
GIÔ-SÉP THA THỨ TỘI CHO MẤY ANH, BẢO HỌ TRỞ VỀ NHÀ RƯỚC CHA MÌNH RA KHỎI QUÊ HƯƠNG.
Sáng-thế Ký 44
Giô-sép truyền quản-gia để chén mình trong bao lúa Bên-gia-min
1Giô-sép bèn truyền lịnh cho quản-gia rằng: Hễ các người đó chở nổi bao nhiêu, thì hãy đổ lương-thực cho họ đầy bao bấy nhiêu, rồi để bạc của mỗi người lại nơi miệng bao họ. 2Lại hãy để cái chén bằng bạc ta tại miệng bao chung với bạc mua lúa của người út nữa. Quản-gia bèn làm y như lời Giô-sép dặn mình.
3Ngày mai, trời vừa sáng, người ta cho các người đó và lừa về. 4Khi đi ra khỏi thành chưa xa, Giô-sép nói cùng quản-gia rằng: Ngươi hãy đứng dậy, đuổi theo mấy người đó; khi theo kịp rồi, hãy nói rằng: Sao các ngươi lấy oán trả ơn như vậy? 5Có phải cái chén nầy là của chúa ta thường dùng uống rượu và bói chăng? Các ngươi đã làm một việc chẳng thiện đó. 6Quản-gia theo kịp, lặp lại mấy lời ấy; 7các anh em bèn đáp rằng: Sao chúa nói như vậy? Chẳng bao giờ kẻ tôi-tớ chúa có ý tưởng làm đến việc thế nầy! 8Đây, từ xứ Ca-na-an chúng tôi có đem bạc đã được nơi miệng bao xuống giao lại cho người thay; dễ nào lại có ý mong ăn-cắp bạc hay vàng của dinh chủ người sao? 9Xin cho kẻ tôi-tớ nào mà người tìm được cái chén đó phải chết đi, và chính chúng tôi sẽ làm tôi-mọi cho chúa. 10Quản-gia đáp: Ừ thôi! hãy làm như lời các ngươi đã nói: Ta tìm được chén nơi ai thì người đó sẽ làm tôi-mọi cho ta đó; còn các ngươi thì vô-tội. 11Tức thì, mỗi người lật-đật hạ bao mình xuống đất và mở ra. 12Quản-gia lục-soát, bắt từ bao anh cả lần đến bao em út. Cái chén bèn tìm đặng trong bao Bên-gia-min. 13Mỗi người xé áo mình ra, chất bao lúa lên lưng lừa, rồi cùng trở lại thành.
Giô-sép muốn cầm Bên-gia-min lại trong xứ Ê-díp-tô
14Giu-đa cùng anh em đồng vào đến nhà Giô-sép, người hãy còn ở nơi đó; họ bèn sấp mình xuống đất trước mặt người. 15Giô-sép hỏi: Các ngươi gây nên nông-nỗi chi vậy? Há chẳng biết một kẻ như ta đây có tài bói sao? 16Giu-đa đáp: Chúng tôi sẽ nói cùng chúa làm sao? Sẽ phân lại làm sao? Sẽ chữa mình chúng tôi làm sao? Đức Chúa Trời đã thấu rõ điều gian-ác của tôi-tớ chúa rồi. Nầy, chúng tôi cùng kẻ đã bị bắt được chén nơi tay đều làm kẻ tôi-tớ cho chúa. 17Nhưng Giô-sép đáp rằng: Ta chẳng hề có ý làm như vậy đâu! Người mà đã bị bắt được chén nơi tay sẽ làm tôi-mọi ta; còn các ngươi hãy trở về nhà cha mình bình-yên.
Giu-đa nài-xin Giô-sép trả con út lại cho cha mình
18Giu-đa bèn lại gần Giô-sép mà thưa rằng: Vì chúa ngang vai Pha-ra-ôn, xin lỗi chúa, chớ nổi giận cùng kẻ tôi-tớ, để tôi nói một lời cho chúa nghe. 19Chúa có hỏi kẻ tôi-tớ rằng: Các ngươi còn cha hay là anh em nào chăng? 20Có thưa lại cùng chúa rằng: Chúng tôi còn một cha già, cùng một con trai đã sanh muộn cho người. Anh ruột đứa nầy đã chết rồi, nên trong vòng các con của mẹ nó, nó còn một mình, và cha thương nó lắm. 21Vả, chúa có dặn rằng: Hãy dẫn nó xuống đến ta, hầu cho ta thấy nó được tận mắt. 22Và chúng tôi có thưa lại cùng chúa rằng: Đứa trẻ chẳng lìa cha được; nếu lìa ra thì cha sẽ chết. 23Nhưng chúa lại dạy: Nếu em út không theo các ngươi xuống đây, thì các ngươi chẳng còn thấy mặt ta nữa. 24Nên khi chúng tôi trở về nhà kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, thì chúng tôi có thuật lại cho người nghe những lời của chúa.
25Kế ấy, cha lại biểu chúng tôi rằng: Hãy trở xuống đặng mua một ít lương-thực. 26Chúng tôi thưa lại rằng: Không được; nhưng nếu em út đi theo cùng, thì mới trở xuống được; bằng không, thì chúng tôi không thế ra mắt người đó. 27Kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, đáp rằng: Bay biết rằng vợ ta sanh cho ta hai đứa con trai; 28một đứa đã từ ta đi mất-biệt; ta cũng đã nói: Chắc đã bị thú dữ xé rồi, vì đến bây giờ chưa thấy lại. 29Nếu bay còn dắt đứa nầy đi khỏi mặt ta nữa, rủi có điều tai-hại chi xảy đến cho nó, tức nhiên bay sẽ làm cho kẻ tóc bạc nầy đau lòng xót dạ mà xuống âm-phủ.
30Cha thương em út tôi lắm cho đến đỗi hai linh-hồn khắng-khít nhau; nếu bây giờ, khi tôi trở về nơi kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, mà không có em út đó, 31thì khi vừa thấy con út không còn nữa, chắc người sẽ chết. Nếu vậy, các tôi-tớ chúa sẽ làm cho cha già tóc bạc của chúng tôi, — cũng là kẻ tôi-tớ chúa, — đau lòng xót dạ, xuống âm-phủ. 32Vì kẻ tôi-tớ nầy có chịu bảo-lãnh đứa con út đó mà thưa rằng: Nếu con không đem em về cho cha, thì sẽ cam tội cùng cha mãi mãi.
33Vậy bây giờ, xin cho kẻ tôi-tớ chúa ở tôi-mọi thế cho đứa trẻ, đặng nó theo trở lên cùng các anh mình. 34Vì, nếu đứa trẻ không theo về, làm sao tôi dám về cùng cha tôi? Ôi, tôi nỡ nào thấy điều tai-họa của cha tôi ư!
Sáng-thế Ký 45
Giô-sép tỏ thật cho anh em mình biết, và sai người về rước cha già
1Bấy giờ, Giô-sép không còn thể nào cầm lòng cho đậu được trước mặt các người hầu chung-quanh, bèn la lên rằng: Hãy đuổi họ ra hết thảy! Khi Giô-sép tỏ thật cùng các anh em mình, thì không có một người nào khác ở tại đó hết. 2Người cất tiếng lên khóc; dân Ê-díp-tô nghe và nhà Pha-ra-ôn nghe nữa.
3Giô-sép nói cùng anh em rằng: Tôi là Giô-sép. Cha tôi còn sống chăng? Nhưng trước mặt người các anh em bối-rối, chẳng đáp lời được. 4Người lại nói rằng: Các anh em hãy lại gần tôi. Họ bèn lại gần. Người nói: Tôi là Giô-sép, em mà các anh đã bán đặng bị dẫn qua xứ Ê-díp-tô. 5Bây giờ, đừng sầu-não và cũng đừng tiếc chi về điều các anh đã bán tôi đặng bị dẫn đến xứ nầy; vì để giữ-gìn sự sống các anh, nên Đức Chúa Trời đã sai tôi đến đây trước các anh. 6Kìa, hai năm rồi trong xứ đã bị đói-kém, và còn năm năm nữa sẽ không có cày-cấy chi, gặt-hái chi được hết. 7Đức Chúa Trời sai tôi đến đây trước, đặng làm cho các anh còn nối dòng trên mặt đất, và nương một sự giải-cứu lớn đặng giữ-gìn sự sống cho anh em. 8Không, chẳng phải các anh sai tôi đến đây đâu, ấy là Đức Chúa Trời; Ngài dường đặt tôi làm cha Pha-ra-ôn, cai-quản cả nhà người, và trị khắp xứ Ê-díp-tô.
9Các anh hãy mau mau trở về cha tôi đi, và nói với người rằng: Giô-sép, con của cha, có nói như vầy: Đức Chúa Trời đã đặt tôi làm chúa cả xứ Ê-díp-tô, cha hãy xuống với tôi; xin đừng chậm-trễ, 10cha, các con, các cháu, các chiên, bò cùng tài-vật của cha sẽ ở tại xứ Gô-sen gần tôi đây. 11Ở đó tôi sẽ nuôi cha, (vì còn năm năm đói-kém nữa), e khi cha, người nhà cha, và hết thảy loài vật của cha phải bị ách mà hao-mòn. 12Nầy, các anh và Bên-gia-min, em tôi, đã thấy tận mắt rằng chính miệng tôi đã nói chuyện cùng các anh em đó. 13Vậy, hãy thuật lại các điều vinh-hiển của tôi tại xứ Ê-díp-tô, cùng mọi việc mà anh em đã thấy cho cha nghe, và hãy mau mau dời cha xuống đây.
14Đoạn, người ôm lấy cổ Bên-gia-min, em mình, mà khóc; Bên-gia-min cũng ôm cổ người mà khóc. 15Người cũng ôm các anh mình mà khóc. Đoạn, anh em nói chuyện cùng người.
Pha-ra-ôn phù-hộ theo ý Giô-sép
16Lập-tức, tiếng đồn đến nhà Pha-ra-ôn rằng: Anh em Giô-sép đã đến. Pha-ra-ôn và quần-thần nghe lấy làm đẹp dạ. 17Pha-ra-ôn bèn phán cùng Giô-sép rằng: Hãy dặn các anh em ngươi rằng: Hãy chở đồ lên lừa, đi trở về xứ Ca-na-an, 18rước cha và người nhà của các ngươi xuống ở cùng ta. Ta sẽ nhượng cho vật tốt nhứt trong xứ Ê-díp-tô, và các ngươi sẽ hưởng màu-mỡ của đất. 19Còn ta dặn ngươi hãy nói lại cùng họ như vầy: Hãy đem xe-cộ từ xứ Ê-díp-tô về cho con nhỏ và vợ mình, cùng dời cha các ngươi xuống đây. 20Đừng tiếc tài-vật mình, vì vật tốt nhứt của xứ Ê-díp-tô sẽ về phần các ngươi.
21Các con trai của Y-sơ-ra-ên làm y như lời; Giô-sép vâng mạng Pha-ra-ôn, đưa những xe-cộ cho anh em mình và lương-thực dùng trong lúc đi đường. 22Người cũng đưa áo-xống mặc đổi thay cho mỗi người, còn Bên-gia-min, người cho trăm miếng bạc cùng năm bộ áo-xống. 23Người cũng sai đem về cho cha mình mười con lừa chở các vật quí nhứt trong xứ Ê-díp-tô, mười con lừa cái chở lúa, bánh, và lương-thực để dành dùng trong khi cha đi đường. 24Vậy, Giô-sép đưa anh em mình lên đường. Lại dặn họ rằng: Xin anh em đừng cãi-lẫy nhau dọc đường.
Gia-cốp sửa-soạn đi xuống Ê-díp-tô
25Các anh em ở Ê-díp-tô trở lên và đến xứ Ca-na-an, nơi Gia-cốp, cha mình, 26thuật lại lời nầy mà rằng: Giô-sép hãy còn sống; lại ấy là người đương cai-trị cả xứ Ê-díp-tô. Nhưng lòng Gia-cốp vẫn vô-tình, vì người không tin lời họ nói. 27Anh em thuật lại cho người nghe hết mọi lời của Giô-sép đã nói; Gia-cốp vừa thấy các xe-cộ của Giô-sép sai đem về đặng rước mình, thì tâm-thần người tỉnh lại, 28bèn nói rằng: Thôi, biết rồi; Giô-sép, con trai ta, hãy còn sống; ta sẽ đi thăm nó trước khi ta qua đời.
Amen!
Cảm ơn Chúa! Hôm nay chúng ta học đến cái bài học Đức Chúa Trời, biết trước hết các công việc sẽ xảy ra: 7 năm đói kém, 2 năm đói kém đã qua, còn 5 năm đói kém hạn hán sẽ đến nữa. Cho nên, mấy chục năm về trước, các bạn ơi, từ lúc Giô-sép còn nhỏ 17, 18 tuổi là Giô-sép đã bị đi qua bên này. Và khi mà ông lên cai trị là ông 30 tuổi. Mà Chúa biết trước mấy chục năm trước để gửi ông đi xa nhà để mà nuôi gia đình của Gia-cốp trong những năm đói kém, cho họ còn sống còn để nhân lên như lời hứa của Ngài.
Chúa biết trước, Đức Giê-hô-va tiên tri. Ngài là Đấng Alpha và Omega, đầu đến cuối là Ngài biết hết tất cả. Trái đất này, Đức Chúa Trời đã cai trị và Ngài biết trước hết tất cả những cái gì xảy đến trong tương lai. Chúng ta chỉ có nhìn ngay cái mũi của mình, nhưng Chúa biết hết tất cả. Cho nên ngày hôm nay, Chúa đã dự bị cho chúng ta là con cái của Đức Chúa Trời những cái tài sản, những cái sản nghiệp. Chúa biết rằng thời kỳ khó khăn sẽ đến, cho nên Ngài dùng rất là nhiều Giô-sép. Ngài kêu gọi chúng ta, Ngài đã dự bị, chuẩn bị chúng ta để làm những người Giô-sép, để những cái năm đói kém xảy đến, chúng ta có lương thực, có tài chánh, có đầy đủ để nuôi những con cái của Đức Chúa Trời.
Chúng ta phải là những cái người được huấn luyện giống như Giô-sép: có tiền nhưng không có tham lam ích kỷ; có tình yêu thương, có lòng thương xót những người xung quanh mình đang đói khổ. Xin Chúa cho chúng ta cái bài học của Giô-sép là cái bài học cho chúng ta đó. Ông thấy muốn giữ Bên-gia-min lại để coi coi những người này, anh em của mình, họ hành động như thế nào: có thương em mình không, có thương cha mình không, hay là đem bán em út của mình nữa?
Tại vì họ đã từng bán Giô-sép rồi, cho nên ngày hôm nay thấy cha mình thương em út hơn họ, họ đã thấy thì họ tả cho Giô-sép biết. Từ ngày ông mất Giô-sép thì bây giờ Bên-gia-min, ông giữ Bên-gia-min không cho đi tới mấy người anh của Bên-gia-min nữa. Đi đâu, ông giữ chằn chằn hai người, đi tới đâu là ông giữ đứa con út.
Ông giữ Ben-gia-min không có cho đi theo mấy anh trai vì ông không có tin tưởng những cái đứa anh trai của nó nữa. Bao nhiêu năm trường, ông khắng khít với một người con để mà cái tuổi già của ông có một đứa con. Ông không tin những người anh lớn nữa. Cảm ơn Chúa là khi ông Giu-đa là cái người anh cả đã ăn năn những cái gì mình đã làm, cho nên ông đứng ra, ông phải đại diện cho tất cả những cái đứa em của mình để mà binh vực, mà làm luật sư để cho Giô-sép phải biết và tha thứ cho Bên-gia-min, đứa em này.
Nếu mà tôi không dẫn nó về là cha già sẽ chết. Ông hy sinh ở lại làm nô lệ thế cho đứa em út của mình, để Giô-sép tha cho Bên-gia-min đi về gặp cha của mình. Khi ông Giô-sép nghe được những cái chuyện này, ông mới biết rằng anh em của mình bây giờ trở nên những cái người tốt, không còn như ngày xưa nữa.
Họ đem bạc họ trả lại. Ngày xưa, họ bán Giô-sép có 20 nén bạc, ngày hôm nay họ mua lúa mà thử coi họ có cái lòng tham hay không. Nếu mà họ có lòng tham thì ông không có đem họ về xứ của ông nữa, tại vì những cái người tham lam đó là làm xấu hổ cho cả dòng họ của mình, coi đồng tiền quá lớn. Hai lần, ông bỏ tiền lại trong cái túi của họ coi coi họ có tham không? Nếu mà họ không có nói gì hết, họ im lìm, có nghĩa là họ có cái lòng tham. Nhưng mà họ đem, họ trả lại hết, hai lần như vậy.
Cho nên ông thấy được cái lòng của họ không còn tham lam nữa như ngày xưa ông đã gặp anh em của mình. Ngày hôm nay họ đã thay đổi, cho nên ông đã thử hai ba lần rồi, thử coi cái tình yêu thương của họ với đứa em út của mình có phải như ngày xưa mà thấy cha yêu em út mà ganh tị nữa hay không.
Ông phải thử tất cả những cái gì hành động xấu của họ để xem coi họ phản ứng như thế nào. Ngày nay Đức Chúa Trời cũng thử chúng ta đó các bạn ơi. Ngày thử coi chúng ta lượm được cái đồng tiền ở dưới đất, chúng ta có trả lợi cho người chủ hay là chúng ta lượm và chúng ta lấy hết. Những cái chuyện nhỏ nhoi như vậy Đức Chúa Trời thử chúng ta. Tôi không biết tại sao, nhưng mà tối ngày tôi đi đâu là tôi cứ lượm tiền, cứ lượm tiền hoài, nhưng tôi phải trả lại cho người chủ. Cái bóp có tiền, có giấy tờ trong đó, mình biết người chủ là ai, là mình phải trả lại. Bao nhiêu lần Đức Chúa Trời đã thử chúng ta mà chúng ta không biết. Vì một chút lòng tham lam ích kỷ. Chúng ta lấy hết. Chúng ta lượm bao nhiêu là chúng ta bỏ túi hết. Đức Chúa Trời nhìn thấu cái lòng tham của chúng ta. Ngài không có xài chúng ta đâu các bạn ơi. Cái đồng tiền nó liền với thúc khúc ruột của con người. Khi Đức Chúa Trời thử chúng ta mà chúng ta có cái lòng tham lam thì Ngài không có xài chúng ta. Chúng ta phải giống như Giô-sép. Bây giờ Chúa giao hết tài sản cho ông đó, tại vì ông không có lòng tham. Cho nên ông mới được lên làm cái chức vụ. Chức vị rất là cao trọng cho vua Pha-ra-ôn. Xứ của ông có rất là nhiều người tài giỏi hơn Giô-sép. Giô-sép là một cái tên nô lệ. Ông đã biết cái lịch sử của Giô-sép rồi, một cái tên nô lệ xứ ngoại chứ không phải là người của xứ mình, người Hê-bơ-rơ. Họ khinh khi người Hê-bơ-rơ. Mà sở dĩ Pha-ra-ôn trọng dụng Giô-sép là tại vì Giô-sép là một cái người có sự ngoan của Đức Chúa Trời, mà không tham lam, không ham vợ của người ta. Sống một cách trung thực, sống theo điều răn của Đức Chúa Trời. Sợ, kính sợ Chúa là điều tri thức. Sự ngoan của Chúa cho và có cái lòng kính sợ Chúa và không có tham tiền. Đó là những cái điều mà Đức Chúa Trời chọn muốn có một con người có tấm lòng trong sạch, đi làm điều gì đúng theo sự chỉ dẫn của Đức Chúa Trời.
Ngày hôm nay, chúng ta phải dọn sạch lòng. Tại sao? Chúng ta phải dọn sạch lòng. Tấm lòng của chúng ta nó dơ bẩn, nó nhiều rác rến, lắm nhất là thấy đồng tiền. Là con mắt mở to lên tham lam ích kỷ xấu xa, có tiền mà không chia cho người anh em của mình, có tiền mà giữ một mình bo bo ích kỷ, thấy người ta cần không cho, làm cái gì là làm cho mình, mình không biết giúp đỡ những người thân nhất ở trong gia đình của mình đó, người thân của mình mà mình không giúp đỡ được làm sao mà mình giúp đỡ những cái người xa lạ.
Mà làm sao mà mình vâng lời Đức Chúa Trời là cái đấng chúng ta không thấy được những cái gì mà chúng ta làm, Đức Chúa Trời nhìn thấu hết. Họ tưởng đâu không ai nhìn thấy hết, họ làm cái gì vì cái lòng ích kỷ. Chúng ta phải làm gì? Vì cái lòng yêu thương, yêu người khác, xem người khác như là mình. Thấy người ta đau khổ mình động lòng, mình động lòng thương xót.
Các bạn nhìn thấy Giô-sép, đáng lý ra Giô-sép phải trả thù anh em của mình á. Ngày xưa á, mình bị hắt hủi bởi mấy anh em mình sao, bây giờ mình gặp lại là mình trả thù đó. Nhưng mà Giô-sép làm những cái chuyện để thử anh em của mình, coi có họ có ăn năn, họ có sửa đổi hay không để đem họ về xứ ông đang ở. Mà Đức Chúa Trời muốn cho họ đi ra khỏi cái sự đói kém trong vòng 5 năm nữa. 2 năm là chịu không nổi rồi, làm sao mình 5 năm nữa mà chịu nổi các bạn. Vì cớ đó Đức Chúa Trời nhìn thấu hết tất cả tấm lòng của chúng ta.
Đừng có ý lại rằng chúng ta làm cái gì Đức Chúa Trời không biết. Giô-sép thử cha của mình nhưng mà Gia-cốp vẫn còn không nghe. Giuda đã thuật lại hết lời Giô-sép nói rồi mà cha của mình vẫn không tin những cái đứa con này. Ông nghi trong lòng rằng mấy thằng này nó đem nó giết thằng Giô-sép rồi. Ông nghi, ông không có bằng cớ nhưng mà ông nghi nghi. Cho nên ông giữ chằn đứa em út. Cho nên ông giữ chằn đứa em út của mình bây giờ nói là Giô-sép còn sống ông không tin. Người cha không có cái lòng tin nơi những đứa con mà nó đã gạt cha nó rồi là cha nó không tin nó nữa các bạn.
Chúng ta là những cái người đứa con mà nó đã lương lẹo đủ trò trống hết, chúng ta trở về với Chúa, Chúa cũng phải thử chúng ta còn nhiều hơn là những đứa trẻ nữa. Chúa không có tin chúng ta tại vì chúng ta đã gạt Chúa nhiều lần rồi, cho nên chúng ta phải làm sao khóc lóc ăn năn, mọp qụy xuống để cho Chúa tin chúng ta. Chúa sẽ thử chúng ta, nhưng chúng ta phải đừng có làm những cái chuyện như ngày xưa nữa, để rồi Ngài sẽ tin tưởng chúng ta. Và Ngài mới giao cho chúng ta những cái sản nghiệp để mà chia cho những người nghèo khổ.
Các bạn nhìn lại coi, chúng ta có làm những cái gì mà có cái lòng tham lam trong đó không? Chúng ta phải dọn hết, ăn năn từng tội một: “Chúa ơi, con có làm cái tội này, con có làm tham lam cái này, con có làm, con có làm cái này, cái này…” Những cái gì mà tham lam, ích kỷ, xấu xa phải tìm từng tội một và ăn năn hết. Xin Chúa tha thứ tội cho con, và lấy đức tin tin rằng Đức Chúa Trời sẽ tha thứ cho mình.
Nếu không có đức tin thì không có thể đến gần Cha của mình được. Mà nếu chúng ta không có đức tin, chúng ta nghĩ rằng Cha của mình không có tha thứ tội cho mình, thì chúng ta làm việc uổng công. Đức Chúa Trời là Đấng nhìn thấu hết tấm lòng của chúng ta; phải ăn năn thống hối trước mặt Đức Chúa Trời, để rồi Ngài sẽ hoàn lại cho chúng ta những cái gì chúng ta đã mất.
Khi ông Gia-cốp đã già, mấy anh em nói cho ông, ông không có nghe, ông vô tình. Mấy người thuật lại, Giô-sép đến cai trị xứ Ê-díp-tô. Nhưng lòng Gia-cốp vẫn vô tình vì người không tin lời họ nói. Nhưng khi mà họ thấy xe cộ của vua Pha-ra-ôn, là không thể nào mà không tin được, các bạn ơi. Nguyên những cái đoàn xe của vua Pha-ra-ôn đem về để mà rước ông đi, ông mới bắt đầu tâm thần ông tỉnh lại: “Thôi, ta biết rồi, Giô-sép, con trai ta hãy còn sống, ta sẽ đi thăm nó trước khi ta qua đời.”
Các bạn nhìn thấy, ngày hôm nay bao nhiêu người đã nói rồi: “Đức Chúa Trời sẽ làm một việc lớn lao, Ngài sẽ sử dụng chúng ta như là Giô-sép.” Họ không tin chúng ta vì họ đang bị con quỷ bịt mắt, nhưng trước sau gì con mắt của họ sẽ mở ra khi nhìn thấy. Lúc đó là trễ, nhưng Đức Chúa Trời vẫn có tình yêu thương họ, cũng có thể cho họ ăn năn kịp thời để mà họ được phước.
Vì chúng ta có tội thì chúng ta ăn năn. Ăn năn thật lòng thì Đức Chúa Trời vẫn tha thứ cho chúng ta. Bảy mươi lần bảy, Ngài hứa với chúng ta, Ngài sẽ tha thứ cho chúng ta bảy mươi lần bảy. Nhưng chúng ta phải ăn năn thật lòng, mọp sát đất, quỳ gối, mọp sát đất ăn năn, khóc lóc đắng cay, đấm ngực, phải xé áo lòng, chớ đừng xé áo.
Chúa nói: “Các ngươi ăn năn, các ngươi hãy xé lòng ra, đừng có xé áo.” Một số người họ ăn năn cho mọi người thấy, họ đứng, họ vỗ ngực ở giữa nhà thờ, họ cầu nguyện ăn năn cho mọi người thấy — đó là xé áo của mình ra. Chúa không có đẹp lòng khi chúng ta xé áo, nhưng khi chúng ta xé lòng thì Chúa rất là đẹp lòng.
Xin Chúa cho chúng ta, muốn ăn năn phải vào phòng riêng, đóng cửa lại, kiêng ăn, cầu nguyện, khóc lóc, đấm ngực, khóc lóc đắng cay, để rồi Ngài sẽ nhận lời chúng ta. Ngài sẽ nhìn thấu hết tấm lòng của những đứa con biết ăn năn, khóc lóc đắng cay trước mặt Đức Chúa Trời. Kiêng ăn, cầu nguyện, khóc lóc trước mặt Đức Chúa Trời, Ngài sẽ nghe, các bạn ơi.
Khi chúng ta ăn năn không có cái giọt nước mắt, là cái lòng của chúng ta là những người giả hình. Cái miệng thì nói nhưng mà cái lòng mình nó trơ trơ như là người Pha-ri-si. Nói cho mọi người nghe là tôi đã ăn năn, nhưng mà cái lòng không có ăn năn. Cũng giống như Gia-cốp, cái lòng của ông vẫn vô tình, nhưng khi ông thấy đoàn xe vua Pharaon thì con mắt tâm linh của ông đó mới mở ra, tâm thần của người mới tỉnh lại, và người tin — đó là Đức Chúa Trời muốn chúng ta phải như vậy.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cảm ơn Cha vì Ngài cho chúng con một bài học rất là tốt hôm nay. Con cảm ơn Cha, xin Ngài gìn giữ những cái bài học này trong lòng của chúng con cho đến ngày chúng con gặp được Cha trên nước Thiên Đàng. Chúng con cảm tạ Cha, con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
