TRUYỀN ĐẠO 7-8: DẠY VỀ CÁCH SỐNG CỦA NGƯỜI KHÔN NGOAN

https://www.mediafire.com/file/em2t7aas0siif53/Truye%25CC%2582%25CC%2580n_%25C4%2591a%25CC%25A3o_7-8-.m4a.m4a/file

TRUYỀN ĐẠO 7-8: DẠY VỀ CÁCH SỐNG CỦA NGƯỜI KHÔN NGOAN

Truyền-đạo 7
Câu luận về đời khó-khăn, về sự khôn-ngoan và sự tiết-kiệm
1Danh-tiếng hơn dầu quí-giá; ngày chết hơn ngày sanh.
2Đi đến nhà tang-chế hơn là đến nhà yến-tiệc; vì tại đó thấy sự cuối-cùng của mọi người; và người sống để vào lòng.
3Buồn-rầu hơn vui-vẻ; vì nhờ mặt buồn, lòng được vui.
4Lòng người khôn-ngoan ở trong nhà tang-chế, còn lòng kẻ ngu-muội ở tại nhà vui-sướng.
5Thà nghe lời quở-trách của người khôn-ngoan, còn hơn là câu hát của kẻ ngu-muội. 6Vì tiếng cười của kẻ ngu-muội giống như tiếng gai nhọn nổ dưới nồi. Điều đó cũng là sự hư-không.
7Phải, sự sách-thủ tiền-tài làm cho kẻ khôn ra ngu, và của hối-lộ khiến cho hư-hại lòng.
8Cuối-cùng của một việc hơn sự khởi-đầu nó; lòng kiên-nhẫn hơn lòng kiêu-ngạo.
9Chớ vội giận; vì sự giận ở trong lòng kẻ ngu-muội.
10Chớ nói rằng: Nhân sao ngày trước tốt hơn ngày bây giờ? Vì hỏi vậy là chẳng khôn. 11Sự khôn-ngoan cũng tốt bằng cơ-nghiệp; nó có ích cho những người thấy mặt trời. 12Vì sự khôn-ngoan che thân cũng như tiền-bạc che thân vậy; nhưng sự khôn-ngoan thắng hơn, vì nó giữ mạng-sống cho người nào đã được nó.
13Hãy xem-xét công-việc của Đức Chúa Trời; vì vật gì Ngài đã đánh cong, ai có thể làm ngay lại được?
14Trong ngày thới-thạnh hãy vui-mừng, trong ngày tai-nạn hãy coi chừng; vì Đức Chúa Trời đặt ngày nầy đối với ngày kia, hầu cho người đời chẳng thấy trước đặng điều sẽ xảy ra sau mình.
15Trong những ngày hư-không của ta, ta đã thấy cả điều nầy: Người công-bình tuy công-bình cũng phải hư-mất; và kẻ hung-ác tuy hung-ác lại được trường-thọ. 16Chớ công-bình quá, cũng đừng làm ra mình khôn-ngoan quá, cớ sao làm thiệt-hại cho mình? 17Cũng chớ nên hung-hăng quá, và đừng ăn-ở như kẻ ngu-muội: Cớ sao ngươi chết trước kỳ định? 18Ngươi giữ được điều nầy, ấy là tốt; mà lại cũng đừng nới tay khỏi điều kia; vì ai kính-sợ Đức Chúa Trời ắt tránh khỏi mọi điều đó.
19Sự khôn-ngoan khiến cho người khôn có sức-mạnh hơn là mười kẻ cai-trị ở trong thành.
20Thật, chẳng có người công-bình ở trên đất làm điều thiện, mà không hề phạm tội. 21Chớ để lòng về mọi lời người ta nói, e ngươi nghe kẻ tôi-tớ mình chưởi-rủa mình chăng. 22Vì thường khi lòng ngươi cũng biết mình đã rủa kẻ khác.
23Ta đã lấy sự khôn-ngoan nghiệm-xét mọi sự ấy; ta nói rằng: Ta sẽ ở khôn-ngoan; nhưng sự khôn-ngoan cách xa ta. 24Vả, điều chi xa quá, điều chi sâu-thẳm lắm, ai có thế tìm được?
25Ta lại hết lòng chuyên lo cho hiểu-biết, xét-nét, kiếm-tìm sự khôn-ngoan và chánh-lý muôn vật, lại cho biết rằng gian-ác là dại-dột, và sự dại-dột là điên-cuồng. 26Ta tìm thấy một điều cay-đắng hơn sự chết, ấy là một người đàn-bà có lòng giống như lưới bẫy, tay tợ như dây tói: Ai ở đẹp lòng Đức Chúa Trời sẽ thoát khỏi nó; còn kẻ có tội sẽ bị nó vấn lấy.
27Kẻ truyền-đạo nói: Sau khi xem-xét muôn sự từng điều từng vật, đặng tìm chánh-lý, thì nầy là điều ta tìm được: 28Ấy là lòng ta hãy còn tìm mà chưa tìm ra: Trong một ngàn người đàn-ông ta đã tìm được một người; còn trong cả thảy người đàn-bà ta chẳng tìm được một ai hết. 29Nhưng nầy là điều ta tìm được: Đức Chúa Trời đã dựng nên người ngay-thẳng; song loài người có tìm-kiếm ra lắm mưu-kế.

Truyền-đạo 8
Phải kính vua
1Ai sánh được với người khôn-ngoan? Ai biết giải nghĩa các vật? Sự khôn-ngoan làm cho sáng-sủa mắt người, và đổi sắc nghiêm-trang đi. 2Ta khuyên rằng: Vì cớ lời thề cùng Đức Chúa Trời, khá gìn-giữ mạng vua. 3Chớ vội lui ra khỏi trước mặt người; đừng ghì-mài trong sự ác, vì vua làm điều chi đẹp lòng mình. 4Vả lại, lời vua có quyền; ai dám nói với người rằng: Ngươi làm chi? 5Ai tuân-theo lịnh người thì chẳng biết sự tai-nạn, và lòng người khôn-ngoan biết thì-thế và phép-lệ. 6Vì tuy loài người bị sự tai-nạn bối-rối nhiều, phàm sự gì cũng có thì-thế và phép-lệ. 7Vì người chẳng biết điều chi sẽ xảy đến; ai có thế nói trước được các việc sẽ xảy ra làm sao?
8Chẳng có ai cai-trị được sanh-khí để cầm sanh-khí lại; lại chẳng ai có quyền về ngày chết; trong khi tranh-chiến chẳng có sự miễn-thứ; sự gian-ác nào cứu được kẻ làm ra nó.
9Ta có thấy các điều đó; ta chuyên lòng suy-nghĩ về mọi việc làm ra ở dưới mặt trời. Có khi người nầy cai-trị trên người kia mà làm tai hại cho người ấy.
10Ta cũng thấy những kẻ gian-ác qua đời, và được chôn bình yên; còn những người làm lành lại phải lìa khỏi nơi thánh, bị người đồng-thành quên đi. Ấy cũng là sự hư-không.
Trí loài người chẳng giải được các vấn-đề
11Bởi chẳng thi hành ngay án phạt những việc ác, nên lòng con loài người chuyên làm điều ác. 12Vì kẻ có tội làm ác một trăm lần vẫn được trường thọ; dầu vậy, ta biết rằng kẻ kính sợ trước mặt Đức Chúa Trời, sau rốt ắt được phước. 13Nhưng kẻ ác sẽ chẳng được phước; cũng sẽ không được sống lâu, vì đời nó giống như bóng qua; ấy tại nó không kính sợ trước mặt Đức Chúa Trời.
14Lại còn có một sự hư-không khác trên thế-gian: Lắm người công-bình bị đãi theo công-việc kẻ ác, và lắm kẻ ác lại được đãi theo công-việc người công-bình. Ta nói rằng điều đó cũng là sự hư-không. 15Ta bèn khen sự vui-mừng, bởi vì dưới mặt trời chẳng có điều gì tốt cho loài người hơn là ăn, uống, và vui-sướng; vì ấy là điều còn lại cho mình về công-lao trọn trong các ngày của đời mình, mà Đức Chúa Trời ban cho mình dưới mặt trời.
16Khi ta chuyên lòng để học biết sự khôn-ngoan, để hiểu mọi việc làm ra trên đất, thì ta thấy có người ngày và đêm không cho mắt ngủ, 17cũng thấy mọi công-việc của Đức Chúa Trời, và hiểu-biết người ta không thể dò được mọi việc làm ra dưới mặt trời, dầu chịu cực-nhọc ngần nào đặng tìm biết, cũng chẳng tìm được; và dầu cho người khôn-ngoan tưởng rằng sẽ chắc biết, thì cũng chẳng tìm được.

Amen! Cảm ơn. Cảm ơn Chúa.

Bữa nay chúng ta học tới cái đoạn về sự khôn ngoan của loài người. Danh tiếng tốt hơn dầu quý giá, và ngày chết hơn ngày sanh. Mỗi người đâu có nghĩ đến cái ngày mình chết như thế nào?

Ba tôi cứ nói hoài: “Cọp chết để da, người ta thì chết để tiếng.” Một số người thì cái tiếng xấu chết rồi vẫn còn cái tiếng xấu muôn đời. Ổng nói mình phải đừng có bao giờ làm cái gì mà để tiếng xấu muôn đời. Nghe con, dạy mấy đứa con phải… Con cọp nó còn là con thú, nó còn chết, nó để ra lại cho loài người, người ta nhìn cái da nó, người ta biết, ta còn nhớ tới nó mãi.

Còn người ta là chết rồi, là người ta vẫn nói xấu cái người đó. Sống mà bóc lột người này, người kia, làm việc gian ác mà không biết để tìm kiếm lợi ích cho gia đình, cho con cái, cho tất cả những người xung quanh của mình.

Thà nghe lời quở trách của người khôn ngoan, còn hơn là câu hát của kẻ ngu muội. Khi mà chúng ta nghe những người xung quanh chúng ta nói, quở trách, chúng ta phải biết là mình nhìn lại chính mình để coi, coi nếu mà người đó nói thật đúng thì mình phải cảm ơn người đó, mình phải sửa đổi lại để cho con người của mình nó hoàn hảo hơn.

Đứa con nít, nó sanh ra, nó cũng biết điều thiện và điều ác. Nhưng mà con người lớn lên rồi là không còn biết điều thiện và điều ác nữa, vì quỷ chiếm hữu vào cái người đó, tham lam, ích kỷ, xấu xa, gom góp tiền, rồi biến thành một cái người gian ác.

Mình làm được một chuyện nhỏ, rồi mình làm được thêm chuyện nữa, chuyện nữa, chuyện nữa…

Xin Chúa cho chúng ta sống, biết chúng ta là con người tin Chúa, để chúng ta để lại cái tiếng cho loài người, để danh tiếng muôn đời. Đừng để chúng ta làm điều gì nhục nhã danh của Chúa, vì chúng ta đi đâu, chúng ta nói rằng chúng ta là con của Đức Chúa Trời, chúng ta theo Chúa. Nhưng hành động của chúng ta nó không có đúng. Ma quỷ nó bịt mắt chúng ta, chúng ta làm những cái điều xấu mà chúng ta tưởng đâu chúng ta vẫn là những người con cái của Chúa.

Chúng ta phải luôn luôn nghe những cái lời quở trách của những người bạn của mình. Khi mà họ nói, thì chúng ta phải nhìn lại và ăn năn tội lỗi. Để chi? Để cuối cuộc đời chúng ta được vào hưởng nước thiên đàng.

Đó là cái mục đích của chúng ta — lúc còn sống phải làm tất cả mọi công việc để hưởng nước thiên đàng, vì nước thiên đàng nó còn lại đời đời, không bao giờ thay đổi được. Khi chúng ta qua đời rồi, chúng ta không thể thay đổi những cái gì chúng ta làm được trên đất này.

Sự tham lam tiền bạc làm cho kẻ khôn ra ngu, và của hối lộ khiến hư hại lòng con người — nhất là cái người hối lộ và cái người ăn hối lộ, hai người phạm tội giống nhau hết. Nhiều khi chúng ta thấy chúng ta hối lộ, hay bị bắt buộc phải hối lộ, nhưng mà cái tội đó làm cho con người kia đồng lõa. Nếu mình không hối lộ, tất cả mọi người không hối lộ, thì không có cái sự hối lộ xảy ra.

Kẹt lắm thì chúng ta làm, xong chúng ta phải ăn năn ngay tại chỗ. Có một bà mục sư đi tới phi trường, bà nói ai cũng bỏ 10 đô, 20 đô ở trong cái passport để mà đi qua cho nhanh. Bà nói là mình tin Chúa, mình không được quyền làm hối lộ. Cái đó là hối lộ.

Nhân viên nó đẩy bà qua một bên, đứng đó từ sáng cho tới chiều. Trong lúc mấy người kia bỏ tiền vô là đi, đi, đi, đi, đi sạch hết trơn. Rồi bà đứng đó hoài, bà mỏi cái chân, rồi bà cũng phải bỏ tiền ở trong đó, họ cho bà đi.

Bà nói mình không muốn, nhưng mà mình phải bị bắt buộc làm. Cô nghĩ đó là bị bắt buộc, nhưng mà mình làm xong mình phải ăn năn với Chúa, tại vì mình làm cái công việc đó không có tốt trước mặt Đức Chúa Trời. Mình bị kẹt, nhưng mà mình phải làm, xong mình phải ăn năn tội với Chúa.

Bị người ta ép mình, nếu không hối lộ thì mình đứng đó hoài, mình không có đi tới đâu được hết. Mình bị người ta ép mình thì mình cũng phải làm, nhưng mà phải ăn năn. Phải ăn năn!

Hãy xem xét công việc của Đức Chúa Trời, vì vật chi Ngài đã đánh cong, ai có thể làm ngay được? Khi mà Đức Chúa Trời ra tay rồi thì không có chạy trời khỏi nắng được.

Bởi vì những cái người làm ác, Chúa nín lặng, Chúa để cho họ có cơ hội ăn năn. Nhưng đến cái thời điểm họ không còn cơ hội ăn năn nữa, ngày cuối cùng của họ là sẽ bị Đức Chúa Trời hủy diệt. Khi Ngài đánh cong, thì không ai có thể làm ngay lại được.

Tại sao chúng ta phải chớ công bình quá, đừng làm ra mình khôn ngoan quá, chớ cớ sao làm thiệt hại cho mình?

Khi một cái nơi mà người ta tội ác nhiều quá, mà mình ra mặt, mình ra lẽ là người công bình, mình chỉ trích người này, người kia, thì nó bắt mình, nó đem nó cầm tù. Nó thấy mình, cho mình là khôn ngoan quá, thì mình làm thiệt hại cho mình.

Phải nín lặng. Có lúc mình phải nín lặng, có lúc mình phải nói ra. Khi mình nói mà người ta không thay đổi, thì thà mình nín lặng tốt hơn.

Cảm ơn Chúa là mình phải tùy cơ ứng biến. Chúa cho mình có sự khôn ngoan. Mình cần kính sợ Đức Chúa Trời, để rồi Chúa chỉ cho mình cái cách phải đối phó với cái xã hội gian ác như thế nào. Người giữ được điều này ấy là tốt, mà lại cũng đừng nới tay khỏi điều kia, vì ai kính sợ Đức Chúa Trời, ắt tránh khỏi mọi điều đó.

Chỉ có một cái sự kính sợ Đức Chúa Trời, rồi chúng ta tránh khỏi tất cả mọi cái bẫy vò của quỷ Sa-tan. Mình nghe tiếng Chúa, mình hỏi: “Chúa ơi, con phải làm gì? Trường hợp này con nín lặng hay con nói?” Thì Chúa sẽ chỉ cho mình cách đối phó, để mà mình thoát được khỏi tất cả những sự gian ác này xảy ra cho mình.

Chớ để lòng về mọi người, mọi lời người ta nói, e ngươi nghe kẻ tôi tớ mình chửi rủa mình chăng, vì thường khi lòng ngươi cũng biết mình đã rủa kẻ khác.

Bởi vậy mình phải nghe lỗ tai này, vứt qua lỗ tai bên kia. Người ta chửi, người ta mắng nhiếc mình, người ta nói gì, mình đừng có để lòng vào đó. Phải bỏ qua hết, để cho mình được sống vui vẻ, hưởng tất cả những cái gì Chúa ban cho mình — có sự bình an, không có bực, không có giận, không có ngủ không yên.

Nếu mà mình để lòng vào những cái gì người ta nói cho mình thì mình ăn không được, mình ngủ không được, và mình chết sớm. Đó là cái sự hư không mà ông Sa-lô-môn dạy chúng ta. Đừng có để lòng về tất cả. Mẹ mình nói cái gì làm cho mình bực thì kệ, bỏ qua.

Con mình nó nói cái gì không đúng mà… thì kệ, tha thứ cho nó. Mình phải tha thứ để rồi… để chi? Để cho mình hưởng lại những cái đó, chứ không phải cái người kia. Người kia họ mắng nhiếc mình, họ nói này, nói hành, nói tõi, đủ thứ hết, nhưng mà nó hại, nó đi ngược lại.

Nếu mà mình nhận những cái đó, mình nhận thì nó nhảy vào tâm của mình. Nhưng nếu mình không nhận thì nó đi ngược lại cái người kia. Họ bắn ra cái mũi tên rồi nó đi ngược trở về cho họ. Xin Chúa cho chúng ta đừng có nói xấu người này người kia và đừng có làm những cái gì ác.

Còn ông đã nói: “Ta tìm thấy một điều cay đắng hơn sự chết, ấy là một người đàn bà có lòng giống như lưới bẫy, tay tợ như dây trói. Ai ở đẹp lòng Đức Chúa Trời sẽ thoát khỏi nó, còn kẻ có tội sẽ bị nó vướng lấy.” Đây là ông nói về Giê-sa-bên. Kinh khủng lắm các bạn ơi! Khi mà một người vướng vào một người vợ Giê-sa-bên hay là một người mẹ là Giê-sa-bên thì rất là mệt.

Mình ở đẹp lòng Đức Chúa Trời thì sẽ thoát khỏi nó. Nó không có bắt mình được, nó không có trói mình được. Nó muốn trói mình, nó muốn cai trị mình làm đồ chơi, nhưng mình không vướng vào cái bẫy của nó được. Cảm tạ ơn Chúa! Một ngàn người, ông nói: “Trong một ngàn người đàn ông, ta đã tìm được một người; còn trong cả thảy người đàn bà, ta chẳng tìm được một ai hết.” Có nghĩa là trong người đàn ông cũng có, là tại những người đàn ông này có tánh đàn bà.

Tánh giống người mẹ của mình thì mới bị vướng vào cái linh Giê-sa-bên. Mà Giê-sa-bên thì nó đi chung với A-háp. Hễ thấy Giê-sa-bên là thấy A-háp. Chúng ta đừng có bị vướng vào cái linh A-háp đó. Nếu mà A-háp chết đi thì Giê-sa-bên không còn nữa. Hai cái con đó là nó đi đôi với nhau.

Cho nên xin Chúa cho chúng ta đừng là một cái A-háp dưới những cái người Giê-sa-bên đó. Vì Đức Chúa Trời đã dựng nên người ngay thẳng, song loài người tìm kiếm ra lắm mưu kế. Quỷ nên tạo dựng ra những người Giê-sa-bên đó, mà xung quanh những người đó không biết; nếu mà không biết sống chung với họ thì sẽ bị họ hút hết “điện lực” các bạn ơi.

Nếu mà mình bị hút hết “điện lực” là mình thành những người A-háp. Mình nhìn lại chính mình, mình thấy coi mình có phải là Giê-sa-bên hay mình là A-háp. Trên đời sống, những người lập gia đình thì có bị A-háp và Giê-sa-bên; những người độc thân thì bị mẹ mình là Giê-sa-bên.

Một số đứa con nó lớn lên, nó thấy người mẹ nó là Giê-sa-bên, nó lớn lên nó bay ra khỏi tổ, nó không trở về. Nó nhìn thấy là nó sợ quá, nó có sự khôn ngoan của Chúa cho thì nó trốn khỏi người mẹ của nó. Sống xa chừng nào càng tốt chừng nấy, còn nó sống gần thì bị hút hết “điện lực”, cho nên nó rất là sợ.

Xin Chúa cho chúng ta đừng làm Giê-sa-bên, cũng đừng làm A-háp, vì rất là khổ sở cho những người nào bị cái tà linh đó áp bức các bạn ơi! Đức Chúa Trời bởi chẳng thi hành ngay án phạt những việc ác, nên lòng con người chuyên làm điều ác. Chúa để cho họ có cơ hội ăn năn, mà họ không thấy rằng Đức Chúa Trời đã nhìn thấu hết.

Kẻ có tội làm ác một trăm lần vẫn được trường thọ. Dù vậy, ta biết rằng kẻ kính sợ trước mặt Đức Chúa Trời sau rốt sẽ được phước. Đây là chúng ta thấy ngày hôm nay có bao nhiêu người làm điều ác, Đức Chúa Trời đang ra tay. Những kẻ ác sẽ chẳng được phước, cũng sẽ không được sống lâu vì đời nó giống như bông hoa ấy, sớm nở tối tàn; tại nó không kính sợ trước mặt Đức Chúa Trời.

Có một thời Chúa để cho kẻ ác nó lộng hành, nhưng tới thời điểm của Đức Chúa Trời ra tay thì kẻ ác sẽ không còn nữa. Nó không có được sống lâu và đời nó giống như bông hoa. Những kẻ kính sợ Đức Chúa Trời thì được thoát khỏi tất cả những hoạn nạn ở trên thế gian này, các bạn.

Xin Chúa cho chúng ta biết để Chúa là số một trên đời sống của chúng ta. Nếu mà chúng ta sống chung với thành phần gian ác, chúng ta cũng bị lây. Nhưng chúng ta nhìn lại, chúng ta ăn năn để chúng ta thoát ra khỏi cái sự thống trị của quỷ Sa-tan. Nó làm cho chúng ta mở mắt, rồi chúng ta cũng bắt chước những người xung quanh chúng ta. Bởi vậy, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Khi chúng ta đi làm việc chung với những người xung quanh chúng ta là những người gian ác, thì trước sau gì chúng ta cũng bị lây. Ngày trước tôi đi làm việc với những người gian ác, Chúa biểu: “Phải bỏ, phải bỏ hết. Ngươi có bằng lòng bỏ hay không?” Tôi phải để lên bàn cân: “Con đã già rồi, bây giờ con muốn được phước của Chúa, con muốn làm công việc của Chúa, thì con phải bỏ.”

Bỏ hết tất cả để mà theo Chúa, tại vì thế gian nó là gian ác. Nó đủ trò hết. Mình không làm đúng theo nó thì nó tìm đủ mọi cách để nó hại mình. Nó tìm cách này, cách kia, cách nọ, nó tìm đủ thứ để mà nó hại chúng ta. Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết đâu là người tốt, đâu là người xấu.

Nếu mà chúng ta lỡ chung vào cái hang cọp, thì chúng ta phải tìm đường thoát ra khỏi cái hang cọp đó, để chúng ta không bị Chúa phạt lây với những người gian ác. Chúng ta bèn khen sự vui mừng, bởi vì dưới mặt trời chẳng có điều gì tốt cho loài người hơn là ăn uống và vui sướng, vì ấy là điều còn lại cho mình về công lao trọn trong các ngày của đời mình, Đức Chúa Trời ban cho mình dưới mặt trời.

Chúng ta có sự vui mừng. Đó là cái liều thuốc hay. Rầu thì sanh ra bệnh tật, buồn rầu sanh ra bệnh tật. Thiếu dinh dưỡng, thiếu ăn uống, hà tiện không dám ăn uống thì thiếu dinh dưỡng, cũng sanh ra bệnh tật. Chúng ta sống, cái gì tốt cho chúng ta thì chúng ta phải làm.

Cái thân thể của chúng ta là đền thờ của Đức Chúa Trời hằng sống. Chúng ta phải biết cách sống, biết cách ăn uống những cái gì cho cơ thể chúng ta có đầy dinh dưỡng, để nó sống còn, để nó phục vụ Đức Chúa Trời. Đó là bổn phận của chúng ta. Làm gì cũng phải làm, tu bổ cái đền thờ của Chúa.

Thân thể của chúng ta, chúng ta phải biết đừng có phung phí nó, đừng có làm những cái gì mà cho thân thể của chúng ta bệnh hoạn. Có một số người bị quỷ, nó cứ kêu kiêng ăn, cầu nguyện, kiêng ăn 40 ngày. Mới kiêng ăn xong gần được 1 tuần lễ, 2 tuần, 1 tháng, kiêng ăn nữa 40 ngày nữa. Kiêng ăn, kiêng ăn hoài cho đến chết.

Họ tưởng đâu họ làm đẹp lòng Đức Chúa Trời, nhưng mà họ bị con quỷ nó xúi giục làm thân thể bệnh hoạn, thiếu dinh dưỡng rồi chết yểu. Phải biết, khi mà chúng ta kiêng ăn cầu nguyện là vì chúng ta tìm kiếm mặt Chúa, chứ không phải vì có một số người thúc giục chúng ta, biểu chúng ta kiêng ăn cầu nguyện.

Chúa không muốn chúng ta phải nhịn đói, phải làm những cái gì cho thân xác nó mệt mỏi. Chúng ta là con cái của Đức Chúa Trời, Chúa muốn chúng ta ăn uống vui sướng. Ấy là điều còn lại cho mình về công lao trọn mà Đức Chúa Trời ban cho mình dưới ánh mặt trời.

Xin Chúa thương xót. Có một số người cứ thấy người ta kiêng ăn cầu nguyện, bị thúc giục: “Kiêng ăn đi 40 ngày đi, kiêng ăn 40 ngày đi.” Rồi cái bắt chước để mà khoe khoang: “Bữa nay tôi bắt đầu kiêng ăn 40 ngày nè.” Làm mà trốn lén, làm không nổi rồi trốn, rồi ăn uống. Như vậy là có tội trước mặt Đức Chúa Trời.

Kiêng ăn không nên cho ai biết, các bạn. Trước mặt mọi người ở trong mấy cái phòng Zoom, người nào cũng thúc giục kiêng ăn, mà họ không kiêng ăn nổi 3 ngày. Xác thịt làm sao mà kiêng ăn nổi 40 ngày? Rồi họ lén họ ăn, mấy người kia không biết gì hết. Rồi lại nói dối. “Các bạn có kiêng ăn không?” — “Có chứ.”

Rồi làm tập thể, kiêng ăn tập thể, rồi phá hủy đền thờ của Đức Chúa Trời. Cái công việc kiêng ăn là một việc giữa con người với Đức Chúa Trời, không phải giữa người với loài người. Họ kiêng ăn đấy mà họ khoe khoang: “Tôi vẫn kiêng ăn đây, tôi kiêng ăn hôm nay,” nhưng mà… láo, dối, họ lén ăn vì chịu không nổi, các bạn ơi.

Nếu mà các bạn là xác thịt, các bạn đừng có kiêng ăn quá 3 ngày. Các bạn đói rã ruột. Ngày trước tôi đã từng làm rồi, khi mà con người của tôi là con người xác thịt. Nhịn một ngày nó đói rã ruột, ngày hôm sau là không làm việc gì được. Bắp thịt nó rã rượi, ruột nó cào cào cào.

Có nhiều người hỏi: “Cô ơi, bây giờ con muốn kiêng ăn 3 ngày, nhưng mà cái ruột con nó cào quá rồi con phải làm sao?” Có 3 ngày không sao. Nếu mà không qua khỏi thì xin Chúa thương xót cho, mình uống một chút mật ong, rồi phải làm lại nữa. Mai mốt dọn sạch lòng lại cho xong phải làm lại nữa 3 ngày, chừng nào mà mình làm 3 ngày mà khỏe mạnh, uống nước lạnh mà khỏe mạnh — đó là con người tâm linh.

Con người xác thịt không thể nào đi qua khỏi 3 ngày mà uống nước lạnh được. Có một số người họ không ăn, không uống, không uống nước lạnh luôn. Họ làm 3 ngày liên tục mà họ không mệt luôn. Tùy theo con người tâm linh hay con người xác thịt.

Khi Chúa biểu chúng ta làm điều gì, thì chúng ta làm, chứ chúng ta không làm vì những sự người khác biểu chúng ta làm. Bắt chước người khác là không được, vì vấn đề tâm linh không ai bắt chước ai được, các bạn. Các bạn phải tự nguyện, các bạn làm tất cả mọi sự tự nguyện, một mình mình với Chúa.

Và Chúa biểu mình kiêng ăn thì mình kiêng ăn, chứ không để cho người khác thúc đẩy chúng ta và làm kiêng ăn tập thể. Đó là một sự sai lầm. Có thể kiêng ăn tập thể một ngày để mà cầu nguyện, không ăn một ngày thì được, nhưng mà lâu dài thì đó là một sự giữa mình với Chúa, chứ không thể nào làm tập thể để rồi khoe khoang: “Ôi, tôi đi được 40 ngày rồi đó nhé.”

Mình làm như vậy không ích lợi chi, mà còn bị Chúa quở phạt. Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết đâu là ý Chúa, đâu là ý chúng ta, để chúng ta để Chúa là số một, để chúng ta được Đức Chúa Trời ban phước cho chúng ta một cách dồi dào.

Mọi người sẽ nhìn thấy chúng ta được phước hạnh, thì mọi người sẽ trở về với Chúa và họ đến với Chúa, vì đời sống của chúng ta có phản ảnh một sự khác biệt giữa chúng ta và những người khác. Đó là công việc của Đức Chúa Trời làm.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cám ơn Cha, vì Ngài đã cho phép chúng con học hỏi những điều khôn ngoan đến từ vua Sa-lô-môn.

Xin cho chúng con biết nhìn lại cuộc đời của chúng con. Chúng con sống làm sao để danh tiếng cho Cha, đừng để cho chúng con làm nhục nhã danh của Ngài.

Rồi ngày kia, Ngài sẽ ban phước cho chúng con tài chánh dư dật. Chúng con không để mắt vào tài chánh, nhưng chúng con phải để mắt vào Chúa luôn luôn.

Và chúng con làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời, chứ chúng con không làm theo ý riêng của mình, vì ý riêng của chúng con là xác thịt; và xác thịt với tâm linh cách nhau, nó là hai kẻ thù nghịch với nhau.

Xin Cha nhắc nhở chúng con luôn luôn nhìn xem Đức Chúa Trời là Đấng hằng sống trong lòng của chúng con, và chăm sóc đền thờ của Ngài.

Con cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng tất cả lời cầu xin của con trong cánh tay nhân từ của Cha.

Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.