
XUẤT Ê-DÍP TÔ-KÝ 3-4:
Xuất Ê-díp-tô Ký 3
Đức Chúa Trời hiện ra cùng Môi-se trong bụi gai cháy
1Vả, Môi-se chăn bầy chiên cho Giê-trô, ông gia mình, là thầy tế-lễ tại xứ Ma-đi-an; dẫn bầy chiên qua phía bên kia đồng vắng, đến núi của Đức Chúa Trời, là núi Hô-rếp. 2Thiên-sứ của Đức Giê-hô-va hiện ra cùng người trong ngọn lửa, giữa bụi gai kia. Người nhìn thấy cả bụi gai đương cháy, nhưng không hề tàn. 3Môi-se bèn nói rằng: Ta hãy tẽ bước lại đặng xem sự lạ lớn nầy, vì cớ sao bụi gai chẳng tàn chút nào. 4Đức Giê-hô-va thấy người tẽ bước lại xem, Đức Chúa Trời bèn ở giữa bụi gai gọi rằng: Hỡi Môi-se, hỡi Môi-se! Người thưa rằng: Có tôi đây! 5Đức Chúa Trời phán rằng: Chớ lại gần chốn nầy. Hãy cởi giày ngươi ra, vì chỗ ngươi đương đứng là đất thánh. 6Rồi Ngài lại nói: Ta là Đức Chúa Trời của tổ-phụ ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Môi-se liền che mặt, vì sợ nhìn đến Đức Chúa Trời.
7Đức Giê-hô-va phán rằng: Ta đã thấy rõ-ràng sự cực-khổ của dân ta tại xứ Ê-díp-tô, và có nghe thấu tiếng kêu-rêu vì cớ người đốc-công của nó; phải, ta biết được nỗi đau-đớn của nó. 8Ta ngự xuống đặng cứu dân nầy khỏi tay người Ê-díp-tô, dẫn từ xứ ấy lên đến một xứ kia đẹp-đẽ và rộng-rãi, đượm sữa và mật, tức là nơi dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít ở. 9Nầy, tiếng kêu-rêu của dân Y-sơ-ra-ên thấu đến ta, và ta đã thấy dân Ê-díp-tô hà-hiếp chúng nó thể nào; 10vậy bây giờ, hãy lại đây, đặng ta sai ngươi đi đến Pha-ra-ôn, để dắt dân ta, là dân Y-sơ-ra-ên, ra khỏi xứ Ê-díp-tô.
11Môi-se bèn thưa rằng: Tôi là ai, dám đi đến Pha-ra-ôn, đặng dắt dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô? 12Đức Chúa Trời phán rằng: Ta sẽ ở cùng ngươi; nầy là điều làm dấu cho ngươi biết rằng ta đã sai ngươi đi: Khi ngươi dắt dân-sự ra khỏi xứ Ê-díp-tô rồi, thì các ngươi sẽ phụng-sự Đức Chúa Trời tại trên núi nầy.
13Môi-se thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Nầy, tôi sẽ đi đến dân Y-sơ-ra-ên, nói cùng họ rằng: Đức Chúa Trời của tổ-phụ các ngươi sai ta đến cùng các ngươi; nhưng nếu họ hỏi: Tên Ngài là chi? thì tôi nói với họ làm sao? 14Đức Chúa Trời phán rằng: Ta là Đấng tự-hữu hằng-hữu ; rồi Ngài lại rằng: Hãy nói cho dân Y-sơ-ra-ên như vầy: Đấng Tự-hữu đã sai ta đến cùng các ngươi.
Môi-se phụng-mạng đi đến dân Y-sơ-ra-ên và Pha-ra-ôn
15Đức Chúa Trời lại phán cùng Môi-se rằng: Ngươi sẽ nói cho dân Y-sơ-ra-ên như vầy: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của tổ-phụ các ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, sai ta đến cùng các ngươi. Ấy đó là danh đời đời của ta, ấy sẽ là kỷ-niệm của ta trải qua các đời.
16Hãy đi, hội-hiệp các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên, mà nói cùng họ rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của tổ-phụ các ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, đã hiện ra cùng ta mà phán rằng: Thật vậy, ta đã thăm-viếng các ngươi, thấy điều họ đãi các ngươi tại xứ Ê-díp-tô; 17nên ta đã phán rằng: Ta sẽ rút các ngươi ra khỏi cảnh khổ tại xứ Ê-díp-tô, đặng đem lên xứ của dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít, tức là một xứ đượm sữa và mật. 18Dân-sự sẽ vâng theo lời ngươi; vậy, ngươi và các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên hãy đi yết-kiến vua xứ Ê-díp-tô mà tâu rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ, đã hiện ra cùng chúng tôi. Vậy bây giờ, xin để cho chúng tôi đi đến nơi đồng vắng, cách chừng ba ngày đường, đặng dâng của-lễ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi. 19Vả, ta biết rằng dẫu lấy quyền-lực ép-buộc vua Ê-díp-tô, thì người cũng chẳng bao giờ cho các ngươi đi! 20Nhưng ta sẽ giơ tay ra hành xứ Ê-díp-tô bằng các phép lạ ta làm giữa xứ đó, sau rồi họ sẽ cho các ngươi đi. 21Ta sẽ làm cho dân nầy được ơn trước mắt người Ê-díp-tô; vậy, khi nào các ngươi ra đi, thì sẽ chẳng đi ra tay không; 22nhưng mỗi người đàn-bà sẽ hỏi xin người nữ lân-cận, cùng kẻ ở tạm nhà mình những đồ bằng vàng, bằng bạc và quần-áo, mặc lấy cho con trai con gái mình. Các ngươi sẽ lột trần dân Ê-díp-tô là như vậy.
Xuất Ê-díp-tô Ký 4
Đức Chúa Trời làm phép lạ cho Môi-se xem
1Môi-se thưa rằng: Nhưng dân đó sẽ chẳng tin và chẳng vâng lời tôi, vì sẽ nói rằng: Đức Giê-hô-va chẳng có hiện ra cùng ngươi đâu. 2Đức Giê-hô-va phán rằng: Trong tay ngươi cầm vật chi? Thưa rằng: Một cây gậy. 3Phán rằng: Hãy ném xuống đất đi. Người bèn ném xuống đất, gậy hóa ra một con rắn; Môi-se chạy trốn nó. 4Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi ra nắm đuôi nó. Người giơ tay ra nắm, thì nó hoàn lại cây gậy trong tay. 5Đức Giê-hô-va phán rằng: Ấy để cho chúng nó tin rằng Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của tổ-phụ mình, là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, đã hiện ra cùng ngươi.
6Đức Giê-hô-va lại phán rằng: Hãy đặt tay ngươi vào lòng. Người liền đặt vào, rồi lấy ra. Nầy, tay người nổi phung trắng như tuyết. 7Đoạn, Ngài phán rằng: Hãy đặt tay ngươi vào lòng lại; người bèn đặt vào, rồi lấy ra. Kìa, tay trở lại như thịt mình. 8Lại phán: Nếu khi nào dân đó chẳng tin ngươi và chẳng vâng theo tiếng của dấu thứ nhứt, thì sẽ tin theo tiếng của dấu thứ nhì. 9Vả lại, nếu dân chẳng tin cả hai dấu nầy, và không vâng theo lời ngươi, thì hãy lấy nước dưới sông mà làm tràn ngập trên mặt đất; nước mà ngươi đã lấy dưới sông lên đó, sẽ thành máu trên mặt đất vậy.
Đức Chúa Trời cho A-rôn anh Môi-se phụ theo người
10Môi-se thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Ôi! lạy Chúa, từ hôm qua, hôm kia, hay là từ lúc Chúa phán dạy kẻ tôi-tớ Chúa, tôi vẫn chẳng phải một tay nói giỏi, vì miệng và lưỡi tôi hay ngập-ngừng. 11Đức Giê-hô-va bèn phán rằng: Ai tạo miệng loài người ra? hay là ai đã làm câm, làm điếc, làm sáng, làm mờ? Có phải ta là Đức Giê-hô-va chăng? 12Vậy bây giờ, hãy đi; ta sẽ ở cùng miệng ngươi và dạy ngươi những lời phải nói. 13Môi-se thưa rằng: Ôi! lạy Chúa, Chúa muốn sai ai đi, thì sai. 14Đức Giê-hô-va bèn nổi giận cùng Môi-se mà phán rằng: Có phải A-rôn, người Lê-vi, là anh ngươi chăng? Ta biết người đó có tài nói giỏi, và kìa, người đương đi đến đón ngươi kia; khi thấy ngươi, chắc sẽ vui-mừng trong lòng. 15Vậy ngươi hãy nói cùng người, và sắp-để những lời trong miệng người. Khi hai ngươi nói, ta sẽ ở cùng miệng ngươi và miệng anh ngươi, dạy các ngươi những điều gì phải làm. 16Ấy là người đó sẽ nói cùng dân-sự thế cho ngươi, dùng làm miệng ngươi, còn ngươi sẽ dường như Đức Chúa Trời cho người vậy. 17Ngươi hãy cầm lấy gậy nầy nơi tay, để dùng làm các dấu lạ.
Môi-se từ-giã Giê-trô, ông gia mình
18Môi-se bèn đi, trở về Giê-trô, ông gia mình, mà thưa rằng: Xin cha hãy cho tôi trở về nơi anh em tôi tại xứ Ê-díp-tô, đặng thăm thử họ còn sống chăng. Giê-trô bèn nói cùng Môi-se rằng: Con hãy đi bình-yên.
19Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Môi-se tại Ma-đi-an rằng: Hãy trở về xứ Ê-díp-tô, vì mấy người tìm giết ngươi đã chết hết rồi. 20Môi-se bèn đỡ vợ và con mình lên lưng lừa, trở về xứ Ê-díp-tô. Người cũng cầm cây gậy của Đức Chúa Trời theo trong tay. 21Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Khi trở về xứ Ê-díp-tô, hãy cẩn-thận về các dấu lạ của ta đã giao nơi tay ngươi mà làm trước mặt Pha-ra-ôn; nhưng ta sẽ khiến người cứng lòng chẳng cho dân-sự đi. 22Vậy, ngươi phải tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Đức Giê-hô-va có phán như vầy: Y-sơ-ra-ên là con ta, tức trưởng-nam ta, 23nên ta có phán cùng ngươi rằng: Hãy cho con ta đi, để nó phụng-sự ta, mà ngươi đã từ-chối không cho nó đi. Nầy, ta sẽ giết con trai ngươi, là con trưởng-nam của ngươi.
Môi-se làm lễ cắt bì cho con trai mình
24Vả, đương khi đi đường, Đức Giê-hô-va hiện ra trước mặt Môi-se nơi nhà quán, và kiếm thế giết người đi. 25Sê-phô-ra lấy con dao bằng đá, cắt dương-bì của con mình, và quăng dưới chân Môi-se, mà nói rằng: Thật, chàng là huyết-lang cho tôi! 26Đức Giê-hô-va tha chồng; nàng bèn nói rằng: Huyết-lang! là vì cớ phép cắt-bì.
Đức Chúa Trời sai A-rôn đón-rước Môi-se
27Đức Giê-hô-va phán cùng A-rôn rằng: Hãy đi đến đồng vắng, đón-rước Môi-se. A-rôn bèn đi, gặp Môi-se tại núi của Đức Chúa Trời, và hôn người. 28Môi-se thuật lại cho A-rôn mọi lời của Đức Giê-hô-va sai mình truyền, và các dấu lạ mà Ngài đã dạy mình làm. 29Vậy, Môi-se đi cùng A-rôn, nhóm lại các trưởng-lão dân Y-sơ-ra-ên. 30A-rôn bèn thuật hết các lời của Đức Giê-hô-va đã phán cùng Môi-se, và làm những dấu lạ trước mặt dân-sự. 31Chúng bèn tin, hiểu rằng Đức Giê-hô-va đã thăm-viếng dân Y-sơ-ra-ên, và thấy điều cực-khổ của mình; chúng bèn cúi đầu và thờ-lạy.
Cảm ơn Chúa. Bữa nay chúng ta thấy cái bài học là Chúa bắt đầu gọi Môi-se đi ra để bước vào một cái chức vụ rất là lớn lao. Khi mà Đức Chúa Trời kêu gọi người nào thì người đó rất là sợ, các bạn ơi. Không có phải là người nào cũng tự nguyện mà đi làm công việc của Chúa đâu.
Những người mà tự đi tìm rồi tự muốn đi lên, tự tôn mình làm này kia là… rất là khó. Không phải là những người Chúa chọn. Chúa chọn là Chúa huấn luyện không biết bao nhiêu năm rồi. Chúa kêu đi mà cứ sợ, cứ tránh, cứ chạy trốn.
Họ là những cái người không có dám đương đầu với kẻ địch. Nhưng mà Đức Chúa Trời khiến họ phải thay đổi để mà làm được những công việc lớn lao cho Đức Chúa Trời. Mỗi người chúng ta cũng có cái tánh xác thịt giống nhau: nhút nhát, sợ sệt, không dám đi đưa cái mặt mình ra.
Sợ lắm các bạn ơi, muốn trốn. Con người có tội là muốn trốn tránh người khác. Không có dám đưa mặt mình ra để mà chịu đạn. Đi làm công việc Chúa là chịu đạn, bị tấn công, chịu tất cả những sự phỉ báng của những người xung quanh.
Những người nào mà đi ra hầu việc Chúa mà muốn làm thầy người khác, không có bị ai phá hoại, là những người có cái tánh kiêu ngạo và có thể là không phải là những tiên tri thật của Chúa.
Chúng ta nhìn thấy Môi-se, Chúa đã hiện đến với người, nhưng mà ông rất là sợ. Chúa kêu cởi giày ra, vì chỗ ngươi đứng là đất thánh. Ông hoảng hốt, ông thấy cái bụi gai nó cháy hoài mà sao nó không tàn. Ông lấy làm lạ, chạy lên gần để xem. Chúa muốn làm như vậy để cho ông thấy được Đức Chúa Trời đang sống, chứ không phải một Đức Chúa Trời chết.
Ngài làm những cái dấu kỳ phép lạ để cho mình thấy rằng Ngài là Đấng sống. Ngài nói: “Ta là Đức Chúa Trời của tổ phụ ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp.”
Chúng ta phải phân biệt các thần. Không phải là người nói “God, God”, “Jesus, Jesus” là người đó là thật. Không phải. Chúng ta phải biết phân biệt các thần. Mỗi lần chúng ta gọi: “Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp” là Đức Chúa Trời của tôi.
Còn trong danh Chúa Giê-xu, trong danh Đức Chúa Giê-xu người Na-xa-rét. Bây giờ có nhiều cái “copy” lắm, các bạn ơi, thành ra chúng ta phải cẩn thận và đề cao cảnh giác.
Chúa muốn dạy chúng ta là phải nói về Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa, Đấng Tự Hữu Hằng Hữu. Có nghĩa là tự nhiên mà có. Dân sự sẽ hỏi: “Đức Chúa Trời của ông là ai? Là gì?” – Đức Chúa Trời của tôi là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu. Tự nhiên mà có. Không ai tạo dựng ra Đức Chúa Trời của tôi. Còn mấy cái “Đức Chúa Trời” khác là Đức Chúa Trời giả. Bây giờ con quỷ Sa-tan được tạo dựng bởi Đức Chúa Trời, nó kêu nó là “God”, nó cũng tự xưng là “Đức Chúa Trời”. Nhưng mà đó là Đức Chúa Trời giả, được tạo dựng ra bởi Đức Chúa Trời là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu.
Chúng ta đi truyền giáo, chúng ta phải biết phân biệt các thần. Tại bây giờ thần giả rất là nhiều. Thần giả có cả trăm, cả ngàn. Thần thiệt chỉ có một. Đức Chúa Trời là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu của tôi, tự nhiên mà có, Ngài sai tôi đi ra đây.
Và Đức Chúa Trời đã chọn, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, của Y-sác và của Gia-cốp, sai ta đi làm công việc. Nhưng mà sai ngươi đi trong tay có cái gì? Đức Chúa Trời phải cho cái người đó những cái dấu kỳ phép lạ để mà làm được những công việc của Đức Chúa Trời.
Ai mà được chọn mà không có làm được những dấu kỳ phép lạ của Đức Chúa Trời là những người đó có thể là đồ giả. Phải biết phân biệt các thần.
Chúa mới nói: “Ngươi hãy lấy cây gậy.” Chúa cho cây gậy, mà cây gậy đó là con rắn. Con rắn này là con rắn đời xưa, nó tượng trưng cho con rắn mà nó đến cám dỗ ông A-đam với bà Ê-va phạm tội từ thuở ban đầu.
Tại sao Chúa lại cho ông Môi-se một cây gậy, mà cái gậy đó là con rắn? Ông hoảng sợ. Thì Chúa cho ông một con rắn. Ai mà thấy rắn mà không sợ. Chúa Trời tạo con người, rồi bây giờ thấy rắn là sợ. Nó là con quỷ.
Chúa biểu phải đưa tay ngươi ra nắm cái đuôi của nó. Thì ông không còn sợ nữa. Chúa biểu thì ông phải làm thôi. Không vâng lời là đâu có được. Ông nắm cái đuôi nó, thì nó trở lại cây gậy bình thường.
Tượng trưng rằng Đức Chúa Trời bắt đầu cho loài người có uy quyền trên loài quỷ Sa-tan. Nó phải sợ mình. Bắt đầu, lần đầu tiên mà Chúa ban cho Môi-se một uy quyền trên loài rắn là loài quỷ dữ.
Chúa thấy dân sự khổ quá khổ rồi. Cho nên Ngài nghe tiếng kêu cầu đến thấu Đức Chúa Trời. Ngài động lòng thương xót dân của Ngài. Khi mà họ hạ mình xuống, họ kêu cầu với Đức Chúa Trời, thì Chúa nghe.
Dân Y-sơ-ra-ên làm nô lệ quá nhiều, làm cực khổ, cho nên tiếng kêu của họ thấu đến Đức Chúa Trời. Cho nên Chúa chọn một người tên là Môi-se, trong dòng người Lê-vi.
Nhưng mà ông cứ trốn, cứ trốn. Chúa đã cho ông biết rằng mình được quyền trên quỷ Sa-tan, loài rắn. Ông cầm cái cây gậy, nó thành ra rắn, rồi ông nắm cái đuôi thì nó lại trở về cây gậy. Ông biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng đầy quyền năng.
Rồi một cái phép lạ nữa: Chúa biểu đặt tay vào lòng ngươi đi, thì cái tay của ông mắc bệnh phung, trắng như tuyết. Ông sợ quá. Chúa biểu đặt tay lại, thì cái tay liền trở lại như thường.
Cái bệnh phung là cái bệnh người ta gớm ghê lắm, không có trị được. Nhưng mà cái bệnh đó là Đức Chúa Trời làm cho ông Pha-ra-ôn và Môi-se thấy như vậy.
Rồi Chúa mới làm một cái phép lạ nữa: nếu ngươi lấy nước dưới sông mà đổ trên mặt đất, thì nước đó sẽ hóa thành máu. Rất là ghê. Ba cái phép lạ này Chúa làm để cho Môi-se xem, biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng hằng sống. Ngài ban cho ông những dấu kỳ và phép lạ.
Chúa đã nói: “Ta sẽ ban cho ngươi dấu kỳ phép lạ để ngươi làm giữa xứ đó. Rồi trước sau gì Pha-ra-ôn cũng cho ngươi đi hết. Đừng có sợ.”
Ông rất là sợ sệt, muốn chạy trốn. Ông cãi với Chúa, lý luận, biện luận, muốn chạy trốn hoài: “Tôi không có nói được. Miệng tôi, lưỡi tôi ngập ngừng. Tôi nói cà lăm trớt rồi. Làm sao tôi nói được với ông vua Pha-ra-ôn đây? Ông khinh khi, ông đuổi tôi rồi sao?”
Mà thiệt, Chúa chọn một người không biết ăn nói, các bạn. Chứ không phải ông nói dối. Ông biện luận mà đúng. Cho nên Chúa mới nói: “Ta biết, ngươi có một người anh lớn là A-rôn. Ông này ăn nói giỏi lắm. Ta sẽ dùng ông làm cái miệng cho ngươi. Còn ngươi sẽ là đại diện cho Ta.”
Chúa cũng không từ chối ông. Khi Chúa đã chọn người nào, Chúa chọn cho đến cuối cùng, không có để người đó chạy thoát Chúa được.
Các bạn ơi, có một số người được Chúa chọn rồi họ cứ chạy trốn Chúa, chạy trốn Chúa. Càng trốn, càng bị hoạn nạn. Phải chịu đầu hàng thôi. Đầu hàng rồi đi làm công việc, rồi sẽ thấy công việc của Đức Chúa Trời mở mang bờ cõi vương quốc của Đức Chúa Trời.
Chúa đã thương xót và theo dõi người đó từ hồi còn nhỏ cho đến khi Chúa dùng. Khi mà chúng ta thấy rằng chúng ta là những người được chọn rồi, chúng ta không thể nào chạy trốn được. Phải đầu hàng vô điều kiện và đi làm công việc của Đức Chúa Trời.
Ngài sẽ ban phước cho chúng ta. Ngài sẽ gìn giữ chúng ta. Và Ngài sẽ cho chúng ta có những quyền để làm công việc của Đức Chúa Trời.
Môi-se phải đi về quê của mình. Chúa biểu: “Ngươi phải đi về nơi ngươi ở đó.” Ông cũng bắt đầu run run và phải xin ông già vợ cho vợ con mình đi mới được. Chứ bây giờ ông không còn là một người độc thân nữa, bây giờ là một người cha có trách nhiệm với gia đình.
Xin ông già vợ cho phép, rồi vợ con hãy đi bình an. Môi-se trở về xứ. Và Đức Chúa Trời phán: “Ta sẽ khiến cho dân sự cứng lòng, chẳng cho ngươi đi.”
Đức Chúa Trời làm như vậy để cho cả dân sự thấy được Đức Chúa Trời. Bởi vì hồi đó tới giờ dân sự Chúa bị làm nô lệ, không biết Đức Chúa Trời của mình là ai nữa. Họ đã quên mất.
Cho nên Chúa khiến cho Pha-ra-ôn cứng lòng, để mà cả dân sự, cả xứ Ê-díp-tô, và cả những người Hê-bơ-rơ – dân tộc của Chúa – thấy được những dấu kỳ phép lạ này, để họ chứng kiến rằng Đức Chúa Trời đã chọn họ để giải cứu họ về xứ của mình.
Khi ông đi đường, thì Đức Chúa Trời hiện ra và tìm cách giết ông đi. Vì Ngài phán: “Y-sơ-ra-ên là con Ta, tức là trưởng nam Ta. Hãy cho con Ta đi, để nó phụng sự Ta. Nhưng ngươi đã từ chối không cho nó đi. Này, Ta sẽ giết con trai ngươi, tức là con trưởng nam của ngươi.”
Ông không cho con trưởng nam của ông đi, mà con trưởng nam của ông không có cắt bì nữa. Cho nên bà vợ biết cái lỗi của ông. Bà vợ phải lấy dao bằng đá cắt bì con của mình, quăng dưới chân Môi-se mà nói rằng: “Thật, chàng là quyết lan cho tôi.” Đức Giê-hô-va tha cho chồng nàng và nói rằng: “Huyết lan là vì cớ phép cắt bì.”
Đức Chúa Trời muốn cho dân Y-sơ-ra-ên là phải cắt bì. Nhưng họ quên, đẻ ra một đứa con trai ra rồi mà không cắt bì, cho nên Đức Chúa Trời nổi giận.
Đức Chúa Trời sai A-rôn với Môi-se đi làm công việc của Chúa, chứ không phải Môi-se đi một mình nữa. Tại vì một người không dám mở miệng ra thì không có đức tin. Lúc này ông chưa có đức tin, cho nên ông mới vừa được kêu gọi. Ông còn sợ, cho nên Chúa mới sai hai anh em cùng đi. Chúa phán: “Ngươi nhút nhát thì Ta sai hai đứa đi.” Người anh lớn là A-rôn. Cho nên, ông đi với đức tin, bằng lòng, không còn sợ sệt nữa.
Bắt đầu từ hôm nay, ông là một con người mới. Bằng lòng Chúa sai mình đi thì mình phải đi, đem vợ con mình đi, và đặt tất cả trong tay Chúa. Chết chết, sống sống, tôi cũng phải đi, không sợ nữa. Các bạn thấy đó, các bạn có bằng lòng, khi Chúa sai chúng ta đi làm điều gì, chúng ta có còn chạy trốn Chúa nữa hay không?
Chúa cần rất nhiều Môi-se trong thời kỳ cuối cùng này, những Môi-se đi cứu dân Ngài ra khỏi làm nô lệ cho vua Pha-ra-ôn. Chúa cũng đã kêu gọi tôi dẫn dân Y-sơ-ra-ên, dân của Chúa, ra khỏi làm nô lệ cho “nhà thờ” ngày hôm nay. Nhà thờ đó chỉ là nơi sinh hoạt xã hội, không còn có mặt của Thánh Linh Đức Chúa Trời nữa.
Họ tổ chức tiệc tùng ăn uống phủ phê, làm sao cho con người ta đi nhà thờ cho đông. Nhưng Đức Chúa Trời không muốn vậy. Đức Chúa Trời nhìn thấy tấm lòng của mỗi người. Một linh hồn quý hơn cả thế gian. Chúa không cần số đông, mà Chúa cần tấm lòng con người đến thật với Ngài.
Chúa Thánh Linh đang chờ đợi mỗi tấm lòng của con người trở về. Sống giống như đứa trẻ thuở ban đầu, nhưng rồi họ lớn lên, họ bị ma quỷ cám dỗ, chạy theo thế gian, theo xác thịt, làm thỏa mãn chính mình, chứ không còn là người tâm linh nữa. Người tâm linh biến dạng, người xác thịt đầy dẫy trên mặt đất.
Chúa muốn chúng ta phải trở về nguồn cội, người mà Đức Chúa Trời đã tạo dựng – là người tâm linh. Không làm nô lệ cho tiền bạc. Không làm nô lệ cho sắc đẹp. Không làm nô lệ cho áo quần thời trang. Không làm nô lệ cho cái “tôi”. Không làm nô lệ cho tánh xác thịt. Không làm nô lệ cho xã hội xung quanh.
Làm không giống người ta thì bị cười chê, nói về Chúa thì bị cười nhạo. Nhưng chúng ta chỉ là nô lệ cho Đức Chúa Trời của chúng ta – Đấng Tạo Hóa, Tự Hữu Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp.
Chúng ta không thể đi hàng hai: vừa làm nô lệ, vừa theo Chúa, vừa theo thế gian. Đức Chúa Trời gọi đó là những người Pha-ri-si, những người hâm hẩm, vừa theo Chúa vừa theo xác thịt, vừa theo thế gian.
Đức Chúa Trời sẽ nhả chúng ta ra. Ngài đang kêu gọi một số người đi nói cho mọi người biết rằng Ngài sắp trở lại. Chúa Giê-xu sắp trở lại để rước con của Ngài về trời.
Nhưng người nào còn ôm giữ những điều thuộc về thế gian thì nó nặng, sẽ bị bỏ lại hết. Không thể nào theo Chúa Giê-xu được. Đức Chúa Trời muốn chúng ta ngày hôm nay – thời kỳ của Môi-se – trở về sống động trong thế giới hiện tại.
Chúng ta có bằng lòng làm những Môi-se cho Chúa hay không? Kéo những người ra khỏi làm nô lệ cho hội thánh, cho nhà thờ, cho tôn giáo hay không? Phải trở về làm con của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải xét lòng mình, coi chúng ta có thật sự bằng lòng theo Chúa hay không.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm tạ ơn Cha vì Ngài đã kêu gọi chúng con, và Ngài đã kêu gọi Môi-se thế nào, thì Ngài cũng kêu gọi chúng con thế ấy.
Xin cho chúng con thấy được phép lạ của Ngài trên đời sống của chúng con. Khi chúng con cầu xin những phép lạ, thì xin Ngài bày tỏ để chúng con biết vâng lời Chúa và ăn năn. Không đi hàng hai, nhưng trở về làm con của Đức Chúa Trời – Đấng Tự Hữu Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, cũng là Đức Chúa Trời của con.
Con xin vâng phục, vâng lời Ngài 100%, đi ra làm công việc mà Ngài sai, không chạy trốn nữa. Con cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin này trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
