
XUẤT Ê DÍP TÔ KÝ 23-24:
Xuất Ê-díp-tô Ký 23
Các luật-pháp đặng giữ sự công-bình
1Ngươi chớ đồn huyễn; chớ hùa cùng kẻ hung-ác đặng làm chứng dối.
2Ngươi chớ hùa đảng đông đặng làm quấy; khi ngươi làm chứng trong việc kiện-cáo, chớ nên trở theo bên phe đông mà phạm sự công-bình.
3Ngươi chớ tư-vị kẻ nghèo trong việc kiện-cáo.
4Nhược bằng ngươi gặp bò hay lừa của kẻ thù-nghịch mình đi lạc thì buộc phải đem về cho họ.
5Ngộ ngươi thấy lừa của kẻ ghét mình bị chở nặng phải quỵ, chớ khá bỏ ngơ, phải cứu nó cho được nhẹ.
6Trong cơn kiện-cáo, ngươi chớ phạm quyền-lợi của người nghèo ở giữa vòng ngươi. 7Ngươi phải tránh xa các lời giả-dối; chớ giết kẻ vô-tội và kẻ công-bình, vì ta chẳng hề tha kẻ gian-ác đâu. 8Ngươi chớ nhậm của hối-lộ, vì của hối-lộ làm mờ mắt người thượng-trí, và làm mất duyên-do của kẻ công-bình.
9Ngươi chớ hiếp-đáp người ngoại-bang, vì các ngươi đã kiều-ngụ tại xứ Ê-díp-tô, chính các ngươi hiểu-biết lòng khách ngoại-bang là thế nào.
Luật-lệ về năm Sa-bát
10Trải sáu năm ngươi hãy gieo trong đất, thâu lấy hoa-lợi, 11nhưng qua năm thứ bảy hãy để đất hoang cho nghỉ; hầu cho kẻ nghèo-khổ trong dân-sự ngươi được nhờ lấy hoa-quả đất đó, còn dư lại bao nhiêu, thú-vật ngoài đồng ăn lấy. Cũng hãy làm như vậy về vườn nho và cây ô-li-ve.
12Luôn trong sáu ngày ngươi hãy làm công-việc mình, nhưng qua ngày thứ bảy hãy nghỉ, hầu cho bò và lừa ngươi được nghỉ; cùng con trai của đầy-tớ gái và người ngoại-bang được dưỡng sức lại.
13Ngươi khá giữ hết mọi lời ta phán cùng ngươi. Chớ xưng đến danh các thần khác; chớ cho nghe danh đó ở nơi miệng ngươi ra.
Luật về các lễ trọng-thể
14Mỗi năm ba kỳ ngươi sẽ giữ lễ kính ta. 15Ngươi hãy giữ lễ bánh không men; phải ăn bánh không men trong bảy ngày về mùa tháng lúa trổ, như lời ta đã phán dặn; vì trong tháng đó ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô. Lại chẳng ai nên tay không đến trước mặt ta. 16Ngươi hãy giữ lễ mùa-màng, tức là mùa hoa-quả đầu-tiên của công-lao ngươi về các giống ngươi đã gieo ngoài đồng; và giữ lễ mùa gặt về lúc cuối năm, khi các ngươi đã hái hoa-quả của công-lao mình ngoài đồng rồi. 17Mỗi năm ba kỳ các người nam phải đến trước mặt Chúa, tức là Đức Giê-hô-va.
18Ngươi chớ dâng huyết của con sinh tế ta chung với bánh có pha men; còn mỡ của nó dâng nhằm ngày lễ kính ta, chớ để trọn đêm đến sáng mai.
19Những hoa-quả đầu mùa của đất, ngươi phải đem đến đền-thờ Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi.
Ngươi chớ nên nấu dê con trong sữa mẹ nó.
Lời hứa ban phước cho dân Y-sơ-ra-ên
20Đây nầy, ta sai một thiên-sứ đi trước mặt ngươi, đặng phù-hộ trong lúc đi đường, và đưa ngươi vào nơi ta đã dự-bị. 21Trước mặt người, ngươi khá giữ mình, phải nghe theo lời, chớ nên phản-nghịch; người sẽ chẳng tha tội ngươi đâu, vì danh ta ngự trong mình người. 22Nhưng nếu ngươi chăm-chỉ nghe lời người, cùng làm theo mọi lời ta sẽ phán, ta sẽ thù-nghịch cùng kẻ thù-nghịch ngươi, và đối-địch với kẻ đối-địch ngươi. 23Vì thiên-sứ ta sẽ đi trước mặt, đưa ngươi vào xứ của dân A-mô-rít, dân Hê-tít, dân Phê-rê-sít, dân Ca-na-an, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít, rồi ta sẽ diệt chúng nó.
24Ngươi chớ quì-lạy và hầu việc các thần chúng nó; chớ bắt-chước công-việc họ, nhưng phải diệt hết các thần đó và đạp nát các pho tượng họ đi. 25Ngươi hãy hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi; Ngài sẽ ban ơn cho vật ăn uống của ngươi, và tiêu-trừ các bịnh-hoạn giữa vòng ngươi. 26Trong xứ ngươi sẽ chẳng có đàn-bà sảo thai hay là đàn-bà son-sẻ. Ta sẽ cho ngươi được trường-thọ. 27Ta sẽ sai sự kinh-khiếp ta đi trước, hễ ngươi đến dân nào, ta sẽ làm cho dân ấy vỡ chạy lạc đường, và cho kẻ thù-nghịch ngươi xây lưng trước mặt ngươi. 28Ta sẽ sai ong lỗ đi trước đánh đuổi dân Hê-vít, dân Ca-na-an, dân Hê-tít khỏi trước mặt ngươi. 29Ta sẽ chẳng đuổi chúng nó đi hết trong một năm đâu, e khi xứ sẽ trở nên đồng vắng, và loài thú rừng sanh-sản ra đông, hại ngươi chăng; 30nhưng ta sẽ đuổi chúng nó lần lần khỏi trước mặt ngươi, cho đến chừng nào số ngươi thêm nhiều và có thể cầm đất đó làm sản-nghiệp.
31Ta sẽ phân-định bờ-cõi ngươi từ Biển-đỏ chí biển Phi-li-tin, từ đồng vắng đến sông cái; vì ta sẽ giao-phú dân đó vào tay ngươi, và ngươi sẽ đuổi chúng nó khỏi mặt mình. 32Ngươi đừng kết giao-ước cùng chúng nó, hoặc cùng các thần của chúng nó. 33Họ sẽ chẳng ở trong xứ ngươi đâu, e khi chúng nó xui cho ngươi phạm tội cùng ta mà hầu việc các thần họ chăng; điều đó chắc sẽ thành một cái bẫy cho ngươi vậy.
Xuất Ê-díp-tô Ký 24
Môi-se trở lên núi Si-na-i
1Đức Chúa Trời phán cùng Môi-se rằng: Ngươi và A-rôn, Na-đáp, và A-bi-hu cùng bảy mươi trưởng-lão Y-sơ-ra-ên hãy lên cùng Đức Giê-hô-va ở đằng xa mà lạy. 2Chỉ một mình Môi-se sẽ đến gần Đức Giê-hô-va mà thôi, còn họ không đến gần, và dân-sự cũng không lên cùng người.
3Môi-se bèn đến thuật lại cho dân-sự mọi lời phán của Đức Giê-hô-va và các luật-lệ, thì chúng đồng-thinh đáp rằng: Chúng tôi sẽ làm mọi lời Đức Giê-hô-va phán-dạy. 4Môi-se chép hết mọi lời của Đức Giê-hô-va; rồi dậy sớm, xây một bàn-thờ nơi chân núi, dựng mười hai cây trụ chỉ về mười hai chi-phái Y-sơ-ra-ên. 5Người sai kẻ trai-trẻ của dân Y-sơ-ra-ên đi dâng của-lễ thiêu và của-lễ thù-ân cho Đức Giê-hô-va bằng con bò tơ. 6Môi-se lấy phân nửa huyết đựng trong các chậu, còn phân nửa thì rưới trên bàn-thờ. 7Đoạn, người cầm quyển sách giao-ước đọc cho dân-sự nghe, thì dân-sự nói rằng: Chúng tôi sẽ làm và vâng theo mọi lời Đức Giê-hô-va phán chỉ. 8Môi-se bèn lấy huyết rưới trên mình dân-sự mà nói rằng: Đây là huyết giao-ước của Đức Giê-hô-va đã lập cùng các ngươi y theo mọi lời nầy.
9Đoạn, Môi-se và A-rôn, Na-đáp và A-bi-hu cùng bảy mươi trưởng-lão Y-sơ-ra-ên đều lên núi, 10ngó thấy Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên; dưới chân Ngài có một vật giống bích-ngọc trong ngần, khác nào như sắc trời thanh-quang. 11Ngài chẳng tra tay vào những người tôn-trọng trong vòng dân Y-sơ-ra-ên; nhưng họ ngó thấy Đức Chúa Trời, thì ăn và uống.
12Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy lên núi, đến cùng ta và ở lại đó; ta sẽ ban cho ngươi bảng đá, luật-pháp và các điều-răn của ta đã chép đặng dạy dân-sự. 13Môi-se bèn chờ dậy cùng Giô-suê, kẻ hầu mình, rồi Môi-se đi lên núi Đức Chúa Trời. 14Người bèn nói cùng các trưởng-lão rằng: Hãy đợi chúng tôi tại đây cho đến chừng nào trở về cùng các ngươi. Nầy, A-rôn và Hu-rơ ở lại cùng các ngươi, ai có việc chi hãy hỏi hai người đó.
15Vậy, Môi-se lên núi, mây che phủ núi. 16Sự vinh-quang của Đức Giê-hô-va ở tại núi Si-na-i; trong sáu ngày mây phủ núi, qua ngày thứ bảy Đức Giê-hô-va ngự trong đám mây gọi Môi-se. 17Cảnh-trạng của sự vinh-quang Đức Giê-hô-va nơi đỉnh núi, trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, khác nào như đám lửa hừng. 18Môi-se vào giữa đám mây, lên núi, ở tại đó trong bốn mươi ngày và bốn mươi đêm.
Amen.
Hai đoạn này chúng ta thấy Chúa dặn lại là Chúa ghét những kẻ hung ác, những kẻ làm chứng dối và những phe đảng hiệp một lại với nhau. Đức Chúa Trời ghét những phe đảng hại kẻ lành, các bạn.
Chúa đã nói rồi, ngươi chớ làm ác, phải sống công bình và thánh sạch. Nhưng Chúa dặn đi, dặn lại, dặn đi, dặn lại những người có lòng gian ác mà phần đông. Những người có lòng gian ác là họ lập phe, lập đảng lại với nhau, họ mới sống còn được. Nếu mà một mình làm chuyện gian ác là cả những người kia sẽ bị tẩy chay đó.
Phần đông người ta là 1 phần 10 là những người gian ác. Số đông là người lương thiện. Các bạn phải nhớ là trong 10 người chỉ có 1 người gian ác là những người giết người. Nhưng mà nếu mà nó không có hùa lại với nhau, nó đi gom hết tất cả những người gian ác lại để mà nó hùa lại với nhau, thì nó sẽ bị hủy diệt.
Cho nên Đức Chúa Trời nói rằng: “Ngươi chớ hùa đảng đông đặng làm quấy. Khi ngươi làm chứng trong việc kiện cáo, chớ theo bên phe đông mà phạm sự công bình.” Người ta gọi là “chó hùa” đó, các bạn. Khi mà những cái người gian ác thì họ lập phe, lập đảng, là họ hùa hùa hùa với nhau để mà làm chứng gian cho những người công bình. Vì trong xã hội hiện nay, khi thấy nhiều người chứng thì họ mới tin.
Tại vì khi tôi đi làm trong sở cũng vậy, có một đứa nó đặt chuyện xấu cho tôi, rồi nó nói với 10 đứa khác làm chứng gian cho tôi. Thì ông chủ mới nói: “Bây giờ mày muốn tao tin mày hay mày muốn tao tin 10 đứa kia làm chứng về mày?” Tôi nói: “Tôi nói ra có Đức Chúa Trời làm chứng cho tôi. Mấy người này, mười người này, ông có tin nó hay không là quyền của ông.”
Nhưng tôi, Đức Chúa Trời, tôi làm chứng là tôi không có làm chuyện đó. Ông có tin hay không tin, quyền của ông. Ông tin theo đám đông đó là quyền của ông. Ồng bị hại, ông ráng chịu. Đức Chúa Trời của tôi sẽ bênh vực cho tôi và Ngài sẽ hại ông. Tại vì ông tin những cái lời làm chứng gian đó. Tôi phải nói như vậy, mà cảm ơn Chúa, sau đó là mấy người đó nó bị hại, các bạn ơi.
Khi mà họ hùa lại với nhau, mình phải đem Chúa ra để mà mình có Chúa làm chứng. Đức Chúa Trời nhìn thấu hết cái lòng gian ác của họ. Họ lập phe, lập đảng và họ hùa với nhau để mà hại người lành. Họ… Kinh khủng! Thế giới chúng ta ngày hôm nay đi tìm một cái người rất là khó kiếm một người công bình.
Chúa còn nhắc lại một lần nữa cho Môi-se là: “Ngươi làm sáu ngày, một ngày nghỉ. Hãy cho tất cả những bò, lừa, và con cái ngươi, đầy tớ ngươi, đầy tớ trai, đầy tớ gái phải lấy sức lại.” Luật của Chúa ngày Sa-bát là để cho dân của Chúa lấy sức lại, chứ không phải là họ làm nô lệ cho cái ngày Sa-bát.
Ngày hôm nay họ trở ngược lại. Cái ngày Sa-bát là cái ngày phục vụ dân của Chúa, nhưng họ làm ngược lại, là họ làm nô lệ cho cái ngày Sa-bát. Quỷ nó trở mặt, nó làm để cho họ chọc giận Đức Chúa Trời. Công việc của Đức Chúa Trời là vì tình yêu thương loài người, muốn cho loài người phải dưỡng sức.
“Ta cho ngươi sáu ngày, một ngày ngươi phải nghỉ, đất cũng phải cho nghỉ.” Mà nó cũng làm sáu ngày, rồi sáu năm mà nó cứ ra trái hoài, rồi còn hoa lợi đâu, còn chất bổ đâu mà nó cho trái cho chúng ta nữa. Đức Chúa Trời tạo hóa, tạo dựng ra ngày, biết những cái công việc, những cái tạo dựng của Ngài.
Người ta phải làm sáu ngày, một ngày nghỉ. Đất cũng cho trái cây sáu năm, một năm nghỉ. Đó là Đức Chúa Trời làm rất là đẹp lòng khi chúng ta vâng lời của Chúa là như vậy.
“Ngươi chớ quỳ lạy trước các thần của chúng nó.” Chúa đem dân Chúa đi vào cái nơi mà người ta thần tượng đầy hết, các bạn ơi. Chúa dẫn dân Y-sơ-ra-ên đi vào cái nơi mà toàn là thần tượng không đó. Chúa biết rồi, phải đập hết. Trước khi vào, Chúa phải đập hết các thần tượng của nó và đừng có thờ lạy chúng nó.
Đức Chúa Trời sẽ nhìn thấu hết, không có để cho những người nào mà con cái của Chúa mà thờ lạy những cái thần tượng của dân ngoại bang. “Ngươi chớ giao kết ước cùng chúng nó hoặc cùng các thần của chúng nó. Họ sẽ chẳng ở trong xứ ngươi đâu. E khi chúng nó xui cho ngươi phạm tội cùng Ta, mà hầu việc các thần của họ. Chắc điều đó sẽ thành một cái bẫy cho ngươi vậy.”
Chúa biểu họ giết hết, giết hết, giết hết dân bản xứ. Từ từ, từ từ Chúa mở đường cho dân Y-sơ-ra-ên đi vào chiếm đất hứa. Mà Chúa không có cho họ chiếm một lần. Rất là tuyệt vời, các bạn. Tại đất nó quá to đi, thì Chúa nói là nếu mà Ta huỷ diệt hết chúng nó một lần thì ngươi không có đủ dân để mà chăm sóc.
Đất hoang thì cái thú rừng nó sẽ vô, nó quậy, nó phá, và gai chông. Ngươi phải mắc cực khổ dữ lắm mới chiếm được các thứ. Ta sẽ đuổi đi từ từ. Dân ngươi nảy nở từ từ, từ từ thì sẽ đi tới, đi tới, đi tới, chứ không có chiếm một cái đất hoang. Đức Chúa Trời biết hết tất cả mọi sự.
Ngài định phân bờ cõi của dân Y-sơ-ra-ên từ đâu cho tới đâu. Và họ phải biết vâng lời Chúa thì mới được hưởng những cái đất đó, kêu bằng “xứ đượm sữa và mật.” Chúa dự bị cho dân Y-sơ-ra-ên từ cái nơi đồng vắng mà đi vào cái đất hứa là Chúa phải ra những cái luật lệ, dân Y-sơ-ra-ên phải theo luật lệ của Ngài để mà chiếm xứ, chứ không phải là ào một cái là vào như vậy.
Tại vì dân bên kia là dân đánh giặc, mà xứ của người ta nó hung dữ, nó bảo vệ xứ của nó. Còn dân Y-sơ-ra-ên là ở 40 năm trong đồng vắng, là tay không, không có một cái súng đạn, không có phải là dân đi đánh giặc mà muốn đi chiếm xứ, không phải là dễ, các bạn.
Về cớ đó, Chúa nói, Chúa hứa với dân Y-sơ-ra-ên là: “Ta sẽ sai sự kinh khiếp Ta đi trước. Ngươi đến gần dân nào, Ta sẽ làm cho dân ấy vỡ chạy, lạc đường và cho kẻ thù nghịch ngươi xây lưng trước mặt ngươi.” Đức Giê-hô-va đánh trận cho dân Y-sơ-ra-ên.
Các bạn thấy chưa? Chiếm xứ không phải là dễ, nhưng Đức Giê-hô-va đánh trận, chứ không phải là dân Y-sơ-ra-ên đánh trận. Chúa đã nói trước cho Môi-se rồi, để cho Môi-se nói cho dân: “Đừng có sợ, đừng có sợ. Đức Giê-hô-va là Đấng như là lửa hừng và khói mây mù mịt. Chúa sẽ làm những phép lạ để cho dân nó vỡ chạy trước mặt các ngươi. Ngươi đừng sợ.”
Mà còn sai ong lỗ nữa. Các bạn thấy ong lỗ, nó đi đánh giặc cho dân Y-sơ-ra-ên. “Ta sẽ sai ong lỗ đi trước đánh đuổi dân Hê-vít, dân Ca-na-an, dân Hê-tít khỏi trước mặt các ngươi.” Các bạn thấy ong lỗ ở đâu mà Chúa sai đi để đánh giặc cho dân Y-sơ-ra-ên? Chúa nói một tiếng là có nguyên cả bầy ong lỗ, nó đi đánh giặc cho Chúa.
Đó là… Đức Chúa Trời của chúng ta là như vậy. Khi chúng ta cần là Ngài phán một tiếng là có tất cả. Chúng ta có một người Cha là Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa. Ngài chỉ cần có cái miệng Ngài nói thôi thì nó ra được tất cả.
Khi chúng ta bị những kẻ thù của chúng ta nó phá hoại chúng ta, chúng ta chỉ trông nhờ danh Đức Chúa Giê-xu. Mày, kẻ thù, mày hại tao, mày sẽ bị Đức Chúa đánh trận cho tao. Tao không đánh trận với mày, nhưng Đức Chúa Trời của tao sẽ đánh trận với mày và giành lại những sự công bình cho tao.
Chúng ta chỉ cần nói như vậy trước mặt mọi người, xưng danh của Đức Giê-hô-va lên là Ngài sẽ làm việc. Chúng ta có dám mở miệng công bố như vậy hay không? Hay là chúng ta là những người chết nhát, mắc cỡ nói danh Đức Giê-hô-va? Không ai xung quanh này, người ta thờ thần tượng, người ta thờ quỷ Sa-tan, người ta thờ cái này, cái kia. Mình nói Đức Giê-hô-va lên là người ta cười, phun miếng vào mặt mình.
Mình nói thì họ nhạo rằng:” Có ai thờ Đức Giê-hô-va, có ai thờ Đức Chúa Trời, có ai thờ Đức Chúa Giê-xu đâu? Mắc cỡ các bạn ơi! Ngày xưa tôi rất là mắc cỡ, nhưng ngày hôm nay mình bứt phá lên. Mình thấy một Đức Chúa Trời hằng sống của mình quá tuyệt vời. Mình dám mở miệng đứng trước mặt mọi người, giơ tay lên trời: “Trong danh Đức Chúa Giê-xu, tất cả những cái gì mày hãm hại tao, Đức Chúa Trời sẽ xét lại công bình cho tao, và các ngươi phải đi xuống, không thể nào mà lên được.”
Khi con người gian ác, xấu xa làm hại một cái người công bình trước mặt Đức Chúa Trời, ta không có làm chuyện đó, mà mày dám kết tội tao. Mày đồng lõa cả 10 người để làm chứng gian cho tao, thì Đức Chúa Trời sẽ binh vực tao. Các bạn có dám công bố như vậy trước mặt mọi người không?
Đức Chúa Trời rất là đẹp lòng các bạn công bố rồi, các bạn có cái sự vui mừng ở trong lòng. Mình tha thứ, không giận họ, vui mừng vì mình đã nói ra được những cái lòng của mình, những cái tâm của mình trước mặt mọi người để làm chứng nhân cho Đức Giê-hô-va.
Không phải mình giận, mình buồn, nhưng mà mình có cái bản tính trong sạch, không có để cho những người gian ác nó lấn áp bao nhiêu người. Nó hại mình, nhưng mà nó hại nhiều người khác nữa các bạn ơi, không phải một mình mình đâu. Mình nói rồi, mình vui, mình cười, chứ không phải mình nói mà mình giận.
Khi mình nói mà mình giận, mà mình rủa xả người đó thì Đức Chúa Trời không có đẹp lòng. Nó có hai mặt của một vấn đề, một con dao hai lưỡi. Chúa biểu mình phải tha thứ, nhưng mà mình phải công bố sự thánh sạch của Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của mình.
Và tiếng kêu của mình thấu đến Đức Chúa Trời để Ngài binh vực chúng ta. Nhưng khi mà mình đã nói rồi, mình lấy đức tin, mình đặt vào Đức Chúa Trời thì cái lòng mình vui vẻ, mình không buồn, không giận và tha thứ cho họ.
Đó là một cái công việc Chúa đã chỉ dạy tôi, rất là tuyệt vời các bạn. Nhưng mà các bạn bực, các bạn để trong lòng hoài rồi, các bạn sẽ đi xuống thôi. Đức Chúa Trời không có bênh vực chúng ta đâu. Chúa muốn chúng ta tha thứ cho họ, nhưng giao tất cả công việc cho Đức Giê-hô-va làm việc, giống như dân Y-sơ-ra-ên: “Ta sẽ đánh trận cho các ngươi, các ngươi đừng có lo lắng, buồn phiền, giận hờn.”
Đức Chúa Trời binh vực kẻ công bình và thánh sạch. Khi mình giận họ, mình đâu còn công bình nữa các bạn. Mình nói mà mình giận, mình buồn, mình rủa họ thì cái lòng của mình không còn vui vẻ, bình an nữa. Cho nên chúng ta phải có đức tin là như vậy. Đức tin để mà dâng hết tất cả những gì chúng ta làm, chúng ta dâng cho Chúa.
Rồi Chúa đã dạy dỗ Môi-se xong, Chúa mới biểu Môi-se lên núi trở lại và đem A-rôn, Na-đáp và A-bi-hu cùng 70 trưởng lão hãy lên, nhưng mà đứng đằng xa. Đức Chúa Trời muốn cho họ chứng kiến, thấy.
Tại vì một mình Môi-se xuống mà nói thì người ta không tin, mà phải đứng đằng xa Chúa cho thấy. 70 người trưởng lão, A-rôn, Na-đáp và A-bi-hu cùng 70 trưởng lão lên cùng Đức Giê-hô-va đằng xa. Các bạn thấy Chúa kêu họ lên Chúa có lý do: 70 người này sẽ làm chứng, họ thấy Đức Giê-hô-va.
Đức Giê-hô-va không phải là bóng hay là mây, hay là lửa, Đức Giê-hô-va có hình dạng. Chứ không phải là một cái bóng mây, một cái luồng lửa. Họ ở xa xa, họ nhìn thấy, họ ngó thấy Đức Chúa Trời. Dưới chân Ngài có một vật giống như ngọc trong ngần, khác nào như sắc trời thanh quang.
Chúa cho họ thấy cái chân thôi, chứ mà thấy cái mặt là chết, thấy là chết. Để mà họ về, họ làm chứng cho những người kia là: “Ui, chúng tôi thấy, mà thấy cái chân của Chúa đó.” Đức Chúa Trời có cái bàn chân đó, giống như mình vậy đó, cũng có cái hình dạng con người.
Rồi Đức Giê-hô-va mới kêu Môi-se đi lên núi một mình. Đức Giê-hô-va chỉ nói chuyện với Môi-se thôi, còn mấy người kia thì không có thể sống gần được, tại vì họ còn tội lỗi quá. Là những người tội nhân, thấy là chết, thấy là chết.
Cho nên Ngài kêu Môi-se lại, và Ngài nói Môi-se lên núi một mình. Mây che phủ núi, sự vinh quang của Đức Giê-hô-va ở tại trên núi trong 6 ngày mây phủ núi. Qua ngày thứ 7, Đức Giê-hô-va ngự trong đám mây gọi Môi-se. Cảnh trạng của sự vinh quang của Đức Giê-hô-va nơi đỉnh núi trước mặt Giô-suê khác nào đám lửa cháy hừng. Môi-se vào giữa đám mây ở tại đó 40 ngày và 40 đêm. Rất là tuyệt vời các bạn. Chúng ta học thấy một Đức Chúa Trời là một cái Đấng lạ lùng. Đức Chúa Trời là Đấng hằng sống. Đó là Đức Giê-hô-va. Đức Chúa Trời ngày xưa và ngày hôm nay, Ngài là Đức Giê-hô-va, Ngài là Đấng không bao giờ thay đổi.
Ngài để cho một cái dấu là một cái dấu đời đời là Đức Chúa Trời đã viết cái bản đá đó là luật lệ cho dân Y-sơ-ra-ên, chứ không mà nó truyền miệng truyền miệng rồi nó mất tiêu. Nó nói: ôi, cái đó là cái chuyện quyển, cái chuyện không có được, cái chuyện này kia, nhưng mà Chúa muốn để lại cho hậu thế, cho cả thế giới và cả dân sự Y-sơ-ra-ên đời này qua đời kia nhớ rằng Đức Chúa Trời là Đấng kéo dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi làm nô lệ cho xứ Pha-ra-ôn, cho xứ Ê-díp-tô, và vua Pha-ra-ôn là 10 điều, 10 phép lạ ngày đó tỏ ra cho họ. Họ nói nhưng mà họ không phải là nói bằng miệng lưỡi nhưng mà nó có cái bằng cớ, bằng chứng để lại cho con cháu của họ đời đời và đời đời.
Cảm ơn Chúa, chúng ta học thấy sách Cựu Ước mới thấy được cái bản tánh của người Đấng Tạo Hóa tạo dựng ra chúng ta là như thế nào. Chúng ta phải biết kính và biết sợ Đấng đó. Ngài là đấng hôm qua, ngày nay và cho đến đời đời vẫn không hề thay đổi. Đừng có đổi, đừng có nghe những cái người này người kia mà nói: Ôi, ngày hôm nay chúng ta sống trong thời kỳ Tân Ước rồi, dẹp Cựu Ước đi, cái Cựu Ước là cái còng, nó đem còng vô cổ mình. Đó là cái đạo đến từ quỷ Sa-tan các bạn ơi. Nếu các bạn có quyền lựa chọn, các bạn có sự lựa chọn, các bạn tin ai? Các bạn tin lời của Đức Chúa Trời trong Cựu Ước hay các bạn tin lời của những người rao truyền giả dối để cho các bạn nghe? Mạng sống linh hồn của các bạn nằm trong những cái lời đó. Các bạn tin bậy bạ, các bạn bán linh hồn của mình cho quỷ Sa-tan, rồi các bạn đi địa ngục đời đời. Phải đặt lên bàn cân coi coi Kinh Thánh nói như vậy, ông này nói như vậy, bà này nói như vậy có đúng hay không? Phải đo trên cái lời của Đức Chúa Trời, lời Kinh Thánh và luật pháp của Đức Giê-hô-va để mà mình đặt hết cái tương lai linh hồn của mình trong đó. Rất là nguy hiểm khi chúng ta không biết luật của Đức Chúa Trời và chỉ có nghe và đặt cái niềm tin mình vào những cái lời nghe ngóng đó và chúng ta bán linh hồn mình cho quỷ Sa-tan.
Tôi xin kết thúc tại đây, trong danh Đức Chúa Giê-su, Con cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con nói những lời đến từ Thánh Linh của Chúa để cho mọi người nghe, hiểu và làm theo để họ được cứu rỗi linh hồn và họ được gặp Đức Chúa Trời hằng sống của chúng con. Ngày kia họ sẽ được hưởng Đức Thiên Đàng. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Xin cho mỗi người chúng con biết đặt lòng tin của mình nơi Đức Chúa Trời hằng sống, và ăn năn những tội lỗi, nghe những cái lời dụ dỗ lường gạt của quỷ Sa-tan để họ trở về làm con của Đức Chúa Trời. Cảm tạ Cha. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.
