XUẤT-Ê-DÍP-TÔ-KÝ 1-2: DÂN Y-SƠ-RA-ÊN BỊ BẮT LÀM NÔ LỆ. ĐỨC CHÚA TRỜI CHỌN VÀ CỨU SỐNG MÔI-SE TRONG VÒNG LÊ-VI

https://www.mediafire.com/file/o7nu3ftqcuuo024/Xua%25CC%2582%25CC%2581t_e%25CC%2582_dip_to%25CC%2582_ky%25CC%2581_1-2.m4a/file

XUẤT-Ê-DÍP-TÔ-KÝ 1-2: DÂN Y-SƠ-RA-ÊN BỊ BẮT LÀM NÔ LỆ. ĐỨC CHÚA TRỜI CHỌN VÀ CỨU SỐNG MÔI-SE TRONG VÒNG LÊ-VI

Xuất Ê-díp-tô Ký 1
Dân Y-sơ-ra-ên bị làm tôi-mọi tại xứ Ê-díp-tô, sau được tha ra
(Từ đoạn 1 đến 15:21)
Số dân Y-sơ-ra-ên và sự sanh-tức tại Ê-díp-tô
1Đây là tên các con trai của Y-sơ-ra-ên, mỗi người đều dẫn người nhà mình đi với Gia-cốp đến xứ Ê-díp-tô: 2Ru-bên, Si-mê-ôn, Lê-vi, và Giu-đa; 3Y-sa-ca, Sa-bu-lôn, và Bên-gia-min; 4Đan, Nép-ta-li, Gát, và A-se. 5Hết thảy những người bởi Gia-cốp sanh ra, được bảy mươi người; Giô-sép đã ở tại xứ Ê-díp-tô.
6Vả, Giô-sép và anh em người cùng mọi kẻ đồng đời đó đều chết hết. 7Con cháu Y-sơ-ra-ên thêm nhiều lạ-lùng, nẩy-nở ra, và trở nên rất cường-thạnh; cả xứ đều đầy-dẫy.
Dân Y-sơ-ra-ên bị Pha-ra-ôn ép làm công-việc cực-nhọc
8Nhưng bấy giờ tại nước Ê-díp-tô, có một vua mới lên ngôi, chẳng quen biết Giô-sép. 9Vua phán cùng dân mình rằng: Nầy, dân Y-sơ-ra-ên đông và mạnh hơn chúng ta; 10hè! ta hãy dùng chước khôn-ngoan đối cùng họ, kẻo họ thêm nhiều lên, một mai nếu có cơn chinh-chiến xảy đến, họ sẽ hiệp cùng quân nghịch đánh lại ta, và ra khỏi xứ chăng. 11Vậy, người Ê-díp-tô bèn đặt các kẻ đầu xâu để bắt dân Y-sơ-ra-ên làm xâu khó-nhọc; họ xây thành Phi-thom và Ram-se dùng làm kho-tàng cho Pha-ra-ôn. 12Nhưng người Ê-díp-tô càng bắt làm khó-nhọc chừng nào, dân Y-sơ-ra-ên càng thêm nhiều lên, và tràn ra chừng nấy. Người Ê-díp-tô bèn đem lòng ghen-ghét dân Y-sơ-ra-ên, 13bắt làm công-việc nhọc-nhằn, 14gây cho đời dân ấy nên cay-đắng, vì nỗi khổ-sở nhồi đất, làm gạch và mọi việc khác ở ngoài đồng. Các công-việc nầy người Ê-díp-tô bắt dân Y-sơ-ra-ên làm nhọc-nhằn lắm.
Pha-ra-ôn tìm cách tuyệt nòi-giống Y-sơ-ra-ên
15Vua xứ Ê-díp-tô cũng phán cùng các bà mụ của dân Hê-bơ-rơ, một người tên Siếp-ra và một người tên Phu-a, 16mà rằng: Khi các ngươi đi rước thai cho người đàn-bà Hê-bơ-rơ, hễ thấy sanh con trai, thì hãy làm cho chết đi; còn con gái, thì hãy để cho sống. 17Nhưng các bà mụ kính-sợ Đức Chúa Trời, chẳng làm theo lời vua Ê-díp-tô phán dặn, đều để cho các con trai sống hết. 18Vua xứ Ê-díp-tô bèn đòi những bà mụ mà phán rằng: Sao các ngươi làm như vậy, để cho những con trai sống? 19Các bà mụ tâu rằng: Ấy tại người đàn-bà Hê-bơ-rơ chẳng phải như người đàn-bà Ê-díp-tô; vì họ mạnh-khoẻ hơn, đã sanh-nở trước khi mụ đến. 20Đức Chúa Trời ban ơn cho những bà mụ; dân-sự gia thêm và trở nên đông-đúc. 21Ấy vậy, vì bà mụ có lòng kính-sợ Đức Chúa Trời, nên Ngài làm cho nhà họ được thạnh-vượng.
22Pha-ra-ôn bèn truyền lịnh cho cả dân mình rằng: Phàm con trai của dân Hê-bơ-rơ mới sanh, hãy liệng xuống sông; còn con gái, thì để cho sống.

Xuất Ê-díp-tô Ký 2
Môi-se sanh ra và nhờ con gái Pha-ra-ôn cứu-vớt
1Vả, có một người trong họ Lê-vi đi cưới con gái Lê-vi làm vợ. 2Nàng thọ-thai, và sanh một con trai; thấy con ngộ, nên đem đi giấu trong ba tháng. 3Nhưng giấu lâu hơn nữa không được, nàng bèn lấy một cái rương mây, trét chai và nhựa thông, rồi để đứa trẻ vào, đem thả trong đám sậy dựa mé sông. 4Người chị đứa trẻ đứng xa nơi đó đặng cho biết nó sẽ ra sao. 5Vả, bấy giờ, con gái Pha-ra-ôn xuống sông tắm, còn các con đòi đi dạo chơi trên mé sông; công-chúa thấy cái rương mây đó giữa đám sậy, bèn sai con đòi mình đi vớt lên. 6Công-chúa mở rương ra, thấy đứa trẻ, là một đứa con trai nhỏ đương khóc, bèn động lòng thương-xót mà rằng: Ấy là một đứa con của người Hê-bơ-rơ. 7Người chị đứa trẻ bèn nói cùng công-chúa rằng: Tôi phải đi kêu một người vú trong bọn đàn-bà Hê-bơ-rơ đặng cho đứa trẻ bú chớ? 8Công-chúa đáp rằng: Hãy đi đi. Người gái trẻ đó đi kêu mẹ của đứa trẻ. 9Công-chúa nói rằng: Hãy đem đứa trẻ nầy về nuôi bú cho ta; ta sẽ trả tiền công cho. Người đàn-bà ẵm đứa trẻ mà cho bú. 10Khi lớn khôn rồi, người bèn dẫn nó vào cho công-chúa, nàng nhận làm con, và đặt tên là Môi-se, vì nàng nói rằng: Ta đã vớt nó khỏi nước.
Môi-se giết một người Ê-díp-tô, rồi trốn qua xứ Ma-đi-an
11Vả, đương lúc đó, Môi-se đã lớn khôn rồi, ra đi đến cùng anh em mình, xem thấy công-việc nhọc-nhằn của họ; cũng thấy một người Ê-díp-tô đánh một người Hê-bơ-rơ trong vòng anh em mình; 12ngó quanh-quất chẳng thấy ai, bèn giết người Ê-díp-tô đem vùi trong cát. 13Qua ngày sau, Môi-se đi ra nữa, thấy hai người Hê-bơ-rơ đánh lộn, bèn nói cùng người có lỗi rằng: Sao ngươi đánh người đồng-loại mình? 14Nhưng người đó đáp rằng: Ai đặt ngươi làm vua, làm quan án cho chúng ta? Có phải muốn giết ta như đã giết người Ê-díp-tô kia chăng? Môi-se sợ, nói rằng: Chắc thật, việc nầy phải lậu rồi. 15Pha-ra-ôn hay việc đó, thì tìm giết Môi-se; nhưng người trốn đi khỏi mặt Pha-ra-ôn, dừng chân tại xứ Ma-đi-an, và ngồi gần bên một cái giếng.
16Vả, thầy tế-lễ xứ Ma-đi-an có bảy con gái; các nàng đó đến giếng xách nước đổ đầy máng đặng cho bầy chiên cha mình uống. 17Nhưng các kẻ chăn chiên đến đuổi đi; Môi-se bèn đứng dậy, binh-vực các nàng đó và cho những bầy chiên uống nước. 18Khi mấy nàng trở về nhà Rê-u-ên, cha mình, thì người hỏi rằng: Sao bữa nay các con về sớm vậy? 19Thưa rằng: Một người Ê-díp-tô cứu chúng tôi ra khỏi tay bọn chăn chiên, và cũng có xách nước nhiều quá cho bầy chiên uống nữa. 20Cha lại hỏi rằng: Người đó bây giờ ở đâu? Sao các con bỏ người đi? Hãy mời đến đặng ăn bánh. 21Môi-se ưng ở cùng người nầy, người bèn gả Sê-phô-ra, con gái mình, cho Môi-se. 22Nàng sanh một con trai; Môi-se đặt tên là Ghẹt-sôn, vì nói rằng: Tôi kiều-ngụ nơi ngoại-bang.
23Sau cách lâu, vua xứ Ê-díp-tô băng; dân Y-sơ-ra-ên than-thở kêu-van vì phải phục-dịch khổ-sở; tiếng kêu-van lên thấu Đức Chúa Trời. 24Ngài nghe tiếng than-thở chúng, nhớ đến sự giao-ước mình kết-lập cùng Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. 25Đức Chúa Trời đoái lại dân Y-sơ-ra-ên, nhận-biết cảnh-ngộ của chúng.

Amen!

Cảm ơn Chúa. Chúng ta hôm nay học cái câu chuyện của Môi-se, người mẹ của Môi-se và người chị của Môi-se có sự khôn ngoan của Chúa ban cho. Dân Y-sơ-ra-ên đi đến cái xứ Ê-díp-tô chỉ có 70 người. Nhưng mà Chúa ban phước cho họ nảy nở, nảy nở, nảy nở quá, cho đến khi những người mà vua mới lên ngôi không biết Giô-sép là ai nữa.

Sao thấy một cái dân gì mà nó lạ lùng quá. Nó nảy nở kinh khủng, mà nó toàn là con trai không à. Nó lạ lùng quá, Họ sợ. Hồi ngày xưa đó, là những người đàn ông, con trai là đi đánh giặc, hay là làm cách mạng, hay là chiếm xứ. Là những người đàn ông, cho nên ông vua này ông quá sợ đi, ông mới kêu những bà mụ giết hết những đứa con trai.

Nhưng mà tại vì những bà mụ ở trong xứ này còn tin Chúa. Các bạn biết, Giô-sép là một người dẫn nhiều người trở về với Đức Chúa Trời. Cho nên các bà mụ kính sợ Đức Giê-hô-va. Mấy bà nói gạt với vua được. Mấy bà biết là mấy bà làm ngược lại là sẽ chết. Vua biểu phải giết mấy đứa trẻ. Nhưng mà… Các bạn thấy những bà mụ đồng lòng với nhau để cho những đứa trẻ con trai sống.

Công việc của Đức Chúa Trời làm rất là tuyệt vời. Họ biết kính Đức Chúa Trời cho nên Ngài ban cho họ được thịnh vượng. Ngài ban phước lại cho họ cho nên họ mới kính sợ Đức Giê-hô-va. Họ đã biết đời của họ là sống dưới cái thời kỳ Giô-sép. Là họ đã thiếu ăn, thiếu mặc mà Chúa của Giô-sép làm cho cái xứ thịnh vượng. Cho nên họ mới tín nhiệm Giô-sép, và Đức Chúa Trời của Giô-sép cho nên cứu những cái người đàn ông con trai của dân Hê-bơ-rơ cho được lớn lên, lớn lên.

Ông vua không làm gì được, tức quá. Mấy bà này đẻ trước khi tôi tới rồi, mấy bà phải nói dối với vua. Thành ra ông vua quá tức giận, ông mới nói:

“Bây giờ giết hết những đứa trẻ, dục hết xuống sông. Con gái thì để cho sống, những đứa nào con trai còn nhỏ thì phải dục hết xuống sông.”

Bọn lính làm theo lệnh, các bạn ơi! Còn mấy bà mụ thì mấy ông không sai khiến được. Vì vậy, vua mới sai quân lính của mình đi ngay, vào nhà đập cửa, bắt hết những đứa con trai rồi ném xuống sông. Những em bé còn nhỏ, là con trai, không biết bao nhiêu tuổi, nhưng họ ném hết xuống sông. Họ đã giết hết tất cả những em bé ấy.

Nhưng Đức Chúa Trời dự bị một đứa trẻ, tên là Môi-se, trong dòng Lê-vi. Người Lê-vi này cưới con gái Lê-vi, hai người họ không cưới người ngoại bang. Phần đông dân Y-sơ-ra-ên cưới người ngoại để hòa lẫn và hợp với dân Ê-díp-tô. Nhưng dòng Lê-vi vẫn giữ phong tục của họ, chỉ cưới trong người Lê-vi, không lấy người ngoại bang làm vợ. Vì thế, Đức Chúa Trời rất đẹp lòng. Họ còn biết kính sợ Đức Giê-hô-va, một dòng giống còn biết kính sợ Đức Giê-hô-va.

Người mẹ ấy giấu đứa con trai mới sinh trong nhà, tự sinh và giấu suốt ba tháng. Nhưng không thể giấu được nữa, vì đứa trẻ lớn lên, khóc la, khiến lính có thể phát hiện và bắt giết. Những đứa trẻ không thể bịt miệng để bé không khóc được. Thế nên, bà được Chúa ban cho sự khôn ngoan để âm mưu cùng đứa chị gái Môi se. Bà làm một cái rương bằng sậy, thả đứa trẻ xuống sông, để con gái vua Pha-ra-ôn đi tắm sẽ thấy và nuôi nó. Bà cầu nguyện, và Đức Chúa Trời đẹp lòng, khiến bà cầu xin Chúa cứu con mình. Bà ước nguyện đứa trẻ này lớn lên sẽ cứu dân của mình. Bà đã nhìn thấy điều đó trong tư tưởng.

Bà bảo đứa con gái, là Mi-ri-am, chị của Môi-se, đi theo rương sậy, nhìn xem công chúa đi ra. Đúng như Đức Chúa Trời đã định, công chúa thấy đứa trẻ quá đẹp đẽ, một đứa con trai ngây thơ, xinh xắn. Công chúa động lòng.

Mi-ri-am nói với công chúa: “Bây giờ để tôi đi tìm một người vú nuôi.” Vì đứa trẻ đang bú sữa, không có vú nuôi thì làm sao sống được, thời xưa không có sữa bột, các bạn ơi! Công chúa đồng ý, thậm chí trả tiền để người mẹ nuôi đứa trẻ. Vậy là mẹ Môi-se nuôi con mình mà còn được trả tiền. Nhưng bà phải suy nghĩ, các bạn ơi, trong bao nhiêu năm bà ôm đứa con này, dạy nó biết kính sợ Đức Chúa Trời.

Ngày xưa, đến tuổi dứt sữa, có thể là năm sáu tuổi, tôi nghĩ vậy, đứa trẻ phải sạch sẽ, biết ăn uống, nói chuyện. Khi trả về cho công chúa, chắc Môi-se khoảng năm sáu tuổi, không còn mặc tã, biết tự lập. Bà mẹ phải nhồi nhét cho con biết mình là người Hê-bơ-rơ, không phải dòng vua. Bà nói: “Mẹ là mẹ ruột của con, là người Hê-bơ-rơ. Xung quanh con, họ đã giết hết những đứa trẻ con trai. Con là cháu của Gia-cốp, dân kiều ngụ ở đây. Họ thấy dân mình nảy nở nhiều quá nên muốn giết hết các con trai.” Bà phải nói hết sự tình cho đứa trẻ còn nhỏ xíu, ngày và đêm, để nó hiểu phong tục, tập quán của dân Hê-bơ-rơ, dân được Đức Chúa Trời tuyển chọn.

Thật tuyệt vời, các bạn ơi! Khi một đứa trẻ còn nhỏ, người mẹ phải bỏ bao công sức để nhồi nhét cho nó. Khi trả Môi-se cho công chúa, nó như đi học, đối diện với phong tục vô thần của Ê-díp-tô, nhồi nhét nó theo cách khác. Ngày nay, có bao nhiêu người mẹ biết làm công việc này? Nhiều người mẹ sinh con ra, không dạy dỗ, đến sáu tuổi đưa vào trường, để người khác nhồi nhét tư tưởng vô thần. Rồi đứa trẻ lớn lên, không ra người, không ra khỉ, bị dạy phải đổi giống, đổi dòng.

Con trai phải đổi thành con gái, con gái phải đổi thành con trai. Rồi nó nhồi sọ, bỏ Chúa, nó nhồi sọ đủ thứ trò hết trơn. Các bạn ơi, tôi nhìn cái bài học này, tôi thấy chúng ta, mỗi người mẹ, phải học cái bài học của bà mẹ của Môi-se. Nếu chúng ta chưa có làm thì ngày hôm nay cũng không có quá trễ.

Chúng ta phải nhồi sọ đứa con của mình cho nó biết Đức Chúa Trời của mình là ai, dân tộc của mình là cái gì, và nó phải sống như thế nào đẹp lòng Đức Chúa Trời để mà được có một đời sống phước hạnh. Bà cũng có kể cho Môi-se biết là tất cả những đứa con trai như con đó là bị chết hết trơn rồi, không còn sống đâu. Đức Chúa Trời đã cứu con, để nữa con sẽ giải phóng dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi cảnh nô lệ cho dân Ê-díp-tô.

Bọn này, chúng ta đã sống ở xứ của chúng ta, mà vì đói khổ cho nên chúng ta mới đi xuống tới cái chỗ này ở. Mà ngày hôm nay, chúng ta phải có cái lòng hướng về quê hương tổ phụ của chúng ta, phải trở về và trở về. Nơi này là cái nơi ngoại bang, chúng ta ở vì chúng ta đói khổ, cho nên chúng ta có 70 người xuống dưới đây, mà bây giờ nó thành ra bao nhiêu triệu triệu dân. Ngày nào chúng ta phải trở về xứ của chúng ta.

Đây là một cái bài học mà bà đã nhồi sọ cho Môi-se, cho nên ông mới… Khi ông trở về dòng vua rồi, ông vẫn còn nhớ hoài. Ông không có hãnh diện vì là một người con của công chúa Pha-ra-ôn. Ông vẫn có cái lòng thương dân của mình. Ông đi vòng vòng, ông coi thấy dân mình nó khổ quá. Dân mình, dòng giống của mình sao mà bị làm nô lệ cho vua Pha-ra-ôn, mà nó đánh, nó đập, nó làm khổ quá. Cho nên ông mới ra tay bênh vực, giết một người Ê-díp-tô.

Tức quá rồi. Ngày nào ông cũng đi coi, ngày nào ông cũng đi coi. Rồi ông biết là khi mà ông giết là ông phải chạy đi qua khỏi xứ mới được. Chịu không nổi rồi các bạn ơi. Tại vì cái lòng ở trong con người, mỗi ngày đi ra mà thấy dân sự của mình khổ, chịu không nổi. Cho nên ông mới tức quá mà giết một cái người Ê-díp-tô để mà binh vực dân của mình. Nhưng mà dân của ông không có hiểu được.

Những người không biết kính sợ Đức Giê-hô-va thì họ không hiểu được những chuyện mà có một người bênh vực chúng ta, muốn giúp chúng ta. Họ sợ. Họ sợ. Tại vì họ làm nô lệ nó quen rồi. Họ chỉ biết làm nô lệ. Nô lệ chống lại người cấp trên là chỉ có đường chết. Cho nên họ sợ. Một là họ thấy Môi-se giết người bại lộ rồi. Nếu mà mình binh vực Môi-se, mình cũng sẽ bị chết thôi. Môi-se đâu cứu mình được. Cho nên họ mới nói: “Ông cũng giết tôi như là giết người Ê-díp-tô hay sao?”

Ông thấy, ông tưởng là không ai biết. Nhưng mà khi ông giết một người là cả cái dòng giống dân Hê-bơ-rơ biết hết. Họ nói với nhau, nói với nhau, người nào cũng biết hết rồi. Ông bị bại lộ rồi. Mình phải trốn thôi. Mình ở đây là vua Pha-ra-ôn sẽ giết mình chết. Ông phải chạy ra, ông trốn. Nhưng mà Đức Chúa Trời vẫn phù hộ ông, các bạn.

Đi đến gặp một ông này, có một người cha mà có tới 7 cô gái. Tuyệt vời! Ông thấy mấy cô gái xách nước cho mấy con chiên nó uống. Nhà ông này không có con trai, toàn con gái không, mà đi chăn chiên rất là cực khổ. Cho nên mấy cô đi xách nước tưới cho chiên uống rất là lâu, tới tối mới về. Nhờ có một người đàn ông xách nước từ giếng sâu lắm, xách nước cho uống, nhanh quá đi. Mấy con chiên nó đầy bụng rồi, rồi dẫn đi về.

Ông cha lạ lùng: “Tại sao mấy con về sớm như vậy? Thường thường là cái nghề chăn chiên là cái nghề của đàn ông, các bạn. Nhưng mà 7 đứa con gái không, mà ông bắt chăn chiên.” Họ nói: “Có một người đàn ông, người Ê-díp-tô.” Họ không biết tại vì ông mặc đồ Ê-díp-tô. “Ông Ê-díp-tô này cho mấy con chiên của mình uống nước.”

Ông nói: “Tại sao không dẫn về đây?” Ông này có 7 đứa con gái, ông mừng quá. Ông nghe có một chàng thanh niên nào mà tốt bụng là ông muốn gả con gái, mục đích của ông. Cho nên, họ rước Môi-se về. Nhưng mà Môi-se mừng quá, thấy ông này có 7 đứa con gái, cũng có cái bụng mình ở đây, được ạ. Kiếm một người trong đám con gái làm vợ, được ạ.

Thì cha vợ với chàng rể cũng rất là mừng. Ông ở được đó. Ông ở lại đó và ông lấy một người vợ. Cha gả cho một người vợ tên là Sê-phô-ra, con gái mình. Và nàng sanh một con trai, Môi-se đặt tên là Ga-rơ-sôm vì nói rằng: “Tôi kiều ngụ nơi xứ ngoại bang.”

Cảm ơn Chúa là ông có nơi yên ổn, sống được, trốn được vua Pha-ra-ôn, và trốn, họ không có đi tìm kiếm ông. Ông ở cũng mấy năm mà. Đức Chúa Trời sẽ dạy dỗ ông, để cho ông trở nên một cái người giải phóng dân Y-sơ-ra-ên. Đức Chúa Trời chọn. Đức Chúa Trời phải bỏ bao nhiêu thì giờ, công sức để mà huấn luyện một con người, để trở thành một dũng sĩ cho Ngài.

Ông ở đây và ông làm cái nghề chăn chiên, giúp mấy đứa con gái của ông và vợ, không biết bao nhiêu năm. Nhưng mà 7 đứa con gái ở đây để mà làm nghề chăn chiên. Các bạn biết là một cái người nào Chúa chọn là những người chăn chiên, rất là lạ lùng. Tại vì các bạn biết là chăn chiên thì chó sõi, con cọp, cả những con thú rừng, chó sói, cọp, nó coi những con chiên là cái mồi ngon của nó.

Nếu mà một người chăn chiên mà không ra tay cứu những con chiên của mình, Đức Chúa Trời không có trọng dụng. Tại sao Đức Chúa Trời lựa những cái người mục sư mà Chúa gọi là những người chăn chiên: “Hãy chăn chiên ta.” Chăn chiên không phải là dễ, các bạn ơi. Con chiên nó khù khờ, nó gặp con chó sói dữ, nó không biết chạy trốn, nó cứ khù khờ, khù khờ. Không biết đi tìm nước để mà uống, không biết tìm cái đồng cỏ ngon để mà ăn. 100% nó dựa vào cái người chăn. Người chăn dẫn đi đâu nó đi đó.

Cả nguyên cái bầy súc vật mà đi cả mấy trăm con đó, các bạn ơi, mà mấy con thú rừng nó mê lắm, chạy lại, là mình phải đánh để cứu con chiên của mình. Có những con chiên nó đi lạc, mình phải bỏ nguyên cái đàn đây, mình đi tìm nó. Mà họ đếm, không mất một con chiên đó, các bạn. Một bầy chiên mấy trăm con mà không mất một chiên nào. Đó là một cách Đức Chúa Trời huấn luyện những người chăn làm công việc cho Đức Chúa Trời cũng như làm công việc của một người chăn chiên thật.

Cho nên, ông Môi-se đến đây và ông được huấn luyện để trở nên những người chăn chiên của Chúa. Sau này ông chăn được mấy triệu người dân, không phải là chuyện dễ dàng. Nếu mà không có chăn chiên được một cái bầy chiên nhỏ, làm sao có thể chăn chiên được cho Đức Chúa Trời mấy triệu người dân? Nhưng Chúa huấn luyện cho chúng ta cần công việc nhỏ trước, rồi mới đi đến cái công việc lớn lao sau.

Nếu chúng ta không trung tín trong việc nhỏ, làm sao Đức Chúa Trời giao cho chúng ta công việc lớn được? Vì cớ đó, Chúa huấn luyện chúng ta thì chúng ta phải vâng lời, và vâng lời, không có cãi lại. Chúa biểu chúng ta làm gì, chúng ta phải làm đó, phải vâng lời. Không có hỏi: “Tại sao vậy, Chúa?”

Ví dụ như chúng ta đi ra trận. Người chỉ huy biểu nằm xuống. “Nằm xuống chi vậy?” Bùng! Không à. Là bị chết ngay tại chỗ, các bạn ơi. Đi ra chiến trận với quỷ Sa-tan là phải nằm mọp sát đất. Người nào mà lên mình, kiêu ngạo đứng dậy là người đó bị cái lằn roi của tên địch và chết ngay tại chỗ.

Những người chăn chiên phải biết nói làm sao mà con chiên nó biết vâng lời. Con nào mà không vâng lời là dùng cái cây mà kéo cổ nó giật lại. Tại vì phải vâng lời người chăn 100%. Nhưng mà bây giờ hiếm có những người chăn thật. Toàn là chăn chiên giả, thấy chó sói tới là chạy trốn để cho nó cướp hết chiên của mình.

Sư tử như là quỷ sa tan. Có người nào mà dám nhảy ra đánh lại với sư tử hay không? Thấy quỷ là chạy, bỏ lại chiên, trốn, nguy hiểm cho những người chăn. Ngày kia họ sẽ bị Đức Chúa Trời qưở phạt họ.

Thà mình đừng có làm người chăn. Nếu mà mình làm người chăn, mình xin Chúa huấn luyện cho mình để cho mình địch lại với kẻ thù. Miệng của mình như là súng đạn đây mà bắn lại với kẻ thù. Quỷ Satan, mày phải đi ra. Nói một tiếng là có uy quyền đủổi quỷ được. Nếu mình không thánh sạch thì mình phải ăn năn, dọn sạch lòng để có sự thánh sạch, và tên của mình được ghi vào sách sự sống trên nước thiên đàng. Mình nói một tiếng thì quỷ nó mới nghe. Không phải là tại Chúa, nhưng mà tại chúng ta. Thời kỳ này, họ nói thời kỳ này là không còn như ngày xưa nữa. Đức Chúa Trời vẫn y nguyên ngày xưa, ngày nay và cho đến đời đời. Đức Chúa Trời vẫn y nguyên, chỉ có lòng con người thay đổi. Lòng con người thì muốn cho mình danh dự. Lòng con người thì muốn cho mình nổi tiếng. Lòng con người thì muốn cho cái gì cũng tôi, tôi, tôi, tôi, tôi. Nhưng Đức Chúa Trời là muốn chúng ta là zero, Chúa là tất cả. Xin Chúa cho chúng ta biết ý của Đức Chúa Trời.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, xin Cha gìn giữ chúng con, cho chúng con biết ý muốn của Ngài và làm theo ý muốn của Ngài để đời sống của chúng con được Chúa đẹp lòng. Ngày kia, chúng con gặp được Cha trên nước thiên đàng, và Ngài sẽ không quở phạt chúng con: “Hỡi đầy tớ gian ác, hãy lui ra khỏi ta.” Chúng con muốn rằng Ngài phán cho chúng con: “Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín, được lắm!” Và phần thưởng của chúng con sẽ ở trên nước thiên đàng. Chúng con cảm tạ Cha. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.