
CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 17: PHAO-LÔ BỊ BẮT BỚ DỬ DỘI, ĐẾN THÀNH BÊ-RÊ, DÂN CHỊU NGHE ĐẠO VÌ BIẾT TRA XEM KINH THÁNH.
Công-vụ 17
Phao-lô tại thành Tê-sa-lô-ni-ca
1Phao-lô và Si-la đi ngang qua thành Am-phi-bô-lít và thành A-bô-lô-ni, rồi tới thành Tê-sa-lô-ni-ca; ở đó người Giu-đa có một nhà hội. 2Phao-lô tới nhà hội theo thói quen mình, và trong ba ngày Sa-bát biện-luận với họ, 3lấy Kinh-thánh cắt nghĩa và giải tỏ-tường về Đấng Christ phải chịu thương khó, rồi từ kẻ chết sống lại. Người nói rằng Đấng Christ nầy, tức là Đức Chúa Jêsus mà ta rao-truyền cho các ngươi. 4Trong bọn họ có một vài người được khuyên-dỗ nối theo Phao-lô và Si-la, lại cũng có rất nhiều người Gờ-réc vẫn kính-sợ Đức Chúa Trời, và mấy người đàn-bà sang-trọng trong thành nữa. 5Nhưng người Giu-đa đầy lòng ghen-ghét, rủ mấy đứa hoang-đàng nơi đường-phố, xui-giục đoàn dân gây loạn trong thành. Chúng nó xông vào nhà của Gia-sôn, tìm bắt Phao-lô và Si-la đặng điệu đến cho dân-chúng. 6Tìm không được, bèn kéo Gia-sôn và mấy người anh em đến trước mặt các quan án trong thành mà la lên rằng: Kìa những tên nầy đã gây thiên-hạ nên loạn-lạc, nay có đây, 7và Gia-sôn đã chứa chúng! Chúng nó hết thảy đều là đồ nghịch mạng Sê-sa, vì nói rằng có một vua khác, là Jêsus. 8Bấy nhiêu lời đó làm rối-động đoàn dân và các quan án. 9Song khi các quan án đòi Gia-sôn và các người khác bảo-lãnh rồi, thì tha cho ra.
Phao-lô tại Bê-rê
10Tức thì, trong ban đêm, anh em khiến Phao-lô và Si-la đi đến thành Bê-rê. Đến nơi rồi, thì vào nhà hội người Giu-đa. 11Những người nầy có ý hẳn-hoi hơn người Tê-sa-lô-ni-ca, đều sẵn lòng chịu lấy đạo, ngày nào cũng tra xem Kinh-thánh, để xét lời giảng có thật chăng. 12Trong bọn họ có nhiều người tin theo, với mấy người đàn-bà Gờ-réc sang-trọng, và đàn-ông cũng khá đông. 13Nhưng khi người Giu-đa ở thành Tê-sa-lô-ni-ca hay Phao-lô cũng truyền đạo Đức Chúa Trời tại thành Bê-rê, bèn đến đó để rải sự xao-xuyến rối-loạn trong dân-chúng. 14Tức thì, anh em khiến Phao-lô đi phía biển, còn Si-la với Ti-mô-thê ở lại thành Bê-rê. 15Những người dẫn Phao-lô đưa người đến thành A-thên; rồi trở về, đem lịnh cho Si-la và Ti-mô-thê phải đến cùng người cho gấp.
Phao-lô tại A-thên
16Phao-lô đương đợi hai người tại thành A-thên, động lòng tức giận, vì thấy thành đều đầy những thần-tượng. 17Vậy, người biện-luận trong nhà hội với người Giu-đa và người mới theo đạo Giu-đa; lại mỗi ngày, với những kẻ nào mình gặp tại nơi chợ. 18Có mấy nhà triết-học về phái Epicuriens và phái Stociens cũng cãi lẽ với người. Kẻ thì hỏi: Người già mép nầy muốn nói gì đó? Người thì nói: Người dường như giảng về các thần ngoại-quốc (vì Phao-lô truyền cho chúng về Đức Chúa Jêsus và sự sống lại). 19Chúng bắt người, đem đến nơi A-rê-ô-ba, mà hỏi rằng: Chúng tôi có thể biết được đạo mới nào mà ông dạy đó chăng? 20Vì chưng ông giảng cho chúng tôi nghe sự lạ. Chúng tôi muốn biết ý-nghĩa điều đó là gì. 21Vả, hết thảy người A-thên và người ngoại-quốc ngụ tại thành A-thên chỉ lo nói và nghe việc mới lạ mà thôi.
22Bấy giờ, Phao-lô đứng giữa A-rê-ô-ba, nói rằng: Hỡi người A-thên, phàm việc gì ta cũng thấy các ngươi sốt-sắng quá chừng. 23Vì khi ta trải khắp thành các ngươi, xem-xét khí-vật các ngươi dùng thờ-phượng, thì thấy một bàn-thờ có chạm chữ rằng: Thờ Chúa không biết. Vậy, Đấng các ngươi thờ mà không biết đó, là Đấng ta đương rao-truyền cho. 24Đức Chúa Trời đã dựng nên thế-giới và mọi vật trong đó, là Chúa của trời đất, chẳng ngự tại đền-thờ bởi tay người ta dựng nên đâu. 25Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài. 26Ngài đã làm cho muôn dân sanh ra bởi chỉ một người và khiến ở khắp trên mặt đất, định trước thì giờ đời người ta cùng giới-hạn chỗ ở, 27hầu cho tìm-kiếm Đức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở xa mỗi một người trong chúng ta. 28Vì tại trong Ngài, chúng ta được sống, động, và có, y như xưa một vài thi-nhân của các ngươi có nói rằng: Chúng ta cũng là dòng-dõi của Ngài. 29Vậy, bởi chúng ta là dòng-dõi Đức Chúa Trời, thì chớ nên ngờ rằng Chúa giống như vàng, bạc, hay là đá, bởi công-nghệ và tài-xảo của người ta chạm-trổ nên. 30Vậy thì, Đức Chúa Trời đã bỏ qua các đời ngu-muội đó, mà nay biểu hết thảy các người trong mọi nơi đều phải ăn-năn, 31vì Ngài đã chỉ-định một ngày, khi Ngài sẽ lấy sự công-bình đoán-xét thế-gian, bởi Người Ngài đã lập, và Đức Chúa Trời đã khiến Người từ kẻ chết sống lại, để làm chứng chắc về điều đó cho thiên-hạ…
32Khi chúng nghe nói về sự sống lại của kẻ chết, kẻ thì nhạo-báng, người thì nói rằng: Lúc khác chúng ta sẽ nghe ngươi nói về việc đó. 33Vì vậy, Phao-lô từ giữa đám họ bước ra. 34Nhưng có mấy kẻ theo người và tin; trong số đó, có Đê-ni, là một quan tòa nơi A-rê-ô-ba, và một người đàn-bà tên là Đa-ma-ri, cùng các người khác.
Amen!
Cảm ơn Chúa. Chúng ta học và thấy, nếu mà chúng ta đi trưyền giáo thì có một số nhỏ cứ đi theo quậy phá chúng ta. Cái số đông thì họ nghe, nhưng mà có một cái số nhỏ nó đi theo, nó phá. Đó là hai chục phần trăm của số người. Nó là những cái người thành những cái thành phần phản loạn, và những cái thành phần đâm bịch thóc, thọc bịch gạo, thù người lành, lường thầy, phản bạn. Đó có hai chục phần trăm thôi, các bạn. Chúng ta phải biết nhìn kỹ, và chúng ta nên tránh những cái hạng người đó.
Chúng ta không có cãi lẫy, biện luận với họ được. Họ là những cái người theo quỷ Sa-tan, lòng họ đầy dẫy mọi sự gian ác. Cho nên chúng ta phải tránh mà đi tìm nơi khác. Bởi vì Chúa nói: chúng ta là người gieo giống, lấy cái cây mà sọt, mà thấy cái đất nó tốt thì mình gieo hạt giống. Còn cái đất đá sỏi thì mình nên tránh đi, không có mất thì giờ để mà đi gieo cái hột giống trong đá sỏi. Nó cũng không lên mà mất thì giờ của mình.
Phao-lô cứ đi tới, đi tới và đi đến cái thành Bê-rê. Cảm ơn Chúa. Đi đến cái thành Bê-rê, cảm ơn Chúa là dân thành Bê-rê họ có sự khôn ngoan. Họ nghe, và họ ngày và đêm tra xem Kinh Thánh, có xét coi lời giảng của A-bô-lô có thật hay không. Ít có người nào mà làm kiểu đó, các bạn ơi.
Họ chỉ nghe ngóng là cái này là tà giáo, tà đạo, rồi họ bỏ, họ chạy hết. Không có sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời để đi tìm cho mình một cái lẽ thật chân chính. Ngày nào cũng tra xem Kinh Thánh để xét lời giảng có thật hay không. Mình đọ trên cái lời của Chúa, để mình biết rằng cái lời này đúng hay lời này sai.
Còn bao nhiêu đạo tà giáo nó giảng bậy bạ mà người ta chạy theo rầm rầm. Tại vì nó có quỷ trong lòng của họ, cộng với cái quỷ trong lòng của những người gian ác, cộng lại với nhau, hai người nó hạp với nhau, mà nó đi truyền giáo những cái đạo tà giáo. Nó nói vô, ru ngủ con người, nó nói cho người ta thích, nó dụ người ta tình yêu thương, sự phước hạnh, sự xức dầu giả. Thành ra người ta là cái người xác thịt, mê những cái đó. Nhưng mà mình đụng tới cái tâm linh của họ là họ rất là nổi giận.
Không có người nào mà chịu đi đường hẹp hết, các bạn. Chỉ một số rất là nhỏ, bởi vậy Chúa mới nói: nước thiên đàng rất là hiếm có người được vào. Nước thiên đàng là vậy. Chúng ta là những cái người đi tìm chơn lý và đi đã tìm được rồi thì chúng ta đi phổ biến cho mọi người biết. Không có cần học thần học cao siêu.
Phao-lô đâu có học thần học cao siêu. Ông đi đâu, ông cũng giảng: Đức Chúa Trời ban Chúa Giê-xu cho mọi người, rồi Ngài chết, rồi Ngài sống lại, rồi Ngài cứu những cái người tội nhân. Có bấy nhiêu đó là đi giảng đạo, đi truyền giáo được. Không có cần thần học cao siêu, không có cần bằng cấp cao siêu.
Mà ngày hôm nay, họ đi học 4 năm thần học, để họ ra, họ làm ông, làm cha người ta, mà toàn là tà giáo. Giảng bậy, giảng bạ, chứ không phải là giảng đúng Kinh Thánh. Họ ngon lành lắm, họ tưởng đâu là họ là những cái người bác sĩ, thạc sĩ thần học. Học mấy năm, đại học thần học, vào thần học viện đưa cái bằng lên cho to, bằng cái áo dài xuống, rồi đội mão, rồi chụp hình, rồi khoe lên.
Ngày hôm nay, đàn bà, mỗi vợ của ông mục sư đều học thần học để làm bà mục sư, mà được cấp bằng tiến sĩ, thạc sĩ thần học. Nhìn thì thấy thì muốn ói, các bạn. Đàn bà mà đứng lên tòa giảng, mà ăn mặc không kín đáo, tô son đánh phấn, được cái bằng thần học cái là không ai chịu nổi. Rồi giảng oang oang, rồi nắm đầu tất cả những người đàn ông. Chúa mới nói: đàn ông phải là đầu của vợ là vậy.
Mấy ông mục sư bây giờ đưa vợ lên giảng hết rồi. Họ làm như vậy là theo cái phong trào. Họ nói nhà thờ bây giờ bắt chước nhà thờ Mỹ. Ông nào cũng đi giảng cũng có bà. Hai ông bà đi giảng. Rồi người Việt Nam bây giờ đi theo cái phong trào đó: hai vợ chồng đi giảng đạo.
Họ được học bao nhiêu thần học của loài người, đi giảng không ai nghe mà còn chọc giận Đức Chúa Trời, các bạn. Họ có một cái bằng thì họ rất là kiêu ngạo, lên mình kiêu ngạo, coi mình ngon lành lắm, còn người ta là rơm rác. Đức Chúa Trời đã dựng nên thế giới và mọi vật trong đó, là Chúa của trời đất, chẳng ngự tại đền thờ bởi tay người ta dựng nên đâu.
Phao-lô ông đã nói rồi. Ngày nay người nào cũng ở trong nhà thờ. Lập cái nhà thờ cho to, bỏ tiền vô xây cho bự để thu hút người khác. Đức Chúa Trời không có ở trong đó, các bạn ơi.
Mấy người lại nói: “Cô ơi, tại sao tin Chúa mà không đi nhà thờ theo tà giáo?” Chớ bỏ qua sự nhóm lại như mấy cái đang làm?” Tôi nói, mình nhóm lại, mình nhóm với Chúa mà có Thánh Linh của Chúa ngự trị. Còn mình nhóm lại với những người xác thịt, nó đem xác thịt, nó lây bệnh cho mình.
Một cục than nóng nhảy vô cái đống than lạnh, rồi bạn còn nóng hay không? Chúa mới nói là: “Các ngươi là muối của đất.” Muối mà để xuống đất cát thì nó thu, nó hút hết muối, rồi cái muối nó thành ra cát. Cái muối mà các bạn bỏ vào một cái bọc riêng, để nó 10 năm, 20 năm, 100 năm, nó vẫn còn là muối. Nhưng các bạn đem trộn với đất cát, nó nhìn thì giống như muối thì muối nhưng mà nó hư hết, nó không còn mặn nữa, đem vứt thành đống cát thôi.
Chúng ta phải biệt riêng ra với Chúa, và chúng ta đi tìm kiếm mặt Chúa. Chúa mới nói: Ngài chẳng dùng người ta hầu việc Ngài, dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống muôn vật cho mọi loài.
Ngài đã làm cho muôn dân sanh ra bởi chỉ một người, và khiến ở khắp mặt đất, định trước giờ đời người và cùng giới hạn chỗ ở, hầu cho tìm kiếm Đức Chúa Trời và hết sức ráng tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở xa mỗi người trong chúng ta. Vì tại trong Ngài, chúng ta được sống động và có, y như xưa như một vài thi nhân của các ngươi có nói rằng: “Chúng ta cũng là dòng dõi của Ngài.”
Nếu chúng ta hết sức ráng tìm kiếm Ngài thì chúng ta sẽ nhận được, các bạn. Chúa hứa là Chúa làm việc. Chúng ta phải kiêng ăn, cầu nguyện, tìm kiếm mặt Chúa, mọp xuống kêu gào với Chúa. Đức Chúa Trời không có ở trong nhà thờ, đền thờ làm bằng đất, bằng đá, bởi tay người ta dựng nên. Chúa không có ở đó.
Nói cái này là mấy nhà thờ rất là đụng chạm. Họ nói tôi “đập đổ chén cơm” của mấy ông mục sư. Mình nói sự thật, nhưng mà họ bịt tai, bịt mắt. Họ nói mình là quậy phá họ. Họ đi theo Chúa cả nguyên một đời mà không có được cứu rỗi linh hồn. Rốt cuộc đi địa ngục đời đời còn dắt theo những con chiên của Chúa đi xuống địa ngục nữa. Các bạn có thấy Đức Chúa Trời đương nổi giận.
Rất là nguy hiểm, các bạn. Tôi đã là đạo dòng, tôi ở trong nhà thờ bao nhiêu năm mà tôi có cái lòng khao khát. Tôi đi tìm hết những con người. Tôi tưởng đâu mấy ông mục sư ngon lành lắm, đi tìm hết ông này tới ông kia, ông nọ. Ngày xưa không có Facebook, các bạn, phải vô tới cái nhà thờ mà tìm.
Tôi đi đến đâu là quỷ nó chạy theo đến đó. Nó nói xấu với mấy ông mục sư là tôi là người tà giáo. Ông mục sư cũng sợ tôi như sợ cọp vậy đó. Có một cái nhà thờ Mỹ, tôi vào. Mỗi cái băng trống, ngồi tới đâu á, mình ngồi tới đâu là nó bỏ cái băng trống. Nó sợ như là lây cùi hủi. Mình thấy rất là kỳ, các bạn.
Mà con của ông mục sư á, có một thằng cháu ngoại, nó bị ung thư, ung thư mà gần chết á. Rồi tôi cũng muốn nói là tôi có ân tứ cầu nguyện chữa lành để tôi cầu nguyện cho cháu ngoại của ổng. Ông thay sắc diện liền trước mặt tôi đó các bạn. Rồi một thời gian sau, thằng cháu ngoại chết. Chống Chúa đó, là thằng nhỏ chết.
Rồi sau, một vài tháng sau, ổng mới khám phá ra. Ổng đứng trên tòa giảng, ổng nói: “Mình khi mà mình nghe ngóng về người ta nói xấu một cái người nào đó, mà mình tin là mình bị vướng vào cái bẫy của Sa-tan.” Ông đứng giảng vậy rồi, ông ra, ông bắt tay tôi, ông nắm, ông rất là niềm nở. Khám phá ra rằng tôi là một cái người có ân tứ chữa lành của Chúa.
Sau nầy ông nghe lại từ những người tin Chúa cũng ở gần đó rằng tôi bị đuổi việc vì tôi chữa lành rất là nhiều người, cũng cái thành phố kế bên đó, các bạn. Ông đã tiếc, nhưng mà cháu ngoại ông nó đã chết rồi. Thấy con người rất là đau khổ, các bạn. Nó trễ quá rồi. Nếu mà ông mở lòng ra với tôi, tôi cầu nguyện Chúa là thằng bé còn sống cho đến ngày hôm nay.
Thương cho những người mà nghe người ta đồn xấu, mà không biết mở ra hỏi coi cái người này nói cái gì, giảng cái gì, làm cái gì. Họ chỉ nghe và họ áp dụng, mà họ không xét kỹ, để rồi họ đá vào gai nhọn của Chúa, để họ bị con cháu chết. Thương cho những cái người mà đui mù, con quỷ nó đập cho con mắt đui mù.
Mấy ông mục sư là những cái người, họ tưởng mình ngon lành lắm, họ nghĩ là tôi là đại diện cho Chúa ở đây, nhưng mà họ đi sai, đi sai lạc rất là ghê tởm trước mặt Đức Chúa Trời. Đây là một cái người mục sư mà hai vợ chồng cầm một cái giỏ đứng ở trước cửa nhà thờ xin tiền chúc birthday của ông. Hai vợ chồng đứng ở trên cái bục giảng sáng Chúa nhật để mà tín hữu đem tiền bỏ vô, bỏ vô cái giỏ của họ. Có người nói với tôi trước là: “Ngày mai, vợ chồng của ông mục sư mình là Birthday mỗi người nên bỏ tiền vô trong cái giỏ của họ nha.”
Tôi ngồi dưới, tôi mắc cỡ quá, tôi muốn độn thổ. Tôi nói: mục sư gì mà đi xin tiền loài người, xin tiền Chúa chứ không có xin tiền loài người. Rồi tôi không có bỏ đồng nào hết trơn. Hai ông bà mừng hấm, một cái giỏ đầy đô-la. Các bạn thấy một cái nhà thờ như vậy có Đức Chúa Trời hiện diện hay không? Nó nhiều cái nhà thờ rất là lạ lùng, các bạn.
Đức Chúa Trời không có ở trong cái nhà thờ người ta dựng ra bằng đất, bằng gạch. Đức Chúa Trời ngự ở trong lòng của mỗi người chúng ta. Chúng ta dọn sạch lòng để mà nhận lãnh Thánh Linh của Chúa, rồi Ngài sẽ làm việc lạ lùng trong đời sống của chúng ta.
Chúng ta là dòng dõi của Đức Chúa Trời. Chớ nên ngờ rằng Chúa giống như vàng bạc hay là đá bởi công nghệ và tài xảo của người ta chạm trổ nên. Vậy thì Đức Chúa Trời đã bỏ qua các đời ngu muội đó, mà nay Ngài biểu hết thảy các người trong mọi nơi đều phải ăn năn.
Chúng ta có mê vàng, mê bạc. Chúng ta có mê làm đẹp. Chúng ta có làm cái gì mà để Chúa không phải là số một trong đời sống chúng ta. Chúng ta phải ăn năn. Con quỷ nó kéo chúng ta. Có người thì mê xe, mê xe rồi mê điện thoại, rồi mê làm đẹp, mê học hành, mê tiền. Nó làm cho mỗi người có một cái hobby.
Cái hobby là cái sở thích của con người. Không có con người nào được tự do hoàn toàn, các bạn. Rất là lạ lùng. Nó làm cho con người có một cái sở thích, rồi mê, đam mê, rồi cứ đi tìm cái đó, mà không tìm được Chúa.
Từ cái lúc còn trẻ, những đứa trẻ nó đã mê cái gì rồi. Cũng như có thằng cháu, mới 5 tuổi mà nó biết mê con khủng long (dinosaur). Nó đi ngoài chợ là nó mua dinosaur. Con nào nó cũng biết tên. Nó sắp đầy nhà nó. Nó mê con dinosaur tên gì, tên gì, tên gì, nó biết hết trơn rồi.
Nó có một cái sự đam mê như vậy đó. Nó làm cho con người không còn có đầu óc sáng suốt để mà đi tìm Chúa nữa. Từ đứa trẻ rồi, nó đã lớn lên cho tới khi nó trưởng thành, nó vẫn mê một cái gì, rồi nó thêm cái mê nữa. Nó mê, mê, mê, mê riết rồi không còn thấy Chúa là đâu hết.
Con người ta xin Chúa thương xót cho chúng ta, tìm những cái đam mê của chúng ta, bỏ hết tất cả. Có người thì đam mê nhạc, đời, đi làm collection mấy ngàn bài nhạc. Ai thấy nhạc nào là đi mò mò đem về, đem cắt, đem thâu cắt, thâu cắt. Cái đam mê đó là quỷ. Nó không phải là con người mà tự nhiên mà làm như vậy. Quỷ nó xúi dục cho chúng ta mất khách, thì giờ đừng có đi tìm Chúa và đi tìm những cái thú vui của con người.
Đức Chúa Trời muốn chúng ta ăn năn hết tội lỗi của mình đi, bỏ hết, trở về với Chúa để mà Ngài hoàn lại cho chúng ta trở nên con của Đức Chúa Trời. Khi chúng ta là con của Đức Chúa Trời, chúng ta làm được những cái việc phi thường. Là người phàm không được mà chúng ta làm được. Mấy người đó họ nhìn tôi, họ nói: “Bà này có bùa phép dữ vậy? Bà cầu nguyện cái là hết bệnh.” Mới cầu nguyện cái hết bệnh, người ta tưởng mình có bùa phép; nhưng mà là chúng ta là con của Đức Chúa Trời, chúng ta làm được những cái gì Đức Chúa Trời làm. Đức Chúa Trời phán một tiếng là có, phán một tiếng là có biển, phán một tiếng là có đất. Phán bằng cái miệng, các bạn. Chúng ta cũng phán bằng cái miệng thì có mọi sự xảy ra.
Nhưng chúng ta phải là thánh. Chúng ta là người phàm, chúng ta tội lỗi, chúng ta không chịu ăn năn thì những cái lời đó có thể—quỷ nó nhảy vào, nó phá chúng ta. Rồi nó làm ra cho chúng ta tưởng rằng chúng ta là ngon lành lắm. Bây giờ từ từ bông trái xác thịt nó lòi ra. Những người xung quanh người ta thấy được. Người ta nói: “Lấy quỷ trừ quỷ đó,” nhưng mà họ kết án bao nhiêu người, họ vu khống, họ nói chúng ta là lấy quỷ trừ quỷ; nhưng mà họ đá vào gai nhọn khi mà họ kết tội sai, bởi vậy chúng ta phải đề cao cảnh giác. Nghe rồi lấy mắt nhìn, rồi lấy Kinh Thánh ra xem coi người này làm có đúng với Kinh Thánh hay không. Thấy mà người đó làm đúng với Kinh Thánh thì mình phải chấp nhận, không có chối cãi. Coi cái bông trái của người đó có phải là bông trái thánh linh hay không, có chín trái thánh linh. Mình nhìn mình biết, các bạn.
Còn những người mà họ có quỷ ở trong người, con mắt nó láo liên, láo liên, láo liên, nó không có ngồi yên: nhút nhích, nhút nhích. Nó không có thể nào mà có sự bình an trong lòng; nó sợ người ta khám phá ra nó là giả hình, sợ người ta thấy được có con quỷ ở trong con người đó. Con mắt là cửa sổ của tâm hồn chúng ta. Nhìn con mắt, nó láo liêng, láo liêng, nó không dám nhìn thẳng. Tôi có ba chị ở đây mà ông chồng bà bị quỷ nhập đó. Bà nói: “Nhìn con mắt ông chồng tôi thấy ghê quá. Hồi xưa ổng mắt con người, bây giờ ông có con mắt quỷ. Con mắt chi mà nó láo liêng, láo liêng, láo liêng mà không dám nhìn thẳng tôi. Tránh, tránh, tránh, tránh, tránh.” Kỳ lạ lắm.
Con mắt của ổng bây giờ nhìn thấy ghê lắm. Không phải là con người bình thường. Nó là như vậy, các bạn. Xin Chúa cho chúng ta biết phân biệt các thần và tránh những cái người mục sư giả, những cái người đi truyền giáo giả hình. Có người đi truyền giáo nhưng mà tối ngày đi xin tiền hoài, xin tiền loài người, không có biết xin tiền Chúa. Họ đi tới đâu là để cái thùng tiền đó cho người ta bỏ tiền vô; không có được phép xin tiền như vậy, các bạn. Đức Chúa Trời có quyền ban cho chúng ta tiền bạc, không có cần xin tới loài người.
Ngày hôm nay là các bạn đi vô nhà thờ là có một cái thùng tiền để trước cửa, trước tiền đó. Không có đi vô từng người mà bỏ trong cái túi nữa, để ở trên cái tòa giảng. Thế giờ dân tiền là mọi người rời cái ghế của mình đi lên trước đó bỏ. Không biết bỏ được bao nhiêu, bỏ được một đồng hay mấy chục xu. Cho mọi người thấy là: “Tôi có đi lên dâng tiền.” Tôi vô nhà thờ, tôi không có bỏ đồng nào hết, các bạn. Mình muốn dâng là mình dâng tay phải mà tay trái không biết. Không có dâng cái kiểu mà cho mọi người nhìn thấy một chút như vậy; nhưng mà Đức Chúa Trời nhìn thấu hết những cái chi tiết nhỏ nhoi đó, các bạn. Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết nhìn lại chính mình, và nhìn những cái chi tiết nhỏ nhoi đó; nó làm cho chúng ta mất phước. Chúng ta coi đồng tiền nó quý trọng quá đi.
Chúng ta phải để Chúa là số một. Đừng có để đồng tiền nó ám ảnh chúng ta. Nếu chúng ta có tiền nhiều hay có tiền ít cũng không cần thiết; chúng ta ra đời với hai bàn tay trắng. Chúng ta ra đi cũng hai bàn tay trắng, không đem theo được một đồng nào hết. Nếu mà có người chết mà đem theo được tiền thì người ta đem dữ lắm. Nhưng mà họ muốn đem. Ngày xưa ông vua, mấy ông vua đó chôn người hầu hạ theo họ, rồi họ chôn vàng bạc trong mấy cái ngôi mộ. Họ tưởng họ đem theo được, các bạn. Nhưng mà rồi ăn cướp nó lại, nó quật mả lên hết. Không có người nào mà đem theo được. Ra đời có đem theo được cái gì không? Người nào cũng trần truồng, trở về bụi đất cũng trần truồng. Xin Chúa cho chúng ta biết nhìn lại chúng ta.
Nếu mà chúng ta có một cái gì đam mê ở trên trần gian này, chúng ta phải bỏ nó. Tại vì Chúa không có ở trong cái nhà thờ. Hồi xưa tôi không đi nhà thờ, tôi cảm cảm nhận tội lỗi; khi mình cảm thấy mình không giống ai, khi mình nói không có đi nhà thờ Chúa nhật cái mình cảm thấy áy náy, khó chịu. Ừ, nhưng mà Chúa đi tìm kiếm chúng ta và Ngài ở trong chúng ta nếu chúng ta dọn sạch lòng để lòng trong sạch, Thánh Linh sẽ ngự vào lòng chúng ta và Ngài làm đền thờ của Ngài trong chúng ta. Hai người trở nên một. Chúng ta với Thánh Linh là một. Cho nên chúng ta phải cẩn thận, gìn giữ Thánh Linh, đừng để mất Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Khi chúng ta bị mất Thánh Linh của Đức Chúa Trời là chúng ta bị bệnh hoạn. Chúng ta phải nhìn lại coi chúng ta làm cái gì có buồn lòng Chúa hay không? Xin Chúa thương xót cho chúng ta thấy được chúng ta làm sai cái điều gì.
Tôi xin kết thúc tại đây.
Chúng con dâng lên Chúa Giê-xu, xin Cha gìn giữ chúng con. Cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con nói được những lời khôn ngoan, lời tri thức đến từ Thánh Linh của Ngài.
Xin Cha gìn giữ linh hồn của chúng con, để cho chúng con gặp được Cha trên nước Thiên Đàng. Xin cho chúng con biết để Chúa là số một, biết tìm kiếm Chúa hết lòng, để đời sống của chúng con gặp được Chúa trên nước Thiên Đàng ngày kia. Chúng con sẽ không bị bỏ lại.
Cảm tạ ơn Cha. Xin Cha cũng cho tất cả những người xung quanh con nhìn thấy công việc của chúng con làm, mà họ mở lòng ra với Chúa.
Cảm tạ ơn Ngài. Chúng con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
