
CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 18: PHAO LÔ TIẾP TỤC ĐI TRUYỀN GIÁO CHO DÂN NGOẠI DÙ BỊ BẮT BỚ, CỨU NHIỀU DÂN NGOẠI TRỞ VỀ VỚI CHÚA
Công-vụ 18
Phao-lô tại thành Cô-rinh-tô
1Rồi đó, Phao-lô đi khỏi thành A-thên, mà tới thành Cô-rinh-tô. 2Tại đó, người gặp một người Giu-đa, tên là A-qui-la, quê ở xứ Bông, mới từ nước Y-ta-li đến đây với vợ mình là Bê-rít-sin, bởi vì vua Cơ-lốt có chỉ truyền mọi người Giu-đa phải lánh khỏi thành Rô-ma; Phao-lô bèn hiệp với hai người. 3Vì đồng nghề, nên Phao-lô ở nhà hai người mà làm việc chung nhau; vả, nghề các người đó là may trại. 4Hễ đến ngày Sa-bát, thì Phao-lô giảng-luận trong nhà hội, khuyên-dỗ người Giu-đa và người Gờ-réc. 5Khi Si-la và Ti-mô-thê từ xứ Ma-xê-đoan đến, thì Phao-lô hết lòng chuyên lo về sự giảng-dạy, làm chứng với người Giu-đa rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ. 6Nhưng, vì chúng chống-cự và khinh-dể người, nên người giũ áo mình mà nói rằng: Ước gì máu các ngươi đổ lại trên đầu các ngươi! Còn ta thì tinh-sạch; từ đây, ta sẽ đi đến cùng người ngoại. 7Phao-lô ra khỏi đó, vào nhà một người tên là Ti-ti-u Giút-tu, là kẻ kính-sợ Đức Chúa Trời, nhà người giáp với nhà hội. 8Bấy giờ Cơ-rít-bu, chủ nhà hội, với cả nhà mình đều tin Chúa; lại có nhiều người Cô-rinh-tô từng nghe Phao-lô giảng, cũng tin và chịu phép báp-têm. 9Ban đêm, Chúa phán cùng Phao-lô trong sự hiện-thấy rằng: Đừng sợ chi; song hãy nói và chớ làm thinh; 10ta ở cùng ngươi, chẳng ai tra tay trên ngươi đặng làm hại đâu; vì ta có nhiều người trong thành nầy. 11Phao-lô ở lại đó một năm sáu tháng, dạy đạo Đức Chúa Trời trong đám họ. 12Lúc Ga-li-ôn đang làm quan trấn-thủ xứ A-chai, người Giu-đa đồng lòng nổi lên nghịch cùng Phao-lô và kéo người đến tòa-án, 13mà nói rằng: Người nầy xui dân thờ Đức Chúa Trời một cách trái luật-pháp. 14Phao-lô vừa toan mở miệng trả lời, thì Ga-li-ôn nói cùng dân Giu-đa rằng: Hỡi người Giu-đa, giá như về nỗi trái phép hay tội-lỗi gì, thì theo lẽ phải ta nên nhịn-nhục nghe các ngươi. 15Song nếu biện-luận về đạo-lý, danh-hiệu, hay là luật-pháp riêng của các ngươi, thì hãy tự xử lấy; ta chẳng khứng xử-đoán những việc đó đâu. 16Người bèn đuổi chúng ra khỏi tòa-án. 17Bấy giờ, chúng bắt Sốt-then, chủ nhà hội, đánh đòn trước tòa-án, nhưng Ga-li-ôn chẳng lo đến việc đó. Sự đi đến thành Giê-ru-sa-lem 18Phao-lô ở lại thành Cô-rinh-tô ít lâu nữa, rồi từ-giã anh em, xuống thuyền đi với Bê-rít-sin và A-qui-la qua xứ Sy-ri, sau khi đã chịu cạo đầu tại thành Sen-cơ-rê, vì người có lời thề-nguyện. 19Kế đó, ba người tới thành Ê-phê-sô, Phao-lô để đồng-bạn mình lại đó. Còn người, thì vào nhà hội, nói chuyện với những người Giu-đa; 20song khi chúng xin ở lại lâu hơn nữa, thì người chẳng khứng. 21Người từ-giã các người đó mà rằng: Ví Đức Chúa Trời khứng, thì chuyến khác ta sẽ đến nơi các ngươi; rồi người từ thành Ê-phê-sô mà đi. 22Khi đổ bộ tại thành Sê-sa-rê rồi, người đi lên thành Giê-ru-sa-lem, chào mừng Hội-thánh, đoạn lại xuống thành An-ti-ốt. 23Người ở đó ít lâu, rồi lại đi, trải lần lần khắp trong xứ Ga-la-ti và xứ Phi-ri-gi, làm cho hết thảy môn-đồ đều vững lòng. A-bô-lô tại Ê-phê-sô và trong xứ A-chai 24Bấy giờ có một người Giu-đa tên là A-bô-lô, quê tại thành A-léc-xan-tri, là tay khéo nói và hiểu Kinh-thánh, đến thành Ê-phê-sô. 25Người đã học đạo Chúa; nên lấy lòng rất sốt-sắng mà giảng và dạy kỹ-càng những điều về Đức Chúa Jêsus, dẫu người chỉ biết phép báp-têm của Giăng mà thôi. 26Vậy, người khởi-sự giảng cách dạn-dĩ trong nhà hội. Bê-rít-sin và A-qui-la nghe giảng, bèn đem người về với mình, giải-bày đạo Đức Chúa Trời cho càng kỹ-lưỡng hơn nữa. 27Người toan sang xứ A-chai, thì anh em giục lòng cho và viết thơ gởi dặn môn-đồ phải tiếp-đãi người tử-tế. Khi tới rồi, người được nhờ ơn Đức Chúa Trời mà bổ-ích cho kẻ đã tin theo. 28Vì người hết sức bẻ-bác người Giu-đa giữa thiên-hạ, lấy Kinh-thánh mà bày-tỏ rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ.
AMEN.
Hôm nay chúng ta học bài học là Phao-lô đi trường giáo, đi hết chỗ này tới chỗ kia, tới chỗ nọ để mà đi rao truyền giảng đạo của Đức Chúa Trời. Mục đích của ông là muốn cứu những người dân của ông. Những người dân Giu-đa và Do Thái là cái người mà Đức Chúa Giê-xu muốn cứu rỗi họ trước nhất. Nhưng vì họ cứng lòng. Chuyện này là tốt cho chúng ta, người dân ngoại. Chúng ta mới được nghe đạo Chúa vì chúng ta là người dân ngoại. Ông đã nói lại rằng ước gì máu các ngươi đổ lại trên đầu các ngươi. Còn ta thì tin sạch từ đây ta sẽ đi đến cùng người ngoại. Cái lòng của chúng ta là những người muốn truyền giáo cho người dân tộc của chúng ta trước. Nhưng mà vì cái sự cứng lòng của họ thì chúng ta mới đi nói cho những cái người dân ngoại. Ngày hôm nay, thời kỳ cuối cùng cũng giống như cái thời kỳ từ Cựu ước Tân Ước ngày xưa cũng giống như Phao-lô mới đi ra truyền giảng đạo của Chúa. Ông cũng có cái lòng hướng về dân của mình. Nhưng Chúa khiến ông phải đi truyền giáocho người dân ngoại. Chúng ta đi truyền giáo nói về Chúa cho những người nào nghe chứ không phải muốn làm Chúa mà muốn cứu những người của chúng ta.
Những người trong gia đình của chúng ta, chúng ta muốn cứu họ trước, nhưng họ khinh khi chúng ta và họ không có chấp nhận những cái gì chúng ta nói, thì chúng ta phải nghe lời Chúa vẫn tiếp tục con đường của chúng ta đi truyền giáo là tiếp tục; không ai ngăn trở chúng ta được. Ma quỷ nó muốn làm cho chúng ta ngã lòng, chùng bước, tại vì nói không ai nghe hết, nói làm chi đó. Ngày hôm nay tôi có vào cái nhà thờ của em gái tôi, tôi có nói: “Tại sao nhà thờ không truyền giáo?” Chị có biết không, mười mấy năm rồi, 20 năm nay rồi, nhà thờ này từ hồi bắt đầu tới giờ có ngày đi truyền giáo, truyền giáo, truyền giáo; có người nào tin Chúa đâu, chị thử chị đi làm coi, coi có người nào tin Chúa đâu. Họ còn chặn, chặn đứng công việc của tôi. Tôi nói: “Mình phải đi truyền giáo,” người này không nghe, người kia nghe. Mình đi làm bằng tay, bằng chân không được, thì mình đi làm trên Facebook. Mình có cái mục đích của mình là truyền giáo; hiện nay nó có cái Facebook. Tôi sẽ đi làm truyền giáo trên Facebook. Họ cười tôi, họ nói: “Làm gì được mà làm?” Mới ra thì Chúa khiến tôi phải đi; Chúa sai mình đi truyền giáo. Nếu mà các bạn mà nhận lãnh Thánh Linh, thì các bạn không thể ngồi yên được.
Đó là công việc của Thánh Linh, không phải công việc của chúng ta. Cái bông trái của chúng ta là mở miệng ra đi truyền giáo. Nếu chúng ta ngồi yên thì chúng ta không ngồi yên được. Những người nào mới tin Chúa đều có những tấm lòng muốn đi truyền giáo. Nhưng cái công việc truyền giáo của chúng ta nó có kéo dài hay không kéo dài đó là vì tội lỗi của chúng ta. Khi chúng ta làm được kết quả rất là tốt đẹp thì bắt đầu lên mình kiêu ngạo. Rồi công việc đình chạy và ngừng ngay. Con quỷ nó không để chúng ta làm việc được lâu dài, các bạn ơi. Nó bắt nhiều người đến, nói hành hại chúng ta, nó chửi vô mặt, nó làm đủ trò đủ trống để chúng ta ngừng không làm công việc của Chúa cứu linh hồn. Càng cứu nhiều, nó càng thù ghét chúng ta nhiều hơn. Nó đập cho tơi bời hết. Nó làm cho Phao-lô bị cầm tù đủ thứ hết trơn. Nhưng mà ông phải càng bám lấy Chúa nhiều hơn. Ông phải càng nghe lời Chúa nhiều hơn. Khi mà hoạn nạn tới thì chúng ta phải bám lấy Chúa nhiều hơn. Đừng nản chí. Ban đêm Chúa Thánh Linh đến và nói với ông: “Đừng sợ chi,” xong hãy nói. Chớ làm thinh. Các bạn thấy Chúa mách bảo chúng ta. Nếu chúng ta không biết vâng lời Chúa mà chúng ta làm thinh là chúng ta thua âm mưu của quỷ Sa-tan và nó không để cho chúng ta yên. Một con đường đi tới là phải đi tới luôn. Đã lỡ cởi cọp rồi thì phải cởi luôn. Ba tôi, ổng có dạy hoài: “Con ơi, con đã lỡ cởi cọp là cởi luôn, nhảy xuống là chết. Chỉ có một đường thôi là cởi hoài suốt cả cuộc đời. Nhảy xuống là chết.” Phao-lô cũng vậy. Chúa nói: “Đừng sợ chi, hãy nói, không làm thinh. Hãy tin ta, Ta ở cùng ngươi, chẳng ai tra tay trên ngươi đặng làm hại ngươi đâu. Vì ta có nhiều người trong thành này.”
Khi Chúa biểu chúng ta tiếp tục thì chúng ta tiếp tục. Khi Chúa biểu chúng ta chuyển hướng đi nơi khác thì chúng ta vâng lời Chúa và đi. Tại vì Thánh Linh của Chúa đã mở con đường mới, mở con đường mới cho nhiều người nghe về đạo của Chúa. Chúng ta nhiều khi chúng ta làm ở trên Facebook, chúng ta tưởng công việc của chúng ta vô ích. Chúng ta không có quảng cáo như những người mục sư khác. Họ lên, họ cứ tag người này, họ tag người kia. Họ share vào Facebook của những người khác để mà họ lấy cái danh tiếng, cái tên tuổi của họ cho nhiều người thấy, nhiều người biết. Đó là cái sai lầm, các bạn. Từ hồi tôi mới ra Facebook cho tới bây giờ tôi chỉ đăng trên Facebook của tôi mà thôi. Tôi không bao giờ tag cho một người nào. Bao nhiêu một sư cứ nhảy vô cái Facebook của tôi xin cách bạn rồi tag, tag, tag, tag. Đức Chúa Trời không có đẹp lòng.
Chúa nói những cái đám này là những cái người nó muốn vô, nó cướp bạn trong Facebook của con. Nó tìm ảnh hưởng để nó phá. Thành ra Facebook của tôi là không có kết bạn với những người mục sư, những người truyền giáo. Tôi chỉ làm, đứng một mình và làm. Tôi nói: “Chúa ơi, vậy làm sao mà có người thêm được?” Chúa nói: “Ta dắt đến cho ngươi. Bao nhiêu người đang đói khát. Họ đang chờ cơn Phục Hưng của ta và họ đang thèm khát những lẽ thật, bị giấu kín từ buổi sáng thế. Trong cái trường thần học nó đã giấu hết. Nó không bao giờ nói cái lẽ thật 100% của Ta. Ta sẽ mở một con đường mới cho ngươi.”
Rồi tôi cứ bắt đầu, tôi làm, làm, làm mà nó phá, nó… Chứ tới hiện nay nó cũng vẫn còn phá. Nhưng mà người nào mà vào phá là tôi chặn, tôi block hết. Tôi block cũng mấy ngàn người trên Facebook của tôi đó các bạn. Nhưng mà Đức Chúa Trời làm việc lạ lùng. Ngày hôm nay tôi muốn thấy công việc lạ lùng của Đức Chúa Trời làm.
Có một số người vô cảm ơn cô. “Cô ơi, cho cháu hỏi thật nhé! Cô dịch bài ở đâu mà sâu sắc quá vậy?” Tôi nói: “Tôi đâu có dịch bài.” Nói: “Ủa sao cô không dịch, sao mà cô viết hay quá vậy?” Tôi nói: “Thánh Linh của Chúa soi sáng, viết, nói và tôi viết không kịp.” Ngày hôm nay có một số người Chúa chỉ cho tôi vô Face Book họ xem họ giảng đạo Chúa như htees nào? Họ đem cái mười điều răn của Đức Chúa Trời lên để mà nói theo ý riêng của mình, giảng, cắt nghĩa theo ý riêng của mình. Họ nói rằng không có một người công bình nào trên trái đất này; vậy tôi cũng sẽ là một người không công bình. Tôi nói về Chúa, tôi nói bằng cái tâm, nhưng cái xác thịt của tôi nó yếu đuối; tôi vẫn sống trong tội lỗi, nhưng mà được ân điển của Chúa cứu tôi, linh hồn của tôi được cứu rỗi. Xác thịt tôi thì yếu đuối. Ai cũng vậy, không có một người công bình; vẫn không có một người công bình. Họ cắt nghĩa như vậy mà đó là những người mục sư. Họ đem lời của Chúa và họ cắt nghĩa theo cái xác thịt của họ, các bạn. Tại vì họ làm, họ không có Thánh Linh của Đức Chúa Trời và họ nghĩ rằng những cái sự giảng dạy của họ là đúng. Họ học theo cái trường thần học, giáo lý, báp-tít. Tội dĩ vãng hiện tại và tương lai đã được Chúa tha thứ vì chúng ta không sống trong thời kỳ Cựu ước nữa. Chúng ta sống trong thời kỳ ân điển; ân điển của Chúa đã đủ cho mình hết rồi, không cần làm gì hết. Nguy hiểm cho một cái đạo lạ lùng. Bởi vậy họ mới đi chống lại những cái người nào mà giảng sự thánh sạch.
Ngày hôm nay chúng ta mở Facebook ra mà chúng ta nghe giảng những người nào nói sống trong tội lỗi và ân điển rẻ tiền là những người đó là công cụ của quỷ Satan. Mặc dù họ được phong chức mục sư, được phong đi truyền giáo, họ được phong chức cái gì đi chăng nữa, chúng ta phải tránh xa những người đó. Tại vì họ là công cụ của quỷ Satan; nó rải ra khắp thế gian. Cái người đó, tại vì họ là công cụ của quỷ Satan, nó rải ra trên khắp Facebook hiện nay. Các bạn có vào nghe thử những cái người mục sư họ giảng trên Facebook, họ nói rất hay, có những cái tài ăn nói rất lạ luôn — của quỷ nó đưa cho họ, nói rất oai phong; nó thấm vào đầu, nghe một thời gian rồi mới thấy được là cái người này giảng bậy, giảng bạ.
Nếu chúng ta không đọc Kinh Thánh và chúng ta không có Thánh Linh của Chúa soi sáng thì chúng ta sẽ đi sai. Không thể nào mà đi đúng kinh thánh, lời của Đức Chúa Trời được. Bởi vì chúng ta phải tránh hết, tránh hết tất cả những người mục sư, truyền giáo, giảng đạo ở trên Facebook. Chúng ta tìm đến lẽ thật của Chúa là đọc hết quyển Kinh Thánh, đọc hết Tân ước và đọc hết Cựu ước để biết được chương trình của Đức Chúa Trời như thế nào — luật pháp là như thế nào.
Họ nói bỏ hết, bỏ hết luật pháp. “Không có một người nào công bình, chẳng có đâu; dẩu một người cũng không.” Nhưng mà họ không có giảng cái sự ăn năn để thoát ra khỏi sự tội lỗi, để nhận lãnh Thánh Linh và con người được đổi mới. Đó là một cái đạo của Chúa. Khi một người được tin Chúa rồi thì cả nhà của họ đều tin Chúa. Nó có một sự thay đổi lạ lùng cho cả những người trong gia đình; họ thấy rõ ràng. Con người này từ xưa là một người gian ác mà tại sao bây giờ trở nên một người thánh thiện? Họ rất là lạ lùng, tại vì họ thấy một con người thay đổi — không phải là dễ. Nhưng Đức Chúa Trời vẫn thay đổi con người đó.
Và Phao-lô đi đến đâu thì cứu được rất nhiều người. Những người có Thánh Linh của Chúa làm việc thì họ có cái lòng hăng sai, nóng cháy và họ có một cái tình yêu thương đặc biệt. Họ không còn sống theo cái tư lợi của họ nữa mà họ coi quyền lợi của người khác trên quyền lợi của họ, tại vì họ muốn cứu những người chưa biết Chúa là ai; họ có cái tình yêu thương, có cái lòng thương xót giống như Chúa Giê-xu, chứ họ không còn ích kỷ, xấu xa như những ngày xưa nữa. Cái cách ăn nói và cái cách hành động, đời sống riêng tư của họ không còn như ngày xưa nữa; họ đã được tái sanh, gọi là sự tái sanh thì phải có một đời sống khác biệt hơn những người khác — như thế mình mới cứu được nhiều linh hồn.
Những người thân của mình là những người làm chứng tốt cho mình đó, không phải là những người ở xa nhưng là những người ở gần. Họ có thấy mình thay đổi. Nói thẳng, nói thật — họ đau lòng lắm: “Tại sao bây giờ mày nói thẳng, nói thật? Mày không còn nói tránh né như ngày xưa nữa; mầy giống ai mà ăn nói, cái giọng gì mà không có phúc hậu chút nào hết trơn. Chúa dạy lời nói phải có ân hậu, mà bây giờ mày nói không có ân hậu nữa.” Họ muốn mình vẫn nịnh bợ người khác. “Người ta xấu, mình phải nói tốt cho người ta. Người ta có cái áo bẩn, mình phải lấy cái khăn mình phủ lên cho người ta.” Cái cách của người đời là nói như vậy.
Họ thấy mình có một cái sự đó không giống họ. Mặc dù những cái kia mình làm tốt, mình làm đủ thứ nhưng họ không chịu nhìn thấy. Họ thấy mình làm cho họ đau lòng. Họ nói: “Cô bây giờ… Nói thẳng, nói thật, ai cũng ghét, không ai hưa hết trơn. Ngày xưa chị không có vậy, bây giờ mở miệng ra là nói thẳng, nói thật như búa bổ. Không biết tránh né, ăn nói, lời nói gì là không có ngọt ngào chút nữa. Sửa đổi lại đi, nói chuyện nhỏ nhẹ.” Nói thẳng, nói thật, không ai ưa. Họ tìm cách dạy tôi như vậy, các bạn.
Tôi nói: “Người ta ưa tôi có cho tôi đồng nào không? Có nuôi tôi được đồng nào không?” Nhưng mà làm cho người ta ưa để đẩy người ta đi địa ngục là cái lòng gian ác. Thấy người ta đi sai, mình phải chặn đường họ để cho họ đi đúng đường. Ai biểu chị nói đừng có xét xử ai? Chúa biểu mình phải thấy người ta tội thì mình… Đừng có đoán xét họ, cứ nhắm mắt lại đi. Chỉ có Chúa mới xét xử người ta thôi. Chứ mình làm sao mà… Con người mà mình xét xử người ta, mình mắc tội à. Khi Chúa mở miệng mình, mình phải nói. Không nói là không sống yên với Chúa, và đời sống của mình sẽ bị trừng trị.
Tại vì khi mà Chúa sai mình đi là một tiên tri của Chúa, là mình phải không sợ thế gian. Nếu mà mình sợ loài người thì chúng ta không làm gì được hết. Chúng ta chỉ ngồi nhà, mình câm cái miệng lại. Thấy con người ta đi đến nơi diệt vong mà mình không ra miệng mình chỉnh họ lại, thì ngày kia Chúa sẽ đòi máu của họ trong tay của mình. Rất là một trách nhiệm rất nặng, các bạn ơi.
Nó có hai mặt của một vấn đề. Khi Chúa biểu chúng ta nói thì chúng ta nói. Khi Chúa biểu chúng ta im lặng thì chúng ta phải im lặng khi người ta chửi vào mặt chúng ta. Họ kết tội chúng ta một cách oan uổng. Họ tìm đủ mọi cách để nói xấu chúng ta. Chúng ta vẫn im lặng. Chúa biểu chúng ta im, thì chúng ta phải im. Chúng ta càng biện luận, càng chối cải chừng nào, là chúng ta làm sai. Chúa Giê-xu bị người ta đóng đinh, Chúa vẫn giữ im lặng.
Chúng ta có làm được cái điều đó hay không? Đó là chính cái tôi của chúng ta đó. Nếu cái tôi của chúng ta nó còn kiêu ngạo, nó còn coi mình là Chúa, là chúng ta không thể nào im lặng được.
Còn nếu chúng ta là một cái người nhút nhát, là một cái người sợ sệt, có cái linh Ahab, thì họ đạp trên đầu chúng ta, chúng ta cũng vẫn yên lặng. Và cớ đó là người ta cười mình là những cái người không có xương sườn, như là không biết gì hết, vậy mà cũng đi giảng đạo.
Xin Chúa cho chúng ta vừa là con rắn, vừa là con bồ câu. Đụng đến chuyện phải nên bồ câu là chúng ta như cái miệng chúng ta câm như hến. Còn là con rắn, gặp rắn là chúng ta phải là con rắn. Giống như Môi-se ngày xưa, cái gậy của ông nó như là con rắn.
Mấy người kia cũng làm con rắn, con rắn. Một cái nuốt hết mấy con rắn kìa. Đó là chúng ta phải vừa là con rắn, khôn ngoan như con rắn nhưng đơn sơ như chim bồ câu. Bây giờ là con rắn khôn ngoan như con rắn, nhưng đơn sơ như chim bồ câu mới đi ra truyền giáo được các bạn ơi.
Đương đầu với một bầy quỷ Sa-tan. Cả thế giới nó là quỷ Sa-tan. Nó sẽ đập phá chúng ta đó. Một mình mà chống lại cả thế gian, bao nhiêu người đó chùn bước không đi được. Nếu chúng ta không bám lấy Chúa là chúng ta chỉ có một đường chết mà thôi.
Nhưng Đức Chúa Trời luôn cho chúng ta thắng. Nếu chúng ta dọn sạch lòng, chúng ta có người ta chửi chúng ta, chúng ta lỡ giận, chứ sao không giận. Nhưng chúng ta thấy được sự sai của chúng ta, chúng ta ăn năn ngay sau đó.
Nhìn quanh ngó quất thấy tiền ham lắm. Chúng ta để con mắt vào tiền, rồi chúng ta bị đòn một cái, chúng ta ăn năn. Cứ ăn năn, ăn năn, ăn năn từ bây giờ cho đến ngày chúng ta gặp được Chúa. Là chúng ta phải biết một cái đời sống đi bằng đầu gối và ăn năn.
Khi chúng ta làm sai là chúng ta bị đòn ngay. Chúng ta ăn không được, ngủ không được. Quỷ nó đến nó đánh phá trong giấc chiêm bao chúng ta, nó làm cho chúng ta ngủ mà giật mình. “Chúa ơi, hôm nay con ngủ mà con giật mình hoài, con làm gì sai đây?” Thánh Linh của Chúa nhắc chúng ta đó, nó không để chúng ta yên các bạn ơi.
Khi chúng ta nằm và ngủ bình an, đó là chúng ta được sự bảo vệ của Thánh Linh của Chúa. Còn nếu không là ngủ, nó cứ đập cái chân, đập cái chân một cái, quất cái tay một cái, cái tay cứ giật mình, đang ngủ mà nó đánh chúng ta không cho chúng ta ngủ yên.
Ngày xưa tôi hay ngủ, tôi bị gọi là “nightmare” là ác mộng, ngủ không yên suốt đêm. Ngày hôm nay tôi nằm và tôi ngủ bình an. Cảm ơn Chúa, lâu lâu tôi cũng bị quỷ nó đánh, giật mình. Tôi hỏi lại là những cái người xung quanh mình làm cho mình bực mình, khó chịu với họ, và cái tôi của mình nó bắt đầu nổi dậy, hoặc là con mắt tham lam.
Có những cái lời muốn nói dối để mà trốn tránh những cái trách nhiệm của mình. Nó có những cái nhỏ nhặt mà làm cho chúng ta phạm tội nhỏ nhói mà chúng ta không thấy. Nhưng Thánh Linh của Chúa sẽ chỉ dạy chúng ta, để rồi chúng ta đi ra và truyền giảng với những cái người ngoại đạo được kết quả. Chứ chúng ta có tội là chúng ta không làm được gì kết quả cho Chúa hết.
Các bạn hỏi Chúa: sao mà bữa nay con làm biếng viết bài quá, bữa nay con làm biếng thăm hỏi người này người kia, bữa nay con làm biếng đọc Kinh Thánh. Nó có những cái tội lỗi nhỏ nhoi, nó đẩy đưa chúng ta, cho chúng ta mất cái niềm tin và mất cái sự nóng cháy từ lúc ban đầu.
Chúng ta phải mỗi buổi sáng nhìn lại coi ngày hôm nay Chúa chỉ chúng ta làm gì, để chúng ta biết lắng nghe lời Chúa, để làm được công việc của Chúa. Ban đêm chúng ta ngồi lại, chúng ta nhìn lại coi nguyên một ngày chúng ta có làm ích lợi cho công việc của Chúa hay không. Hay chúng ta đã phung phí thì giờ Chúa giao cho chúng ta.
Rồi chúng ta sẽ bị bệnh hoạn. Quỷ nó đến và nó đánh thân xác của chúng ta, nó đánh tài chánh của chúng ta. Rồi nó đánh thân xác của chúng ta bệnh hoạn. Đó là vì con mắt của chúng ta không nhìn theo Chúa, mà nhìn xem những cái lợi ích riêng tư của chúng ta.
Xin Chúa chỉ cho chúng ta biết nhìn lại chính mình mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút để chúng ta sống bình an và chúng ta làm được công việc của Chúa. Những cái gì chúng ta làm cho thế gian này thì nó sẽ mất hết, không có giữ được một cái gì hết.
Chúng ta làm công việc của Chúa thì chúng ta xây cất nhà cửa của chúng ta ở trên Nước Thiên Đàng, và tất cả những gì chúng ta làm cho Chúa còn lại đời đời. Những gì chúng ta làm cho chúng ta chỉ là làm cho lửa, rồi nó sẽ bị thiêu đốt không còn một cái gì hết.
Chúng ta ra đời hai bàn tay trắng, và ra đi cũng hai bàn tay trắng. Không giữ được một cái gì hết. Nếu mà có người nào mà chết mà đem đi được là chắc là nhiều người gom góp dữ lắm. Nhưng mà đến cuối cuộc đời của con người mới khám phá ra rằng: mình ra đời hai bàn tay trắng, mình ra đi vẫn hai bàn tay trắng.
Lúc còn trẻ thì bao nhiêu người, người nào cũng ôm, ôm, ôm, gom, gom, gom. Cho mình là khôn ngoan. Nhưng khi tới tuổi, càng lớn tuổi chừng nào, càng cảm thấy mình ra đời hai bàn tay trắng, ra đi vẫn hai bàn tay trắng.
Chỉ có những cái gì mình cứu nhiều linh hồn nó còn lại đời đời và được khen tặng, được Chúa khen tặng. Cho nên các bạn nhìn thấy đời sống của Phao-lô, ông vẫn đi, đi, đi, đi. Ông là một người gốc giàu có, dân trí thức. Nhưng khi đã được Thánh Linh kêu gọi rồi là ông cứ đi, không có đem của cải gì hết.
Ông đến và ông học cái nghề may trại để ông sống, và không có cần xin tiền người nào hết. Cho nên ông có một cái nghề may trại để mà tự sống một mình, ông tự lập, không đi xin tiền một người nào hết. Mỗi người chúng ta cũng phải chờ có một cái công việc để mà không xin tiền ai hết, đi truyền giáo tình nguyện và không xin lương một người nào hết.
Đó, người ta mới thấy tình yêu thật sự của một con người. Xin Chúa cho chúng ta học bài học Phao-lô, để chúng ta có thể đi truyền giáo Chúa có kết quả tốt đẹp.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm tạ ơn Ngài vì Ngài đã mở miệng con nói những cái lời đến từ Thánh Linh của Chúa, cho chúng con biết sống một đời sống thánh sạch, làm chứng tốt cho những người bạn bè của chúng con, những người thân của chúng con.
Để rồi chúng con sẽ đi truyền giáo cho những người chưa biết Chúa. Và chúng con không xin tiền một người nào hết. Họ thấy tình yêu thương của chúng con và họ được trở lại đời sống như chúng con, để tất cả những người thân của họ đều được tin Chúa.
Cũng giống như ngày xưa, Phao-lô đi đến đâu thì cứu một linh hồn, và cả nhà người đó được tin Chúa. Con cảm tạ Cha. Con xin dâng những lời cầu xin của chúng con trong cánh tay nhân từ của Cha, và cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ, amen.
