiến Chúa sống lại, cũng sẽ lấy quyền-phép mình khiến chúng ta sống lại nữa.
15Anh em há chẳng biết thân-thể mình là chi-thể của Đấng Christ sao? Vậy thì mình có nên lấy chi-thể của Đấng Christ mà làm thành chi-thể của điếm-đĩ chăng? Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! 16Anh em há chẳng biết người nào kết-hiệp với điếm-đĩ, thì trở nên một xác với nó sao? Vì có chép rằng: Hai người sẽ đồng nên một thịt. 17Còn ai kết-hiệp với Chúa thì trở nên một tánh thiêng-liêng cùng Ngài. 18Hãy tránh sự dâm-dục. Mặc dầu người ta phạm tội gì, tội ấy còn là ngoài thân-thể; nhưng kẻ buông mình vào sự dâm-dục, thì phạm đến chính thân-thể mình.
19Anh em há chẳng biết rằng thân-thể mình là đền-thờ của Đức Thánh-Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? 20Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân-thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời.
Amen.
Cảm ơn Chúa, ngày hôm nay chúng ta học tới cái bài kiện cáo. Ngày hôm nay bao nhiêu chuyện xảy ra ở trong hội thánh của Chúa mà không có một người nào mà giải quyết được để mà đem ra kiện cáo. Họ không có đọc quyển Kinh Thánh. Họ không có đọc và họ không có áp dụng.
Bây giờ nổ tung ra, tất cả mọi người đều biết. Họ nói không có giải quyết được ở trong nội bộ thì họ phải đưa lên Facebook. Rồi đưa lên Facebook thì người này, người kia, người nọ họ châm biếm, họ cười chê những người mục sư, những người giám mục ở trong cái giáo hội. Từ trên tới dưới đều bị cả, bao nhiêu người chê bai rất là tồi tệ.
Các bạn, ngày nay mình đọc Kinh Thánh, mình thấy có chuyện như vậy mà cũng xảy ra nữa. Sao mà có xảy ra thật sự! Họ không có thể hòa giải với nhau ở trong nội bộ. Họ nói Chúa, Chúa, Chúa, nhưng mà họ tham lam, tham tiền, lấy tiền của Chúa chia cho mình.
Rồi người này, người kia nói họ không có nghe, họ cãi lại, rồi họ bây giờ đưa kiện tới chính phủ. Bây giờ đưa làm cái thơ để kiện, kiện cáo những người đầy tớ của Đức Chúa Trời mà tham nhũng. Rất là nguy hiểm. Ông Phao-lô ngày xưa mới nói: “Tại sao lại đem cho những người ngoài để mà đoán xét anh em? Anh em ở trong Chúa với nhau không có thể tự làm giải bày ra, rồi tự đoán xét mình để mà làm công việc của Chúa?”
Đưa ra ngoài có ích gì chăng, để cho những người ngoài, những người không có tin Chúa mà họ lại đoán xét mình? Anh em kiện anh em, lại đem đến trước mặt những kẻ chẳng tin. Các bạn thấy mắc cỡ chưa?
Anh em có chuyện cáo nhau là phải tội rồi! Sao chẳng chịu sự trái lẽ hơn? Sao chẳng đành sự gian lận là hơn? Chính anh em làm ra sự trái lẽ, chính anh em gian lận lại, làm thế ấy cho người anh em nữa. Tối ngày tiền bạc không à các bạn ơi!
Tất cả những cái sự cãi lẫy, đủ thứ là toàn là tiền, tiền, tiền, tiền. Ngày hôm nay con quỷ nó làm cho những người mà thấy tiền là mê muội. Nó bịt con mắt lại, không biết danh dự là gì, bán linh hồn của mình chỉ có bao nhiêu nén bạc, giống như Giu-đa Ích-ca-ri-ốt. Xin Chúa thương xót, đừng để cho chúng ta nhìn cái đồng tiền nó quá lớn để mà bán cái linh hồn của mình.
Ngày xưa, Giu-đa Ích-ca-ri-ốt bán Chúa và bán linh hồn của mình ba mươi nén bạc. Ngày hôm nay thì có lẽ họ bán mấy trăm ngàn đô-la, chứ không phải ba mươi nén bạc nữa. Nhưng mà cái linh hồn mình nó quý giá hơn cả thế gian, các bạn ơi.
Họ nghĩ là bây giờ mình cứ làm đi, rồi trước khi mình nhắm mắt mình ăn năn. Họ nói vậy. Tại sao mình ngu dại gì, mình không sống cho thỏa mãn cái xác thịt của mình, trước khi mình nhắm mắt mình ăn năn. Chúa nói: “Ta tha ngươi bảy mươi lần bảy.”
Họ giảng vậy đó các bạn, rất là nguy hiểm cho những cái thần học sai lạc. Còn cái tội tà dâm, tội ngoại tình, đắm nam sắc, trộm cướp, hà tiện, say sưa, chửi rủa, chắc bóp — người nào trong nhà thờ bây giờ nhìn quanh, nhìn qua, nhìn lại, người nào cũng bị mấy cái tội này hết, các bạn ơi.
Tà dâm — họ không có tà dâm ở đâu thì họ lên trên Internet họ xem những cái hình ảnh dâm dục, những cái phim đồi trụy. Bây giờ nó có một cái phong trào là hai vợ chồng trước khi họ ăn ngủ với nhau họ coi những cái phim dâm dục để mà họ vui hơn, thỏa mãn hơn là không có coi.
Thành ra những người tín hữu ở trong nhà thờ, này kia là họ cứ coi những cái phim ảnh đồ trụy đó. Họ nói vợ chồng không sao, muốn làm gì làm. Mà họ coi những cái phim ảnh đó, họ không nghĩ là họ phạm tội tà dâm. Bây giờ nó là cái phong trào. Người này cũng làm, người kia cũng làm.
Mà hỏi ông mục sư, ông mục sư cũng nói đâu có sao. Thành ra từ trên tới dưới họ làm giống nhau hết. Họ nghĩ là Đức Chúa Trời không có đoán xét họ. Rất là nguy hiểm thời kỳ này. Tà dâm nó đem vô tới trong phòng ngủ của mỗi người. Những cái phim ảnh đồi trụy nó vô tới trong cái phòng của mỗi người, trong cái nhà, trong cái phòng ngủ của họ. Rất là ghê tởm.
Rồi thờ hình tượng — không phải là hình tượng ở đâu, hình tượng ở trong nhà của họ. Là họ thần tượng gia đình, những người trong gia đình, họ thần tượng họ, họ thần tượng tất cả những cái gì thuộc về quỷ Sa-tan.
Những kẻ làm gián điệu, kẻ đắm nam sắc, kẻ trộm cướp, kẻ hà tiện, kẻ say sưa, kẻ chửi rủa, kẻ chắc bóp — đều chẳng được hưởng nước Đức Chúa Trời đâu. Vậy mà họ dám giảng và nói là ai tin Chúa Giê-xu thì được cứu.
Chúa Giê-xu là tình yêu thương, chỉ cần tin thôi. Cái miệng mình xưng ra là “Tôi là người tin Chúa Giê-xu”, không mắc cỡ với bạn bè, có nghĩa là mình xưng Đức Chúa Giê-xu có cái tấm lòng, mình có đức tin, mình xưng ra thì mình được cứu rỗi linh hồn.
Họ đặt ra một cái đạo mới. “Tin Lành” không phải là theo Tin Lành của Chúa Giê-xu nữa, mà họ có một cái “tin lành mới” — tin lành rẻ tiền, ân điển rẻ tiền. Rất là nguy hiểm.
Các bạn thấy, những kẻ hà tiện — hà tiện mà cũng không được vào nước Thiên Đàng. “Hà tiện cho con tôi chứ hà tiện cho ai? Mấy người thấy bà mẹ thèm ăn cái này, cái kia, mua… Thôi, thôi, thôi, đừng mua mắc tiền quá, để dành tiền đi, để cất tiền đi.”
Cất làm chi vậy? “Tôi hà tiện vậy chứ tôi dâng tiền cho Chúa đều đều à nha. Tôi không dám ăn, tôi không dám xài cho tôi, không dám ăn, dám xài cho bạn bè, nhưng mà tôi dâng tiền cho Chúa à, tôi mua nước Thiên Đàng được rồi.”
Họ nói vậy đó các bạn. Họ nghĩ họ dâng tiền cho Chúa là họ mua vé vào nước Thiên Đàng. Thấy người ta đói khổ, không dám chi cho những người nghèo khổ xung quanh họ. “Họ đói, kệ họ. Cầu nguyện Chúa đi, Chúa sẽ mang phước cho, Chúa sẽ mang đồ ăn cho.”
Còn tiền của họ thì họ gút gút, họ cất. Nhưng mà dám dâng phần mười cho nhà thờ đều đặn. Họ nghĩ nhà thờ, ông mục sư dạy phải dâng phần mười mới được vào nước Thiên Đàng. Bị nhồi sọ. “Tôi có dâng phần mười mà, tôi được vào nước Thiên Đàng.”
Tại sao hà tiện quá như vậy? Chúa nói là những kẻ hà tiện không có được vào nước Thiên Đàng. “Tôi hà tiện, tôi để dành tiền, tôi dâng cho Chúa, chớ bộ. Tôi cũng có dâng tiền phần mười cho Chúa. Tôi dâng đều đều, tôi trung tín trong việc nhỏ đó.”
Vậy đó, những kẻ chắc bóp, chắc bóp đã hà tiện rồi, còn chắc bóp nữa! Tối ngày là đi moi móc tiền của người khác thuộc về mình, lừa dối người này người kia để mà lấy về mình. Khi mình làm những cái gì mà mình moi tiền của người khác, móc túi người khác để mà bỏ vào túi của mình — đó là một cái sự gian ác trước mặt Đức Chúa Trời.
Trộm cướp, tham lam, ích kỷ, say sưa. Say sưa là nó uống chút rượu không sao, uống vô say rồi chạy vô giường nằm ngủ. “Tôi say sưa chứ tôi không có chửi rủa ai à nha. Mỗi lần uống miếng rượu vô chạy vô giường ngủ, sợ cái miệng mình không có control, không có cai trị cái miệng mình được, nó đi chửi rủa xóm làng.”
Họ uống rượu xong nằm họ ngủ. “Tôi uống rượu, tôi nằm ngủ, đâu sao đâu, đâu hại ai đâu.” Nhưng mà nó hại cái thân thể của mình. Nó hại gan, nó giết mình sớm. Cái tuổi thọ của mình nó bị giảm đi. Bởi vậy Chúa mới không cho mình uống rượu.
Uống rượu vô làm cho cơ thể của mình nó hư hỏng, nó huỷ hoại. Những người say rượu là những người đi chửi rủa người khác. Và quỷ nó nhập vô, nó bắt uống hoài, uống hoài, không có ngừng nghỉ. Một chút rượu, men rượu vô là con quỷ rượu nó nhảy vào thân thể của mình, làm cho mình ghiền rượu, uống riết, uống riết.
Một số người, các bạn thấy cứ cầm chai rượu mà uống hoài, không ngừng. Đã say rồi mà vẫn uống hoài. Uống ra để chi vậy? Uống để cho con quỷ nó nhảy vào, nó huỷ hoại cơ thể của họ để cho họ chết sớm. Những người say rượu là những người chết yểu, không có thể nào mà sống dai, tuổi thọ của họ được.
Hư gan, hư tim, hư thận hết các bạn ơi! Mà họ không có biết, họ bị con quỷ nó ám ảnh rồi, nó bắt uống hoài, uống hoài. Đó là một cái sự bị trói buộc bởi những con quỷ. Tất cả những cái này là tà linh hết, các bạn ơi.
Các bạn vướng vào một trong cái này thì các bạn có thể tự mở trói mình ra bằng cách năm ngón tay — ăn năn tội lỗi của mình. Đây là cái tội, đây là những cái tà linh nó trói chúng ta, cho chúng ta không được vào nước Thiên Đàng của Đức Chúa Trời.
Rất là nguy hiểm, chứ không phải là chuyện chơi. Khi mà ông Phao-lô đăng ra những cái này là những sự trói buộc của quỷ Sa-tan. Nó thuộc về thế giới tối tăm, trói buộc những con cái của Đức Chúa Trời, chứ không phải là bình thường.
Họ nghĩ là “Tôi ráng cố gắng, tôi ăn năn Chúa rồi, nhưng mà tôi vẫn như vậy. Chúa tạo dựng con người của tôi nó như vậy là nó như vậy. Tôi không có thể nào mà thay đổi được. Tôi ráng, tôi cố gắng, nhưng mà vẫn như vậy, không có thể ra khỏi được.”
Không có thể thoát ra khỏi được. Ngày xưa mình chưa có cái cách năm ngón tay, rất là khó thoát ra, tại vì họ biết họ say sưa, họ uống rượu, họ bị say xỉn hoài, họ ghiền rượu. Họ đi tìm những người mục sư đi giải cứu họ. Giải cứu được một lần, rồi trở lại nữa.
“Tôi đi tìm giải cứu hoài. Mấy ông mục sư cứ đi, ổng đuổi quỷ, đuổi cho tôi được.”
Nhưng mà nó không thoát ra khỏi được. Nói như vậy là nói như vậy đó, không có thể nào mà thoát ra khỏi được. Rồi họ bị phạm tội tà dâm, họ cứ đi tìm hết ngày này tới ngày kia cũng bị phạm tội tà dâm. Mặc dù họ là những người hầu việc Chúa, mục sư, nhưng mà họ không thoát ra khỏi cái tội tà dâm. Không ai mà thoát ra được hết trơn. Chính tôi đây mà tôi ăn năn hoài mà cũng không có hết, không có ra khỏi, mà dính vô rồi là nó như vậy đó, chứ không có thể nào mà thoát ra khỏi được.
Nhưng mà ngày hôm nay Chúa ban cho chúng ta cái cách năm ngón tay ăn năn. Phải chấp nhận mình là một tội nhân đáng bị đoán phạt, mà phải khóc lóc, phải nghĩ rằng con người của mình đi tới cái chỗ bị đóng đinh đó, các bạn phải khóc lóc đắng cay, hạ mình xuống trước mặt Đức Chúa Trời để mà ăn năn tội lỗi của mình — thật lòng ăn năn, thống hối trước mặt Đức Chúa Trời, không phải nói bằng cái miệng mà được giải thoát đâu các bạn.
Quỷ Sa-tan và Thánh Linh của Chúa đang nhìn các bạn coi các bạn có ăn năn thật lòng hay không. Ăn năn thật lòng theo cách năm ngón tay thì Chúa đẹp lòng, Chúa giải phóng các bạn ra. Con quỷ nó sợ, nó mới đi ra. Chứ không phải nói bằng cái miệng, nói thuộc lòng. Hai người chứng — luôn luôn khi các bạn ăn năn — một là con quỷ đứng đó nhìn, hai là thiên sứ của Đức Giê-hô-va là người chứng: “Đúng rồi, nó ăn năn thật sự.”
Nó khóc lóc đắng cay, nó đấm ngực, nó khóc lóc đắng cay, nó hạ mình xuống, nó ăn năn thật sự. Một: quỷ Sa-tan, mày phải đi ra. Nó đã ăn năn xong, mày không có quyền trên nó nữa. Thì con quỷ nó mới đi ra được các bạn. Không phải là dễ, nhưng mà có hai người chứng: một là thiên sứ của Chúa, một là quỷ Sa-tan. Mày phải đi ra thì con quỷ mới chịu rời đi.
Mình vừa hạ mình xuống ăn năn là con quỷ nó sợ, nó run run rồi. Nó biết trước sau thì nó cũng bị đuổi. Thì khi mà mình đuổi, nó rất là dễ dàng. Mới vừa ăn năn là nó đã run run, là nó đi ra rồi. Chưa cần đuổi mà nó đi ra rồi, tại vì có người chứng — thiên sứ của Chúa. “Mày thấy chưa, nó đã ăn năn rồi đó, mày phải đi ra.”
Chúng ta có sự hiệp tác của Thánh Linh của Chúa và có thiên sứ của Đức Giê-hô-va bảo vệ chúng ta, để chúng ta đuổi con quỷ ra khỏi người chúng ta. Nó trói chúng ta bao nhiêu năm nay, nhưng chúng ta có uy quyền đuổi nó ra được — tự giải cứu mình bằng huyết của Chúa Giê-xu.
Đi tìm người khác, người ta không có giúp mình được, người ta đuổi ra một con, mình chưa có ăn năn thật lòng, tội còn đó, bảy con khác nhảy vào là tất cả tám con, nó còn nặng hơn hồi xưa được Chúa đuổi nữa. Vì vậy, chúng ta nên tự ăn năn. Bao nhiêu người đã tự ăn năn, cái quyển sách Dọn Sạch Lòng đã có từ năm 2029. Tái bản của sách Tự Dọn Rác Tâm Linh gọi là Dọn Rác Tâm Linh 2015 gần chín năm rồi, các bạn. Bao nhiêu người đã tự đuổi quỷ cho mình được rồi.
Chúng ta chưa đuổi được là tại vì chúng ta chưa có thật lòng ăn năn, thống hối trước mặt Đức Chúa Trời. Chúa đã chỉ cái cách năm ngón tay đó là cũng chín, mười năm rồi, gần mười năm nay rồi, bao nhiêu người họ làm được. Xin Chúa cho mỗi người trong chúng ta làm được để mà giải phóng chúng ta ra khỏi những cái ách nô lệ của ma quỷ.
Mình vừa giải thoát được cái con này, cái con khác nó nhảy vào, nó tìm cái chỗ yếu của mình. Nó thấy cái người này có lòng tham — chúng ta không có tham tiền thì chúng ta lại tham son, phấn, làm đẹp. Ham làm đẹp. Người nào đàn bà là cũng ham làm đẹp. Không có tham tiền thì nó lại nhảy qua cái cách khác: ham cái điện thoại. Ôi, thấy người kia nó có cái điện thoại iphone 15, mình mới có cái điện thoại 10, 11. Đổi! Có tiền mà, tôi có tiền mà, em đổi lấy cái điện thoại mới hơn.
Nó cũng giống hệt nhau thôi, nhưng mà nó mắc hơn gấp bao nhiêu lần. Cũng xài cùng một thứ giống nhau thôi, nhưng mà vì cái “tôi” của mình. “Mày còn xài cái điện thoại cũ, cũ rích à?” Vì cái tôi của mình muốn khoe khoang.
Đó cũng là một cái tham lam, các bạn. Nó làm đủ trò hết. Con quỷ nó làm cho mình mê cái gì là thần tượng cái đó. Đó là mình không được hưởng nước Thiên Đàng. Nguy hiểm cho linh hồn của chúng ta. Ngày hôm nay chúng ta phải nhìn lại — chúng ta đam mê cái gì để cái đó hơn Chúa của mình — là thần tượng, là bị mất linh hồn của mình, bị trói bởi con quỷ Sa-tan.
Tất cả chúng ta đều phải tránh mọi sự ô uế. Mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích. Cái nào mà không có ích lợi cho công việc của Chúa, thì chúng ta nên loại bỏ nó ra khỏi đời sống của chúng ta. Nhiều người theo Tin Lành ân điển rẽ tiền công bố như sau:’ Tôi là con người được tự do hoàn toàn, Chúa cho tôi muốn gì được đó, làm gì cũng được. Chúa giải phóng tôi. Nơi nào có Thánh Linh thì nơi đó có sự tự do. Bà tự trói buộc, bà không có được tự do gì hết trơn. Sợ — sợ nhuộm tóc, sợ tha son phấn, sợ cái này, sợ cái kia.” Tôi nói: tôi không có sợ, tôi làm vì tôi muốn vâng lời Chúa chứ tôi đâu có sợ. Bạn đừng có kết tội cho tôi. Tôi không có sợ, nhưng mà tôi muốn Chúa đẹp lòng. Tôi làm điều gì để cho Đức Chúa Trời đẹp lòng.
Tại vì tôi yêu Chúa thì tôi muốn vâng lời Chúa. Và nếu mà mình muốn Chúa đẹp lòng, thì mình làm tất cả những cái gì Chúa muốn — để chi? Để mình được hưởng nước Thiên Đàng. Nhưng mà cái lòng của mình thấy sự vui vẻ. Khi mà mình không có làm những cái điều gì mà Chúa muốn mình làm, thì cái lương tâm mình nó cáo trách các bạn ơi. Ăn không được, ngủ không được, cứ có cái lương tâm mình nó cáo trách hoài.
Phải ăn năn và vâng lời Chúa. Thà vâng lời Chúa còn hơn là vâng lời người ta. Các bạn thấy chưa? Mình làm mọi sự tôi có phép làm, nhưng mà những cái gì không có ích lợi thì tôi không làm. Chẳng để cái sự gì bắt phục được tôi.
Tự do là không có một cái gì bắt phục mình được trong cái sự tội lỗi. Bao nhiêu người nói: “Ăn đồ cúng đâu sao, Chúa đâu cấm mình ăn đồ cúng.” Nói vậy đó. “Cả mọi sự mình dâng lên cho Chúa, thánh hóa là ok hết.” Không được! Đức Chúa Trời không có đẹp lòng. Mình làm cho những người xung quanh mình vấp phạm.
Có nhiều người sợ người ta buồn, đi đám tang thắp nhang. Vì cái mặt của ổng, bao nhiêu người xung quanh thắp nhang, ông không thắp nhang, ông thấy kỳ quá thôi để ông thắp cái nhang cho nó xong.
Đó là thỏa hiệp với thế gian, đó là tội lỗi trước mặt Đức Chúa Trời. Mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích. Mình làm để vấp phạm bao nhiêu người khác.
Ông mục sư để coi ông có thắp nhang hay không. Nó thử, thách thức ông có đi thắp nhang tới cái người chết không. Ông cũng muốn đi làm như vậy, ông có khác hơn người ta loài người cái gì không? Miệng ông nói ông thờ Đức Chúa Trời mà ông vẫn thờ người chết.
Các bạn thấy có ích lợi hay không? Thà ông nói: “Tôi không làm, vì tôi không thờ người chết, tôi thờ Đức Chúa Trời hằng sống.” Làm như vậy là có thể cứu được bao nhiêu linh hồn xung quanh mình nữa.
Nhưng mà không dám làm. “Tôi được tự do mà, tôi muốn làm gì tôi làm.” Không có như vậy đâu — đó không phải là sự tự do trong Chúa, các bạn. Mình làm cái gì có Đức Chúa Trời nhìn thấu và có những người xung quanh mình họ nhìn coi có ích lợi cho công việc của Chúa hay không.
Không phải mọi sự mình làm đều có ích cho công việc của Chúa đâu, các bạn ơi. Mình phải suy nghĩ, đắn đo trước khi mình làm một cái gì để danh Chúa được vinh hiển. Tôi làm những cái gì là vì vâng lời Chúa, chứ không phải là vì sợ.
Họ nói là: “Tối ngày cứ đem cái ách luật pháp vô tròng vô cổ. Gì cũng sợ tội, gì cũng sợ tội, gì cũng sợ tội.” Nói: “Tôi sống là một con bướm. Ngày hôm nay, ngày xưa tôi là con sâu, nó ăn đất, ăn bùn, tội lỗi. Ngày hôm nay tôi đã thành một con bướm mà làm cái gì mà sợ tội.”
Tôi rất là vui mừng vì Đức Chúa Trời đã ban cho tôi một cái đời sống mới. Đời sống mới nó không còn như cái đời sống cũ nữa. Tôi rất là vui mừng làm những cái việc tâm linh, chứ không phải là bị trói buộc hay bị bắt buộc phải làm.
Đó là một sự tự do trong Chúa — tự do thật, vì tôi không muốn làm những điều ngày xưa nữa. Tôi có một đời sống mới mẻ hơn, khác hơn cái đời sống cũ.
Ngày hôm nay, tôi được tự do hoàn toàn trong Chúa. Chứ tôi không phải là tôi sợ tội, nhưng mà tội lỗi nó không bám vào tôi được. Mà rủi mà nó có bám vào tôi, thì tôi hạ mình xuống ăn năn tội với Chúa.
Tôi không còn có một cái “tôi” to tướng như ngày xưa nữa. Không còn mắc cỡ như ngày xưa, không dám xin lỗi ai. Có bao nhiêu người họ làm lỗi mà họ không dám mở miệng xin lỗi. Ngày hôm nay, tôi có làm lỗi, tôi mở miệng xin lỗi — nó như đứa trẻ, đâu có gì đâu.
Những đứa trẻ — Thiên Đàng thuộc về những người lớn có tâm hồn của những đứa trẻ. Anh em chẳng biết thân thể của mình là chi thể của Đấng Christ sao? Vậy thì mình có nên lấy chi thể của Đấng Christ mà làm thành chi thể của điếm chăng?
Các bạn thấy không? Ngày nay, chúng ta đã là con bướm, thì cái thân thể của chúng ta đã biến dạng. Chúng ta biến thành thân thể của Đấng Christ — rất là tuyệt vời.
Những người nào chưa có biến dạng từ con sâu biến thành con bướm thì nên dọn sạch lòng và đi tìm đi, tại vì có một số người họ làm được, thì các bạn cũng phải làm được. Con đường đó, một mình mình phải đi, không có ai đi giùm mình được hết.
Người ta tả như vậy, nhưng mà bạn chưa có kinh nghiệm được — bạn phải tự tìm đi. Con đường tâm linh, không ai dạy ai được các bạn ơi. Không ai dẫn người khác đi con đường của mình được, phải tự đi, một mình đi tìm và gặp được.
Khi các bạn gặp được, các bạn biến dạng, các bạn được trở nên chi thể của Đấng Christ rồi — không có lấy tiền mà mua được. Không có ai mà mua các bạn trở về con đường cũ được nữa.
Các bạn đi rồi, các bạn sung sướng cả cuộc đời. Không có ai mà lấy tiền mua bạn để trở về con đường cũ được. Quỷ nó rất là khôn, nó đem tiền lại, nó mua chuộc mình. Nhưng mà mình không còn ham cái đó nữa.
Khi mà mình có lỡ trở về đường cũ rồi, mình cũng biết — lương tâm mình cáo trách. Thánh Linh của Chúa đánh mình một roi đó. Mình không nghe là mình sẽ bị bệnh hoạn, bệnh hoạn cho đến khi mình ăn năn, mình trở về lại với Chúa mới được.
Tại vì khi con người mình đã biến thành con bướm rồi, mà vì tội lỗi mình trở về thành con sâu trở lại, là mình sẽ bị ăn đòn. Tại vì Chúa yêu mình, Chúa không muốn bỏ mình chết trong địa ngục đời đời.
Khi mà mình là con cái của Chúa mà mình bị bệnh hoạn, là mình phải biết ăn năn, mình tìm lại coi mình có làm cái gì sai. Xin Thánh Linh của Chúa cáo trách, chỉ cho mình. Mình hỏi hoài thì Chúa sẽ chỉ cho mình, để cho mình được trở về.
Ai kết hiệp với Chúa thì trở nên một tánh thiêng liêng cùng Ngài. Nếu chúng ta đã có tánh thiêng liêng rồi mà chúng ta ngu dại, chúng ta bị kết hợp với người thế gian — nhất là chúng ta nhảy vào kết bạn với người thế gian — thì chúng ta trở lại con đường cũ ngay, các bạn ơi.
Tôi đã từng bị rồi. Vì cớ đó, chúng ta nên biệt riêng ra thánh với Chúa. Khi Chúa đã chọn chúng ta, có một tánh thiêng liêng cùng Chúa rồi, thì chúng ta phải biệt riêng mình ra, không có chạy vào những người thế gian nữa.
Họ sẽ kéo chúng ta trở về con đường cũ ngay. Cái số đông nó làm áp lực. Chúng ta bị kẹt, vào cái thế kẹt — nó chặn chúng ta, là chúng ta trở về con đường cũ ngay.
Xin Chúa thương xót, chúng ta phải biết mình và biết người. Phải tránh tất cả những người thuộc về thế gian xung quanh chúng ta, không làm bạn với người thế gian nữa, để chúng ta được giữ thân thể của mình là thánh, là đền thờ của Đức Thánh Linh ngự trong lòng chúng ta.
Phải lấy thân thể của mình làm sáng danh Đức Chúa Trời, đừng để thân thể của mình làm ô nhục danh của Đức Chúa Trời. Chúng ta không phải nhìn Nước Thiên Đàng sau khi chúng ta chết đâu, các bạn. Chúng ta cảm nhận ngay trên trần gian này, Đức Chúa Giê-xu ban cho chúng ta tánh thiêng liêng của Ngài.
Chúng ta có quyền trên quỷ Satan. Chúng ta có quyền trên tà linh và bệnh tật. Thân thể của chúng ta không còn bệnh tật nữa. Tất cả những sự bệnh tật biến dạng ra khỏi chúng ta. Con người của chúng ta được những tánh như là Chúa Giê-xu — rất là lạ lùng.
Con đường đó tôi đã đi qua, và tôi rất là lạ lùng. Vì cớ đó, tôi mới tường thuật lại cho các bạn biết. Con đường này chưa có người nào đi rồi khám phá ra để dạy người khác đi được. Tôi muốn mọi người đều làm được những gì tôi làm.
Chúa Giê-xu làm gì, thì chúng ta được trở nên một tánh thiêng liêng như Chúa Giê-xu, và Chúa Giê-xu làm gì, chúng ta làm được điều đó. Đó là ân điển thật sự — ân điển lạ lùng của Đức Chúa Giê-xu ban cho những người con cái của Ngài.
Có được quyền năng giống như Chúa Giê-xu, quỷ nó sợ. Đó, Phao-lô làm được đó, các bạn. Nhưng mà chúng ta cũng làm được như Phao-lô. Phao-lô là con người thôi, Phao-lô đâu phải là Chúa Giê-xu.
Các bạn thấy Phao-lô làm được. Nhưng mà Phao-lô giảng như vậy, mà chúng ta học theo Phao-lô, Phao-lô nói: “Hãy bắt chước tôi.” Nhưng mà họ bắt chước hoài không được, họ không biết làm sao.
Ngày hôm nay, Chúa chỉ cho chúng ta có một cách: là ăn năn từng tội, từng tội, từng tội, gỡ ra hết đi, gỡ ra hết đi. Rồi chúng ta sẽ làm được như Chúa Giê-xu, và chúng ta sẽ làm được như Phao-lô.
Đó là một công việc lạ lùng. Chúng ta là những người có phước, mà ngày hôm nay chúng ta thấy được bí quyết để kết hiệp với Chúa, trở nên một tánh thiêng liêng với Ngài — chỉ là ăn năn tội lỗi của mình, đấm ngực, khóc lóc, đắng cay để nhận lãnh Thánh Linh.
Khi chúng ta có Thánh Linh rồi là chúng ta có tất cả những tánh của Chúa Giê-xu. Đó là nhận lãnh Thánh Linh để kết hiệp với Chúa, trở nên một tánh thiêng liêng với Ngài.
Chúng ta làm được, các bạn ơi. Nhiều người làm được, nhưng mà ý lại, rất vui mừng rồi lại mất, một thời gian rất ngắn, tại vì họ kiêu ngạo. Họ làm được xong rồi, họ rất kiêu ngạo.
Chúng ta phải luôn luôn giữ mình, không lên mình kiêu ngạo, để mà chúng ta được giữ cách lâu dài.
Tôi xin kết thúc tại đây.
Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cảm ơn Ngài vì Ngài đã cho phép chúng con tìm kiếm Chúa trước hết, tìm kiếm Thánh Linh của Ngài, dọn sạch lòng để chúng con được có những bản tánh thiêng liêng của Chúa Giê-xu, để chúng con làm được những gì Chúa Giê-xu đã làm, để chúng con có thể cứu người, đi ra truyền giáo.
Những lời của Ngài cho chúng con luôn luôn ở trong lòng, nhắc nhở chúng con luôn, để chúng con biết rằng chúng con có sự tự do, nhưng làm những gì ích lợi cho công việc Chúa, chứ không làm những gì ích lợi cho xác thịt của chúng con.
Con cảm ơn Ngài vì Ngài đã mở miệng con nói được những lời đến từ Thánh Linh của Ngài, để chúng con được sống động, làm những công việc Cha giao cho chúng con.
Con cảm tạ Cha. Con hết lòng dâng những lời cầu xin của con trong tay nhân từ của Ngài. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
