SÁNG THẾ KÝ 46-47: GIA CỐP GẶP GIÔ SÉP; GIÔ SÉP GIÀU TO.

https://www.mediafire.com/file/h069pa5uzl2caar/Sa%25CC%2581ng_the%25CC%2582%25CC%2581_ky%25CC%2581_46-47-.m4a.m4a/file

Sáng-thế Ký 46
Đức Chúa Trời hiện ra cùng Gia-cốp
1Y-sơ-ra-ên ra đi, đem theo các tài-vật mình. Đến Bê-e-Sê-ba, người bày của-lễ dâng cho Đức Chúa Trời của Y-sác, cha mình. 2Trong một sự hiện-thấy ban đêm kia, Đức Chúa Trời có phán cùng Y-sơ-ra-ên rằng: Hỡi Gia-cốp, Gia-cốp! Y-sơ-ra-ên đáp rằng: Có tôi đây. 3Đức Chúa Trời phán: Ta là Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời của cha ngươi. Hãy xuống Ê-díp-tô, đừng sợ chi, vì tại đó ta sẽ làm cho ngươi thành một nước lớn. 4Chánh ta sẽ xuống đến đó với ngươi, và chánh ta cũng sẽ dẫn ngươi về chẳng sai. Giô-sép sẽ vuốt mắt ngươi nhắm lại.
Gia-cốp xuống xứ Ê-díp-tô
5Từ Bê-e-Sê-ba, Gia-cốp khởi đi; các con trai Y-sơ-ra-ên để Gia-cốp, cha mình, cùng các vợ và con mình lên xe-cộ của Pha-ra-ôn đã sai đến rước những người đó. 6Chúng cũng đem theo các súc-vật và của-cải mình đã gây-dựng tại xứ Ca-na-an, mà đi đến xứ Ê-díp-tô. 7Vậy, Gia-cốp cùng cả nhà người, nào các con trai, nào các cháu trai, nào các con gái, nào các cháu gái, thảy đều xuống xứ Ê-díp-tô.
Kể số người nhà Gia-cốp
8Đây là tên các con trai của Y-sơ-ra-ên tức là Gia-cốp, đến xứ Ê-díp-tô: Con trưởng-nam của Gia-cốp là Ru-bên. 9Các con trai của Ru-bên là Hê-nóc, Pha-lu, Hết-rôn, và Cạt-mi 10Các con trai của Si-mê-ôn là Giê-mu-ên, Gia-min, Ô-hát, Gia-kin, Xô-ha, và Sau-lơ, tức là con của người vợ xứ Ca-na-an. 11Các con trai của Lê-vi là Ghẹt-sôn, Kê-hát, và Mê-ra-ri. 12Các con trai của Giu-đa là Ê-rơ, O-nan, Sê-la, Phê-rết và Xê-rách. Nhưng Ê-rơ và O-nan đã thác tại xứ Ca-na-an; con của Phê-rết là Hết-rôn, và Ha-mun. 13Các con trai của Y-sa-ca là Thô-la, Phu-va, Gióp, và Sim-rôn. 14Các con trai của Sa-bu-lôn là Sê-rết, Ê-lôn, và Gia-lê-ên. 15Vả, các con trai, và một con gái tên là Đi-na, mà Lê-a sanh cho Gia-cốp khi ở tại Pha-đan-A-ram, cùng các cháu đó, hết thảy là ba mươi ba người. 16Các con trai của Gát là Xi-phi-ôn, Ha-ghi, Su-ni, Ét-bôn, Ê-ri, A-rô-đi và A-rê-li. 17Các con trai của A-se là Dim-na, Dích-và, Dích-vi, và Bê-ri-a, cùng Sê-rách, em gái các người đó. Con của Bê-ri-a là Hê-be, và Manh-ki-ên. 18Vả, các con trai của nàng Xinh-ba sanh cho Gia-cốp, cùng các cháu đó, hết thảy là mười sáu người. Nàng là con đòi của La-ban đã cho theo hầu Lê-a, con gái mình. 19Các con trai của Ra-chên, vợ Gia-cốp, là Giô-sép, và Bên-gia-min. 20Giô-sép đã có con tại xứ Ê-díp-tô, là Ma-na-se, và Ép-ra-im, mà Ách-nát, con gái của Phô-ti-phê-ra, thầy cả thành Ôn, đã sanh cho người. 21Các con trai của Bên-gia-min là Bê-la, Bê-kê, Ách-bên, Giê-ra, Na-a-man, Ê-hi, Rô-sơ, Mốp-bim, Hốp-bim, và A-rết. 22Vả, các con trai của Ra-chên sanh cho Gia-cốp, cùng các cháu đó, hết thảy là mười bốn người. 23Con trai của Đan là Hu-sim. 24Các con trai của Nép-ta-li là Giát-sê-ên, Gu-ni, Dít-se, và Si-lem. 25Vả, các con trai của nàng Bi-la sanh cho Gia-cốp, cùng các cháu đó, hết thảy là bảy người. Nàng là con đòi của La-ban đã cho theo hầu Ra-chên, con gái mình.
26Các người đi đến xứ Ê-díp-tô với Gia-cốp, tức là các người do nơi Gia-cốp sanh, — nếu không kể các nàng dâu, — thì hết thảy là sáu mươi sáu người. 27Con của Giô-sép đã sanh tại Ê-díp-tô được hai. Vậy, các người thuộc về nhà Gia-cốp đi đến Ê-díp-tô, cộng hết thảy là bảy mươi người.


Giô-sép tiếp-rước cha mình
28Gia-cốp sai Giu-đa đi đến trước đặng xin Giô-sép đưa mình vào bờ-cõi Gô-sen. Vậy, họ đều vào xứ Gô-sen. 29Giô-sép thắng xe đi lên Gô-sen, đón Y-sơ-ra-ên, cha mình. Người ra mắt cha, ôm choàng lấy người và khóc một hồi lâu. 30Y-sơ-ra-ên nói cùng Giô-sép rằng: Chớ chi cho cha chết bây giờ đi! Vì cha đã thấy được mặt con, và biết con vẫn còn sống.
31Đoạn, Giô-sép nói cùng anh em và người nhà cha mình rằng: Tôi sẽ lên trước tâu cho Pha-ra-ôn hay rằng: Anh em và cả nhà cha tôi, ở xứ Ca-na-an đã đến cùng tôi. 32Họ vốn làm nghề chăn-chiên, nuôi bầy súc-vật; có dẫn theo hết bầy chiên, bò và các tài-vật của mình. 33Và khi Pha-ra-ôn truyền gọi anh em mà hỏi rằng: Các ngươi làm nghề chi? 34Thì hãy tâu rằng: Kẻ tôi-tớ chúa cùng tổ-phụ chúng tôi vẫn làm nghề nuôi súc-vật từ thuở còn nhỏ cho đến giờ. Ấy hầu cho anh em đặng ở lại xứ Gô-sen, vì dân Ê-díp-tô có tánh gớm-ghê hết thảy kẻ chăn-chiên lắm.

Sáng-thế Ký 47


Gia-cốp và các con trai người đi yết-kiến Pha-ra-ôn; lập gia-cư trong xứ Gô-sen
1Giô-sép đến tâu mọi điều đó cho Pha-ra-ôn hay, và nói rằng: Cha và anh em tôi đã ở xứ Ca-na-an đến, có đem theo chiên, bò, cùng các tài-vật của mình. Hiện bây giờ đương ở trong xứ Gô-sen. 2Người bèn đưa năm người trong bọn anh em mình vào yết-kiến Pha-ra-ôn. 3Pha-ra-ôn hỏi: Các ngươi làm nghề chi? Tâu rằng: Kẻ tôi-tớ bệ-hạ là kẻ chăn-chiên, như tổ-phụ chúng tôi khi trước. 4Rồi lại tâu rằng: Ấy đặng kiều-ngụ trong xứ mà kẻ tôi-tớ bệ-hạ đã đến; vì xứ Ca-na-an đói-kém lớn lắm, không còn đồng-cỏ chi hết cho bầy súc-vật ăn. Vậy, xin phép cho kẻ tôi-tớ bệ-hạ ngụ tại xứ Gô-sen.
5Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép như vầy: Cha và anh em ngươi đã đến cùng ngươi; 6vậy, xứ Ê-díp-tô sẵn dành cho ngươi; hãy cho cha và anh em ở chốn nào tốt hơn hết trong xứ; hãy cho ở tại xứ Gô-sen vậy. Và nếu trong các người đó, ngươi biết ai giỏi, hãy đặt họ chăn các bầy súc-vật của ta.
7Đoạn, Giô-sép dẫn Gia-cốp, cha mình, đến yết-kiến Pha-ra-ôn. Gia-cốp chúc phước cho Pha-ra-ôn. 8Pha-ra-ôn hỏi Gia-cốp rằng: Ngươi hưởng-thọ được bao nhiêu tuổi? 9Gia-cốp tâu rằng: Những năm tôi sống ở đời phiêu-lưu hết thảy là một trăm ba mươi năm; các năm của đời tôi lấy làm ngắn-ngủi và lại nhọc-nhằn, chẳng bằng những năm bình-sanh của tổ-phụ tôi khi người ở phiêu-lưu đó. 10Gia-cốp chúc phước cho Pha-ra-ôn một lần nữa, rồi lui ra khỏi mặt người.
11Vậy, Giô-sép vâng mạng Pha-ra-ôn, định chỗ ở cho cha và anh em mình, cho họ một sở đất tốt nhứt trong xứ Ê-díp-tô làm sản-nghiệp, tại miền Ram-se. 12Giô-sép, tùy theo số người, cấp lương-thực cho cha, anh em và cả nhà cha mình.


Việc cai-trị của Giô-sép
13Vả, sự đói-kém lớn lắm, nên trong khắp xứ chẳng còn lương-thực nữa; xứ Ê-díp-tô và xứ Ca-na-an đều bị hao-mòn vì ách đói-kém đó. 14Giô-sép thâu hết bạc tiền trong xứ Ê-díp-tô và xứ Ca-na-an, tức giá tiền của muôn dân mua lúa; rồi chứa bạc đó vào kho Pha-ra-ôn. 15Khi bạc tiền trong xứ Ê-díp-tô và xứ Ca-na-an đã hết, thì cả dân Ê-díp-tô đều đến cùng Giô-sép mà kêu rằng: Xin cho chúng tôi lương-thực; lẽ nào vì cớ hết tiền mà chúng tôi phải chết trước mặt chúa sao? 16Giô-sép đáp rằng: Nếu hết bạc tiền rồi, hãy giao súc-vật các ngươi cho ta, ta sẽ phát lương-thực đổi lại. 17Đoạn, dân-chúng bèn dẫn súc-vật lại cho Giô-sép; Giô-sép phát lương-thực đổi lấy ngựa, bầy chiên, bầy bò, và lừa. Năm đó, người thâu các bầy súc-vật của họ mà đổi thế lương-thực cho.
18Mãn năm rồi, năm sau dân-chúng lại đến kêu cùng người rằng: Chúng tôi không dấu chi chúa: tiền bạc sạch trơn, bầy súc-vật đã giao cho chúa; bây giờ chỉ sẵn dành cho chúa bổn-thân và đất ruộng. 19Lẽ nào chúng tôi và đất ruộng phải hao-mòn trước mặt chúa sao? Hãy mua đổi lấy lương-thực chúng tôi và đất ruộng luôn đi. Vậy, chúng tôi cùng đất ruộng sẽ làm tôi-mọi cho Pha-ra-ôn. Hãy cho giống chi đặng gieo, hầu cho chúng tôi sống khỏi chết, và đất không phải bỏ hoang. 20Giô-sép bèn mua hết thảy ruộng đất trong xứ Ê-díp-tô cho Pha-ra-ôn; vì sự đói-kém thúc-giục nên mọi người Ê-díp-tô đều đem bán ruộng mình; vậy, ruộng đất đều thuộc về Pha-ra-ôn. 21Còn dân-chúng, từ đầu nầy đến đầu kia, người đều dời về ở trong các thành. 22Song ruộng đất của những thầy-cả thì Giô-sép không mua đến, vì những thầy-cả có lãnh một phần lương của Pha-ra-ôn đã định; vậy, họ ăn phần lương-thực của Pha-ra-ôn đã cấp cho. Thế cho nên những thầy-cả chẳng đem bán đất của mình.
23Giô-sép nói cùng dân-chúng rằng: Nầy, ta đã mua các ngươi và ruộng đất cho Pha-ra-ôn; đây, hột giống cho các ngươi đặng gieo mạ trong ruộng đó. 24Đến mùa gặt, phải nộp cho Pha-ra-ôn một phần năm, còn bốn phần kia để cho các ngươi làm giống gieo mạ, dùng lương-thực cho mình, cho người nhà cùng cho các con nhỏ mình. 25Dân chúng nói rằng: Chúa đã cứu mạng chúng tôi! Cầu-xin cho chúng tôi được nhờ ơn trước mặt chúa, thì sẽ làm tôi-mọi cho Pha-ra-ôn. 26Về việc đó, Giô-sép bèn định một luật, cho đến ngày nay hãy còn, buộc đất Ê-díp-tô phải nộp thuế cho Pha-ra-ôn một phần năm hoa-lợi mình. Chỉ đất ruộng của những thầy-cả chẳng thuộc về Pha-ra-ôn.
Gia-cốp bắt Giô-sép thề sẽ chôn mình nơi mộ-địa tổ-phụ
27Vậy, Y-sơ-ra-ên trú-ngụ tại miền Gô-sen thuộc về xứ Ê-díp-tô, gây được cơ-nghiệp tại đó, sanh-sản và thêm lên bội phần.
28Gia-cốp kiều-ngụ trong xứ Ê-díp-tô được mười bảy năm, hưởng-thọ được một trăm bốn mươi bảy tuổi. 29Khi ngày gần chết, Y-sơ-ra-ên gọi Giô-sép, con trai mình, mà nói rằng: Nếu cha được nhờ ơn trước mặt con, xin hãy để tay lên đùi cha cậy hết lòng nhân-từ và thành-thực ở cùng cha, xin con đừng chôn cha tại đất Ê-díp-tô. 30Khi cha an-giấc cùng tổ-phụ rồi, hãy đem cha ra khỏi Ê-díp-tô, chôn chung cùng mồ-mả của người. Giô-sép thưa rằng: Con sẽ làm y theo lời cha dặn. 31Gia-cốp nói: Con hãy thề đi. Giô-sép bèn thề. Đoạn, Y-sơ-ra-ên quì lạy nơi đầu giường mình.

Amen.

Cảm ơn Chúa, chúng ta hôm nay học thấy cha con của Gia-cốp và Y-sác đoàn tụ và gặp mặt với nhau. Đây là công việc của Đức Chúa Trời làm một cách tuyệt vời. Người cha tưởng mất con của mình rồi mấy chục năm, hôm nay cha con đoàn tụ một cách lạ lùng. Gia-cốp gặp cha ôm một hồi rất là lâu, hai cha con khóc ôm với nhau.

Các bạn thấy một cái gia đình và nó nảy nở kinh khủng, 70 người là tính cả Gia-cốp cộng hết thảy là 70 người đi xuống với Giô-sép. Ông đi ở một cái nơi khác, không có ở trong thành phố, ở một cái nơi để cho họ nảy nở, sanh sôi ra, không có chung đụng với mấy người Ca-na-an. Họ ở Gô-sen, và Giô-sép không có cho ở chung trong thành phố của những người Ca-na-an. Họ cũng vẫn nhân lên, nhân lên ở một cái chỗ xa.

Ông năm nay là 130 tuổi. Ông đi đến thành phố này, dẫn theo một đàn bầy súc vật của ông, và con cái dâu rể 70 người. Sự đói kém của thành phố Ca-na-an và cả xứ Ê-díp-tô rất là lớn. Bảy năm họ bán hết súc vật mà đem đổi lấy lúa gạo. Thấy thương lắm các bạn ơi. Khi mà cuộc đói kém đến rồi là cái bụng nó cai trị cái đầu. Chúng ta ngày hôm nay khi mà không còn tiền bạc, nếu mà họ không có cơm ăn thì họ sẽ đi cướp, trộm, làm cho con người thay đổi, không còn danh dự gì nữa hết.

Họ đang bán hết súc vật để mà đổi lấy miếng ăn. Kinh Thánh Chúa đã nói rồi: tới thời kỳ đói kém trong Kinh Thánh là cả thế giới sẽ bị đói kém. Những người nào mà còn có tài sản, có sản nghiệp, có thức ăn thì những người đó thành ra những kẻ cai trị những người kia. Giô-sép là một người không ra chi, nhưng Chúa đã báo tin cho ông trước. Có tiền, ông mua hết tất cả những kho lúa, ông chứa, chứa, chứa…

Ngày hôm nay cả xứ Ê-díp-tô và Ca-na-an họ đem thân của họ làm nô lệ. “Tôi chỉ cần có miếng ăn thôi.” Đem hết trâu, bò, súc vật, bầy chiên, bò, lừa, ngựa… tất cả đem giao hết về đổi lấy miếng ăn thôi. Rồi còn đưa cả thân của mình để làm nô lệ nữa. Các bạn thấy cái bao tử nó mạnh dễ sợ chưa?

Sau khi mà chúng ta có Chúa, Chúa nói: “Chúa sẽ nuôi chúng ta.” Chim sẻ nó không đói, nhưng mà vì chúng ta không có đi theo Chúa, quỷ nó đến nó cướp, giết và hủy diệt. Nó cướp hết, không còn một cái gì hết. Cơm cũng không có mà ăn. Các bạn nhìn xung quanh chúng ta ngày hôm nay, bao nhiêu người đói khổ, trong lúc những người con cái của Chúa thì được phước hạnh. Quỷ nó cướp, giết và hủy diệt những người theo nó.

Có một số con cái của Chúa mà đi hai hàng, nửa Chúa, nửa thế gian, cũng bị quỷ nó đánh phá tơi bời hết. Nhà cửa ngày hôm nay, lửa cháy, trộm bay hết. Xứ Việt Nam tôi nhìn thấy rất tội nghiệp. Đã nghèo thì còn nghèo thêm nữa. Ngập nước, không còn ruộng lúa đương trồng đó mà mất hết. Nuôi cá, nuôi tôm cũng mất hết. Họ chỉ biết khóc thôi. Chúng ta, nếu mà chúng ta có chút đỉnh tài chánh thì chúng ta sẽ đi cứu họ. Và chúng ta nói gì, họ nghe đó, các bạn ơi.

Ngày hôm nay những người nghèo họ mở lòng ra với Chúa, còn những người giàu có thì họ không cần Chúa. Cho nên, những người mà chúng ta tiếp xúc được là những người đói, mình nói gì họ nghe đó. Ăn cám heo mới trở về với Chúa. Thấy thương cho những người đói kém.

Mỗi người gặp Chúa là phải một tình trạng đói khổ. Ăn cám heo mới gặp Chúa thật sự. Còn một số người không có đói, họ nói Chúa bằng cái miệng. Họ tin Chúa vì quyền lợi, họ tin Chúa vì cái tôi của họ, và họ tin Chúa vì muốn được danh tiếng. Tin Chúa có điều kiện: “Xin Chúa cho tôi được danh tiếng thì tôi sẽ theo Chúa. Chúa cho tôi giàu có thì tôi mới tin. Chúa cho tôi hết bệnh thì tôi mới tin. Xin Chúa cho tôi có tiền, xin Chúa cho tôi cái này, cái kia…” Tin Chúa có điều kiện.

Nhưng Đức Chúa Trời phải bắt buộc chúng ta theo Chúa vô điều kiện. “Ngươi có bằng lòng bỏ tất cả mà theo ta hay không?” Các bạn thấy Chúa Giê-xu kêu 12 môn đồ đó, họ đang đánh cá, họ có tàu, có sản nghiệp, có tất cả đồ nghề. Chúa kêu họ thì họ bỏ hết, đi theo Chúa với hai bàn tay trắng.

Mười hai môn đồ đi lang thang theo Chúa Giê-su với hai bàn tay trắng. Chúa Giê-xu cũng là một người vô gia cư. Chúa Giê-xu không nhà, không cửa, không có một nơi gối đầu nữa. Đi ngủ ngoài đường, ngoài xá, không có nhà ở. Mười hai môn đồ đi theo Chúa mấy năm, Chúa hỏi: “Các ngươi có thiếu thốn gì không?” Họ nói: “Không thiếu gì hết.” Các bạn thấy lạ lùng chưa?

Tôi nghĩ là đi tới đâu thì khi họ cần, các tín hữu cho áo, cho quần, cho giày, họ nuôi cơm, cho ăn, cho tiền để mua những vật dụng cần thiết. Họ không có thiếu thốn chi hết. Theo Chúa là phải vô điều kiện, đi một lòng với Chúa: dầu chết, dầu sống, dầu vinh, dầu nhục, dầu giàu, dầu nghèo, dầu ai cắt cổ mình nữa cũng không sợ. Cắt cổ thì mình đi về Thiên đàng ở với Chúa, chứ có gì mà sợ. Thế giới này, ở trên đất chỉ là tạm bợ.

Chúng ta không có sống được hơn những đời sống mà Chúa đã định sẵn cho mỗi người. Người này có thể sống 50 năm, người kia 80 năm, người kia 100 năm, rồi cũng chết. Cũng như Gia-cốp 147 tuổi rồi cũng chết. Khi ông gặp Giô-sép là 130 tuổi, rồi ông ở chung tại Gô-sen, đến 147 tuổi rồi cũng chết. Không có người nào sống đời đời trên thế gian này hết.

Vì vậy, chúng ta phải nhìn lên Chúa, để Chúa là số một. Trước sau gì chúng ta cũng hưởng nước Thiên đàng. Đừng có nhìn những gì xung quanh. Để Chúa ban cho chúng ta tài sản giống như Giô-sép, rồi chúng ta cũng chết, đâu có ôm đó mà hưởng hoài. Phải chia cho những người khác.

Giô-sép ở với vua Pha-ra-ôn, ông gom không biết bao nhiêu tài sản đất đai cho vua Pha-ra-ôn hết. Ông đâu có để cho mình. Ông có thể chia cho dòng họ bà con của ông. Anh em của ông là những người hưởng nhiều nhất, đầy đủ trước tiên. Rồi sau đó mới cho Pha-ra-ôn những của cải, tài vật, sản nghiệp, bò, lừa, bầy chiên này kia, ông thâu được. Pha-ra-ôn đâu có lấy, ông cho hết cho gia đình. Thành ra một sản nghiệp to lớn, anh em, cha mẹ của ông hưởng hết.

Chúng ta là những người theo Chúa. Chúng ta một lòng theo Chúa thì ngày kia Chúa cho chúng ta một cái sản nghiệp. Anh em, bà con, dòng họ, cha mẹ của chúng ta hưởng cho chúng ta, đâu có hưởng một mình mà hết những cái cuộc cãi giống như vậy. Chúng ta hưởng cho chúng ta, đâu có hưởng một mình mà hết những cuộc cãi giống như vậy. Rồi chúng ta sẽ dẫn họ trở về với Chúa, họ mới thấy rằng chúng ta là những người được chọn.

Ngày hôm nay, mình nói ra họ không nghe, họ khinh khi mình, nói bậy, nói bạ. Nhưng trước sau gì họ cũng sẽ thấy rõ và biết rõ là chúng ta đi đúng con đường của Chúa. Sản nghiệp họ coi là chúa của họ sẽ bị đi mất hết. Ngày hôm nay, người nào cũng nhìn tiền bạc có một cái tài sản quá lớn. Họ tin chúa giả hình. Họ nói cái miệng chúa nhưng mà cái lòng của họ hướng về tiền bạc. Đụng tới đồng tiền là họ kẹo kiết, họ nhảy tưng tưng tưng. Họ coi tiền của họ là lớn lắm các bạn. Nhìn quanh, nhìn quất, chúng ta thấy rõ. Mỗi người khi mà có tiền là chúa của họ. Họ coi đồng tiền quá lớn. Ngày kia, tiền đó đâu có mua được nước thiên đàng.

Chúa mới nói: người giàu vào nước thiên đàng khó hơn lạc đà chui vào lỗ kim. Chúng ta cầu xin với Chúa cho chúng ta coi đồng tiền đừng có quý hơn Chúa của chúng ta. Chúa biểu chúng ta giúp người này, chúng ta phải giúp họ.

Chúa biểu chúng ta cho… Người này chút đỉnh, cho người kia chút đỉnh. Mặc dù chúng ta nghèo, chúng ta không có tiền, nhưng chúng ta biết chia sẻ cho những người khác thì ngày kia Chúa mới đổ tài chánh. Nếu chúng ta không trung tín trong việc nhỏ thì Chúa không có cho, Chúa không có tín nhiệm chúng ta công việc lớn. Chúng ta phải biết trung tín trong việc nhỏ, để rồi Chúa sẽ dùng chúng ta trong những công việc lớn lao.

Cũng như Giô-sép phải chi tiết từng chi tiết nhỏ. Các bạn, xin Chúa cho chúng ta nhìn lại chúng ta, xem chúng ta có để tiền của chúng ta là chúa của chúng ta không. Chúng ta phải ăn năn, đuổi cái linh hà tiện, cái linh tham tiền, cái linh ích kỷ, cái linh xấu xa làm ô danh Chúa. Mọi người nói xì xầm sau lưng chúng ta đó, nhưng mà họ không có nói trước mặt chúng ta. Chúng ta phải nhìn lại chúng ta để cho chúng ta sống đẹp lòng Chúa, đẹp lòng mọi người, nhất là cái tiền bạc. Người Việt Nam họ quen nói cái câu: đồng tiền nó liền khúc ruột. Thành ra đụng tới đồng tiền nó đau khúc ruột, là họ nói ai cũng vậy chứ không phải tôi như vậy đâu.

Người nào cũng giống tôi vậy á, họ nói vậy. Nhưng mà cái đó là cái xác thịt của chúng ta. Nếu mà chúng ta trở nên một người tâm linh thì chúng ta cắt đứt cái sợi dây liền khúc ruột đồng tiền đó nó đi. Để rồi Chúa sẽ đổ phước cho chúng ta để chúng ta không có ôm hết được. Nếu Chúa đổ phước cho chúng ta, mà chúng ta vẫn đem thâu cái túi của cải cho mình thì Chúa sẽ cắt hết, không được lãnh lâu dài. Xin Chúa cho chúng ta đừng bao giờ để cái đồng tiền nó liền khúc ruột với chúng ta, nhưng mà cái đồng tiền này là đồng tiền của Chúa. Và Chúa muốn chúng ta đi đưa cho người nào là chúng ta phải đưa ra cho người đó.

Ngày hôm nay chúng ta có ít tiền, nhưng mà Chúa muốn chúng ta làm thì chúng ta phải làm, không có cãi lại: “Chúa ơi, con có chút xíu à, để con để dành.” Chúa biểu cho hết đi: “Ta sẽ đổ đầy lại cho con. Những người nghèo đang đói, con thấy đó, con không chia, làm sao ta tín nhiệm con cho việc lớn lao.” Xin Chúa cho chúng ta biết vâng lời Chúa 100%.

Cái bà góa có hai đồng xu trong túi của bà, bà dâng hết cho Chúa. Cái người bà góa thường thường là những cái người họ thiếu thốn. Bà góa có một miếng bánh, một ít bột làm cái bánh mà bà làm xong cho ông Ê-li ăn hết đi, rồi ngày mai chết cũng không sao. Chết đi về thiên đàng, ở với Chúa chứ có gì sao đâu. Bà cũng dâng hết cho Chúa, cho Ê-li bà làm xong tất cả những gì bà có.

Chúng ta phải học, mà học như vậy. Đức tin là như vậy. Đức tin là thấy những cái gì mà chúng ta con mắt chúng ta không thấy được. Chúng ta có dám hy sinh cho Chúa không? Chúa biểu, chúng ta làm, chúng ta không có chối cãi.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cảm ơn Ngài vì Ngài đã dạy chúng con một bài học quý giá. Cho chúng con biết tất cả đời sống của chúng con đều thuộc về Chúa. Chúng con dâng cho Chúa tâm thần, linh hồn, thân xác, tài chánh, tiền bạc của chúng con. Phải dâng hết tất cả và không có điều kiện. Xin Thánh Linh của Chúa nhắc nhở chúng con và dạy dỗ chúng con để chúng con là những công cụ quý giá ở trước mặt Ngài. Và Ngài sẽ ban phước cho chúng con của cải cũng giống như Giô-sép ngày xưa để chúng con làm công việc lớn lao cho Cha. Cảm tạ Cha. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.