XUẤT Ê DÍP TÔ KÝ 33-34: DÂN Y-SƠ-RA-ÊN LÀ MỘT DÂN CỨNG CỔ NHƯNG ĐỨC GIÊ-HÔ-VA VẪN CÒN THƯƠNG NHỜ LỜI CẦU THAY CỦA MÔI-SE VÀ BIẾT ĂN NĂN

https://www.mediafire.com/file/wc1hhzdfw49g4kd/Xua%25CC%2582%25CC%2581t_e%25CC%2582_di%25CC%2581p_to%25CC%2582_ky%25CC%2581_33-34.m4a/file

XUẤT Ê DÍP TÔ KÝ 33-34: DÂN Y-SƠ-RA-ÊN LÀ MỘT DÂN CỨNG CỔ NHƯNG ĐỨC GIÊ-HÔ-VA VẪN CÒN THƯƠNG NHỜ LỜI CẦU THAY CỦA MÔI-SE VÀ BIẾT ĂN NĂN.

Xuất Ê-díp-tô Ký 33

Đức Giê-hô-va phạt và sỉ-nhục dân-sự

1Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Nầy, ngươi cùng dân-sự mà ngươi đã dẫn ra khỏi xứ Ê-díp-tô hãy từ đây đi lên xứ ta đã thề ban cho Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp, rằng: Ta sẽ ban xứ đó cho dòng-dõi ngươi. 2Ta sẽ sai một thiên-sứ đi trước ngươi, và sẽ đuổi dân Ca-na-an, dân A-mô-rít, dân Hê-tít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít, 3đặng đưa các ngươi vào xứ đượm sữa và mật; nhưng ta không cùng lên với ngươi đâu, vì ngươi là dân cứng cổ, e ta diệt ngươi dọc đường chăng.

4Khi dân-sự nghe lời hăm nầy, bèn đều để tang, không ai đeo đồ trang-sức hết. 5Vì Đức Giê-hô-va đã phán cùng Môi-se rằng: Hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên: Các ngươi là dân cứng cổ, nếu ta cùng lên với các ngươi chỉ trong một lúc, thì ta sẽ diệt các ngươi! Vậy, bây giờ, hãy cất đồ trang-sức trong mình ngươi đi, đặng ta biết liệu đãi ngươi cách nào. 6Thế thì, từ núi Hô-rếp, dân Y-sơ-ra-ên đã lột các đồ trang-sức mình.

Dựng Trại ngoài trại-quân

7Môi-se lấy Trại đem dựng xa ra ngoài trại-quân, gọi là hội-mạc, phàm ai muốn cầu-khẩn Đức Giê-hô-va, thì ra đến hội-mạc ở ngoài trại-quân. 8Vừa khi Môi-se ra đến Trại, thì cả dân-sự chỗi dậy, mỗi người đứng nơi cửa trại mình, ngó theo Môi-se cho đến khi nào người vào trong Trại rồi. 9Vừa khi người vào đó, thì trụ mây giáng xuống dừng tại cửa Trại, và Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se. 10Cả dân-sự thấy trụ mây dừng tại cửa Trại, bèn đứng dậy, rồi mỗi người đều sấp mình xuống nơi cửa trại mình.

Đức Chúa Trời đối-diện phán cùng Môi-se

11Đức Giê-hô-va đối-diện phán cùng Môi-se, như một người nói chuyện cùng bạn-hữu mình. Đoạn, Môi-se trở về trại-quân, còn kẻ hầu trẻ của người, tên là Giô-suê, con trai của Nun, không ra khỏi Trại.

12Môi-se thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Nầy, Chúa phán cùng tôi rằng: Hãy đem dân-sự nầy lên! Song Chúa chẳng cho tôi biết Chúa sai ai đi cùng tôi. Vả, Chúa có phán rằng: Ta biết ngươi vì danh ngươi, và ngươi được ơn trước mặt ta. 13Vậy bây giờ, nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin cho tôi biết đường của Chúa, để cho tôi biết Chúa và được ơn trước mặt Ngài. Xin cũng hãy nghĩ rằng dân nầy là dân của Ngài! 14Đức Giê-hô-va đáp rằng: Chính mình ta sẽ đi cùng ngươi, và ta sẽ cho ngươi an-nghỉ. 15Môi-se thưa rằng: Nếu chính mình Ngài chẳng đi, xin đừng đem chúng tôi lên khỏi đây. 16Lấy cớ chi mà người ta sẽ biết rằng tôi cùng dân-sự Ngài được ơn trước mặt Ngài? Có phải khi nào Ngài cùng đi với chúng tôi chăng? Thế thì, tôi cùng dân-sự Ngài sẽ được phân-biệt với muôn dân trên mặt đất.

Môi-se xin xem Đức Chúa Trời trong sự vinh-quang của Ngài

17Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Ta sẽ làm điều ngươi cầu-xin ta, vì ngươi được ơn trước mặt ta, và ta biết ngươi bởi danh ngươi vậy. 18Môi-se thưa rằng: Tôi xin Ngài cho tôi xem sự vinh-hiển của Ngài! 19Đức Giê-hô-va phán rằng: Ta sẽ làm cho các sự nhân-từ ta phát ra trước mặt ngươi; ta hô danh Giê-hô-va trước mặt ngươi; làm ơn cho ai ta muốn làm ơn, và thương-xót ai ta muốn thương-xót. 20Ngài lại phán rằng: Ngươi sẽ chẳng thấy được mặt ta, vì không ai thấy mặt ta mà còn sống. 21Đức Giê-hô-va lại phán: Đây có một chỗ gần ta, ngươi hãy đứng trên hòn đá; 22khi sự vinh-hiển ta đi ngang qua, ta sẽ để ngươi trong bộng đá, lấy tay ta che ngươi, cho đến chừng nào ta đã đi qua rồi. 23Ta sẽ rút tay lại, và ngươi thấy phía sau ta; nhưng thấy mặt ta chẳng được.

Xuất Ê-díp-tô Ký 34

Chúa gọi Môi-se lên núi Si-na-i, ban bảng luật mới

1Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy đục hai bảng đá như hai bảng trước; rồi ta sẽ viết trên hai bảng nầy các lời đã ở nơi hai bảng kia, mà ngươi đã làm bể. 2Ngày mai, hãy chực cho sẵn, vừa sáng lên trên đỉnh núi Si-na-i, đứng trước mặt ta tại đó. 3Không ai nên lên theo cùng ngươi hết, khắp núi không nên thấy có người, và chiên, bò cũng chẳng nên ăn cỏ nơi núi nầy nữa. 4Môi-se bèn đục hai bảng đá, y như hai bảng trước; dậy sớm, cầm theo tay hai bảng đó lên trên núi Si-na-i, y như lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn.

Đức Chúa Trời hiện ra cùng Môi-se

5Đức Giê-hô-va ngự xuống trong đám mây, đứng gần bên Môi-se và hô danh Giê-hô-va. 6Ngài đi ngang qua mặt người, hô rằng: Giê-hô-va! Giê-hô-va! là Đức Chúa Trời nhân-từ, thương-xót, chậm giận, đầy-dẫy ân-huệ và thành-thực, 7ban ơn đến ngàn đời, xá điều gian-ác, tội trọng, và tội-lỗi; nhưng chẳng kể kẻ có tội là vô-tội, và nhân tội tổ-phụ phạt đến con cháu trải ba bốn đời.

8Môi-se lật-đật cúi đầu xuống đất và thờ-lạy, mà thưa rằng: 9Lạy Chúa! Nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin hãy đi giữa chúng tôi, vì dân nầy là một dân cứng cổ. Xin hãy tha sự gian ác cùng tội-lỗi, và nhận chúng tôi làm cơ-nghiệp của Chúa.

Sự giao-ước quả-quyết

10Đức Giê-hô-va phán rằng: Nầy, ta lập một giao-ước. Trước mặt các dân-sự của ngươi, ta sẽ làm các phép lạ chưa hề có làm trên cả mặt đất, hay là nơi dân nào; và toàn dân-sự mà trong đó có ngươi, sẽ xem thấy việc Đức Giê-hô-va, vì điều ta sẽ làm cùng ngươi là một điều đáng kinh-khiếp. 11Hãy cẩn-thận về điều ta truyền cho ngươi hôm nay. Nầy, ta sẽ đuổi khỏi trước mặt ngươi dân A-mô-rít, dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít. 12Hãy cẩn-thận, đừng lập giao-ước cùng dân của xứ mà ngươi sẽ vào, e chúng nó sẽ thành cái bẫy giữa ngươi chăng. 13Nhưng các ngươi hãy phá-hủy bàn-thờ, đập bể pho tượng và đánh hạ các thần chúng nó. 14Vì ngươi đừng sấp mình xuống trước mặt chúa nào khác, bởi Đức Giê-hô-va tự xưng là Đức Chúa Trời kỵ-tà; Ngài thật là một Đức Chúa Trời kỵ-tà vậy. 15Hãy cẩn-thận đừng lập giao-ước cùng dân của xứ đó, e khi chúng nó hành dâm cùng các tà-thần chúng nó và tế các tà-thần của chúng nó, có kẻ mời, rồi ngươi ăn của-cúng họ chăng. 16Lại đừng cưới con gái chúng nó cho con trai ngươi, e khi con gái chúng nó hành-dâm với các tà-thần chúng nó, quyến-dụ con trai ngươi cũng hành-dâm cùng các tà-thần của chúng nó nữa chăng.

17Ngươi chớ đúc thần-tượng.

18Ngươi hãy giữ lễ bánh không men. Nhằm kỳ tháng lúa trổ, hãy ăn bánh không men trong bảy ngày, như ta đã truyền dặn ngươi; vì nhằm tháng đó ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

19Các con trưởng-nam đều thuộc về ta; cùng các con đực đầu lòng của bầy súc-vật ngươi, hoặc bò hoặc chiên cũng vậy. 20Nhưng ngươi sẽ bắt một chiên con hay là dê con mà chuộc một con lừa đầu lòng. Nếu chẳng chuộc nó, ngươi hãy bẻ cổ nó. Ngươi sẽ chuộc các con trưởng-nam mình; và chớ ai đi tay không đến chầu trước mặt ta.

21Trong sáu ngày ngươi hãy làm công-việc, nhưng qua ngày thứ bảy hãy nghỉ, dẫu mùa cày hay mùa gặt ngươi cũng phải nghỉ vậy.

22Đầu mùa gặt lúa mì, ngươi hãy giữ lễ của các tuần-lễ; và cuối năm giữ lễ mùa-màng.

23Thường năm ba lần, trong vòng các ngươi, mỗi người nam sẽ ra mắt Chúa Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. 24Vì ta sẽ đuổi các dân khỏi trước mặt ngươi, ta sẽ mở rộng bờ-cõi ngươi; và trong khi ngươi lên ra mắt Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, mỗi năm ba lần, thì sẽ chẳng ai tham muốn xứ ngươi hết.

25Ngươi chớ dâng huyết của con sinh tế ta cùng bánh pha men; thịt của con sinh về lễ Vượt-qua chớ nên giữ đến sáng mai.

26Ngươi sẽ đem dâng hoa-quả đầu mùa của đất sanh-sản vào đền Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời ngươi.

Ngươi chớ nấu thịt dê con trong sữa mẹ nó.

27Đức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se rằng: Hãy chép các lời nầy; vì theo các lời nầy mà ta lập giao-ước cùng ngươi và cùng Y-sơ-ra-ên.

28Môi-se ở đó cùng Đức Giê-hô-va trong bốn mươi ngày và bốn mươi đêm, không ăn bánh, cũng không uống nước; Đức Giê-hô-va chép trên hai bảng đá các lời giao-ước, tức là mười điều-răn.

Môi-se lại đem cho dân-sự hai bảng luật-pháp và các điều-răn của Đức Giê-hô-va

29Khi Môi-se tay cầm hai bảng chứng đi xuống núi Si-na-i, chẳng biết rằng da mặt mình sáng-rực bởi vì mình hầu-chuyện Đức Giê-hô-va. 30Nhưng A-rôn cùng cả dân Y-sơ-ra-ên nhìn Môi-se thấy mặt người sáng rực, sợ không dám lại gần. 31Môi-se bèn gọi họ, A-rôn cùng các hội-trưởng đến gần; rồi nói chuyện cùng họ. 32Kế sau, cả dân Y-sơ-ra-ên đến gần, người truyền dặn các điều của Đức Giê-hô-va đã phán dặn mình nơi núi Si-na-i. 33Môi-se thôi nói chuyện cùng họ liền lấy lúp che mặt mình lại. 34Khi Môi-se vào trước mặt Đức Giê-hô-va đặng hầu-chuyện Ngài, thì dở lúp lên cho đến chừng nào lui ra; đoạn ra nói lại cùng dân Y-sơ-ra-ên mọi lời Ngài đã phán dặn mình. 35Dân Y-sơ-ra-ên nhìn mặt Môi-se thấy da mặt người sáng-rực, thì Môi-se lấy lúp che mặt mình cho đến khi nào vào hầu-chuyện Đức Giê-hô-va.

Amen, amen.
Cảm ơn Chúa. Hôm nay chúng ta học cái bài học về dân sự của Đức Giê-hô-va. Dân Y-sơ-ra-ên là cái dân cứng cổ. Chúa gọi là những cái dân cứng cổ. Họ thấy Chúa đó, rồi họ làm ngược lại đó, họ thấy rồi họ không có vâng lời. Và tại vì ngày xưa con người là con người xác thịt, chưa có Thánh Linh ngự vào lòng, cho nên những cái lời nói, lời nói của Thánh Linh, lời Thánh đi vào cái xác thịt thì nó không có giữ được. Khi con người của chúng ta là con người xác thịt thì không có thể nào giữ những cái lời của Chúa Thánh Linh được. Hai cái tâm linh và xác thịt nó đối chọi với nhau. Muốn làm cũng không làm được.

Con người xác thịt và con người tâm linh, hai cái thái cực nó không có thể nào mà hạp với nhau được. Mà mình không biết tại sao mà cái dân Y-sơ-ra-ên nó cứng cổ. Nó thấy Chúa đó rồi nó làm ngược lại. Nó không thờ Chúa mà thờ con bò vàng. Nó là một xác thịt thì nó là như vậy. Ngày hôm nay, ngày xưa cho đến ngày hôm nay, nó vẫn như vậy. Chính tôi, ngày xưa tôi là con người xác thịt. Nói về chuyện tâm linh như là nói chuyện ăn cơm dưới đất, nói chuyện trên trời. Họ cứ nói mình là cái người ảo, không có ai làm được những cái sự thánh sạch. Mà mình cho mình là con người thánh sạch, mình lên mình kiêu ngạo, mình tối ngày cứ đoán xét người khác hoài. Họ không có tìm hiểu, và họ cứ chống đối mình.

Trong lúc con người tâm linh, nó khác hẳn với con người xác thịt. Chúng ta phải đi qua một cái ải là để cho xác thịt mình nó chết đi, rồi nó mới sống lại, nó mới trở nên một cái người tâm linh. Và con người tâm linh đó là biết vâng lời Chúa, có Thánh Linh ngự vào và làm những cái điều Chúa muốn mình làm. Chỉ có một mình Môi-se. Ngày xưa có một mình Môi-se làm được, mà trong lúc thì dân sự Y-sơ-ra-ên không người nào làm được. Cũng như A-rôn, anh của Môi-se cũng không làm được như Môi-se.

Chúng ta thấy rất là lạ, nhưng mà Đức Chúa Trời vẫn nhân từ, thương xót một cái dân cứng cổ, ngã lòng, không có biết vâng lời Chúa. Chúa cho Môi-se thấy được mặt Chúa. Ông không thấy, nhưng mà thấy phía sau lưng thôi, chứ không có thấy mặt, vì Đức Chúa Trời là Thánh, và Ngài là Ánh Sáng. Nó sáng chói cho đến khi ai mà nhìn là chết. Ai nhìn thấy mặt Ngài là chết. “Ngươi sẽ chẳng thấy được mặt Ta, vì không ai thấy mặt Ta mà còn sống.”

Các bạn thấy, con người xác thịt của chúng ta không thể nào mà nhìn thấy Chúa được, đừng có nói là nhận được Thánh Linh vào lòng, hay là thánh, vì Ngài là Thánh, Ngài không thể nào mà ở trong một cái thân thể dơ bẩn xác thịt của chúng ta được. Chúng ta phải giết chết cái xác thịt của chúng ta đi, để rồi chúng ta mới nhận lãnh Thánh Linh của Chúa được. Như là một con sâu mà nó biến thành con bướm, nó phải chui qua, nó nằm ở trong một cái kén mấy ngày, lâu ngày, không ăn, không uống, tu tỉnh mới biến thành con bướm được. Mà không có người nào mà muốn chịu đi một con đường đó. Rất là khó. Họ nghe nói là họ ngã lòng, họ sợ lắm các bạn ơi. Nghe nói kiêng ăn cầu nguyện mà sợ lắm, không dám kiêng ăn. Môi-se hồi xưa là kiêng ăn 40 ngày mà không ăn, không uống 40 ngày mà không chết.

Tôi đã được Chúa khiến có một cái tiên tri giả. Mấy người mà họ theo thờ Sa-tan, họ dâng mình cho Sa-tan là họ kiêng ăn, kiêng uống 40 ngày. Người nào cũng phải như vậy mới đi làm được công việc của quỷ Sa-tan. Trong lúc chúng ta là những người theo Chúa, chúng ta không dám hy sinh vì Chúa không có bắt buộc chúng ta, mà chúng ta phải tự nguyện làm. Nói ra là ai cũng sợ. Ngày xưa tôi cũng sợ. Tôi già rồi, 60 mấy tuổi rồi, mà kiêng ăn cầu nguyện, tôi sợ quá. Nhưng mà tôi bắt đầu tôi làm. Tôi làm thì người này người kia nói: “Ôi, kiêng ăn rồi nó giộp bẻ, rồi chở nhà thương đi không kịp đó. Bao nhiêu người bị giộp bẻ đó. Kiêng ăn cầu nguyện cái gì. Thời này Chúa không có biểu mình kiêng ăn cầu nguyện đâu.” Cứ nói này nói kia.

Nhưng mà cảm ơn Chúa là tôi kiêng ăn ba ngày đầu, tôi không có ăn gì hết. Các bạn thử. Khi ăn 3 ngày, không có ăn. Nhưng mà các bạn làm 1 ngày mà các bạn thấy tốt. Các bạn làm 2 ngày, các bạn thấy ok. Các bạn đi ngày thứ 3 mà các bạn thấy không có đói, không có mệt mỏi, có nghĩa là các bạn là con người tâm linh rồi, thì các bạn mới tiếp tục kiêng ăn những ngày kế tiếp. Còn các bạn mà là xác thịt là các bạn chỉ kiêng ăn một ngày là đói rã rượi, không thể nào mà đi đến hai ngày luôn.

Nhưng mà từ các bạn biết là các bạn là con người xác thịt, thì các bạn dọn sạch lòng, dọn nữa, dọn hoài, dọn rồi đuổi hết tất cả những cái linh xấu xa ở trong mình, nó chạy ra ào ào ào các bạn ơi. Làm theo cách 5 ngón tay, nó chạy ra ào ào ào ào hết.

Khi mà con người của chúng ta đã sạch sẽ hết tất cả những cái dơ bẩn rồi, chúng ta kiêng ăn ngày thứ tư là khỏe hơn cái ngày thứ ba, thì chúng ta có thể đi tiếp tục. Chúng ta có thể kiêng ăn lâu 40 ngày thì chúng ta uống nước súp cũng ok, chúng ta cầu nguyện Chúa. Chúng ta lớn tuổi rồi, chúng ta nấu cái xương súp hay là nấu rau củ quả, nấu xương này kia lại, uống nước trong thôi, không có ăn, uống nước trong thôi để cái xác cho mấy người kia ăn. Thì uống như vậy mà 40 ngày, càng ngày càng khỏe ra, nó khỏe ra, nó ốm bớt, nhưng mà nó trẻ ra, nó khỏe nữa, nó trẻ ra, trẻ hơn 10 tuổi.

Rất là tuyệt vời. Chúa rất là đẹp lòng khi chúng ta hy sinh cho Chúa một cái gì đó. Bao nhiêu người Chúa đã hy sinh cho chúng ta, mà không dám dành một cuộc hy sinh cho Chúa. Chúa Đức Giê-hô-va là Đấng nhìn thấu hết tấm lòng của mỗi người. Khi chúng ta hy sinh cho Chúa, Chúa rất là yêu chúng ta. Vì Đức Giê-hô-va là Đấng nhân từ. Ngài rất là nhân từ. Vì chúng ta cứng lòng, cứng cổ, nhưng Ngài rất là nhân từ, và Ngài có lòng thương xót, chậm giận, đầy dẫy ân huệ và thành thật, ban ơn đến ngàn đời, xá điều gian ác, tội trọng và tội lỗi. Nhưng Ngài chẳng kể kẻ có tội là vô tội, và nhân tội tổ phụ phạt đến con cháu trải ba bốn đời.

Các bạn thấy chưa? Đức Chúa Trời — người ta đọc có phân nửa thôi. Ngày hôm nay tất cả những nhà thờ, những cái nơi mà họ YouTube cũng vậy, họ giảng phân nửa thôi, họ không có giảng cái phần cuối của cái đoạn này. Họ cứ giảng Đức Giê-hô-va là nhân từ, thương xót, chậm giận, đầy dẫy ân huệ và thành thật, Ngài ban ơn đến ngàn đời, Ngài xá điều gian ác, tội trọng và tội lỗi. Chúng ta có tội, tội dĩ dãng, hiện tại và tương lai, Ngài xóa hết khi chúng ta chấp nhận Chúa Giê-xu. Chúng ta là sống trong một cái thời kỳ ân điển tốt đẹp, Chúa không có bắt tội ai nữa.

Nhưng họ bỏ cái câu cuối của cái đoạn này: “Ngài chẳng kể kẻ có tội là vô tội, và nhân tội tổ phụ phạt con cháu ba, bốn đời.” Ba đời: đời cha của mình là một, đời ông nội của mình là hai, đời ông cố của mình là ba, đời ông sơ của mình là bốn. Mình có biết ông sơ của mình, ông cố ông sơ mình có giết người hay không? Mình có biết mấy ông làm thầy bùa, thầy pháp, thầy phù thủy hay không? Mình có biết, mình biết chắc rằng họ đã thờ thần tượng. Đời cha, đời ông của mình đã là thờ thần tượng rồi, thờ thần tượng là gây ra tội lỗi trước mặt Đức Giê-hô-va. Bởi vậy chúng ta cần cái cuốn sách “Dọn sạch lòng” đó.

Ngày xưa tôi đã làm cuốn sách “Dọn rác tâm linh”. Nó còn thiếu sót, các bạn ơi. Mình cứ dọn cả đời của mình thôi à. Là tôi ra cái cuốn đầu tiên là “Dọn rác tâm linh”, người ta đã rầy la rồi: “Ôi rác gì tâm linh, mà rác ở đâu mà dọn. Bày đặt chuyện ra tà giáo. Rác đâu mà rác, tâm linh con người đâu mà rác đến. Mình tin Chúa mà rác nào.” Thay vì mình nói là “đuổi quỷ”, “tự đuổi quỷ cho mình”. Cuốn sách đó đúng là cái tên “Tự đuổi quỷ cho mình”. Nhưng mà mình nói vậy nó hơi… hơi nặng quá, cho nên mình dùng cái chữ “rác” cho nó nhẹ một chút. Nhưng mà các bạn làm, các bạn sẽ thấy quỷ nó chạy ào ào ào ào. Chính tôi là cái người đi trước đã làm và đuổi quỷ, nó chạy ra ào ào ào ào ào. Kinh khủng không, các bạn ơi. Không biết quỷ ở đâu trong người mình mà nó nhiều dữ vậy.

Khi mà… cái bài đầu tiên á, cái “Dọn rác tâm linh” á, mình làm tốt nhưng mà nó không có thỏa mãn, vì trong người mình nó vẫn còn có những cái linh nó phá hoại mình hoài. Tôi mới nói: “Chúa ơi, tại sao mà con nghe lời Chúa, con làm dọn rác tâm linh, nó ra được một mớ, nó thoải mái, nghe nhẹ nhàng, nhưng mà chưa có được sự tự do hoàn toàn trong Chúa?” Chúa mới chỉ cho tôi cái câu Kinh Thánh này là: “Đức Chúa Trời không kể kẻ có tội là vô tội, và nhân tội tổ phụ phạt con cháu đến ba tới bốn đời.” Tôi cảm ơn Chúa, là tôi nói: “Bây giờ con phải ăn năn tội cho ông bà cha mẹ tổ phụ của mình.”

Không phải là bẻ gãy. Một số người cứ nói là bây giờ mình bẻ gãy hết tất cả những cái sự rủa sả trên đời sống của ông bà cha mẹ mình, bẻ gãy, bẻ gãy, bẻ gãy. Đó là một cái sự kiêu ngạo. Đức Chúa Trời phạt mình, mà mình bẻ gãy là cái nghĩa gì? Chúng ta phải nhận tội của họ, ăn năn tội thế cho họ, và chúng ta được Chúa tha tội. Cũng như ông Môi-se đã đi ra, và ông nhận tội cho dân sự của ông, Đức Chúa Trời đẹp lòng, chứ ông không có bẻ gãy, bẻ gãy những cái tội của họ họ đã làm. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, tôi bẻ gãy hết tất cả những tội lỗi của ông bà cha mẹ tôi để lại cho tôi, và tôi bây giờ tôi được tự do làm công việc của Chúa.

Nhà thờ bây giờ có một số người đi ra đuổi quỷ, nói như vậy. Tôi nghe tôi rất là run sợ. Tôi nói: “Chúa ơi, tại sao họ dám bẻ gãy những cái gì mà Chúa đã làm?” Chúa dạy chúng ta là nhận tội. Chúa nhân tội tổ phụ phạt chúng ta, thì chúng ta phải nhận tội tổ phụ chúng ta, và ăn năn tội tổ phụ chúng ta nó đã đè trên chúng ta.

Tại vì cái tội tổ phụ nó đã đi vào lòng chúng ta, và chúng ta đã làm những cái tội tổ phụ của chúng ta y hệt như tổ phụ chúng ta làm. Cái đó là cái thói quen, và những cái mà nó di truyền — cái tội này, cái tội di truyền — chúng ta đã làm và có làm, chứ không phải là không có làm, vô tội. Các bạn thấy ngày nay cái cuốn “Dọn sạch lòng” đó, nó có cái phần số 1, số 2, số 3, phần cuối cùng mới là cái phần của chúng ta.

Còn có một cái phần, có một cái tội mà chúng ta không biết nên quỷ nó nhảy vào chúng ta, là nó cũng như không có tên tuổi, nó nhảy vào để rồi nó phá chúng ta. Chúa nói là: “Những cái con chuột, những cái con chồn nó vào đất của Chúa, và nó ăn hết những cái cây nho của Chúa trồng.” Chúa không có mời nó. Những cái con chuột, con chồn, nó tự nhiên nó nhảy vào. Tâm linh của chúng ta có những con quỷ, nó tự nhiên nó nhảy vào chúng ta để nó phá phách vườn nho của Chúa. Cho nên chúng ta phải đuổi, ăn năn những cái tội, và đuổi những cái linh mà chúng ta không biết nó nhảy vào chúng ta, để đời sống của chúng ta được trong sạch, mới nhận lãnh Thánh Linh của Chúa.

Tôi nhắc lại là cái cách là “năm ngón tay” là chúng ta chấp nhận tội lỗi của chúng ta. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con có phạm tội, thí dụ như tham tiền. Con có tham tiền, cái tội này đáng chết trước mặt Đức Chúa Trời. Cái tội của con là cái tội tham tiền, nó đáng bị đóng đinh trên thập tự giá. Đó là số một.

Số hai, con chấp nhận Chúa Giê-xu đã gánh thế cho cái tội tham tiền của con rồi.
Số ba, con lấy đức tin và con tin rằng Đức Chúa Trời tha thứ hết những tội lỗi tham tiền của con.
Số bốn là kể từ ngày hôm nay, con dâng cho Chúa tất cả tâm, thần, linh hồn, thân xác của con. Con quay đầu 180 độ, con sẽ bỏ hết tất cả, xin Chúa giúp cho con bỏ cái tội tham tiền của con, để rồi con được tự do trong danh Đức Chúa Giê-xu.
Cái số năm là đuổi quỷ trong danh Đức Chúa Giê-xu. Hỡi những cái linh tham tiền, “Mày phải đi ra khỏi ta chúng mày húy cút đi hết. Kể từ ngày hôm nay ta cắt đứt mọi liên lạc với chúng bay. Hãy đi ra khỏi ta. Ta thuộc về Chúa Giê-xu. Hãy đi ra khỏi ta!”

Nếu các bạn làm mà các bạn không thấy gì hết, có nghĩa là các bạn làm bằng miệng, không làm bằng cái tâm. Các bạn ngậm miệng lại, các bạn thuộc lòng nói như vậy, nhưng mà các bạn nói bằng cái tâm, đừng có nói bằng cái miệng nữa. Ngậm miệng lại và nói bằng cái tâm, với tất cả tấm lòng của mình. Và các bạn nói hoài, cho đến khi các bạn biết cái cách nói bằng cái tâm của mình rồi, là các bạn nghe cơ thể của bạn nó rung rẩy, nó nhảy tưng tưng, nó quơ tay, quơ chân, nó quay cái đầu, nó làm ói mửa, nó làm các bạn sợ luôn. Nhưng mà các bạn biết rằng nó đã được Thánh Linh của Chúa đuổi nó đi. Thánh Linh của Chúa giúp chúng ta đuổi cái tà linh này đi, chứ không phải chúng ta tự làm được một mình mình.

Đó là một cái kỹ thuật “năm ngón tay” này, nó rất là tuyệt vời mà Chúa đã nói cho tôi, và tôi đã áp dụng, mà tôi làm được, và tôi phổ biến ra nhiều người, mà nhiều người không có làm được, tại vì họ không biết nói bằng cái tâm, hay là họ biên ra giấy rồi họ để đó, họ đọc, họ làm. Phải có cái cách năm ngón tay như vậy, mà họ không học thuộc lòng được, vì con quỷ nó trói họ, nó không cho họ thuộc lòng, cho nên họ để miếng giấy trước mặt rồi họ làm. Họ nói hoài mà không có con quỷ nào đi ra. Họ nói rằng tôi… tà giáo, tôi đặt chuyện ra.

Tôi nói bậy nói bạ, rồi tung ra 5 ngón tay, 5 ngón tay. Rồi họ chống lại cách 5 ngón tay, rồi họ đá vào gai nhọn, rồi đời sống tâm linh của họ bắt đầu đi xuống, đi xuống, và bị tất cả những hoạn nạn. Tôi nhìn thấy những người nào mà chống cái cách 5 ngón tay này là những người đó bị hoạn nạn.

Họ làm không được. Họ có những cái linh nó trói buộc, những cái linh tham lam, những cái linh tham tiền, những cái linh dối gạt, những cái linh lừa dối, nói dối cho nó lợi cho mình. Những cái linh đó mà họ không có đuổi được, mà họ nói rằng cái cách 5 ngón tay là cái sự lừa dối của tôi.

Cho nên chúng ta ngày hôm nay, chúng ta phải đi phổ biến ra. Chúng ta đã làm được, và chúng ta phổ biến ra để cho nhiều người họ được mở trói, họ được mở, có sự tự do trong Chúa, để rồi Đức Giê-hô-va thương xót họ và ban phước cho chúng ta đến ngàn đời. Con cháu của chúng ta sẽ được hưởng lây, các bạn ơi.

Cảm ơn Chúa là khi tôi trở về với Chúa thì con của tôi nó cũng được hưởng phước lây với tôi. Chúa nói: tất cả những cái dòng dõi của con sẽ được phước.

Cảm tạ ơn Cha vì Ngài đã gìn giữ chúng con cho đến ngày hôm nay, và xin Ngài ở cùng chúng con cho đến đời đời. Cảm tạ ơn Cha. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.