CÔNG VỤ 16: PHAOLO ĐUỔI ĐƯỢC QUỶ PHI TÔN, BỊ BẮT ĐÁNH ĐÒN, ĐỨC CHÚA TRỜI RA TAY CỨU ÔNG VÀ CỨU NHIỀU NGƯỜI TIN CHÚA

https://www.mediafire.com/file/eafwv4ric8eyppu/Co%25CC%2582ng_vu%25CC%25A3_ca%25CC%2581c_su%25CC%259B%25CC%2581_%25C4%2591o%25CC%2582%25CC%2580_16.mp3/file

CÔNG VỤ 16: PHAOLO ĐUỔI ĐƯỢC QUỶ PHI TÔN, BỊ BẮT ĐÁNH ĐÒN, ĐỨC CHÚA TRỜI RA TAY CỨU ÔNG VÀ CỨU NHIỀU NGƯỜI TIN CHÚA

Công-vụ 16
Phao-lô đem Ti-mô-thê theo
1Phao-lô tới thành Đẹt-bơ và thành Lít-trơ. Nơi đó, có một môn-đồ tên là Ti-mô-thê, con của một người đàn-bà Giu-đa đã tin, còn cha thì người Gờ-réc. 2Anh em ở thành Lít-trơ và thành Y-cô-ni đều làm chứng tốt về người. 3Phao-lô muốn đem người theo; bởi cớ những người Giu-đa ở trong các nơi đó, nên Phao-lô lấy người và làm phép cắt-bì cho, vì hết thảy đều biết cha Ti-mô-thê là người Gờ-réc. 4Hễ ghé qua thành nào, hai người cũng dặn-biểu phải giữ mấy lề-luật mà sứ-đồ và trưởng-lão tại thành Giê-ru-sa-lem lập ra. 5Ấy vậy, các Hội-thánh được vững-vàng trong đức-tin, và số người càng ngày càng thêm lên.
6Đoạn, trải qua xứ Phi-ri-gi và đất Ga-la-ti, vì Đức Thánh-Linh đã cấm truyền đạo trong cõi A-si. 7Tới gần xứ My-si rồi, hai người sắm-sửa vào xứ Bi-thi-ni; nhưng Thánh-Linh của Đức Chúa Jêsus không cho phép, 8bèn kíp qua khỏi xứ My-si, và xuống thành Trô-ách.
Phao-lô qua xứ Ma-xê-đoan
9Đương ban đêm, Phao-lô thấy sự hiện-thấy; có một người Ma-xê-đoan đứng trước mặt mình, nài-xin rằng: Hãy qua xứ Ma-xê-đoan, mà cứu-giúp chúng tôi. 10Phao-lô vừa thấy sự hiện-thấy đó rồi, chúng ta liền tìm cách qua xứ Ma-xê-đoan, vì đã định rằng Đức Chúa Trời gọi chúng ta rao-truyền Tin-lành ở đó.
Ở tại thành Phi-líp. – Ly-đi trở về đạo
11Vậy, chúng ta từ thành Trô-ách đi thuyền thẳng đến đảo Sa-mô-tra-xơ; bữa sau, đến thành Nê-a-bô-li; 12từ nơi đó, chúng ta tới thành Phi-líp, là thành thứ nhứt của tỉnh Ma-xê-đoan, và là thuộc-địa nước Rô-ma. Chúng ta ở tạm đó vài ngày. 13Đến ngày Sa-bát, chúng ta ra ngoài cửa thành, đến gần bên sông, là nơi chúng ta tưởng rằng người ta nhóm lại đặng cầu-nguyện; chúng ta ngồi xong, giảng cho những đàn-bà đã nhóm lại. 14Có một người trong bọn đó nghe chúng ta, tên là Ly-đi, quê ở thành Thi-a-ti-rơ, làm nghề buôn hàng sắc tía, vẫn kính-sợ Đức Chúa Trời. Chúa mở lòng cho người, đặng chăm-chỉ nghe lời Phao-lô nói. 15Khi người đã chịu phép báp-têm với người nhà mình rồi, thì xin chúng ta rằng: Nếu các ông đã đoán tôi là trung-thành với Chúa, thì hãy vào nhà tôi, mà ở lại đó; rồi người ép mời vào.
Phao-lô và Si-la bị bỏ tù. – Người đề-lao trở về đạo
16Một ngày kia, chúng ta đi cầu-nguyện, gặp một đứa đầy-tớ gái bị quỉ Phi-tôn ám vào, hay bói-khoa, làm lợi lớn cho chủ nó. 17Nó theo Phao-lô và chúng ta, mà kêu-la rằng: Những người đó là đầy-tớ của Đức Chúa Trời Rất Cao, rao-truyền cho các ngươi đạo cứu-rỗi. 18Trong nhiều ngày nó cứ làm vậy, nhưng Phao-lô lấy làm cực lòng, xây lại nói cùng quỉ rằng: Ta nhân danh Đức Chúa Jêsus-Christ mà truyền mầy ra khỏi người đàn-bà nầy. Chính giờ đó, quỉ liền ra khỏi. 19Song le các chủ nàng thấy mình chẳng còn trông được lợi-lộc nữa, bèn bắt Phao-lô và Si-la, kéo đến nơi công-sở, trước mặt các quan, 20rồi điệu đến các thượng-quan, mà thưa rằng: Những người nầy làm rối-loạn thành ta; ấy là người Giu-đa, 21dạy-dỗ các thói-tục mà chúng ta chẳng nên nhận lấy, hoặc vâng theo, vì chúng ta là người Rô-ma. 22Đoàn dân cũng nổi lên nghịch cùng hai người, và khi các thượng-quan khiến xé áo hai người ra rồi, bèn truyền đánh đòn. 23Sau khi người ta đánh nhiều đòn rồi, thì bỏ vào ngục, dặn người đề-lao phải canh-giờ cho nghiêm-nhặt. 24Được lịnh đó, đề-lao bỏ hai người vào ngục tối và tra chân vào cùm.
25Lối nửa đêm, Phao-lô và Si-la đương cầu-nguyện, hát ngợi-khen Đức Chúa Trời; và những tù-phạm đều nghe. 26Thình-lình, có cơn động đất rất lớn, đến nỗi nền ngục rúng-động; cùng một lúc, các cửa mở ra, xiềng tù-phạm thảy đều tháo cả. 27Người đề-lao giựt mình thức dậy, thấy các cửa ngục đều mở, tưởng tù đã trốn hết, bèn rút gươm, toan giết mình. 28Nhưng Phao-lô kêu người lớn tiếng rằng: Chớ làm hại mình: Chúng ta đều còn cả đây. 29Người đề-lao bèn kêu lấy đèn, chạy lại, run-sợ lắm, gieo mình nơi chân Phao-lô và Si-la. 30Đoạn, đưa hai người ra ngoài, mà hỏi rằng: Các chúa ơi, tôi phải làm chi cho được cứu-rỗi? 31Hai người trả lời rằng: Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu-rỗi. 32Hai người truyền đạo Đức Chúa Trời cho người, và cho những kẻ ở nhà người nữa. 33Trong ban đêm, chính giờ đó, người đề-lao đem hai người ra rửa các thương-tích cho; rồi tức thì người và mọi kẻ thuộc về mình đều chịu phép báp-têm. 34Đoạn, người đề-lao mời hai người lên nhà mình, đặt bàn, và người với cả nhà mình đều mừng-rỡ vì đã tin Đức Chúa Trời.
35Đến sáng, thượng-quan sai lính nói cùng người đề-lao rằng: Hãy thả các người ấy đi. 36Người trình lời đó cùng Phao-lô rằng: Các thượng-quan đã khiến truyền cho tôi thả các ông; vậy, hãy ra, và xin đi cho bình-yên. 37Nhưng Phao-lô nói cùng lính rằng: Chúng ta vốn là quốc-dân Rô-ma, khi chưa định tội, họ đã đánh đòn chúng ta giữa thiên-hạ, rồi bỏ vào ngục; nay họ lại thả lén chúng ta ư! Điều đó không được. Chính các quan phải tới đây mà thả chúng ta mới phải! 38Các thượng-quan nghe lính trình lại bấy nhiêu lời, biết hai người đó là người Rô-ma, thì sợ-hãi. 39Họ bèn đến nói với hai người, thả đi, và xin lìa khỏi thành. 40Khi ra ngục rồi, hai sứ-đồ vào nhà Ly-đi, thăm và khuyên-bảo anh em, rồi đi.

Amen. Amen.

Cảm ơn Chúa. Chúng ta thấy hôm nay có Phao-lô và Ti-mô-thê.

Ông đã chọn một người. Ti-mô-thê là một người Giu-đa, và người cha là người Gờ-réc. Ông đi qua nơi mà Chúa sai ông đi. Đáng lý ra ông phải đi qua xứ Phi-ri và đất Ga-la-ti, nhưng Đức Chúa Trời đã khiến ông, cho ông đi qua xứ Ma-xê-đoan. Vì sự hiện thấy có một người Ma-xê-đoan xin hai người đi qua bên đó, và ông đổi ý, và ông tìm đủ mọi cách để đi xứ Ma-xê-đoan.

Và ông đã đến xứ Ma-xê-đoan thì Chúa khiến có một người đàn bà tên là Ly-đi. Kính sợ Chúa, mở lòng ra, chăm chỉ nghe lời Phao-lô và được phép báp têm cho cả nhà của mình. Một người tin, cả nhà được cứu là như vậy đó các bạn. Chỉ một mình bà tin thôi mà bà dẫn cả nhà tin Chúa, và tin rồi được làm phép báp têm ngay tại chỗ. Tin rồi được làm phép báp têm ngay tại chỗ.

Rồi ông ở đó, và đi ra đi truyền giáo thì gặp một cái người đầy tớ gái bị quỷ Phi-tôn ám, bói khoa, làm lợi cho chủ nó. Ông đã đuổi con quỷ Phi-tôn này đi. Thì cả người mà làm cái bùa phép này đã mất hết quyền lợi. Cho nên họ mới gây gổ và kiếm chuyện với Phao-lô để mà bắt ông cầm tù và đánh xé áo hai người Ti-mô-thê và Phao-lô, bị xé áo và đánh đòn.

Chúa khiến cho hai người đương cầu nguyện. Phao-lô và Si-la đương cầu nguyện, hát ngợi khen Đức Chúa Trời. Cả tù phạm đều nghe thì có một cơn động đất. Chúa làm việc lạ lùng, các bạn.

Phao-lô biết vâng lời Chúa. Đáng lý ra là cái cùm nó đã ra rồi, thì Phao-lô đi ra khỏi đó. Nhưng ông biết nghe lời Chúa, ở lại đó để mà cứu những cái người gác cửa. Cái tên đề lao mà giữ ông đó muốn tự tử chết, tại vì tất cả những cái người tù bị được mở xích hết trơn rồi. Vì họ muốn tự tử, nhưng Phao-lô không có đi. Ở đó để mà cứu được cái người đề lao và cả gia đình của những cái người đề lao.

Đức Chúa Trời làm việc rất là lạ lùng. Họ mới quỳ xuống, và họ hỏi: “Chúng ta phải làm chi cho được cứu rỗi?”

Họ biết là bắt lầm người rồi. Cái người này không phải là cái người bình thường. Bắt họ mà phải có một cái sự can thiệp từ Đức Chúa Trời mà động đất kinh khủng, mà còn mở xiềng xích. Họ mới thấy một phép lạ kinh ngạc, cho nên họ biết: “Chúng tôi phải làm chi để được cứu rỗi?”

Thì Phao-lô mới nói. Hai người trả lời rằng: “Hãy tin Đức Chúa Giê-xu thì ngươi và cả nhà đều được cứu rỗi.” Hai người truyền đạo Đức Chúa Trời cho người, và những người đó trong ban đêm. Người đề lao đem hai người ra, rửa các thương tích cho, rồi thì người và kẻ thuộc về mình đều chịu báp têm.

Người đề lao mời cả hai người lên nhà mình, đặt bàn ăn, và với cả nhà mình đều mừng rỡ vì đã được tin Đức Chúa Trời. Các bạn thấy Đức Chúa Trời làm những cái việc lạ lùng trong những cái ngày đầu tiên. Nhưng mà cái ngày đầu tiên với cái ngày hôm nay, Đức Chúa Trời cũng vẫn làm việc giống nhau. Đức Chúa Trời hôm qua, ngày nay vẫn không hề thay đổi.

Những cái người chống Chúa, họ sẽ bị hoạn nạn. Đi mà đi đúng đường thì tất cả không có bị hoạn nạn. Nhưng mà họ đi sai đường là Đức Chúa Trời ra tay để mà cứu vớt. Cả những người chống lại Phao-lô đều sợ hãi vì Phao-lô chính là người dân Rô-ma. Chúng ta vốn là dân Rô-ma, thành ra họ lầm, tại vì ông đi giảng đạo ở cái thành Rô-ma, mà ông chính là dân Rô-ma chứ không phải là cái người bình thường.

Rồi người Rô-ma bắt ông, biểu ông phải đi đi. Ông nói: “Không! Tôi là người Rô-ma, mấy ông phải đến đây năn nỉ và thả tôi ra, chứ tôi không có phải là làm cái gì mà bất chính.” Họ nghe, họ rất là sợ hãi, các bạn. Họ đến và họ xin lỗi, và họ phải thả đi. Và họ đi.

Hai sứ đồ vào nhà Ly-đi. Bà Ly-đi là một cái người chứa chấp Phao-lô. Ngày hôm nay chúng ta đi truyền giáo, chúng ta đi đến những cái nơi mà có người chứa chấp chúng ta, để mà chúng ta đi truyền giáo. Phải có những cái connection (người tin Chúa móc nối), chứ không phải đi bậy bạ đâu hay đó.

Phao-lô ngày xưa, ông đi tìm những cái người lạ, nhưng mà ông đến đâu thì có một cái người tin Chúa và cho ông ở đó.

Ngày hôm nay, chúng ta nhờ cái Facebook, chúng ta có thể kết nối với những người tin Chúa từ nơi xa xôi, và chúng ta có thể đi đến đó để truyền giáo. Nó có lợi cho chúng ta rất là nhiều hơn là những người môn đồ của Chúa đầu tiên. Ngày xưa, Phao-lô phải đi, đi, đi, đi dòng, dòng, dòng. Ngày hôm nay, chúng ta đã có Facebook, và chúng ta kết nối với nhiều người trên toàn thế giới.

Chúng ta, nơi nào cũng có người thân của chúng ta tại đó, và chúng ta đi truyền giáo. Nếu chúng ta có tài chính, có tiền bạc, chúng ta đi truyền giáo, kết nối với những người địa phương nơi đó, và chúng ta đi truyền giáo.

Truyền giáo, chúng ta không phải là đi bạ đâu hay đó. Chúng ta phải được có uy quyền của Chúa cho chữa lành và đuổi quỷ. Chúng ta không phải là đi đâu cũng là chữa lành, đuổi quỷ, chữa lành, đuổi quỷ, làm tùm lum như vậy. Nhưng mà khi Chúa biểu chúng ta đi đến đâu, nhà nào, làm cái gì, thì chúng ta làm cái đó.

Ngày xưa, Phao-lô nghe tiếng Chúa. Chúng ta ngày hôm nay cũng phải nghe tiếng Chúa. Làm công việc của Chúa là phải nghe tiếng Chúa. Nếu không, là chúng ta làm theo ý riêng của chúng ta, và chúng ta thất bại hoàn toàn. Không có kết quả, và chúng ta chán nản.

Đi truyền giáo mà không có kết quả, là đi làm cái gì? Chỉ có ngồi trong nhà thờ để mà giảng, giảng, giảng, giảng cho mấy cái người tín hữu ngủ mê. Cái đó không phải là công việc của Đức Chúa Trời làm.

Công việc của Đức Chúa Trời là chúng ta phải đi truyền giáo cho những người ngoại, những người nào mà chưa biết về danh của Đức Chúa Giê-xu để họ được cứu rỗi linh hồn, và họ ra khỏi hồ lửa địa ngục đời đời, được vào nước Thiên Đàng. Đó là cái chương trình, kế hoạch của Đức Chúa Trời cứu người qua huyết của Chúa Giê-xu, các bạn.

Nhà thờ, tôn giáo chỉ ru ngủ cho con người càng ngủ, càng ngủ, càng lệ thuộc vào những người mục sư.

Chúa Nhật lại cho một miếng cơm, đọc một câu Kinh Thánh rồi về. Rồi 10 năm, 20 năm, mười năm, hai chục năm, cũng có bao nhiêu tín hữu đó. Họ không có đi ra truyền giáo. Họ không có kiếm thêm tín đồ vào hội thánh. Cũng như ngày xưa, Phao-lô đi, đi, đi, đi đến đâu là cứu người. Rồi những cái gia đình đó mới nảy nở, nảy nở ra. Thí dụ như cái bà Lý đi, cái bà Lý đi này đó, gia đình của bà càng ngày càng nhân lên, nhân lên, nhân lên. Rồi những cái người gác ngục, họ nhân lên, nhân lên, nhân lên. Đó là công việc của Đức Chúa Trời làm. Những người trong gia đình tin Chúa rồi họ cứ đi ra truyền giáo và họ nhân lên, nhân lên, nhân lên. Họ không có nhà thờ, nhưng mà họ tin Đức Chúa Giê-xu và họ được cứu rỗi linh hồn.

Cái sự cứu rỗi là một cái sự tái sanh, sự sanh lại, chứ không phải là một cái nhà thờ. Mình đi cứu nhiều người được tái sanh, được sanh lại để cho họ được vào nước thiên đàng. Họ không cần học thần học cao siêu họ mới được cứu rỗi các bạn. Càng học thần học cao siêu chừng nào là càng lên mình kêu ngạo chừng đó, rồi mất luôn. Khi con người kiêu ngạo là mất Chúa, hồi nào không hay biết. Phải đến với nước Chúa như là những đứa trẻ.

Chúa nói nước thiên đàng thuộc về những đứa trẻ. Những người lớn nhưng có những tâm thần như đứa trẻ. Nó là nước thiên đàng. Họ rất đơn sơ, họ tin Chúa Giê-xu, cứu rỗi linh hồn của họ và họ sống như đứa trẻ, một cách đơn sơ. Đó là những người thuộc về nước thiên đàng. Còn những người nào cho mình khôn ngoan, cho mình ngồi trên đầu trên cổ người ta, dạy dỗ người khác, những người lên mình kêu ngạo là họ thuộc về quỷ Satan. Nếu mà Satan nó không có lên mình kêu ngạo thì hiện nay nó vẫn còn ở trên nước thiên đàng. Nó đâu có tội gì đâu. Satan nó không có tội gì hết. Nó chỉ có tội kiêu ngạo thôi.

Mà nó ngày hôm nay nó bị Chúa quăng vào hồ lửa địa ngục đời đời. Và ngày hôm nay nó kéo không biết bao nhiêu người đi địa ngục với nó vì cái tội kiêu ngạo. Xin Chúa thương xót cho chúng ta là những cái người đi truyền giáo, giảng đạo Chúa một cách đơn sơ như những đứa trẻ. Chỉ cần dạy người ta cách 5 ngón tay thôi, ăn năn, là người ta được cứu rỗi linh hồn, người ta cắt đứt mọi liên lạc với thế giới tối tăm và người ta thuộc về Đức Chúa Trời để người ta được cứu rỗi linh hồn. Nó dễ, nó đơn sơ, không cần đi nhà thờ, không cần… có đạo giáo và tôn giáo, chỉ cần vào phòng riêng, đóng cửa lại cầu nguyện, tìm kiếm mặt Chúa, rồi tìm kiếm cho đến khi mình gặp Chúa mới là được. Chứ không phải tìm rồi nửa chừng rồi bỏ.

Chúa ơi, con tìm kiếm mặt Ngài, hạ mình xuống khóc lóc, đấm ngực, đắng cay, mọp sát đất và kêu xin. Đức Chúa Trời ơi, Ngài ở đâu? Con đang tìm kiếm Chúa, xin Chúa cho con gặp được Chúa. Con là một người tội nhân xứng đáng bị đóng đinh. Nhưng con hôm nay con biết rằng con là một người tội lỗi, con cần được cứu rỗi linh hồn. Con cần huyết của Đức Chúa Giê-xu đổ ra trên thập tự giá để cứu rỗi linh hồn của con. Hãy tin Đức Chúa Giê-xu thì ngươi và cả nhà ngươi đều được cứu rỗi. Không phải là tin bằng cái miệng, nhưng mà tin có một cái sự thay đổi lạ lùng cả gia đình mình mới thấy được và mới tin các bạn ơi. Không phải lâu là đi nhà thờ rồi. Khi là nói tôi tin Chúa, sao cả nhà tôi không tin Chúa gì hết trơn.

Tôi nói hoài họ không tin. Biểu đi nhà thờ đi, đi nhà thờ đi. Không ai đi hết trơn. Nói mày đồ ngu. Bị người ta nhồi sọ đi vô trong đó để làm cái gì? Đi vô đóng tiền nuôi ông mục-sư hả? Họ nói vậy đó các bạn. Trong lúc, nếu mà chúng ta là người tin Chúa, chúng ta được sanh lại một cách lạ lùng ngày xưa. Chúng ta là những con người tham-lam, ích-kỷ, xấu-xa. Chứ gom, gom, gom, gom tiền; có tiền bao nhiêu gom hết cách, không dám cho ai một đồng xu nào hết. Ngày hôm nay chúng ta lạ. Chúng ta thấy sao mà hồi xưa cái bà này bà keo kiệt kinh khủng. Mà ngày nay bà có tiền bà cho. Ngày này bà cho người kia, bà không còn keo kiệt nữa. Đó là một cái người có lòng tin thật sự. Họ có sự khác biệt giữa những cái lúc họ xưa và bây giờ — hai cái thế giới họ đang sống. Những người nhà người ta thấy như vậy, người ta mới tin. Giống như bà Ly đi, bà về là bà kéo hết cả nhà theo tin Chúa. Trong cái lúc cái người cai ngục cũng kéo cả nhà theo tên Chúa được — là cái người bắt tù Phao-lô, mà còn đánh đập nữa. Đánh mà còn lột áo xống ra, mà đánh trần trụi các bạn. Họ làm nhục những người này để cho họ sợ, cho họ đừng có đi truyền-giáo. Nhưng mà Đức Chúa Trời ra tay và làm việc một cách lạ lùng. Khi chúng ta đi truyền-giáo, chúng ta có Chúa thật sự thì Chúa cũng sẽ làm việc như vậy các bạn. Nếu mà chúng ta không nghe được tiếng Chúa, chúng ta không có những cái phép-lạ.

Chúa ban cho bằng tay chữa lành của chúng ta. Chúng ta đi làm thử đi. Thấy người đau, chúng ta đặt tay, chúng ta cầu-nguyện; mà cái người đó, trong danh Đức Chúa Giê-xu, người phải được lành. Thì cái người đó được lành bệnh. Là chúng ta đã — Chúa đã sử dụng chúng ta đó. Chúng ta bắt đầu làm đi, để chúng ta chuẩn-bị cho cái vụ cuộc truyền-giáo sắp đến. Chúng ta sẽ là những người ưu-tiên Chúa chọn để đi ra truyền-giáo. Khi Chúa đổ tài-chánh xuống với chúng ta, chúng ta là những cái người đi ra truyền-giáo đạo của Chúa, mà đạo thật, chứ không phải là cái đạo của quỷ Sa-tan đã đặt ra không biết bao nhiêu năm nay — hai ngàn năm rồi các bạn. Cái cuộc truyền-giáo của Phao-lô ngày xưa nó bị giấu kín. Nhân-giáo của Phao-lô ngày xưa nó bị giấu kín 2.000 năm nay rồi. Hơn 2.000. Cứ mở nhà thờ, mở nhà thờ, mở nhà thờ. Tôn-giáo, tôn-giáo ru ngủ con người. Tất cả những người mục-sư họ rất là ghét tôi. Mở mắt bao nhiêu người, không bỏ nhà thờ hết. Cô phá-hoại nhà thờ. Đập đổ nhà thờ. Đập chén cơm mấy ông mục-sư. Mình trở về với thời Cựu-Ước. Giống như đạo của Chúa. Để mà mình làm một cái chiến-dịch môi-se. Nhân lên, nhân lên. Một người có thể kéo được triệu triệu linh-hồn tin Chúa các bạn. Ngày nay Chúa đã mở một con đường mới rồi. Có cái trang mana. Ai mà chống lại cái trang mana là không thể sống còn được. Tại vì cái trang đó là Đức Chúa Trời đã mở ra một cánh cửa mới cho những con chiên của Chúa, những con chiên mới trở về để ăn nuốt lời của Chúa để mà nó lớn lên nhanh. Đọc Kinh Thánh rồi ăn manna là rất lớn lên rất là nhanh các bạn. Trong vòng 6 tháng là đã đúng là một người đi truyền-giáo được.

Ngày hôm nay có rất là nhiều người họ đã làm được công việc giống như tôi đã làm. Nhờ ăn manna và nước hằng-sống mà tôi cũng không biết họ là ai. Họ cũng không cần biết tôi là ai. Họ chỉ đọc, và họ ăn nuốt lời của Chúa, và họ lớn lên. Họ đã làm được những công việc lớn lao. Họ đặt tay cho người nào là người đó được chữa lành. Họ chỉ cần đi đến là cái người đó được lành. Họ xin Thánh-Linh làm công-việc trước. Họ không có muốn lấy vinh-hiển của Chúa, mà chỉ cần có mặt họ thôi; Thánh-Linh của Chúa đi theo họ, làm công-việc trước khi họ đến. Chứ họ không cần đến mà đặt tay. Như chúng ta nói là phải đặt tay chữa lành đuổi quỷ. Ngày nay Chúa làm việc lạ lùng luôn: không cần nói tiếng nào hết trơn. Chỉ cần mình có mặt. Mình hỏi: “Có tin Chúa Giê-xu không?” Được — Chúa Giê-xu đã chữa lành cho bạn. Họ mời mình đến tới; là mình vừa đi tới, là họ đã được chữa lành. Mình cầu xin Đức Chúa Trời làm việc thì Đức Chúa Trời làm việc các bạn. Lời cầu-nguyện của những người công-bình có linh-nghiệm nhiều. Chúng ta có được xưng công-bình hay không? Đó là quyền của chúng ta. Chúng ta phải tự dọn hết sạch lòng của chúng ta đi rồi Đức Chúa Trời mới xưng công-bình cho chúng ta. Chứ chúng ta không tự xưng mình là người công-bình. Đức Chúa Trời là đấng ghen-tuông. Đức Chúa Trời là đấng thánh-khiết. Chúng ta không tự xưng mình là người công-bình được. Ngày nay có một số người nói: “Tôi đã được xưng công-bình rồi, tôi được xưng suốt đời, tôi không cần ăn năn thêm nữa. Tôi đã được Chúa xưng công-bình và tôi sẽ được hưởng nước thiên-đàng.” Tôi nói: Chúa không xưng bạn là công-bình; bạn tự xưng bạn là công-bình. Không! Chúa nói người nào tin Chúa Giê-xu là được xưng công-bình rồi. Chúa nói thì bạn lúc đó bạn được xưng công-bình. Nhưng mà sau này bạn có tội, mà bạn còn được xưng công-bình nữa không? Áo của bạn đã dơ bẩn rồi. Lời cầu-nguyện của bạn không còn thấu đến tòa xét-phán của Chúa nữa. Làm sao mà ai xưng công-bình cho bạn?

Chúa cho tôi xưng một lần đủ cả. Chỉ cần tin Chúa Giê-xu. Hôm qua và tội của tôi là được Chúa tha; dĩ vãng, tội hiện tại và tội tương lai của tôi sẽ được Chúa tha hết. Tôi không cần xưng công bình, không cần ăn năn; Chúa đã xưng công bình tôi suốt cả cuộc đời. Họ giảng như vậy, các bạn ạ, nhưng mà nó êm tai. Một số người ham lăn vào vủng bùn và sống trong tội lỗi — những người ham sống theo thế gian nửa đời, nửa đạo. Họ không chịu đi con đường hẹp với Chúa. Họ nghe cái đó rất là êm tai.

Nhưng mà lúc trước mà họ chưa có nghe đến cái đạo thật của Chúa, họ sống rất là êm đềm, các bạn. Nhưng ngày nào mà họ đã nghe cái tin lành thật của Chúa rồi mà họ chống lại, ngày đó, đời sống của họ không còn như ngày trước nữa. Họ sẽ đi xuống, xuống, xuống, xuống dốc. Để chi? Để cho linh hồn của họ được cứu rỗi. Để cho họ biết rằng họ đã đi sai đường. Ngươi đã xa xúc từ đâu và hãy ăn năn, làm lại từ đầu.

Nếu chúng ta thấy đời sống của chúng ta càng ngày càng xa xúc, đi xuống, xuống, xuống, xuống, chúng ta phải dừng lại và chúng ta phải nhìn lại chính mình. Tôi đã làm gì sai? Tôi đã… Ngày nào đó… Lúc nào đó tôi đã làm sai và đời sống của tôi càng ngày càng đi xuống, xuống dốc, xuống dốc — nhìn lại. Ngươi đã xa xúc từ đâu? Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết nhìn lại cuộc đời của chúng ta. Đừng để cho chúng ta bị tài chánh. Thiếu hụt quỷ nó đánh chúng ta là nó đánh tài chánh chúng ta trước. Rồi mà chúng ta không ăn năn nữa là nó đánh tới thân thể của chúng ta, các bạn ơi, chính tôi đã bị rồi. Nó đánh tài chánh, tài chánh, tài chánh. Rồi mà mình vẫn ỷ y, mình nói còn nước còn tát, còn nước còn tát. Rồi còn sống, sống, sống. Rồi nó đánh tới thân xác của chúng ta bệnh hoạn, mà bệnh là bệnh sắp chết đó, bệnh mà không có thuốc trị đó. Kể như chết rồi, chúng ta mới hạ mình xuống, mới khóc lóc, mới ăn năn với Chúa. Thì Chúa chỉ chúng ta tội gì, tội gì, tội gì đó. Thì chúng ta phải ăn năn để mà Chúa tha thứ tội cho chúng ta và hoàn lại cho chúng ta những gì chúng ta đã mất.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, Cha ơi, con cảm ơn Ngài vì Ngài đã mở miệng con, nói được những cái lời đến từ Thánh Linh của Chúa cho chúng con biết hạ mình xuống trước mặt Chúa và dâng cả cuộc đời chúng con cho Chúa, đi đường hẹp để làm những công việc của Cha giao phó cho chúng con. Chúng con là những người được chọn ở trong phòng này. Đừng để chúng con lên mình kêu ngạo mà chúng con bị ma quỷ đánh phá. Chúng con cảm tạ ơn Cha; xin cho chúng con nghe và hiểu và làm theo những cái lời của Chúa, để chúng con ngày kia chúng con gặp được Cha trên nước Thiên Đàng. Cảm tạ ơn Cha, trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. AMEN.