
TRUYỀN ĐẠO 11-12: TÓM TẮT LẠI BIẾT SỐNG KHÔN NGOAN LÀ NHƯ THẾ NÀO.
Truyền-đạo 11
Khuyên làm phước và vui vẻ
1Hãy liệng bánh ngươi nơi mặt nước, vì khỏi lâu ngày ngươi sẽ tìm nó lại. 2Hãy phân-phát nó cho bảy hoặc cho tám người; vì ngươi không biết tai-nạn nào sẽ xảy ra trên đất.
3Khi mây đầy nước, nó bèn mưa xuống đất; khi một cây ngã về hướng nam hay về hướng bắc, hễ ngã chỗ nào nó phải ở chỗ đó. 4Ai xem gió sẽ không gieo; ai xem mây sẽ không gặt. 5Người không biết đường của gió đi, cũng không biết xương-cốt kết cấu trong bụng đàn-bà mang-thai thể nào, thì cũng một thể ấy, ngươi chẳng hiểu biết công-việc của Đức Chúa Trời, là Đấng làm nên muôn vật.
6Vừa sáng sớm, khá gieo giống ngươi, và buổi chiều, chớ nghỉ tay ngươi; vì ngươi chẳng biết giống nào sẽ mọc tốt, hoặc giống nầy, hoặc giống kia, hoặc là cả hai đều sẽ ra tốt.
7Ánh-sáng thật là êm-dịu; con mắt thấy mặt trời lấy làm vui thích. 8Nếu một người được sống lâu năm, thì khá vui-vẻ trong trọn các năm ấy; song cũng chớ quên những ngày tối-tăm, vì những ngày ấy nhiều.
Phàm việc gì xảy đến đều là sự hư-không.
Người trẻ tuổi phải hưởng các năm tươi-tốt mình trước khi già và chết, nhưng chớ quên Đức Chúa Trời
9Hỡi kẻ trẻ kia, hãy vui-mừng trong buổi thiếu-niên, khá đem lòng hớn-hở trong khi còn thơ-ấu, hãy đi theo đường-lối lòng mình muốn, và nhìn-xem sự mắt mình ưa thích, nhưng phải biết rằng vì mọi việc ấy, Đức Chúa Trời sẽ đòi ngươi đến mà đoán xét.
10Vậy, khá giải sầu khỏi lòng ngươi, và cất điều tai-hại khỏi xác-thịt ngươi; vì lúc thiếu-niên và thì xuân-xanh là sự hư-không mà thôi.
Truyền-đạo 12
1Trong buổi còn thơ-ấu hãy tưởng-nhớ Đấng Tạo-Hóa ngươi, trước khi những ngày gian-nan chưa đến, trước khi những năm tới mà ngươi nói rằng: Ta không lấy làm vui lòng; 2trước khi ánh-sáng mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao chưa tối-tăm, và mây chưa lại tuôn đến sau cơn mưa; 3trong ngày ấy kẻ giữ nhà run-rẩy, những người mạnh-sức cong khom, kẻ xay cối ngừng lại bởi vì số ít, những kẻ trông xem qua cửa sổ đã làng mắt, 4hai cánh cửa bên đường đóng lại, và tiếng xay mỏn lần; lúc ấy người ta nghe tiếng chim kêu bèn chờ dậy, và tiếng con gái hát đều hạ hơi; 5lại người ta sợ-sệt mà lên cao, và hãi-hùng lúc đi đường; lúc ấy cây hạnh trổ bông, cào-cào trở nên nặng, và sự ước-ao chẳng còn nữa; vì bấy giờ người đi đến nơi ở đời đời của mình, còn những kẻ tang-chế đều đi vòng-quanh các đường-phố: 6Lại hãy tưởng-nhớ Đấng Tạo-Hóa trước khi dây bạc đứt, và chén vàng bể, trước khi vò vỡ ra bên suối, và bánh xe gãy ra trên giếng; 7và bụi-tro trở vào đất y như nguyên-cũ, và thần-linh trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó.
8Kẻ truyền-đạo nói: Hư-không của sự hư-không; mọi sự đều hư-không.
9Vả lại, bởi vì kẻ truyền-đạo là người khôn-ngoan, nên cũng cứ dạy sự tri-thức cho dân-sự; người đã cân-nhắc, tra-soát, và sắp đặt thứ-tự nhiều câu châm-ngôn. 10Kẻ truyền-đạo có chuyên-lo tìm-kiếm những câu luận tốt-đẹp; và các lời đã viết ra đều là chánh-trực và chân-thật. 11Lời của người khôn-ngoan giống như đót; sắp chọn các câu châm-ngôn khác nào đinh đóng chặt: Nó do một đấng chăn chiên mà truyền ra.
12Lại, hỡi con, hãy chịu dạy: Người ta chép nhiều sách chẳng cùng; còn học quá thật làm mệt-nhọc cho xác-thịt.
13Chúng ta hãy nghe lời kết của lý-thuyết nầy: Khá kính-sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều-răn Ngài; ấy là trọn phận-sự của ngươi. 14Vì Đức Chúa Trời sẽ đem đoán-xét các công-việc, đến nỗi việc kín-nhiệm hơn hết, hoặc thiện hoặc ác cũng vậy.
Amen.
Chúng ta học tới đoạn cuối của cái sách Truyền Đạo của vua Sa-lô-môn. Thường thường là cái đoạn cuối là những cái kết luận và những cái tinh túy của những cái bài viết. Người ta đặt đoạn cuối của cuốn sách để cho loài người đọc, những người đọc, đọc và nhớ lại. Cái đoạn cuối này nó có một cái chuyện rất là độc mà phải nhớ đời, đó là liệng bánh ngươi trên mặt nước. Không có đem con tép mà để bắt con tôm. Khỏi lâu ngày, người sẽ tìm nó lại. Làm sao mà miếng bánh mà dục xuống nước mà nó lại trở về với mình? Đó là một cái câu mà Chúa nói cho tôi không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần tôi làm cái gì đó phải nhớ rằng không có nên đem con tép mà bắt con tôm. Làm công việc cho Chúa không phải là công việc của xác thịt. Loài người xác thịt họ làm cái gì là họ mong cho nó trở về với mình. Họ nói: “Trồng cái cây là mình phải muốn ăn cái trái của nó chứ!” Làm cái gì là cũng muốn hưởng cái lợi. Đó là một cái sự ích kỷ. Công việc của Chúa không phải là một cái công việc của xác thịt. Công việc của Chúa đòi hỏi sự hy sinh của chúng ta. Chúa Giê-xu đã hy sinh cho chúng ta, chúng ta có dám hy sinh lại cho Chúa hay không? Một tí trong cái đầu của chúng ta suy nghĩ gì, Chúa đọc hết các bạn ơi. Chúa thấu hiểu tấm lòng của chúng ta. Người xưa, tôi làm cái gì để mong được tiếng khen, tôi làm cái gì để mong rằng ngày nào có người trả lại cho tôi. Tôi nói: “Hôm nay tôi làm phước cho bạn, nhưng Chúa sẽ đền bù lại cho tôi gấp 10 lần.” Cái đó là lời hứa của Chúa. Chúng ta làm, chúng ta được hưởng. Nhưng với cái sự suy nghĩ của lòng của chúng ta, mà nếu chúng ta làm mà chúng ta muốn được hưởng lại là chúng ta không được hưởng gì hết.
Sự ban phước của Chúa là trồng cây nào là ăn cây đó. Nhưng chúng ta không phải có cái suy nghĩ như vậy. Nếu chúng ta suy nghĩ như vậy thì là chúng ta ích kỷ. Chúng ta làm vì chúng ta muốn hưởng lợi. Nhưng đối với Đức Chúa Trời, Chúa muốn chúng ta là những người hy sinh. Làm cái gì là phải cắt sợi dây tới đó, tại vì nó sẽ giật chúng ta té. Có một người giảng ở trên radio, họ nói: “Những cái người chúng ta làm phước, đó chính là những cái người giật chúng ta té, tại vì chúng ta còn để cái sợi dây của người chúng ta giúp.” Và chúng ta làm điều gì, phải cắt cái sợi dây bỏ, cũng như là con bò rừng, chúng ta lấy sợi dây mà chúng ta quăng vào con bò rừng đó, chúng ta lấy sợi dây mà chúng ta quăng vào cái cổ của nó. Những cái người mà chúng ta giúp, họ cũng giống như những con bò rừng vậy đó. Họ không có Chúa xung quanh chúng ta. Họ không phải là tất cả những người nào miệng nói Chúa mà họ có Chúa. Phần đông là họ không có Chúa đâu các bạn, ngày nào họ sẽ đâm lại chúng ta đó. Người đời còn nói: “Cứu vật thì vật trả ơn, cứu nhân thì nhân trả oán.” Ba tôi hồi đó cứ nói cái câu nho đó hoài: “Con ơi, cứu vật thì vật trả ơn, cứu nhân thì nhân trả oán.” Mình phải biết cái chuyện đó nó sẽ xảy ra, thì mình không có lấy làm lạ mà khi chuyện đó xảy ra. Nhưng không có nghĩa là mình không cứu ai. Mình làm công việc nghĩa, công việc tốt thì mình cần phải cứ làm đi. Chúa mới dạy chúng ta hãy liệng cái bánh nơi mặt nước, vì khỏi lâu ngày ngươi sẽ tìm nó lại. Hãy phân phát nó cho bảy hoặc cho tám người, vì ngươi không biết tai nạn nào sẽ xảy ra trên đất. Chúa cho chúng ta phải có sự khôn ngoan, và lúc chúng ta còn trẻ, chúng ta hãy nhớ rằng những công việc của mình trồng đó, ngày nào mình sẽ có cái hậu quả trở về với mình. “Hỡi kẻ trẻ kia, hãy vui mừng trong buổi thiếu niên, khá đem lòng hớn hở trong khi còn thơ ấu. Hãy đi theo đường lòng mình muốn và nhìn xem sự mắt mình ưa thích, nhưng phải biết rằng vì mọi việc ấy, Đức Chúa Trời sẽ đòi ngươi đến mà đoán xét.”
Cảm ơn Chúa, là cái lúc tôi còn trẻ, tôi làm cái gì tôi rất là sợ nó trở về với tôi. Làm cái gì cũng phải suy nghĩ, tại vì lúc còn nhỏ mình có đọc Kinh Thánh và mình có hiểu rằng những cái gì mình làm, nó sẽ trở về. Mình trồng cái cây tốt thì tuổi về già mình ăn cái trái tốt. Trồng cái cây xấu thì tuổi về già mình sẽ ăn cái trái xấu. Trồng cái ớt thì mình ăn trái cay, trồng cây ngọt thì mình ăn trái ngọt, trồng cây khổ qua thì nó ăn trái đắng thì đúng rồi, chứ mình muốn trồng cái cây ngọt để mà mình ăn trái ngọt, mà mình trồng cái cây đắng mà mình muốn ăn trái ngọt là nó không được rồi đó. Nó ngược với cái lẽ tự nhiên, cái đó là tất cả mọi người đều phải thấy và phải biết như vậy.
Ngày nay, chúng ta nhìn thấy những người già mà họ khổ sở, con cái họ nó không cứu giúp họ. Hỏi ra là lúc còn nhỏ họ làm chuyện ác. Họ có vay thì họ phải trả. Ông bà cha mẹ của họ cũng làm giống y như vậy, họ cứ cái bổn cũ soạn lại. Nếu mà họ không biết Chúa là ai thì cứ bổn cũ soạn lại đời này và đời kia, nó vẫn còn như vậy hoài, nó không thay đổi. Thương cho những cái người chưa biết Chúa, họ không biết trồng những cái cây tốt để mà họ ăn được những cái trái tốt. Bởi vì ngày hôm nay, có người nói: “Thấy tội nghiệp cái bà này quá, thấy tội nghiệp cái bà kia quá.” Tôi cứ nhìn lại, tôi nói: “Mình không phải là Chúa. Chúa là Đấng công bằng. Họ trồng cây nào họ ăn trái cây đó.” Hỏi ra là lúc còn trẻ họ đã không có gieo được cái cây tốt, thì tuổi về già họ phải hưởng như vậy đó. Nhưng mà họ có thể thay đổi nếu mà họ ăn năn tội lỗi của họ, trở về với Chúa Giê-xu và ăn năn tội lỗi của mình để cuộc đời của mình không cần phải trả cái giá đắt lúc tuổi trẻ mình đã làm. Đó là công việc của chúng ta đi truyền giáo. Thấy những người nào đau khổ, mình hỏi thử là đúng y như vậy đó các bạn: “Bà ơi, ngày hôm nay bà khổ là tại gì? Cái lúc còn trẻ, bà đã làm nhiều chuyện gian ác có đúng không? Nhưng Đức Chúa Trời có thể chuyển đổi những cái đó, bỏ hết cái chuyện cũ của bà, và ngày hôm nay, Ngài ban phước lại cho bà nếu bà biết ăn năn, trở về với nguồn cội, trở về với Chúa, để cuộc đời của bà được thay đổi. Chúa sẽ huỷ phá hết, xóa hết những cái tội lỗi bà đã làm trong quá khứ ngày hôm nay, để rồi Ngài sẽ ban phước cho cuộc đời của bà từ đây cho đến ngày bà nhắm mắt. Đời sống của bà nó được phước hạnh.” Công việc làm củ sẽ được xóa hết nếu mà con người có tội biết ăn năn, còn không ăn năn thì cái vòng luẩn quẩn đó nó sẽ còn lại đời đời các bạn, mà còn đi địa ngục đời đời nữa.
Đó là một cái sự nguy hiểm của mỗi cái linh hồn, họ đã được sanh trên thế gian này rồi thì phải trả giá với cái luật thiên nhiên đó, gọi là cái luật lương tâm và cái luật thiên nhiên của Đức Chúa Trời, ai cũng phải trả. Nhưng chúng ta có phước là chúng ta không trả, tại vì chúng ta có tội, vì chúng ta ăn năn, và cái dĩ vãng của chúng ta đã được bôi xóa hết bởi huyết Chúa Giê-su vì luật của Đấng Tạo Hóa tạo dựng ra chúng ta. Tại sao chúng ta ngu vậy, chúng ta không đi tìm Chúa để mà những cái gì chúng ta làm chuyện gian ác đó được bôi xóa? Nếu chúng ta không ăn năn thì nó vẫn còn đó các bạn ơi, không phải dễ gì mà nó tự nhiên xóa đâu. Phải nhìn lại cuộc đời của chúng ta và ăn năn những cái tội lỗi nhỏ nhoi của chúng ta đã làm. Nhiều khi chúng ta quên. “Chúa ơi, xin Chúa Thánh Linh nhắc cho con nhớ những cái chuyện gian ác con đã làm lúc còn nhỏ, lúc còn bé tí xíu mà đã làm chuyện gian ác rồi.” Tôi nhớ lại, Chúa cũng nói với tôi: “Hồi nhỏ con gian ác. Đi ngoài đường, đi học, cắp sách đi học, mà thấy những con chó, những con gà, đá cho nó đau, cho nó chết, cho nó la hét, mình khoái, mình cười.” Đó là một cái chuyện gian ác mà chúng ta, lúc còn bé, đã có những cái lòng làm chuyện ác. Làm sao mà những con chó đó nó đau, đó là mình mới vui. Không biết cái đó là quỷ nó xúi giục từ lúc còn bé. Con người đó làm chuyện gian ác, quỷ nó nhảy vào lòng và nó làm cho mình vui khi mình làm cho những cái gì xung quanh mình đau đớn. Con người không có người nào mà không có cái lòng gian ác.
Nhưng Đức Chúa Trời là Đấng yêu thương chúng ta. Ngài xóa hết tất cả những cái gì vi phạm của chúng ta. Nếu chúng ta nhìn lại cuộc đời, chúng ta muốn thay đổi để đời sống của chúng ta trở nên những người tốt đẹp hơn, những người ích lợi cho cộng đồng, cho xã hội, cho gia đình và cho nước của Đức Chúa Trời.
Nếu chúng ta không có trở lại với Chúa thì chúng ta không có làm được. Các bạn ơi, bạn làm được một ngày rồi hôm sau nó cũng trở lại như cái chuyện cũ nữa. Có nhiều người họ nhìn thấy lòng gian ác của họ, họ muốn đi con đường mới nhưng mà không được, tự nguyện đi không làm được. Họ tu, họ đánh cho họ đau đớn, nhất là những người đạo Phật, họ thấy khi họ suy nghĩ sai, họ tự đánh cho họ, họ đánh cho đau, họ làm những cái gì để tự phạt. Nhưng mà rồi cũng “chứng nào tật nấy”, họ không có thể tự thay đổi được con người của họ.
Mình không thể nào mà tự thay đổi con người của mình được nếu không có Chúa giúp đỡ chúng ta. Chúa Giê-xu đã chết và cho chúng ta sống lại một cuộc đời mới với Chúa Giê-xu. Thánh Linh của Chúa sẽ thay đổi chúng ta. Nếu chúng ta biết ăn năn, nhờ cậy Chúa, thì Chúa cho chúng ta có một đời sống mới mà không phải chúng ta cố gắng, nhưng nó là sự tự nhiên.
Hồi trước chúng ta ghét những cái chuyện mấy người nào làm cái gì tốt thì mình ganh tị, mình ghét lắm. Nhưng ngày hôm nay, mình trở lại, mình tự nhiên làm được những chuyện tốt, mà mình ghét những người làm ác. Xin Chúa cho chúng ta biết ăn năn và nói cho những người xung quanh chúng ta biết rằng con người là gian ác. Lòng của chúng ta, con cháu của A-đam, là có tấm lòng gian ác từ lúc tuổi trẻ. Đã có tấm lòng gian ác rồi. Những chuyện nhỏ nhoi đó, mà chúng ta nhìn lại thì chúng ta thấy rằng lòng của chúng ta không hướng thiện, chỉ biết làm cái gì ích lợi cho mình, mong làm cái gì là để được hưởng cái đó.
Chúa dạy chúng ta rằng: “Trong buổi còn thơ ấu, hãy tưởng nhớ Đấng Tạo Hóa ngươi, trước khi những ngày gian nan chưa đến, trước khi những năm tới mà ngươi nói rằng: Ta không lấy làm vui lòng.” Mỗi người có những ngày đen tối và những ngày vui vẻ. Chúng ta xin Chúa cho chúng ta những ngày đen tối đó ngắn lại.
Chúa ơi, con biết con phải trả giá những gì con đã làm lúc còn nhỏ, nhưng xin Chúa cho nó ngắn lại. Đừng có oán trách Chúa: “Tại sao? Tại sao con có làm gì ác mà con hưởng những chuyện khổ sở quá vậy?” Cái lúc mình có làm thì mình xin Chúa tha tội, nhưng những chuyện mình làm thì mình phải trả giá, các bạn ơi, nó không có biến mất bao giờ. Những gì chúng ta làm, chúng ta phải trả giá.
Cũng như là thế gian, họ còn bắt tù. Thí dụ như phạm tội ăn cắp thì phải ở tù một tuần, phạm tội giết người phải ở tù 10 năm, 20 năm — đó là luật của thế gian, người đời. Công việc của Chúa cũng vậy. Cái tội ngươi làm được tha, nhưng những hành động của ngươi làm thì ngươi phải trả giá đời này.
Các bạn nhìn thấy vua Đa-vít, ông là một người công bình, vì ông có tội, ông biết ăn năn, nhưng cái giá ông phải trả: nhà cửa tan hoang, vợ con bị hại bởi tội ông. Cái đó là cái giá mình phải trả. Mình đã làm thì mình phải trả giá. Bởi vậy mình phải nhớ Đấng Tạo Hóa và phải biết giữ các điều răn của Chúa. Điều răn đã ra thì không có ai sửa đổi điều răn của Đức Chúa Trời được. Điều răn của Ngài nằm trong lương tâm của chúng ta.
Có một số người nói: “Mình làm đúng lương tâm thì mình được cứu.” Không được. Đức Chúa Trời ra luật: phải tin Chúa Giê-xu và phải được sanh lại bằng Thánh Linh mới được hưởng nước Thiên Đàng. Luật của Chúa, điều răn của Chúa không ai thay đổi được, như là đinh đóng cột. Loài người có cãi, có cãi bao nhiêu, Đức Chúa Trời vẫn y nguyên. Mình cứ ra luật của mình, mình cãi, mình chống, nhưng mà khi mình qua đời, mình cãi có được hay không?
Ngày hôm nay, mình đi giảng đạo, mình nói, bao nhiêu người không nghe, cười mình, nói mình là người ngu, người bị nhồi sọ, bị đạo Chúa nhồi sọ, bị khù khờ. “Tôi có một cuộc đời tôi sống chứ, mà ở đó mà ‘cấm làm cái này, không làm cái này, không làm cái kia’ thì làm sao tôi sống nổi để tôi hưởng? Nếu mà tôi có biết Chúa thì trước khi tôi nhắm mắt tôi ăn năn, chứ bây giờ đời nó còn nhiều chuyện vui quá. Làm sao mà ngu dại gì mà hy sinh? Chúa đâu có ích kỷ đâu mà Chúa muốn chúng ta phải bỏ hết tất cả đâu. Thế gian là của chúng ta, thế giới này là chúng ta phải hưởng. Tôi còn trẻ, tôi phải hưởng.”
Tôi nói: “Bạn chưa biết được Đức Chúa Trời là ai. Ngài tạo dựng chúng ta, Ngài muốn chúng ta có hình ảnh giống như Ngài. Chúng ta không còn ham thế gian nữa khi chúng ta trở thành một con người tâm linh. Đời sống của chúng ta được biến đổi như là một con sâu biến thành con bướm. Bạn chưa đổi dạng, bạn chưa biết, bạn vẫn là con sâu. Khi bạn đã thành con bướm rồi, bạn không muốn trở về làm con sâu nữa. Tại vì bạn chưa được thay đổi, bạn cứ theo đạo, theo tôn giáo, theo nhà thờ. Bạn không nhận được gì hết.”
Cái sự kính sợ của Đức Giê-hô-va, nó nằm ở trong cái sự thay đổi của con người bằng Thánh Linh của Chúa. Khi chúng ta được thánh sạch, chúng ta rất ghê gớm tội lỗi của chúng ta. Chúng ta không bao giờ phung phí cái linh hồn của chúng ta vì những cái chuyện nhỏ nhoi, những cái sự tham lam, những cái sự ích kỷ đó mà nó ngăn trở chúng ta nước Thiên Đàng của Đức Chúa Trời. Và chúng ta phải bị hồ lửa địa ngục và chúng ta sẽ bị phạt ngay trên trần gian này. Chúng ta cảm nhận được một cái gậy của Chúa đánh ngay chúng ta đó, cái roi của Chúa vào quất chúng ta khi chúng ta có tội mà chúng ta không chịu ăn năn. Rất là lạ lùng các bạn.
Ngày xưa tôi muốn làm gì làm, không ai nói tôi hết trơn, tại vì tôi là đứa con hoang đàng. Nhưng ngày hôm nay, tôi là con có Cha, Thánh Linh của Chúa nhìn những hành động nhỏ nhặt của chúng ta, coi chúng ta có giữ các điều răn của Đức Chúa Trời hay không. Đức Chúa Trời sẽ đem đoán xét các công việc đến nỗi việc kín nhiệm hơn hết, hoặc thiện, hoặc ác cũng vậy.
Ngày nay, tôi nghe có những người đi truyền giảng đạo của Chúa, mà nói láo, nói dối các bạn, đi dạy người ta nói dối. Rất là lạ lùng. Tôi nghe, họ chỉ dạy người ta phải moi tiền chồng của mình: “Ông chồng tôi giữ tiền hoài, tôi phải làm đủ mọi cách để tôi moi tiền của ổng. Làm cho ổng thỏa mãn tình dục để mà ổng cho tiền mình.” Dạy người khác như vậy mà đi truyền giảng đạo Chúa. Nguy hiểm cho linh hồn của mình.
Mà họ nói tỉnh bơ, họ không có coi đó là tội lỗi, các bạn. Họ nói: “Vợ chồng mình muốn làm gì mình làm, chứ đâu có tội đâu.” Mình nghe cái là mình muốn rợn tóc gáy luôn. Con người có cái đầu óc gian ác, làm cái chuyện gì mà nó dường như là gian ác thì phải tránh. Họ không có Thánh Linh cáo trách họ, rồi họ làm, mà họ còn đi dạy những người khác làm. Nguy hiểm cho linh hồn của mình và còn nguy hiểm cho cả bầy của Chúa nữa. Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết những cái chi tiết nhỏ nhặt.
Tôi thấy người nào mà nói với tôi ngọt dịu là tôi sợ ngay. Thà tôi làm sai, nói thẳng cho tôi, một cái lời nói mà giúp cho mình đụng đến những cái tội lỗi của mình thì mình cảm ơn. Còn những người nào mà vuốt ve mình, làm cho mình cảm nhận được cái sự tươi vui, họ vuốt ve, họ nịnh hót, họ nói, mình phải sợ những người đó, các bạn ơi. Những người đó là nguy hiểm cho linh hồn của mình đó.
Quỷ nó đem tới những người để làm sao cho mình vui mừng, nó vuốt, vuốt, vuốt hoài, cái moi túi mình hồi nào mình không hay. Nguy hiểm cho linh hồn của mình. Các bạn, có người không bao giờ mà ai moi họ được một đồng nào, nhưng mà khi mà vuốt ve, nói ngọt, khen tặng, móc túi đưa hết, các bạn, nhất là những ông già, bà già. Ừ, cái đó là một cái chuyện gian ác, khi mà mình lợi dụng người nào mà mình nói ngọt, mình khen tặng người đó, rồi để mà mình mượn cái này, mượn cái kia, nhờ người ta giúp đỡ. Cái đó là cái chuyện gian ác.
Nhiều người làm chuyện gian ác mà họ không thấy được, con mắt của họ đui mù, tại vì những người xung quanh làm như vậy thì họ bắt chước. Bởi vậy, chúng ta tránh những người bạn có những cái lòng như vậy. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Vừa đến gần họ là mình giống họ ngay, mà mình không thấy được.
Cái ảnh hưởng của những người xấu nó rất là nhanh, các bạn ơi. Chúng ta vừa gần những người xấu là chúng ta biến dạng ngay. Nó rất là nhanh như vậy đó. Mực của họ nó dính vào mình ngay, rồi con mắt tâm linh của mình nó đui mù, mình không thấy. Mình làm chuyện gian ác, làm chuyện tội lỗi. Những cái tội nhỏ nhoi nó nhảy vào trước, rồi mình từ từ, từ từ rồi mình mới biến dạng, mình thành những cái người gian ác hồi nào mà mình không hay biết.
Bởi vậy, chúng ta phải giữ cho cái áo chúng ta trắng. Chúng ta phải nhìn lại mỗi ngày, coi: “Chúa ơi, con muốn giữ cái áo của con trong sạch để con gần Chúa. Con muốn kính sợ Đức Giê-hô-va và giữ các điều răn của Ngài. Xin Thánh Linh của Chúa nhìn hết tất cả những cái nơi kín nhiệm của con làm, hoặc thiện, hoặc ác, và Ngài nhắc nhở cho con, gìn giữ con cho đến ngày con gặp được Chúa trên nước Thiên Đàng. Con muốn hưởng nước Thiên Đàng, con không muốn bị quăng vào lửa địa ngục. Xin Chúa gìn giữ linh hồn con.”
Mình xin mỗi ngày, chứ không phải mình xin một lần. Mỗi ngày buổi sáng: “Chúa ơi, hôm nay xin Chúa gìn giữ con, đừng có làm nhiều cái chuyện gian ác.” Tối nhìn lại: “Ngày hôm nay, con có làm điều gì sai?” Xin Thánh Linh của Chúa nhắc nhở con, đừng để lương tâm của con chai lì trước mặt Chúa, mà con có tội, con không biết ăn năn.
Có một số người, mình nói với họ, họ cứ dửng dưng à, mình thấy tội họ, họ không mắc cở. Mà họ nói họ là người truyền giáo, họ là người đi giảng đạo Chúa, mà họ không biết kính và sợ. Đức Chúa Trời nhìn thấu hết các việc kín nhiệm hơn hết, hoặc thiện, hoặc ác, Ngài biết hết tâm lòng của chúng ta. Ngài sẽ ban thưởng cho chúng ta khi chúng ta làm nhiều việc thiện. Chúng ta không mong Ngài sẽ ban thưởng, nhưng Ngài tự nhiên sẽ ban thưởng cho chúng ta.
Xin Chúa cho chúng ta có tấm lòng tự đoán xét lấy mình, để Chúa không đoán xét chúng ta.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con, nói những lời đến từ Thánh Linh của Ngài. Cha ơi, xin Cha giữ chúng con và Thánh Linh của Chúa dùng cái roi của Ngài quất chúng con, để chúng con làm những việc mà trong đời kinh nghiệm, chúng con biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng nhìn thấu hết tất cả. Có hai người chứng trong công việc của chúng con làm, đó là một thiên sứ của Chúa và một con quỷ đi theo quay hết cuốn phim của đời sống của chúng con.
Xin Thánh Linh của Chúa nhắc nhở chúng con, tất cả mọi công việc của chúng con làm đều có hai người quay phim hết, và chúng con làm điều gì, chúng con phải nhớ: “Chúng con làm vì chúng con yêu Chúa. Chúng con làm vì chúng con muốn hy sinh cho Ngài. Chúng con không muốn hưởng lợi những cái gì Ngài sai chúng con đi làm.”
Cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin của con cho Cha. Cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ, Amen.
