
Công-vụ 19
Phao-lô tại Ê-phê-sô
1Trong khi A-bô-lô ở thành Cô-rinh-tô, Phao-lô đã đi khắp những miền trên, rồi xuống thành Ê-phê-sô, gặp một vài người môn-đồ ở đó. 2Người hỏi rằng: Từ khi anh em tin, có lãnh được Đức Thánh-Linh chăng! Trả lời rằng: Chúng tôi cũng chưa nghe có Đức Thánh-Linh nào. Người lại hỏi: Vậy thì anh em đã chịu phép báp-têm nào? 3Trả lời rằng: Phép báp-têm của Giăng. 4Phao-lô bèn nói rằng: Giăng đã làm phép báp-têm về sự ăn-năn tội, mà truyền dân phải tin Đấng sẽ đến sau mình, nghĩa là tin Đức Chúa Jêsus. 5Chúng nghe bấy nhiêu lời, bèn chịu phép báp-têm nhân danh Đức Chúa Jêsus. 6Sau khi Phao-lô đã đặt tay lên, thì có Đức Thánh-Linh giáng trên chúng, cho nói tiếng ngoại-quốc và lời tiên-tri. 7Cộng hết thảy độ mười hai người.
8Phao-lô vào nhà hội, và trong ba tháng giảng-luận một cách dạn-dĩ ở đó; giải-bày những điều về nước Đức Chúa Trời mà khuyên-dỗ các kẻ nghe mình. 9Song vì có mấy người cứng lòng, từ-chối không tin, gièm-chê đạo Chúa trước mặt dân-chúng, thì người phân-rẽ họ mà nhóm các môn-đồ riêng ra, và dạy-dỗ hằng ngày trong trường-học Ti-ra-nu. 10Việc đó cứ luôn hai năm, đến nỗi mọi người ở trong cõi A-si, hoặc người Giu-đa hay là người Gờ-réc, đều nghe đạo Chúa. 11Đức Chúa Trời lại dùng tay Phao-lô làm các phép lạ khác thường, 12đến nỗi người ta lấy khăn và áo đã bận vào mình người mà để trên các kẻ đau-yếu; thì họ được lành bệnh, và được cứu khỏi quỉ dữ.
Mấy người Giu-đa là thầy trừ quỉ
13Bấy giờ có mấy thầy trừ quỉ là người Giu-đa đi từ nơi nầy sang chỗ kia, mạo kêu danh Đức Chúa Jêsus trên những kẻ bị quỉ dữ ám, rằng: Ta nhân Đức Chúa Jêsus nầy, là Đấng mà Phao-lô giảng, để truyền-khiến chúng bay. 14Các kẻ làm việc đó là bảy con trai của Sê-va, tức là một người trong bọn thầy tế-lễ cả Giu-đa. 15Song quỉ dữ đáp lại rằng: Ta biết Đức Chúa Jêsus, và rõ Phao-lô là ai; nhưng các ngươi là kẻ nào? 16Người bị quỉ dữ ám bèn sấn vào chúng, thắng được hai người trong bọn và hành-hạ dữ lắm, đến nỗi phải trần-truồng và bị thương, trốn ra khỏi nhà. 17Phàm người Giu-đa và người Gờ-réc nào ở tại thành Ê-phê-sô đều biết việc đó, thì sợ-hãi, và danh Đức Chúa Jêsus được tôn-trọng. 18Phần nhiều kẻ đã tin, đến xưng tội và tỏ ra việc mình đã làm. 19Có lắm người trước theo nghề phù-phép đem sách vở mình đốt trước mặt thiên-hạ; người ta tính giá sách đó, cộng là năm muôn đồng bạc. 20Ấy vậy, nhờ quyền-phép của Chúa, đạo bèn đồn ra, càng ngày càng được thắng.
Đê-mê-triu gây loạn
21Các việc đó rồi, Phao-lô toan đi ngang qua xứ Ma-xê-đoan và xứ A-chai đặng đến thành Giê-ru-sa-lem. Người nói rằng: Khi ta đã thăm thành đó rồi, cũng phải thăm thành Rô-ma nữa. 22Người bèn sai hai người giúp-đỡ mình là Ti-mô-thê và Ê-rát sang xứ Ma-xê-đoan, song chính người còn ở lại trong cõi A-si ít lâu nữa.
23Lúc đó, có sự loạn lớn sanh ra vì cớ đạo Tin-lành. 24Một người thợ bạc kia tên là Đê-mê-triu, vốn dùng bạc làm khám nữ-thần Đi-anh, sinh nhiều lợi cho thợ làm công, 25bèn nhóm những thợ đó và kẻ đồng-nghiệp lại, mà nói rằng: Hỡi bạn ta, các ngươi biết sự thạnh-lợi chúng ta sanh bởi nghề nầy; 26các ngươi lại thấy và nghe nói, không những tại thành Ê-phê-sô thôi, gần suốt hết cõi A-si nữa, rằng tên Phao-lô nầy đã khuyên-dỗ và trở lòng nhiều người, mà nói rằng các thần bởi tay người ta làm ra chẳng phải là chúa. 27Chúng ta chẳng những sợ nghề-nghiệp mình phải bị gièm-chê, lại cũng e rằng đền-thờ của đại-nữ thần Đi-anh bị khinh-dể nữa, và nữ-thần ta bị tiêu-diệt về sự vinh-hiển mà cõi A-si cùng cả thế-giới đều tôn-kính chăng. 28Chúng nghe bấy nhiêu lời, bèn nổi giận lắm, cất tiếng kêu rằng: Lớn thay là nữ-thần Đi-anh của người Ê-phê-sô!
29Cả thành thảy đều rối-loạn; chúng đồng lòng đến rạp hát, kéo theo mình Gai-út, A-ri-tạc, là người Ma-xê-đoan, bạn đồng đi với Phao-lô. 30Phao-lô muốn chính mình ra mặt trước dân-chúng, nhưng môn-đồ chẳng cho. 31Cũng có mấy quan lớn xứ A-si, là bạn-hữu người, sai đến xin người chớ đi tới rạp hát. 32Người thì reo lên thể nầy, kẻ thì la lên thể khác; vì trong hội om-sòm, phần nhiều người cũng không biết vì cớ nào mình nhóm lại. 33Chúng bèn kéo A-léc-xan-đơ từ trong đám đông ra, và người Giu-đa xô người ra đứng trước; người bèn lấy tay ra dấu, muốn nói cùng dân-chúng để binh-vực bọn mình. 34Nhưng vừa khi đoàn-dân nhận người là người Giu-đa, thì kêu rập lên ước trong hai giờ, rằng: Lớn thay là nữ-thần Đi-anh của người Ê-phê-sô!
35Bấy giờ, có người thơ-ký thành-phố dẹp yên đoàn dân, nói rằng: Hỡi người Ê-phê-sô, há có ai chẳng biết thành Ê-phê-sô là kẻ canh-giữ đền-thờ nữ-thần lớn Đi-anh và tượng thần ấy đã từ trên trời giáng xuống sao? 36Bởi điều đó thật chối-cãi chẳng nổi, nên các ngươi khá ở yên, đừng làm sự gì vội-vã. 37Vì những tên mà các ngươi đã kéo đến đây, chẳng phải mắc tội hoặc phạm đến của thánh, hay là lộng-ngôn với nữ-thần chúng ta đâu. 38Vậy, nếu Đê-mê-triu và các thợ làm công ở với người có cần kiện-cáo ai, thì đã có ngày xử-đoán và quan trấn-thủ; mặc họ kiện-cáo nhau. 39Ví bằng các ngươi có nài việc khác nữa, thì khá quyết định việc đó trong hội-đồng theo phép. 40Vì e cho chúng ta bị hạch về sự dấy-loạn xảy ra ngày hôm nay, không thể tìm lẽ nào để binh-vực sự nhóm-họp nầy. 41Người nói bấy nhiêu lời, bèn cho chúng về.
Amen.
Cảm ơn Chúa. Chúng ta học đến đoạn Phao-lô tại thành Ê-phê-sô. Từ trước tới giờ, thành Ê-phê-sô họ chưa có được nhận lãnh Thánh Linh của Chúa. Họ tin Chúa, nhưng mà họ không nghe, có Đức Thánh Linh như thế nào.
Phao-lô hỏi: “Các ngươi có nghe, có biết Thánh Linh chưa?” Thì người nói rằng, họ chưa có biết về Thánh Linh như thế nào. Ông mới hỏi họ là họ chịu phép báp-têm của Giăng. Họ nghĩ là ông Giăng là người mà họ tin, họ chưa có tin Chúa Giê-xu, họ chưa có làm phép báp-têm trong danh Đức Chúa Giê-xu.
Cho nên Phao-lô mới kêu họ làm phép báp-têm trong danh Đức Chúa Giê-xu để được nhận lãnh Thánh Linh. Có một số tà giáo ngày hôm nay họ bác bỏ sự báp-têm bằng nước trong danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa con và Đức Thánh Linh. Họ chỉ nói rằng phải báp tem trong danh của Đức Chúa Giê-su thì mới nhận lãnh Thánh Linh được. Họ còn nói rằng ai mà làm phép báp tem trong danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa con và Đức Thánh Linh thì bị hủy bỏ. Rồi họ lập ra một nhánh tin lành mới thờ một ngôi là Chúa Giê-su mà thôi. Chúa Giê-su dạy chúng ta phải nhân danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa con và Đức Thánh Linh mà làm phép báp tem cho họ. Trong đó có danh Đức Chúa Giê-su nữa. Bởi vì những người này họ làm phép báp tem trong danh của ông Giăng cho nên họ không nhận lãnh Thánh Linh được.
Khi họ nhận danh của Đức Chúa Giê-xu mà làm phép báp tem thì họ được nhận lãnh Thánh Linh, và họ nói tiếng ngoại quốc, và họ nói lời tiên tri. Đó là công việc của Đức Thánh Linh làm việc. Đức Chúa Trời đã dùng tay của Phao-lô để mở ra những dấu kỳ phép lạ cho người dân ngoại.
Người ta lấy cái khăn và cái áo của ông đã bận vào người để trên các kẻ đau yếu thì họ được lành bệnh và được cứu khỏi quỷ dữ. Đây là công việc đầu tiên của Đức Chúa Giê-xu tỏ ra cho người dân ngoại để họ thấy được quyền năng của Thánh Linh Ngài.
Ngày hôm nay có một số người lạm dụng đem những cái đồ vật của mình bận rồi bán ra để mà làm cho người ta được chữa lành và đuổi quỷ. Cái đó là sai. Khi mà Chúa không có hành động thì quỷ nó bắt chước, nó cặp theo, nó làm ra những công việc của quỷ dữ.
Bởi vậy có một số người họ muốn bắt chước Phao-lô, và họ là những thầy bùa, họ mới bắt chước. Họ cũng nói trong danh Đức Chúa Giê-xu: “Ta nhân danh Đức Chúa Giê-xu này, là Đấng mà Phao-lô đã giảng, để truyền khuyến chúng bay.” Họ nói là Đấng mà Phao-lô giảng đó, họ không biết, họ tưởng đâu là lấy danh Chúa Giê-xu làm như vậy được.
Cho nên bọn quỷ dữ nói: “Ta biết Chúa Giê-xu và rõ Phao-lô là ai. Nhưng các ngươi là kẻ nào?” Nó (quỷ) sấn vào họ tại vì họ không có Thánh Linh của Chúa. Họ chỉ là trong người của họ đầy quỷ. Họ tưởng họ lấy quỷ trừ quỷ được, ai dè đâu bọn quỷ nó lại. Nó xé áo trần truồng và nó đánh bị thương tích.
Khi quỷ nó nhảy vào, nó phá là nó đánh tơi bời hết các bạn. Vì cớ đó, ngày hôm nay một số người vơ đũa cả nắm. Thấy người nào có cái ân tứ chữa lành, đuổi quỷ thì họ nói là quỷ hết. Họ cứ đem công việc này ra rồi họ công bố lên là tất cả mọi người đều lấy quỷ trừ quỷ.
Chứ ngày hôm nay không có Thánh Linh nào làm việc hết trơn. Nếu mà Thánh Linh còn làm thì tôi là cái chính, là cái người làm được rồi. Tôi là người mục sư. Tôi là người được Chúa xức dầu. Tôi có bằng cao học Thần học, Thạc sĩ, bằng Kinh Thánh. Tôi nói lão luyện mà Chúa không có còn dùng tôi, thì làm sao Chúa dùng những người dốt nát mà chữa lành, đuổi quỷ được.
Họ lên mình kiêu ngạo và họ đũa cả nắm các bạn. Vì cái đó chúng ta, họ nghe cô Huệ có mấy người rồi vô hù dọa: “Chị là ai mà chị dám đuổi quỷ? Chị không thấy ở trong Công vụ Các Sứ Đồ con quỷ nó lột trần truồng, nó đánh tơi bời hết mà sao mà chị dám làm? Chị phải chờ coi. Chị mà không ngừng là sẽ đến cái ngày của chị như vậy đó. Nó lột trần truồng đi ngoài đường khùng điên.”
Họ nói với tôi vậy đó. Tôi trả lời rằng:” Mình phải biết mình là ai, mình phải biết dọn lòng sạch sẽ và Chúa sử dụng mình. Chúa kêu mình đi làm công việc của Chúa thì mình mới dám đi. Mình phải biết tên mình có trên Sách Sự Sống trên thiên đàng hay không, chứ không phải tự nhiên mà muốn làm thì làm.
Họ không hiểu gì hết các bạn ơi, họ không biết cái sự sạch sẽ là như thế nào. Họ chỉ nói là tôn giáo, đạo giáo, đạo Chúa. Chứ họ không có biết nói về cái sự dọn sạch lòng và họ không có biết là tên của mình có ghi được trên Sách Sự Sống trên Nước Thiên Đàng hay không.
Họ nói: “Làm sao mình biết được tên mình có trên Sách Sự Sống trên Nước Thiên Đàng?” Bạn dọn sạch lòng, bạn được nhận lãnh Thánh Linh, bạn có cái sự thay đổi. Từ con sâu biến thành con bướm là bạn biết rằng bạn có Thánh Linh và bạn làm được những gì Chúa làm.
Nó không hiểu gì hết. Mình nói, cũng như là nước đổ lá môn đó các bạn. Họ nói mình ăn cơm dưới đất, nói chuyện trên trời. Họ không hiểu cái gì hết trơn. Đó là một công việc của Thánh Linh làm việc các bạn.
Khi mà một con người chưa có ăn cám heo, chưa có đụng đến cái sự trước ngưỡng cửa của sự chết thì họ không thể nào biến dạng được từ con sâu cho đến thành con bướm. Công việc của Thánh Linh làm việc rất là lạ lùng.
Phải đụng đến những công việc mà mình đứng trước ngã ba đường. Mình từ một người giàu có mà trắng tay, không còn miếng cơm để mà ăn nữa, phải ăn cám heo đó các bạn. Hoặc là mình đang có sức khỏe giàu có mà bây giờ nằm y không đi nổi, đứng trước sự chết, đứng trước sự đói khát, trần truồng. Đó là công việc của Thánh Linh làm việc.
Cảm ơn Chúa vì con hồi đó giờ con sung sướng quá, con chưa bao giờ biết Thánh Linh thật của Đức Chúa Trời như thế nào. Con đường tâm linh của con nó còn bị đóng kín, nó chưa có mở ra. Ngày hôm nay cảm ơn Chúa vì Chúa đã mở một con đường mới cho con.
Con mắt con bắt đầu mở ra, thấy được công việc của Đức Chúa Trời trên đời sống của con. Hồi trước tới bây giờ chỉ nhìn thấy tiền không mà. Thấy sức khỏe dồi dào, con trẻ, con cày được, làm ngày và đêm kiếm tiền không ngừng nghỉ, tiền nhóc túi. Làm sao mà nói cái chuyện tâm linh cho họ nghe được.
Họ có nghe nhưng mà họ nói bằng lý thuyết, chưa có thực hành, chưa có đụng việc. Một số người có nói là: “Tôi sống trong thời kỳ ân điển của Chúa, ân điển dư dật, quá dư dật cho tôi rồi, tôi đầy đủ hết rồi. Tôi chỉ cầu xin cái gì Chúa cho đó, xin gì Chúa cho đó. Làm sao mà tôi nói xin thêm gì được nữa.”
“Tôi đủ rồi, ân điển của Ta đủ cho ngươi rồi.”
Họ cảm thấy họ quá đầy đủ các bạn. Nhưng khi đụng chuyện rồi, họ mới thấy mình là trần truồng và lõa lồ. Đứng trước sự thật mà Chúa bày tỏ cho họ, họ mới cảm nhận được là họ trần truồng và lõa lồ, không có một cái gì hết. Tâm linh của họ là zero.
Ngày trước tới giờ họ tưởng là họ ngon lành lắm. Ai dè đâu, đụng chuyện rồi, bây giờ họ thấy phần tâm linh của họ là zero. Nếu mà Chúa đi xuống trở lại là họ sẽ bị bỏ lại, và họ chết thì họ sẽ đi địa ngục đời đời đó. Vì cớ đó, tình yêu thương của Chúa mới đụng đến tài chánh của họ, để cho họ thấy rằng họ là một con người tâm linh, đui mù, chạy theo thế gian, chạy theo đồng tiền, chạy theo danh vọng đời này.
Chúng ta có thật sự yêu Chúa hay không? Là chúng ta đụng chuyện tới ngã ba đường, chúng ta đụng tới sự chết hoặc là đụng tới cái sự… ăn cám heo. Hai con đường đó mở con mắt tâm linh của chúng ta ra để chúng ta thấy Chúa thật sự, để chúng ta từ đó trở đi là một cái ngoặt mới trong cuộc đời của chúng ta.
Chúng ta sống trên thế gian, nhưng mà chúng ta như là sống ở trên Nước Thiên Đàng. Không còn ham những cái thú vui xác thịt, những cái tài chánh, những cái tiền bạc, tất cả đều là hư không. Chúng ta ra đời với hai bàn tay trắng. Chúng ta đi về với Chúa với hai bàn tay trắng. Nhưng tất cả những gì chúng ta làm cho Chúa còn lại đời đời. Không thể nào ai lấy cướp ra khỏi chúng ta. Đó là công việc của Thánh Linh thật sự, các bạn.
Bao nhiêu người nói được nhưng mà chưa có làm được, khi đụng chuyện mới làm được. Cũng như Phao-lô. Khi Phao-lô bị con mắt đui mù, đời người không còn chi nữa khi con mắt bị đui. Ngày hôm nay Phao-lô làm được mọi công việc là nhờ ông đã bị đui mắt. “Lúc trước tôi mù, nay tôi sáng mắt.” Con mắt tâm linh của ông cũng bị đui và con mắt xác thịt của ông cũng bị đui.
Ngày hôm nay con mắt tâm linh của ông mở ra, và con mắt xác thịt của ông cũng được mở ra, để ông thấy được con đường của Chúa phải như thế nào, và ông dẫn bao nhiêu người đi làm công việc giống như ông đã làm. Ngày hôm nay chúng ta phải nhìn thấy công việc của Phao-lô: đi làm, làm, làm, làm không ngừng nghỉ, vì ông thấy ân điển của Chúa quá tuyệt vời đối với ông. Không có bao nhiêu mà là đủ hết, các bạn ơi.
Chúng ta thấy rằng ân điển của Chúa quá đầy dẫy lên chúng ta. Chúng ta không xứng đáng để làm những công việc của Chúa. Nhưng Ngài đã gọi chúng ta để làm cho công việc của Chúa được nảy nở ra, để được nhân lên, nhân lên. Và Nước Thiên Đàng của Chúa càng ngày càng mở rộng vì công việc của Chúa làm qua chúng ta, chứ không phải vì chúng ta ham đi làm việc cho Chúa, nhưng vì Chúa kêu chúng ta đi làm phải siêng năng, siêng năng, siêng năng, đừng bao giờ ngừng nghỉ.
Ma quỷ nó làm cho chúng ta chán nản, nó chặn đứng công việc của chúng ta, nó nói xấu chúng ta, nó làm cho chúng ta chọc giận, nó phá rối. Những cái người xung quanh chúng ta, họ nói rằng chúng ta quậy phá, chúng ta đập đổ chén cơm của họ. Chúng ta là những người “lấy quỷ, đem quỷ đến” mà phá hoại công việc của Đức Chúa Trời trong Hội Thánh của họ.
Họ cứ kết tội chúng ta. Họ càng kết tội chúng ta chừng nào là họ càng đá vào gai nhọn. Chúng ta vẫn im lặng. Chúng ta làm công việc của chúng ta và tiếp tục làm không ngừng nghỉ, không chùng bước trước những lời vu khống của những người khác. Vì công việc của Thánh Linh làm thì không ai chặn đứng được.
Cảm ơn Chúa là từ hồi tôi mới ra 2012 cho đến ngày hôm nay, có không biết bao nhiêu người chặn đứng, chặn đứng, chặn đứng, tôi vẫn đường tôi, tôi đi. Tôi vẫn tiếp tục làm, không nản chí và không ngừng nghỉ. Họ nói rằng “Cô Huệ mà làm được cái gì, 2 năm là xuống khỏi cái Facebook của chúng ta, phá bà, quậy bà, nói vu khống đủ thứ hết cho bà, để cho bao nhiêu người mở con mắt ra rồi sẽ bỏ bà, chứ bà làm được cái gì.
Chúng ta là những người đi trước làm việc không biết bao nhiêu lâu năm rồi. Còn bà là cái thứ mới ra mà có học hành, thần học gì đâu mà dám tranh lại với chúng ta.” Họ vô, họ hù dọa tôi, họ nói là “Bà phải xuống, chúng tôi đánh phá bà tơi bời hết, coi coi bà còn làm việc được bao nhiêu lâu nữa.”
Họ cứ làm, và tôi không bao giờ quảng cáo mình. Tôi cứ viết bài, viết bài, viết bài và cứ đăng lên, cứ đăng lên. Đức Chúa Trời đã hành động và làm việc và dắt theo một số người. Họ cảm ơn tôi. Ngày hôm nay họ nói “Nhờ cô, con mắt tâm linh con bắt đầu mở ra, con làm được những công việc của Chúa sai con làm.”
Cảm ơn Chúa vì Thánh Linh của Chúa không bao giờ bị dập tắt bởi những bọn quỷ Sa-tan, các bạn. Các bạn nhìn thấy công việc của Phao-lô là quỷ nó muốn dập trong trứng nước, nhưng mà nó không được. Nó cứ kiện cáo, nó cứ hù dọa rồi nó đánh đập những người đi truyền giáo, nhưng mà công việc của Chúa vẫn còn nảy nở.
Càng đánh phá chừng nào để công việc nó càng nảy nở ra nhiều chừng nấy. Con diều khi mà gặp gió thì nó càng bay lên cao. Khi mà nó bay lên cao rồi, nhiều người mới nhìn thấy. Còn nó ở dưới đất, nó lập lòe, lập lòe, không có gió thổi, con diều không ai thấy hết, các bạn.
Nhưng mà quỷ nó làm gió, làm bão, thì cánh diều nó càng bay cao. Thì bay cao thì mọi người mới nhìn thấy. Và người ta mới thấy lạ, và người ta mới đi theo Chúa của mình. Rất là lạ lùng, tại sao mà có một số người rất đông vẫn đi theo. Họ tìm thì họ gặp Thánh Linh của Đức Chúa Trời làm việc.
Ai tìm sẽ gặp. Khi con mắt tâm linh của mình mở ra, mình đi tìm là mình sẽ gặp Đức Chúa Trời làm việc trong đời sống của chúng ta.
Còn chúng ta con mắt tâm linh cứ nhắm mắt đi hoài thì không thấy gì hết.
Khi chúng ta lấy lầm lạ, chúng ta nhìn, tìm, hỏi thì Thánh Linh của Đức Chúa Trời mới mở lòng chúng ta ra thấy đâu là sự thật, đâu là giả dối.
Mà khi Thánh Linh của Chúa là cái ngọn đèn sáng soi sáng tâm linh của chúng ta, khi chúng ta đã thấy ánh sáng rồi là chúng ta không còn muốn đi vào nơi bóng đêm nữa.
Khi con người mà đã, con mắt đã mở ra: “Ngày trước tôi đui, bây giờ tôi lại sáng mắt.”
Biểu họ đi vào bóng đêm, đi nhắm mắt nữa đi là họ không bao giờ muốn nhắm mắt đi nữa, các bạn.
Ngày xưa tôi là đứa mù, tôi cũng đi theo người này người kia.
Nhưng ngày hôm nay tôi không còn muốn đi theo người này người kia nữa, tôi chỉ muốn đi theo Thánh Linh của Chúa mà thôi.
Trước tôi mù, nay tôi sáng mắt.
Thánh Linh của Chúa dẫn dắt chúng ta vào mọi lẽ thật và chúng ta mới mở con mắt ra thấy mình đã ngu dại, bị người ta nắm mũi mình kéo đi bao nhiêu năm nay như là một đứa con nít.
Ngày hôm nay tôi là một con người lớn.
Tôi tự, tôi đứng trên đôi chân tôi và tôi đi được.
Đó là một cái lẽ thật của Đức Chúa Trời.
Không cần một người nào nắm mũi mình để mà kéo đi nữa.
Lúc tôi trẻ, nay tôi già.
Tôi hành động khác hơn cái lúc tôi còn trẻ.
Khi tôi là em bé thì cha mẹ muốn biểu gì, biểu muốn làm gì làm, biểu ăn thì ăn, biểu đi thì đi, biểu làm cái gì làm cái đó.
Ai cũng có cái thời gian đó hết, các bạn ơi.
Nhưng các bạn có kéo dài cái tuổi em bé của các bạn hay là ngừng để trưởng thành, đó là cái sự lựa chọn của các bạn.
Bạn muốn làm em bé thì có người chăm sóc hoài thì cứ làm đi.
Có một số người họ không chịu trưởng thành.
Các bạn, họ muốn làm em bé hoài suốt cả cuộc đời.
Cũng giống như tôi có một đứa con.
Nó là con một, nó không muốn trưởng thành.
Biểu nó tự làm việc, tôi muốn làm em bé để nó được cưng, được chiều hoài.
Nhưng em bé này đã là 12 tuổi rồi, nó muốn làm em bé nữa cũng không được.
Mình phải thả nó ra, cắt cái dây rún để cho nó lớn lên.
Nếu không là nó làm một cái đứa bé 50 tuổi vẫn còn đứa bé, nó sẽ làm cho mình đau khổ suốt cả cuộc đời.
Ngày hôm nay chúng ta là những người em bé tâm linh.
Chúng ta phải tách ra những người lãnh đạo để chúng ta tự lớn lên, để chúng ta không còn làm em bé nữa, để chúng ta có trách nhiệm với linh hồn của chúng ta và trách nhiệm với những người xung quanh chúng ta.
Đó là cái sự lựa chọn của chúng ta.
Các bạn muốn làm em bé hoài thì cũng ok, nhưng mà cuối cuộc đời của các bạn là những người người ta phun nước miếng vào mặt mình.
Nhìn mình người lớn mà là em bé gọi là bị đình trệ, những cái người bệnh tâm thần, các bạn.
Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết rằng chúng ta là ai, chúng ta là người như thế nào.
Chúng ta có trách nhiệm với cả thế giới hay là với gia đình của chúng ta hay là chúng ta chỉ là những em bé ngồi đó chờ người ta đút cơm.
Nguyện xin Chúa cho chúng ta biết thức tỉnh tâm linh, mở con mắt tâm linh mình ra và đừng để cho chúng ta đình trệ làm em bé hoài suốt đời nữa, mà chúng ta có trách nhiệm với những người thân trong gia đình chúng ta, trách nhiệm với những người ngồi ở trong nhà thờ làm em bé đó mà chúng ta thức tỉnh họ để cho họ biết rằng họ là những em bé tâm linh.
Phải cần phải ăn nuốt lời Chúa để lớn lên, và làm trách nhiệm cho những người xung quanh mình, cho cả thế giới, thế hệ mai sau.
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe.
Tôi xin kết thúc tại đây.
Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm ơn Ngài vì Ngài đã cho mở miệng con nói những cái lời tri thức, những cái lời của Thánh Linh của Chúa để đâm thấu vào tâm hồn của chúng con, cho chúng con được càng ngày càng lớn lên, biết trách nhiệm của mình và tự đứng trên đôi chân của mình, đi cứu nhiều linh hồn được trở về, và để cứu chính linh hồn của chúng con trước tiên.
Cảm tạ ơn Cha.
Xin Ngài cũng gìn giữ mỗi người chúng con cho chúng con.
Ngày kia chúng con gặp được Cha trên nước Thiên Đàng, chúng con rất là vui mừng vì gặp được Đức Chúa Trời hằng sống của chúng con.
Ngài đã cứu chuộc chúng con và Ngài đã ban Chúa Giê-xu để mua chuộc tội lỗi của chúng con, để chúng con được ra mắt Chúa với tấm lòng trong sạch, và nhận lãnh Thánh Linh của Ngài, để chúng con có đời sống được đắc thắng hơn mọi tội lỗi của thế gian. Cảm tạ ơn Cha.
Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.
