CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 20: PHAO LÔ ĐI TRUYỀN GIẢNG KHẮP MỌI MIỀN CHO DÂN NGOẠI. LÀM PHÉP LẠ CỨU SỐNG NGƯỜI TÉ TỪ CỬA SỔ XUỐNG ĐẤT:

CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 20: PHAO LÔ ĐI TRUYỀN GIẢNG KHẮP MỌI MIỀN CHO DÂN NGOẠI. LÀM PHÉP LẠ CỨU SỐNG NGƯỜI TÉ TỪ CỬA SỔ XUỐNG ĐẤT:

Công-vụ 20
Phao-lô tại xứ Ma-xê-đoan và xứ Gờ-réc
1Khi sự rối-loạn yên rồi, Phao-lô vời các môn-đồ đến, khuyên-bảo xong, thì từ giã mà đi đến xứ Ma-xê-đoan. 2Người trải khắp trong miền nầy, dùng nhiều lời khuyên-bảo các tín-đồ; rồi tới nước Gờ-réc, 3ở đó ba tháng. Lúc gần xuống thuyền qua xứ Sy-ri, thì người Giu-đa lập kế hại người, nên người định trải qua xứ Ma-xê-đoan mà trở về. 4Sô-ba-tê, con Bi-ru, quê thành Bê-rê, cùng đi với người, lại có A-ri-tạc và Sê-cun-đu quê thành Tê-sa-lô-ni-ca, Gai-út quê thành Đẹt-bơ và Ti-mô-thê; Ti-chi-cơ và Trô-phim đều quê ở cõi A-si. 5Những người nầy đi trước, đợi chúng ta tại thành Trô-ách. 6Còn chúng ta, khi những ngày ăn bánh không men qua rồi, thì xuống thuyền tại thành Phi-líp, trong năm ngày gặp nhau tại thành Trô-ách, rồi chúng ta ở lại đó bảy ngày.
Phao-lô tại thành Trô-ách
7Ngày thứ nhứt trong tuần-lễ, chúng ta đang nhóm lại để bẻ bánh; Phao-lô phải đi ngày mai, nên người nói chuyện với các môn-đồ, và cứ giảng luôn cho đến nửa đêm, 8có nhiều đèn trong phòng cao mà chúng ta đương nhóm lại. 9Một gã tuổi trẻ tên là Ơ-tích, ngồi trên cửa sổ, ngủ gục trong khi Phao-lô giảng rất dài; và bị ngủ mê quá, nên từ tầng lầu thứ ba té xuống, lúc đỡ dậy đã thấy chết rồi. 10Nhưng, Phao-lô bước xuống, nghiêng mình trên người, ôm lấy mà nói rằng: Chớ bối-rối, linh-hồn còn ở trong người. 11Phao-lô lại trở lên, bẻ bánh mà ăn; giảng-luận lâu cho đến sáng mới đi. 12Còn gã tuổi trẻ người ta đem đi, thì được sống, sự ấy làm cho mọi người đều được yên-ủi lắm.
Phao-lô đi đến thành Mi-lê
13Còn chúng ta, thì đi trước, chạy thuyền đến thành A-sốt, là nơi chúng ta phải gặp Phao-lô; người đã định vậy, vì muốn đi bộ. 14Chúng ta gặp người tại thành A-sốt, bèn đem người đi với, cùng đến thành Mi-ti-len. 15Rồi đi từ nơi đó, vẫn theo đường biển, ngày mai đến ngang đảo Chi-ô. Qua ngày sau, chúng ta ghé vào thành Sa-mốt, cách một ngày nữa, thì tới thành Mi-lê. 16Vì Phao-lô đã quyết-định đi qua trước thành Ê-phê-sô, song không dừng lại tại đó, e cho chậm-trễ trong cõi A-si. Người vội đi đặng có thể đến thành Giê-ru-sa-lem kịp ngày lễ Ngũ-tuần.
Lời Phao-lô giảng cho các mục-sư ở thành Ê-phê-sô
17Bấy giờ, Phao-lô sai người ở thành Mi-lê đi tới thành Ê-phê-sô, mời các trưởng-lão trong Hội-thánh đến. 18Khi các người ấy đã nhóm cùng người, người nói rằng: Từ ngày tôi mới đến cõi A-si, hằng ăn ở luôn với anh em cách nào, anh em vẫn biết, 19tôi hầu việc Chúa cách khiêm-nhường, phải nhiều nước mắt, và ở giữa sự thử-thách mà người Giu-đa đã lập mưu hại tôi. 20Anh em biết tôi chẳng trễ-nải rao-truyền mọi điều ích-lợi cho anh em, chẳng giấu điều chi hết, lại biết tôi đã dạy anh em hoặc giữa công-chúng, hoặc từ nhà nầy sang nhà kia, 21giảng cho người Giu-đa như cho người Gờ-réc về sự ăn-năn đối với Đức Chúa Trời, và đức-tin trong Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta.
22Kìa, nay bị Đức Thánh-Linh ràng-buộc, tôi đi đến thành Giê-ru-sa-lem, chẳng biết điều chi sẽ xảy đến cho tôi ở đó; 23duy Đức Thánh-Linh đã bảo trước cho tôi rằng từ thành nầy sang thành khác dây xích và hoạn-nạn đương đợi tôi đó. 24Nhưng tôi chẳng kể sự sống mình làm quí, miễn chạy cho xong việc đua tôi và chức-vụ tôi đã lãnh nơi Đức Chúa Jêsus, để mà làm chứng về Tin-lành của ơn Đức Chúa Trời. 25Hiện bây giờ, tôi biết rằng giữa anh em mà tôi đã ghé qua giảng về nước Đức Chúa Trời, thì chẳng có một ai sẽ thấy mặt tôi nữa. 26Nên bữa nay tôi nói quyết trước mặt các anh em rằng tôi tinh sạch về huyết anh em hết thảy. 27Vì tôi không trễ-nải một chút nào để tỏ ra cho biết hết thảy ý-muốn của Đức Chúa Trời.
28Anh em hãy giữ lấy mình, và luôn cả bầy mà Đức Thánh-Linh đã lập anh em làm kẻ coi-sóc, để chăn Hội-thánh của Đức Chúa Trời, mà Ngài đã mua bằng chính huyết mình. 29Còn tôi biết rằng sau khi tôi đi, sẽ có muông-sói dữ-tợn xen vào trong vòng anh em, chẳng tiếc bầy đâu; 30lại giữa anh em cũng sẽ có những người nói lời hung-ác dấy lên, ráng sức dỗ môn-đồ theo họ. 31Vậy, hãy tỉnh-thức, nhớ lại rằng trong ba năm hằng đêm và ngày, tôi hằng chảy nước mắt ra mà khuyên-bảo cho mọi người luôn. 32Bây giờ, tôi giao-phó anh em cho Đức Chúa Trời và cho đạo của ơn Ngài, là giao-phó cho Đấng có thể gây-dựng, và ban gia-tài cho anh em chung với hết thảy những người được nên thánh. 33Tôi chẳng ham bạc, vàng, hay là áo-xống của ai hết. 34Chính anh em biết rằng hai bàn tay nầy đã làm ra sự cần-dùng của tôi và của đồng-bạn tôi. 35Tôi từng bày-bảo luôn cho anh em rằng phải chịu khó làm việc như vậy, để giúp-đỡ người yếu-đuối, và nhớ lại lời chính Đức Chúa Jêsus có phán rằng: Ban cho thì có phước hơn là nhận-lãnh.
36Phao-lô nói lời đó xong, bèn quì xuống và cầu-nguyện với hết thảy các người ấy. 37Ai nấy đều khóc lắm ôm lấy cổ Phao-lô mà hôn, 38lấy làm buồn-bực nhứt là vì nghe người nói rằng anh em sẽ chẳng thấy mặt mình nữa. Đoạn, đưa người xuống tàu.

Amen. Amen.
Chúng ta học… bài học Phao-lô, cứ đi và cứ đi, cứ đi, không cần nghĩ. Khi là một người truyền giáo thì đi từ chỗ này tới chỗ kia, tới chỗ nọ. Chúa biểu mình đi đâu, mình đi đó. Rồi Phao-lô cũng biết rằng ông sẽ bị hoạn nạn và bị bắt cầm tù, cho nên ông sẽ không có đến thành Giê-ru-sa-lem để môn đồ sẽ không có thấy mặt Phao-lô nữa. Phao-lô đã tiên đoán về cái sự hiện thấy, về Thánh Linh của Chúa mách cho ông biết. Nhưng ông cũng phải vâng lời, thà vâng lời Chúa còn hơn là vâng lời người ta. Mình biết công việc nó xảy đến, nhưng mà đó là cuối cuộc đời của Phao-lô rồi. Phao-lô đã làm xong công việc, thì Chúa cho ông đến nơi đó để mà ông nghỉ.

Thì ngày hôm nay, ông cũng có rất là nhiều người môn đồ theo ông, và ông đã huấn luyện để mà họ tiếp tục cái chức vụ của Phao-lô, đi ra truyền giáo cho những người dân ngoại. Một cái điều phép lạ là chúng ta thấy là một cái người họ ngồi ở trên cửa sổ mà nghe Phao-lô giảng, mà tới mà ngủ gục, mà té xuống từ cửa sổ, mà té xuống đất chết. Nhưng mà Chúa đã làm việc để cho mọi người thấy rằng Đức Chúa Trời vẫn còn làm phép lạ. Ông xuống và ông thấy, ông nói: “Linh hồn còn ở trong người.” Ông nhìn, ông thấy không có… quỷ nó chưa có giết được. Thì ra, người ta đem đi thì thấy ông này còn sống. Mọi người đều mừng rỡ và thấy rằng công việc của Đức Chúa Trời làm việc qua Phao-lô rất là lạ lùng. Ông… tối ngày ông đã nói rằng: “Tôi hầu việc…”

Tối ngày ông đã nói rằng: “Tôi hầu việc Chúa cách khiêm nhường, nhiều nước mắt và ở giữa nhiều thử thách mà người Giu-đa đã lập mưu hại tôi.” Người Giu-đa là những cái người mà hại Phao-lô nhiều nhất. Tất cả họ đều là những người cũng giống như những người môn đồ của Chúa, mà họ đi sai đường. Họ là những người biết đạo Chúa, nhưng mà họ không có tin Chúa Giê-xu. Chính là những người làm khổ Phao-lô nhiều nhất. Ngày hôm nay chúng ta cũng vậy, nhất là những người ở trong nhà thờ, những người mục sư, những người nói theo đạo Tin Lành của Chúa, là những người nói xấu tôi nhiều nhất, và đặt đủ điều hết để mà nói mình là tà giáo.

Những cái người mà họ bị con quỷ nó bịt mắt, bịt tay, và họ kiêu ngạo. Họ cho mình là những cái người đi đúng, còn những người kia là những người đi sai. Là những cái người lên mình kiêu ngạo, cho nên bị sụp bẫy vào quỷ Sa-tan mà không hay biết. Rốt cuộc đời của họ đi địa ngục đời đời vì lên mình kiêu ngạo. Ông Phao-lô đi đâu thì cứ giảng có bấy nhiêu thôi: giảng sự ăn năn đối với Đức Chúa Trời và đức tin trong Đức Chúa Giê-xu Christ.

Cái nền đạo Chúa chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi — không có khó khăn, không có phức tạp, không có phải học nguyên một cái trường thần học để mà mới cắt nghĩa được Kinh Thánh. Phao-lô đi tới đâu cũng nói về sự ăn năn: dọn sạch lòng đi, kiêng ăn, cầu nguyện đi để gặp Chúa, và phải có đức tin nơi Đức Chúa Giê-xu Christ. Không có đức tin thì công việc mình là vô ích. Chúng ta có thân thể bệnh hoạn, nhưng chúng ta ăn năn và lấy đức tin của mình trong Chúa Giê-xu Christ thì bệnh hoạn nó đều tan biến hết. Rồi chúng ta có một thân thể khỏe mạnh, có tấm lòng nhu mì, khiêm nhường, nhận lãnh Thánh Linh. Và chúng ta nhận Thánh Linh để đi làm gì? Để đi truyền giáo, để đi nói cho những người khác biết về đức tin của mình. Chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Công việc của Phao-lô làm từ đầu cho đến cuối là chỉ có bấy nhiêu đó thôi, không có cái gì mà khó khăn như ngày hôm nay.

Có nhiều người biểu làm chứng cho người đó tin Chúa: “Tôi không biết nói gì. Đạo dòng.” Mà không biết nói cái gì. Vậy là tin Chúa cái gì? Tôi đâu biết nói gì đâu. Con quỷ nó bịt miệng, chắc không biết nói gì hết. Đi đâu ai hỏi: “Mình có tin Chúa không?” — chối Chúa leo lẻo, chối luôn. Xin Chúa thương xót cho tất cả mọi người chúng ta đều mở con mắt tâm linh ra, rồi thấy rằng công việc của Đức Chúa Trời rất là dễ dàng: chỉ cần đi công bố cho mọi người phải ăn năn, ăn năn, ăn năn.

Tội lỗi, người nào cũng tội đầy đầu. Nó nói: “Tôi đâu có tội gì đâu, tôi đâu giết người đâu, tôi đâu có cắp trộm đâu, biểu ăn năn cái gì, tôi đâu có tội gì đâu.” Nói lèo lèo lèo lèo các bạn ơi. Ông đã nói rằng: “Đức Thánh Linh đã báo trước cho tôi rằng, từ thành này sang thành khác, dây xích và hoạn nạn đương đợi tôi đó. Nhưng tôi chẳng kể sự sống mình làm quý, miễn chạy cho xong việc đua tôi, và chức vụ mà tôi lãnh nơi Đức Chúa Giê-xu Christ, để mà làm chứng về Tin Lành của ơn Đức Chúa Trời.”

Ông đi đâu, ông cũng làm chứng về Tin Lành của nước Đức Chúa Trời. Mọi người không phải là ông giảng cái đạo, cái tôn giáo. Cái Tin Lành là cái tin mừng rằng Chúa Giê-xu đã chịu chết vì tội lỗi của chúng ta; chúng ta ăn năn để tội của chúng ta được tha thứ, và chúng ta được hưởng nước Thiên Đàng, đi từ sự chết mà đến sự sống — sự chết của thân thể, của tâm linh của mình — mà đến sự sống. Ở trên trần gian này chúng ta sẽ được hưởng sự sống của Thánh Linh hà hơi vào chúng ta. Chúng ta cảm nhận được chúng ta đang sống trên nước Thiên Đàng trần gian này, rồi chúng ta mới được hưởng nước Thiên Đàng ở trên Thiên Đàng thật sự.

Chúng ta được tự do hoàn toàn, không còn bị lệ thuộc vào một cái gì trên trần gian này nữa. Các bạn nào còn cảm nhận mình còn bị trói một cái gì đó là các bạn sẽ mất cái điều đó. Nếu mà các bạn ham tiền, ham sắc đẹp, ham diện, ham sửa soạn, ham gì đó, là chúng ta sẽ mất cái đó.

Để chi? Chúa dạy chúng ta bài học để chúng ta được hưởng nước Thiên Đàng. Phải bỏ hết tất cả, coi mọi sự là lỗ. Ông Phao-lô cứ nói là hãy giữ lấy mình và luôn cả bầy mà Thánh Linh đã lập anh em làm coi sóc, để chăn Hội Thánh của Đức Chúa Trời mà Ngài đã mua bằng chính huyết của Ngài. Giữ lấy mình trước, đừng có nói giữ người khác. Nếu chúng ta không giữ mình được thì đừng có giữ người khác, làm một cái gương xấu cho những người xung quanh, nhất là những người đi hầu việc Chúa.

Đi ra nói tôi là mục sư này kia, mà mê tiền, để vợ trên đầu trên cổ mình. Vợ phá một tiếng, ông chạy. Các bạn nhìn thử, các bạn vô mấy cái nhà thờ rồi, mắt các bạn nhìn cái cách ông đối với vợ ông. Vợ, bà, ông nào cũng bị vợ nắm đầu hết các bạn ơi. Không giữ lấy mình được, làm sao giữ Hội Thánh bầy mà Đức Thánh Linh giao cho coi sóc, được dẫn hết đi địa ngục đời đời. Nguy hiểm cho họ, linh hồn của họ rồi nguy hiểm cho cả bầy mà Chúa đã giao cho họ nữa.

Tôi đi vào rồi tôi chạy trốn hết. Lần đầu tiên mà tôi vô cái nhà thờ xong rồi, tôi coi ông mục sư đối với bà vợ. Bà vợ có nắm đầu ông mục sư hay không? Bà phán, ông chạy chắc chắc chắc. Tôi nói: ông mục sư mà sợ vợ, mà sợ Chúa cái gì? Thôi, bỏ, chạy.

Tôi cứ đi vòng vòng vậy đó, các bạn. Các bạn, Chúa cho mình có sự khôn ngoan, có con mắt tâm linh. Mình nhìn, mình nhìn trái, mình biết cái cây nó như thế nào. Mình nhìn, mình nhìn trái, mình biết cái cây nó như thế nào, nó rõ rệt như là giữa ban ngày, nhìn là biết cây hả các bạn ơi. Không có trốn khỏi những cặp mắt nhìn của những người khác.

Có một số người họ không có Thánh Linh, họ không biết nhìn, các bạn, tại vì họ thấy ông mục sư cũng giống như tôi. Tôi ở nhà tôi cũng sợ vợ, ông mục sư cũng sợ vợ, có gì đâu. Quý vợ, nể vợ, có gì đâu ông sợ vợ. Nó bậy, nó bạ. Lady first, đàn bà là số một trong gia đình. Nói vậy đó các bạn. Nhưng Đức Chúa Trời không chấp nhận như vậy.

Chúa dạy đàn ông phải là chủ gia đình, cai trị vợ con, cai trị nhà riêng mình trước rồi mới lo cho công việc nhà của Đức Chúa Trời được. Đó là các bạn đọc Kinh Thánh, các bạn sẽ thấy cái điều đó là Chúa huấn luyện những người đàn ông. Đàn ông phải ra đàn ông. Đàn ông không phải là một người chết nhát và sợ vợ được, nhất là những người lãnh đạo, nhất là những người chấp sự trong nhà thờ, là những cái người phải làm gương tốt cho những cái người tín hữu khác.

Họ làm gương xấu là cả nguyên cái nhà thờ đều giống nhau hết, các bạn ơi. Đó là họ bắt chước với nhau, và cái linh đó — cái linh Giê-sa-bên — nó nhập vô bà mục sư là nó nhập hết vào tất cả những người tín hữu ở trong nhà thờ. Rất là nguy hiểm khi mà chúng ta đi vào một cái nhóm đông người, nó copy với nhau ra sạch sẽ, không có người nào mà khác được các bạn. Chúng ta ở một mình, chúng ta còn giữ vững đức tin.

Chúng ta vào đám đông, chúng ta biến thành những người giống hệt với nhau trong cái đám đông. Nếu chúng ta không biến thành giống họ thì chúng ta bị người ta loại ra ngay, không để chúng ta yên đâu. Đó là cái đoàn thể, ai nấy cũng giống nhau hết, copy với nhau. Mày không giống thì tao loại mày ra.

Thí dụ như bây giờ chúng ta không có đeo vòng vàng, hột soàn, không son phấn. Chúng ta đi vào một cái nơi thờ phượng Chúa mà người ta ăn mặc sang trọng, người nào người nấy diện lên, son phấn, đeo vòng vàng, hột soàn. Chúng ta tự nguyện, chúng ta phải tự đi ra, tại vì chúng ta không giống ai hết. Những cặp mắt cứ liếc liếc, dòm dòm chúng ta, và họ coi chúng ta như là cái đồ rơm rác.

Tôi bị chửi rồi các bạn. “Dược sĩ gì không có một cục hột soàn đeo!” Tôi nói: “Tôi nói tôi muốn mua bao nhiêu cục cũng có vậy mà, tại vì tôi không thích.” “Hột soàn mà không thích? Vậy là bà người trên cung trăng rớt xuống hả? Đàn bà nào cũng thích hột soàn, vàng vòng hết đó bà ơi. Bà trên cung trăng rớt xuống à?” Nó nói vô mặt mình mà nói trước mặt mọi người luôn các bạn. Nó chọc để cho mình đi ra khỏi cái nhóm của nó, tại vì nó cảm nhận có sự nhột nhạt, không giống họ.

Quỷ nó mở miệng cho những người nói để mà cho mình tự mình rút lui đi. “Chúng tôi ở đây toàn như vậy hết trơn, bà vô không giống ai hết trơn.” Nó như vậy đó. Rồi khi chúng ta mà đội khăn vào nữa thì nó còn nói cỡ nào nữa! Cầu nguyện đội khăn, nó cười, phun nước miếng: “Tà giáo! Bây giờ không còn gì đâu, ai làm nữa. Bà phải để mái tóc cho đẹp chứ. Đi đâu phải diện, có cái tóc mới đẹp mà đội lên cái khăn, không giống ai. Làm vậy xấu xí, cái mặt…” Nó chọc mình để cho mình đi ra khỏi nhóm của nó.

Các bạn ơi, rất là nguy hiểm. Thì chúng ta là những cái người đi làm công việc Chúa, là chúng ta phải tự giữ lấy mình trước. Giữ lấy mình để khỏi bị ô uế của thế gian. Đi tới đâu là những cái gì của thế gian dơ bẩn, nó cứ bám vào, nó bám vào, nó bám vào. Bụi bặm ở đâu cũng có, rác rến ở đâu cũng có, các bạn. Không thể nào mà tránh bụi bặm và rác rến được.

Chúng ta phải phủi nó đi ra. Áo chúng ta dính bẩn, chúng ta phải đi giặt cho nó sạch cái chỗ đó, để chúng ta mặc một cái áo trắng tinh, vì Đức Chúa Trời ghét những cái tội lỗi. Khi mà chúng ta làm buồn Thánh Linh rồi, là Thánh Linh không nhìn chúng ta nữa, rồi quỷ nó bám vào, nó cướp, giết và hủy diệt. Chúa nói là những cái bọn quỷ là chỉ đến để cướp, giết và hủy diệt mà thôi, không làm gì được hết trơn.

Nó đến là nó cướp trước cái đã. Cướp tài sản của chúng ta mà chúng ta không ăn năn, là nó sẽ đến mà nó sẽ giết chúng ta chết, chết yểu, chết trước cái ngày hạn định của Chúa. Bởi vậy, chúng ta phải nhìn quanh, nhìn quắt, thấy chúng ta làm cái gì sai, chúng ta phải ăn năn ngay để chúng ta được sống. Chúng ta sống với những người xung quanh chúng ta là những người hung ác. Ít có ai mà là người lương thiện. Thế gian là gian như thế. Tại sao người ta gọi là thế gian? Tại vì người nào cũng gian đó, các bạn ơi. Đừng có tin những cái người ở trong thế gian, mà bây giờ thế gian nó bước vào nhà thờ. Ở trong nhà thờ, bao nhiêu người đi lợi dụng, gạt gẫm với nhau, họ nói là họ là những cái người tin Chúa rồi, họ vào đó để mà họ bóc lột, đập, đâm, chém nhau ở trong cái nơi nhà thờ. Kinh hoàng, thời kỳ cuối cùng rồi các bạn ơi, không còn như ngày xưa nữa.

Hãy tỉnh thức. Ông Phao-lô cứ dặn hoài: tỉnh thức, tỉnh thức, đừng có ngủ, tỉnh thức, tỉnh thức. Chúng ta nhờ Thánh Linh của Chúa đánh thức chúng ta. Xin Chúa cho con đừng có ngủ. Khi con ngủ mê thì Thánh Linh đánh thức con, đừng để con ngủ. Ngủ là quỷ nó lại, nó giết chúng ta ngay. Phao-lô nhấn mạnh rằng: hãy ban cho có phước hơn nhận lãnh. Người nào cũng ham, ôm, ôm, ôm vô, nhận, nhận, nhận. Ai cho cái gì cũng mừng, ai cho cái gì cũng mừng, cũng vui. Đi làm công việc Chúa, đi tới đâu, người ta mời, mời, người ta tặng quà, người ta cho quà. Rất là vui mừng. Nhận được một rồi, nhận được hai rồi, nhận được ba rồi, nhận, nhận, nhận, nhận riết rồi là quên mất mình là cái con người như thế nào. Quỷ nó dùng cái sự tham lam của con người mà nó cướp linh hồn của con người đó. Tham lam của con người mà nó cướp linh hồn của con người đó.

Chúng ta có hy sinh không? Chúng ta ban cho là chúng ta hy sinh. Có bao nhiêu cho rồi, Chúa sẽ đổ xuống cho chúng ta nữa. Rồi chúng ta cứ ban cho, ban hoài không hết, các bạn ơi. Các bạn chưa có từng làm thôi, chứ mà các bạn cứ là một cái óng dẫn từ trời đi cho người khác rồi Chúa sẽ đổ lại cho bạn. Chúa nói: “Ta sẽ đo lường những cái gì ngươi cho người khác, Ta lường lại cho ngươi bằng cái đo lường đó.” Chúng ta đo lường một cái quặng nhỏ xíu thì Chúa cũng sẽ cho lại chúng ta chút xíu thôi. Chúng ta cho lường cho người khác như thế nào thì Đức Chúa Trời sẽ lường lại cho chúng ta bằng cái lường đó. Chúng ta bắt đầu làm thử thì chúng ta sẽ thấy rằng con đường của Chúa Giê-xu là con đường hy sinh. Hy sinh nhưng mà được phần thưởng rất là lớn trên nước thiên đàng.

Xin Chúa cho chúng ta làm những cái công việc như là Phao-lô đã làm. Ông nói: “Tôi chẳng ham bạc, vàng hay là áo sống của ai hết. Chính anh em biết rằng hai bàn tay này đã làm ra sự cần dùng của tôi và của đồng bạn tôi.” Ông tự làm ra để ông sống và còn ban cho những người bạn đi làm chung của ông nữa. Ông không có nhận lãnh. Người ta cho ông, ông không nhận. Nhận thì rất là vui mừng, nhưng nhận rồi, nhận nữa, nhận nữa, nhận nữa — cái túi tham nó không có đáy, các bạn ơi. Các bạn thử coi, ngày xưa tôi cũng vậy. Thấy tiền cái là mừng lắm, có bao nhiêu cũng không đủ. Cái túi nó là bằng cao su, cái túi đựng tiền nó giãn hoài, nó không bao giờ đầy hết, ngộ lắm. Con đường đó tôi đã đi qua rồi, các bạn ơi. Cái túi đựng tiền đó là cái túi bằng cao su, nó giãn, nó không bao giờ đầy được. Vì cớ đó, chúng ta cứ ôm vô, đổ vô, đổ vô, đổ vô, không bao giờ đầy. Rồi con quỷ nó cướp sạch sẽ hết. Nó để cho chúng ta như vậy để mà nó cướp cho nhiều. Khi chúng ta có nhiều rồi thì nó mới cướp, còn có ít nó không có cướp. Nó để cho được nhiều, nhiều, nhiều, nhiều, nó mới đi cướp.

Cũng giống như ngày hôm nay có một số người bác sĩ đi tham, lấy tiền của chính phủ, gian lận, ăn tiền của chính phủ, lấy. Người ta biết mình ăn gian đó. Lấy tiền của chính phủ làm gian lận. Nhưng mà ít, người ta không có bắt. Lấy cho nhiều, cho nhiều. Mười năm sau, mua nhà, mua cửa, tưởng đâu không ai biết. Mình lấy mua nhà, mua cho bự, mua xe, mua sắm, xài, xài, xài, xài, xài, xong người ta lấy lại mà còn phạt tiền. Lấy lại, ăn một phải bị lấy lại gấp bảy lần, ăn mười đồng bị trả lại bảy mươi đồng, sạch sẽ hết, còn bị tù đày nữa các bạn. Đó là công việc của quỷ Sa-tan. Nó làm cho con người u mê, u mê là tưởng không ai biết, rồi cái làm, làm, làm, làm, làm, xong tới hồi mà mất hết mà còn bị tù đày. Cái túi tham nó không đáy là như vậy.

Nếu mà chúng ta vừa tham chút xíu, chúng ta bị cái roi quất lên cái “ành”, là chúng ta phải cảm ơn Chúa vì Chúa cho chúng ta bài học sớm để chúng ta ăn năn cái tội tham lam, để chúng ta không bị hư mất linh hồn và chúng ta được hưởng nước thiên đàng.

Tại vì cái mạng sống của chúng ta không giữ được trên thế gian này đâu. Người nào cũng sống cao lắm là 120 tuổi. Chúa đã cho 120 tuổi rồi, rồi cũng chết. Chết là đi địa ngục đời đời, không có xứng đáng với cái đồng tiền của chúng ta. Tham lam, ích kỷ. Chúng ta ra đời với hai bàn tay trắng, chúng ta ra đi cũng hai bàn tay trắng. Chúng ta phải cảm ơn Chúa. Cảm ơn Chúa dạy con bài học. Con có tham lam, con có muốn lấy của người khác, con không có muốn ban cho ai, con chỉ muốn nhận lãnh, nhận lãnh, và con — đó là cái tánh ích kỷ của con. Xin Chúa thương xót, tha thứ tội lỗi cho con. Cảm tạ ơn Chúa. Xin Chúa cho chúng ta biết vâng lời Chúa, làm những cái điều gì ích lợi cho công việc của Chúa thì làm. Đừng để chúng ta làm những cái điều gì xấu hổ danh của Chúa, ô uế danh Thánh của Ngài. Chúng ta có tội, chúng ta biết ăn năn để tội lỗi của chúng ta được tha và đời sống của chúng ta được phước hạnh. Xin Thánh Linh của Chúa cáo trách chúng ta ngày và đêm. Mỗi ngày, chúng ta phải nhìn lại để xét lòng của chúng ta coi chúng ta có đối với Đức Chúa Trời là số một hay là chúng ta để Chúa là cái cuối cùng của cuộc đời chúng ta. Chúng ta để con của chúng ta là số một, chúng ta để chồng của chúng ta là số một, chúng ta để tiền của chúng ta là số một, chúng ta để chiếc xe của chúng ta là số một. Quỷ nó đưa tới tất cả những cái gì chúng ta ham mê của thế gian để rồi chúng ta mất linh hồn. Đó là công việc của quỷ Sa-tan. Chệch một chút xíu, chúng ta nhìn qua, nhìn lại là chúng ta đã té ngã ngay.

Xin Chúa nhắc nhở chúng ta mỗi ngày, chúng ta phải nhìn xem, nhìn lại chính mình và ăn năn tội lỗi của mình để linh hồn của mình được cứu rỗi. Tôi, xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Trời, cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con nói những lời đến từ Thánh Linh của Ngài cho chúng con biết. Luôn luôn nhìn xem cuộc đời của chúng con mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, để chúng con biết ăn năn và nhận lãnh Thánh Linh của Chúa, để chúng con sống một cuộc đời thánh sạch, đẹp lòng Cha mọi đàng, và đừng để chúng con ham nhận lãnh những cái gì thuộc về thế gian. Chúng con cần Ngài ban phước cho chúng con, chứ không thuộc về thế gian. Chúng con biết rằng của cải đời này chỉ là tạm bợ. Những cái gì con làm cho Chúa còn lại đời đời. Xin Thánh Linh của Chúa nhắc nhở chúng con luôn luôn, chúng con đề cao cảnh giác mà sống chiến thắng, một cuộc đời thắng khỏi mọi tội lỗi của thế gian. Con cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin cho Cha. Con nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.

.