XUẤT Ê-DÍP TÔ-KÝ 21-22: NHIỀU CHI TIẾT VỀ LUẬT PHÁP MÔI SE, ĐẶT BIỆT NGƯỜI MỒ CÔI VÀ GÓA BỤA

https://www.mediafire.com/file/lcjurpn6rlgupsl/Xua%25CC%2582%25CC%2581t_e%25CC%2582_di%25CC%2581p_to%25CC%2582_ky%25CC%2581_21-22-.m4a.m4a/file

XUẤT-Ê-DÍP-TÔ KÝ 21-22:

Xuất Ê-díp-tô Ký 21

Luật về tôi-mọi

1Đây là luật-lệ ngươi phải truyền cho dân-sự:

2Nếu ngươi mua một người đầy-tớ Hê-bơ-rơ, nó sẽ hầu việc cho sáu năm; nhưng qua năm thứ bảy nó sẽ được thả ra, không phải thối tiền. 3Nếu nó vào ở một mình, thì sẽ ra một mình; nếu có vợ, thì sẽ ra với vợ. 4Nếu người chủ cưới vợ cho, và nếu vợ sanh được con trai hay gái, thì nó sẽ ra một mình, vợ và con thuộc về chủ. 5Nếu kẻ tôi-mọi nói rằng: Tôi thương chủ, vợ và con tôi, không muốn ra được tự-do, 6thì người chủ sẽ dẫn nó đến trước mặt Đức Chúa Trời, biểu lại gần cửa hay là cột, rồi lấy mũi dùi xỏ tai; nó sẽ hầu việc người chủ đó trọn đời.

7Nếu ai bán con gái mình làm con đòi, con gái đó không được ra như các đầy-tớ kia. 8Nếu chủ trước đã ưng lấy con đòi làm hầu, rồi sau lại chẳng muốn, thì chủ phải biểu chuộc nàng lại, chớ không có phép gạt, rồi đem bán nàng cho kẻ ngoại-bang. 9Nhưng nếu chủ định để cho con trai mình, thì phải xử với nàng theo phép như con gái mình vậy. 10Nếu chủ có lấy người khác, thì đối với người thứ nhứt chẳng được phép giảm đồ-ăn, đồ-mặc, và tình-nghĩa vợ-chồng chút nào. 11Nếu người chủ không làm theo ba điều nầy, nàng được phép ra không, chẳng phải thối tiền lại.

Tội sát-nhân

12Kẻ nào đánh chết một người, sẽ bị xử-tử. 13Nhược bằng kẻ đó chẳng phải mưu giết, nhưng vì Đức Chúa Trời đã phú người bị giết vào tay kẻ đó, thì ta sẽ lập cho ngươi một chỗ đặng kẻ giết người ẩn thân. 14Còn nhược bằng kẻ nào dấy lên cùng người lân-cận mà lập mưu giết người, thì dẫu rằng nó núp nơi bàn-thờ ta, ngươi cũng bắt mà giết đi.

15Kẻ nào đánh cha hay mẹ mình, sẽ bị xử-tử.

16Kẻ nào bắt người và bán, hoặc giữ lại trong tay mình, sẽ bị xử-tử.

17Kẻ nào mắng cha hay mẹ mình, sẽ bị xử-tử.

18Khi hai người đánh lộn nhau, người nầy đánh người kia bằng đá hay là đấm-cú, không đến đỗi phải chết, nhưng phải nằm liệt giường, 19nếu đứng dậy chống gậy đi ra ngoài được, người đánh đó sẽ được tha tội. Nhưng chỉ phải đền tiền thiệt-hại trong mấy ngày nghỉ, và nuôi cho đến khi lành mạnh.

20Khi người chủ lấy gậy đánh đầy-tớ trai hay gái mình và chết liền theo tay, thì chắc phải bị phạt. 21Song nếu đầy-tớ trai hay gái còn sống một hai ngày, người chủ khỏi tội, vì nó vốn là tài-sản của chủ.

22Nếu người ta đánh nhau, đụng nhằm một người đàn-bà có thai, làm cho phải sảo, nhưng chẳng bị sự hại chi khác, thì kẻ đánh nhằm đó phải bồi-thường theo lời chồng người sẽ định, và trả tiền trước mặt quan-án.

Báo phục hình

23Còn nếu có sự hại chi, thì ngươi sẽ lấy mạng thường mạng, 24lấy mắt thường mắt, lấy răng thường răng, lấy tay thường tay, lấy chân thường chân, 25lấy phỏng thường phỏng, lấy bầm thường bầm, lấy thương thường thương.

Sự rủi-ro, điều thiệt-hại

26Nếu ai đánh nhằm con mắt đầy-tớ trai hay gái mình, làm cho mất đi, thì hãy tha nó ra tự-do, vì cớ mất con mắt. 27Nếu ai làm rụng một răng của đầy-tớ trai hay gái mình, thì hãy tha nó ra tự-do, vì cớ mất một răng.

28Ví có một con bò báng nhằm một người đàn-ông hay đàn-bà phải chết đi, con bò sẽ bị ném đá chết, người ta không nên ăn thịt nó; còn người chủ bò sẽ được vô-tội. 29Nhưng ngộ từ trước con bò có tật hay báng và chủ đã bị mắng vốn mà không cầm giữ, nếu bò nầy còn giết một người đàn-ông hay đàn-bà, thì nó sẽ bị ném đá, và chủ sẽ bị xử-tử nữa. 30Nhược bằng người ta định giá cho chủ bò chuộc mạng, chủ phải chuộc mạng mình y như giá đã định. 31Nếu bò báng nhằm một đứa con trai hay là con gái, người ta cũng sẽ chiếu theo luật nầy. 32Con bò báng nhằm một đứa đầy-tớ trai hay gái, chủ bò phải trả ba chục siếc-lơ bạc cho chủ nó; rồi bò sẽ bị ném đá chết.

33Nếu ai mở miệng hầm hay là đào hầm mà chẳng đậy lại, và nếu có bò hay là lừa té xuống đó, 34chủ hầm sẽ bồi-thường giá tiền cho chủ của súc-vật, nhưng súc-vật bị giết đó sẽ về phần mình.

35Bằng bò của ai báng nhằm bò của kẻ lân-cận mình phải chết đi, hai người hãy bán bò sống đó, chia tiền và chia luôn con bò chết nữa. 36Nếu người chủ đã tỏ-tường trước rằng bò mình có tật hay báng, mà không lo cầm giữ, chủ phải lấy bò thường bò, nhưng bò chết sẽ về phần người.

Xuất Ê-díp-tô Ký 22

Luật trộm-cắp

1Ví ai bắt trộm bò hay chiên, rồi giết hoặc bán đi, thì phải thường năm con bò cho một con, và bốn con chiên cho một con. 2Nếu kẻ trộm đương cạy cửa mà bị bắt và đánh chết đi, thì kẻ đánh chết chẳng phải tội sát-nhân. 3Song nếu đánh chết trong khi mặt trời đã mọc rồi, thì bị tội sát-nhân. Kẻ trộm phải bồi-thường; bằng chẳng có chi, thì sẽ bị bán vì tội trộm-cắp mình. 4Nếu vật mà kẻ trộm đã lấy, hoặc bò, lừa hay chiên, hãy còn thấy sống trong tay, thì kẻ trộm phải bồi-thường gấp hai.

Luật về sự hư-hại

5Ngộ ai làm hư-hại trong ruộng hay là vườn nho, thả súc-vật mình vào ăn trong ruộng người khác, thì ai đó phải lấy hoa-lợi tốt nhứt của ruộng hay là vườn nho mình mà thường-bồi. 6Nếu lửa nổi đốt bụi gai và cháy lan qua lúa đã bó, mùa-màng, hay là đồng ruộng, thì kẻ nổi lửa đó phải bồi-thường trọn mọi vật đã bị cháy.

Luật về sự gian-trá

7Khi ai giao tiền-bạc hay đồ-vật cho kẻ lân-cận mình giữ, rủi bị trộm-cắp tại nhà kẻ lân-cận đó, nếu tên trộm đã bị bắt được, thì nó phải thường gấp hai. 8Nếu kẻ trộm không bị bắt được, thì chủ nhà cho gởi phải dẫn đến trước mặt Đức Chúa Trời, đặng thề rằng mình chẳng hề đặt tay vào tài-vật của kẻ lân-cận mình.

9Trong mọi việc gian-lận nào, hoặc về một con bò, một con lừa, một con chiên, áo-xống hay là một vật chi bị mất, mà có người nói rằng: “quả thật là đồ đó”, thì phải đem duyên-cớ hai đàng đến trước mặt Đức Chúa Trời; kẻ nào bị Ngài xử phạt phải thường-bồi cho kẻ lân-cận mình gấp hai.

10Nhược bằng người nào giao lừa, bò, chiên, hoặc súc-vật nào khác cho kẻ lân-cận mình giữ, và bị chết, gãy một giò hay là bị đuổi đi, không ai thấy, 11thì hai đàng phải lấy danh Đức Giê-hô-va mà thề, hầu cho biết rằng người giữ súc-vật có đặt tay trên tài-vật của kẻ lân-cận mình chăng. Người chủ con vật phải nhận lời thề, và người kia chẳng bồi-thường. 12Còn nếu con vật bị bắt trộm, thì người lãnh giữ phải thường-bồi cho chủ nó. 13Nếu con vật bị thú rừng xé chết, người lãnh giữ phải đem nó ra làm chứng, sẽ không phải bồi-thường vật bị xé đó.

14Ví ai mượn người lân-cận mình một con vật mà nó gãy một giò, hoặc bị chết, không có mặt chủ, thì ai đó phải bồi-thường. 15Nếu chủ có mặt tại đó, thì không phải bồi-thường. Nếu con vật đã cho mướn, thì giá mướn thế cho tiền bồi-thường.

Luật hòa-dụ

16Nếu kẻ nào hòa-dụ và nằm với một người gái đồng-trinh chưa hứa-giá, thì kẻ đó phải nộp tiền sính và cưới nàng làm vợ. 17Nhược bằng cha nàng quyết từ-chối không gả, thì kẻ đó phải nộp tiền bằng số tiền sính của người gái đồng-trinh.

Luật về phong-tục

18Ngươi chớ để các đồng-cốt sống.

19Kẻ nào nằm cùng một con vật sẽ bị xử-tử.

20Kẻ nào tế các thần khác hơn một mình Đức Giê-hô-va sẽ bị diệt.

Bổn-phận đối cùng người ngoại-bang, đàn-bà góa, người nghèo-khổ, và quan-án

21Ngươi chớ nên bạc-đãi khách ngoại-bang, và cũng chẳng nên hà-hiếp họ, vì các ngươi đã làm khách kiều-ngụ tại xứ Ê-díp-tô.

22Các ngươi chớ ức-hiếp một người góa-bụa hay là một kẻ mồ-côi nào. 23Nếu ức-hiếp họ, và họ kêu-van ta, chắc ta sẽ nghe tiếng kêu của họ; 24cơn nóng giận ta phừng lên, sẽ lấy gươm giết các ngươi, thì vợ các ngươi sẽ trở nên góa-bụa, và con các ngươi sẽ mồ-côi.

25Trong dân ta có kẻ nghèo-nàn ở cùng ngươi, nếu ngươi cho người mượn tiền, chớ xử với họ như người cho vay, và cũng chẳng nên bắt họ chịu lời. 26Nếu ngươi cầm áo-xống của kẻ lân-cận mình làm của tin, thì phải trả cho họ trước khi mặt trời lặn; 27vì là đồ chỉ có che thân, là áo-xống che-đậy da mình; người lấy chi mà ngủ? Nếu người đến kêu-van ta, tất ta sẽ nghe lời người, vì ta là Đấng hay thương-xót.

28Ngươi chớ nên nói lộng-ngôn cùng Đức Chúa Trời, và cũng đừng rủa-sả vua-chúa của dân-sự ngươi.

Luật về sự thờ-phượng

29Ngươi chớ trễ-nải mà dâng cho ta những hoa-quả đầu mùa của ngươi chứa trong vựa và rượu ép chảy nơi bàn ép. Ngươi cũng phải dâng cho ta con trai đầu lòng ngươi. 30Về phần chiên và bò ngươi cũng hãy làm như vậy; trong bảy ngày đầu, con đầu lòng ở cùng mẹ nó, qua ngày thứ tám ngươi hãy dâng nó cho ta.

31Các ngươi sẽ làm người thánh của ta, chớ nên ăn thịt chi bị thú rừng xé ở ngoài đồng; hãy liệng cho chó ăn.

Cảm ơn Chúa, Amen.

Hôm nay chúng ta học đến luật lệ Đức Giê-hô-va đã bày tỏ ra cho dân Israel. Những cái luật này, nếu mà chúng ta là con cái của Chúa thì chúng ta cũng phải nên áp dụng những cái luật này.

Tại vì luật của Môi-se ngày xưa có thay đổi trong Tân Ước sau khi Chúa Giê-su ra đời thay thế con chiên bằng thân thể của Ngài cho nên có thay đổi. Chúa Giê-xu là chiên con của Đức Chúa Trời. Ngày hôm nay không có giết con chiên nữa để mà chuộc tội loài người. Nhưng mà những cái tội nhỏ nhoi mà Đức Chúa Trời đã lập ra để cho loài người thì cũng vẫn phải áp dụng.

Tại vì những cái luật này không có đưa ra tòa. Nó không có đủ để mà đem đi kiện thưa ở ngoài tòa án. Thì chúng ta cũng nên áp dụng những cái luật của Chúa dạy ở trong Kinh Thánh đây.

Về cái người mà nô lệ lấy cái dùi, lấy cái mũi dùi mà sỏ cái tai, đó là ngày hôm nay bao nhiêu người quỷ nó dụ dỗ để mà mỗi người đem tự sỏ cái lỗ tai của mình để mà tượng trưng cho mình làm nô lệ suốt đời cho Sa-tan. Ngày xưa tôi không biết. Ba tôi thì không cho đứa nào xỏ lỗ tai hết, con gái, con trai gì cũng không có xỏ lỗ tai. Ông nói đứa nào xỏ lỗ tai là ông từ. Mình cũng không biết tại sao. Nhưng mà sau này tôi lớn lên, tôi thấy ai cũng xỏ lỗ tai thì tôi xỏ lỗ tai. Nhưng mà tôi không biết. Ngày hôm nay tôi biết cái luật của Chúa rồi thì tôi không còn xỏ lỗ tai nữa. Tôi gỡ ra để cho nó bít lại luôn. Đó là một cái người nô lệ được xỏ lỗ tai. Cái luật đó vẫn còn cho đến ngày hôm nay. Đức Chúa Trời nhìn người nào xỏ lỗ tai, đeo cái bông tai vào, đó là những người nô lệ.

Mà chúng ta không có phải làm nô lệ cho người chủ của thế gian. Nhưng ngày hôm nay chúng ta làm nô lệ cho quỷ Sa-tan mà không hay biết gì đó. Các bạn thấy là các bạn đeo cái bông tai vô, nó rất là đẹp. Con quỷ nó làm cho chúng ta không có đeo đôi bông vô thì thấy cái mặt mình xấu. Nó lại kỳ lạ.

Nhưng ngày hôm nay tôi thoát ra khỏi cái đó và tôi không xỏ lỗ tai mà tôi thấy tôi đẹp. Cái đầu của mình nó bị chi phối bởi con quỷ, nó làm cho mình kỳ lạ.

Còn cái luật của Chúa thì nói là: kẻ nào đánh cha mẹ mình thì sẽ bị xử tử. Ngày hôm nay chúng ta thấy những đứa con nó đánh cha mẹ, nó nuôi cha mẹ già, nó đánh cha mẹ nó. Có thể là họ bị cha mẹ già đánh, thì họ đánh lại. Nhưng mà mình cũng không có được quyền đánh cha mẹ mình, không có mắng chửi cha mẹ mình.

Kẻ nào đó đã bị xử tử. Chúa cho cái luật xử tử rồi, thì con quỷ nó đem cái luật đó nó áp dụng cho chúng ta. Ban đầu Chúa không có xử tử chúng ta, nhưng con quỷ nó sẽ giết chúng ta sớm hơn cái ngày định kỳ của Chúa. Mà chúng ta tưởng rằng chúng ta bị tai nạn, bị này, bị kia chết. Nhưng mà không phải, tại con quỷ nó đem cái luật của Chúa ra, nó áp dụng cho chúng ta hằng ngày.

Quỷ nó thuộc lòng hết Kinh Thánh của Đức Chúa Trời và nó kiện cáo với Chúa, và nó sẽ hại chúng ta được. Ngày xưa thì dân Israel nó có cái luật báo phục hình. Ai mà đánh mình gãy một cái tay, mình phải đánh lại gãy một cái tay. Người ta móc mình một con mắt, thì mình phải móc lại một con mắt. Lấy nước sôi mà dội cho mình, thì mình lấy nước sôi mình dội lại.

Tất cả những cái luật của Chúa dân Israel cho đến ngày hôm nay, họ cũng vẫn còn áp dụng cái luật đó. Nhưng mà đối với thời kỳ của Đức Chúa Giê-xu thì chúng ta lấy cái tình yêu thương và cái lòng thương xót của con người mà áp dụng với những cái luật của Chúa ngày xưa. Có thể chúng ta dâng cho Chúa những cái sự lấy oán trả oán để mà chúng ta còn sống còn với cái ân điển và cái tình yêu thương của Chúa Giê-xu.

Chúng ta không lấy mắt đền mắt, lấy răng đền răng. Nhưng mà chúng ta áp dụng với tình yêu thương của Chúa và chúng ta tha thứ. Thì Chúa rất là đẹp lòng khi chúng ta làm những cái công việc đó. Nhưng người dân Israel họ chưa có tin Chúa Giê-xu, cho nên họ vẫn còn áp dụng cái luật lấy mắt đền mắt, lấy răng đền răng.

Một cái điều nữa là cái luật của Chúa, các bạn đọc đi đọc lại, các bạn nhớ những cái luật. Có cái luật nào chúng ta nên đọc cho rõ ràng hơn. Tôi thì đi sâu vào những cái luật mà nó áp dụng cho chúng ta, và chúng ta phải thay đổi như thế nào.

Nếu một người nào mà dụ người gái đồng trinh mà ngủ với người đó thì phải cưới nàng làm vợ. Đức Chúa Trời đã ra cái luật đó. Mà nếu mà phạm trên người đàn bà con gái mà không có cưới làm vợ là bị cái tội rất là nặng trước mặt Đức Chúa Trời.

Còn cái tội nữa là nằm cùng con vật sẽ bị xử tử. Ngày hôm nay chúng ta thấy con người nó dâm dục, loạn luân rồi nó làm những cái hành động xấu xa mà nó nằm cùng con vật. Nhất là các bạn thấy người nào mà đàn ông, nó ngủ với con chó cái của nó. Đàn bà thì ngủ với con chó đực của nó, nó nuôi con chó để nó làm tình.

Rồi có một số người thì nó nuôi con khỉ, rồi nó nuôi mấy con heo, rồi nó làm… Rất là gớm ghiếc trước mặt Đức Giê-hô-va. Không có được nằm cùng con vật. Đó là cái luật xử tử của Chúa. Rất là nguy hiểm cho những con người.

Khi mà Chúa nói là xử tử thì cái người đó trước sau gì cũng bị. Không ăn năn thì sẽ bị đời sống của mình cắt ngắn, không có được sống lâu trên đất. Vì Đức Giê-hô-va nhìn người đó như là một cái người bị kết tội tử hình. Và quỷ nó đã đưa cái luật đó để mà nó giết chết chúng ta.

Chúng ta có cái luật mà Đức Chúa Trời nhìn thương những người góa bụa và những kẻ mồ côi. Đức Chúa Giê-xu cũng biểu chúng ta phải thương những người góa bụa và những kẻ mồ côi từ ngàn xưa cho đến ngày hôm nay. Không nên ức hiếp những người mồ côi và những người góa bụa.

Ngày hôm nay chúng ta nhìn thấy ở trong thế giới, nhà thờ, hội thánh thì người ta lại khinh khi những người mồ côi và những người góa bụa. Đó là một cái công việc làm chọc giận Đức Giê-hô-va. Không cần nói là chúng ta là một con người hay là một trong xã hội, một cái nhà thờ gì.

Đức Chúa Trời cũng nhìn thấy hết. Cơn nóng giận ta phừng lên, ta sẽ lấy gươm mà giết các ngươi. Thì vợ các ngươi sẽ trở nên góa bụa, và con cái các ngươi sẽ trở nên mồ côi. Các bạn thấy chưa? Đức Chúa Trời binh vực những người mồ côi và người góa bụa.

Nếu chúng ta làm những cái chuyện này, giúp người mồ côi và giúp người góa bụa, thì chúng ta sẽ được phước của Chúa, vì chúng ta không có đi theo những người thế gian mà làm những cái công việc không đẹp lòng ý Đức Chúa Trời. Tại sao mà họ ức hiếp? Tại vì những người này quá nghèo. Mình giúp cho họ, họ không có tiền để mà giúp lại chúng ta.

Còn họ giúp những người giàu có thì mình cho người ta một món quà, người ta cho mình lại một món quà lớn hơn. Tại vì người ta phải cư xử với nhau như vậy đó. Cái người này quá giàu, họ cho tiền cho quà chúng ta, chúng ta cho lại một món quà nhỏ, không được, phải cho hàng lớn hơn.

Còn những người mồ côi và góa bụa, họ không có tiền để trả lại chúng ta. Mình cho rồi, Chúa nói cho là vứt miếng bánh dưới nước, rồi ngày nào nó sẽ trở lại với chúng ta, chứ không phải là đem con tép mà bắt con tôm.

Phần đông chúng ta làm gì là chúng ta hay lấy con tép mà bắt con tôm. Cho người ta một món quà để mà mong rằng người đó sẽ cho chúng ta lại một món quà lớn hơn. Thí dụ như các bạn đem cho những người đó một món quà, nhận được món quà của người nào thì chúng ta cho món quà nhỏ hơn là bị chửi ngay. Các bạn thử đi, người ta cho món quà của các bạn 20 đô, các bạn trả lại cho họ, có cơ hội cho họ lại một món đồ chừng 5 đô là bị chửi ngay, hay là ngưng không cho quà trở lại là bị chửi ngay.

Đó là lòng dạ của con người, nó như vậy. Nó không bao giờ mà cho đi mà không bao giờ muốn lấy lại cái gì đó. Nhưng Chúa chúng ta muốn chúng ta có dư thừa để phải đem giúp những kẻ mồ côi, những kẻ nghèo nàn, những người túng thiếu. Họ không có giúp được chúng ta, chúng ta phải cho kiểu bố thí. Đó là Đức Chúa Trời đẹp lòng.

Còn cái luật mà nếu mà người nào cho mượn tiền có kẻ nghèo nàn mà mình cho mượn tiền, chớ xử với họ như người cho vay, cũng không nên bắt họ chịu lời. Đó là cái luật của Đức Chúa Trời phải áp dụng. Mặc dù chúng ta ở thế kỷ thứ 20 cũng phải áp dụng những cái luật này. Ít có người áp dụng lắm các bạn ơi. Họ phải lấy tiền lời, lấy tiền lời.

Khi mà họ siết nợ, cầm áo sống của kẻ lân cận mình để làm con tin, thì phải trả họ trước khi mặt trời lặn. Chúa nói rất là tuyệt vời. Khi mà mặt trời lặn xuống thì trời đêm thì lạnh. Bữa nào cũng vậy, có mặt trời thì ấm, mà không có mặt trời thì lạnh. Họ không có áo sống che đậy da mình, mà nếu tiếng kêu vang của họ kêu thấu đến Chúa, thì Đức Chúa Trời sẽ xét xử chúng ta. Tiếng kêu vang của những người nghèo khổ, họ đến thấu đến Đức Chúa Trời các bạn.

Chúng ta phải làm gì? Phải nhớ rằng đừng có để cho ai kêu van chúng ta. Vì những cái lời kêu đó đến thấu đến Đức Chúa Trời, mà chúng ta sẽ bị Chúa hại chúng ta.

Phải dâng cho Chúa tất cả những hoa quả đầu mùa, những đứa con trai đầu lòng cũng phải dâng cho Chúa để cho Đức Chúa Trời gìn giữ, và Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho đứa con đầu lòng đó. Nếu chúng ta không dâng thì chúng ta không được phước, con đầu lòng của chúng ta mất cái phần phước.

Xuất Ê-díp-tô Ký, đoạn 23, câu 6: “Trong cơn kiện cáo, ngươi chớ phạm quyền lợi của những người nghèo ở giữa vòng ngươi. Phải tránh xa các lời giả dối, chớ giết kẻ vô tội và kẻ công bình, vì ta chẳng thể tha kẻ gian ác đâu. Ngươi chớ nhậm của hối lộ, vì của hối lộ làm mờ mắt người thông trí và làm mất duyên do của kẻ công bình.”

Chúng ta làm cái gì mà Đức Giê-hô-va không có đẹp lòng thì chúng ta không nên làm. Chớ nhận của hối lộ. Ngày hôm nay muốn làm cái gì là phải đút lót, đút lót, đút lót. Đó là một cái tội trọng trước mặt Đức Giê-hô-va. Chúng ta làm vì tình yêu thương, chứ chúng ta không làm vì quyền lợi cá nhân.

Bởi vì thời buổi này thì những cái người thương cái người giàu vì họ có tiền để mà cho mình lại. Trong lúc những người nghèo, những cái người mà không có xã hội, không có cái được cái danh dự trên xã hội thì bị người ta đè nén và đạp mình xuống. Đức Chúa Trời rất là nổi giận khi tiếng kêu oan của chúng ta thấu đến trời.

Những người nào làm gian ác với chúng ta, chúng ta kêu thì cái tiếng kêu của chúng ta thấu lên Đức Chúa Trời, và Ngài cho phép những người mà gian ác đó bị giết đi. Bởi vậy Chúa mới nói, khi mà một người bị giết bởi Chúa sai, họ giết cái người đó đi, thì Đức Chúa Trời sẽ lập cho người một chỗ ở để ẩn thân.

Đó là những cái người gian ác là Đức Chúa Trời cho phép họ đi giết cái người đó mà không có phạm tội. Chúa phải làm một cái nơi ẩn cho người đó. Các bạn thấy Đức Chúa Trời của chúng ta là Đấng công bình, thánh sạch. Không có bao giờ mà Ngài để cho những công việc mà những người làm không che giấu, mà nó không có lòi ra trước mặt Đức Chúa Trời.

Chúa nói: “Các ngươi sẽ làm dân thánh của ta”, là phải ở cách công bình và thánh sạch, đầy dẫy lòng yêu thương và lòng thương xót. Đó là công việc của chúng ta phải áp dụng ngày hôm nay và cho đến khi chúng ta gặp được Chúa của chúng ta trên nước Thiên Đàng, là chúng ta phải giữ mình thánh sạch trước mặt Đức Giê-hô-va.

Ngày hôm nay, Chúa Giê-xu ban cho chúng ta Thánh Linh, và chúng ta có chín trái Thánh Linh. Đó cũng là tượng trưng cho những người ăn ở thánh sạch trước mặt Đức Chúa Trời. Cái luật của dân Do-thái áp dụng vào cái luật của Tân Ước, với Đức Giê-hô-va là tình yêu thương, lòng thương xót và sự thánh sạch. Nếu chúng ta là thánh thì chúng ta cũng không có lấy oán trả oán, chúng ta không có lấy răng đền răng, lấy mắt đền mắt, lấy tay thường tay, lấy chân thường chân, lấy phỏng thường phỏng, lấy bầm thường bầm.

Đó là công việc của Đức Chúa Giê-xu tạo ra cho chúng ta, một con người có tình yêu thương, có lòng thương xót với những người lân cận của chúng ta, những người xung quanh chúng ta.

Xin Chúa cho chúng ta biết áp dụng hằng ngày để mà nhìn lại coi chúng ta có làm cái gì sai quấy trước mặt Đức-Giê-hô-va không. Ngày trước chúng ta chưa tin Chúa Giê-xu, chúng ta có làm những cái điều này. Ngày hôm nay chúng ta chưa ăn năn, chúng ta cũng phải dọn lại, nhìn lại để mà dọn lại. Tại vì cái luật đó Chúa vẫn còn áp dụng trước khi chúng ta tin nhận Chúa Giê-xu. Tin nhận Chúa Giê-xu là chúng ta có một cái sự thay đổi, được sự tái sanh.

Nhưng mà con quỷ nó đem những cái sự lịch sử gian ác của lòng chúng ta, nó kiện cáo với Chúa hoài. Thành ra chúng ta bị đời sống tâm linh nghẹt ngòi, không có thể nào làm ăn ngóc đầu lên nổi. Mặc dù có nhiều người dạy chúng ta nói rằng đó là luật Cựu Ước. Hôm nay chúng ta áp dụng luật Tân Ước mà thôi. Ngày hôm nay chúng ta là những người tin Chúa rồi, Chúa Giê-xu đã che phủ hết tất cả những tội lỗi này cho chúng ta rồi. Nhưng mà con quỷ nó vẫn đi theo và nó trói buộc chúng ta, chúng ta không có được phước để mà Chúa ban phước cho chúng ta.

Cho nên chúng ta lâu lâu cũng phải nhìn lại, xem lúc còn nhỏ chúng ta có làm chuyện gian ác không. Tới ngày hôm nay, Chúa cũng tỏ ra cho tôi thấy là lúc tôi còn nhỏ, tôi đi đâu là tôi hay đá mấy con chó, mấy con mèo, mấy con gà ở ngoài đường. Tôi đi đâu là tôi đá nó cho nó la, nó đau, nó chạy la om xòm thì tôi mừng, tôi vui lên. Đó là cái sự gian ác của những đứa trẻ mới bốn năm tuổi, năm sáu tuổi mà nó đã biết làm cái chuyện gian ác rồi.

Đến tên tôi, Chúa cũng nhắc lại thì tôi ăn năn, và có cái linh nó chạy ra, cái linh gian ác đến từ trong chúng ta chạy ra khỏi tôi. Tôi cảm ơn Chúa là những cái nhỏ nhặt như vậy mà con quỷ nó vẫn còn kiện cáo chúng ta, nó không cho chúng ta được phước hạnh. Xin cho chúng ta biết giữ tấm lòng trong sạch và trở nên thánh như Đức Giê-hô-va là Đấng thánh.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con nói những cái lời luật pháp của Môi-se ngày xưa, để cho dân Y-sơ-ra-ên biết như thế nào, thì ngày nay, chúng con cũng vẫn còn áp dụng, để rồi chúng con ăn năn những tội lỗi của chúng con làm, để đời sống của chúng con được phước hạnh. Ngài sẽ đổ ra cho chúng con, và Ngài gọi chúng con là những người công bình, thánh sạch ở trước mặt Đức Giê-hô-va hằng sống của chúng con.

Chúng con cảm tạ ơn Cha. Chúng con dâng những lời cầu xin cho Cha, và cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.