
Xuất Ê-díp-tô Ký 17
Dân Y-sơ-ra-ên oán-trách tại Rê-phi-đim
1Cả hội-chúng Y-sơ-ra-ên đi từ đồng vắng Sin, đi từng trạm, tùy theo lịnh Đức Giê-hô-va, đóng trại tại Rê-phi-đim; ở đó chẳng có nước cho dân-sự uống. 2Dân-sự bèn kiếm cớ cãi-lộn cùng Môi-se mà rằng: Hãy cho chúng tôi nước uống. Môi-se đáp rằng: Sao các ngươi kiếm cớ cãi-lộn cùng ta? Sao ướm-thử Đức Giê-hô-va vậy? 3Dân-sự ở đó không có nước, bị khát, nên oán-trách Môi-se mà rằng: Sao người khiến chúng tôi ra xứ Ê-díp-tô, hầu cho chúng tôi, con và các bầy súc-vật phải chịu chết khát thế nầy? 4Môi-se bèn kêu-cầu Đức Giê-hô-va mà rằng: Tôi phải xử thế nào cùng dân nầy? Thiếu điều họ ném đá tôi!
Nước của hòn đá Hô-rếp
5Đức Giê-hô-va đáp cùng Môi-se rằng: Hãy cầm gậy của ngươi đã đập dưới sông, dẫn theo những trưởng-lão Y-sơ-ra-ên, rồi đi trước mặt dân-sự. 6Nầy ta sẽ đứng đằng trước ngươi, ở trên hòn đá tại Hô-rếp kia, ngươi hãy đập hòn đá, thì nước từ đó chảy ra, dân-sự sẽ uống lấy. Môi-se bèn làm như vậy trước mặt các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên. 7Người đặt tên nơi nầy là Ma-sa và Mê-ri-ba. Vì cớ việc cãi-lộn mà dân Y-sơ-ra-ên kiếm cớ gây cùng người, và vì họ đã ướm-thử Đức Giê-hô-va mà nói rằng: Có Đức Giê-hô-va ở giữa chúng ta hay chăng?
Thắng-trận dân A-ma-léc; tay của Môi-se giơ lên
8Vả, khi đó, dân A-ma-léc đến khiêu chiến cùng Y-sơ-ra-ên tại Rê-phi-đim. 9Môi-se bèn nói cùng Giô-suê rằng: Hãy chọn lấy tráng-sĩ cho chúng ta, ra chiến-đấu cùng dân A-ma-léc; ngày mai ta sẽ đứng nơi đầu nổng, cầm gậy của Đức Chúa Trời trong tay. 10Giô-suê bèn làm y như lời Môi-se nói, để cự-chiến dân A-ma-léc; còn Môi-se, A-rôn và Hu-rơ lên trên đầu nổng. 11Vả, hễ đương khi Môi-se giơ tay lên, thì dân Y-sơ-ra-ên thắng hơn; nhưng khi người xụi tay xuống, dân A-ma-léc lại thắng hơn. 12Tay Môi-se mỏi, A-rôn và Hu-rơ bèn lấy đá kê cho người ngồi, rồi ở hai bên đỡ tay người lên; tay người chẳng lay-động cho đến khi mặt trời lặn. 13Giô-suê lấy lưỡi gươm đánh bại A-ma-léc và dân-sự người.
14Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy chép điều nầy trong sách làm kỷ-niệm, và hãy nói cho Giô-suê biết rằng ta sẽ bôi sạch kỷ-niệm về A-ma-léc trong thiên-hạ. 15Môi-se lập lên một bàn-thờ, đặt tên là “Giê-hô-va cờ-xí của tôi”; 16và nói rằng: Bởi vì A-ma-léc có giơ tay lên nghịch cùng ngôi Đức Giê-hô-va, nên Đức Giê-hô-va chinh-chiến với A-ma-léc từ đời nầy qua đời kia.
Xuất Ê-díp-tô Ký 18
Giê-trô đến viếng Môi-se
1Giê-trô, thầy tế-lễ xứ Ma-đi-an, ông gia của Môi-se, hay được mọi điều Đức Chúa Trời đã làm cho Môi-se cùng Y-sơ-ra-ên, là dân-sự Ngài, và nghe Ngài đã dẫn dân ấy ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 2Người bèn dẫn Sê-phô-ra, vợ Môi-se, đã cho trở về nhà cha, 3cùng hai con trai, một tên là Ghẹt-sôn, — vì Môi-se đã nói rằng: Tôi kiều-ngụ nơi ngoại-bang; — 4và một tên là Ê-li-ê-se, — vì người lại có nói: Đức Chúa Trời của tổ-phụ tôi đã vùa-giúp và giải-cứu tôi khỏi gươm Pha-ra-ôn. — 5Vậy, Giê-trô, ông gia của Môi-se, đến với hai con trai và vợ Môi-se, thăm người nơi đồng vắng, chỗ đóng trại gần bên núi Đức Chúa Trời. 6Người bèn sai báo cùng Môi-se rằng: Ta là Giê-trô, ông gia của ngươi, ta cùng vợ ngươi và hai con trai nàng đến thăm ngươi.
7Môi-se ra đón-rước ông gia mình, mọp xuống và hôn người, hỏi thăm nhau, rồi vào trại. 8Môi-se liền thuật cho ông gia mình biết mọi điều Đức Giê-hô-va vì Y-sơ-ra-ên đã làm cho Pha-ra-ôn và người Ê-díp-tô, mọi điều khổ-nhọc xảy đến cho mình dọc đường, và Đức Giê-hô-va đã giải-thoát dân Y-sơ-ra-ên thế nào. 9Giê-trô lấy làm vui-mừng về các ơn mà Đức Giê-hô-va đã làm cho Y-sơ-ra-ên, giải-cứu dân ấy khỏi tay người Ê-díp-tô. 10Giê-trô nói rằng: Đáng ngợi-khen Đức Giê-hô-va thay! là Đấng đã giải-cứu các ngươi ra khỏi tay người Ê-díp-tô và tay Pha-ra-ôn, và giải-cứu dân-sự ra khỏi quyền của người Ê-díp-tô. 11Bây giờ ta biết rằng Đức Giê-hô-va là lớn hơn hết các thần, vì khi người Ê-díp-tô cậy lòng kiêu-ngạo dấy lên, thì Ngài thắng được chúng nó. 12Giê-trô, ông gia của Môi-se, bèn bày một của-lễ thiêu và các lễ-vật mà dâng cho Đức Chúa Trời; rồi A-rôn và các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên đến ăn bánh cùng ông gia của Môi-se, trước mặt Đức Chúa Trời.
13Qua ngày sau, Môi-se ra ngồi xét-đoán dân-sự; dân-sự đứng chực trước mặt người từ sớm mai đến chiều. 14Ông gia thấy mọi điều người làm cho dân-sự, bèn hỏi rằng: Con làm chi cùng dân-sự đó? Sao con chỉ ngồi một mình, còn cả dân-sự đứng chực trước mặt từ sớm mai cho đến chiều như vậy? 15Môi-se bèn thưa rằng: Ấy vì dân-sự đến cùng tôi đặng hỏi ý Đức Chúa Trời. 16Khi nào họ có việc chi, thì đến cùng tôi, tôi xét-đoán người nầy cùng người kia, và cho họ biết những mạng-lịnh và luật-pháp của Đức Chúa Trời. 17Nhưng ông gia lại nói rằng: Điều con làm đó chẳng tiện. 18Quả thật, con cùng dân-sự ở với con sẽ bị đuối chẳng sai, vì việc đó nặng-nề quá sức con, một mình gánh chẳng nổi. 19Bây giờ, hãy nghe cha khuyên con một lời, cầu-xin Đức Giê-hô-va phù-hộ cho. Về phần con, hãy làm kẻ thay mặt cho dân-sự trước mặt Đức Chúa Trời, và đem trình mọi việc cho Ngài hay. 20Hãy lấy mạng-lịnh và luật-pháp Ngài mà dạy họ, chỉ cho biết con đường nào phải đi, và điều chi phải làm. 21Nhưng hãy chọn lấy trong vòng dân-sự mấy người tài-năng, kính-sợ Đức Chúa Trời, chân-thật, ghét sự tham lợi, mà lập lên trên dân-sự, làm trưởng cai-trị hoặc ngàn người, hoặc trăm người, hoặc năm mươi người, hoặc mười người, 22đặng xét-đoán dân-sự hằng ngày. Nếu có việc can-hệ lớn, họ hãy giải lên cho con; còn những việc nhỏ-mọn, chính họ hãy xét-đoán lấy. Hãy san bớt gánh cho nhẹ; đặng họ chia gánh cùng con. 23Nếu con làm việc nầy, và Đức Chúa Trời ban lịnh cho con, con chắc sẽ chịu nổi được, và cả dân-sự nầy sẽ đến chỗ mình bình-yên.
24Môi-se vâng lời ông gia mình, làm y như mọi điều người đã dạy. 25Vậy, Môi-se bèn chọn trong cả Y-sơ-ra-ên những người tài-năng, lập lên trên dân-sự, làm trưởng cai-trị, hoặc ngàn người, hoặc trăm người, hoặc năm mươi người, hoặc mười người; 26họ xét-đoán dân-sự hằng ngày. Các việc khó họ giải lên cho Môi-se; nhưng chính họ xét lấy các việc nhỏ. 27Đoạn, Môi-se để cho ông gia mình trở về xứ người.
Amen.
Hôm nay chúng ta học hai cái đoạn này có được hai bài học rất là quý giá, là khi mà cái tay của ông Môi-se giơ lên thì dân A-ma-léc bị thua, dân Y-sơ-ra-ên thắng. Đến trận với dân A-ma-léc, khi mà cái tay ông mỏi thì hạ xuống thì ngược lại, dân Y-sơ-ra-ên lại thua.
Rồi một chuyện nữa là chúng ta học được cái sự khôn ngoan của một ông già để lại cho người con rể trẻ vì không thấy được cái chuyện mình làm sai mệt mỏi thân xác. Còn cái ông già, ông có sự khôn ngoan của Chúa cho, ông biểu phải chia ra từng nhóm người lãnh đạo. Môi-se là cái người cao hơn hết, chứ không có một mình mà làm như vậy, rất là mệt mỏi và khổ. Đó là hai điều mà chúng ta sẽ học chi tiết hôm nay.
Khi dân Y-sơ-ra-ên lầm bầm, oán trách thì Đức Chúa Trời nổi giận. Họ tối ngày là họ cứ than vãn, than vãn. Xác thịt thì nó đòi ăn, rồi nó đòi uống. Không bao giờ mà nó ngừng than vãn, than vãn. Khi mà nó được ăn no, uống nước thì không cảm ơn. Nhưng mà khi mà nó thiếu nước, thiếu ăn thì nó la oán lên, nó đem đá ra mà nó xém chút nữa ném đá Môi-se. Môi-se nói: “Chúa ơi, dân sự tôi phải xử thế nào cùng dân này? Thiếu điều họ ném đá tôi chết rồi, không cảm ơn mà còn muốn ném đá ông nữa.”
Con người ta nó là như vậy. Chúng ta cũng vậy. Khi chúng ta theo Chúa, chúng ta có đầy đủ cơm ăn áo mặc thì chúng ta không cảm ơn Chúa. Mà khi chúng ta thiếu thốn, hoạn nạn thì chúng ta cứ trách Chúa: “Chúa ơi, tại sao con tin Chúa mà con khổ như này? Tại sao con tin Chúa mà Chúa để cho con bệnh hoạn, bệnh ung thư, bệnh nhức xương khớp xương, chịu không nổi rồi?” Chứ không có biết dọn lòng của mình sạch sẽ để mà được Chúa chữa lành, vì Đức Giê-hô-va là Đấng chữa lành.
Khi chúng ta bị tội lỗi vây quanh thì quỷ nó kiện cáo. Nó nói: “Người này mà theo Chúa cái gì? Tôi đánh nó thì Chúa cho phép nó đánh để cho linh hồn mình ăn năn và linh hồn của mình được cứu rỗi. Thì Chúa biểu Môi-se lấy cái cây gậy đập dưới sông thì sẽ có nước ngọt cho uống. Thì dân sự cũng được uống nước rồi, hết lầm bầm.
Nhưng mà Chúa khiến là có một cái dân xung quanh đó, nó thấy dân Y-sơ-ra-ên nhiều quá. Nó sợ chiếm nước của nó, nó lại, nó đánh trận, nó đánh dân Y-sơ-ra-ên. Mà dân Y-sơ-ra-ên thì ở trong đồng vắng thôi, đâu có súng đạn, đâu có gì, có cây, có gì thì đập cái đó. Chứ họ đâu có chuẩn bị đi đánh trận trong đồng vắng, các bạn.
Vì cớ đó là Chúa khiến Giô-suê dẫn đầu một cái đoàn binh. Giô-suê từ đó giờ là cũng là một người dân thường thôi, mà bây giờ phải đi ra trận chiến mà đánh giặc. Thì Đức Chúa Trời làm việc lạ lùng là họ đánh thắng một cái dân kia. Nó đem binh khí đủ thứ đợi mà nó tính giết dân Y-sơ-ra-ên. Nhưng mà dân Y-sơ-ra-ên nhờ sự cầu thay của Môi-se.
Môi-se giơ tay lên trời mà cầu thay với Đức Giê-hô-va. Ngài nhậm lời Môi-se. Khi Môi-se hạ tay xuống, có nghĩa là ông không có đầu hàng Chúa. Bởi vì khi chúng ta dẫn một người tin Chúa, biểu họ phải giơ tay lên trời, đầu hàng Chúa đi, đầu hàng Đức Chúa Trời. Ngài rất là đẹp lòng khi chúng ta giơ hai tay lên trời mà kêu xin, van xin Đức Chúa Trời, thì Ngài có nghe lời cầu xin của chúng ta.
Cái đó là một cái bí quyết để chúng ta cầu nguyện, và cầu xin, và kêu gào với Chúa, là giơ tay lên trời cầu xin. Môi-se giơ hai tay lên trời, chứ không phải một tay. Giơ hai tay lên thì dân A-ma-léc thua, còn dân Y-sơ-ra-ên thắng. Họ thấy như vậy rồi họ mới lấy hai cái cây, họ chỏi cái tay của ông. Hai cục đá chỏi tay ông mà giơ một hồi là mỏi rồi, máu nó không có lên được, hai bàn tay thì mỏi rồi.
Thì họ mới lấy hai cục đá, họ chỏi lên cho để tay của ông giơ lên hoài cho đến khi mà dân A-ma-léc bị giết sạch sẽ, không còn trên đất nữa. Đức Chúa Trời làm công việc như vậy để cho dân Y-sơ-ra-ên thấy rằng Giê-hô-va là Đức Chúa Trời, Giê-hô-va là cờ xí. Họ lập cái bàn thờ, gọi là Giê-hô-va Nissi, là cờ xí, để cho mình thắng trận, thắng dân A-ma-léc mà không còn có dân A-ma-léc trên đất này nữa. Đức Chúa Trời làm một công việc lạ lùng như vậy để cho họ nhớ đời đó, các bạn.
Xong rồi tới cái việc của ông già vợ dẫn vợ con Môi-se lên thăm. Thì ông rất là vui mừng khi thấy được một chàng rể này bây giờ dẫn đầu cả nguyên một cái dân Y-sơ-ra-ên mà đi ra khỏi làm nô lệ. Ông rất là hãnh diện, các bạn. Ông nhìn, ông coi, để ông coi ông có giúp gì được nữa không. Thì ông nhìn, ông thấy nguyên một cái đoàn dân đứng dài, sắp hàng. Họ gây gổ, đánh lộn lạo, rồi tranh đua với nhau, rồi tranh chấp, rồi Môi se như là một người quan tòa. Môi-se vừa đi dẫn dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi làm nô lệ, mà còn phải làm quan tòa xét xử cho một cái dân ngỗ nghịch, cứng đầu, cứng cổ, gồm sáu triệu người. Làm sao mà làm nổi, các bạn?
Nhưng mà ông không biết, ông khờ, không có nhìn xa, hiểu rộng. Nhưng mà cảm ơn Chúa, Chúa khiến cho ông Giê-trô, cha vợ, đến để mà nhìn thấy rồi khuyên: “Sao mà con làm cái gì mà dân chúng sắp hàng dài, dài, dài để chờ con làm cái gì kỳ vậy?” Ôi, họ lại, họ đến sắp hàng từ sáng sớm cho tới chiều. Mỗi ngày đều như vậy đó. Họ muốn tôi hỏi ý của Đức Chúa Trời.
Tại sao họ không chịu hỏi Chúa, mà họ phải nhờ Môi-se hỏi Chúa? Rất lạ lùng. Mỗi con người chúng ta là mỗi người xác thịt, cũng giống hệt dân Y-sơ-ra-ên như vậy. Ngày hôm nay có nhiều nan đề, cứ chạy lại gọi mục sư, than vãn, hỏi: “Mục sư ơi, chuyện này của tôi phải làm thế nào?” Thời ngày nay giống hệt như ngày xưa Môi-se làm như vậy đó, các bạn.
Tôi nhìn thấy mà tôi rất là buồn. Vì mục sư không biết dạy tín hữu tìm kiếm Chúa hết lòng, mỗi người mình có thể hỏi Chúa. Ngày hôm nay không phải như ngày xưa. Ngày hôm nay có Thánh Linh là Đấng giải quyết tất cả mọi công việc của chúng ta. Mỗi người chúng ta đi tìm Thánh Linh và hỏi Chúa Thánh Linh. Ngài sẽ dạy chúng ta cách nào làm cái gì để cho được kết quả ngay tại chỗ.
Khi chúng ta hỏi Thánh Linh thì Ngài sẽ bày tỏ cho chúng ta, chứ không phải là đứng sắp hàng, sắp hàng. Ngày xưa là khi mà Môi-se, ông già đó, ông già vợ dạy đó là lúc đó chưa có Thánh Linh làm việc. Cho nên Môi-se phải chọn từng người, từng người, từng người. Coi coi cái điều kiện của những cái người lãnh đạo mà Môi-se chọn á, là các bạn biết có chỉ có hai điều kiện thôi: chân thật và ghét sự tham lợi.
Cái hai điều đó thôi, mà ngày hôm nay chúng ta nhìn quanh, nhìn quất, không ai có tối thiểu hai cái điều đó. Con người ngày nay không còn chân thật, không còn không tham lợi.
Nói mình tin Chúa, nói mình có Chúa, nói mình là tín đồ Tin Lành. Không được có hai cái đó. Từ trên tới dưới, có nhiều người từ trên tới dưới, không bị cái này thì bị cái kia. Không bị tham tiền, tham lợi thì bị không có chân thật. Chân thật từ chuyện nhỏ cho tới chuyện lớn, không bao giờ nói dối, không bao giờ che giấu một cái sự thật.
Khi mà đi truyền giáo, đi giảng đạo mà còn che giấu một cái lẽ thật của Đức Chúa Trời, có nghĩa là con người không chân thật. Không chân thật thì Đức Chúa Trời không có xài. Các bạn thấy ngày xưa Môi-se chọn không? Chân thật và không tham tiền, không tham lam, không tham lợi cho mình. Chúng ta làm cái gì có lợi cho chúng ta và có lợi cho người khác thì chúng ta làm. Chúng ta làm gì mà có lợi cho mình mà không có lợi cho người khác thì chúng ta đó, Đức Chúa Trời coi là việc gian ác.
Thí dụ bây giờ, chúng ta muốn làm một cái món gì đó để mà mua bán, để có lợi. Chúng ta làm cái món đó mà cho người ta có lợi, mà mình cũng có lợi, Đức Chúa Trời rất là đẹp lòng. Cái món nó có giá trị, nó làm cho con người sống khỏe hơn. Con người có hưởng được cái gì trong cái món đó thì chúng ta làm. Thí dụ như ngày hôm nay, các bạn thấy bao nhiêu người nó làm cho, nó viết game, nó làm game ra cho người ta mê. Người ta không có lợi gì hết, người ta chỉ mê thôi. Rồi nó bán, nó kiếm tiền. Đó là Đức Chúa Trời nghĩ là việc gian ác.
Chúng ta làm cái món gì buôn bán thì người đó ăn cho no mà làm, không có cái sự tham lam trong đó. Làm bán đồ, mua đồ rẻ, đồ thối mà đem làm ra để mà bán để có lời, đó là cái lòng gian ác. Những người làm công việc gì cũng có cái sự lương tâm của mình, nó cáo trách trong đó. Chân thật, không muốn hại ai, có cái lòng chân thật, không có lên mình kêu ngạo, có sao nói như vậy, không có thêm nhân thêm nhị, không có bớt và không có thêm.
Thí dụ như bây giờ đó, ai hỏi mình gì cái mình thêm thêm, thêm thêm nhân thêm nhị, lên quảng cáo lên cho nó nhiều để mình bán được. Không, không thêm nhiều. Đó là những lời dối gạt, những cái lời dối trá. Làm cái gì phải hỏi: Chúa ơi, trong cái lòng con không có làm cái gì gian ác thì Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho công việc của chúng ta. Có lợi cho mình, có lợi cho người. Cảm ơn Chúa.
Đức Chúa Trời vẫn nhìn thấu hết tấm lòng của mọi người, muốn sinh sống, muốn làm công việc gì để mà sống còn trên thế gian này. Phải làm những công việc lương thiện, kiếm tiền trong một cái lòng lương thiện, chứ không có kiếm tiền với cái lòng gian ác. Phải đưa ra tìm hết những cái người mà giúp cho mình. Ngày kia, chúng ta có lãnh đạo một cái nhóm nhỏ người thì chúng ta cũng có hai điều kiện. Những cái người tiếp tay chúng ta làm công việc là chỉ cần hai cái điều kiện: chân thật và không tham lợi cho mình.
Phải ghét những cái sự tham lợi. Đó là những người trong sạch. Họ thấy người nào gian ác là họ ghét, họ lột mặt nạ ngay cái người đó. Vậy đó, họ mới làm việc cho Đức Chúa Trời được, các bạn. Chứ mà không làm, mà im lặng, thấy người ta tham lợi đó mà mình im lặng, cũng không có đủ cho Đức Chúa Trời lựa chọn chúng ta. Ông ghét có nghĩa là vạch trần ra, lột mặt nạ nó ra, giống như ông Tổng thống Trump ngày hôm nay.
Đó là cái người Đức Chúa Trời rất là yêu. Tại vì ông ghét những kẻ tham lợi cho mình, ông vạch mặt nó ra, ông lôi ra. Mấy người kia, họ nói ổng kiếm chuyện, móc người khác. Khi chúng ta ghét những người tham lợi, tham tiền là chúng ta phải vạch trần mặt nó ra, lột mặt nạ nó ra để cho những người khác không có bị lầm như vậy nữa. Chứ chúng ta không phải là không làm. Không làm cho mình nó chưa có đủ.
Ngày hôm nay, Chúa mở mắt cho tôi thấy một cái công việc của Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời ghét. Cho nên chúng ta ghét là chúng ta có một cái bản tính của Chúa ở trong người chúng ta. Khi mà chúng ta ghét những cái người tham lợi là chúng ta sẽ bị ném đá đó. Tại vì xung quanh chúng ta, phần đông, số đông là vậy không? Họ là những người không có chân thật và những người yêu tham tiền, tham lợi cho mình.
Chúng ta mà không giống họ là chúng ta sẽ bị ném đá. Nhưng Đức Chúa Trời sẽ binh vực chúng ta. Đừng có sợ, đừng có lo. Chúng ta làm đi, Đức Chúa Trời sẽ binh vực chúng ta. Ngày nào họ ném đá chúng ta là Chúa cho phép, để cho Chúa đem chúng ta về nhà của Chúa.
Cũng giống như là ngày hôm nay Charlie Kirk đã bị. Hôm nay nó không ném đá nhưng mà nó giết, nó đem súng, nó bắn. Nhưng mà Chúa có cho phép nó mới làm được. Nó đã bắn Tổng thống Trump chỉ có được… Nhưng mà Chúa không có cho phép. Nó đã bắn Tổng thống Trump chỉ có được cái lỗ tai thôi. Khi Chúa chưa cho phép thì không giết mình được. Ngày nào Chúa cho phép thì họ sẽ giết mình được.
Chúng ta thấy rằng bọn nó muốn thủ tiêu một người Charlie Kirk, nhưng mà Chúa sẽ nhân lên 12 triệu người. Kinh khủng! Đức Chúa Trời cho phép để Đức Chúa Trời làm một công việc lớn lao cho mọi mắt, mọi người sẽ thấy được cái công việc của Ngài làm. Đó là công việc của Chúa làm, rất là tuyệt vời. Khi mà Chúa yêu con người của chúng ta quá đỗi, Chúa làm tất cả để công việc của Ngài được mở mang, vương quốc, bờ cõi của Ngài được lớn mạnh để đánh tan âm mưu của quỷ Sa-tan và cứu được nhiều linh hồn đi về thiên đàng.
Đó là công việc của Đức Chúa Trời. Vì Ngài quá yêu loài người, cho nên tất cả mọi công việc Ngài làm đều có một cái mục đích. Cái mục đích riêng là cứu nhiều linh hồn trở về với Chúa. Chúng ta nhìn thấy chỉ có lỗ mũi chúng ta thôi, chúng ta không có nhìn xa, hiểu rộng. Nhưng mà nếu chúng ta đặt vào trường hợp của Chúa thì chúng ta thấy một cái công việc của Đức Chúa Trời làm quá lớn lao.
Đó là Cha của chúng ta đó. Chúng ta phải hãnh diện vì chúng ta có một người Cha quá tuyệt vời. Ngày xưa chúng ta nói chúng ta tin Chúa, chúng ta đạo Tin Lành. Không biết tính của Cha mình là như thế nào. Có cái miệng không à. Đức Chúa Trời rất là ghét những kẻ giả hình. Cái miệng thì nói, nhưng mà không có hành động. Nói chi? Thà mình câm miệng. Mình mở miệng ra là người ta đoán xét mình. Mình nói mà mình không có thực hành. Thà mình câm miệng, mình đừng có nói mình là người tin Chúa. Tin Chúa là phải có hành động.
Họ nói: ôi, thời kỳ ân điển không cần hành động. Chúa Giê-xu đã làm xong hết rồi. Tôi là con người, tôi không làm gì được. Chúa Giê-xu làm xong hết rồi, tôi không cần làm gì hết. Đó là tin lành của quỷ Sa-tan. Tin lành của quỷ Sa-tan là một cái tin lành khác mà con quỷ nó ra để mà nó mở tất cả những cái trường để dạy những người lãnh đạo làm y như nó như vậy. Rất là ghê tởm, ghê tởm. Một cái xã hội ngày hôm nay thối nát, bây giờ họ bành khui ra những người mục sư làm những cái chuyện gian ác. Bành khui ra toàn là những người lãnh đạo, những người mục sư, rồi những ông thầy chùa, những người lãnh đạo tôn giáo làm nhiều cái chuyện thối nát. Chỉ biết tham tiền, tham lợi và không có chân thật. Làm gì gian xảo là không có chân thật. Tất cả họ làm điều gian xảo, gian xảo mà mắc thiên hạ để mà moi tiền tín hữu. Xin Chúa thương xót cho chúng ta. Ngày hôm nay con mắt của chúng ta sáng hơn. Chúng ta không có cần nhìn nhiều cái trái nữa. Chúng ta không có cần xét những người lãnh đạo thật hay giả coi có nhiều bông trái chính, trái Thánh Linh. Khó tìm hơn là hai điều: chân thật và ghét sự tham lợi.
Một người lãnh đạo phải ghét sự tham lợi. Thấy người tham lợi mình phải lại mà chỉnh họ. Đừng có im lìm là cùng phe hiệp một với người đó. Mình biết họ mà mình theo phe họ có nghĩa là mình phạm tội đồng lõa với Đức Chúa Trời. Các bạn thấy nguy hiểm chưa? Nhiều người thấy anh em của mình tham tiền đó mà mình không dám nói có nghĩa là mình đồng lõa. Tại vì mình không có ghét có nghĩa là mình đồng lõa. Không tham lợi không có đủ, phải ghét tham lợi. Làm cái gì để công bình chánh trực. Đức Chúa Trời là Đấng yêu con người nhưng ghét tội lỗi. Ngài nghe chúng ta nếu chúng ta ăn năn tất cả những tội lỗi của chúng ta thì được Đức Chúa Trời sẽ ôm chúng ta vào lòng và nhận chúng ta làm con cái của Ngài. Ngài rất là yêu con người của chúng ta. Nhưng mà tại sao Ngài rất là ghét tội lỗi? Đó là điều mà ngày hôm nay chúng ta thấy, Ngài ghét sự tham lợi. Cái đó là cái bản tính con người. 100% là con người thì họ muốn tham lợi về mình. Nhưng mà khi mà có Thánh Linh tác động thì chúng ta lại ghét sự tham lợi, ghét cái tội lỗi.
Tôi xin kết thúc tại đây. Cảm ơn Cha về Ngài đã mở miệng con. Hôm nay nói được những cái bài học quý giá cho từng người chúng con, và chúng con con mắt tâm linh của chúng con mở ra để nhìn thấy xung quanh chúng con và nhìn thấy tấm lòng của chúng con như thế nào để chúng con ăn năn, để đời sống của chúng con được phước hạnh và chúng con đến gần Chúa nhiều hơn. Chúng con có thể gọi Cha là Abba, là Cha của chúng con. Con cảm tạ Cha, con dâng lời cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
