XUẤT-Ê-DÍP-TÔ-KÝ 15-16: CHÚA BAN MANA VÀ CHIM CÚT CHO DÂN Y-SƠ-RA-ÊN ĂN TRONG ĐỒNG VẮNG

https://www.mediafire.com/file/zhqzsp6h270p1o6/Xua%25CC%2582%25CC%2581t_e%25CC%2582_di%25CC%2581p_to%25CC%2582_ky%25CC%2581_15-16-.m4a.m4a/file

Xuất Ê-díp-tô Ký 15
Bài ca của Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên
1Đoạn, Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên hát bài ca nầy cho Đức Giê-hô-va, rằng:
Tôi ca-tụng Đức Giê-hô-va, vì Ngài rất vinh-hiển oai-nghiêm.
Ngài đã liệng xuống biển ngựa và người cỡi ngựa.
2Đức Giê-hô-va là sức mạnh và sự ca-tụng của tôi:
Ngài đã trở nên Đấng cứu tôi.
Ngài là Đức Chúa Trời tôi, tôi ngợi-khen Ngài;
Đức Chúa Trời của tổ-phụ tôi, tôi tôn-kính Ngài.
3Đức Giê-hô-va là một chiến-sĩ;
Danh Ngài là Giê-hô-va.
4Ngài đã ném xuống biển binh-xa Pha-ra-ôn và cả đạo binh của người;
Quan-tướng kén-chọn của người đã bị đắm nơi Biển-đỏ,
5Những lượn sóng đã vùi-lấp họ rồi;
Họ chìm đến đáy biển như một hòn đá vậy.
6Hỡi Đức Giê-hô-va! Tay hữu Ngài có sức mạnh vinh-hiển thay.
Hỡi Đức Giê-hô-va! Tay hữu Ngài hủy quân-nghịch tan đi.
7Bởi sự cả-thể của oai-nghiêm Ngài,
Đánh đổ kẻ dấy nghịch cùng mình.
Ngài nổi giận phừng-phừng,
Đốt họ cháy như rơm rạ.
8Lỗ mũi Ngài thở hơi ra, nước bèn dồn lại,
Lượn sóng đổ dựng như một bờ đê;
Vực sâu đọng lại nơi rún biển.
9Quân-nghịch rằng: Ta đuổi theo, ta sẽ đuổi kịp,
Ta sẽ chia phân của giặc;
Tâm-hồn ta sẽ thỏa-nguyện nơi họ;
Ta rút gươm ra, tay ta hủy-diệt họ.
10Ngài đã thở hơi ra,
Biển vùi-lấp quân-nghịch lại;
Họ bị chìm như cục chì
Nơi đáy nước sâu.
11Hỡi Đức Giê-hô-va! trong vòng các thần, ai giống như Ngài?
Trong sự thánh-khiết, ai được vinh-hiển như Ngài,
Đáng sợ, đáng khen,
Hay làm các phép lạ?
12Ngài đã đưa tay hữu ra,
Đất đã nuốt chúng nó.
13Ngài lấy lòng thương-xót dìu-dắt
Dân nầy mà Ngài đã chuộc lại;
Ngài đã dùng năng-lực đưa nó
Về nơi ở thánh của Ngài
14Các dân-tộc nghe biết việc nầy đều run-sợ,
Cơn kinh-hãi áp-hãm dân xứ Pha-lê-tin.
15Các quan-trưởng xứ Ê-đôm bèn lấy làm bối-rối;
Mấy mặt anh-hùng nơi Mô-áp đều kinh-hồn;
Cả dân Ca-na-an đều mất vía
16Sự hoảng-hốt kinh-hãi giáng cho chúng nó;
Hỡi Đức Giê-hô-va! vì quyền cao nơi cánh tay Ngài,
Chúng nó đều bị câm như đá,
Cho đến chừng nào dân Ngài vượt qua;
Cho đến khi dân mà Ngài đã chuộc, vượt qua rồi.
17Hỡi Đức Giê-hô-va! Ngài đưa dân ấy vào, và lập nơi núi cơ-nghiệp Ngài,
Tức là chốn Ngài đã sắm-sẵn, để làm nơi ở của Ngài,
Hỡi Chúa! là đền-thánh mà tay Ngài đã lập.
18Đức Giê-hô-va sẽ cai-trị đời-đời kiếp-kiếp.
19Vì ngựa của Pha-ra-ôn, binh-xa, cùng lính-kỵ người đã xuống biển;
Và Đức Giê-hô-va đã vùi-dập nước biển lên trên,
Nhưng dân Y-sơ-ra-ên đi giữa biển như đi trên đất cạn.
20Nữ tiên-tri Mi-ri-am, là chị của A-rôn, tay cầm trống cơm, các đàn-bà đều đi ra theo người, cầm trống cơm và múa. 21Mi-ri-am đáp lại rằng:
Hãy ca-tụng Đức Giê-hô-va, vì Ngài rất vinh-hiển oai-nghiêm;
Ngài đã liệng xuống biển ngựa và người cỡi ngựa.
Dân Y-sơ-ra-ên nơi đồng vắng
(Từ 15:22 đến đoạn 40)
Nước ở tại đất Ma-ra
22Đoạn, Môi-se đem dân Y-sơ-ra-ên đi khỏi Biển-đỏ, đến nơi đồng vắng Su-rơ; trọn ba ngày đi trong đồng vắng, kiếm chẳng được nước đâu cả. 23Kế đến đất Ma-ra, nhưng vì nước tại đó đắng, uống chẳng được, nên chi chỗ nầy gọi là Ma-ra. 24Dân-sự bèn oán-trách Môi-se rằng: Chúng tôi lấy chi uống? 25Môi-se kêu-van Đức Giê-hô-va; Ngài bèn chỉ cho người một cây gỗ, người lấy liệng xuống nước, nước bèn hóa ra ngọt.
Ấy tại đó, Đức Giê-hô-va định luật-lệ cùng lập pháp-độ cho dân-sự, và tại đó Ngài thử họ. 26Ngài phán rằng: Nếu ngươi chăm-chỉ nghe lời Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, làm sự ngay-thẳng trước mặt Ngài, lắng tai nghe các điều-răn và giữ mọi luật-lệ Ngài, thì ta chẳng giáng cho ngươi một trong các bịnh nào mà ta đã giáng cho xứ Ê-díp-tô; vì ta là Đức Giê-hô-va, Đấng chữa bịnh cho ngươi.
27Đoạn, dân-sự đến đất Ê-lim; nơi đó có mười hai suối nước, và bảy mươi cây chà-là; dân-sự đóng trại tại đó, gần bên suối nước.

Xuất Ê-díp-tô Ký 16
Dân Y-sơ-ra-ên oán-trách nơi đồng vắng Sin
1Nhằm ngày mười lăm tháng hai, sau khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, cả hội chúng Y-sơ-ra-ên ở nơi Ê-lim đi đến đồng vắng Sin, nằm về giữa khoảng Ê-lim và Si-na-i. 2Cả hội-chúng Y-sơ-ra-ên oán-trách Môi-se và A-rôn tại nơi đồng vắng, 3nói cùng hai người rằng: Ôi! thà rằng chúng tôi chịu chết về tay Đức Giê-hô-va tại xứ Ê-díp-tô, khi còn ngồi kề nồi thịt và ăn bánh chán-hê! Vì hai người dẫn-dắt chúng tôi vào nơi đồng vắng nầy đặng làm cho cả đoàn dân đông nầy đều bị chết đói.
4Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Nầy, ta sẽ từ trên trời cao làm mưa bánh xuống cho các ngươi. Dân-sự sẽ đi ra, mỗi ngày nào thâu bánh đủ cho ngày nấy, đặng ta thử dân coi có đi theo luật-lệ của ta hay chăng. 5Qua ngày thứ sáu, dân-sự sẽ dự-bị phần đã góp, và sẽ được phần gấp bằng hai của mình thường thâu hằng ngày.
6Môi-se và A-rôn bèn nói cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng: Chiều nay các ngươi sẽ nhận biết rằng ấy là Đức Giê-hô-va đã rút các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, 7và sáng mai sẽ thấy sự vinh-quang của Đức Giê-hô-va, vì Ngài đã nghe lời các ngươi oán-trách Ngài rồi. Vả lại, chúng ta là ai mà các ngươi oán-trách chúng ta? 8Môi-se nói: Chiều nầy Đức Giê-hô-va sẽ phát thịt cho các ngươi ăn, rồi sáng mai bánh nhiều dư-dật, vì Ngài đã nghe lời các ngươi oán-trách Ngài rồi. Thế thì, chúng ta là ai? Những lời oán-trách chẳng phải đổ về chúng ta đâu, nhưng về Đức Giê-hô-va vậy.
9Môi-se nói cùng A-rôn rằng: Hãy nói cho cả hội-chúng Y-sơ-ra-ên rằng: Các ngươi hãy đến trước mặt Đức Giê-hô-va, vì Ngài đã nghe lời oán-trách của các ngươi rồi. 10Vả, khi A-rôn nói cùng cả hội-chúng Y-sơ-ra-ên, thì họ xây mặt về phía đồng vắng, thấy sự vinh-quang của Ngài hiện ra trong đám mây. 11Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 12Ta đã nghe lời oán-trách của dân Y-sơ-ra-ên. Vậy, ngươi hãy nói cùng chúng nó rằng: Lối chiều các ngươi sẽ ăn thịt; sáng mai sẽ ăn bánh no-nê, và sẽ biết ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi.
Chim cút và ma-na
13Vậy, chiều lại, có chim cút bay lên phủ trên trại-quân; đến sáng mai lại có một lớp sương ở chung-quanh trại-quân. 14Lớp sương đó tan đi, trên mặt đồng vắng thấy có vật chi nhỏ, tròn, như hột sương đóng trên mặt đất. 15Khi dân Y-sơ-ra-ên thấy, bèn hỏi nhau rằng: Cái chi vậy? Vì chẳng biết vật đó là gì. Môi-se bèn nói cùng dân-sự rằng: Ấy là bánh mà Đức Giê-hô-va ban cho các ngươi làm lương-thực đó.
Thể-lệ về ma-na
16Nầy là lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn: Hãy tùy sức ăn của mỗi người, và tùy số người trong trại mà góp cho mỗi tên một ô-me.
17Dân Y-sơ-ra-ên bèn làm như vậy, kẻ thì lượm nhiều, người thì lượm ít, 18cứ lường từ ô-me; ai lượm nhiều chẳng được trội, ai lượm ít cũng chẳng thiếu; mỗi người lượm vừa đủ sức mình ăn. 19Môi-se nói cùng dân-sự rằng: Đừng ai để dư lại cho đến sáng mai. 20Nhưng dân-sự chẳng nghe theo lời Môi-se, một vài người để dư lại đến sáng mai; thì sâu hóa ở trong, vật sanh mùi hôi-hám. Môi-se bèn nổi giận cùng họ. 21Vậy, hằng buổi sớm-mai mỗi người lượm vừa đủ sức mình ăn; khi mặt trời nắng nóng thì vật đó tan ra.
22Đến ngày thứ sáu, dân-sự lượm lương-thực gấp hai; mỗi người hai ô-me. Các hội-trưởng đến thuật lại cho Môi-se rõ. 23Người đáp rằng: Ấy là lời Đức Giê-hô-va đã phán rằng: Mai là ngày nghỉ, tức ngày Sa-bát thánh cho Đức Giê-hô-va, hãy nướng món chi các ngươi muốn nướng, hãy nấu món chi các ngươi muốn nấu; hễ còn dư, hãy để dành đến sáng mai. 24Dân-sự bèn để dành cho đến sáng mai, y như lời Môi-se đã truyền; vật đó chẳng sanh mùi hôi-hám và cũng chẳng hóa sâu chút nào.
25Môi-se bèn nói rằng: Bữa nay hãy ăn đồ đó đi, vì là ngày Sa-bát của Đức Giê-hô-va; hôm nay các ngươi chẳng tìm thấy vật đó ở trong đồng đâu. 26Các ngươi lượm trong sáu ngày, nhưng qua ngày thứ bảy là ngày Sa-bát, sẽ chẳng có đâu.
27Ngày thứ bảy, một vài người trong vòng dân-sự ra đặng lượm lấy, nhưng tìm chẳng thấy chi hết. 28Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Các ngươi chẳng chịu vâng giữ điều-răn và luật-pháp ta cho đến chừng nào? 29Hãy suy-nghĩ rằng Đức Giê-hô-va đã cho các ngươi ngày Sa-bát; vậy nên, đến ngày thứ sáu Ngài lại cho các ngươi lương-thực đủ hai ngày. Trong ngày thứ bảy, mỗi người phải ở yên chỗ mình, chớ ai ra khỏi nhà. 30Thế thì, ngày thứ bảy dân-sự đều nghỉ-ngơi.
31Nhà Y-sơ-ra-ên đặt tên lương-thực nầy là ma-na; nó giống như hột ngò, sắc trắng, mùi như bánh ngọt pha mật ong.
32Môi-se nói rằng: Lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn như vầy: Hãy đổ đầy một ô-me ma-na, đặng lưu-truyền trải các đời, hầu cho thiên-hạ thấy thứ bánh ta đã cho các ngươi ăn nơi đồng vắng, khi ta rút các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 33Môi-se lại nói cùng A-rôn rằng: Hãy lấy một cái bình đựng đầy một ô-me ma-na, để trước mặt Đức Giê-hô-va, đặng lưu-truyền các đời. 34A-rôn bèn để bình đó trước sự chứng-cớ, hầu cho được lưu-truyền y như lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se. 35Dân Y-sơ-ra-ên ăn ma-na trải bốn mươi năm, cho đến khi vào bờ-cõi xứ Ca-na-an, là xứ có người ta ở. 36Vả, ô-me là một phần mười của ê-pha.

Amen. Amen.

Hôm nay chúng ta thấy cái bài học Đức Chúa Trời thử dân Y-sơ-ra-ên coi họ có biết vâng lời Chúa hay không từng chi tiết một, các bạn. Nhiều khi Chúa thử chúng ta, coi chúng ta có vâng lời Chúa những cái chi tiết nhỏ nhặt hay không. Con người hay làm theo ý riêng, thử coi làm sai coi như thế nào. Đó là cái xác thịt của con người, phần đông là vậy. Còn những người tâm linh thì vâng lời răm rắp. Chúa biểu gì, làm đó, không đánh dấu hỏi.

Môi-se, ông đã kinh nghiệm Đức Chúa Trời và ông vâng lời Chúa. Chúa biểu gì, ông vâng lời. Nhưng mà cả cái đoàn dân đông, họ không vâng lời và cũng không có tin nữa. Đi đâu là phàn nàn, oán trách rồi đổ thừa Môi-se, rồi họ nhớ tới cao lương mỹ vị. Cái gì làm nô lệ mà ăn được cái gì ngon mà cũng nhớ, rồi trách móc Môi-se: thà chúng tôi bị chết ở trong xứ Ê-díp-tô, có bánh ăn chán hê, kề nồi thịt và ăn bánh chán hê. Nô lệ mà đâu có nồi thịt mà ăn, mà họ nói quá lố một chút. Rồi dẫn chúng tôi đi vào đồng vắng để chết đói hay sao?

Họ thấy đồng vắng to đùng, họ nhìn cái là họ sợ, nước ở đâu mà uống. Nhưng mà Chúa làm cho họ thấy rồi. Chúa biểu Môi-se lấy cái cây gậy bỏ xuống nước, là nước biến thành nước ngọt mà uống. Vậy đó, mà biết rằng Đức Chúa Trời đang làm được phép lạ, nhưng mà họ vẫn lầm bầm. Rồi thịt đâu mà ăn. Mà Chúa nói: ngày mai ngươi sẽ ăn thịt. Nhưng mà họ cũng chưa có tin. Họ không hiểu được với cái đầu óc nhỏ nhoi của họ.

Họ không có hiểu được một Đấng Tạo Hóa mà Môi-se đã nói rồi. Ngài thở cái hơi thở ra là biển đứng lên, thở nữa là nó xẹp, nước ngập lại cho quân nghịch chết hết. Đức Chúa Trời là Đấng như vậy đó. Chúng ta nhận Ngài làm Cha là chúng ta rất có phước, là chúng ta nhận một người Cha như vậy. Các bạn có lấy đức tin mà tin rằng Cha của mình làm được tất cả những chuyện như vậy hay không? Chúng ta hiện nay là người dân ngoại được ráp vào dân Y-sơ-ra-ên, là chúng ta có một người Cha như vậy đó.

Đức Chúa Trời là Đấng chữa lành. Đức Chúa Trời là Đấng ban thức ăn, nước uống cho chúng ta, không bao giờ đói. Chúng ta có kêu vang với Ngài thì Ngài cho chúng ta, không bao giờ để con của Ngài đói. Chim sẻ mắt Chúa vẫn chăm vào. Về phần ta, Chúa Giê-xu bỏ sao? Chúng ta là con thì chúng ta sẽ được hưởng. Chúng ta chỉ kêu xin với Ngài. Lời cầu xin của chúng ta không thấu đến Chúa là tại vì chúng ta còn nhiều gian ác trong đời sống của chúng ta. Chúng ta miệng lưỡi xấu xa, ích kỷ, chúng ta hành động như con trẻ, không biết vâng lời, phải ăn năn.

Ăn năn thống hối trước mặt Chúa thì chúng ta sẽ nhận được tất cả những gì chúng ta xin. Nhưng mà phải tấm lòng trong sạch trước tiên. Chúng ta không có nói gì mà thấu đến Đức Chúa Trời khi lòng của chúng ta còn dơ bẩn. Đức Chúa Trời không nghe. Ngài là Đấng ghét tội lỗi. Ngài thương loài người, nhưng Ngài ghét tội lỗi của chúng ta. Chúng ta ăn năn thì chúng ta trở về làm con của Ngài.

Chúa đã nói rồi: ngày mai ăn bánh và sẽ biết rằng Ta là Đức Giê-hô-va. Ăn bánh nô nê, bánh ở đâu mà ăn? Họ không có tin, bánh gì đâu trong đồng vắng mà có bánh. Tới sáng, họ thò mặt ra ngoài, thấy sao mà nó giống như cái hột ngò, hột trắng trắng trắng trắng, có mùi, thì cũng như bánh ngọt pha mật ong. Chúa làm cái bánh gì lạ mà họ ăn bốn mươi năm trong đồng vắng mà họ không có đói, họ không có ngán.

Chúng ta ăn cơm làm công việc, ăn có một bữa cơm mà ngày hôm sau ăn lại đồ cũ là ngán. Nhưng mà Chúa cho họ ăn bốn mươi năm mà họ ăn được, rất lạ lùng. Cái bánh này lạ là mỗi người ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, để dư là nó thành thối, nó thối cả trại luôn, các bạn ơi. Ăn bao nhiêu không có để dư lại cho đến ngày mai, mà để dư lại là nó thối cả. Tại vì họ đóng trại trong đồng vắng, chứ họ đâu có nhà cửa gì, đâu có thùng rác gì. Nhưng mà nó ở ngoài mặt trời thì nó mất tiêu, nó tan đi. Thà để nó ngoài trời, nó chảy ra, nó xuống đồng vắng, nó mất tiêu, nó không thối.

Nhưng mà mình lượm, mình đem vô nhà mà ăn dư, mình để trong nhà là nó thối. Rất lạ lùng. Đức Chúa Trời đã phán rồi mà họ không vâng lời, vì cớ đó nó thối cả trại. Môi-se nghe thối quá, ông tức, ông chạy lại: “Đừng có để dư lại cho đến sáng mai.” Rất lạ lùng. Đức Chúa Trời làm cho họ thấy rõ là Ngài có quyền trên tất cả đồ ăn, mà Ngài cũng có quyền trên đó. Ngài nói cái gì thì sẽ ra cái đó.

Các bạn thấy lạ chưa? Tại sao không để dành được tới sáng mai? Nhưng mà đến ngày thứ sáu, là ngày thứ bảy, thì họ lượm hai phần, họ để cho tới ngày mai vẫn còn ăn được y nguyên, không thối, không hôi, không có gì hết. Rất lạ luôn chứ các bạn. Đức Chúa Trời làm như vậy để cho họ thấy rằng: Ta là Đấng, Ta là Cha các ngươi, Đức Giê-hô-va, là Đấng phán cái gì ra cái đó, nói cái gì là có cái đó. Ta làm được tất cả mọi sự.

Cấm không có cho ai đi ra lượm trong ngày thứ bảy là ngày nghỉ. Các người không có lượm. Mà cũng có người vác cái ô đi lượm. Một người ăn được 2 lít. 2 lít đó là ăn 1 lít buổi sáng, 1 lít buổi chiều. Sáng sớm đi ra lượm, mà sáng sớm mà không đi lượm là nguyên ngày đó không có mà ăn. Trưa đi lượm là không còn nữa. Phải thức dậy sớm và đi lươm trước khi mặt trời lên là nó tan hết mấy cái này. Công việc của Đức Chúa Trời làm quá tuyệt vời các bạn. Chúa biết cái bao tử của họ là cỡ một lít. Sáng ăn một lít. Chiều ăn một lít. Chừng hai lít. Mỗi người lụm cho đủ ăn. Dư là nó hóa thành sâu và nó thúi ở trong cái trại. Không có cái thùng rác nào mà đựng được, mà chứa được. Không ai đổ rác cho các bạn. Sống như vậy mà 40 năm các bạn. Họ đi, họ ăn manna và họ có mấy con chim. Chúa đem mấy con chim để cho họ ăn. Và cũng có, Chúa dẫn họ đến chỗ mà có cây có suối để mà họ sống: Nơi có 12 suối nước, 70 cây chà là thì họ đóng trại tại đó. Họ đi vòng vòng tới chỗ nào có nước thì đóng trại. Có chỗ nào có nước thì đóng trại. Có chỗ không có nước thì họ than, họ la lên như là những đứa con nít không có trưởng thành.

Có ăn thì không cảm ơn Đức Chúa Trời. Không nghe nói là họ cảm ơn Chúa. Mà thiếu ăn là lầm bầm quở trách, phàn nàn, đem Môi-se ra mà chửi. Lạ lùng. Nhìn thấy dân Israel là chúng ta, nhìn lại chúng ta là y như vậy đó. Họ tượng trưng cho cái xác thịt của con người chúng ta ngày hôm nay. Có phước, Chúa đổ xuống, không cảm ơn. Ăn cho no rồi phủi ơn Đức Chúa Trời. Đói một chút là la làng lên. Than vãn xin xỏ rồi chửi những người lãnh đạo của mình. Tại sao? Tại sao? Có ngày cứ là … như thế, những người lãnh đạo rất là mệt với đám con xác thịt. Chúng ta ngày hôm nay, chúng ta là những người lãnh đạo sẽ bị người ta chửi rủa. Đói, họ đói, họ cũng chửi mình. Bởi vậy, Chúa không có cho chúng ta ôm một cái nhóm người nào hết. Chúng ta dẫn họ tự nguyện đi đến với Chúa và tự đứng trên đôi chân của mình để tiếng kêu rủa của họ chống chúng ta không thấu đến Đức Chúa Trời. Họ còn đặt chuyện ra, họ vu khống, họ rũa xả chúng ta nữa. Đó là những con người xác thịt, đó là như vậy. Chúng ta phải nói cho họ biết: “Tôi chỉ đưa các bạn đến cho gặp Đức Chúa Trời. Tôi là người mai mối, giới thiệu bạn với Chúa của bạn là hai người yêu với nhau. Bạn là cô dâu, Đức Chúa Trời là chàng rể. Hai người hiệp lại với nhau, gặp mặt nhau. Tôi giúp cho bạn nói chuyện với người kia và thương, tìm hiểu với nhau và thương nhau rồi tôi là người mai mối; tôi không phải là người lãnh đạo ôm mấy người rồi chăm sóc mấy người; Đức Chúa Trời của các bạn sẽ chăm sóc các bạn. Các bạn đói các bạn kêu Đức Chúa Trời của các bạn, không phải kêu tôi. Tôi chỉ là con người cũng giống các bạn. Tôi đã khám phá ra cái kho báu; tôi tìm được một Đấng Tạo Hoá là Đức Giê-hô-va sẽ chăm sóc, sẽ lo cho bạn. Bạn đang làm nô lệ cho thế gian, cho xác thịt của bạn, cho tiền bạc, cho cái bụng của bạn. Nô lệ cho… những sự trói buộc của quỷ Satan. Bạn phải tìm đến Chúa để được mở trói ra. Nhưng trước tiên là phải đi vào đồng vắng để mà qua sự thử thách, coi các bạn có biết vâng lời Chúa tuyệt đối hay không. Nếu mà Chúa đã thử các bạn mà không biết vâng lời Chúa mà cứ làm theo ý riêng của mình, thì đời sống của bạn sẽ bị thiệt thòi và bạn sẽ tốn 40 năm trong đồng vắng; không có đến với Chúa 40 ngày được, không có đi vào đất thành đượm sữa và mật trong vòng 40 ngàyđược.

Tôi nhìn lại, không ai dạy dỗ tôi cái công việc này. Tôi đã mất 40 năm trong đồng vắng các bạn. Nhìn lại, mình biết Chúa hồi cái lúc mình còn hai mươi mấy tuổi. Mà cho tới sáu chục tuổi mới hiểu rõ một cái Đức Chúa Trời, Đức Giê- hô- va của mình là như thế nào. Biết tánh tình của Ngài là như thế nào. Chúa muốn mình vâng lời. Chúa không muốn của tế lễ. Nhưng mà không có ai chỉ dạy cái công việc đó cho chúng ta. Mỗi người đều đi khám phá ra, đi mò mẩm. Người mù dắt người mù, cả hai đều té xuống hố. Những ông mục sư, những người lãnh đạo, những người nào cũng đi mò mẩm, mò mẩm. Không ai biết chỉ cho con người ta đi đúng đường; tự nguyện mình đi tìm Chúa, gặp Chúa, biết lời Chúa một cách trọn vẹn, không lầm bầm oán trách, đọc Luật Pháp của Chúa, phải giữ ngày và đêm. Chúa đã nói rồi: Ta, nếu các người chăm chỉ nghe lời Ta, làm sự ngay thẳng trước mặt Ta, lắng tai nghe các điều răn và giữ mọi luật lệ Ta, thì Ta sẽ chẳng đem cho ngươi một trong các bệnh nào mà Ta đã đem cho những nước kia. Vì Ta là Đức Giê-hô-va, là Đấng chữa bệnh cho các ngươi. Và Ngài sẽ dắt chúng ta đi vào đất hứa, nơi đượm sữa và mật. Đó là Đức Chúa Trời của chúng ta, là Đức Chúa Trời đầy tình yêu thương. Ngày muốn chúng ta đi vào nơi đất hứa đượm sữa và mật chỉ có 40 ngày thôi. Mà không có ai dạy dỗ chúng ta để chúng ta đi 40 năm. Chính tôi đã đi 40 năm trong đồng vắng các bạn. Tuổi về già, 60 tuổi tôi mới được Chúa kêu và Chúa nói: “Con giống như Môi-se, bây giờ con dẫn những người khác để họ thấy rõ; vì thời kỳ cuối cùng không còn 40 năm nữa. Đức Chúa Giê-xu sẽ trở lại và Đức Chúa Giê-xu không còn có 40 năm để mà cứu những linh hồn hư mất.”

Thời kỳ cuối cùng, con thú 666 sắp lên rồi, chúng ta chỉ cần 40 ngày. 40 ngày đó là phải ăn năn, quỳ xuống, đọc hết Kinh Thánh và cầu nguyện. 40 ngày đó là 40 ngày chúng ta kiêng ăn, cầu nguyện. Chúng ta sẽ gặp Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ đi đến đất hứa và chúng ta sẽ được hưỡng nơi đượm sữa và mật. Lạ lùng. Tại sao Chúa biểu kiêng ăn 40 ngày? Chúa dẫn dân Israel đi ra, đi tìm nơi đất hứa 40 ngày. Chỉ có 40 ngày thôi mà không làm được để đi lang thang trong 40 năm trong đồng vắng. Chính tôi là người ngu dạị. Nhưng Chúa đã tỏ cho tôi thấy ngày hôm nay tôi phải công bố và báo cáo cho mọi người biết. Chỉ có 40 ngày là gặp Đức Chúa Trời ngươi và đi vào đất hứa. Chúng ta có dám hy sinh 40 ngày để mà gặp Đức Chúa Trời và đi vào đất hứa hay không? Hay là chúng ta muốn đi trong đồng vắng 40 năm? Tôi đã đi rồi. Đồng vắng nó rất là khổ nạn. Cái gì mình tìm được cũng bị mất. Cái gì mình tìm là mất. Cái gì có là mất sạch sẽ hết. Không có biết đường nào mà đi. Nếu không Đức Chúa Trời không kêu gọi tôi, không bày tỏ cho tôi, ngày hôm nay tôi cũng còn đi lẩn quẩn trong đồng vắng. Chưa có gặp được Ngài. Rất là tuyệt vời khi chúng ta khám phá và gặp được Đức Chúa Trời của chúng ta. Như là một con sâu nó biến thành con bướm. Khi con bướm nó đã thành hình, nó đã bay bỏng rồi, nó không muốn trở về làm con sâu nữa. Có ai muốn làm con sâu suốt đời bò ăn đất ở dưới không? Hay là muốn thành con bướm hút nhụy hoa, toàn là hút mật, toàn là mật không à? Rất là tuyệt vời như vậy.

Chúng ta phải đi công bố ra, phải đi giảng đạo, phải đi nói cho nhiều người. Các bạn thấy ngày hôm nay Charlie Kirk đã nếm mùi khám phá ra Chúa cho nên anh chàng đi muốn công bố, muốn tất cả mọi người đều giống như được như anh. Và cái giới quỷ Satan nó bịt miệng anh không được. Nó phải giết cho anh chết. Ngày hôm nay chúng ta phải dùng Facebook hay là… blog hay là một cái gì đó để chúng ta công bố; chúng ta ở nhà nhưng mà chúng ta cũng truyền giảng phúc âm được; chúng ta làm được mọi sự vì Đấng ban thêm sức chúng ta; Chúa gọi tôi, tôi nói: “Tôi già rồi, tôi không làm gì nữa.” Chúa nói: “Con cứ ngồi tại nhà và con sẽ giảng đạo của ta; ta sẽ dẫn những người của ta đến và tìm con và sẽ gặp được con, gặp được Ta. Con chỉ là tiếng nói trong sa mạc không hơn không kém; không sợ vì Đức Giê-hô-va sẽ dùng cái môi miệng của con mà nói cái gì ta sẽ làm cái đó.” Cảm ơn Chúa; mỗi người chúng ta cứ dâng đời sống của mình cho Chúa rồi Ngài sẽ dùng chúng ta để làm công việc lớn lao cho Chúa. Thời kỳ cấp bách không còn 40 năm nữa; Chúa không muốn ai đi trong đồng vắng 40 năm nữa; Chúa muốn họ đi trong vòng 40 ngày và đến đất hứa của Chúa.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu , cảm ơn Ngài vì Ngài đã mở miệng con nói những cái lời đến từ Thánh Linh của Chúa. Xin Thánh Linh của Chúa giúp cho mọi người chúng con biết dâng cuộc đời cho Chúa, và chỉ cần đi 40 ngày là tới đất hứa của Ngài, đất đượm sữa và mật. Cảm tạ Cha. Con dâng những lời cầu nguyện của con trong cánh tay của Cha; mà cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.