TRUYỀN ĐẠO 9-10: TẤT CẢ ĐỀU HƯ KHÔNG, HÃY BIẾT SỐNG KHÔN NGOAN

https://www.mediafire.com/file/s19xdy8rh0f6da1/Truye%25CC%2582%25CC%2580n_%25C4%2591a%25CC%25A3o_9-10-.m4a.m4a/file

TRUYỀN ĐẠO 9-10: TẤT CẢ ĐỀU HƯ KHÔNG, HÃY BIẾT SỐNG KHÔN NGOAN

Truyền-đạo 9
Dầu không hiểu đường lối Đức Chúa Trời người khôn vui lòng hưởng ơn Ngài ban cho
1Nầy là các việc khác mà ta đã suy-nghĩ và chuyên lòng hiểu rõ-ràng: Ta thấy người công-bình và khôn-ngoan, luôn với việc làm của họ, đều ở trong tay Đức Chúa Trời; hoặc sự yêu hay là sự ghét, loài người chẳng biết rõ: Thảy đều thuộc về cuộc tương-lai. 2Mọi sự xảy đến cho mọi người như nhau: Người công-bình hay là kẻ hung-ác, người hiền-lành, thanh-sạch, hay là người không thanh-sạch, người dâng của tế-lễ hay là người không dâng, người thiện hay là kẻ có tội, kẻ phát thề hay là người sợ lời thề, cả thảy đều đồng hưởng một số-phận. 3Tai-nạn lớn hơn ở dưới mặt trời, ấy là mọi người đồng gặp một số-phận, lòng loài người đầy dẫy sự hung-ác, và sự điên-cuồng choán trong lòng họ đương khi sống, rồi họ đi về cùng kẻ chết.
4Một người ở trong hội kẻ sống, còn có sự trông mong; vì con chó sống hơn là sư-tử chết. 5Kẻ sống biết mình sẽ chết; nhưng kẻ chết chẳng biết chi hết, chẳng được phần thưởng gì hết; vì sự kỷ-niệm họ đã bị quên đi. 6Sự yêu, sự ghét, sự ganh gỗ của họ thảy đều tiêu-mất từ lâu; họ chẳng hề còn có phần nào về mọi điều làm ra dưới mặt trời.
7Hãy đi ăn bánh cách vui-mừng, và uống rượu cách hớn hở; vì Đức Chúa Trời đã nhận các công-việc ngươi. 8Khá hằng mặc áo trắng, chớ thiếu dầu thơm trên đầu ngươi. 9Trọn các ngày của đời hư-không ngươi, mà Đức Chúa Trời ban cho ngươi dưới mặt trời, hãy ở vui-vẻ cùng vợ mình yêu-dấu; vì đó là phần của ngươi trong đời nầy, và là điều ngươi được bởi công-lao mình làm ở dưới mặt trời. 10Mọi việc tay ngươi làm được, hãy làm hết sức mình; vì dưới Âm-phủ, là nơi ngươi đi đến, chẳng có việc làm, chẳng có mưu-kế cũng chẳng có tri-thức hay là sự khôn-ngoan.
Sự khôn-ngoan chẳng được phước luôn
11Ta xây lại thấy dưới mặt trời có kẻ lẹ làng chẳng được cuộc chạy đua, người mạnh sức chẳng được thắng trận, kẻ khôn-ngoan không đặng bánh, kẻ thông-sáng chẳng hưởng của-cải, và người khôn-khéo chẳng được ơn; vì thời-thế và cơ-hội xảy đến cho mọi người. 12Lại, loài người chẳng hiểu biết thời thế của mình: Như cá mắc lưới, chim phải bẫy-dò thể nào, thì loài người cũng bị vấn vương trong thời tai-họa xảy đến thình-lình thể ấy.
13Ta cũng đã thấy sự khôn-ngoan nầy dưới mặt trời, thật lấy làm cả thể. 14Có thành nhỏ kia được một ít dân-sự, một vua cường-thạnh đến vây-hãm nó, đắp những lũy cao lớn cùng nó. 15Vả, trong thành ấy có một người nghèo mà khôn, dùng sự khôn-ngoan mình giải cứu thành ấy: Song về sau không ai nhớ đến người nghèo đó. 16Ta bèn nói rằng: Sự khôn-ngoan hơn sức-mạnh; nhưng sự khôn-ngoan của người nghèo bị khinh-dể, và lời nói của người không ai nghe.
17Lời của người khôn-ngoan được nghe tại nơi êm-lặng còn hơn tiếng kêu-la của kẻ cai-trị trong đám dại-dột. 18Sự khôn-ngoan hơn đồ binh-khí; nhưng chỉ một người có tội phá-hủy được nhiều sự lành.

Truyền-đạo 10
Các ý luận khác
1Con ruồi chết làm cho thúi dầu thơm của thợ hòa-hương; cũng vậy, một chút điên-dại làm nhẹ danh một người khôn-ngoan sang-trọng.
2Trái tim của người khôn ở bên hữu; còn trái tim của kẻ dại ở bên tả. 3Lại khi kẻ dại đi đường, rõ ra là thiếu mất lẽ phải; nó nói cho mọi người rằng mình là kẻ dại.
4Nếu người cai-quản nổi giận cùng ngươi, chớ lìa khỏi chỗ mình; vì sự mềm-mại ngăn-ngừa được tội-lỗi lớn.
5Có một tai-nạn ta đã thấy ở dưới mặt trời, như một sự lỗi lầm do quan-trưởng phạm: 6Ấy là kẻ ngu-muội được đặt ở nơi cao, còn người giàu lại ngồi chỗ thấp. 7Ta đã thấy kẻ tôi-tớ đi ngựa, còn quan-trưởng đi bộ như tôi-tớ vậy.
8Kẻ nào đào hầm sẽ sa xuống đó, còn kẻ phá vách-tường phải bị rắn cắn. 9Ai lăn đá khỏi chỗ nó, sẽ bị thương; kẻ bửa củi có khi phải hiểm-nghèo.
10Cái rìu lụt mà không mài lưỡi nó lại, ắt phải ráng sức càng nhiều; nhưng sự khôn-ngoan có ích đặng dẫn-dắt. 11Nếu rắn cắn trước khi bị ếm chú, thì thầy ếm chú chẳng làm ích gì.
12Lời của miệng người khôn-ngoan có ơn; nhưng môi của kẻ khờ-dại lại nuốt lấy nó. 13Lời nói của miệng nó, khởi đầu là ngu-dại, cuối-cùng vẫn điên-cuồng nguy-hiểm. 14Kẻ ngu-muội hay nói nhiều lời; dầu vậy, người ta chẳng biết điều sẽ xảy đến; và ai là kẻ tỏ ra được cho nó sự sẽ có sau mình? 15Công-lao kẻ ngu-muội làm cho mệt-nhọc chúng nó, vì chẳng biết phải bắt đường nào đặng đi đến thành.
16Hỡi xứ, khốn thay cho mầy khi có vua còn thơ-ấu, và các quan-trưởng mầy ăn từ lúc buổi sáng!
17Hỡi xứ, phước cho mầy khi có vua là dòng cao-sang, và các quan-trưởng mầy ăn theo giờ xứng đáng, để bổ sức lại, chớ chẳng phải để đắm-say!
18Tại tay làm biếng nên rường nhà sụp; vì tay nhác-nhớm nên nhà dột.
19Người ta bày tiệc đặng vui chơi; rượu khiến cho đời vui; có tiền-bạc thì ứng cho mọi sự.
20Dầu trong tư-tưởng ngươi cũng chớ nguyền-rủa vua; dầu trong phòng ngủ ngươi cũng chớ rủa-sả kẻ giàu-có; vì chim trời sẽ đồn ra tiếng ngươi, và loài có cánh sẽ thuật việc ra.

Amen, amen.


Cảm ơn Chúa, chúng ta đọc cái này, chúng ta cũng học được rất là nhiều điều. Tất cả ông nói đều là hư không, hư không. Truyền Đạo nói cho chúng ta biết tất cả chỉ là hư không, ở dưới ánh mặt trời không có cái gì còn đời đời. Chúng ta giàu khôn, giàu nghèo, giàu giàu, giàu ngu cũng đi đến một con đường là sự chết. Không có ai mà khôn mà giữ cho mình mạng sống mình lâu dài được. Đức Chúa Trời không có cho người nào sống mãi mãi được. Cái đời sống sau khi chết của chúng ta mới là cái đời sống đời đời. Vì cớ đó, linh hồn của chúng ta mới là cái đời sống đời đời, vì cớ đó chúng ta có sự khôn ngoan, chúng ta đừng có làm khôn mình là khôn hơn những người khác, mà chúng ta càng nói nhiều người ta lại biết cái bụng của mình như thế nào. Phải nói thì nói, phải không thì không. Lời của miệng người khôn ngoan có ơn, nhưng môi của kẻ khờ dại nuốt lấy nó. Cảm ơn Chúa. Chúng ta là những người học và có Thánh Linh chỉ dẫn. Chúng ta khác hơn những người thế gian. Ngày hôm qua, tôi nghe má tôi mở đại hội phụ nữ trong Youtube. Có một bà trưởng ban phụ nữ lên dạy những người khác. Tôi nghe tôi muốn rợn tóc gáy. Bà nói rằng:” Mấy ông có biết không, những người phụ nữ của chúng tôi là những người có cái miệng luôn luôn nói chách, chách không ngừng nghỉ. Khi nào mà mấy ông nhìn thấy cái miệng của chúng tôi mà im lặng là mấy ông phải biết là chúng tôi muốn gì. Bà nói vậy. Đó là Giê-sa-bên đó các bạn. Mà dạy tất cả những người phụ nữ ở trong nhà thờ, ở trong thế giới, ở trong hội thánh mà nói như vậy đó. Tôi nghe tôi nói: “Chúa ơi, hèn chi, hèn chi ở trong nhà thờ họ huấn luyện ra rất là nhiều người phụ nữ Giê-sa-bên.” Mà họ tưởng cái đó là công việc tốt. Họ muốn cho người chồng của họ thương họ nhiều hơn. Họ muốn người chồng của họ thương họ. Họ muốn người chồng để ý đến họ nhiều hơn. “Mấy ông phải để ý mấy người vợ nghe chúng tôi muốn cái gì. Nếu mà mấy ông mà thấy chúng tôi im lặng là phải biết là chúng tôi muốn cái gì đó,” có nghĩa là muốn bắt phục mấy ông chồng đó các bạn. Cái miệng của người khờ dại nuốt lấy nó, mở miệng ra là bắt buộc người này phải làm này, làm kia, làm nào. Bà nào bà nấy vô hội phụ nữ làm miệng lưỡi chách chách chách chách chách không ngừng nghỉ. Nguy hiểm cho những cái nhóm như vậy, tại vì gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Xin Chúa cho chúng ta rút ra, ở một mình ở với Chúa, và Chúa sẽ dạy cho chúng ta khác hơn những người khác. Ngày xưa tôi cũng giống hệt như vậy đó các bạn ơi. Làm đủ trò hết á. Khóc, khóc đã xong rồi không thèm nấu ăn cho chồng. Không thèm nấu ăn cho chồng, xong rồi là im lặng. Hỏi gì không trả lời, hỏi gì không trả lời. Rồi bây giờ chúng ta im lặng là chúng ta nhìn để chúng ta thấy rõ và biết rõ công việc của chúng ta, phải nói cái gì và làm cái gì. Cái sự im lặng của chúng ta không có cái sự bực dọc ở trong đó. Sự im lặng của chúng ta là sự khôn ngoan. Im lặng là vàng. Nếu không có Thánh Linh bày tỏ thì chúng ta không biết cái công việc của Chúa như thế nào, con đường đi với Chúa như thế nào. Rất là lạ lùng các bạn ơi, đi với Chúa có sự khôn ngoan.

Mình không phải là mình xưng là mình là người công bình, nhưng Chúa xưng chúng ta là người công bình. Đừng để tự xưng mình là người công bình. Chúa biểu mình phải ở vui vẻ cùng vợ mình, yêu dấu, đó là phần của người trong đời này. Một số người không biết thương vợ, không sống vui vẻ với vợ, nhìn cái người đàn bà khác, con mắt nó nhìn ra. Có vợ rồi đi muốn tìm người khác đẹp hơn vợ của mình. Cái bà này ở lâu chán quá rồi, đi tìm người khác. Lúc trước con của cô, con trai của cô, nó có cái đầu óc không cưới vợ. “Cưới vợ suốt đời ở với có một người đàn bà chán phèo à,” Nó nói vậy. Cái bọn trẻ đó ở trong trường học, nó nhồi sọ, nó nhồi sọ cái “Liberated” là cái đầu óc của mấy cái bọn quỷ Sa-tan á, nó vô nó dạy. Thành ra con tôi nó mở miệng nó nói, mình cũng không cãi nó lại. Nó nói: “Làm sao mà một người đàn ông mà ở với một người vợ suốt cả cuộc đời mà không chán được mẹ?” Nó nói vậy. Tôi nói: “Con chưa gặp cái người mà Chúa đặt cho con. Mỗi người đàn ông Chúa tạo dựng có phân nửa của mình đâu đó. Nếu mà mình gặp được cái người đó, đó là mình sống suốt đời mình vui vẻ, mà không có người đó là mình khổ sở.” Nó cũng không hiểu gì hết. “Ngày nào con gặp thì con mới hiểu. Bây giờ con chưa có tìm được thì con cứ tìm đi.” “Chúa tạo dựng ra con người có phân nửa thôi.” “Còn phân nửa nữa đâu. Con chưa gặp được thì con thấy đàn bà con rất là chán. Nhưng ngày nào con gặp được người phân nửa người của con, là ngày đó là con yêu và con mê và con sống suốt đời, con không bao giờ chán. Rất là hạnh phúc. Không có người đó là con không làm ra chi được, và con sống một đời sống buồn, buồn tẻ.” Nó không hiểu gì hết. Nhưng cảm ơn Chúa, nó đã tìm được cái phân nửa người của nó và nó rất là vui vẻ, hạnh phúc ba năm nay. Mà cũng hỏi nó, gặp mặt nó sáng rỡ à, vui lắm, hai đứa vui lắm. Rồi nó sắp làm đám cưới, nó đã làm hôn thú rồi, tại nó cũng sống với nhau rồi, nó làm hôn thú rồi, nhưng mà nó muốn năm sau nó làm đám cưới để ra mắt bạn của ông cậu, để cho nó chụp hình vui vậy thôi.

Cảm ơn Chúa, nó gặp được phân nửa người của nó. Câu này của mình chắc không có nói chuyện nhiều, rất là trầm tĩnh. Cảm ơn Chúa. Sự khôn ngoan hơn sức mạnh, nhưng sự khôn ngoan của người nghèo bị khinh dễ, vì lời nói của người không ai nghe. Cảm ơn Chúa là Chúa đã dặn rằng Ta ban cho con sự khôn ngoan. Nhưng mà cái lúc con chưa có tài chánh, tiền bạc, giữ im lặng. Ngày nào Ta cho con tiền của, tiền rất là nhiều, ngày đó lời nói của con rất là mạnh và tung ra những cái gì con chia sẻ Kinh Thánh, ngày đó tiếng nói của con người ta mới nghe. Ngày hôm nay, vì con chưa có, ngày hôm nay vì con chưa có tiền bạc thì cũng không có sức mạnh. Tôi đang chờ đợi, đó là Chúa đã nói với tôi là mười mấy năm, mười mấy năm trước đó các bạn, Chúa nói: “Ngày nào ta sẽ ban tất cả tài chánh, tiền bạc của con quỷ nó cướp, ta sẽ trả lại cho con gấp trăm lần, gấp ngàn lần.” Tôi cũng đang chờ hoài, tôi cũng không biết ngày nào. Chồng của đứa cháu nó nói tiên tri Chúa cho nó biết. Chồng của đứa cháu nó, nó kêu tôi bằng mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, ngày kia mẹ có, không biết bao nhiêu tiền của. Chúa sẽ đổ phước xuống cho mẹ, tiền, tiền, tiền, tiền dữ lắm.” Thì nó đeo theo tôi là tại vì có một cái lời tiên tri của Chúa nói cho nó biết, nhưng mà nó không có thật lòng. Vì cớ đó, Chúa cất linh hồn nó đi, tại vì nó kiêu ngạo. Nó cảm thấy được những cái gì nó nói đúng, là nó kiêu ngạo. Vì cớ đó không còn có mặt trên đất này nữa. Mười mấy năm về trước đó, các bạn, Chúa sai nó đến để nói cho tôi biết Chúa ban cho tôi có sự khôn ngoan để mà làm công việc của Chúa và cứu rất là nhiều người được trở về với Ngài.

Tôi cầu xin Chúa, xin Chúa cho con cứu được triệu, triệu, triệu linh hồn con người. Con xin giống như ông Reinhart Bonke xin vậy đó. Nếu không xin thì thôi, mà xin thì xin triệu triệu linh hồn. Chứ đừng có xin vài ba chục người, vô ích. Ít cũng vậy, nhiều cũng vậy. Tại sao mình không xin? Có tình yêu thương chừng nào thì xin nhiều chừng nấy. Cũng như chúng ta ngày hôm nay, chúng ta xin tiền Chúa để làm việc phước thiện, chúng ta phải xin số nhiều, đừng xin số ít. Mọi người thấy chúng ta xin số nhiều là họ biết công việc của chúng ta lớn lao.

Đó là Đức Chúa Trời cho chúng ta biết được mình có cái sự khôn ngoan. Đức tin là phải xin những cái gì mà mình không thể làm được, nhưng mà có Chúa thì sẽ làm được chuyện đó. Xin Chúa cho chúng ta có sự khôn ngoan để mà xin nhiều linh hồn trở về với Chúa. Xin tiền bạc nhiều để làm công việc lành. Nhưng Chúa dặn chúng ta là phải nhớ rằng mình là ai. Đừng có để mất danh tiếng của mình và mất danh tiếng của Chúa. Chúa với mình nó dính liền với nhau các bạn. Khi chúng ta nói rằng chúng ta là con cái của Chúa mà chúng ta đi đâu, chúng ta đi xin tiền người ta, người ta phun nước miếng vào mặt mình, mà nói Chúa, Chúa, Chúa.

Tại sao không xin Chúa, lại đi xin loài người? Họ chửi, mà họ chửi sau lưng làm sao mình biết được các bạn. Nhưng cảm ơn Chúa là khi chúng ta cần thì có thể cầu nguyện xin Chúa là tài chính nó xuống, đúng lúc, kịp thời, nó không có làm cho mình mất mặt. Đức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu. Rất là lạ lùng các bạn ơi, khi chúng ta đặt hết lòng tin nơi Chúa thì Chúa không để chúng ta làm ô danh Ngài. Chúa nói chúng ta đừng có đào hầm phá ai hết. Chúng ta có sự khôn ngoan, chúng ta nói lẽ thật, nó đụng chạm, nhưng chúng ta không có phá hại những người khác. Nhưng người ta nhìn, người ta nói mình đập đổ chén cơm của người khác.

Đó là Đức Chúa Giê-xu bị người ta đóng đinh là tại gì? Chúa Giê-xu nói lẽ thật cho người khác, người ta ghét, người ta đóng đinh Chúa Giê-xu. Nếu không nghe lẽ thật thì linh hồn bị đi địa ngục đời đời, mình phải nói. Họ làm như là họ không biết Chúa là ai, mà họ không có nghĩ tới cái ngày mình chết, mình có đi thiên đàng hay địa ngục. Họ tưởng rằng họ đi thiên đàng, nhưng mà ngày chết họ đi địa ngục vì họ biết đúng mà họ làm sai. Vì cái chén cơm manh áo hằng ngày của họ mà họ phải giấu cái lẽ thật của Đức Chúa Trời để rồi ngày cuối cùng họ phải bị đi địa ngục đời đời.

Lẽ thật chỉ có một. Đọc Kinh Thánh, phổ biến Kinh Thánh ra để cho mọi người đọc. Đó là ánh sáng của Chúa. Nếu chúng ta không đọc Kinh Thánh là bị người khác dắt đi đâu thì đi. Cảm ơn Chúa. Có cái cô, tuần rồi cô kể: cô nói đạo Chứng Nhân Giê-hô-va kéo cô đi tới một năm. Cô là người đạo Phật, không biết gì hết, nhưng mà cô thấy Chứng Nhân Giê-hô-va nói về Đức Chúa Trời hay quá. Rồi họ cho Kinh Thánh cho cô để mà cô đọc. Nhưng mà vì cô thấy lạ, cô siêng đọc Kinh Thánh. Rồi một năm sau, cô thấy ra mấy người này nói một đường, làm một ngả; Kinh Thánh dạy một đường mà họ làm một ngả, họ làm có cái gì sai trong đó.

Cô nói: “Phải bỏ cái đạo này mới được. Họ giả hình. Họ đưa mình Kinh Thánh nhưng mà họ lấy một câu rồi họ cắt nghĩa theo ý của họ, nhưng mà họ không có đọc hết quyển Kinh Thánh.” Cô say mê đọc hết quyển Kinh Thánh. Cô bỏ đạo Chứng Nhân Giê-hô-va, rồi cô kêu Chúa. Cô kêu Chúa cho cô gặp người đúng người. Xong cô lên trên mạng cô tìm, xong rồi cô gặp. Cô ăn năn quay đầu trở về với Chúa. Cô nói, cô trả lời: “Con mừng hết lớn, con nhắn tin cho cô mà con chờ hoài không thấy cô trả lời.” Cô nhắn tin, con mừng hết lớn, con cảm ơn Chúa, Chúa nhậm lời cầu nguyện cho con gặp cô.

Tôi nói: “Đừng có thần thánh hóa cô quá. Vào cái trang Mana đó đọc đi, ăn nuốt lời Chúa rồi làm theo, rồi cháu sẽ được làm công việc của Chúa như cô làm.” Bao nhiêu người hay hôm nay họ đã… giống như là “clone của cô” vậy. Họ làm được giống như cô, họ ăn Mana và uống Nước Hằng Sống, họ tìm Chúa chứ không có tìm cô. Cháu gặp cô cháu mừng, nhưng mà đừng có thần thánh hóa cô, là Chúa không có đẹp lòng. Cô ấy hiểu và cám ơn tôi. Xin Chúa cho chúng ta biết mình là ai, để mà dắt người trở về với Chúa, chứ đừng có dắt người trở về với mình.

Đó là con đường nguy hiểm của những người trở về với mình, đó là con đường nguy hiểm của những người truyền giáo. Họ làm một thời gian, cái họ quên, tại vì họ cần được nhiều người. Người ta tâng bốc được cái là quên. Tín hữu của tôi đó, người đó là của tôi đó, tôi làm được đó, chứ không nghĩ là Chúa làm. Xin Chúa cho chúng ta biết luôn luôn đề cao cảnh giác, cái đó là con đường nguy hiểm. Mỗi người truyền giáo đụng phải con đường này. Cái sự nguy hiểm là càng đông tín hữu thì càng kiêu ngạo.

Con quỷ nó đưa tới những người đem quà cáp tới ập ập ập, đem tiền tới, đem áo, đem quần cho, đem đồ ăn cho. Nó đủ trò đủ trống hết các bạn ơi. Nó đem đồ toàn là đồ đạc có hình con rồng không hà. Quà thì mua bánh trái cũng có con rồng không hà. Xin Chúa cho chúng ta biết cái gì thuộc về quỷ và cái gì thuộc về chúng ta làm công việc Chúa vì sự tình nguyện. Nhưng mà khi con quỷ nó đem quà cáp tới, đem tiền tới, nó dâng tới cái lỗ mũi chúng ta, chúng ta con mắc bị mờ đi. Nhận một chút, rồi nhận nhiều, nhận nhiều, nhận nhiều, nhận riết rồi là quên Chúa và kiêu ngạo.

Biến thành Sa-tan hồi nào mình không biết. Nó làm cho mình nghèo, thiếu tiền bạc, nó làm cho hư xe, nó làm cho bệnh hoạn, nó làm cho thiếu đủ thứ hết, để mà chúng ta quên Chúa, chúng ta xin sỏ loài người. Xin Chúa cho chúng ta đề cao cảnh giác, đề cao cảnh giác Sa-tan, nó là sư tử rống, nó rình mò chúng ta, nó tìm kiếm cái chỗ nào để nó tấn công chúng ta được. Nguy hiểm cho linh hồn chúng ta. Nếu mà nó tấn công được là nó làm cho chúng ta yếu xìu, bệnh hoạn. Chúng ta phải nhớ lại: “Ủa, con làm gì sai đây? Tại sao lúc trước con siêng năng, con khỏe mạnh, mà bây giờ con yếu xìu, con bệnh hoạn, con muốn nằm ngủ, con mệt mỏi, lười biếng?”

Thánh Linh sẽ chỉ cho chúng ta, chúng ta làm cái gì sai các bạn ơi. Con đường đó là tôi đi hằng ngày, mặc buồn so, nhìn thấy mình khổ quá đi, không còn biết còn tình yêu thương với linh hồn của người xung quanh mình nữa. Cứ thương hại cho mình: “Con khổ quá. Tại sao mà Chúa không ban phước cho con tài chính?” Rồi thân xác con bây giờ nó bệnh hoạn, nó đau, nó nhức, chịu không nổi. Sao Chúa để cho con bệnh hoạn như vậy?

Con theo Chúa bao nhiêu năm, con làm công việc Chúa bao nhiêu năm. Tại sao mà Chúa không chữa lành cho con? Ngồi đó mà than thân trách phận, xin Chúa thương xót. Tại vì chúng ta làm cái gì sai mà chúng ta không hỏi Thánh Linh Chúa, để Ngài sẽ chỉ cho chúng ta. Dầu trong tư tưởng, ngươi cũng chớ nguyền rủa ai. Các bạn thấy mình có nguyền rủa người nào là con chim trời sẽ đồn ra, và nó sẽ có cánh, sẽ thuật lại việc ngươi ra. Bao nhiêu người nói xấu tôi, Chúa cũng khiến có người lại học cho tôi. Ngộ vậy đó. Người này nói cái này, người kia nói cái kia, rồi Chúa cũng khiến nó cũng ra đến tai tôi. Rất là tuyệt vời. Ở dưới ánh mặt trời, không có cái gì giấu được dưới Chúa được, các bạn.

Lời nói họ ở trong cái nơi kín nhiệm, ở nơi không ai nghe, như mà một hai người nghe, rồi nó cũng đồn ra tới tai tôi biết. Để làm chi vậy? Để nó chọc cho tôi giận. Nhưng mà tôi cầu nguyện cho những người đó, tại vì họ cố gắng binh vực họ để mà họ có tài chánh. Họ làm vì tiền, chứ không phải họ làm vì tình yêu thương, cho nên họ ghét. Họ ghét tôi và nói tôi đập cái nồi cơm của họ.

Họ nói: “Đừng có nghe cô đó nha, nghe cô rồi đó là mê à, chớ nếm, chơi thử, chơi rờ cổ là tà giáo đó.” Họ sợ, họ sợ tôi đập nồi cơm, vì cớ đó họ cảnh báo trước bao nhiêu người. Nhưng mà có một số người, họ nghe thử coi cái bà này bà tà giáo tới đâu vậy. Nghe riết, nghe riết rồi vô đọc bài riết rồi, thấy cái lẽ thật của Chúa. Lẽ thật chỉ có một, mà ma quỷ nó giấu, nó giấu đi để nó làm cho con người u mê. Xin Chúa cho chúng ta phải tìm kiếm lẽ thật của Chúa, chứ đừng có tìm kiếm tôi, tại vì tôi là một người đem lẽ thật của Chúa cho các bạn, chứ tôi không muốn người nào theo tôi hết.

Ngày xưa, tôi cũng theo tất cả những người khác, nhưng mà tôi bị đui mù. Ngày hôm nay, tôi tìm gặp Chúa và tôi muốn các bạn tìm gặp Chúa, để con mắt của mình nó sáng ra tất cả những cái gì mình thấy được. Con đường tâm linh là con đường tuyệt vời để mình gặp được Chúa. Sau khi mình qua đời, đó là cái mục tiêu của đời sống của chúng ta, và dắt nhiều người bà con của mình được trở về với Chúa, đó là mục đích của cuộc đời của mỗi con người chúng ta.

Tôi xin kết thúc tại đây, trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con, nói những cái lời đến từ Thánh Linh của Chúa tác động vào mỗi linh hồn của chúng con, để chúng con biết đi tìm kiếm Chúa hết lòng, và dắt những người bà con của mình tìm kiếm Chúa hết lòng. Đừng để chúng con làm nhục nhã danh của Ngài, để cho môi miệng của chúng con nói được những cái lời Chúa, những cái lời khôn ngoan. Đừng để chúng con nói rủa xả những người khác. Xin Cha gìn giữ môi miệng của chúng con để chúng con biết con đường của chúng con đi theo Chúa cách trọn vẹn, không làm ô uế danh của Ngài.

Chúng con cảm tạ ơn Cha, con dâng những lời cầu xin của con trong cánh tay nhân từ của Cha. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ, Amen.