
XUẤT Ê-DÍP TÔ KÝ 19-20: MƯỜI ĐIỀU RĂN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI CHO LOÀI NGƯỜI
Xuất Ê-díp-tô Ký 19
Đến sa-mạc Si-na-i
1Tháng thứ ba, sau khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, trong ngày đó dân Y-sơ-ra-ên đến nơi đồng vắng Si-na-i. 2Từ Rê-phi-đim ra đi, đến nơi đồng vắng Si-na-i, và đóng trại tại đó, đối-diện cùng núi.
Đức Chúa Trời phán cùng Môi-se tại trên núi
3Môi-se bèn lên đến Đức Chúa Trời, Đức Giê-hô-va ở trên núi gọi người mà phán rằng: Ngươi hãy nói như vầy cho nhà Gia-cốp, và tỏ điều nầy cho dân Y-sơ-ra-ên: 4Các ngươi đã thấy điều ta làm cho người Ê-díp-tô, ta chở các ngươi trên cánh chim ưng làm sao, và dẫn các ngươi đến cùng ta thế nào. 5Vậy, bây giờ, nếu các ngươi vâng lời ta và giữ sự giao-ước ta, thì trong muôn dân, các ngươi sẽ thuộc riêng về ta, vì cả thế-gian đều thuộc về ta. 6Các ngươi sẽ thành một nước thầy tế-lễ, cùng một dân-tộc thánh cho ta. Bấy nhiêu lời đó ngươi sẽ nói lại cùng dân Y-sơ-ra-ên.
7Môi-se đến đòi các trưởng-lão trong dân-sự, thuật cùng họ mọi lời Đức Giê-hô-va đã dặn mình nói lại. 8Cả dân-sự đồng-thinh đáp rằng: Chúng tôi xin làm mọi việc Đức Giê-hô-va đã phán dặn. Môi-se bèn thuật lại lời của dân-sự cùng Đức Giê-hô-va. 9Ngài phán rằng: Nầy, ta sẽ ở trong đám mây mịt-mịt đi đến ngươi; đặng khi nào ta phán cùng ngươi, thì dân-sự nghe và tin-cậy ngươi luôn luôn. Đoạn, Môi-se đem lời của dân-sự thưa lại cho Đức Giê-hô-va.
10Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy đi đến cùng dân-sự, khiến dân giữ mình thánh-sạch ngày nay và ngày mai, cùng phải giặt áo-xống mình. 11Qua ngày thứ ba, dân khá sẵn-sàng, vì ngày đó Đức Giê-hô-va sẽ giáng-lâm trước mắt dân-sự tại núi Si-na-i. 12Vả, ngươi hãy phân-định giới-hạn cho dân-sự ở chung-quanh núi, và dặn rằng: Khá giữ mình đừng leo lên núi, hoặc đụng đến chân; hễ kẻ nào đụng đến thì sẽ bị xử-tử. 13Chớ ai tra tay vào mình người đó, nhưng người đó phải bị liệng đá hoặc bắn tên; bất-luận vật hay người, cũng chẳng để cho sống đâu. Khi kèn thổi lên, dân-sự sẽ đến gần núi. 14Môi-se xuống núi đến cùng dân-sự, khiến họ giữ mình thánh-sạch, và giặt áo-xống mình. 15Người dặn dân-sự rằng: Trong ba ngày hãy sẵn-sàng, chớ đến gần đàn-bà.
Dấu Đức Chúa Trời hiện ra trên núi Si-na-i
16Qua sáng ngày thứ ba, có sấm vang chớp nhoáng, một áng mây mịt-mịt ở trên núi, và tiếng kèn thổi rất vang-động; cả dân-sự ở trong trại-quân đều run hãi. 17Môi-se bèn biểu dân ra khỏi trại-quân nghinh-tiếp Đức Chúa Trời; dân-sự dừng lại tại chân núi. 18Vả, bấy giờ, khắp núi Si-na-i đều ra khói, vì Đức Giê-hô-va ở trong lửa giáng-lâm nơi đó; khói ra khác nào khói của lò lửa lớn kia, và cả hòn núi đều rung-động cách kịch-liệt. 19Tiếng kèn càng vang-động; Môi-se nói, Đức Chúa Trời đáp tiếng lại. 20Đức Giê-hô-va giáng-lâm trên chót núi Si-na-i, đòi Môi-se lên, Môi-se bèn lên.
21Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy xuống cấm dân-sự đừng xông-pha đến gần Đức Giê-hô-va mà nhìn, e nhiều người trong bọn phải chết chăng. 22Dầu những thầy tế-lễ đến gần Đức Giê-hô-va cũng phải giữ mình thánh-sạch, kẻo Ngài hại họ chăng. 23Môi-se thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Dân-sự chẳng được lên núi Si-na-i đâu, vì Ngài có cấm chúng tôi mà phán rằng: Hãy phân-định giới-hạn chung-quanh núi, và phân-biệt nơi đó là đất thánh. 24Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy đi xuống, rồi đem A-rôn lên cùng ngươi, song những thầy tế-lễ và dân-sự chớ xông-pha đặng lên đến gần Đức Giê-hô-va, e Ngài hại họ chăng. 25Vậy, Môi-se đi xuống, nói lại cho dân-sự nghe.
Xuất Ê-díp-tô Ký 20
Mười điều-răn
1Bấy giờ, Đức Chúa Trời phán mọi lời nầy, rằng: 2Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, đã rút ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, là nhà nô-lệ.
3Trước mặt ta, ngươi chớ có các thần khác.
4Ngươi chớ làm tượng chạm cho mình, cũng chớ làm tượng nào giống những vật trên trời cao kia, hoặc nơi đất thấp nầy, hoặc trong nước dưới đất. 5Ngươi chớ quì lạy trước các hình-tượng đó, và cũng đừng hầu việc chúng nó; vì ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, tức là Đức Chúa Trời kỵ-tà, hễ ai ghét ta, ta sẽ nhân tội tổ-phụ phạt lại con cháu đến ba bốn đời, 6và sẽ làm ơn đến ngàn đời cho những kẻ yêu-mến ta và giữ các điều-răn ta.
7Ngươi chớ lấy danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi mà làm chơi, vì Đức Giê-hô-va chẳng cầm bằng vô-tội kẻ nào lấy danh Ngài mà làm chơi.
8Hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh. 9Ngươi hãy làm hết công-việc mình trong sáu ngày; 10nhưng ngày thứ bảy là ngày nghỉ của Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi: trong ngày đó, ngươi, con trai, con gái, tôi trai tớ gái, súc-vật của ngươi, hoặc khách ngoại-bang ở trong nhà ngươi, đều chớ làm công-việc chi hết; 11vì trong sáu ngày Đức Giê-hô-va đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật ở trong đó, qua ngày thứ bảy thì Ngài nghỉ: vậy nên Đức Giê-hô-va đã ban phước cho ngày nghỉ và làm nên ngày thánh.
12Hãy hiếu-kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho.
13Ngươi chớ giết người.
14Ngươi chớ phạm tội tà-dâm.
15Ngươi chớ trộm-cướp.
16Ngươi chớ nói chứng dối cho kẻ lân-cận mình.
17Ngươi chớ tham nhà kẻ lân-cận ngươi, cũng đừng tham vợ người, hoặc tôi trai tớ gái, bò, lừa, hay là vật chi thuộc về kẻ lân-cận ngươi.
Dân-sự kinh-khủng
18Vả, cả dân-sự nghe sấm vang, tiếng kèn thổi, thấy chớp nhoáng, núi ra khói, thì run-rẩy và đứng cách tận xa. 19Dân-sự bèn nói cùng Môi-se rằng: Chính mình người hãy nói cùng chúng tôi thì chúng tôi sẽ nghe; nhưng cầu-xin Đức Chúa Trời chớ phán cùng, e chúng tôi phải chết chăng. 20Môi-se đáp rằng: Đừng sợ chi, vì Đức Chúa Trời giáng-lâm đặng thử các ngươi, hầu cho sự kính-sợ Ngài ở trước mặt các ngươi, cho các ngươi không phạm tội. 21Vậy, dân-sự đứng cách tận xa, còn Môi-se đến gần đám mây đen-kịt có Đức Chúa Trời ngự ở trong.
Bàn-thờ dâng của-lễ
22Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Ngươi hãy nói cho dân Y-sơ-ra-ên như vầy: Các ngươi đã thấy ta từ trên trời phán xuống cùng; 23vậy, chớ đúc tượng-thần bằng bạc hay bằng vàng mà sánh với ta. 24Ngươi hãy lập cho ta một bàn-thờ bằng đất, trên đó phải dâng của-lễ thiêu, cùng của-lễ thù-ân của ngươi, hoặc chiên hay bò. Phàm nơi nào có ghi-nhớ danh ta, ta sẽ đến và ban phước cho ngươi tại đó. 25Nếu ngươi lập cho ta một bàn-thờ bằng đá, chớ dùng đá chạm, vì nếu ngươi dùng đồ để chạm thì sẽ làm đá đó ra ô-uế. 26Ngươi chớ đi từ bực thang lên bàn-thờ ta, hầu cho sự lõa-lồ ngươi không tố-lộ.
Amen!
Cảm ơn Chúa. Chúng ta học cái bài học là Đức Giê-hô-va ban 10 điều răn cho dân Israel, và cũng ban cho tất cả những người nào mà là dân ngoại được ghép vào bằng quyết của Chúa Giê-xu. Tin nhận Chúa Giê-xu và trở về, trở thành dân Israel như là cái nhánh nho được ghép vào cái nhánh chánh. Thì 10 điều răn này sẽ áp dụng cho mỗi người chúng ta. Chúng ta phải nghe cho kỹ và biết Đức Chúa Trời của chúng ta là ai.
Đức Chúa Trời nói: nếu muốn đến gần Đức Giê-hô-va phải giữ mình thánh sạch, kẻo Ngài hại họ chăng. Mà ai mà gặp Đức Chúa Trời là phải chết. Mình dơ bẩn, thánh sạch là phải chết. Cánh của Đức Giê-hô-va Đức Chúa Trời là một Đấng thánh sạch. Chúng ta không thể nào mà nói chúng ta là thánh được; khi chúng ta phạm tội thì chúng ta phải ăn năn và ăn năn. Phải biết cái cách ăn năn, 5 ngón tay mà Chúa đã dạy cho chúng ta đó. Ăn năn như vậy mới là được trong sạch.
Còn nếu mà ăn năn theo kiểu từ xưa tới giờ kêu: “Chúa Giê-xu ơi, Chúa xin tha thứ tội cho con, con có tội, Chúa xin Chúa tha tội cho con” là tội đó vẫn còn đó. Mười điều răn mà Đức Chúa Trời phán cho chúng ta là: số một là “Trước mặt ta ngươi chớ có các thần khác.” Thần nào cũng là không được phép thờ trước mặt Đức Chúa và Đức Chúa Trời của chúng ta.
Ngày hôm nay, người ta thờ đủ các thần. Đặt ra rồi thờ. Họ không thấy Đức Chúa Trời là ai, thì họ phải đặt ra: Cái xứ này thờ thần này, xứ kia thờ thần kia, xứ nọ thờ thần nọ. Họ không bao giờ mà ngừng nghĩ để mà đặt ra những cái thần tượng để mà họ thờ. Thần tượng của chúng ta, Chúa biểu đừng có chạm cho mình, cũng chớ làm tượng nào giống những vật trên trời hoặc ở dưới đất, dưới thấp hoặc ở trong nước dưới đất. Ở phần đông bây giờ, chúng ta hay làm thần tượng cho mình, không phải là đúc cái thần tượng ra nhưng mà ở trong tư tưởng tâm tư của chúng ta coi chúng ta là chúa; chúng ta nghĩ mình là hơn tất cả mọi người, chúng ta coi mình là chúa của những người xung quanh. Chúng ta không chịu hạ mình xuống để thờ Đức Chúa Trời của chúng ta, lấy tâm thần lẽ thật mà thờ phượng Đức Chúa Trời, chứ không phải là một cái thần tượng nào hết.
Chúng ta không thể nào thần tượng những đào hát, kép hát, movie hay là thần tượng những người ca sĩ hay thần tượng cha mẹ mình, hay thần tượng anh em hay là ông bà hay con cái của mình hay là người quá cố mà chúng ta đặt ra làm thần tượng. Đó là sự ghê tởm trước mặt Đức Giê-hô-va. Không có quỳ lạy trước các hình tượng đó. Ở trong tâm tư, tư tưởng chúng ta đã thờ rồi mà Chúa cũng nhìn thấu hết. Đừng có nói là quỳ trước những cái thần tượng đó và thắp nhang mà lại mà chọc tức Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời nói: “Ta là Đức Chúa Trời kỵ ta. Hễ ai ghét ta ta sẽ nhận tội tổ phụ phạt con cháu đến ba bốn đời, và sẽ làm ơn ngàn đời cho những kẻ yêu mến ta và giữ điều răn ta.” Chúng ta không biết ông bà tổ phụ của chúng ta 4 đời, 3 với 4 đời, 4 đời trước đi.
Ông bà tổ phụ chúng ta là luôn luôn là những người thờ thần tượng. Chúng ta làm sao mà tránh được những cái thần tượng mà ông bà tổ phụ bên chồng, bên vợ rồi, bên ông bà nội và ông bà ngoại nữa. Cho nên Đức Chúa Trời nổi giận với chúng ta và chúng ta làm ăn thất bại hoài, không nông nổi, làm cái gì hư cái đó là chúng ta bị rủa sả bởi ba bốn đời trước. Cho nên chúng ta hãy nhớ cái bài cuốn sách “Dọn sạch lòng để gặp Đức Chúa Trời” chỉ cho chúng ta cách để mà ăn năn tội, chấp nhận tội tổ phụ của chúng ta, và nó đổ trên đầu chúng ta. Và chúng ta ăn năn và đuổi cái linh, bẻ gãy hết tất cả những cái gì mà ông bà cha mẹ chúng ta đã thờ thần tượng và chúng ta đã bị sự rủa sả ra trên đầu chúng ta. Chúng ta ăn năn dùm cho tổ phụ chúng ta, chấp nhận tội của chúng, tổ phụ của chúng ta làm, và chúng ta ăn năn, Chúa tha thứ hết tội cho chúng ta.
Nếu chúng ta không nghe những cái lời đó và chúng ta cầu nguyện, lời cầu xin của chúng ta không thấu đến tòa quý báu của Đức Chúa Trời. Ngài không nghe chúng ta vì tội lỗi của chúng ta và tổ phụ của chúng ta nó đổ trên đầu chúng ta. Và Ngài không nghe thấy chúng ta. Chúng ta phải biết vâng lời Chúa. Chúa dạy gì chúng ta áp dụng vào và vâng lời Chúa, thì Chúa sẽ nghe những lời cầu xin của chúng ta.
Điều răn thứ hai là: “Ngươi chớ lấy danh Đức Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi mà làm chơi. Vì Đức Giê-hô-va chẳng cầm bằng vô tội cả nào lấy danh Ngài mà làm chơi.”
Ngày hôm nay người ta cứ kêu: “Trời ơi, trời ơi” rồi người ta đổi ra “chèn ơi, chèn đắc ơi” rồi người ta cứ kêu hết thần này, thần kia, thần nọ. Người ta nói toàn là chọc giận Đức Chúa Trời. Cho nên Chúa nói: “Nói phải thì phải, không thì không.” Những cái lời thêm vào, nó là vô ích mà chọc giận Đức Chúa Trời. Đừng bao giờ than vãn mà kêu danh của Đức Giê-hô-va để mà làm chơi. Thề thốt: “Tôi thề có ông trời làm chứng tôi làm cái chuyện này, làm chuyện này.” Đó là cái sự làm chơi của chúng ta chọc giận Đức Chúa Trời.
Điều răn thứ tư: “Nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh. Sáu ngày nhưng mà một ngày thứ bảy thì ngày nghỉ.” Cái công việc này bao nhiêu người gây gỗ, gây lộn với nhau. Họ đâm chém nhau ở trên mạng lưới internet, vì cũng là một cái sự gây ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh. Người thì nói là ngày Chúa Nhật là ngày nghỉ, người thì nói ngày thứ Bảy là ngày nghỉ. Rồi có người thì làm việc, nói ngày thứ Bảy là ngày Chúa Nhật. Tôi làm công việc thì… mọi người thì làm việc, nói ngày thứ Bảy, ngày Chúa Nhật, tôi làm công việc thì tôi có thể nghỉ được ngày thứ Hai hay ngày thứ Ba hay không? Ừ, thì tôi có hỏi Chúa về công việc này, Chúa nói: “Ngươi làm sáu ngày, ngày thứ Bảy là ngày nghỉ của Đức Giê-hô-va. Trong ngày đó, ngươi và con trai con gái ngươi không làm việc, để nghỉ.” Đức Chúa Trời đặt ra cái ngày nghỉ để cho chúng ta sống còn được lâu dài. Chúa cho 7 ngày, người ta làm hết 7 ngày. Thân thể không phải là con trâu bò mà cứ làm hoài làm hoài để mà chết yểu, không có làm sáng danh Chúa, bệnh hoạn. Chúng ta làm 6 ngày, 1 ngày nghỉ cho Chúa. Tại vì, thí dụ như bây giờ chúng tôi ở bên Mỹ là ngày thứ 7, bên Việt Nam là ngày Chúa Nhật. Rồi họ tranh cãi với nhau, thế giới nó xoay tròn, nó không phải là đúng một ngày được. Thì miễn chúng ta dân một ngày trong 1 tuần lễ cho Chúa, chúng ta dâng một cái ngày đó là cái ngày thánh, biệt riêng ra thánh, đọc Kinh Thánh, cầu nguyện, kiêng ăn, rồi tìm kiếm mặt Chúa để mà… dâng cái ngày đó cho Chúa, làm những công việc cho Chúa. Chúa ơi, con có 6 ngày, hôm nay là ngày nghỉ, con để thì giờ con nghỉ ngơi, dưỡng sức, ăn uống cho thoải mái và con có thì giờ với Chúa, tâm sự với Chúa và tương giao mật thiết với Cha của mình.
Các bạn thấy con của mình đó mà nó cứ lụi lụi thủi, nó đi làm, nó trốn tránh mình, nó không có ở gần mình, nói chuyện với mình, các bạn rất là buồn. Chúng ta phải như là con có Cha, chúng ta nói chuyện với Cha một tuần lễ, chúng ta biệt riêng là một ngày, để tâm sự, nói chuyện với Cha, học hỏi lời Kinh Thánh nhiều hơn và làm những công việc cho Cha của mình. Chúa hỏi: “Chúa ơi, con muốn… Chúa muốn con làm gì cho Chúa ngày hôm nay?” Thì Chúa sẽ nói với tôi: “Bữa nay con giúp người này, kiêng ăn cầu nguyện ở với ta, đọc đoạn Kinh Thánh này, đọc những cái tội này con có làm thì con phải ăn năn.” Chúa nói với chúng ta, chúng ta tìm cái mặt Chúa thì Ngài sẽ nói chuyện với chúng ta và chúng ta sẽ nghe được tiếng của Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta làm đúng theo điều răn của Chúa thì chúng ta sẽ được Chúa yêu, gọi là người Chúa yêu.
Điều răn thứ năm là chúng ta phải hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Giê-hô-va, Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi. Cái sự hiếu kính cha mẹ rất là khó khi mà chúng ta gặp những người cha mẹ khó tánh, cứ chửi rũa chúng ta hoài, làm cho chúng ta bực mình. Nhưng mà chúng ta phải biết tha thứ và phải biết người đó đã bỏ công sanh thành chúng ta, nuôi dưỡng chúng ta. Cho nên lúc chúng ta còn nhỏ, nếu mà họ không có nuôi dưỡng chúng ta thì chúng ta không có mặt trên đất ngày hôm nay. Dù có hoàn cảnh nào, chúng ta cũng phải thương và giúp đỡ họ trong lúc tuổi già. Chúng ta là người có cha, có mẹ chứ không phải chúng ta từ dưới đất mà chung lên. Lúc em bé, Chúa đã tạo dựng ra người đàn bà, sanh ra đứa con rất là đau đớn và nuôi cho đến khi đứa trẻ 3 tuổi, rất là cực khổ, cực nhọc. Nếu mà không có qua những cái sự nuôi nấng đó thì chúng ta không còn sống cho đến ngày hôm nay được.
Điều răn thứ 6: “Chớ giết người.” Chúng ta nghe nói giết người thì chúng ta rất là sợ, tại vì chúng ta không có thể nào cầm dao, cầm súng mà bắn ai. Nhưng mà chúng ta có thể giết người trong tư tưởng của chúng ta. Chúng ta không có thích người nào là chúng ta rủa xả cho người đó chết, và chúng ta nói rằng: “Mày, Đức Chúa Trời sẽ giết mày.” Nhưng mà cái điều đó tùy theo người. Nếu mà người đó đã làm gian ác cho tất cả mọi người thì nếu người đó có chết đi, thì họ không hại tới nhiều người khác nữa. Thì Chúa cũng cho phép người đó chết, tại vì họ là những người gian ác, toàn là hại những người xung quanh họ sống để mà làm hại vô cớ những người vô tội. Giết kẻ em rồi hành hạ trẻ em, buôn bán trẻ em, tà dâm, dâm dục với những đứa trẻ. Những điều đó rất là ghê tởm trước mặt Đức Giê-hô-va. Thì những người đó là phạm tội ghê tởm.
Còn chúng ta không có nói rủa xả những người dân mà họ bình thường. Họ làm những điều không đẹp lòng chúng ta, chúng ta rủa, đó là chúng ta phạm tội với Chúa. Nhiều lúc tôi cũng thấy những người theo thờ thần Satan, họ làm những cái chuyện kinh tởm trước mặt Đức Giê-hô-va. Tôi cũng nói: “Những người này, xin Đức Giê-hô-va huỷ diệt họ để cho họ không còn cái sự gian ác trên thế gian này nữa, để cho những đứa trẻ vô tội nó không có bị bắt cóc, không có bị hãm hại.” Đức Chúa Trời cũng rất là ghét những người mà làm những điều gian ác trước mặt Đức Giê-hô-va. Mạng sống của họ bị cắt ngắn. Có nhiều thành phần họ thuộc về quỷ Satan, họ làm chuyện ghê tởm trước mặt Đức Giê-hô-va.
Chớ giết người, chớ phạm tội tà dâm. Cái tội tà dâm này là có cái tội tà dâm thật sự và có cái tội tà dâm trong ánh mắt cũng không được quyền. Nhưng mà Chúa nói như vậy: Nếu chúng ta có lỡ phạm tội thì chúng ta ăn năn, thì tội của chúng ta cũng vẫn được tha thứ. Chớ trộm cắp. Trộm cắp là cái việc mà không ai muốn làm. Nhưng mà chúng ta có phạm tội ăn cắp vặt cũng là phạm tội trộm cắp. Đi ngang thấy người ta có một cái trái cây nó thòng ra ngoài đường, thì chúng ta cũng bẻ. Rồi chúng ta thấy cái viết của người ta đẹp, để đó, tôi cũng lấy bỏ túi. Ăn cắp vặt đó. Rồi nhiều người rất là bị dính vào cái tội ăn cắp vặt. Thấy cái là muốn chiếm hữu những cái gì nhỏ nhỏ. Mình nghĩ là Chúa không sao. Chúa không thấy mấy cái này. Nhưng mà thiên sứ của Đức Chúa Trời ghi sổ mà con… quỷ Sa-tan nó cũng ghi sổ hết tất cả những hành động của chúng ta. Làm chúng ta phải đề cao cảnh giác là như vậy.
Điều số chín là chớ nói chứng dối cho kẻ lân cận mình. Chúng ta làm là chớ nói chứng dối cho kẻ lân cận mình. Chúng ta làm điều gì, chúng ta thổi phồng lên, những việc nhỏ, những việc lớn chúng ta thổi phồng lên, có nghĩa là chúng ta làm chứng dối. Rồi chúng ta kể lại một cái sự việc, nó phải ra đầu đuôi giống hệt như chúng ta thấy. Đừng có thổi phồng lên hay là đừng có chèn ép. Với chuyện bự, nó thành ra nhỏ xíu. Người ta nói cho mình có cái chuyện gì mình nó làm sai thì mình nói: “Ôi cái chuyện đó nó nhỏ xíu mà, nó đâu có nhầm gì.” Thổi phồng hay làm cho nhỏ lại cũng đó là làm chứng dối, các bạn.
Nhiều cái công việc mà chúng ta làm mà chúng ta không biết. Nhưng ngày hôm nay Chúa dạy chúng ta để chúng ta thấy rõ và biết rõ công việc của chúng ta làm.
Điều răn số 10 là: chớ tham nhà kẻ lân cận ngươi, cũng đừng tham vợ người, hoặc tôi trai tớ gái, bò lừa hay là vật gì thuộc về kẻ lân cận ngươi.
Ngày hôm nay nhiều người tham lam nhà của kẻ lân cận là cái vụ hưởng gia tài của người này người kia. Nếu mà của của mình không có làm nên thì không có tranh cướp gia tài đó, cũng để cho họ hưởng đi. Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho chúng ta. Của cải, tiền bạc thuộc về Đức Giê-hô-va, chúng ta không có tranh giành những cái tài sản của những người mà họ chết, họ để lại rồi anh em tranh giành giành giật với nhau, rồi đâm chém nhau. Cái chuyện đó là Đức Giê-hô-va rất là ghê tởm.
Thì chúng ta nên nhường lại cho họ. Họ giành giật bao nhiêu để cho họ giành giật đi. Chúng ta được Đức Chúa Trời ban phước cho chúng ta dồi dào hơn. Đức Chúa Trời sẽ hứa đi với Đức Chúa Giê-hô-va là Ngài sẽ ban phước cho chúng ta. Đi trong đồng vắng bao nhiêu năm rồi sẽ đến Đất Hứa, và Ngài sẽ ban cho chúng ta tất cả những cái gì mà chúng ta cầu xin. Đó là 10 điều răn của Đức Chúa Trời.
Tôi nói rất là ngắn gọn, nhưng mà trong trang Mana có nói về cái 10 điều răn của Chúa, nó đầy đủ hơn. Mời các bạn vào cái trang Mana để mà đọc. Đức Chúa Trời muốn cho dân Y-sơ-ra-ên nghe được tiếng của Đức Giê-hô-va. Tiếng của Chúa là như là sấm vang. Mà có một… Đức Chúa Trời có sấm vang chớp nháng, một án mây mịt mù trên núi mà tiếng kèn thổi rất là vang động, cả dân sự đều run sợ.
Các bạn thấy tiếng nói của Đức Giê-hô-va nó là như vậy. Vì cái lời nói đó là Chúa phán một tiếng là có trời, Chúa phán một tiếng là có đất, Chúa phán một tiếng là có ánh sáng và có tối, và có biển, và có loài người. Là chỉ là cái lệnh của Đức Giê-hô-va. Ngài là Đấng Tạo Hóa. Ai mà đến gần Đức Giê-hô-va là sẽ chết. Một Đấng như vậy đó mà chúng ta ngày hôm nay, chúng ta được có một người Cha như vậy, chúng ta rất là hãnh diện.
Chúng ta muốn làm theo ý Đức Chúa Trời và vâng giữ lời Ngài thì chúng ta sẽ được làm con cái của Ngài. Chúng ta làm con thì chúng ta được hưởng những cái gì Cha của mình có thì chúng ta được hưởng. Có nhiều người nói là: “Tôi chỉ muốn làm nô lệ cho Đức Giê-hô-va, tôi không muốn làm con tại vì tôi không xứng đáng làm con. Tôi chỉ muốn làm nô lệ. Tôi chỉ muốn làm thiên sứ cho Đức Giê-hô-va chứ tôi không dám làm con.”
Họ cứ ngồi và họ cứ tự suy nghĩ và cho những cái lời của họ nói là đúng. Nhưng Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời không có đẹp lòng. Ta muốn ngươi là con của Ta. Con là phải biết vâng lời Cha và vâng giữ lời của Cha thì Ngài sẽ rất là đẹp lòng.
Chúng ta muốn làm cái gì khác là theo tư tánh xác thịt của chúng ta. Vậy vì chúng ta có tội lỗi nên chúng ta trốn tránh Ngài, chúng ta sợ, chúng ta không dám nhìn mặt Đức Giê-hô-va cho nên chúng ta bị hoạn nạn. Quỷ nó không có sợ chúng ta là như vậy.
Nếu chúng ta là con thì quỷ nó mới sợ chúng ta. Và chúng ta phán một tiếng thì quỷ nó bỏ chạy. Chúng ta đuổi tà linh ra khỏi lòng của chúng ta. Chúng ta vâng giữ điều răn của Chúa thì chúng ta có, quỷ nó có nhảy vào chúng ta thì chúng ta đuổi nó ra được. Đó là công việc của Đức Chúa Trời và Ngài muốn chúng ta làm con yêu quý của Ngài.
Chúng ta không thể nào chạy trốn mặt Chúa. Nếu chúng ta đã một lần hứa với Chúa là chúng ta sẽ theo Chúa suốt đời thì chúng ta đi trốn là sẽ bị đòn. Đó là tình yêu thương của người Cha. Ngài vẫn đi tìm chúng ta. Ngài bỏ 99 con chiên để mà một con chiên đi lạc. Ngài đi tìm nơi chân núi, chân đồi này kiếm con chiên đi lạc để Ngài đem về. Và Ngài rất là vui mừng vì tìm được một con chiên đã mất là chúng ta đó. Chúng ta có bằng lòng trở về với Chúa hay còn chạy trốn Chúa, chạy trốn Chúa cho đến chừng nào? Xin Chúa thương xót chúng ta.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm ơn Cha vì Ngài đã cho chúng con có bài học quý giá hôm nay. Xin Cha cho chúng con biết nhớ đời cái bài học này và chúng con áp dụng làm theo để đời sống của chúng con được phước hạnh, không chạy trốn Chúa nữa. Cảm tạ ơn Cha. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.
