
Công-vụ 3
Chữa lành người què chân. – Lời giảng của Phi-e-rơ
1Buổi cầu-nguyện giờ thứ chín, Phi-e-rơ với Giăng cùng lên đền-thờ. 2Vả, có một người què từ lúc sanh ra, cứ hằng ngày người ta đem đặt tại cửa đền, gọi là Cửa Đẹp, đặng ăn mày những người vào đền. 3Người thấy Phi-e-rơ và Giăng vào, thì xin hai người bố-thí. 4Phi-e-rơ với Giăng ngó chăm người, rồi nói rằng: Hãy nhìn xem chúng ta. 5Vậy, người bèn nhìn chăm chăm hai người, tưởng sẽ được chút gì. 6Nhưng Phi-e-rơ nói với người rằng: Ta chẳng có vàng bạc chi hết, song điều ta có thì ta cho ngươi: Nhân danh Đức Chúa Jêsus-Christ ở Na-xa-rét, hãy bước đi! 7Phi-e-rơ nắm tay hữu người đỡ dậy. Tức thì bàn chân và mắt-cá người trở nên cứng vững; 8người liền nhảy, đứng lên và bước đi cùng hai người vào đền-thờ, vừa đi, vừa nhảy, vừa ngợi-khen Đức Chúa Trời. 9Cả dân-chúng đều thấy người bước đi và ngợi-khen Đức Chúa Trời. 10Người ta nhận là chính người đó đã ngồi tại Cửa Đẹp đền-thờ đặng xin bố-thí nên đều bỡ-ngỡ và sững-sờ về việc đã xảy đến cho người. 11Người ấy đang cầm tay Phi-e-rơ và Giăng, thì cả dân-chúng lấy làm lạ, chạy đến cùng các người đó ở nơi hiên cửa gọi là Sa-lô-môn.
12Phi-e-rơ thấy vậy, bèn nói với dân-chúng rằng: Hỡi người Y-sơ-ra-ên, sao các ngươi lấy làm lạ về việc vừa xảy đến? Sao các ngươi ngó sửng chúng ta, dường như chúng ta đã nhờ quyền-phép hay là nhân-đức riêng của mình mà khiến người nầy đi được vậy? 13Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, Đức Chúa Trời của tổ-phụ chúng ta đã làm vinh-hiển đầy-tớ Ngài là Đức Chúa Jêsus, là Đấng mà các ngươi đã bắt nộp và chối-bỏ trước mặt Phi-lát, trong khi người có ý tha Ngài ra. 14Các ngươi đã chối-bỏ Đấng Thánh và Đấng Công-bình mà xin tha một kẻ giết người cho mình; 15các ngươi đã giết Chúa của sự sống mà Đức Chúa Trời đã khiến từ kẻ chết sống lại, và chúng ta là người làm chứng về điều đó. 16Ấy là bởi đức-tin trong danh Ngài, nên danh Ngài làm cho vững người nầy là người các ngươi thấy và biết; nghĩa là đức-tin bởi Ngài mà ra, đã ban cho người nầy sự mạnh-khoẻ trọn-vẹn, tại trước mặt hết thảy các ngươi. 17Hỡi anh em, bây giờ ta biết anh em và các quan của anh em, vì lòng ngu-dốt nên đã làm điều đó. 18Nhưng Đức Chúa Trời đã dùng cách đó mà làm cho ứng-nghiệm lời Ngài phán tiên tri bởi miệng các đấng tiên-tri rằng Đấng Christ của Ngài phải chịu đau-đớn.
19Vậy, các ngươi hãy ăn-năn và trở lại, đặng cho tội-lỗi mình được xóa đi, 20hầu cho kỳ thơ-thái đến từ Chúa, và Chúa sai Đấng Christ đã định cho các ngươi, tức là Jêsus, 21mà trời phải rước về cho đến kỳ muôn vật đổi mới, là kỳ mà Đức Chúa Trời thuở xưa đã phán trước bởi miệng các thánh tiên-tri. 22Môi-se có nói rằng: Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta sẽ dấy lên trong anh em các ngươi một Đấng tiên-tri như ta; các ngươi phải nghe theo mọi điều Ngài sẽ phán dặn. 23Hễ ai không nghe Đấng tiên-tri ấy sẽ bị truất khỏi dân-sự. 24Hết thảy các tiên-tri đã phán, từ Sa-mu-ên và các đấng nối theo người, cũng đều có rao-truyền những ngày nầy nữa. 25Các ngươi là dòng-dõi của các đấng tiên-tri, và của giao-ước Đức Chúa Trời đã lập với tổ-phụ chúng ta, khi Ngài phán cùng Áp-ra-ham rằng: Các dân thiên-hạ sẽ nhờ dòng-dõi ngươi mà được phước. 26Đức Chúa Trời đã dấy Đầy-tớ Ngài lên, rồi trước hết sai Người xuống ban phước cho các ngươi, mà dắt ai nấy trong bọn các ngươi xây lại khỏi tội-ác mình.
Amen!
Hôm nay chúng ta học bài học, cái người đầu tiên là một con người không phải là Chúa Giê-xu làm được những phép lạ như Chúa Giê-xu đã làm. Đó là Phi-e-rơ. Phi-e-rơ là một cái người nhút nhát mà chối Chúa 3 lần mà sợ sệt, không phải là một cái người có đức tin. Không có phải là một cái người có đức tin như là những môn đồ khác. Nhưng khi Phi-e-rơ chối Chúa ba lần, Phi-e-rơ đi ra khóc lóc, đắng cay, ăn năn tội lỗi của mình. Và rồi Phi-e-rơ được nhận lãnh Thánh Linh tốt hơn những người môn đồ khác của Chúa Giê-xu.
Người đầu tiên mà làm được những cái gì Chúa Giê-xu làm lại là một cái người nhút nhát nhất, Phi-e-rơ. Các bạn nhìn thấy chưa? Các môn đồ kia nhìn thấy Phi-e-rơ mà mắc cỡ giùm đó. Chưa gì là đã chối Chúa rồi. Nhưng mà họ khinh khi Phi-e-rơ. Chúng ta đừng có khinh khi những cái người thấp hèn nhất ở gần chúng ta. Khi mà họ nhận lãnh Thánh Linh rồi là họ có đức tin rất là vững mạnh. Những cái người càng nhút nhát chừng nào họ càng mạnh chừng nấy. Họ đã đi tới cái vực thẳm và họ đạp một cái là họ đứng lên, họ bay lên là đức tin của họ cao hơn những cái người bình thường luôn. Khi chúng ta là những cái người tội lỗi biết tội của chúng ta càng nặng chừng nào thì chúng ta thấy ân điển của Chúa càng dư dật hơn trên đời sống của chúng ta chừng nấy. Bởi vì Chúa mình nói tội lỗi càng nhiều thì ân điển càng dư dật. Có nghĩa là mình cảm nhận mình là một người tội lỗi xấu xa mà được Chúa cứu thì cái tội của mình đó bao nhiêu thì cái ân điển của Chúa cao hơn bằng như vậy bấy nhiêu.
Bây giờ có một số người họ lấy cái câu Kinh Thánh đó mà họ sống trong tội lỗi rồi họ nói Chúa nói tội lỗi càng nhiều ân điển càng dư dật. Họ vẫn cứ sống trong tội lỗi để có ân điển nhiều hơn những người khác. Kinh khủng cho một cái tôn giáo mà đi gieo rắc những cái sự dơ bẩn như vậy. Họ sống trong tội lỗi mình hỏi tại sao mà bạn tin Chúa mà sống trong tội lỗi. Chúa nói Kinh Thánh Chúa nói rằng nơi nào có tội lỗi nhiều thì ân điển càng dư dật bạn không biết sao? Họ vẫn nói được lời ghê tởm như thế.
Cảm ơn Chúa là Phi-e-rơ là một cái người tội lỗi hơn những cái môn đồ khác. Chối Chúa tới ba lần luôn các bạn ơi. Khi mà Chúa nói Phi-e-rơ khi gà gáy lần thứ ba các môn đồ kia nghe hết. Phun nước miếng vào mặt Phi-e-rơ. Mà thật Phi-e-rơ đã làm như vậy khi con gà gáy lần thứ ba ông mới thức tỉnh. Ông ăn năn nhưng mà ông là chính là cái người nhận lãnh Thánh Linh đầu tiên trong các môn đồ. Ông là người đầu tiên trong các môn đồ dám dạn dĩ đi ra lấy đức tin mà làm phép lạ giống như Chúa Giê-xu làm. Rất là lạ lùng. Ông nói với người ta chẳng có vàng bạc gì hết. Xong điều ta có thì ta cho ngươi, nhân danh Đức Chúa Giê-xu, hãy bước đi. Người đầu tiên môn đồ của Chúa mà dám làm giống như Chúa Giê-xu làm. Nhân danh Chúa Giê-xu hãy bước đi. Rồi nắm tay người đó, biểu người đó đi. Lạ lùng. Mọi các môn đồ khác thấy như vậy thêm đức tin. Phi-e-rơ là cái người có đức tin rất là vững mạnh. Mấy người dân chúng thấy người bước đi và ngợi khen Đức Chúa Trời. Nhưng mà có một số người lấy làm lạ. Những người Pha-ri-si là những người muốn tìm bắt Phi-e-rơ đó các bạn. Nhưng cảm ơn Chúa là Phi-e-rơ đã mở miệng ra. Ông không có lấy sự vinh hiển của Chúa. Ông nói Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham và Gia-cốp. Rồi Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta đã làm vinh hiển này tới Ngài, qua Đức Chúa Giê-xu Christ. Ông không có lấy sự vinh hiển thuộc về ông. Nhưng ông nói cho mọi người biết đó là Đức Chúa Trời của chúng ta đó. Đức Chúa Trời mà các người bắt bớ và các người đóng đinh đó đã làm công việc này chứ không phải là tôi. Ông làm chứng cho mọi người. Và người bại cũng phải có đức tin. Chứ không phải là một mình Phi-e-rơ làm. Rồi ông nói, người bại kia nói, ông biểu tôi đứng dậy, bước đi, tôi là người bại mấy chục năm nay, tôi nằm ở chỗ này, ông không biết sao mà ông biểu tôi đứng dậy mà bước đi. Thì ông sẽ không đi được. Đức tin của mình cộng với đức tin của người bệnh. Hai cái đức tin cộng lại là dời núi được. Người bại đứng dậy mà đi. Và ngợi khen Đức Chúa Trời của chúng ta.
Bởi vì chúng ta thấy người nào đang bệnh tật, chúng ta hỏi: Bạn có tin rằng Đức Chúa Trời, trong danh Đức Chúa Trời, bạn sẽ được chữa lành hay không? Họ nói: Tôi đâu có tin Chúa gì đâu. Thì họ không được chữa lành.
Cảm ơn Chúa, là cái lúc Chúa mới kêu gọi tôi, tôi vô trong sở làm. Tôi hỏi: Bạn có tin rằng Đức Chúa Trời chữa lành cho bạn không? Tin chứ, tin chứ, tin chứ. Thì tôi nói: Trong danh Đức Chúa Trời, bạn sẽ được chữa lành. Là họ được chữa lành hết.
Các bạn đọc nhiều bài chữa lành của tôi đó, có mấy chục bài chữa lành, tôi viết cũng được bảy chục bài chữa lành. Riết rồi tôi không viết nữa, tại vì cái đó không còn phép lạ nữa, nó là công việc bình thường. Ban đầu thì mình thấy nó là phép lạ, mình vui mừng quá đỗi. Nhưng mà sau khi mình cứ làm hoài, làm hoài một thời gian, mình không có thấy cái phép lạ nữa, không còn là phép lạ, nhưng mà nó là cái sự bình thường của mình làm mà thôi.
Vì cớ đó, chúng ta có đức tin và cái người bệnh có đức tin thì sẽ được chữa lành. Nhưng mà họ phải chấp nhận trước, chứ không phải mình gặp người nào bệnh rồi mình cứ chạy lên, mình cứ cầu nguyện: Trong danh Đức Chúa Trời, tôi hết bệnh — không phải như vậy. Họ chính là cái người tin, đức tin của họ cộng với đức tin của mình thì người đó được chữa lành.
Sau một thời gian, tôi cũng làm chữa lành rất là nhiều người, nhưng mà khi những người đó phạm tội trở lại thì bệnh nó trở lại, các bạn ơi. Không có kéo dài được lâu. Họ bệnh khác, có thể bệnh cũ, nhưng mà tôi thấy có bệnh cũ mà có bệnh mới. Vì cớ đó, tôi mới hỏi: Chúa ơi, tại sao? Tại sao cái sự chữa lành của họ không được giữ được lâu dài? Chúa nói: Vì tội của họ, quỷ nó làm cho họ bệnh trở lại. Phải giúp cho họ ăn năn, ăn năn, ăn năn.
Phi-e-rơ mới dạy họ: Các ngươi hãy ăn năn và trở lại, đặng cho tội lỗi mình được xóa đi.
Hồi trước, thời kỳ thứ nhất từ Chúa, và Chúa sai Đấng Christ đã định cho các ngươi, tức là Giê-xu, mà trời phải rước về cho đến kỳ muôn vật đổi mới, thời kỳ mà Đức Chúa Trời thuở xưa đã phán trước bởi miệng các thánh tiên tri. Môi-se có nói rằng: Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta sẽ dấy lên trong anh em các ngươi một đấng tiên tri như ta. Các ngươi phải nghe theo mọi điều Ngài sẽ phán dặn. Hễ ai không nghe đấng tiên tri ấy sẽ bị truất khỏi dân sự.
Cảm ơn Chúa, là ngày hôm nay, Chúa dấy lên rất là nhiều tiên tri thật của Chúa, nhưng mà có những tiên tri giả. Nó cũng dấy lên, nó cũng copy, nó cũng nhái nhái nhái, nhưng mà chúng ta phải nhìn kỹ, nhìn trái và biết cây. Phải xem gần con người đó có sống đúng theo lời của Chúa dạy không? Có cái sự nhu mì, khiêm nhường hay không?
Những người mà làm được chút đỉnh một cái là lên mình kiêu ngạo, coi mình là Chúa. Họ cũng bắt đầu cái công việc chữa lành giống nhau. Ban đầu họ rất là nhu mì, khiêm nhường, các bạn ơi. Nhưng một thời gian ngắn là họ tưởng, họ quên rằng họ là con người. Họ biến dạng, họ thành chúa. Họ để cho người ta tôn thờ họ.
Đó là một cái sự nguy hiểm cho người đó và cho những người theo họ. Họ biến dạng thành quỷ Sa-tan hồi nào mà họ không biết. Mà những người theo họ tưởng đâu họ là Chúa và tôn thờ họ rồi. Thầy trò đi địa ngục đời đời. Đó là cái bẫy của quỷ Sa-tan nó đưa ra. Rất là nguy hiểm.
Nhưng cảm ơn Chúa là Phi-e-rơ đã làm công việc đó, mà vì Phi-e-rơ đã biết rằng mình là con người kiêu ngạo rồi. Ngày hôm nay, ông biết rằng tất cả những gì ông làm là vì vinh hiển cho Chúa, không phải vì vinh hiển của ông. Bao nhiêu người chạy lại, thờ ông, nhìn mặt ông chăm chăm, coi ông như là Chúa.
“Tôi không biết tại sao các người dòm nhìn mặt tôi làm chi vậy? Tôi có gì đâu. Tôi là một người tầm thường, bình thường thôi. Nhưng mà mọi sự là Đức Chúa Trời của các bạn làm. Tôi không có gì hết. Tôi là con người tầm thường, không có gì hết.”
Xin Chúa cho chúng ta nhìn quanh nhìn quất những người xung quanh chúng ta. Khi mà họ chạy theo chúng ta, họ nhìn mặt chúng ta coi như là Chúa, thì chúng ta phải chỉnh đốn họ. “Tại sao các bạn nhìn tôi?”
Họ tâng bốc chúng ta, họ nói: “Mặt của bạn đó, tôi thấy sáng ngời như là Chúa vậy đó.” Có một cái người đó nhìn vô tôi đó: “Cô ơi, mỗi lần mà tôi nói chuyện với cô, sao tôi thấy hào quang xung quanh cô đó, giống như là Chúa vậy đó.”
Lúc đầu tôi cũng nghe, tôi cũng vui dữ lắm. Lúc đó là cái lúc tôi mới ra làm công việc của Chúa, tôi lên, tôi nói chuyện với rất là nhiều người. Ngày hôm nay tôi phải giấu mặt, tại vì họ tâng bốc mình quá. Có thể ngày nào đó mình bị vấp ngã. Họ thổi mình như là thổi cái bong bóng vậy đó các bạn, rồi nó sẽ nổ. Nó nổ tanh bành hết.
Mình phải càng ngày càng đi xuống, Chúa của mình phải càng ngày càng đi lên.
Họ nói nhiều chuyện lắm.
Chèn ơi, nhìn mặt cô có hào quang. Tôi nói: “Đừng có nói bậy, tôi không có gì hết. Nếu mà bạn thấy đó, có thể là Chúa làm việc cho bạn thấy, để bạn biết rằng tôi chỉ… những lời tôi nói cho bạn là sự thật, lẽ thật 100%.”
Tôi không có gì hết. Tôi chỉ là một công cụ cho Chúa, không hơn không kém. Chúa là Đức Chúa Trời của bạn, đã làm những việc qua tôi là một người tiên tri hèn mọn. Chúa đã chọn tôi để mà nói cho các bạn lẽ thật của Ngài — lẽ thật không bị che khuất, không giấu diếm, lẽ thật 100%, chứ không phải như những người đi nói lẽ thật 50%, họ giấu bớt lẽ thật của Đức Chúa Trời.
Xin Chúa cho chúng ta đi đâu phải rao truyền rằng Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa, tạo dựng chúng ta, đã bày tỏ cho chúng ta thấy một con đường mới, để mọi người biết, dọn sạch lòng, hãy ăn năn và trở lại, đặng tội lỗi mình được xóa đi. Nhưng ngày hôm nay, không ai biết ăn năn như thế nào.
“Chúa ơi, xin Chúa tha tội cho con. Chúa ơi, con có ăn cắp, ăn trộm, xin Chúa tha tội cho con.”
Rồi họ nói: “Tôi đã ăn năn rồi.”
Cái đó là sai. Tôi nói: “Chúa ơi, tôi đã lên giúp nhiều người. Họ nói ăn năn tội rồi, nhưng mà con quỷ vẫn còn đó.”
Tôi hỏi: “Chúa ơi, ăn năn làm sao? Ăn năn thế nào để cho đúng?”
Chứ bây giờ ai cũng nói họ ăn năn rồi, nhưng họ là người Pha-ri-si, họ ăn năn hoài mà vẫn còn hoài, cái tội còn đó. Mà con cũng vậy, con cũng có cái miệng con. Ngày xưa, tôi có cái miệng dữ lắm các bạn ơi. Ai mà làm gì tôi, là tôi rủa. Mà tôi rủa tới người nào là người đó chết.
Xung quanh tôi, cái lúc tôi đi làm việc, tôi rủa cũng mười mấy người chết rồi. Tôi rất vui mừng, tôi nói: “Cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa, nó không còn có mặt trên đất. Đồ cây thứ, sống mà hại người. Mày không nên có mặt trên đất này.”
Tôi nói như vậy là bao nhiêu người xung quanh tôi, nó đi làm phá tôi, một năm hay năm là nó chết hết trơn, chính mười người đó các bạn. Cái miệng của mình với cái đức tin của mình cộng lại, mình nói phán cái gì thì nó ra cái đó. Nhưng cái đó làm cho tôi lo lắng.
Sau này, tôi nói: “Chúa ơi, con không mở miệng để rủa sả ai nữa.”
Ngày xưa, rất nhiều người tiên tri của Chúa, họ nói cái gì là ra cái đó. Họ phán một cái cây sống là cái cây sống, một cái cây chết là cái cây chết. Chúa Giê-xu nói cây vả ngươi phải chết, là cây vả nó chết.
Chúng ta dùng môi miệng của chúng ta để ngợi khen Chúa, không có rủa sả nữa. Nhưng những người tiên tri họ có đức tin rất mạnh. Ngày hôm nay, tôi thấy cái cây nào chết, tôi xin Chúa, trong danh Đức Chúa Giê-xu, mày phải sống, là nó sống. Cảm ơn Chúa, môi miệng của chúng ta có những uy quyền trên vạn vật và trên những sinh vật sống ở trên đất này.
Chúa chọn chúng ta là những người tiên tri của Chúa, nên lời nói của chúng ta rất linh nghiệm, các bạn ơi. Chúng ta là những người bình thường, nhưng chúng ta làm được những việc lớn lao bởi vì đức tin của chúng ta, và vì Chúa đã chọn chúng ta để rao truyền danh Ngài, rao truyền sự vinh hiển của Ngài cho những người xung quanh — là những người đang ngủ mê, họ không biết gì hết.
Chúng ta, môi miệng của chúng ta, lời nói của chúng ta, là những viên đạn bắn vào quỷ Sa-tan để cho nó không hại con cái của Ngài. Nhưng những loài người, loài tạo vật của Đức Chúa Trời, chúng ta cầu thay cho họ, xin Chúa thương xót linh hồn của họ, để cho họ không bị hư mất, không bị đi địa ngục đời đời.
Đức Chúa Trời rất đẹp lòng khi chúng ta dùng môi miệng của chúng ta để cứu người, chứ không phải để hại người. Xin Chúa cho chúng ta nhìn thấu công việc Chúa làm qua đời sống chúng ta. Ngài phán rằng: “Ai không nghe Đấng tiên tri ấy sẽ bị truất khỏi dân sự.”
Các bạn nghe chưa? Chúng ta không ngờ là Chúa chọn chúng ta làm những người tiên tri cho Chúa. Ai chống chúng ta là chống Chúa. Trước sau gì, họ sẽ bị Chúa truất ra. Nhưng chúng ta cầu thay cho họ, đừng rủa họ nữa, xin Chúa thương xót họ, mở mắt họ. Nhưng trước sau gì, họ chống chúng ta là họ sẽ tự nhiên đi con đường bị Chúa truất khỏi dân sự.
Đức Chúa Trời là Đấng nhìn thấu hết tất cả những người gian ác.
Họ đóng đinh Chúa Giê-xu, họ sẽ bị những quả báo.
Họ đóng đinh chúng ta, họ cũng sẽ bị những quả báo.
Nhưng ta phải cầu thay cho họ, xin Chúa thương xót linh hồn của họ, để cho họ ngáp ngáp mà họ biết rằng đời sống của họ bị truất ra khỏi đời sống trên thế gian này. Xin Chúa thương xót chúng ta và cho chúng ta biết rằng chúng ta là những người được Chúa chọn.
Chúng ta phải gìn giữ thân thể và tâm linh của những người xung quanh chúng ta. Họ đang không biết gì hết, họ đang đi, nhưng là những người đui mù không thấy mình đi. Họ bị con quỷ bịt mắt, cho nên họ ghét chúng ta — không phải vì họ là những người ghét chúng ta, nhưng vì họ bị con quỷ ở trong lòng của họ.
Nó ganh tị, ghen ghét và thù chúng ta cách vô cớ, cũng như nó thù Chúa Giê-xu. Ngày xưa, nó đóng đinh Chúa Giê-xu thể nào thì ngày hôm nay, nó cũng muốn đóng đinh chúng ta thể ấy.
Đức Chúa Trời là Đấng công bằng, xét lẽ công bằng cho chúng ta. Nhưng chúng ta phải đi con đường giống như Chúa Giê-xu. Chúa Giê-xu nói: “Xin Cha tha tội cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì.”
Chúng ta phải dùng câu nói đó, xin Cha tha tội cho những người phá chúng ta, vì họ không biết mình làm điều gì, và cầu xin Chúa cho họ biết ăn năn và trở lại, đặng tội lỗi của họ được xóa đi. Họ sẽ không bị truất khỏi đất này trước thời kỳ hạn định.
Mỗi người có một đời sống. Chúng ta là những người có phước. Ngày trước, chúng ta cũng như họ vậy, nhưng ngày hôm nay, nhờ ơn thương xót của Chúa, ân điển của Chúa, chúng ta đã ăn năn tội lỗi của mình và được trở về. Chúa chọn chúng ta làm những người tiên tri của Ngài.
Mỗi người Chúa đều có thể chọn giống như chúng ta, tùy theo sự ăn năn thống hối của họ trước mặt Đức Chúa Trời. Mỗi người đều có thể được như chúng ta. Chúng ta phải rao truyền sự đó: Đức Chúa Trời công bằng, thánh sạch.
Hãy ăn năn đi, trở lại thì Chúa sẽ chọn bạn, cũng như Chúa đã chọn tôi. Chúa đã làm công việc của Ngài qua đời sống tôi thế nào thì bạn cũng sẽ được như thế ấy, nếu bạn tin rằng tôi nói cho bạn những lời thành thật.
Tôi đi trước, bạn đi sau. Nhưng Chúa nói: “Những người sau rốt sẽ trở nên những người đi đầu. Kẻ đi rốt sẽ trở nên đầu, kẻ đầu sẽ trở nên rốt.”
Tôi là người đi đầu, tôi có thể sẽ trở thành người sau rốt, tại vì chúng ta đi đầu thì ỷ lại, nghĩ rằng mình được chọn, nên không còn sự nóng cháy như lúc ban đầu nữa — và trở nên rốt.
Cái “guồng máy” xe của chúng ta đã già, đã mòn, không còn chạy như lúc ban đầu. Những người trẻ, họ mới bắt đầu, rất nóng cháy, họ chạy nhanh lắm, các bạn ơi.
Chúng ta là những người đã “lão” rồi, đi một thời gian ngắn là mệt mỏi, trở nên rốt. Xin Chúa thương xót cho chúng ta nhìn biết rằng chúng ta là những người như thế nào, để chúng ta giữ cho guồng máy của Thánh Linh luôn chạy trong chúng ta, để chúng ta vẫn làm việc như lúc ban đầu.
Đừng để chúng ta đi trở về cuối rốt, mà Chúa sẽ bỏ chúng ta, và chúng ta mất phần ân điển ở trên nước thiên đàng.
Là ngày cuối cùng — cái ngày đó là cái ngày chính, các bạn ơi. Cái cuộc chạy đua đó, nó chỉ đến mức hay không đến mức, bỏ cuộc giữa đường — đó mới là cái sự tính toán của Đức Chúa Trời, không phải của chúng ta.
Bây giờ thì chúng ta ngon lành lắm. Nhưng mà cái đời sống của chúng ta còn rất dài, dài, dài… Chúng ta có thể chạy, chạy, chạy; nhưng rồi chúng ta vấp, chúng ta té, chúng ta nằm đó. Chúng ta không đứng dậy, và chúng ta sẽ hư mất linh hồn hồi nào không biết.
Xin Thánh Linh của Chúa đánh thức chúng ta. Đánh thức chúng ta khi chúng ta té ngã, hay khi chúng ta lên mình kiêu ngạo, lấy sự vinh hiển của Chúa. Xin Ngài dùng roi của Ngài đánh chúng ta, để chúng ta thức tỉnh tâm linh.
Tâm linh của chúng ta cần luôn luôn đề cao cảnh giác trước những cái bẫy giò của quỷ Sa-tan đưa ra. Con mắt của chúng ta không còn nhìn thấy Chúa nữa; con mắt của chúng ta đang nhìn thấy những sự ham muốn của thế gian, của tiền bạc, của những thứ đời này. Nó làm cho chúng ta mê muội, các bạn ơi.
Nó đặt ra những trò chơi rất đẹp mắt. Những chiếc xe càng ngày càng tiến bộ — xe hơi mà còn có thể bay được! Tất cả những gì của thế gian làm cho chúng ta mê, rồi chúng ta đặt lòng theo nó, và chúng ta hư mất linh hồn.
Xin Chúa thương xót chúng ta và gìn giữ linh hồn của chúng ta cho đến ngày chúng ta gặp được Cha trên nước thiên đàng. Cảm tạ ơn Chúa. Tôi xin kết thúc tại đây.
Trong danh Đức Chúa Giê-xu, xin Ngài gìn giữ chúng con. Xin Chúa để lòng của chúng con hướng về Chúa luôn luôn. Chúng con nhớ rằng thì giờ của Chúa đã đến gần. Xin Ngài tha thứ mọi lỗi lầm của chúng con, và gìn giữ linh hồn chúng con cho đến ngày chúng con gặp được Cha trên nước thiên đàng.
Cảm tạ ơn Cha, trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
