XUẤT Ê DÍP TÔ KÝ 11-12: CON TRAI ĐẦU LÒNG VUA PHA RA ÔN VÀ CỦA CẢ XỨ CHẾT HẾT, ÔNG CHO DÂN CHÚA ĐI RA KHỎI XỨ ÔNG

https://www.mediafire.com/file/qasqwwtnr8wwzct/Xua%25CC%2582%25CC%2581t_e%25CC%2582_di%25CC%2581p_to%25CC%2582_ky%25CC%2581_11-12.m4a/file

CON TRAI ĐẦU LÒNG VUA PHA RA ÔN VÀ CỦA CẢ XỨ CHẾT HẾT, ÔNG CHO DÂN CHÚA ĐI RA KHỎI XỨ ÔNG

Xuất Ê-díp-tô Ký 11

Dân Y-sơ-ra-ên xin vật báu của người Ê-díp-tô

1Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Môi-se rằng: Ta sẽ giáng cho Pha-ra-ôn và xứ Ê-díp-tô một tai-vạ nữa; đoạn, người sẽ tha các ngươi đi khỏi đây. Khi người định tha đi, thì sẽ đuổi các ngươi ra khỏi đây. 2Vậy, hãy nói cùng dân-sự và dặn rằng mỗi người bất luận nam hay nữ phải xin kẻ lân-cận mình những đồ bằng bạc và bằng vàng. 3Đức Giê-hô-va làm cho dân-sự được ơn trước mặt người Ê-díp-tô; Môi-se cũng là một người rất tôn-trọng trong xứ Ê-díp-tô, trước mắt quần-thần của Pha-ra-ôn và trước mắt dân ấy.

Tai-vạ thứ mười và cuối-cùng báo cho Pha-ra-ôn

4Môi-se nói: Đức Giê-hô-va có phán như vầy: Chừng giữa đêm ta sẽ ra tuần-hành xứ Ê-díp-tô. 5Hết thảy con trưởng-nam trong xứ Ê-díp-tô sẽ chết, từ thái-tử của Pha-ra-ôn ngồi trên ngai mình, cho đến con cả của người đòi ở sau cối, và luôn mọi con đầu lòng của súc-vật nữa. 6Trong cả xứ Ê-díp-tô sẽ có tiếng kêu la inh-ỏi, cho đến đỗi chưa hề có, và cũng sẽ chẳng bao giờ có giống như vậy nữa. 7Nhưng, trong cả dân Y-sơ-ra-ên dầu đến một con chó cũng sẽ chẳng sủa hoặc người, hoặc vật; hầu cho các ngươi biết rằng Đức Giê-hô-va phân-biệt dân Y-sơ-ra-ên cùng người Ê-díp-tô là dường nào. 8Nầy, quần-thần của bệ-hạ sẽ xuống cùng tôi, sấp mình trước mặt tôi mà rằng: Ngươi và cả dân-sự theo ngươi hãy đi đi! Đoạn, tôi sẽ đi ra. Môi-se bèn lui ra khỏi Pha-ra-ôn lấy làm giận lắm.

9Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Môi-se rằng: Pha-ra-ôn chẳng khứng nghe ngươi đâu, hầu cho các dấu lạ ta thêm lên trong xứ Ê-díp-tô. 10Môi-se và A-rôn bèn làm các dấu lạ trước mặt Pha-ra-ôn; nhưng Đức Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, nên người chẳng tha dân Y-sơ-ra-ên đi khỏi xứ mình.

Xuất Ê-díp-tô Ký 12

Sáng-lập lễ Vượt-qua

1Tại xứ Ê-díp-tô, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: 2Tháng nầy định làm tháng đầu cho các ngươi, tức là tháng giêng trong quanh năm.

3Hãy nói cho toàn hội-chúng Y-sơ-ra-ên rằng: Đến ngày mồng mười tháng nầy, mỗi gia-trưởng tùy theo nhà mình phải bắt một con chiên con. 4Nếu nhà ít người quá ăn không hết một chiên con, hãy chung cùng người rất lân-cận mình, tùy theo số người; và hãy tính cho mỗi chiên con tùy sức người ăn hết. 5Các ngươi hãy bắt hoặc trong bầy chiên, hoặc trong bầy dê, chiên con đực hay là dê con đực, tuổi giáp-niên, chẳng tì-vít chi, 6đoạn để dành cho đến ngày mười bốn tháng nầy; rồi cả hội-chúng Y-sơ-ra-ên sẽ giết nó, vào lối chiều tối. 7Họ sẽ lấy huyết đem bôi trên hai cây cột và mày cửa của nhà nào ăn thịt chiên con đó. 8Đêm ấy họ sẽ ăn thịt chiên quay với bánh không men và rau đắng. 9Chớ ăn thịt nửa chín nửa sống hay là luộc trong nước, nhưng phải quay trên lửa cả và đầu, giò, với bộ lòng. 10Các ngươi chớ để chi còn lại đến sáng mai; nếu còn lại, hãy thiêu đi. 11Vậy, ăn thịt đó, phải như vầy: Dây lưng cột, chân mang giày, tay cầm gậy, ăn hối-hả; ấy là lễ Vượt-qua của Đức Giê-hô-va.

12Đêm đó ta sẽ đi qua xứ Ê-díp-tô, hành-hại mọi con đầu lòng xứ Ê-díp-tô, từ người ta cho đến súc-vật; ta sẽ xét-đoán các thần của xứ Ê-díp-tô; ta là Đức Giê-hô-va. 13Huyết bôi trên nhà các ngươi ở, sẽ dùng làm dấu-hiệu; khi ta hành-hại xứ Ê-díp-tô, thấy huyết đó, thì sẽ vượt qua, chẳng có tai-nạn hủy-diệt các ngươi.

14Các ngươi hãy ghi ngày đó làm kỷ-niệm; trải các đời hãy giữ làm một lễ cho Đức Giê-hô-va, tức là một lễ lập ra đời đời. 15Trong bảy ngày phải ăn bánh không men: vừa đến ngày thứ nhứt, hãy dẹp men khỏi nhà đi; vì hễ ai ăn bánh có men từ ngày thứ nhứt cho đến ngày thứ bảy, thì sẽ bị truất ra khỏi Y-sơ-ra-ên. 16Ngày thứ nhứt, sẽ có một sự nhóm-hiệp thánh; qua ngày thứ bảy các ngươi cũng sẽ có một sự nhóm-hiệp thánh nữa. Trong mấy ngày đó chẳng nên làm công-việc chi, chỉ lo sắm đồ-ăn cho mỗi người cần ăn mà thôi. 17Vậy, các ngươi hãy giữ lễ bánh không men, vì chánh ngày đó ta rút quân-đội các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô; nên chi, trải các đời phải giữ ngày đó như một lễ lập ra đời đời. 18Ngày mười bốn tháng giêng, chiều lại, các ngươi sẽ ăn bánh không men cho đến chiều ngày hai mươi mốt tháng đó. 19Trong bảy ngày không nên còn thấy men tại nhà các ngươi; vì bất luận người ngoại-bang hay là người bổn-xứ, hễ ai ăn bánh có men sẽ bị truất khỏi hội-chúng Y-sơ-ra-ên. 20Chớ nên ăn bánh có men; khắp nơi các ngươi ở đều phải ăn bánh không men.

21Vậy, Môi-se nhóm lại các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên mà nói rằng: Hãy đi bắt một con trong bầy cho mọi nhà các ngươi, và giết nó làm lễ Vượt-qua. 22Rồi hãy lấy một chùm kinh-giới nhúng vào huyết trong chậu, bôi lên mày và hai cây cột cửa, đoạn, trong các ngươi chớ ai ra khỏi cửa nhà mình cho đến sáng mai. 23Đức Giê-hô-va sẽ đi qua đặng hành-hại xứ Ê-díp-tô; khi thấy huyết nơi mày và hai cây cột cửa, Ngài sẽ vượt qua, không cho kẻ tiêu-diệt vào nhà các ngươi đặng hành-hại. 24Hãy giữ lễ nầy như một lệ lập ra đời đời cho các ngươi và con cháu các ngươi. 25Khi nào các ngươi vào xứ mà Đức Giê-hô-va sẽ ban cho, như lời Ngài đã phán, thì hãy giữ lễ nầy. 26Khi con cháu các ngươi hỏi rằng: Lễ nầy là nghĩa chi? 27Hãy đáp rằng: Ấy là của tế-lễ Vượt-qua của Đức Giê-hô-va, vì khi Ngài hành-hại xứ Ê-díp-tô thì Ngài đi vượt qua các nhà dân Y-sơ-ra-ên, và cứu nhà chúng ta đó.

28Dân Y-sơ-ra-ên bèn cúi đầu lạy, rồi đi, làm theo như lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se và A-rôn.

Tai-vạ thứ mười: Các con đầu lòng bị giết chết

29Vả, khi giữa đêm, Đức Giê-hô-va hành-hại mọi con đầu lòng tại xứ Ê-díp-tô, từ thái-tử của Pha-ra-ôn ngồi trên ngai mình, cho đến con cả người bị tù, và hết thảy con đầu lòng của súc-vật. 30Đương lúc ban đêm, Pha-ra-ôn, quần-thần cùng hết thảy người Ê-díp-tô đều chờ dậy; có tiếng kêu la inh-ỏi trong xứ Ê-díp-tô, vì chẳng một nhà nào là không có người chết. 31Trong đêm đó, Pha-ra-ôn bèn đòi Môi-se và A-rôn mà phán rằng: Hai ngươi và dân Y-sơ-ra-ên hãy chờ dậy, ra khỏi giữa vòng dân ta mà đi hầu việc Đức Giê-hô-va, như các ngươi đã nói. 32Cũng hãy dẫn bò và chiên đi, như lời các ngươi đã nói, và cầu phước cho ta nữa. 33Người Ê-díp-tô thúc-giục dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ mau-mau, vì nói rằng: Chúng ta đều chết hết! 34Vậy, dân-sự đều đem bột nhồi rồi chưa men đi, và bọc những thùng nhồi bột trong áo tơi vác lên vai mình. 35Vả, dân Y-sơ-ra-ên có làm y theo lời Môi-se đã dặn, xin người Ê-díp-tô những đồ bằng bạc và bằng vàng cùng áo-xống. 36Đức Giê-hô-va làm cho dân-sự được ơn trước mắt người Ê-díp-tô, nên họ bằng lòng cho; và dân Y-sơ-ra-ên lột trần người Ê-díp-tô vậy.

37Dân Y-sơ-ra-ên đi từ Ram-se đến Su-cốt, số không kể con nít, được chừng sáu mươi vạn người đàn-ông đi bộ. 38Lại có vô-số người ngoại-bang đi lên chung, luôn với chiên, bò, súc-vật rất nhiều. 39Chúng bèn hấp bánh không men bằng bột của mình đã đem theo từ xứ Ê-díp-tô; bột không men, vì cớ bị đuổi khỏi xứ Ê-díp-tô không thế chậm-trễ, và cũng chẳng sắm kịp lương-thực chi được.

40Vả, thì kiều-ngụ của dân Y-sơ-ra-ên tại xứ Ê-díp-tô được bốn trăm ba mươi năm. 41Khi mãn bốn trăm ba mươi năm rồi, thì, cũng trong ngày đó, các quân-đội của Đức Giê-hô-va ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 42Ấy là một đêm người ta phải giữ cho Đức Giê-hô-va, vì Ngài rút dân Y-sơ-ra-ên khỏi xứ Ê-díp-tô. Trải các đời, cả dân Y-sơ-ra-ên phải giữ đêm đó, để tôn-trọng Đức Giê-hô-va.

43Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: Đây là luật-lệ về lễ Vượt-qua: Phàm người ngoại-bang chẳng được ăn lễ đó. 44Còn về phần kẻ tôi-mọi, là người bỏ tiền ra mua, ngươi hãy làm phép cắt-bì cho, thì họ mới được ăn. 45Khách ngoại-bang và kẻ làm thuê cũng chẳng được phép ăn lễ đâu. 46Lễ đó chỉ ăn nội trong nhà; ngươi đừng đem thịt ra ngoài, và cũng đừng làm gãy một cái xương nào. 47Hết thảy hội-chúng Y-sơ-ra-ên phải giữ lễ Vượt-qua. 48Khi một khách ngoại-bang nào kiều-ngụ nhà ngươi, muốn giữ lễ Vượt-qua của Đức Giê-hô-va, thì mọi người nam của họ phải chịu phép cắt-bì; đoạn, họ mới được đến gần giữ lễ nầy, và được coi như người sanh trong xứ. Nhưng ai không chịu phép cắt-bì, thì chẳng được ăn đâu. 49Cũng đồng một luật cho người sanh trong xứ cùng khách ngoại-bang nào đến kiều-ngụ giữa các ngươi.

50Toàn dân Y-sơ-ra-ên đều làm như lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se và A-rôn. Cũng trong ngày đó, Đức Giê-hô-va rút dân Y-sơ-ra-ên, tùy theo quân-đội, ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

Amen. Amen.

Chúng ta thấy hôm nay Đức Chúa Trời làm một cái việc rúng động tai họa cho tất cả người Ê-díp-tô, mà trong dân Israel không có một cái gì hết. Các bạn thấy, khi mà đứa con trưởng nam là đứa con người ta quý nhất, mà Đức Chúa Trời đem cất nó đi, để cho mọi người hoảng sợ, mới đuổi dân Israel đi cho lẹ, cho nhanh.

Nếu mà không bị con đầu lòng chết, họ không sợ. Đụng tới tài sản, sản nghiệp này kia kia nọ, Pha-ra-ôn cứng lòng và dân Ê-díp-tô cũng cứng lòng, họ muốn bắt dân Israel làm nô lệ không công. Mà 6 triệu dân, các bạn, khi mà họ đi đến xứ Ê-díp-tô chỉ có 70 người, mà họ ở trong này 430 năm. 430 năm là 4 thế hệ, nếu mà thế hệ 100 tuổi thì 4 thế hệ nó nhảy lên là 6 triệu người. Dễ gì mà họ cho một cái số nô lệ lớn như vậy mà đi ra khỏi xứ.

Chỉ có đụng tới cái mạng sống của con trưởng nam trong gia đình của họ, đồng một đêm mà chết hết trơn, cả xứ Ê-díp-tô mà con thú cũng chết. Thương cho mấy con thú, con thú đầu lòng nào cũng chết luôn. Tội nghiệp, Đức Giê-hô-va đã phán thì cái công việc đó làm. Không biết tại sao mà con đứa trẻ, con nít mới đẻ ra cũng chết, mà đứa lớn cũng chết, người nào cũng chết. Miễn là con trưởng nam là phải chết. Có người mấy chục tuổi chứ không phải là trẻ con, bao nhiêu tuổi đời cũng là trưởng nam trong gia đình là chết hết.

Kinh khủng, các bạn ơi! Tiếng khóc của họ kêu thấu đến trời, và Phá-ra-ôn cũng khóc con của mình và phải kêu ngay dân Israel: đi, đi, đi, đi! Dân chúng hoảng sợ, biểu phải đi, đi, đi, đi ra khỏi xứ tôi, chúng tôi chết hết, chúng tôi chết hết.

Họ làm như vậy để mà dân Israel mới môi tiền, môi vàng, môi tất cả những cái đồ quý giá ở trong xứ Ê-díp-tô, ôm hết đi theo rồi các bạn. Chúa làm chuyện lạ lùng, chưa có từng có trên lịch sử loài người. Chỉ có dân của Chúa, dân tuyển chọn của Chúa, được cái ưu đãi của Chúa làm như vậy để mà môi hết tiền bạc, vàng bạc của dân bản xứ.

Nhưng mà họ phải ăn Lễ Vượt Qua. Nếu mà ai mà không vâng lời Chúa, mà còn nghi ngờ, không có lấy huyết chiên con mà bôi lên mài cửa, là con trưởng nam chết. Các bạn thấy không? Phải có đức tin và phải vâng lời Chúa tuyệt đối. Ôi, cái ông Môi-se này nói bậy nói bạ, mình đâu có nhầm gì đâu. Mấy người dân Israel mà nghi ngờ, không có tin tưởng Môi-se, cũng bị tai nạn giống như dân Ê-díp-tô thôi.

Ăn con chiên đó mà phải đem đốt, nướng, đốt rồi lấy cái máu, phải cắt cổ rồi lấy cái huyết bôi trên mài cửa, mà ăn không có một cái xương nào gãy hết. Đó là hình bóng tượng trưng cho Chúa Giê-xu sau này là chiên con của Lễ Vượt Qua. Gọi là chiên con của Lễ Vượt Qua, để sau này Chúa Giê-xu đã đổ hyết ra và chuộc tội để mà cứu chuộc chúng ta ra khỏi cái sự chết chóc.

Chúa đi qua, vượt qua khỏi cái bóng sự chết. Thiên sứ của Đức Giê-hô-va đi mà giết đó, các bạn ơi. Không phải tự nhiên mà chết được. Thiên sứ người ta không thấy, nhưng mà thiên sứ đi vô nhà mỗi người mà giết hết. Thiên sứ đi qua vách tường luôn, nó đóng cửa nhưng mà thiên sứ đi qua giết hết. Mà làm sao mà biết đứa nào là con đầu lòng, đứa nào là không phải là con đầu lòng?

Đức Chúa Trời nhìn thấu hết. Mày, con đầu lòng, bị chết. Thiên sứ lấy gươm, giết, giết, giết, giết. Qua một đêm mà không biết bao nhiêu gia đình. Còn thú vật cũng chết hết. Thú vật con đầu lòng cũng chết hết.

Đó là cái bữa chiều đó dân Y sơ ra ên phải ăn. Các bạn biết phải ăn sao không? Họ phải dây cột lưng, chân mang giày, tay cầm gậy, ăn hối hả, chứ không phải là ăn bình thường. Mà phải ăn bánh không men. Các bạn biết, Chúa đã dự bị cho dân Israel cái bánh không men đó để mấy tháng trường, mấy năm, không có bị hư thối.

Có dân Do Thái họ biết làm cái bánh không men, nó như là bột mì mà nó nướng, không có cho men lên. Nó để làm dẹp, dẹp, dẹp, rồi nướng rồi ăn giống như ăn bánh lạt vậy đó. Mà để lâu không hư, để làm chi? Để họ xách đi đường, họ ăn cho không có bị đói. Chứ mà có bánh có men giống như bánh mì, để cái nó xẹp, mà nó bị mốc, nó mau mốc lắm, các bạn. Đức Chúa Trời biết thương loài người cho đến như vậy, chỉ cho họ phải làm bánh không men, ăn như vậy để mà xách đi cho nó nhanh.

Rồi họ còn cái bột mà họ chưa có nướng á, họ cũng ôm đi nữa. Cái bột mà nó không có men á là không có bị mốc, và nó không có dễ bị hư. Họ mang ôm hết đem theo để mà đi dọc đường ăn.

Trong cái ngày đó là cái ngày tháng Giêng, ngày mùng 10, bắt đầu đến ngày mùng 10 là mỗi người phải làm như vậy. Và tới cái ngày số thứ 14, ngày 14 tháng Giêng, họ ăn cho đến chiều ngày 21 tháng đó. Đó là 7 ngày họ ăn như vậy, để mà họ nhớ đời. Đó là cái Lễ Vượt Qua Đức Chúa Trời sáng lập cho dân Israel cho đến ngày hôm nay.

Mỗi người Do Thái, họ cũng vẫn còn giữ cái ngày Lễ Vượt Qua cho đến ngày hôm nay. Lễ cho người Do Thái thôi, không có cho người dân ngoại. Dân ngoại là phải cắt bì mới ăn cái lễ đó, để cho họ biết biệt riêng ra dân thánh của Chúa với dân ngoại như thế nào.

Họ ăn thịt chiên quay với bánh không men và rau đắng. Rau đắng! Tôi có đến một cái nhà thờ, và tôi có dự một cái Lễ Vượt Qua tại ông Mục sư, ông cũng là người Do Thái, ông làm ra tượng trưng cho cái Lễ Vượt Qua. Thì tôi có thấy họ ăn cái gì mà nó đắng, bỏ vô miệng là nó đắng. Vậy mà Chúa biểu phải làm.

Có nghĩa là những cái ngày sắp tới sẽ là những cái ngày cực khổ đi ra khỏi xứ Ê-díp-tô. Nhớ rằng sẽ có những cái đắng cay. Đừng có lằm bằm, tại vì đi một cái trận đi như vậy là rất là khổ, chứ không phải là sung sướng. Đi ra khỏi làm nô lệ mà phải qua cái đồng vắng, cho họ biết rằng Đức Chúa Trời đang làm việc. Một cái chuyện lớn lao, không phải là chuyện dễ, nhưng mà Chúa bắt buộc phải biết vâng lời Ngài 100%, và phải làm những cái bánh không men mà ăn.

Phải là một cái lễ lập ra cho các ngươi và cho con cháu các ngươi đời đời. Phải nhớ đời, để bằng cái ngày mà Đức Giê-hô-va đã giải phóng ngươi ra khỏi làm nô lệ cho xứ Ê-díp-tô trong dòng 400 mấy chục năm. Kinh khủng, có ai mà làm nô lệ mà dữ vậy không? 430 năm.

Mà Đức Chúa Trời giải phóng hết dân Israel ra khỏi xứ Ê-díp-tô. Một cái dân quá đông. Toàn đàn ông không à, bà thì ít mà họ không có đếm đàn bà. Họ chỉ đếm đàn ông thôi: 60 vạn người đàn ông. 60 vạn, không có kể đàn bà và không kể con nít. Họ đi ra khỏi xứ, 60 vạn người đàn ông.

Tai vạ, 10 tai vạ đó chứng tỏ rằng Đức Chúa Trời là Đức Giê-hô va. Ngày xưa tới giờ, Chúa chỉ nói là Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời.

Ngày hôm nay bắt đầu dân Israel thấy được là Đức Chúa Trời là Đức Giê-hô-va, là cái Đấng giải cứu người ra khỏi làm nô lệ cho vua Pha-ra-ôn. Và Đấng phán một tiếng là có mấy cái phép lạ xảy ra. Phép lạ tới cái phép lạ thứ 10 rất là kinh khủng, chưa có bao giờ xảy ra, cho đến vua Pha-ra-ôn hết cứng lòng luôn các bạn ơi.

Chúng ta mà cứng lòng đi, Chúa đụng tài sản của chúng ta, chúng ta không sợ. Chúa đụng tới những cái gì ngoài cái mạng sống của chúng ta, chúng ta vẫn dửng dưng, không sợ. Cho đến khi đụng tới cái mạng sống của chúng ta, đó là cái cứu cách cuối cùng để Chúa muốn cứu linh hồn của chúng ta, là phải đụng đến cái bệnh tật, cái thân thể chúng ta bệnh hoạn, hoạn nạn.

Đến tài sản không cần, không nhằm nhò gì hết. Mất nhà, không sao. Mất tiền, không sao. Đụng tới bệnh hoạn là người nào cũng hoảng sợ các bạn ơi. Mà bệnh là bệnh sắp chết, chứ không phải là cái bệnh mà không chết. Mà không chết được cái bệnh, người ta nói là cái bệnh sắp chết, nhưng mà mình không chết, tại vì nếu mình chết thì mình đi địa ngục.

Sao Chúa chờ đợi chúng ta ăn năn, ăn năn, ăn năn. Hãy ăn năn đi, hạ mình xuống, khóc lóc đắng cay, nhìn lại coi mình có làm cái gì sai không. Ăn năn với Chúa đi, để mà Chúa hoàn lại cho mình không còn bệnh hoạn nữa. Vậy mà con người vẫn cứng lòng.

Khi bệnh hoạn thật còn, vẫn còn kêu ngạo: Ôi! Tôi là ông Gióp. Chúa thử thách tôi, coi tôi có buồn phàn nàn, oán trách Chúa không? Tôi nhìn lại trong cơn hoạn nạn, tôi không bao giờ oán trách Chúa. Tôi vẫn giữ một lòng với Chúa. Tôi cũng vẫn cầu nguyện. Tôi không than vãn. Tôi vẫn chấp nhận tôi được bị hoạn nạn.

Ma quỷ nó ghen ghét tôi. Nó đánh tôi giống như ông Gióp. Ngày nào Chúa sẽ ban lại cho tôi một cái tài sản gấp ba, gấp bốn lần, không sao hết. Tôi là ông Gióp. Ông Gióp chỉ có một người trên trần gian này thôi các bạn. Còn chúng ta là con cái của Chúa, nó có triệu triệu triệu triệu người.

Con đường của chúng ta đi sai, chúng ta phải trả giá. Tội lỗi của chúng ta làm, chúng ta phải trả giá. Cái tội chết được tha, nhưng cái tội sống phải trả. Các bạn nhìn thấy vua Đa-vít, ông là người Chúa kể, ông là một người công bình. Ông là một cái người cướp vợ và giết chồng người ta.

Nhưng mà vì ông ăn năn, đắng cay,khóc lóc đắng cay, ông rải tro trên đầu của ông, ông mọp sát đất, ông kêu xin, van xin sự tha thứ của Chúa. Và Ngài có tha thứ tội cho ông. Nhưng cái tội sống của ông phải trả giá. Những cung phi mỹ nữ của ông đó tan thành hết, bị người ta hãm hiếp trước mặt ông.

Ông hãm hiếp vợ của người ta, giết chồng người ta. Ông có hàng trăm cung phi mỹ nữ bị người ta hãm hiếp trước mặt ông luôn. Cái sự trả giá của ông rất là ghê tởm các bạn ơi. Chính con ruột ông cũng phản loạn lại ông, ghê tởm các bạn ơi. Chính con ruột ông cũng phản loạn lại ông, rượt đuổi ông và muốn giết ông.

Nhìn thấy đời sống của Đa-vít rất là thương cho ông, nhưng mà ông biết được cái tội của ông làm, ông phải trả giá đời này để mà đời sau ông được tha thứ tội và ông được hưởng nước Thiên Đàng. Còn vua Sa-lơ là một người không có làm tội gian ác giống như vua Đa-vít, cứng lòng cãi lời mạng lệnh của Chúa, Chúa biểu gì không vâng lời.

Chúng ta ngày nay không thấy vua Sa-lơ đâu hết, mà vua Sa-lơ bị Đức Chúa Trời ghét bỏ.

Chúng ta là con người làm thế nào mà chống lại với Đấng Tạo Hóa tạo dựng ra mình. Chỉ cần biết hạ mình xuống ăn năn. Mà con quỷ nó không cho ăn năn, nó làm cho con người cứng lòng giống như vua Pha-ra-ôn. Nó có cái linh Pha-ra-ôn, gọi là cái linh cứng lòng.

Chúng ta nhìn lại, chúng ta thấy cái linh A-háp, cái linh Giê-sa-bên, cái linh vô thần. Lòng chúng ta nếu mà lỡ chúng ta có cứng lòng, không vâng lời Chúa, chúng ta phải chấp nhận là chúng ta đang chất chứa một cái linh Pha-ra-ôn ở trong người chúng ta.

Làm theo cách 5 ngón tay ăn năn tội với Chúa, đuổi cái linh cứng lòng của vua Pha-ra-ôn nó nhập vào con. Và ngày hôm nay con cắt đứt mọi liên lạc với cái linh của vua Pha-ra-ôn, là cái linh cứng lòng, không vâng lời Đức Chúa Trời. Đuổi nó đi, thì làm theo cách 5 ngón tay là các bạn sẽ thấy được một cái sự lạ lùng: cái linh nó nhảy ra khỏi các bạn.

Các bạn ơi, cái linh Pha-ra-ôn ghê tởm chưa! Nó đi đến nỗi mà cả nếu mà vua Pha-ra-ôn mà không cứng lòng thì cả dân sự không có cả triệu người không có chết. Bao nhiêu triệu con thú vật nữa. Trong cả xứ tất cả con đầu lòng và các thú đầu lòng đều chết hết. Thương cho một cái xứ có một vị vua cứng lòng.

Chúng ta đừng có làm vua một cõi như là vua Pha-ra-ôn. Đừng có cứng lòng như vua Pha-ra-ôn. Hãy xin Chúa thương xót con. Khi chúng ta gặp hoạn nạn, chúng ta gặp những cái bệnh tật đến, nó làm cho chúng ta đau đớn, hãy kêu: Chúa ơi! Con có tội với Chúa. Chúa chỉ cho con làm cái gì sai, con ăn năn ngay bây giờ để con không bị tổn hại thân xác của con.

Chúa không để chúng ta chết đâu các bạn ơi. Chúa vì tình thương, Chúa để chúng ta đau khổ thân xác, đau khổ thân xác cho đến ngày chúng ta ăn năn. Nếu chúng ta chết thì chúng ta đi địa ngục rồi. Chúa không muốn một người nào phải đi vào hồ lửa địa ngục đời đời.

Nếu có một tội lớn, tội nhỏ, tội nào mà chưa ăn năn thì tội đó vẫn còn đó, và nó có thể giết chết linh hồn của chúng ta, và dắt chúng ta vào hồ lửa địa ngục đời đời. Vì Đức Chúa Trời là Thánh. Nếu chúng ta không là thánh thì không thể nào hưởng nước Đức Chúa Trời.

Là phải có tội, là phải biết ăn năn. Tội lớn, tội nhỏ, nhìn lại, tội nào cũng là tội. Tội ăn cắp tiền, tội ăn gian lận tiền thuế cũng là tội. Tội người ta thối tiền cho mình mà mình biết người ta thối dư mà mình lấy cũng là tội. Nhưng mà cái tội đó nó tương đương với tội giết người.

Loài người không có kể là tội, nhưng Đức Chúa Trời kể bằng nhau.

Tội lớn, tội nhỏ, tội nào cũng bằng nhau hết. Cho nên con quỷ nó quay phim, nó kiện cáo chúng ta, chúng ta chê cái tội này nhỏ, không sao, Chúa tha thứ cho chúng ta. Con quỷ nó đang quay phim, nó chờ kiện cáo chúng ta đó. Có thiên sứ của Đức Giê-hô-va làm chứng nữa, chứ không phải con quỷ kiện cáo không đâu. Hai người chứng.

Trước mặt Đức Chúa Trời chúng ta không chối cãi được, mà có cuộn phim quay lên. Ngày nay chúng ta không chịu ăn năn trước mặt Chúa trong bóng tối. Ngày kia chúng ta phải nhìn cái cuộn phim đó trước mặt mọi người và chứng kiến, và Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Thánh Linh chứng kiến cái tội của chúng ta được quay phim đưa ra cho mọi người thấy và chúng ta câm miệng.

Các bạn có muốn như vậy không? Hay là chúng ta ở trong bóng tối, chúng ta ăn năn khóc lóc đắng cay với Chúa, làm theo cách 5 ngón tay mới được Đức Chúa Trời chấp nhận các bạn ơi. Chứ không phải nói: “Chúa ơi con không làm nữa nữa, Chúa ơi con không làm nữa nữa.” Không được như vậy.

Xin Chúa thương xót cho chúng ta, đừng cứng lòng như vua Pha-ra-ôn ngày xưa. Chúa ơi, xin Chúa giúp con, thay đổi con, khiến tấm lòng cứng cỏi trở thành một cái tấm lòng mềm mại. Chúa Giê-xu làm được chuyện đó. Chúa Giê-xu ơi, giúp cho con làm được chuyện đó, đập tan cái tấm lòng cứng cỏi của con đi, để con trở nên một công cụ cho Ngài. Con hạ mình xuống ăn năn khóc lóc để con trở nên một công cụ quý giá cho Ngài.

Xin Ngài thương xót, xin Ngài thương xót. Khóc lóc đắng cay, kiêng ăn, cầu nguyện thì Ngài sẽ thương xót và làm thành công việc đó cho chúng ta.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu. Cảm ơn Cha vì Ngài đã thương xót chúng con, và Ngài đã mở miệng con nói những cái lời đến từ Thánh Linh của Ngài, cho chúng con biết ăn năn những tội lỗi của chúng con. Đừng để chúng con cứng lòng như vua Pha-ra-ôn. Và xin Ngài đánh tan cái linh cứng cỏi ra khỏi lòng chúng con, để chúng con có một tấm lòng mềm mại, biết ăn năn, cảm tạ Cha.

Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.