
XUẤT-Ê-DIP-TÔ-KÝ 13-14: DÂN Y-SƠ-RA-ÊN ĐƯỢC CHÚA GIẢI PHÓNG RA KHỎI XỨ Ê DÍP TÔ. NHIỀU PHÉP LẠ CẶP THEO.
Xuất Ê-díp-tô Ký 13
Luật kỷ-niệm về sự xuất Ê-díp-tô
1Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 2Trong vòng dân Y-sơ-ra-ên bất-luận người hay vật, hãy vì ta biệt riêng ra thánh mọi con đầu lòng; bởi con đầu lòng thuộc về ta.
3Môi-se nói cùng dân-sự rằng: Hãy kỷ-niệm ngày nầy, vì là ngày Đức Giê-hô-va dùng tay quyền-năng rút các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, tức là khỏi nhà nô-lệ; nên chớ ai ăn bánh có men. 4Ngày nay, nhằm tháng lúa trỗ, các ngươi ra đi. 5Vậy khi nào Đức Giê-hô-va đưa ngươi vào bờ-cõi xứ dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít rồi, là một xứ đượm sữa và mật, và là xứ Ngài đã thề cùng tổ-phụ sẽ ban cho ngươi, thì đến trong tháng nầy hãy giữ lễ thánh đó. 6Trong bảy ngày hãy ăn bánh không men; đến ngày thứ bảy sẽ có lễ kính Đức Giê-hô-va. 7Phải ăn bánh không men trong bảy ngày; khắp cả địa-hạt ngươi sẽ không thấy bánh có men, hoặc men tại nơi ngươi nữa. 8Trong ngày đó hãy giải nghĩa cho con trai ngươi rằng: Ấy vì việc Đức Giê-hô-va làm cho ta, khi ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 9Điều đó sẽ làm một dấu-hiệu nơi tay ngươi, làm một kỷ-niệm ghi nơi trán ở giữa cặp mắt ngươi, hầu cho luật-pháp của Đức Giê-hô-va ở nơi miệng ngươi, vì Đức Giê-hô-va đã dùng tay quyền-năng rút ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 10Hằng năm, đến kỳ, ngươi phải giữ lễ nầy.
Sự dâng con đầu lòng của dân Y-sơ-ra-ên
11Khi Đức Giê-hô-va đã đưa ngươi vào bờ-cõi xứ Ca-na-an, như Ngài đã thề cùng ngươi, và tổ-phụ ngươi, khi Ngài đã ban xứ đó cho rồi, 12thì hãy đem dâng cho Đức Giê-hô-va những con trưởng-nam cùng cả con đầu lòng đực của súc-vật ngươi, vì chúng nó đều sẽ thuộc về Đức Giê-hô-va. 13Nhưng mỗi con lừa đầu lòng, ngươi phải bắt chiên con hay là dê con mà chuộc; bằng không, ngươi hãy vặn cổ nó. Ngươi cũng chuộc mọi trưởng-nam trong vòng con trai ngươi. 14Vả, một mai con trai ngươi hỏi rằng: Điều đó có ý-nghĩa chi? thì hãy đáp rằng: Ấy vì cớ Đức Giê-hô-va đã dùng tay quyền-năng rút chúng ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô, tức là nhà nô-lệ; 15và khi Pha-ra-ôn cứng lòng không tha chúng ta đi, Ngài bèn giết hết các con đầu lòng trong xứ đó, từ con trưởng-nam người ta cho đến con đầu lòng súc-vật. Vì cớ đó, ta dâng tế cho Đức Giê-hô-va mọi con đực sanh đầu lòng, và ta chuộc con trưởng-nam trong vòng con trai ta. 16Ấy sẽ làm một dấu-hiệu nơi tay ngươi, và ấn-chí nơi trán giữa cặp mắt ngươi, để nhắc cho nhớ rằng Đức Giê-hô-va đã dùng tay quyền-năng rút chúng ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô.
Đức Chúa Trời dẫn dân Hê-bơ-rơ vào đồng vắng. – Dời hài-cốt Giô-sép khỏi xứ Ê-díp-tô
17Vả, khi Pha-ra-ôn tha dân Y-sơ-ra-ên đi, Đức Chúa Trời không dẫn dân ấy đi theo đường về xứ Phi-li-tin, là đường gần hơn hết, vì Ngài nói rằng: E khi dân thấy trận-mạc, dời lòng trở về xứ Ê-díp-tô chăng. 18Cho nên Đức Chúa Trời dẫn chúng đi vòng theo đường trong đồng vắng, về hướng Biển-đỏ. Dân Y-sơ-ra-ên cầm khí-giới ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 19Môi-se dời hài-cốt Giô-sép theo mình, vì Giô-sép có bắt dân Y-sơ-ra-ên thề quyết rằng: Chắc Đức Chúa Trời sẽ viếng các ngươi; hãy dời hài-cốt ta theo các ngươi khỏi đây.
Trụ mây và trụ lửa
20Vả, chúng đi khỏi Su-cốt, đóng trại tại Ê-tam, ở cuối đầu đồng vắng. 21Đức Giê-hô-va đi trước dân-sự, ban ngày ở trong một trụ mây, để dẫn đường đi; ban đêm trong một trụ lửa, để soi sáng cho chúng, hầu cho được đi luôn ngày và đêm. 22Ban ngày trụ mây chẳng bao giờ cách xa dân-sự, trụ lửa ban đêm cũng vậy.
Xuất Ê-díp-tô Ký 14
Pha-ra-ôn đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên vào đồng vắng
1Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 2Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên trở lại đóng trại tại trước Phi-Ha-hi-rốt, ngang Ba-anh-Sê-phôn, giữa khoảng Mít-đôn và biển. Các ngươi hãy đóng trại đối-diện nơi nầy, gần biển. 3Chắc Pha-ra-ôn sẽ nói về dân Y-sơ-ra-ên rằng: Dân đó lạc đường bị khốn trong đồng vắng rồi. 4Ta sẽ làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, người sẽ đuổi theo dân đó; nhưng ta sẽ vì Pha-ra-ôn và cả toán binh người được rạng danh; người Ê-díp-tô sẽ biết ta là Đức Giê-hô-va. Dân Y-sơ-ra-ên bèn làm như vậy.
5Vả, họ báo cùng vua Ê-díp-tô rằng dân Hê-bơ-rơ đã trốn đi rồi. Lòng Pha-ra-ôn và quần-thần đối cùng dân đó bèn thay-đổi, nói rằng: Chúng ta đã làm chi vậy, tha dân Y-sơ-ra-ên đi để khỏi phục-dịch ta nữa sao? 6Pha-ra-ôn bèn thắng xe và đem dân mình theo. 7Người đem sáu trăm xe thượng-hạng và hết thảy xe trong xứ Ê-díp-tô, trên mỗi xe đều có chiến-binh cả. 8Đức Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn, vua của xứ Ê-díp-tô, cứng lòng, đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên; nhưng dân nầy đã ra đi một cách dạn-dĩ. 9Người Ê-díp-tô và cả ngựa xe, lính-kỵ, cùng toán binh của Pha-ra-ôn đều đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên, gặp đương đóng đồn nơi bờ biển, gần Phi-Ha-hi-rốt, ngang Ba-anh-Sê-phôn.
10Vả, khi Pha-ra-ôn đến gần, dân Y-sơ-ra-ên ngước mắt lên, thấy dân Ê-díp-tô đuổi theo, bèn lấy làm hãi-hùng, kêu-van Đức Giê-hô-va. 11Chúng lại nói cùng Môi-se rằng: Xứ Ê-díp-tô há chẳng có nơi mộ-phần, nên nỗi người mới dẫn chúng tôi vào đồng vắng đặng chết sao? Người đưa chúng tôi ra xứ Ê-díp-tô để làm chi? 12Chúng tôi há chẳng có nói cùng người tại xứ Ê-díp-tô rằng: Để mặc chúng tôi phục-dịch dân Ê-díp-tô, vì thà rằng phục-dịch họ còn hơn phải chết nơi đồng vắng? 13Môi-se đáp cùng dân-sự rằng: Chớ sợ chi, hãy ở đó, rồi ngày nay xem sự giải-cứu Đức Giê-hô-va sẽ làm cho các ngươi; vì người Ê-díp-tô mà các ngươi ngó thấy ngày nay, thì chẳng bao giờ ngó thấy nữa. 14Đức Giê-hô-va sẽ chiến-cự cho, còn các ngươi cứ yên-lặng.
Đức Chúa Trời mách cho Môi-se biết mưu Ngài sẽ hại Pha-ra-ôn
15Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Sao ngươi kêu-van ta? Hãy bảo dân Y-sơ-ra-ên cứ đi; 16còn ngươi hãy giơ gậy lên, đưa tay trên mặt biển, phân-rẽ nước ra, thì dân Y-sơ-ra-ên sẽ xuống biển đi như trên đất cạn. 17Còn ta sẽ làm cho dân Ê-díp-tô cứng lòng theo dân Y-sơ-ra-ên xuống biển, rồi ta sẽ được rạng danh vì Pha-ra-ôn, cả đạo binh, binh-xa, và lính-kỵ người. 18Khi nào ta được rạng danh vì Pha-ra-ôn, binh-xa, cùng lính-kỵ người, thì người Ê-díp-tô sẽ rõ-ràng ta là Đức Giê-hô-va vậy.
19Thiên-sứ Đức Chúa Trời đã đi trước trại-quân của dân Y-sơ-ra-ên lộn lại đi sau; còn trụ mây vốn đi trước trại-quân, lại ở về sau; 20trụ mây đứng về giữa khoảng trại người Ê-díp-tô và trại dân Y-sơ-ra-ên, làm áng mây tối-tăm cho đàng nầy, soi sáng ban đêm cho đàng kia; nên trọn cả đêm hai trại chẳng hề xáp gần nhau được.
Sang qua Biển-đỏ: đạo binh Ê-díp-tô bị đắm
21Vả, Môi-se giơ tay ra trên biển, Đức Giê-hô-va dẫn trận gió đông thổi mạnh đến đùa biển lại trọn cả đêm; Ngài làm cho biển bày ra khô, nước phân-rẽ. 22Dân Y-sơ-ra-ên xuống biển, đi như trên đất cạn; còn nước làm thành một tấm vách ngăn bên hữu và bên tả. 23Người Ê-díp-tô bèn đuổi theo; hết thảy ngựa, binh-xa cùng lính-kỵ của Pha-ra-ôn đều theo xuống giữa biển. 24Vả, đến canh sáng, Đức Giê-hô-va ở trong lòng trụ mây và lửa, nhìn ra thấy trại-quân Ê-díp-tô, bèn làm cho họ phải rối-loạn. 25Ngài tháo bánh xe của họ, khiến dẫn-dắt cực-nhọc. Người Ê-díp-tô bèn nói nhau rằng: Ta hãy trốn khỏi dân Y-sơ-ra-ên đi, vì Đức Giê-hô-va thế dân đó mà chiến-cự cùng chúng ta.
26Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi ra trên biển, nước sẽ trở lấp người Ê-díp-tô, binh-xa và lính-kỵ của chúng nó, 27Môi-se bèn giơ tay mình ra trên biển, lối sáng mai, nước trở lấp phủ đáy biển lại, người Ê-díp-tô chạy trốn bị nước chận; vậy Đức Giê-hô-va xô họ xuống giữa biển. 28Thế thì, nước trở lại bao-phủ binh-xa, lính-kỵ của cả đạo binh Pha-ra-ôn đã theo dân Y-sơ-ra-ên xuống biển, chẳng còn sót lại một ai. 29Song dân Y-sơ-ra-ên đi giữa biển như trên đất cạn; nước làm thành vách ngăn bên hữu và bên tả. 30Trong ngày đó, Đức Giê-hô-va giải-cứu dân Y-sơ-ra-ên thoát khỏi tay người Ê-díp-tô; dân ấy thấy người Ê-díp-tô chết trên bãi biển. 31Dân Y-sơ-ra-ên thấy việc lớn-lao mà Đức Giê-hô-va đã làm cho người Ê-díp-tô, nên kính-sợ Ngài, tin Ngài và Môi-se, là tôi-tớ Ngài.
Amen. Amen.
Hôm nay chúng ta thấy một cái bài học.
Rất là vui công việc của cánh tay của Đức Giê-hô-va. Ngài nói: Môi-se làm gì? Môi-se vâng lời, và Môi-se có đức tin, không sợ hãi. Môi-se làm y theo lời của Đức Giê-hô-va, thì công việc xảy ra y như lời. Đó là đức tin. Môi-se không có sợ.
Chúa Đức Giê-hô-va muốn dẫn đi trong đồng vắng có 40 ngày thôi, các bạn. Từ cái xứ Ê-díp-tô mà đi bộ cho đến xứ Ca-na-an có 40 ngày thôi. Mà Đức Giê-hô-va biết trước công việc của Ngài làm, dân Y-sơ-ra-ên sẽ thấy đồng vắng là sợ. Chưa gì là họ đã sợ rồi, họ nói họ muốn thà chết làm nô lệ mà có cơm ăn, hơn là chết đói ở trong đồng vắng. Chưa gì là họ đã thấy đồng vắng là sợ.
Mà Đức Giê-hô-va biết trước công việc của Ngài sẽ như vậy. Ngài định là phải dẫn dân Y-sơ-ra-ên đi 40 năm, không phải là 40 ngày. Các bạn thấy nó nhân gấp 365 lần chưa? Họ, Chúa có biết Đức Giê-hô-va là ai. Và Đức Chúa Trời thử lòng dân Y-sơ-ra-ên, coi họ như thế nào. Mà Chúa đã biết trước rồi, họ sẽ lằm bằm, oán trách Chúa. Nhưng mà vì Chúa không muốn cho dân của Chúa làm nô lệ, cho nên Ngài phải đặt ra một kế hoạch, đi cho chúng nó đi 40 năm.
Cho mấy người già già chết hết đi, còn mấy tuổi trẻ thôi, sau vào đất thánh. 40 năm là khi mà ra đi 20 tuổi, thì tới xứ đượm sữa và mật là họ 60 tuổi. 60 tuổi là cái ông già, mà đi trong đồng vắng mà Chúa vẫn nuôi 40 năm. Nhưng mà vì họ lằm bằm, cho nên họ mới bỏ mạng ở trong đồng vắng. Rất là tuyệt vời, nhìn thấy tại sao mà một cái dân…
Đi trong đồng vắng mà áo quần ở đâu? Mà có thức ăn, nước uống, áo quần, giày dép, mình mẩy hôi hám còn phải tắm rửa nữa. Chúng ta thấy, chúng ta một tuần lễ chúng ta không có tắm là chúng ta hôi hám rồi. Dân Y-sơ-ra-ên, nước ở đâu mà tắm? Mà áo quần ở đâu mà thay đổi? Chúng ta đi đâu chúng ta cứ ôm đồ theo. Họ đi không có giặt áo quần, các bạn ơi.
Không có thấy nói là họ đến chỗ nước nào. Đi trong đồng vắng mà đâu có đem giày theo nhiều. Mà một cái đôi giày mà đi hoài 40 năm mà không mòn. Công việc của Đức Chúa Trời làm quá tuyệt vời. Mà Chúa lại khiến họ đi đụng tới cái Biển Đỏ, để cho họ thấy một cái sự lạ lùng của Đức Chúa Trời làm. Rẽ Biển Đỏ ra để cho họ đi như đất khô.
Một cái biển nó xa, nó lớn, mà nó rộng mênh mông. Mà Đức Chúa Trời khiến gió thổi, thổi nguyên một đêm, để làm ra một cái con đường mà dân Y-sơ-ra-ên họ đã đi gần tới rồi. Thành ra Chúa chưa có rẽ biển kịp. Thành ra Chúa mới làm một cái trụ mây và một cái trụ lửa, không thấy đường, mây làm cho dân Ê-díp-tô không có thấy đường, không có gần nhau được. Thành ra họ không có đến gần.
Khi nào mà Chúa làm cái biển mở ra xong rồi, dân Y-sơ-ra-ên đi qua bên đây xong rồi, Chúa mới mở trụ mây ra. Bọn kia nó mới thấy là nó chạy theo được. Và khi mà nó chạy ra cho đến giữa cái biển, Đức Giê-hô-va mới mở nước xuống, thả ra, là nguyên cái đoàn dân của Ê-díp-tô chết không còn mạng nào còn sống hết. Kinh khủng.
Cái chuyện này, các bạn có coi cái phim Mười điều răn các bạn nhìn thấy, họ đóng phim rất là tuyệt vời, rất là lạ lùng. Mà ngày nay họ đóng phim được để mà chúng ta thấy công việc của Đức Chúa Trời làm. Ngài muốn cho dân Y-sơ-ra-ên phải nhớ đời cái công việc mà Ngài dẫn họ đi ra khỏi làm nô lệ cho xứ, cho vua Pha-ra-ôn và xứ Ê-díp-tô.
Họ phải nhớ là một cái lễ kỷ niệm. Mỗi năm họ phải làm một cái kỷ niệm, suốt 7 ngày không ăn bánh có men, và đem những đứa con trưởng nam, các súc vật con đầu lòng là phải giữ riêng đó, để đem dâng lên cho Đức Giê-hô-va.
Để nhớ lại là những đứa con đầu lòng của xứ Ê-díp-tô, họ chết hết rồi. Nhớ hoài, nhớ hoài, nhớ hoài, ngàn đời cũng phải nhớ những cái công việc Đức Giê-hô-va làm, cứu họ ra khỏi làm nô lệ cho vua Pha-ra-ôn, và được sự tự do để làm công dân của Chúa, là con cái của Chúa.
Trụ mây và trụ lửa là một cái chuyện rất là lạ lùng ở bên đồng vắng. Làm sao mà có điện mà ban đêm thấy đường? Mà ban ngày thì thấy rồi, mà ban đêm làm sao mà biết? Mình ban đêm, mình phải mở đèn. Nhưng mà dân Y-sơ-ra-ên ngộ lắm, họ có cái đèn là cái trụ lửa. Họ có cái đèn là cái trụ lửa. Quá tuyệt vời.
Mà lửa lại không đốt họ. Mà lửa ở trên nó làm cho sáng, cho họ như là một cái đèn quá lớn để mà họ thấy đường, họ làm công việc. Ban ngày họ đi, trên đồng vắng nó nắng cháy da, không có… không có thể nào mà sống nổi, các bạn ơi. Nhưng mà ban ngày thì mây nó che khuất mặt trời hết. Họ sống thoải mái. Lạ lùng.
Ngày hôm nay, chúng ta thấy là ở xứ Việt Nam là có ngày nóng kinh khủng như vậy mà là có ở trong nhà đó. Còn cái này, họ ở đồng vắng, nó cháy. Nó cháy. Người ta nói đi vào đồng vắng lấy một cái trứng để ở dưới đất, cào cào cào đất, để trứng xuống dưới đất là một chút xíu là có trứng luộc mà ăn. Nóng như vậy đó, các bạn.
Mà Chúa cho họ ban ngày thì có trụ mây, ban đêm thì có trụ lửa. Nhưng mà nó to, quá tuyệt vời. Nhìn lại, chúng ta thấy con của Chúa đã nhìn thấu hết. Họ đã chứng kiến và con cái của họ đã chứng kiến những cái công việc Đức Giê-hô-va làm ở dưới đó.
Họ chưa có thấy danh của Ta. Danh Đức Giê-hô-va nó là như vậy. Từ trước, trước khi có danh, Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô thì họ chỉ biết Đức Chúa Trời. Ngày hôm nay, họ sẽ thấy danh của Đức Giê-hô-va, Đức Giê-hô-va vạn quân. Danh của Ngài nó là như vậy. Kinh khủng.
Dân Y-sơ-ra-ên chứng kiến được cái sự lạ lùng. Và ngày hôm nay, chúng ta có trở về làm con của Đức Chúa Trời. Chúng ta chấp nhận Chúa Giê-xu đã chịu chết chuộc tội cho chúng ta, thì chúng ta được trở về làm con, con của Ngài, giống như dân Y-sơ-ra-ên.
Ngài dẫn dân Y-sơ-ra-ên đi ra khỏi làm nô lệ cho xứ Ê-díp-tô thế nào, ngày hôm nay, Chúa nói rằng Ngài sẽ dẫn chúng ta ra khỏi làm nô lệ cho tôn giáo và đạo giáo giống hệt như vậy. Chúng ta đã lâu ngày làm nô lệ. Cái miệng thì nói Chúa, nhưng mà cái lòng vẫn bị trói buộc bởi những cái thế giới vô hình ở ngoài chúng ta.
Người đời làm gì chúng ta làm cái đó. Người đời bị trói cái gì chúng ta bị trói cái đó. Có khác gì dân Israel không? Bao nhiêu năm trường sống ở trong Chúa, nói là đạo Chúa, nhưng mà vẫn bị trói vì ham mê thế gian. Ở ngoài người ta ham sắm xe đẹp, mình cũng giống hệt. Tối ngày cứ làm tiền bao nhiêu rồi để chờ sắm cái xe ra cho đẹp. Sắm điện thoại mà phải sắm điện thoại mắc tiền á. Cái lòng của mình ước ao. Ước ao sao mà mua cái điện thoại mà số 1 chứ không chịu số 2. Vàng vòng hột xoàn. Tất cả những cái sự trói buộc của thế gian. Mình là giống hệt, giống như dân của Chúa. Ở trong xứ Ai Cập, họ làm nô lệ mà họ không thấy họ đang làm nô lệ. Chúa muốn cứu họ ra đi được tự do mà họ không thấy cái sự tự do như thế nào. Họ vẫn nằm đó và họ ước mơ. Cái đó có cái bụng. Thà chúng tôi làm nô lệ cho xứ Ai Cập. Ở xứ đó có đồ ăn cho chúng tôi. Thà ở làm nô lệ mà có cơm ăn hơn là tôi đi ra ngoài bãi đồng vắng mà chết đói hay sao? Họ nhìn cái đồng vắng là họ thấy họ sợ liền các bạn ơi. Con người nào mà lại sao mà không sợ cái đồng vắng? Chúa dẫn họ là phải đi vào đồng vắng mà Chúa biết là họ sợ rồi đó. Thành ra Chúa muốn dẫn họ đi 40 ngày, nhưng Ngài đổi ý thành 40 năm. Chúa biết họ sẽ sợ. Chưa gì nhìn cái đồng vắng là họ lo rồi. Làm sao mà có cơm ăn đây? Mà nó nóng, nó cháy. Không có giường ngủ. Không có nơi nước tắm. Không có một cái tiện nghi nào để mà đi vô đồng vắng hết đây. Hoảng hốt sợ hãi. Trách móc Môi-se. Họ chưa có thấy cái quyền năng của Đức Giê-hô-va là như thế nào. Rồi họ sẽ thấy các bạn rất là tuyệt vời. Chưa chi họ đã muốn trở về. Tại sao họ muốn trở về? Chúa chặn lối về của họ là cái biển đỏ. Nếu không có biển đỏ là tất cả họ sẽ quay đầu trở về hết. Đức Chúa Trời tuyệt vời, Đức Giê-hô-va nhìn thấu hết mỗi lòng của con người, thấy sự khó khăn; không có biển đỏ chặn là tất cả họ chạy về hết đó các bạn ơi. Chúa mới mở cái biển đỏ ra rồi bây giờ trở về không được; đụng cái biển đỏ làm sao đi về được đây? Chúa không có mở cái biển đỏ ra để mà họ trở về được; Chúa cắt, cắt cái lối về của họ rồi.
Đi theo Chúa là mình phải tự nguyện cắt cái đường về. Còn cái lối về là chúng ta phải chạy trở về. Tại vì chúng ta đi theo Chúa, con quỷ nó đi theo nó đánh phá chúng ta lúc đầu. Làm cho chúng ta nản chí, nản lòng. Nó nói toàn là lời tiêu cực cho chúng ta. Để mà chúng ta nản chí bỏ cuộc và quay đầu 180 độ trở về con đường cũ. Đó là công việc của quỷ Satan. Ngàn xưa tới giờ giống hệt không bao giờ thay đổi. Lòng con người giống y hệt với nhau không thay đổi. Chúng ta phải cầu nguyện với Chúa. Chúa ơi, con theo Chúa. Xin Chúa làm cái biển đỏ ở sau lưng con, chặn con, không cho con trở về con đường cũ. Để con đi theo Chúa trọn đời và con thấy được con đường phước hạnh của Chúa sẽ mở ra cho con đi vào đất hứa, nơi đượm sữa và mật. Con không có muốn trở về cái nơi đồng vắng, hiu quạnh, để trở về làm nô lệ cho cái tôi của con, cho cái xác thịt của con, cho những cái gì thuộc về thế gian. Con đi theo Chúa, con dâng tất cả trọn đời của con xin Chúa gìn giữ con, làm cái biển đỏ sau lưng con chặn đứng con không cho con trở về nữa; mình cầu xin thì Đức Chúa Trời sẽ làm công việc đó các bạn. Dầu vinh, dầu nhục, dầu giàu, dầu nghèo, dầu chết, dầu bị tật án cắt cổ cũng không bao giờ trở về vì con mắt của chúng ta nhìn thấy Chúa, nhìn thấy cái nước thiên đàng đó không quay đầu. Nhìn thấy Chúa, nhìn thấy cái nước thiên đàng đó không quay đầu trở về đi con đường đi địa ngục như ngày trước nữa. Chúng ta quyết định như vậy thì Chúa sẽ giúp chúng ta. Còn nếu chúng ta đi theo Chúa mà xìu xìu ển ển, nữa đời nữa đạo, một chân ở trong Chúa một chân ở thế gian để có gì chạy cho nó dễ, tất cả những người đó đều không được phước hạnh và trước sau gì cũng phải chạy trở về. Cái con đường của thế gian nó mạnh lắm các bạn ơi. Nó tự do. Nó thu hút con người. Quỷ nó nói là mày trở về với tao, mày sẽ được phước; mày đi theo Chúa là mày ở trong đồng vắng, không có gì ăn hết. Nó đánh cho tơi bời. Không có tiền bạc. Họ tưởng đâu là theo Chúa là được phước.
Phải đi qua cái đồng vắng trước tiên, rồi mới tới miền đất hứa. Phải cố gắng mà đi. Đi theo Chúa một mạch. Không hề sợ hãi. Không hề sợ bệnh tật. Không hề sợ đói kém. Không hề sợ quỷ Satan đó đánh phá mình. Thì con quỷ nó mới thả mình ra. Tại vì mình đã làm nô lệ cho thế gian từ trước khi gặp Chúa cho đến bây giờ. Con quỷ… Chúng ta cũng như kể như đã có một đời chồng rồi; thì khi bỏ chồng trước mà đi theo chồng sau thì cái con quỷ là cái thằng chồng trước. Nó đi theo nó phá hoài để cho mình bỏ người chồng sau, mình trở về lại chồng cũ với nó. Nhưng mà cái người chồng cũ nó đánh nó đập nó hành nó hạ. Nó trói mình, nó không cho mình sống được. Nó làm đù trò đù trấm. Nhưng mà bây giờ nó dụ mình. Nó dụ để cho mình trở về. Nó đem đồ để nó dụ, để cho mình mê. Mình trở về rồi là dưới cái tay của nó rồi. Là nó sẽ hành hạ mình gấp 10 lần hơn hồi xưa đó các bạn. Nhiều người nó bị rồi. Họ nói đi theo Chúa sao mà khổ quá, cái là họ nói thôi thôi, tôi trả Chúa lại cho cô. Họ trở về rồi. Một thời gian ngắn họ chịu không nổi. Họ chạy lại. Họ phải chạy lại và kêu gào: “Cô ơi, tôi chịu không nổi rồi.” Khổ hơn ngày xưa gấp 10 lần. Ăn cắm heo mà còn khổ, bệnh hoạn, thân xác bệnh hoạn, tài chánh thiếu hụt. Nó chỉ dụ một thời gian ngắn thôi rồi sẽ trở về tệ hơn ngày xưa. Cái đời sống theo Chúa của mình, đời sống của mình tệ hơn gấp 10 lần, 8 lần. Chúa đã nói đúng là một con quỷ đi ra bảy con quỷ trở về là tám lần tệ hơn cái lúc ban đầu. Xin Chúa cho chúng ta biết dâng trọn tất cả, bởi vì phải đi qua cái biển đỏ là làm phép báp-têm tượng trưng cho tôi đã chết, đã chết và đã sống lại với Chúa Giê-xu; tin Chúa thì phải làm phép báp-têm để hứa nguyện dâng cả cuộc đời cho Chúa cũng như dân Israel để đi qua biển đỏ, không trở về. Tôi còn hứa rằng con đã chết, đã sống với Chúa và con không trở về con đường cũ nữa. Ngày hôm nay xin Thánh Linh của Chúa gìn giữ con và ở cùng con và dẫn dắt cho con đi một đời sống mới, không bao giờ trở về con đường cũ nữa. Các bạn qua việc làm phép báp-têm, các bạn hứa với Chúa như vậy. Các bạn sẽ thấy một cuộc đời thay đổi và con quỷ nó biết mình cố quyết tâm theo Chúa. Nó ít có phá hơn là chúng ta không có quyết tâm theo Chúa. Nó biết chúng ta nói như vậy để con quỷ nó không có theo dõi và phá phách chúng ta nhiều hơn là chúng ta không hứa dâng cuộc đời cho Chúa. Xin Chúa thương xót cho chúng ta thấy bài học của dân Israel. Họ là xác thịt, chúng ta cũng là xác thịt, giống thịt như dân Israel, không hơn, không kém gì.
Chúng ta nhìn lại họ, chúng ta nhìn thấy bản tính của chúng ta đó. Nó tượng trưng cho đời sống xác thịt và đời sống tâm linh. Công việc của Đức Chúa Trời làm là có những bài học cho chúng ta để học; bao nhiêu người đọc mà không nhìn thấy cái bài học là như thế nào. Tôi nhìn thấy dân Israel, tôi thấy bài học cho tôi. Chúa ơi, con đi ra khỏi làm nô lệ cho thế gian, cho xác thịt. Ngày hôm nay con xin Chúa giúp con cắt hết mọi liên lạc với thế gian. Con một lòng một dạ đi theo Chúa. Xin Chúa làm cái biển đỏ sau lưng con để mà chặn con không có lối về, để con đi một mạch một đường theo Chúa của con. Các bạn có dám nói như vậy không? Xin Chúa thương xót và xin Chúa hành động để Ngài làm công việc lạ lùng của Ngài trên đời sống của chúng ta.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con nói những cái lời đến từ Thánh Linh của Ngài. Xin Ngài dẫn dắt chúng con đi ra khỏi làm nô lệ cho thế gian, cho xác thịt, cho tất cả những gì xung quanh chúng con. Và chúng con đến gần Chúa nhiều hơn. Chúng con sẽ vào xứ Ca-na-an sớm hơn. Cảm tạ ơn Cha. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu. Amen.
