
TRUYỀN ĐẠO 5-6: KHUYÊN VỀ SỰ DÙNG CỦA CẢI VÀ GIỮ GÌN MIỆNG LƯỠI.
Truyền-đạo 5
Khuyên về sự nhân-từ và dùng của phải cách
1Khi ngươi vào nhà Đức Chúa Trời, hãy giữ chừng chân mình. Thà lại gần mà nghe, hơn là dâng của tế-lễ kẻ ngu-muội; vì nó không hiểu-biết mình làm ác. 2Chớ vội mở miệng ra, và lòng ngươi chớ lật-đật nói lời trước mặt Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời ở trên trời, còn ngươi ở dưới đất. Vậy nên ngươi khá ít lời. 3Hễ nhiều sự lo-lắng ắt sanh ra chiêm-bao; còn nhiều lời thì sanh ra sự ngu-dại. 4Khi ngươi khấn-hứa sự gì với Đức Chúa Trời, chớ chậm mà hoàn nguyện; vì Ngài chẳng vui-thích kẻ dại: Vậy, khá trả điều gì ngươi hứa. 5Thà đừng khấn-hứa, hơn là khấn-hứa mà lại không trả. 6Đừng cho miệng ngươi làm cho xác-thịt mình phạm tội, và chớ nói trước mặt sứ-giả của Đức Chúa Trời rằng ấy là lầm-lỗi. Sao làm cho Đức Chúa Trời nổi giận vì lời nói ngươi, và Ngài làm hư công-việc của tay ngươi? 7Đâu có chiêm-bao vô-số và nhiều lời quá, đó cũng có sự hư-không nhiều; song ngươi hãy kính-sợ Đức Chúa Trời.
8Khi ngươi thấy trong xứ có kẻ nghèo bị hà-hiếp, hoặc thấy sự phạm đến lẽ chánh-trực, sự trái phép công-bình, thì chớ lấy làm lạ; vì có kẻ cao hơn kẻ cao vẫn coi-chừng, lại còn có Đấng cao hơn nữa. 9Song một vua hay cày-cấy ruộng, ấy vẫn ích-lợi cho xứ mọi bề.
10Kẻ tham tiền-bạc chẳng hề chán-lắc tiền-bạc; kẻ ham của-cải chẳng hề chán về huê-lợi. Điều đó cũng là sự hư-không. 11Hễ của-cải thêm nhiều chừng nào, kẻ ăn cũng thêm nhiều chừng nấy. Chủ của cải được ích gì hơn là xem thấy nó trước mặt chăng?
12Giấc ngủ của người làm việc là ngon, mặc dầu người ăn ít hay nhiều; nhưng sự chán-lắc làm cho người giàu không ngủ được.
13Có một tai-nạn dữ mà ta đã thấy dưới mặt trời: Ấy là của-cải mà người chủ dành-chứa lại, trở làm hại cho mình, 14hoặc vì cớ tai-họa gì, cả của-cải nầy phải mất hết; nếu người chủ sanh được một con trai, thì để lại cho nó hai tay không. 15Mình lọt ra khỏi lòng mẹ trần-truồng thể nào, ắt sẽ trở về thể ấy, và về các huê-lợi của sự lao-khổ mình, chẳng có vật gì tay mình đem theo được. 16Điều nầy cũng là một tai-nạn lớn: Người ra đời thể nào, ắt phải trở về thể ấy. Vậy, chịu lao-khổ đặng theo luồng gió thổi, có ích-lợi gì chăng? 17Lại trọn đời mình, mình ăn trong sự tối-tăm, phải nhiều sự buồn-rầu đau-đớn và phiền-não. 18Kìa, ta đã nhìn thấy rằng ăn, uống, và hưởng phước của sự lao-khổ mình làm ở dưới mặt trời trọn trong những ngày mà Đức Chúa Trời ban cho, ấy thật là tốt và hay; vì đó là kỷ-phần mình. 19Hễ Đức Chúa Trời ban cho người nào giàu-có, của-cải, làm cho người có thế ăn lấy, nhận-lãnh kỷ-phần, và vui-vẻ trong công-lao của mình,… ấy là một sự ban-cho của Đức Chúa Trời; 20nhân người sẽ ít nhớ những ngày của đời mình; vì Đức Chúa Trời ứng đáp người bằng sự vui-mừng trong lòng người.
Truyền-đạo 6
Của-cải mà người ta hưởng không đặng và sự ước-ao không chán, đều là hư-không
1Có một tai-nạn khác mà ta đã thấy dưới mặt trời, thường làm nặng-nề cho loài người. 2Kìa có một người mà Đức Chúa Trời đã ban cho sự giàu-có, của-cải, và sang-trọng, đến nỗi mọi sự lòng người ước-ao, chẳng thiếu gì hết; nhưng Đức Chúa Trời không cho người có thể ăn lấy, bèn là một người khác được ăn. Ấy là một sự hư không, một tai-nạn cực khổ. 3Nếu một người sanh trăm con trai, và sống nhiều năm cho đến cao niên trường-thọ, mà lòng chẳng được hưởng phước, và chết chẳng được chôn; ta nói đứa con sảo còn hơn người ấy; 4vì đứa con sảo ra hư-không, lại trở về sự tối-tăm, và tên nó bị sự u-ám vùi-lấp. 5Nó không thấy mặt trời, cũng không biết đến; nó có được phần an-nghỉ hơn người kia. 6Người dầu sống đến hai ngàn năm, mà không hưởng được chút phước nào, cuối-cùng cả thảy há chẳng về chung một chỗ sao?
7Mọi sự lao-khổ của loài người là vì miệng mình, song không hề được thỏa nguyện.
8Người khôn-ngoan hơn chi kẻ ngu-muội? Người nghèo biết đạo ăn ở trước mặt người ta, nào có ích chi?
9Sự gì thấy bằng mắt hơn là sự tham-muốn buông-tuồng; điều đó lại là một sự hư-không, theo luồng gió thổi.
10Phàm điều gì có trước thì đã được đặt tên từ lâu rồi; loài người sẽ ra thể nào, thì đã biết từ trước rồi; người không thể cãi-trả với Đấng mạnh hơn mình.
11Có nhiều điều gia-thêm sự hư-không; vậy, người ta được ích chi hơn; 12Vả, trong những ngày của đời hư-không mà loài người trải qua như bóng, ai biết điều gì là ích cho mình? Vì ai có thể nói trước cho người nào về điều sẽ xảy ra sau mình ở dưới mặt trời?
Amen.
Cảm ơn Chúa, chúng ta học được những cái sự khôn ngoan của vua Sa-lô-môn, nói về chúng ta phải dùng của cải mình một cách phải cách. Và hôm nay có một bài học cho cái miệng lưỡi của chúng ta. Bao nhiêu người mở miệng ra mà không suy nghĩ. Cái miệng nó đi trước cái tâm. Đó là một cái sự sai lầm lớn. Hứa, vội hứa, rồi rồi mình suy nghĩ là mình hứa sai. Miệng mình nói ra, lật đật nói, Chúa nghe, người ta nghe. Bởi vậy phải đánh lưỡi bảy lần trước khi nói. Và chậm nói, mau nghe, mà phải chậm nói. Chúa dạy con người ta phải có cái tâm mình suy nghĩ trước.
Ngày xưa, cái miệng của cô lách chách, lách chách nói, thôi là nói, không cần nghĩ. Con quỷ nó làm cho nhiều người mở miệng, hứa lèo rất là nhiều các bạn. Làm cho người ta vui lòng, chứ không phải làm cho Chúa vui lòng. Ngậm miệng lại. Ngậm miệng là vàng. Chúa nói: “Ta ở trên trời, còn ngươi ở dưới đất, vậy nên ngươi khá ít lời.” Cái miệng ngậm lại, nói cái gì phải nói thì nói, không nói thì thôi. Nói điều gì ích lợi cho người khác thì nói, đừng có nói, nói, rồi mình không có lấy lại được. Xin Chúa cho chúng ta biết cách sống để làm đẹp lòng Chúa, làm đẹp lòng những người xung quanh. Chúng ta hứa là chúng ta phải làm. Chúa nói thà đừng khấn hứa. Hứa với loài người, hứa với Chúa thì cũng phải nhớ cái lời hứa của mình, chứ đừng có nói rồi mình quên. Cái miệng lách chách, lách chách, mình nói, mà hứa mà Chúa ghi sổ, rồi xong mình quên.
Xin Chúa cho chúng ta đuổi cái tà linh hay nói và cái miệng lách chách, lách chách của mình đi. Đó là một con quỷ, nó dùng cái miệng của mình để nói đủ thứ chuyện hết, các bạn ơi. Nói rồi mình muốn lấy lại, mình lấy không được. Cái lời nói mình, nó vẫn còn ở trong cái vủ trụ. Nó đi, nó đi hoài, nó đi lên tới thấu trên trời. Nó không bao giờ mà ngừng cái lời nói của con người của mình. Phải nói thì nói. Nhiều khi Chúa biểu mình phải nói để chỉnh người khác. Giống Chúa Giê-xu đi vào đền thờ, bện cái roi mà quất những người… những người môn đồ trong đó. Người ta buôn bán lậu, nhà của Cha Ta mà các ngươi làm thành ra cái ổ trộm cướp. Họ nói Chúa Giê-xu nổi giận, đánh, phá ở trong mấy người trong nhà thờ. Không phải. Chúa Giê-xu thấy họ làm sai thì phải nói và làm như vậy để cho họ sợ. Có nhiều người không dám làm, các bạn ơi. Thấy người khác làm sai mà mình vẫn nín lặng, sợ người ta buồn, sợ người ta giận. Cái lời nói của mình nó phải như vậy, lúc thì phải nói, lúc thì phải ngậm miệng. Chúa biểu mình ngậm miệng. Người ta chửi vô mặt mình, người ta nói vu khống, mình phải ngậm miệng lại. Không nghe lời Chúa, nói càng nói là càng có hại cho công việc Chúa và có hại cho mình. Mình nói vì Thánh Linh Chúa biểu mình nói, chứ không phải mình nói vì cái tôi mình nó muốn nói. Ngậm miệng không được, các bạn ơi. Khi người ta vu khống mình mà mình ngậm miệng được, người ta mới nể mình. Người ta vu khống mình, người ta chửi vào mặt mình mà mình ngậm miệng không được, là người ta khinh khi mình là người có cái tội to tướng. Các bạn có biết quỷ nó khiến người lại phá mình, mình không có biết được. Khi mà mình phản ứng, là mình không có thể kiềm chế được. Cảm ơn Chúa, là quỷ nó sai có người lại nói với tôi, gặp tôi là nói như vầy: “Chị ơi, tôi thấy bài của chị đăng, tôi mê quá. Tôi đọc, tôi đọc một thời gian, tôi nghe người ta nói: Cô có đời sống không ra chi gì hết. Cái đời sống tư không ra chi gì hết thì tôi ngừng, tôi không đọc nữa.” Nói thẳng ra mặt tôi. Vậy tôi cười, tôi không trả lời, vẫn nín lặng. Các bạn có thể nín lặng được hay không? Cái đó là một cái phản ứng. Và cảm ơn Chúa, tôi đi về, tôi nhìn lại, tôi nói cảm ơn Thánh Linh đã bịt cái miệng con lại. Mình biết rằng người ta nói như vậy, nhưng mà mình biện luận cái gì, mình càng nói chừng nào, người ta khinh khi mình chừng nấy. Người ta thấy cái tôi của mình, chứ người ta không thấy Chúa ở trong mình. Chúa Giê-xu bị người ta vả và mặt, vu khống nói đủ điều hết. Chúa Giê-xu vẫn im lặng. Ngày nào họ phải mở con mắt ra và họ thấy rằng những cái lời của họ nói là cái lời sai, vì họ đã nghe, nghe, nghe ngóng thôi. Đừng cho miệng mình làm cho xác thịt mình phạm tội. Bao nhiêu người phạm tội vì cái miệng mà họ không biết, nhất là những người đầy tớ của Chúa phạm tội bằng cái miệng, các bạn ơi. Ngậm miệng, ngậm miệng lại. Ở trong nhà cũng vậy, chửi vợ, chửi con, rồi đi ra đường làm hơi bộ thánh sạch. Đó là người hai lòng và giả hình. Trong nhà, ngoài đường, ở trong nhà thờ phải như là một. Các bạn có thấy cái điều đó? Bao nhiêu người lãnh đạo trong nhà thờ, về vô nhà họ là thấy vợ con um xùm cãi vã, đánh vợ, đánh con. Có một số người đánh vợ, đánh con, bắt vợ con phải im lặng, còn mình thì ra lệnh: “Tôi là chủ của gia đình, mấy người phải im lặng hết.” Không có tình yêu thương, không có lòng thương xót. Ôi, chúng ta phải nhìn lại chính mình, các bạn ơi. Đừng có để cho Đức Chúa Trời nhìn thấu hết và ghi sổ hết. Cái con quỷ nó không cho chúng ta sống một đời sống hoàn toàn, hoàn hảo. Chỉ có chúng ta nhìn chúng ta, và nhiều khi những người xung quanh ta nói chúng ta, đó là chúng ta sửa lại. Khi nó nói về đời sống của tôi, ly dị, có hai đời chồng này kia, tôi không có thể thay đổi được. Cái thời đó nó đã đi qua. Còn khi nó nói tôi nóng tánh, thì tôi nói cảm ơn, tôi sẽ sửa đổi để tôi không có còn nóng tánh nữa. Nó nói những cái gì mình không có thể sửa đổi được, mình phải nín lặng. Cái gì mình có thể sửa đổi được thì mình phải cảm ơn những người nói cho mình biết.
Tại vì con mắt mình không có nhìn mình được mà người ta nói, mình nói cảm ơn: “Tôi sẽ chỉnh sửa lại.” Có gì mà nó khó nói lắm cho những người kiêu ngạo, lên mình kiêu ngạo, khó có nói lắm. Không có chấp nhận những cái lỗi của mình mà cứ biện luận, biện luận, rồi nói: “Bạn đừng có xét đoán tôi, đừng xét đoán tôi. Để Chúa đoán xét tôi được rồi.” Chờ đợi Chúa đoán xét là đi địa ngục đời đời rồi, nó trễ quá rồi, các bạn ơi.
Khi người ta nói mình tham lam, mình phải sửa đổi. “Cảm ơn bạn, tôi sẽ chỉnh sửa lại, tôi có tham lam.” Nói như vậy làm người ta mát cái ruột. Những cái người lãnh đạo, không phải là thánh, lâu lâu con quỷ nó đánh cho có cái lòng tham. Nếu người ta thấy mình, nếu vợ mình thấy mình, nói mình là… mình phải cảm ơn họ để ăn năn hầu cứu được cái linh hồn của mình, cứu những người xung quanh mình, cả bầy chiên của Chúa nữa. Người nào cũng chứa, chứa, gom của về, cất, cất, chứa, chứa. Đó là một cái tai họa. Xung quanh mình bao nhiêu người đói mà mình không dám chi cho một chút xíu tiền để cho người ta ăn uống, để cho người ta không có bị đói và chết.
Lọt lòng mẹ trần truồng thế nào thì trở về thế ấy. Các huê lợi của sự lao khổ mình, chẳng có vật gì tay mình đem theo được. Các bạn thấy bao nhiêu người sống mà họ tưởng đâu là họ đem theo được hết. Gom, gom, đi đâu thấy cái gì của người ta là gom, gom, đem về, không có cho ra một tí nào hết, tưởng đâu mình chết mình đem theo được. Xin Chúa thương xót cho chúng ta, đừng có vướng vào những cái bẫy của quỷ Sa-tan.
Chúng ta học, chúng ta phải hành và chúng ta áp dụng, chúng ta thực hành mới được, chứ mà học mà như con két nói cái miệng mà không làm được. Chúa quở phạt người Pha-ri-si không biết kính sợ Đức Chúa Trời. Kính và sợ Đức Chúa Trời, Thầy nhìn thấu hết tâm lòng của chúng ta. Đức Chúa Trời nhìn tất cả những hành động chúng ta. Hưởng phước của công lao của mình, chúng ta sống bình an, vui vẻ, đó là một cái phước lớn. Cái lòng chúng ta có sự vui mừng và bình an không, hay là chúng ta bon chen, chạy chọt để đi mai đi kiếm tiền, không biết ngày mai chúng ta có tiền để sống hay không. Ngày mai không có, tôi cũng vẫn sống. Một người không ăn uống 40 ngày vẫn sống được. Đức Chúa Trời lạ lùng, Ngài cho một người có thể sống không ăn, không uống 40 ngày mà không chết.
Để chi vậy? Để biết suy nghĩ mình làm sai, để biết ăn năn, thống hối trước mặt Chúa trước khi mình qua đời. Quay lại cái cuốn phim của cuộc đời của mình để coi coi mình làm cái gì sai, để ăn năn. Nếu mà ăn năn thì Chúa khiến có người lại cứu người đó. Rất là nhiều người họ còn sống, còn trong những cái vụ động đất hay này kia, họ nằm đó một mình, nhưng họ được có người đến và cứu họ. Vì họ nằm đó, họ có cơ hội, họ nhìn lại cuộc đời và họ ăn năn trước mặt Chúa những cái sự sai lầm của họ. Hoặc là không có ai cứu thì họ chết, nhưng mà họ cũng vẫn được đi vào Thiên Đàng.
Còn nếu có người cứu họ thì họ cũng cảm ơn Chúa, và vui mừng những cái đời sống còn lại của họ, nó có tốt đẹp hơn những cái đời sống khi họ chưa có bị hoạn nạn.
Chúa ơi! Chúng ta phải biết thương, có lòng thương xót những người nghèo khổ xung quanh chúng ta. Chúng ta nhìn đây, nhìn đó, toàn là những người đau khổ, thiếu thốn, què quặt, bệnh tật, đui mù. Chúng ta có yêu thương họ hay không?
Đến và nói về Chúa cho họ. Một lần cho họ nghe về Chúa. Họ không nghe thì cái đó là quyền của họ. Nhưng chúng ta nói về Chúa cho họ, để cho họ mở lòng ra. Họ được Chúa chữa lành. Họ được Chúa thay đổi con người, và họ được trở về làm con của Đức Chúa Trời.
Đó là công việc. Có bao nhiêu người họ chưa bao giờ nghe đến đạo của Chúa, các bạn ơi. Họ chỉ biết sống như một con vật. Tâm linh họ chưa mở ra. Họ không thấy được tất cả những cái gì mà Đức Chúa Trời ban cho họ.
Không biết Chúa là không có sống được một đời sống vui thỏa, vui vẻ. Đời sống của họ chỉ biết chán đời, có của nhiều cũng chán, không có của cũng chán. Đời sống tương lai họ không biết họ sẽ đi về đâu, và họ là cái gì ở trước mặt Đức Chúa Trời.
Họ sống như con vật, hôm nay còn, ngày mai mất. Không biết họ sống để làm gì. Họ không có mục đích để mà sống. Ngày trước chúng ta cũng vậy thôi. Ngày hôm nay, tâm linh chúng ta đã mở ra, chúng ta biết Chúa, chúng ta sống có mục đích.
Mỗi ngày chúng ta sống, là chúng ta làm điều gì ích lợi cho công việc Chúa, thì cái công việc đó nó còn lại đời đời. Còn nếu không, thì những gì chúng ta làm là hư không và hư không.
Tất cả mọi công việc xung quanh chúng ta, có mặt chúng ta hay không có mặt chúng ta, tất cả công việc của Chúa vẫn còn y nguyên. Cái gì nó có trước, cái gì nó đã, nó đi lòng vòng, lòng vòng, lòng vòng.
Sự có mặt chúng ta trên đất để làm cái gì cho Chúa? Cứu được nhiều linh hồn cho Chúa. Rồi chúng ta qua đời, chúng ta không còn cơ hội để mà làm công việc Chúa nữa.
Chúng ta phải nhớ đếm ngày chúng ta còn lại trên đất này, không có được bao nhiêu hết. Mạng sống của chúng ta càng ngày, thời giờ nó qua rất là nhanh, và chúng ta thấy rằng chúng ta đã mất đi không biết bao nhiêu thời giờ của Chúa. Cơ hội nó đã qua, không thể lấy lại được.
Ngày hôm nay, tôi nhìn lại cái lúc tôi còn trẻ, bao nhiêu cơ hội để nói về Chúa cho bạn bè mà tôi đã mất. Những người bạn của tôi đã đi địa ngục, mà tôi không có nói về Chúa cho họ. Tôi xin Chúa thương xót, tha thứ tội cho tôi, vì tôi biết Chúa mà biết một cách mơ hồ.
Không có biết như là một người giả hình, người Pha-ri-si, có miệng nói Chúa mà không biết làm chứng cho những người bạn bè của mình tin Chúa. Cơ hội nó đã qua, không còn lấy lại được, nhưng cơ hội trước mặt mình còn rất là nhiều để mà mình có thể làm được những cái gì cho Chúa.
Xin Chúa chỉ cho mình cách nào để mình đem nhiều linh hồn, để đền bù những thời gian đã qua của mình đã mất. Mình cầu xin thì Chúa sẽ cho mình nhận được. Chúa cho chúng con có cơ hội nhiều hơn nữa, để giúp nhiều người trở về với Chúa.
Xin Chúa đổ phước, đổ tài chánh xuống cho chúng con, để rồi những cái người họ chưa biết Chúa, họ nghèo khổ, còn có tiền tài chánh dư dật để cho họ.
Chúa nói của cải mà người chủ đã chứa, đó là một cái tai họa. Của cải họ chứa, họ để lại cho con họ, mà con họ cũng không được hưởng, mà cho những cái người xứng đáng được hưởng, các bạn.
Ngày hôm nay, bao nhiêu người đã gom góp, gom góp tài sản của họ để chi? Để Chúa sẽ ban cho chúng ta đó. Chúa đã hứa rồi. Chương trình nó đã đến. Những cái người họ đã tham nhũng, tham lam, ăn cướp, lấy tiền của người khác hàng tỷ, tỷ, tỷ, tỷ đô-la.
Ông Tổng thống Trump, ông nói sẽ có tiền rất là nhiều, mà không có biết để làm cái gì, các bạn ơi. Ông nói như vậy. Sẽ có tài chánh dư thừa để chia cho mỗi người dân, sẽ có tài chánh dư thừa để chia cho mỗi người dân trên thế giới này, mà vẫn còn dư thừa.
Đức Chúa Trời làm một việc lạ lùng chưa từng có trên thế gian này, một lần cuối cùng, để mỗi người con cái của Chúa có cơ hội đi truyền giáo. Để là một cái sự phục hưng lớn trước ngày Chúa Giê-xu trở lại trên đất, để cứu con cái của Chúa về trời.
Họ sẽ có một cái cơ hội cuối cùng, tài chánh dư thừa để ban, phân phát cho những người nghèo khổ, rồi đi truyền giáo cho họ. Chúng ta đi truyền giáo mà tay không, họ bụng đói, mà mình giảng đạo cho họ rất là khó, vì cớ đó Đức Chúa Trời biết hết.
Những cái người giàu có ngày hôm nay, họ trắng tay, họ đi ra ngoài đường, họ ở đó, các bạn ơi. Ở xứ Mỹ này, ngày hôm nay, Đức Chúa Trời đã làm một cái việc trở ngược lại. Bao nhiêu người ở ngoài đường, nhưng họ giàu có, không nhà, không cửa, ở ngoài đường trắng tay, để họ suy nghĩ lại, mình đã đi làm sai cỡ nào, để mà họ ăn năn, thống hối trước mặt Chúa, rồi Chúa sẽ hoàn lại cho họ tất cả những gì họ đã mất.
Họ chửi ông Trump đó, các bạn. Rất là nhiều người đấy. Tôi bầu cho ông Trump, mà ngày hôm nay, họ nói tại ông Trump mà bị này, bị kia, bị nọ. Họ chưa có thấy được công việc của Đức Chúa Trời làm.
Chúa làm một cái việc lạ lùng. Những người nào mà ăn năn thống hối, là những người đó sẽ được hưởng phước, hưởng đời đời. Chúa làm cho họ ăn cám heo, để mà họ biết rằng họ cần phải đi trở về với Chúa.
Xứ Mỹ là xứ đạo. Đời ông cha của họ là người tin Chúa tốt, nhưng ngày hôm nay con cái của họ chửi Chúa, bỏ Chúa, vô thần, có người chửi Chúa, theo quỷ Sa-tan.
Đức Chúa Trời làm một cái công việc lạ lùng. Tôi nhìn quanh, nhìn quất, tôi thấy cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa. Nhiều tai trời ách nước nhiều người bị ăn cám heo, không nhà, không cửa, để mà họ được trở về, để hưởng nước thiên đàng. Vì cái thân xác này chỉ là tạm bợ.
Mỗi người chúng ta chỉ là tạm bợ trên đất này, như là một người lữ hành, rồi cuối cùng sẽ đi đến đích: chúng ta có nhà ở trên thiên đàng, hay nhà ở dưới đất, hay là nhà ở địa ngục.
Có một số người họ tưởng họ có nhà ở dưới đất hoài đời đời, họ ham mê, họ coi cái nhà của họ là đời đời, nhưng không được. Nhà đời đời của mình là ở trên thiên đàng hoặc là ở dưới địa ngục, chỉ có hai cái nhà đó thôi.
Còn nhà trên đất này chỉ là tạm bợ. Đừng có quý nó. Nếu mà chúng ta ăn năn những cái tội của chúng ta, làm chúng ta không tham lam, ích kỷ nữa, chúng ta có cái gì thì chúng ta chia cho những cái người thiếu thốn, những cái người đang cần, để mà họ còn sống còn.
Công việc đó Chúa ghi sổ, và Chúa sẽ ban thưởng lại cho chúng ta. Chúng ta làm gì cho Chúa, không có mất đâu, các bạn ơi.
Tất cả những cái gì chúng ta làm cho Chúa là còn lại đời đời. Còn những gì chúng ta làm cho chúng ta, cho con của chúng ta, cho nhà của chúng ta là hư không và hư không. Chúng ta ra đời hai bàn tay trắng, chúng ta đi ra về với Chúa, chết cũng không đem theo được đồng nào hết. Có một số người, họ tưởng họ chôn vàng, hột xoàn trong cái mộ là cái người đó đem theo được. Nhưng mà đó chỉ là hư không, bị cái sự giả. Con quỷ nó nói: “Mày đem vàng cho ổng đi, bỏ trong cái mộ của ổng đi, để rồi ổng đem xuống địa ngục, xuống âm phủ cho ổng.” Rồi nó nói như vậy để mà họ đem. Họ chôn, rồi nó moi cái xác họ lên. Không có nằm trong cái mộ để mà bình an. Chôn vàng theo thì nó moi xác lên, nó moi cái mộ lên, nó lấy hết. Quỷ nó như vậy đó các bạn ơi, nó toàn là lừa dối và lừa dối. Chúng ta biết lẽ thật của Đức Chúa Trời, chỉ có một lẽ thật, không có cái lẽ thật nào khác hết. Chúng ta phải chăm sóc linh hồn của chúng ta, chăm sóc cái miệng của chúng ta. Đây nói rằng, câu 7, đoạn 6 câu 7: “Mọi sự lao khổ của loài người là vì miệng mình.” Cái miệng nó rất là nguy hiểm các bạn ơi. Ăn uống tham ăn cũng vì cái miệng. Nói hành, nói tỏi người khác cũng là cái miệng. Rồi hứa lèo cũng là cái miệng, làm cho cái tâm của mình lao khổ.
Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết gìn giữ môi miệng của chúng ta. Cái bài học này là cái bài học về cái miệng của chúng ta. Chúng ta phải nhớ đời. Mỗi lần chúng ta mở miệng ra, chúng ta phải ngậm lại, chúng ta phải suy nghĩ trước khi nói.
Trong danh Đức Chúa Giê-xu, cảm ơn Cha vì Ngài đã cho chúng con học được một bài học quý giá ở trước mặt Ngài. Xin Cha cho chúng con nhớ đời và áp dụng, làm theo để đời sống của chúng con được phước hạnh. Vì cái miệng của chúng con mà chúng con được phước, hay vì cái miệng của chúng con mà tai họa sẽ đến. Đức Chúa Trời nổi giận vì cái môi miệng của chúng con. Cái miệng của chúng con trách Chúa, hay là cái miệng của chúng con biết ăn năn tội lỗi của mình. Chúng con làm điều gì sai, cho chúng con có cái môi miệng biết ăn năn, để rồi Chúa sẽ hoàn lại cho chúng con những gì chúng con đã mất. Cảm tạ Ngài. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ, con cầu xin. A-men.
