CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 9: CHÚA TÌM SAU-LƠ, KHIẾN ÔNG BỊ ĐUI MÙ, ĐỔI TÊN ÔNG THÀNH PHAO-LÔ, MỘT CÔNG CỤ QUÝ GIÁ CHO NGÀI

https://www.mediafire.com/file/wv5gp6y3ccyybzl/C%25C3%25B4ng_v%25E1%25BB%25A5_c%25C3%25A1c_s%25E1%25BB%25A9_%25C4%2591%25E1%25BB%2593_9.mp3/file

CÔNG VỤ CÁC SỨ ĐỒ 9: CHÚA TÌM SAU-LƠ, KHIẾN ÔNG BỊ ĐUI MÙ, ĐỔI TÊN ÔNG THÀNH PHAO-LÔ, MỘT CÔNG CỤ QUÝ GIÁ CHO NGÀI


Sau-lơ trở lại đạo
1Bấy giờ, Sau-lơ chỉ hằng ngăm-đe và chém-giết môn-đồ của Chúa không thôi, đến cùng thầy cả thượng-phẩm, 2xin người những bức thơ để gởi cho các nhà hội thành Đa-mách, hầu cho hễ gặp người nào thuộc về đạo bất kỳ đàn-ông đàn-bà, thì trói giải về thành Giê-ru-sa-lem. 3Nhưng Sau-lơ đang đi đường gần đến thành Đa-mách, thình-lình có ánh-sáng từ trời soi-sáng chung-quanh người. 4Người té xuống đất, và nghe có tiếng phán cùng mình rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt-bớ ta? 5Người thưa rằng: Lạy Chúa, Chúa là ai? Chúa phán rằng: Ta là Jêsus mà ngươi bắt-bớ; 6nhưng hãy đứng dậy, vào trong thành, người ta sẽ nói cho ngươi mọi điều phải làm. 7Những kẻ cùng đi với người đều đứng lại sững-sờ, nghe tiếng nói, mà chẳng thấy ai hết. 8Sau-lơ chờ dậy khỏi đất, mắt dẫu mở, nhưng không thấy chi cả; người ta bèn cầm tay dắt người đến thành Đa-mách; 9người ở đó trong ba ngày chẳng thấy, chẳng ăn và cũng chẳng uống.
A-na-nia làm phép báp-têm cho Sau-lơ
10Vả, tại Đa-mách có một môn-đồ tên là A-na-nia. Chúa phán cùng người trong sự hiện-thấy rằng: Hỡi A-na-nia! Người thưa rằng: Lạy Chúa, có tôi đây. 11Chúa phán rằng: Hãy chờ dậy, đi lên đường gọi là đường Ngay-thẳng, tìm tên Sau-lơ, người Tạt-sơ, ở nhà Giu-đa; vì người đương cầu-nguyện, 12và đã thấy một người, tên là A-na-nia, bước vào đặt tay trên mình, để cho người được sáng mắt lại. 13A-na-nia thưa rằng: Lạy Chúa tôi có nghe nhiều kẻ nói người nầy đã làm hại biết bao các đấng thánh của Chúa trong thành Giê-ru-sa-lem. 14Bây giờ người ở đây, có trọn quyền của các thầy tế-lễ cả phó cho, đặng bắt trói hết thảy mọi người cầu-khẩn đến danh Ngài. 15Nhưng Chúa phán rằng: Hãy đi, vì ta đã chọn người nầy làm một đồ-dùng ta, để đem danh ta đồn ra trước mặt các dân ngoại, các vua, và con-cái Y-sơ-ra-ên; 16ta lại sẽ tỏ ra cho người biết phải chịu đau đớn vì danh ta là bao nả.
17A-na-nia bèn đi, vào nhà, rồi đặt tay trên mình Sau-lơ mà nói rằng: Hỡi anh Sau-lơ, Chúa là Jêsus nầy, đã hiện ra cùng anh trên con đường anh đi tới đây, đã sai tôi đến, hầu cho anh được sáng mắt lại và đầy Đức Thánh-Linh. 18Tức thì có cái chi như cái vảy từ mắt người rớt xuống, thì người được sáng mắt; rồi chờ dậy và chịu phép báp-têm. 19Khi người ăn uống rồi, thì được mạnh-khỏe lại.
Những lời giảng đầu hết của Sau-lơ
Sau-lơ ở lại một vài ngày với các môn-đồ tại thành Đa-mách. 20Người liền giảng-dạy trong các nhà hội rằng Đức Chúa Jêsus là Con Đức Chúa Trời. 21Phàm những người nghe đều lấy làm lạ, mà nói rằng: Há chẳng phải chính người đó đã bắt-bớ tại thành Giê-ru-sa-lem những kẻ cầu-khẩn danh nầy, lại đến đây để trói họ điệu về cho các thầy tế-lễ cả hay sao? 22Còn Sau-lơ lần lần càng thêm vững chí, bắt-bẻ những người Giu-đa ở tại thành Đa-mách, mà nói rõ rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ.
23Cách lâu ngày, người Giu-đa mưu với nhau để giết Sau-lơ. 24Nhưng có người báo tin cho Sau-lơ về cơ-mưu chúng nó. Người ta lại giữ các cửa cả ngày và đêm đặng giết Sau-lơ. 25Song lúc ban đêm, các môn-đồ lấy thúng dòng người xuống ngoài vách thành.
26Sau-lơ tới thành Giê-ru-sa-lem rồi, muốn hiệp với các môn-đồ; nhưng hết thảy đều nghi-sợ người, không tin là môn-đồ. 27Ba-na-ba bèn đem người đi, đưa đến các sứ-đồ và thuật lại cho biết thể nào dọc đường Chúa đã hiện ra và phán cùng người, lại thể nào người đã giảng-dạy cách bạo-dạn về danh Đức Chúa Jêsus tại thành Đa-mách. 28Từ đó, Sau-lơ tới lui với môn-đồ tại thành Giê-ru-sa-lem, 29và nhân danh Chúa mà nói cách dạn-dĩ. Người cũng nói và cãi với những người Hê-lê-nít; nhưng bọn nầy tìm thế để hại mạng người. 30Các anh em hay điều đó, thì đem người đến thành Sê-sa-rê, và sai đi đất Tạt-sơ.
Ê-nê được chữa lành
31Ấy vậy, Hội-thánh trong cả xứ Giu-đê, xứ Ga-li-lê và xứ Sa-ma-ri được hưởng sự bình-an, gây-dựng và đi trong đường kính-sợ Chúa, lại nhờ Đức Thánh-Linh vùa-giúp, thì số của hội được thêm lên.
32Vả, Phi-e-rơ đi khắp các xứ, cũng đến cùng các thánh-đồ ở tại thành Ly-đa. 33Tại đó, Phi-e-rơ gặp một người đau bại tên là Ê-nê, nằm trên giường đã tám năm rồi. 34Phi-e-rơ nói với người rằng: Hỡi Ê-nê, Đức Chúa Jêsus-Christ chữa cho ngươi được lành, hãy chờ dậy, dọn-dẹp lấy giường ngươi. Tức thì, người vùng chờ dậy. 35Hết thảy dân ở Ly-đa và Sa-rôn thấy vậy đều trở về cùng Chúa.
Sự sống lại của Ta-bi-tha
36Tại thành Giốp-bê, trong đám môn-đồ, có một người đàn-bà tên là Ta-bi-tha, nghĩa là Đô-ca; người làm nhiều việc lành và hay bố-thí. 37Trong lúc đó, người đau và chết. Người ta tắm rửa xác người, rồi để yên trong một phòng cao. 38Môn-đồ nghe Phi-e-rơ đương ở tại Ly-đa, gần thành Giốp-bê, bèn sai hai người đi mời người đến chớ chậm trễ. 39Phi-e-rơ đứng dậy đi với hai người. Khi tới nơi, người ta dẫn Phi-e-rơ đến chỗ phòng cao; hết thảy các đàn-bà góa đều đến cùng người mà khóc, và giơ cho người xem bao nhiêu áo-xống và áo ngoài, lúc Đô-ca còn sống ở với mình đã may cho. 40Phi-e-rơ biểu người ta ra ngoài hết, rồi quì gối mà cầu-nguyện; đoạn, xây lại với xác, mà rằng: Hỡi Ta-bi-tha, hãy chờ dậy! Người mở mắt, thấy Phi-e-rơ, bèn ngồi dậy liền. 41Phi-e-rơ đưa tay ra đỡ cho đứng dậy; đoạn, gọi các thánh-đồ và đàn-bà góa đến, cho họ thấy người sống, 42Việc đó đồn ra khắp thành Giốp-bê; nên có nhiều người tin theo Chúa. 43Còn Phi-e-rơ ở lại thành Giốp-bê nhiều ngày, tại nhà người thợ thuộc da, tên là Si-môn.

Amen.

Cảm tạ ơn Chúa. Bữa nay chúng ta học tới đoạn Sau-lơ trở lại với đạo của Chúa. Sau-lơ là một người được Chúa bắt buộc. Ông là một người bắt bớ đạo Chúa nhưng Chúa biết ông là một cái người có cái khả năng rất là cao, làm công việc Chúa rất là tốt và trung tín, làm cho đến chết không có bỏ cuộc.

Sau-lơ là một cái người còn trẻ, nhưng mà hăng say và có cái tấm lòng muốn đi theo đạo Chúa cho đúng đường chứ không phải là đi sai. Vì cớ đó, ông mới bắt bớ đạo Chúa. Ông biết lời Kinh Thánh trong Cựu ước là như thế nào. Ông là người biết đạo chứ không phải là một người vô thần, nhưng mà ông đi sai. Ông bắt bớ Chúa, môn đồ của Chúa, vì ông đi sai, đi lạc chứ không phải là một người vô thần. Chúa thương cho nên Chúa mới đi tìm kiếm Sau-lơ và bắt phục Sao Lơ.

Sau-lơ sau này Chúa đổi tên là Phao-lô. Nhưng Chúa phải đi tìm đích thân, Chúa Giê-xu đích thân đi tìm Sao Lơ. Chúa nói: “Sao Lơ, sao Lơ, sao người bắt bớ ta?” Người thưa rằng: “Chúa là ai?” Chúa phán: “Ta là Chúa Giê-xu mà người bắt bớ. Hãy đứng dậy, vào trong thành, người ta sẽ nói cho người mọi điều phải làm.” Chúa nói như vậy làm cho con mắt của ông đui mù.

Khi một con người mà tới cái mức cuối cùng họ bệnh tật thì họ mới bắt đầu trở về với đạo Chúa. Nếu ông không bị đui mù, dễ gì ông trở về với Chúa. Một con người đang thấy đường mà bây giờ không thấy gì hết, mò mẩm đi trong bóng đêm. Ngày và đêm cũng giống nhau hết. Các bạn biết đời của người đã tàn rồi, không còn làm chi được trên thế gian này nữa. Sống mà như đã chết rồi.

Vì cớ đó, ông buồn quá. Ông ba ngày chẳng ăn, chẳng uống, kêu Chúa. Ông thấy Chúa Giê-xu rồi, bây giờ ông mới ăn năn, kiên ăn, cầu nguyện, kêu Chúa Giê-xu ơi, “Con là người bắt bớ đạo Chúa đây, xin Chúa thương xót con.” Ông kêu gào. Cái tiếng kêu của ông mới thấu đến Chúa. Ngài mới sai A-na-nia đến để đặt tay chữa lành cho ông và nói cho ông biết rằng Đức Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời của ông.

Cảm ơn Chúa là ông nghe và ăn năn tội lỗi của mình, và ông được Chúa chữa lành, một cái vảy trong mắt rớt xuống. Rất lạ lùng. Ông vừa tin Chúa xong là được làm phép báp-tem ngay. A-na-nia đến và làm phép báp-tem cho ông sau khi ông tin Chúa. Rồi ông mới ăn uống, rồi người được khỏe lại. Cảm ơn Chúa là ông kiên ăn, cầu nguyện, kêu gào với Chúa ba ngày. Rồi Chúa sai người đến và cứu ông ra khỏi cảnh đui mù, để mà dùng ông làm một công việc lớn lao cho công việc của Chúa.

Vừa hết bệnh rồi, vừa làm phép báp-tem xong, ông đi ra giảng đạo của Chúa ngay sau đó, nói rằng Đức Chúa Giê-xu là con của Đức Chúa Trời. Trong lúc trước đó, ông bắt bớ, cầm tù, đánh đập người nào nói Chúa Giê-xu là con của Đức Chúa Trời. Ngày nay ông mới nói ngược lại. Cả dân chúng quảng hốt, thấy ông sao kỳ vậy nè. Hôm trước nói bắt bớ, mà hôm nay lại đi nói giống như mấy người Giu-đa: “Chúa Giê-xu là con của Đức Chúa Trời.” Đi giảng âm thầm, thì họ bắt bớ Sau-lơ nữa.

Ông Sau-lơ bây giờ muốn hiệp một với những môn đồ của Chúa Giê-xu, nhưng họ không chấp nhận, vì nghi ngờ ông này là giả hình. Vì thế, một người tên Ba-na-ba đem ông đi đưa đến và thuật lại cho các môn đồ biết rằng ông ngày nay là người đã tin Chúa Giê-xu và được biến đổi, đi truyền giáo, giảng đạo giống như chúng ta. Ông ngày hôm nay cũng là như chúng ta. Các bạn thấy công việc của Đức Thánh Linh làm việc rất lạ lùng.

Một người chưa bao giờ biết Chúa Giê-xu, bắt bớ đạo Chúa mà biến đổi. Qua một sự gặp Chúa Giê-xu, họ được Thánh Linh đổi mới, trở nên môn đồ giống như chúng ta. Đó là công việc của Thánh Linh. Loài người không thể làm được như vậy. Nhưng nếu chúng ta để Thánh Linh làm việc cải tạo chúng ta, sau một sự ăn năn thật sự và được làm phép báp-tem, chúng ta sẽ được biến đổi. Từ con sâu biến thành con bướm ngay trong lúc trở về với Chúa.

Không có sự khác biệt giữa một kẻ thù của Chúa và một môn đồ, giống nhau về đầu óc, cùng một Thánh Linh, đó là Thánh Linh thật của Đức Chúa Trời làm việc trong người đó. Nếu gặp người giả, khác linh ngay. Mấy con quỷ giả thánh linh thì làm được phép lạ, nhưng đến gần thì nói chuyện không hợp chút nào. Cùng Thánh Linh của Chúa thì nói chuyện rất hợp và có những bông trái giống nhau. Chúng ta phải nhìn trái cây.

Môn đồ ngày xưa rất sợ. Đem một kẻ thù, hôm qua là kẻ thù, hôm nay làm sao dám tín nhiệm? Ông Phao-lô này làm sao mà tính nhiệm được? Nhưng nhờ Ba-na-ba giới thiệu, họ tín nhiệm và nhận ông vào dòng môn đồ của Đức Chúa Giê-xu. Rất lạ lùng, các bạn thấy. Chương trình của Đức Chúa Trời làm việc, không có người nào là kẻ thù khi họ cùng Thánh Linh với chúng ta. Dù là người thầy bùa, nhưng nếu ăn năn thật lòng, họ trở về thì nhận cùng một Thánh Linh và là anh em ruột, cùng cha, cùng Thánh Linh.

Nếu nói chuyện với những người khác mà khác linh, thì không thể hiểu nhau. Không cùng linh thì không ngồi chung bàn, nói chuyện chung, không có tình yêu thương thật sự. Chúng ta phải phân biệt các thần. Ngày nay có nhiều người miệng nói Chúa, nhưng lòng không có Chúa, có linh ma quỷ trong lòng. Họ nói hay hơn chúng ta, nhưng không có tình yêu thương thật sự. Họ là người giả hình, Pha-ri-si, nói miệng mà không thực hành.

Những người có Thánh Linh thật sự có dấu hiệu: đặt tay cho người bệnh, người đó được lành. Các bạn thấy Phi-e-rơ đi khắp xứ đặt tay cho người đau bại tên Ene nằm trên giường 8 năm. Các bạn có bao giờ thấy người nằm 8 năm? Thịt teo, còn xương, chân không hoạt động, làm sao đi được? Nhưng với Đức Chúa Trời không gì khó. Phi-e-rơ có đức tin. Nhìn người bại 8 năm, bộ xương, chân teo, kêu: “Hãy chờ dậy, dọn dẹp giường ngươi mà đi.” Dân Ly-đa và Sa-rôn thấy vậy đều trở về cùng Chúa.

Một sự lạ là Đức Chúa Trời làm phép lạ để cứu cả những người thân và dòng họ của người bệnh. Người bệnh được cứu, nhưng những người thân nhìn thấy cũng trở về với Chúa. Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Ngài yêu thương tất cả mọi người.

Ngài muốn làm điều gì để cứu nhiều linh hồn được trở về. Linh hồn của chúng ta là quý giá trước mặt Đức Chúa Trời. Trong lúc đó, Tabita cũng là một người chết. Bà này là người làm nhiều việc lành và hay bố thí. Đức Chúa Trời nhìn thấu những cái tấm lòng của những người mà đi làm việc lành và hay bố thí. Tại vì ngày hôm nay tất cả những cái người họ cứ ôm tiền ôm tiền của mình. Họ không thấy những cái người nghèo mà họ bố thí. Rất là động lòng thương xót những cái người nghèo đó. Người thương thật sự những cái người nghèo khó. Nhưng mà bà bệnh rồi chết. Người đau và chết. Người ta tắm rửa xác người để yên trong một phòng cao.

Môn đồ nghe Phi-e-rơ ở tại Ly-đa gần thành Giốp-bê. Hai người đi mời ông đến. Chớ chậm trễ. Phi-e-rơ tới là bà đã chết rồi các bạn ạ. Nhưng mà Phi-e-rơ đuổi hết mấy người đi ra khỏi phòng hết tại vì nếu mà những cái người bệnh mà ở đó mà có những người khóc lóc đắng cay, nói chuyện ôm xùm thì rất là khó làm việc. Cái đức tin của mình nó cũng bị lao chao. Ông Phi-e-rơ đuổi hết mấy người đi ra. Quỳ gối xuống mà cầu nguyện, đoạn xây lại với xác chết mà nói rằng: “Hỡi Ta-bi-tha, hãy chờ dậy!” Người mở mắt, thấy Phi-e-rơ ngồi dậy liền. Phi-e-rơ đưa tay ra đỡ cho người đứng dậy, đoạn gọi các thánh đồ và đàn bà góá đến cho họ thấy người còn sống.

Việc đó đồn ra khắp thành Giáp-bê-nê, nên có nhiều người đi theo Chúa. Cảm ơn Chúa. Chúa cũng làm cho ông làm phép lạ để cứu những người nhìn thấy công việc của Phi-e-rơ làm để mà tin Chúa. Cái số người tin càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều vì họ chứng kiến những cái phép lạ của Phi-e-rơ làm. Chúng ta ngày hôm nay, chúng ta có Thánh Linh, cùng một Thánh Linh với Phi-e-rơ, cùng một Thánh Linh với Phao-lô. Chúng ta có thể làm được những cái công việc của họ làm ngày xưa. Những môn đồ đầu tiên họ đã bắt đầu làm, và cái chương trình đó cho đến ngày hôm nay Đức Chúa Giê-xu hôm qua, ngày nay và cho đến đời đời không hề thay đổi. Ngài vẫn y nguyên các bạn.

Tại vì chúng ta thiếu đức tin và tại vì chúng ta có tội lỗi, cho nên chúng ta không thể nào làm được những cái gì những người môn đồ đầu tiên đã làm và những cái gì Chúa Giê-xu đã làm. Chúng ta phải ăn năn thống hối trước mặt Đức Chúa Giê-xu, Đức Chúa Cha và Đức Thánh Linh. Ăn năn rồi, Ngài sẽ hoàn lại cho chúng ta những cái gì mà chúng ta đã mất. Ngày đem chúng ta trở về vườn Ê-đen. A-đam đầu tiên đã đánh mất cái vườn Ê-đen của Chúa.

Ngày hôm nay chúng ta trở về vườn Ê-đen. Chúa muốn cho tất cả những con cái của Chúa thật sự được trở về vườn Ê-đen. Vườn Ê-đen là nơi mà Đức Chúa Trời tạo ra những cái thức ăn, chúng ta không cần đi làm, đổ mồ hôi, xót con mắt mới có mà ăn. Vườn Ê-đen của Chúa tạo cho những con cái của Đức Chúa Trời, con cái thật chứ không phải là những cái con giả hình. Ma quỷ nó đã đuổi, nó đã chiếm hữu A-đam đầu tiên, và A-đam đã bị đuổi ra khỏi vườn Ê-đen. Phải đi làm, đổ mồ hôi, xót con mắt mới có mà ăn.

Ngày hôm nay, Chúa hứa với chúng ta, chúng ta được trở về với vườn Ê-đen, là cái nơi mà Chúa tạo dựng ra để cho con cái thật của Chúa không cần đi làm, mà có dư thừa để ăn. Không cần đi làm. Đức Chúa Trời sẽ nuôi dưỡng những con cái thật của Chúa. Ngài không muốn cho họ đi làm, đổ mồ hôi, xót con mắt mới có mà ăn nữa, để họ có thời giờ đi giảng đạo Chúa, đi làm công việc Chúa.

Các bạn thấy những môn đồ đầu tiên họ đã sống: đi giảng đạo, họ không có làm việc, họ vẫn sống dư dật. Có một cái người tên Phao-lô, là cái người, ổng có cái nghề rồi, ổng là một cái người thành phần cao cấp, tự trọng. Ổng không có muốn như những người tín đồ khác vậy. Vì cớ đó là ổng có một cái nghề vá lưới, ổng mới đi làm để ổng sống. Muốn làm cái gì thì có tiền, muốn xài gì là xài. Ổng là một cái người không chịu chấp nhận Chúa nuôi ổng để ổng đi truyền giáo mà ổng có một cái nghề vá lưới để ổng sống.

Nhưng ngày hôm nay Chúa muốn cho chúng ta cũng có thể như Phao-lô, đi làm có một số tiền để tự sống còn. Không xin ai hết, không xin tín hữu của mình, không làm việc. Với cái tấm lòng tình nguyện và tự nguyện để cho những người xung quanh thấy rằng chúng ta có tình yêu thương thật sự. Xin Chúa cho chúng ta nhìn thấu những cái người nghèo khổ xung quanh. Những người bệnh tật, nghèo khổ mà chúng ta đi truyền giáo mà chúng ta nhận tiền của họ. Rất là tội nghiệp, rất là thương cho họ.

Ngày hôm nay, những người đó đã bị bỏ rơi. Không ai nhìn thấy họ. Những người đi truyền giáo, họ làm lơ. Những người bệnh tật, những người góa bụa, những người nghèo khổ, họ làm lơ. Họ đi tìm những người có tiền nhiều để họ chăm sóc, để lấy tiền dâng của những người đó về để nuôi sống mình. Nó ngược lại với thời kỳ Tân ước, những môn đồ đầu tiên. Họ ra đi, đi tìm những người bại sụôi, những người nghèo khổ, những người đàn bà góa, những người bệnh hoạn và chết. Họ có tình yêu thương thật sự. Đó chính là đạo của Chúa, là những người có tấm lòng hy sinh. Họ đi làm việc thí công. Chỉ cần môn đồ cho họ ăn. Rồi họ được nuôi bởi những người môn đồ của Chúa. Họ không có nhà, không có cửa. Phi-e-rơ ngày xưa cũng đi, đi, đi, đi.

Không nghe nói Phi-e-rơ có nhà, có cửa ở đâu hết. Rồi tới Sau-lơ, trở về Chúa cũng là đi, đi, đi, đi. Không có nhà, không có cửa. Nhưng mà họ không thiếu thốn, mà cũng không đói. Đi tới đâu là có đầy đủ của Chúa cho những người con cái của Chúa, ở đó nuôi họ đầy đủ, không có thiếu thốn vật chi hết. Họ đi đến chỗ này rồi đi đến chỗ kia, đi đến chỗ nào đi truyền giáo thì chữa lành, đuổi quỷ và làm những công việc tốt cho nhà của Chúa. Nguyện Chúa cho chúng ta biết công việc của chúng ta làm, trở về cái thời kỳ môn đồ đầu tiên của Chúa, và làm việc giống như Phi-e-rơ, giống như Phao-lô ngày xưa, để chúng ta cứu nhiều, nhiều, nhiều linh hồn được trở về.

Ngày hôm nay, có một cái trang mana và nước hàng sống. Chúng ta đi truyền giáo, chúng ta cho họ đọc trang mana và nước hàng sống. Hỏi xung quanh chúng ta ai biết sử dụng Internet, rồi chỉ cho họ trang đó để họ chỉ cho những người khác. Họ một người biết đọc thì nên đọc hết cho những người không biết, chỉ cho những người không biết, mua có cái điện thoại chỉ họ, dạy cho đọc trang mana và nước hàng sống. Nó có mấy ngàn bài và họ tự lớn lên, và họ được đi làm công việc như chúng ta. Chúng ta không cần ôm họ để mà dạy dỗ như ở trong nhà thờ ngày xưa nữa.

Công việc của Chúa ngày hôm nay khác hẳn với ngày xưa. Chúng ta không cần giảng cho họ mất nhiều thì giờ. Họ sẽ trở nên như con gà. Họ có Thánh Linh rồi, họ tự ăn nuốt và lớn lên, và trở thành như chúng ta rất nhanh. Chúa đã mở một con đường mới cho chúng ta. Chúa nói với tôi: “Con không cần ôm họ để là những người tín đồ của con, con mới thả ra, cho họ tự ăn nuốt lời của Chúa, họ lớn lên và làm những công việc Chúa như con và làm trỗi hơn con nữa.” Công việc của Đức Chúa Trời rất lạ lùng.

Thời nay khác hơn thời Cựu Ước. Họ tin Chúa mà chúng ta phải giúp họ tin Chúa, làm phép báp-tem để họ có Thánh Linh. Khi họ có Thánh Linh rồi, Thánh Linh sẽ là thầy dạy cho họ và chăm sóc họ.

Chúng ta không thể nào chăm sóc được nhiều người nữa. Chúa cần số nhiều người con cái thật của Chúa để mà có cơn phục hưng. Để Chúa Giê-xu sớm trở lại các bạn. Thời kỳ cuối cùng của môn vật đã gần rồi. Phải cần số nhiều người trở về với Chúa để mà Chúa Giê-xu sắp tái lâm. Đó là công việc của Chúa. Giao cho chúng ta. Chúng ta là những người tiên phong đi rao truyền đạo Chúa. Nhưng phải phổ biến cái trang mana và nước hàng sống cho nhiều người. Các bạn trong phòng này mà các bạn chưa đọc hết cái trang mana và nước hàng sống là các bạn đi sai đường. Và các bạn phải tự chỉnh mình lại đây. Tại vì đây là công việc của Đức Chúa Trời làm chứ không phải là công việc của cô Huệ làm. Môi-se đó, Chúa đã kêu gọi Môi-se viết cái trang mana ra gọi là mana và nước hàng sống để cho mỗi con cái của Chúa tự đứng trên đôi chân của mình và lớn lên và bước đi. Nếu các bạn còn giúp người nào mà ôm người nào đó mà làm tín hữu của các bạn là các bạn đi sai, là các bạn sẽ bị đánh đòn, bị cái cây nó đập vào cái lưng mình một cái ầm. Bệnh hoạn, không khỏe mạnh, không có sức khỏe, không có như ngày trước được. Tại vì chính mình đã đi sai đường. Mình dẫn người ta tin Chúa, mình tưởng đó là tín đồ của mình, tín hữu của mình. Mình lấy làm hãnh diện vì mình có được những người đó. Ngày hôm nay Chúa không cho chúng ta ôm những người môn đồ như là các bạn thấy trong Công vụ các sứ đồ đó, họ cứ đi, họ cứ đi, họ cứ đi. Họ không có lập cái nhà thờ. Họ không có đi đến đâu mà mở nhà thờ tới đó. Thánh Linh của Chúa chăm sóc những người đỏ và nuôi họ lớn lên các bạn.

Ngày hôm nay chúng ta có phước là chúng ta đã có trang mana và một số người đã ăn nuốt trang mana và đã lớn lên và tự đứng trên đôi chân mình và đi làm công việc Chúa như cô Huệ làm. Cứu người chết sống lại cũng như là Phao-lô ngày xưa làm được công việc đó. Người chết được sống lại, người ngất ngư sắp chết rồi sắp lìa cõi trần rồi bác sĩ đuổi đi về, mà họ được sống lại. Công việc của Đức Thánh Linh làm, chúng ta không làm, đừng có thấy rằng cái đó là tôi làm, đó là sai. Xin Chúa cho chúng ta biết, học những môn đầu đầu tiên, rồi thực hành, làm theo để chúng ta sống không có bị Chúa quỡ phạt. Con quỷ nó kiện cáo chúng ta đó. Đúng cái thời điểm của Chúa biểu chúng ta làm gì, chúng ta phải làm đó, phải biết vâng lời 100%. Không cãi lại, không làm theo ý riêng của chúng ta. Nếu chúng ta vẫn còn cố chấp đi theo cái ý riêng của chúng ta thì chúng ta sẽ không được phước hạnh và đời sống của chúng ta bị nghẹt ngòi, thân thể của chúng ta không có khỏe mạnh. Vì chúng ta đi sai đường. Xin Chúa thương xót chỉ dẫn chúng ta.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-su Christ, con cảm ơn Ngài vì Ngài đã mở miệng con nói những cái lời đến từ Thánh Linh của Chúa. Cho chúng con biết vâng lời Chúa 100%, đừng để chúng con đi theo ý riêng của chúng con mà chúng con phải mất phước. Sắp tới đây Chúa sẽ đổ phước trên cho chúng con và mỗi người chúng con sẽ đi làm công việc của Chúa. Xin Ngài dạy dỗ chúng con và dùng cái roi của Ngài quất chúng con để chúng con biết rằng chúng con đi sai đường, chúng con quay đầu trở lại để đời sống của chúng con được phước hạnh như Chúa đã dẫn dắt chúng con bao nhiêu năm nay. Xin Chúa dùng mỗi người chúng con như công cụ của nhà Ngài, như những người môn đồ đầu tiên. Sau khi Chúa Giê-xu sống lại từ kẻ chết, Ngài có dùng những môn đồ đầu tiên thế nào thì Ngài hãy dùng chúng con thế ấy. Để rồi chúng con sẽ đi rao truyền đạo của Chúa cho những người hư mất. Xin Cha cho chúng con biết nhìn thấy những người nghèo khổ, những người góa bụa, những cái người bệnh tật mà chúng con đến gần mà cứu họ. Đừng để chúng con đi tìm những người giàu có mà chúng con mất phước.

Chúng con cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin trong cánh tay của Cha, mà cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.