
XUẤT-Ê-DÍP-TÔ-KÝ 5-6: A-RÔN VÀ MÔI-SE BẮT ĐẦU CHỨC VỤ MỚI GẶP RẤT NHIỀU KHÓ KHĂN NÃN CHÍ.
Xuất Ê-díp-tô Ký 5
Môi-se và A-rôn xin Pha-ra-ôn phóng-mọi dân Y-sơ-ra-ên
1Kế sau, Môi-se và A-rôn đến tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên có phán như vầy: Hãy cho dân ta đi, đặng nó giữ một lễ cho ta tại đồng vắng. 2Nhưng Pha-ra-ôn đáp rằng: Giê-hô-va là ai mà trẫm phải vâng lời người, để cho dân Y-sơ-ra-ên đi? Trẫm chẳng biết Giê-hô-va nào hết; cũng chẳng cho dân Y-sơ-ra-ên đi nữa. 3Môi-se và A-rôn tâu rằng: Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ đã đến cùng chúng tôi; xin hãy cho phép chúng tôi đi vào nơi đồng vắng, cách chừng ba ngày đường, đặng dâng tế-lễ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi, kẻo Ngài khiến bịnh dịch hay việc gươm-dao hành chúng tôi chăng. 4Vua xứ Ê-díp-tô phán rằng: Hỡi Môi-se và A-rôn, sao các ngươi xui cho dân-chúng bỏ công-việc như vậy? Hãy đi làm công-việc mình đi! 5Pha-ra-ôn lại phán rằng: Kìa, dân-sự trong xứ bây giờ đông-đúc quá, hai ngươi làm cho chúng nó phải nghỉ việc ư!
Pha-ra-ôn thêm khổ-dịch cho dân-sự
6Trong ngày đó, Pha-ra-ôn truyền lịnh cho các đốc-dịch và phái-viên rằng: 7Các ngươi đừng phát rơm cho dân-sự làm gạch như lúc trước nữa; chúng nó phải tự đi kiếm góp lấy. 8Nhưng các ngươi hãy hạn số gạch y như cũ, chớ trừ bớt chi cả; vì họ biếng-nhác, lấy cớ mà đồng kêu lên rằng: Hè! đi dâng tế-lễ cho Đức Chúa Trời chúng ta! 9Hãy gán công-việc nặng cho chúng nó, hầu cho chúng nó mắc công-việc, chẳng xiêu về lời giả-dối nữa.
10Các đốc-dịch và phái-viên bèn ra, nói cùng dân-chúng rằng: Pha-ra-ôn có phán như vầy: Ta chẳng cho các ngươi rơm nữa. 11Hãy tự đi kiếm lấy rơm ở đâu thì đi; song chẳng trừ bớt công-việc các ngươi chút nào. 12Bấy giờ, dân-chúng bèn đi rải khắp xứ Ê-díp-tô, đặng góp gốc rạ thế cho rơm. 13Các đốc-dịch lại hối rằng: Hãy làm cho xong phần việc các ngươi, y số định, ngày nào cho rồi ngày nấy, cũng như khi có phát rơm. 14Những phái-viên trong vòng dân Y-sơ-ra-ên mà các đốc-dịch của Pha-ra-ôn đã lập lên trên dân đó, bị đánh và quở rằng: Sao hôm qua và ngày nay, các ngươi chẳng làm xong phần định về việc mình làm gạch y như trước?
15Các phái-viên của dân Y-sơ-ra-ên bèn đến kêu cùng Pha-ra-ôn rằng: Sao bệ-hạ đãi kẻ tôi-tớ như vậy? 16Người ta chẳng phát rơm cho, lại cứ biểu chúng tôi rằng: Hãy làm gạch đi! Nầy tôi-tớ của bệ-hạ đây bị đòn; lỗi tại dân của bệ-hạ. 17Nhưng vua đáp rằng: Các ngươi là đồ biếng-nhác, đồ biếng-nhác! Bởi cớ đó nên nói với nhau rằng: Hè! đi tế Đức Giê-hô-va! 18Vậy bây giờ, cứ đi làm việc đi, người ta chẳng phát rơm cho đâu, nhưng các ngươi phải nộp gạch cho đủ số.
Lời phàn-nàn của dân Y-sơ-ra-ên và Môi-se
19Vậy, các phái-viên của dân Y-sơ-ra-ên lấy làm bối-rối, vì người ta có nói cùng mình rằng: Các ngươi chẳng được trừ số gạch đã định cho mình ngày nào rồi ngày nấy. 20Khi lui ra khỏi Pha-ra-ôn thì họ gặp Môi-se và A-rôn đợi tại đó, 21bèn nói rằng: Hai ngươi đã làm cho chúng tôi ra mùi hôi-hám trước mặt Pha-ra-ôn và quần-thần, mà trao thanh gươm vào tay họ đặng giết chúng tôi. Cầu-xin Đức Giê-hô-va xem-xét và xử-đoán hai ngươi! 22Môi-se bèn trở về cùng Đức Giê-hô-va mà thưa rằng: Lạy Chúa! sao Chúa đã làm hại cho dân-sự nầy? Chúa sai tôi đến mà chi? 23Từ khi tôi đi yết-kiến Pha-ra-ôn đặng nhân danh Chúa mà nói, thì người lại ngược-đãi dân nầy, và Chúa chẳng giải-cứu dân của Chúa.
Xuất Ê-díp-tô Ký 6
Đức Chúa Trời lại hứa giải-cứu dân Y-sơ-ra-ên
1Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Bây giờ ngươi hãy xem những điều ta sẽ hành Pha-ra-ôn; vì nhờ tay quyền-năng ép-buộc vua đó sẽ tha và đuổi dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ mình.
2Đức Chúa Trời lại phán cùng Môi-se rằng: Ta là Đức Giê-hô-va. 3Ta đã hiện ra cùng Áp-ra-ham, cùng Y-sác, và cùng Gia-cốp, tỏ mình là Đức Chúa Trời toàn-năng; song về danh ta là Giê-hô-va, thì ta chưa hề tỏ cho họ biết. 4Ta cũng có lập giao-ước cùng họ, để ban xứ Ca-na-an cho, là xứ họ đã kiều-ngụ như khách ngoại-bang. 5Ta cũng có nghe lời than-thở của dân Y-sơ-ra-ên bị người Ê-díp-tô bắt làm tôi-mọi, bèn nhớ lại sự giao-ước của ta. 6Vậy nên, ngươi hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng: Ta là Đức Giê-hô-va sẽ rút các ngươi khỏi gánh nặng mà người Ê-díp-tô đã gán cho, cùng giải-thoát khỏi vòng tôi-mọi; ta sẽ giơ thẳng tay ra, dùng sự đoán-phạt nặng mà chuộc các ngươi. 7Ta sẽ nhận các ngươi làm dân ta, và ta sẽ làm Đức Chúa Trời của các ngươi; các ngươi sẽ biết ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi, đã rút các ngươi khỏi gánh nặng của người Ê-díp-tô. 8Ta sẽ dắt các ngươi vào xứ ta đã thề ban cho Áp-ra-ham, cho Y-sác, cho Gia-cốp, mà cho các ngươi xứ đó làm cơ-nghiệp: Ta là Đức Giê-hô-va. 9Môi-se nói lại như vậy cho dân Y-sơ-ra-ên; nhưng vì bị sầu-não và việc tôi-mọi nặng-nề, nên chẳng nghe Môi-se chút nào. 10Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: 11Hãy đi tâu cùng Pha-ra-ôn, vua xứ Ê-díp-tô, phải cho dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ mình. 12Nhưng Môi-se thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Nầy, tôi là một kẻ vụng-miệng; dân Y-sơ-ra-ên chẳng có nghe lời tôi, Pha-ra-ôn há sẽ khứng nghe lời tôi sao?
13Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se và A-rôn, bèn truyền cho hai người phải đi đến dân Y-sơ-ra-ên và Pha-ra-ôn, vua xứ Ê-díp-tô, đặng đem dân đó ra khỏi xứ Ê-díp-tô.
Gia-phổ của Ru-bên
14Đây là các trưởng-tộc của những họ-hàng dân Y-sơ-ra-ên. Các con trai của Ru-bên, tức là trưởng-nam Y-sơ-ra-ên, là: Hê-nóc, Pha-lu, Hết-rôn và Cạt-mi. Đó là những họ-hàng của Ru-bên.
Gia-phổ của Si-mê-ôn
15Các con trai của Si-mê-ôn là: Giê-mu-ên, Gia-min, Ô-hát, Gia-kin, Xô-ha, và Sau-lơ là con của vợ xứ Ca-na-an. Đó là họ-hàng của Si-mê-ôn.
Gia-phổ của Lê-vi, là tổ-tiên của Môi-se và A-rôn
16Đây là tên các con trai của Lê-vi, tùy theo dòng-dõi của họ: Ghẹt-sôn, Kê-hát, và Mê-ra-ri. Lê-vi hưởng-thọ được một trăm ba mươi bảy tuổi. 17Các con trai của Ghẹt-sôn, tùy theo họ-hàng mình: Líp-ni, và Si-mê-y. 18Các con trai của Kê-hát là: Am-ram, Dít-sê-ha, Hếp-rôn, và U-xi-ên. Kê-hát hưởng-thọ được một trăm ba mươi ba tuổi. 19Các con trai của Mê-ra-ri là: Mách-li, và Mu-si. Đó là các họ-hàng của Lê-vi, tùy theo dòng-dõi của họ.
20Vả, Am-ram lấy Giô-kê-bết, là cô mình, làm vợ; nàng sanh cho người A-rôn và Môi-se. Am-ram hưởng-thọ được một trăm ba mươi bảy tuổi. 21Các con trai của Dít-sê-ha là: Cô-rê, Nê-phết và Xiếc-ri. 22Các con trai của U-xi-ên là: Mi-sa-ên, Ên-sa-phan, và Sít-ri. 23A-rôn cưới Ê-li-sê-ba, con gái của A-mi-na-đáp, em của Na-ha-sôn; nàng sanh cho người Na-đáp, A-bi-hu, Ê-lê-a-sa, và Y-tha-ma. 24Các con trai của Cô-rê là: Át-si, Ên-ca-na, và A-bi-a-sáp. Đó là các họ-hàng của dân Cô-rê.
25Ê-lê-a-sa, con trai của A-rôn, cưới con gái của Phu-ti-ên làm vợ; nàng sanh Phi-nê-a cho người. Đó là các trưởng-tộc của nhà tổ-phụ người Lê-vi, tùy theo họ-hàng mình vậy.
26Ấy, A-rôn và Môi-se nầy, tức là người mà Đức Giê-hô-va đã phán dạy rằng: Hãy tùy theo cơ-đội, đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 27Ấy là hai người tâu cùng Pha-ra-ôn, vua xứ Ê-díp-tô, đặng đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ đó; ấy là Môi-se và A-rôn nầy.
28Vậy, trong ngày Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se tại xứ Ê-díp-tô, 29thì Ngài có truyền rằng: Ta là Đức Giê-hô-va, hãy tâu lại cùng Pha-ra-ôn, vua xứ Ê-díp-tô, hết thảy mọi lời ta sẽ phán cùng ngươi. 30Môi-se bèn thưa rằng: Nầy, tôi là người vụng-miệng: Pha-ra-ôn há sẽ nghe tôi sao?
AMEN, amen. Cảm ơn Chúa.
Chúng ta thấy hôm nay bắt đầu Môi-se và A-rôn đi ra để đi làm công việc của Đức Chúa Trời. Không phải là dễ các bạn ơi. Một cái dân cứng cổ, một cái dân… bỏ Chúa. Bây giờ nó đang làm nô lệ. Nó không có biết Đức Chúa Trời của nó là ai. Nó bao nhiêu năm làm nô lệ cho xứ Ê-díp-tô, cho dân Ê-díp-tô. Và người ta bắt làm sâu, làm gạch, xây gạch đi. Làm ra mà không có trả lương.
Dân y-sơ-ra-ên quá nhiều thì ra người ta mới lợi dụng, để mà bắt làm nô lệ, không trả lương. Tiếng kêu, họ thấu đến trời. Cho nên Đức Chúa Trời mới sai A-rôn và Môi-se đi. Nhưng mà Pha-ra-ôn là cái người mà Chúa khiến ông cứng lòng để mà Chúa mở mắt dân sự của Chúa thấy quyền năng của Đức Chúa Trời, để mà họ nhớ đời.
Mới giờ nghe Môi-se và A-rôn xin để cho dân sự của Chúa đi nghỉ được ba ngày, để mà đi ra dâng tế lễ cho Đức Giê-hô-va. Ông chỉ xin thử như vậy thôi, xin ba ngày. Làm nô lệ bao nhiêu năm rồi mà xin ba ngày không được. Ông vua Pha-ra-ôn, ông nói: “Dân sự bây giờ đông đúc quá, hai người làm cho chúng nó phải nghỉ việc.” Ừ, xin nghỉ có ba ngày mà không cho.
Ông mới tức quá. Ông Pha-ra-ôn, ông mới không có phát rơm cho họ nữa. Hồi xưa lúc bây giờ là người phải đem rơm lại cho họ để mà họ đứng đó, họ đúc gạch, đúc gạch, đúc gạch. Một ngày phải có bao nhiêu khối gạch, giao cho vua. Mỗi người nó đếm, đếm từ đầu người đó, làm nô lệ mà phải có đầy đủ cái công việc làm, chứ không phải mà vừa làm vừa chơi.
Các bạn, bây giờ ông vua không cho phát rơm, phải đi kiếm gốc cỏ, gốc rơm, mà đi moi, đi vòng vòng cả xứ mà tự đi kiếm rơm, rồi mà đúc gạch cũng phải bao nhiêu đó. Làm sao làm nổi các bạn? Đi vòng vòng rất là cực khổ, thì dân chúng nó làm không đủ, cho nên nó bị mấy người kia quở: “Sao hôm qua và ngày nay các ngươi không làm xong phần định về việc mình làm gạch y như trước?” Sao? Đi kiếm gạch mà, đi kiếm rơm mà, làm sao mà làm đủ?
Hồi xưa người ta lấy rơm với đất sét, người ta làm gạch để mà cất nhà cho nó chắc.
Xin vua Pha-ra-ôn phải làm, phải hành hạ nó để cho nó nghĩ, nó ghét hai cái ông Môi-se và A-rôn này, để nó chống phá hai ông đó, để nó không còn nghe theo cái lời dụ dỗ của hai cái ông này nữa. Nghĩ là hai cái ông này làm bộ lời dụ dỗ dân Y-sơ-ra-ên để mà nghỉ việc, để mà không làm nô lệ nữa.
Ông mới ra lệnh gắt hơn, gắt hơn. Thành ra dân Y-sơ-ra-ên nó nản chí, họ chống lại Môi-se và A-rôn:
“Hai người làm cho chúng tôi ra mùi hôi hám trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, trao thanh gươm vào tay họ đang giết chúng tôi. Cầu xin Đức Giê-hô-va xem xét và xử đoán hai người.”
Họ rủa hai ông. Hai ông này đi ra làm cho công việc Chúa mà còn bị rủa.
Ông mới đi, lời ông than với Chúa: “Chúa ơi, Chúa sai con làm mà khi tôi đi ra ý kiến Pha-ra-ôn, đặng danh Chúa thì người ta ngược đãi dân này hơn, và Chúa chẳng giải cứu dân của Chúa.” Ông than phiền, than phiền với Chúa. Cho nên Chúa mới nói với hai ông rằng:
“Làm nhiều phép lạ để cho vua Pha-ra-ôn và dân Y-sơ-ra-ên thấy được quyền năng trong cái tay của Ngài.”
Ngài chưa có tỏ ra cho họ biết là danh Giê-hô-va. Chúa đã xưng là Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đức Chúa Trời Toàn Năng, nhưng mà Ngài chưa có bày tỏ là Giê-hô-va.
“Ta là Đức Giê-hô-va, sẽ rút các ngươi ra khỏi gánh nặng mà người Ê-díp-tô đã gắn cho ngươi, cùng giải thoát khỏi vòng tôi mọi. Ta sẽ giơ thẳng tay ra, dùng sự đoán phạt nặng mà chuộc các ngươi.”
Kỳ này là Chúa biểu ông Môi-se phải nói với dân Y-sơ-ra-ên như vậy: “Giê-hô-va! Giê-hô-va! Đấng giải phóng ngươi ra khỏi làm nô lệ.”
Ngày hôm nay, chúng ta biết rằng danh Giê-hô-va là Đấng giải cứu, giải phóng chúng ta ra khỏi làm:
Nô lệ cho tội lỗi của chúng ta.
Nô lệ cho xác thịt.
Nô lệ cho cái tôn giáo, cho nhà thờ.
Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của tôi, xin nghe lời cầu xin của tôi, giải cứu tôi ra khỏi những cái ách nô lệ của tội lỗi, của ma quỷ, của tất cả những cái sự làm nô lệ.
Chúng ta nhờ danh Đức Giê-hô-va. Hôm nay Chúa bày tỏ lại: “Đức Giê-hô-va. Ta là Đức Giê-hô-va. Ta sẽ dắt các ngươi vào xứ mà ta đã thề ban cho Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. Và các xứ đó, các ngươi sẽ làm cơ nghiệp.” Ngày hôm nay, chúng ta cũng xin Đức Chúa, và danh của Đức Giê-hô-va – danh của Đức Giê-hô-va đã giải phóng dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi làm nô lệ cho vua Pha-ra-ôn thế nào – thì danh Đức Giê-hô-va sẽ giải phóng chúng ta ra khỏi cái ách nô lệ cho tội lỗi, cho xác thịt, cho những cái gì thuộc về thế gian, và đem chúng ta vào đất hứa.
Chúa hứa: “Ta sẽ ban cho cái xứ mà Ta đã thề ban cho tổ phụ các ngươi.” Chúa cũng đã thề với chúng ta. Ngày hôm nay, Ngài sẽ ban phước cho chúng ta.
Chúng ta đi tới đâu là phước đi tới đó, của những người đã làm, chúng ta giàu và chúng ta hưởng.
Đó là Đức Giê-hô-va. Lần đầu tiên Chúa mới nói:
“Ta…” Lần đầu tiên ta tỏ danh Đức Giê-hô-va cho dân Y-sơ-ra-ên.
Ngày hôm nay, chúng ta cũng kêu đến, kêu cầu đến danh Đức Giê-hô-va. Danh Đức Giê-hô-va đã giải cứu dân Y-sơ-ra-ên thế nào, thì xin Ngài giải phóng con khỏi cái ách của sự nghèo khổ, đói kém, bệnh tật, nô lệ cho thế gian — để cho con được sống như nước Thiên Đàng trên thế gian này.
Ngài sẽ đem chúng ta đi vào đất hứa.
Đất hứa của chúng ta là như là Thiên Đàng trên trần gian này trước.
Ai chưa được hưởng nước Thiên Đàng trần gian thì cũng chưa có được hưởng nước Thiên Đàng ở trên Thiên Đàng thật sự, các bạn.
Khi chúng ta sống ở trong làm nô lệ cho tội lỗi, chúng ta sống làm nô lệ cho bệnh tật, đau ốm, túng thiếu, nghèo khổ — là chúng ta sống trong địa ngục trần gian rồi.
Chúng ta không thể nào hưởng nước Thiên Đàng được khi chúng ta chưa hưởng nước Thiên Đàng trần gian trên trái đất này.
Chúng ta phải kêu xin:
“Chúa ơi, xin Chúa giải phóng Đức Giê-hô-va! Giải phóng con ra khỏi cái ách nô lệ cho tất cả những cái tài chánh khó khăn. Cái sự làm nô lệ cho đồng tiền, chạy theo đồng tiền là nô lệ cho đồng tiền.
Chạy theo thế gian là làm nô lệ cho thế gian.
Chạy theo cái gì là nô lệ cho cái đó.
Con muốn được mở tất cả những sự trói buộc và được tự do hoàn toàn trong Thánh Linh.”
Các bạn có làm được hay không?
Các bạn phải đầu phục Chúa hoàn toàn. Không làm nô lệ cho một cái gì hết, chỉ một mình Chúa. Con muốn làm một nô lệ cho chỉ một mình Chúa mà thôi. Chúa sẽ giải phóng cho chúng ta ra khỏi tất cả những sự trói buộc của thế gian. Chúng ta cảm nhận được một sự đổi mới và một sự tự do hoàn toàn. Và Chúa hứa cái gì, Chúa làm cái đó. Chúa hứa chúng ta sẽ được phước hạnh, đời sống của chúng ta sẽ được phước khi đi ra, được phước khi đi vào. Cái giỏ của chúng ta luôn luôn đầy, không có đói, không có thiếu thốn. Xin Chúa cho chúng ta biết nhớ lời hứa của Chúa. Cho dân Y-sơ-ra-ên thế nào thì Chúa sẽ hứa với chúng ta thế ấy. Vì chúng ta là những người được ghép vào dân Y-sơ-ra-ên bởi Đức Chúa Giê-xu Christ.
Chúng ta chấp nhận Chúa Giê-xu Christ làm Cứu Chúa của chúng ta, là chúng ta được ghép vào làm con của Đức Chúa Trời, là dân tuyển chọn, dân Y-sơ-ra-ên được ghép vào. Chúa không có coi chúng ta là người dưng nữa, nhưng Chúa coi chúng ta là dân tộc tuyển chọn của Chúa. Chúng ta phải cố gắng và phải ra khỏi những sự bắt bớ của người đời. Họ dèm chê, họ nói: “Chúa ơi, tại sao mà từ ngày con theo Chúa tới giờ người ta ghét con? Khổ sở quá, Chúa ơi! Không ai thương con như ngày trước nữa. Mày làm ra mùi hôi hám trước mặt bà con dòng họ của mày đó. Hồi xưa tới giờ nhà của tao là thờ cúng ông bà. Bây giờ mày theo cái thằng Chúa Giê-xu. Giê-xu nào tao không thấy. Nhưng mà này, mày là cái mùi hôi hám cho cả dòng họ, gia đình. Chửi tối ngày!”
Các bạn ơi, dân tộc của Chúa đây mà còn chửi Môi-se và A-rôn. Chúng ta là những người con trong gia đình. Chúng ta đã theo gia đình, cái tôn giáo, cái đạo Phật – cái đạo của gia đình bao nhiêu đời. Chúng ta bỏ, chúng ta theo Chúa, là họ coi chúng ta là một cái đồ dơ bẩn, một cái đồ hôi hám. Chúng ta có chịu nổi hay không? Nhưng chúng ta phải đi đến với Chúa, và nói: “Chúa ơi, xin Chúa giải phóng con, giải phóng gia đình của con nữa! Làm sao để cho con có được quyền uy của Chúa? Làm sao để cho họ thấy rằng có Đức Chúa Trời phù hộ con?”
Chúa sẽ làm việc, các bạn. Ngày nào mà các bạn có trong tay một đống tiền, là cả gia đình của các bạn chạy theo. Chúa nói với tôi như vậy. Tôi đã theo Chúa 14 năm nay, gia đình xỉ nhục. Tất cả là đạo dòng ba đời. Dòng họ bên nội, bên ngoại, toàn là dòng dõi đạo Tin Lành ba đời. Chúa nói: “Chúa ơi, Chúa yêu con mà không có ai trong dòng họ con. Những người ngoài mà người ta… con giúp người ta được.”
Những người dòng họ của con là những người xỉ nhục con. Họ nói con theo tà giáo, theo bẫy quỷ, theo bậy bạ. Chúa nói: “Ta sẽ làm công việc của ta, giống hệt y như Môi-se. Ngừơi sẽ dẫn dân Y-sơ-ra-ên đi vào Đất Hứa thế nào, thì ta cũng dẫn con đi vào Đất Hứa thế ấy. Và khi trong tay của con có đầy tài chánh, tiền bạc, một tiếng nói nhỏ nhẹ của con là người ta nghe. Người ta sẽ chạy theo con. Vì họ đang đói khổ. Họ ỷ lại họ có tiền. Bây giờ nó mất hết trơn. Đúng thời điểm là không còn có tài chánh trong tay nữa. Tất cả đều nghèo đói.”
Giống như Giô-sép vậy. Giô-sép là một người bị anh em ruồng bỏ, bắt bán cho làm nô lệ. Mà bây giờ Giô-sép có tiền, thì cả anh em chạy theo. Rồi họ sẽ ăn năn, hối hận. Họ sẽ xin lỗi mình, sợ mình giận họ nữa chứ. Sợ mình không có cho tiền họ nữa chứ. Họ nghĩ theo cái tính xác thịt của họ, các bạn. Chúng ta có tha thứ tội cho họ giống như Giô-sép tha thứ tội cho họ hay không?
Chúng ta đã là những người được lựa chọn để làm một Giô-sép cho Chúa. Vừa làm Giô-sép, mà vừa làm Môi-se. Chúa đã gọi tôi bằng tên Môi-se, rồi tên Giô-sép. Tôi nói: “Chúa ơi, con làm gì mà con, một người đàn bà…?” Chúa nói: “Không phải một mình con, mà cả những người theo con. Những người nào mà nghe theo cái tiếng gọi của ta mà tín nhiệm con, sẽ là những Giô-sép và sẽ là những Môi-se. Không phải một mình con.”
Lúc đó tôi mới là… mở con mắt to ra. Ôi! Con sẽ làm, viết bài lên và nói cho mọi người biết. Những người nào mà được kêu gọi sẽ đọc những cái lời này, và họ tin, họ sẽ được làm giống con mà làm trỗi hơn con nữa. Lạ lùng quá, các bạn! Tôi là một cái người không có ra chi. Ngày hôm nay, tôi cũng không có muốn cho mọi người biết tên họ của mình. Tôi phải trốn.
Các bạn nào mà nghe theo tôi, mà được Chúa chọn, thì các bạn sẽ trương mặt ra. Và các bạn sẽ làm trỗi hơn tôi. Các bạn còn trẻ. Tôi là cái người già. Tôi là một cái người gọi là người “coach”. Những cái người nào mà danh tiếng, đi đấu, đi Olympic, đi tranh đấu, là những cái người đó họ đưa mặt ra. Nhưng mà phía sau lưng họ có những người “coach” của họ đẩy họ ra. Không ai biết mặt cái người “coach” là cái người như thế nào, và mặt mũi của người “coach” ra sao. Nhưng họ thấy một cái người này quá tuyệt vời. Những người đó có những người “coach” phía sau lưng rất là tuyệt vời.
Chúa mới nói tôi: “Con đã già. Con phải dùng cái tiếng nói của con để mà làm nhiều người trẻ đứng lên để làm công việc của ta.” Tiếng nói trong đồng vắng, trong sa mạc, không cần đưa mặt lên cho mọi người biết. Chỉ thu cái lời nói, và chỉ nói tiên tri. Ai thuộc về ta thì nghe. Ai không thuộc về ta thì không nghe, mà phun nước miếng vào mặt con.
Tôi phải làm y như vậy, các bạn. Không có ai mà muốn mình không được danh tiếng. Không có ai mà không muốn khoe cái mặt mình ra trên Facebook, trên Mass Media để cho người ta thấy mặt mình, để được có tiền, để làm được những cái việc lớn lao, cho người ta kính nể mình. Chúa nói: “Ngươi không được quyền làm tất cả. Ngươi chỉ là một cái tiếng nói và những cái lời viết.”
Xin Chúa thương xót cho chúng ta, để chúng ta học hỏi và biết rằng những cái lời này có phải là đến từ Chúa hay là đến từ tôi. Các bạn có quyền hỏi Thánh Linh của Chúa.
Nếu các bạn tin thì các bạn được hưởng, các bạn không tin thì các bạn không hưởng chi hết. Chúa đã nói như vậy. Bởi đức tin, ngươi nhận được. Ngươi không có đức tin, ngươi không có chi hết.
Hôm nay, tôi có đọc cái bài của ông Wolverine. Ông nói không phải những người nào mà mua những cái bond của tôi mà nhận được tiền đâu, nghe các bạn. Tùy theo tấm lòng của các bạn, và tùy theo cái đức tin của các bạn, và tùy theo cái vibration, cái nguồn điện lực của các bạn. Có tiền hay không có tiền là tùy theo bạn, chứ không phải là mỗi người đều được lãnh tiền hết.
Ông nói như vậy. Tôi chỉ cảnh báo cho các bạn là: sẵn lòng tìm kiếm Chúa và sẵn lòng, sẵn sàng thì tiền sẽ đổ xuống. Không sẵn sàng, bạn đang nắm tay lại, tiền nó đổ, nó cũng rớt ra ngoài hết. Ông đã nói cảnh báo cho mọi người. Tôi nói một cái cảnh báo cuối cùng là: không phải nhiều người được có tiền đâu. Xin Chúa thương xót.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa, sự cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con nói lời tiên tri đến từ Thánh Linh của Ngài, cho chúng con biết sẵn sàng chờ đợi sự phước hạnh mà Ngài sẽ đổ trên cho chúng con. Mặc chúng con không làm theo ý riêng của chúng con, chúng con bằng lòng dâng cả cuộc đời của chúng con cho Chúa.
Dầu vinh, dầu nhục, dầu giàu, dầu nghèo, chúng con vẫn một lòng theo Cha mà thôi. Cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin của chúng con trong tay của Cha, trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
