
SÁNG THẾ KÝ 42-43: GIÔ-SÉP GẶP LẠI MẤY ANH EM MÌNH LẦN ĐẦU TIÊN TRONG CUNG ĐIỆN CỦA VUA
Sáng-thế Ký 42
Các con trai Gia-cốp đi xuống Ê-díp-tô mua lúa. – Giô-sép nhìn biết các anh mình
1Gia-cốp thấy xứ Ê-díp-tô có lúa bán ra, bèn nói cùng các con trai mình rằng: Sao bay ngơ-ngẩn nhìn nhau vậy? 2Lại rằng: Nầy, cha nghe dưới xứ Ê-díp-tô có lúa bán; bay hãy xuống đó mua lúa cho chúng ta, hầu cho chúng ta sống và khỏi chết, chớ! 3Mười người anh của Giô-sép bèn xuống Ê-díp-tô đặng mua lúa. 4Nhưng Gia-cốp không cho Bên-gia-min, em Giô-sép, đi cùng các anh; vì nghĩ rằng: Ta nên giữ chừng, kẻo xảy ra điều rủi-ro cho nó. 5Xứ Ca-na-an bấy giờ cũng đói, nên các con trai của Y-sơ-ra-ên cũng đổ xuống Ê-díp-tô mua lúa như các người khác.
6Vả, lúc nầy, chánh Giô-sép cai-trị trong nước, và bán lúa cho cả dân bổn-xứ. Các anh Giô-sép bèn đến, sấp mình xuống trước mặt người. 7Giô-sép thấy, nhìn biết các anh mình; nhưng giả làm mặt lạ cùng họ, nói một cách xẳng rằng: Các ngươi ở đâu đến? Đáp rằng: Ở xứ Ca-na-an đến đặng mua lúa. 8Vậy, Giô-sép nhìn biết các anh mình; nhưng họ nhìn lại chẳng ra.
9Giô-sép nhớ lại điềm chiêm-bao mình đã thấy về anh em mình, liền thét rằng: Các ngươi là thám-tử, đến đây đặng dòm-hành những nơi yếu-óp của xứ ta. 10Đáp rằng: Thưa chúa, chẳng phải vậy; các tôi-tớ chúa đến đặng mua lúa mà thôi. 11Chúng tôi đây đều là con một cha, vốn nhà lương-thiện, chẳng phải là thám-tử đâu. 12Người đáp lại rằng: Chẳng phải; các ngươi đến đặng dòm-hành những nơi yếu-óp của xứ nầy. 13Đáp rằng: Kẻ tôi-tớ chúa có mười hai anh em, con của một cha, nguyên xứ Ca-na-an; nầy một người đã đi mất biệt, còn người út hiện bây giờ hãy ở lại nhà cùng cha chúng tôi. 14Giô-sép nói: Ấy, quả thật như ta đã nói, các ngươi là thám-tử. 15Đây là điều ta thử các ngươi: Ta chỉ mạng Pha-ra-ôn mà thề rằng, hễ em út các ngươi không đến đây thì chẳng bao giờ các ngươi ra khỏi chốn nầy được. 16Hãy sai một người nào trong bọn các ngươi về dẫn em út xuống; còn bao nhiêu thì phải ở tù lại đây. Lời các ngươi phải thử đã, rồi ta sẽ biết các ngươi nói đó có quả thật chăng. Nếu chẳng thật, thì ta chỉ mạng Pha-ra-ôn thề rằng, các ngươi là thám-tử đó. 17Đoạn, Giô-sép truyền đem giam họ chung trong ngục ba ngày.
Giô-sép buộc phải đem Bên-gia-min xuống
18Ngày thứ ba, Giô-sép nói cùng họ rằng: Ta kính-sợ Đức Chúa Trời; hãy làm như điều nầy, thì được sống. 19Nếu các ngươi vốn nhà lương-thiện, thì hãy để một người nào ở tù lại đây, còn bao nhiêu đem lương-thực về nuôi đói cho nhà các ngươi. 20Đoạn, hãy dẫn em út xuống đây, thì lời các ngươi sẽ cho là thật, và các ngươi chẳng phải chết. Vậy, họ nghe theo.
21Họ bèn nói với nhau rằng: Quả thật chúng ta cam tội cùng em ta rồi; vì lúc trước ta thấy tâm-hồn nó buồn thảm khi nó xin nhờ ơn, nhưng ta không khứng cho; vậy nên tai-vạ nầy mới xảy đến cho chúng ta. 22Ru-bên đáp rằng: Anh há không có nói cùng các em rằng: Chớ phạm tội nầy cùng đứa trẻ đó sao? Nhưng các em không nghe; nên bây giờ huyết nó đòi chúng ta thường lại. 23Vả, Giô-sép vẫn dùng người thông-ngôn nói chuyện lại cùng các anh, nên họ tưởng Giô-sép chẳng nghe hiểu.
24Giô-sép xây mặt qua chỗ khác mà khóc. Đoạn xây mặt lại nói chuyện cùng họ; bèn bắt Si-mê-ôn trong vòng anh em, truyền trói lại trước mặt họ.
25Giô-sép truyền đầy-tớ xúc lúa đổ đầy bao và để bạc lại trong đó cho mỗi người anh em, cũng để thêm lương-thực dùng dọc đường. Đầy-tớ làm y như lời. 26Đoạn, anh em chất mấy bao lúa lên lưng lừa, rồi đi.
27Đến quán, một người trong bọn mở bao ra cho lừa ăn thóc, thấy bạc mình ở tại miệng bao; 28bèn nói cùng anh em rằng: Bạc của tôi trả lại, hiện trong bao tôi đây! Các anh em nhát-gan, vừa nói với nhau, vừa run, mà rằng: Đức Chúa Trời đã làm chi cho chúng ta đây?
Gia-cốp không cho Bên-gia-min đi
29Các anh em trở về cùng Gia-cốp, cha mình, tại xứ Ca-na-an, thuật lại cho người nghe mọi nỗi đã xảy đến, rằng: 30Người đương làm chúa tại xứ Ê-díp-tô nói với chúng tôi cách xẳng-xớm, cho chúng tôi là thám-tử. 31Song chúng tôi có thưa cùng người rằng: Chúng tôi vốn nhà lương-thiện, nào có phải là thám-tử đâu. 32Chúng tôi được mười hai anh em con một cha; một người đã đi mất-biệt, còn người út hiện bây giờ ở nhà cùng cha, tại xứ Ca-na-an. 33Người làm chúa xứ đó dạy rằng: Làm như vầy, ta mới cho các ngươi là lương-thiện: Hãy để lại cùng ta một người nào trong bọn các ngươi, còn bao nhiêu sẽ đem lương-thực về nuôi đói cho nhà các ngươi; 34đoạn, hãy dẫn em út đến cho ta. Vậy, ta mới biết rằng các ngươi chẳng phải là thám-tử, nhưng là người lương-thiện; ta sẽ giao em lại cho, và các ngươi sẽ được buôn-bán trong xứ nầy.
35Vả, đương khi các anh em trút lúa mì ra bao, nầy đâu, trong mỗi bao có gói bạc của mỗi người; cha và các anh em thấy những gói bạc mình, đều lấy làm sợ-hãi.
36Gia-cốp, cha họ, bèn nói rằng: Bay làm mất các con tao; Giô-sép đã mất-biệt, Si-mê-ôn cũng mất-biệt; mà bây giờ, lại muốn dẫn Bên-gia-min đi nữa sao! Các nông-nỗi nầy đều đổ lại cho tao hết! 37Ru-bên thưa lại cùng cha rằng: Cha hãy giao em nơi tôi, tôi sẽ dẫn về cho. Ví bằng chẳng dẫn em về, thì cha hãy giết hai đứa con trai tôi đi. 38Nhưng Gia-cốp đáp rằng: Con út tao sẽ chẳng đi xuống với bay đâu; vì anh nó đã chết rồi, chỉ còn một mình nó mà thôi. Nếu điều rủi-ro chi xảy đến cho nó nơi dọc đường bay đi, tức nhiên bay làm cho kẻ tóc bạc nầy đau lòng xót dạ xuống âm-phủ.
Sáng-thế Ký 43
Gia-cốp chịu đau lòng cho Bên-gia-min đi
1Vả, sự đói-kém trong xứ lớn lắm. 2Khi nội nhà đã ăn hết lương-thực ở xứ Ê-díp-tô đem về rồi, thì cha các người ấy dạy rằng: Bay hãy trở xuống mua một ít lương-thực cho chúng ta. 3Giu-đa thưa: Người đó có nói quyết cùng các con rằng: Ví em út không theo xuống với các ngươi, thì sẽ không bao giờ thấy mặt ta. 4Nếu cha cho em đi với, thì chúng tôi mới xuống Ê-díp-tô mua lương-thực cho cha được. 5Bằng không, thì chúng tôi chẳng trở xuống đâu, vì người đó đã nói rằng: Ví em út không theo xuống với các ngươi, thì sẽ không bao giờ thấy mặt ta. 6Y-sơ-ra-ên quở rằng: Sao bay khéo tệ cùng tao, mà tỏ cho người ấy rằng bay còn một em nữa? 7Thưa rằng: Người đó hỏi kỹ càng về chúng tôi, và về bà-con chúng tôi rằng: Thân-phụ các ngươi còn sống chăng? Còn có một người anh em nào nữa chăng? Chúng tôi có đáp các lời hỏi đó. Há dễ biết người đó sẽ dặn chúng tôi rằng: Hãy đem em út xuống đây, sao?
8Giu-đa lại thưa cùng Y-sơ-ra-ên, cha mình, rằng: Hãy cho đứa trẻ theo con, thì chúng tôi sẽ đứng dậy đi, hầu cho chúng ta, nào các con, nào cha, nào các cháu của cha đây đều được sống và khỏi chết. 9Con sẽ bảo-lãnh em cho; cha sẽ cứ nơi con mà đòi em. Nếu không dẫn em về, không để em trước mặt cha, thì con đây sẽ cam tội cùng cha mãi mãi. 10Vả, nếu không có điều dùng-dằng, thì chúng tôi đã đi và về được hai lần rồi. 11Đoạn, Y-sơ-ra-ên, cha các anh em, nói rằng: Nếu việc đã thể kia, thì bay phải làm thể nầy: Hãy lấy trong đồ hành-lý những thổ-sản quí nhứt của xứ ta: Một ít nhũ-hương và mật-ong, các hương-hoa và một-dược, phi-tử và hạnh-nhân, đem dâng cho người đó làm của-lễ. 12Hãy đem theo một số tiền bằng hai, đặng thối-hồi tiền mà họ đã để lại nơi miệng bao của bay: Có lẽ là một sự lộn chăng. 13Bay hãy đứng dậy đi, dẫn em út theo và trở xuống đến người đó. 14Cầu-xin Đức Chúa Trời toàn-năng xui cho bay được ơn trước mặt người, và tha đứa em kia và Bên-gia-min cho bay. Còn phần cha, nếu phải mất con, thì cha chịu phận vậy!
Bên-gia-min được Giô-sép, anh mình, tiếp-rước tử-tế
15Vậy, các anh em đem theo của-lễ và một số tiền bằng hai, cùng dẫn Bên-gia-min đồng đứng dậy đi xuống Ê-díp-tô, mà ra mắt Giô-sép.
16Vừa khi Giô-sép thấy Bên-gia-min đi theo xuống với, bèn truyền cho quản-gia rằng: Hãy đưa các người nầy vào nhà trong, bắt con gì làm thịt và nấu dọn đi; vì trưa nầy họ sẽ dùng bữa cùng ta. 17Quản-gia làm theo y như lời dặn, đưa họ vào nhà Giô-sép. 18Anh em thấy mình phải đưa vào nhà Giô-sép, thì sợ-hãi, và nói với nhau rằng: Ấy cũng vì số tiền đã để lại vào bao chúng ta lần trước, nên họ mới đem chúng ta vào chốn nầy, đặng tìm cớ xông vào đánh chúng ta, bắt chúng ta làm tôi-mọi, và chiếm-đoạt mấy con lừa của chúng ta.
19Mấy anh em bèn đến gần quản-gia của Giô-sép, thưa cùng người tại ngoài cửa 20mà rằng: Xin chúa tha lỗi cho! Anh em chúng tôi đã đến đây một lần rồi, đặng mua lương-thực; 21và khi trở về đến nhà quán, mở các bao ra, nầy số bạc của mỗi người đều ở tại miệng bao mình; cân nặng bao nhiêu đều y như bấy nhiêu. Nầy, chúng tôi có đem lại số bạc đó, 22và cũng có đem thêm số bạc nữa đặng mua lương-thực. Chẳng biết ai để bạc lại trong bao chúng tôi. 23Quản-gia đáp rằng: Mọi việc đều bình-yên! Đừng sợ chi cả! Ấy là Đức Chúa Trời của các ngươi, tức Đức Chúa Trời của cha các ngươi, đã ban vật quí vào bao. Còn bạc các ngươi thì đã có giao cho ta. Đoạn, người dẫn Si-mê-ôn đến cùng anh em; 24rồi đưa anh em vào nhà Giô-sép, đem nước ra cho rửa chân, và cũng cho những lừa ăn cỏ nữa. 25Các anh em bèn sửa-soạn của-lễ, đợi trưa Giô-sép về; vì có hay rằng mình sẽ ăn bữa tại nhà nầy.
26Khi Giô-sép trở về, các anh em bèn lấy của-lễ đã đem theo, dâng cho Giô-sép tại nhà; rồi cùng sấp mình xuống đất trước mặt người. 27Người liền hỏi thăm họ mạnh-giỏi thể nào, và nói rằng: Người cha già mà các ngươi đã nói cùng ta đó được mạnh-khoẻ chăng? Còn sống chăng? 28Đáp rằng: Kẻ tôi-tớ chúa, là cha chúng tôi, vẫn mạnh-khoẻ và còn sống. Đoạn, họ cúi đầu và lạy. 29Giô-sép nhướng mắt thấy Bên-gia-min, em ruột, con trai của mẹ mình, thì hỏi rằng: Đó có phải em út mà các ngươi đã nói cùng ta chăng? Và tiếp rằng: Con út ơi! cầu-xin Đức Chúa Trời làm ơn cho ngươi! 30Vì thấy em mình, nên Giô-sép tấc lòng cảm-động, lật-đật bước ra ngoài, tìm nơi nào đặng khóc. Người vào phòng nhà trong và khóc. 31Đoạn, rửa mặt, bước ra, làm bộ chắc gan mà nói rằng: Hãy dọn bữa ăn đi.
32Người ta dọn cho Giô-sép ăn riêng, và cho các anh em ăn riêng. Người Ê-díp-tô ăn chung cùng người cũng dọn cho ngồi riêng nữa, vì người Ê-díp-tô có tánh gớm người Hê-bơ-rơ, nên không ăn chung được. 33Vậy, các anh em bèn ngồi lại trước mặt Giô-sép, lớn nhỏ tùy theo thứ tự mình, ngơ-ngẩn mà nhìn nhau. 34Giô-sép sai đem mấy món đồ ăn trước mặt mình cho các anh em; nhưng phần Bên-gia-min lại nhiều gấp năm của các người khác. Họ uống và ăn ngon vui cùng Giô-sép.
Cảm ơn Chúa, chúng ta bữa nay học thấy cái bài học Giô-sép gặp lại được các anh em của mình. Chúng ta thấy họ hốt hoảng vì họ tưởng đâu là họ phải trả giá những công việc xấu của họ làm lúc họ còn trẻ. Khi chúng ta làm cái việc gì xấu, cái lương tâm của chúng ta nó cắn rức hoài, nó không để chúng ta yên. Thì hoạn nạn xảy đến để chúng ta ăn năn, nhớ lại. Cái điều đó nó ám ảnh con người suốt cả cuộc đời các bạn ơi, nó không bao giờ mà… nó để cho người đó yên. Khi chúng ta làm những điều gì sai là chúng ta phải ăn năn thống hối trước mặt Đức Chúa Trời, nếu không thì nó ám ảnh cho tới cái ngày chúng ta chết, nó cũng vẫn còn ám ảnh.
Ấy, anh em của Giô-sép bị Giô-sép bắt một người em. Một người anh lớn là Giu-đa, là đại diện cho tất cả anh em mình, nói chuyện với Giô-sép. Rồi Giô-sép bắt cái người em kế là Si-mê-ôn giữ lại làm con tin, không có cho họ đi về hết. Vì Giô-sép sợ mấy anh em trốn luôn, không trở lên nữa. Cho nên giữ một con tin để cho họ trở lại mà phải đem Bên-gia-min. Ông muốn nhìn thấy mặt của Bên-gia-min, em của mình, còn sống hay không.
Họ hoảng sợ. Người anh lớn đã biết kết tội với mấy em. Anh há không có nói cùng các em rằng: “Chớ phạm tội này cùng đứa trẻ đó sao?” Nhưng các anh em không nghe, nên bây giờ huyết nó đòi chúng ta thường lại. Ông dạy mấy đứa em như vậy. Ru-bên là cái người anh cả, mặc dù con của bà Lê-a nhưng người lớn nhất. Nhưng Giô-sép làm bộ không nghe. Các bạn nhìn thấy một cái người Giô-sép rất là bình tĩnh. Người có Chúa không có để cái cảm xúc của mình cai trị mình. Con người xác thịt là cái gì, cảm xúc là nó cai trị ngay. Nhưng con người Giô-sép hiện nay đã trở thành một con người tâm linh. Có Thánh Linh làm việc với Giô-sép, cho nên ông rất là bình tĩnh.
Thấy ông anh mình nói về cái tội lỗi của họ đã làm và ăn năn rồi, ông cảm động. Ông có cái tình thương giống như Đức Chúa Trời yêu thương loài người. Ông nhìn thấy anh của mình ăn năn nên động lòng, thương xót. Nhưng ông đi quay mặt qua chỗ khác mà ông khóc. Ông không có để cho những người này thấy cái cảm xúc của mình. Ông cũng là một cái người bình thường, nhưng mà có cái tâm linh của mình nó cai trị, cho nên ông phải đóng kịch để cho tất cả những người này và cha của mình cũng phải ăn năn tội lỗi của mình để mà được phước hạnh. Người nào cũng nhìn lại cuộc đời của mình coi có làm cái gì sai không, để mà ăn năn sửa đổi. Giô-sép muốn làm một cái công việc cho Chúa để mà tất cả những anh em rồi cha của mình cũng phải ăn năn nữa.
Ông cũng biết cha của mình yêu mình, rồi cha của mình yêu Bên-gia-min. Bây giờ Giô-sép đã đi rồi thì cha cũng vẫn yêu Bên-gia-min hơn những người anh em khác. Cho nên ông mới biểu phải đòi Bên-gia-min lên tới đây. Nếu mà không có Bên-gia-min là các người là thám tử. Ông nói dữ dội để cho mấy anh em sợ, sợ rồi cha của mình cũng phải sợ, để mà họ thay đổi cuộc đời. Họ ăn năn, họ biết họ làm những cái gì sai.
Các anh em thấy cái túi bạc để lại trong bao mà sợ hãi. Cái gì cũng sợ, cái gì cũng sợ. Tại vì họ là những người xác thịt, đụng tới đâu là sợ, sợ, sợ. Không có biết cảm ơn Chúa, mà cứ sợ, sợ. Suy nghĩ toàn là chuyện tiêu cực không, các bạn. Thì để về tới rồi, thì họ nói với Gia-cốp. Thì Gia-cốp tưởng đâu mất thêm một đứa con nữa, rồi họ đòi Bên-gia-min. Ông cũng sợ mất hết ba đứa nữa. Cái gì cũng là sợ, sợ, sợ. Suy nghĩ toàn là tiêu cực, không có một cái ý nghĩ tích cực.
Tại vì có người đã gieo những cái bông trái xấu, họ biết họ sẽ gặt những cái bông trái xấu. Họ làm việc xấu thì họ phải hưởng chuyện xấu. Ban đầu ông không chịu, nhưng mà ông suy nghĩ. Ông biết tất cả những cái chuyện gì ông làm. Giô-sép làm để cho cha mình suy nghĩ và ăn năn, và tất cả mấy anh em mình. Vì ông yêu họ nhưng mà ông phải hành động thử thách, cho họ cái sự đau khổ như vậy để mà họ thấy được, để họ ăn năn, để rồi họ mới được hưởng phước.
Tất cả những cái tội mình làm mình phải ăn năn trước mới được hưởng phước sau. Nếu mà không ăn năn thì chắc Giô-sép cũng không có chấp nhận họ đi qua bên này, tại vì ông là một người cả sứ tôn sùng, ông cũng như là vua một cõi. Nhưng mà nếu mà đem cái gia đình mình mà nó dơ bẩn, nó xấu xa thì nhục nhã danh của Chúa và danh tiếng của ông. Ông phải thử để biết coi anh em mình là những người như thế nào, và cha mình là người như thế nào, có biết tội của mình và biết ăn năn, sửa đổi, trở nên những người tốt đẹp, để mà không có làm nhục nhã danh tiếng của ông tại xứ người hay không. Ông cứng rắn, các bạn thấy một con người phải cứng rắn, không có siêu lòng.
Mấy anh em khóc, nhưng mà Giô-sép phải đi vào phòng, đóng cửa lại, khóc một mình, sợ sợ mà người ta biết được. Nhưng mà cảm ơn Chúa là họ nói chuyện, họ ăn năn trước mặt Giô-sép. Nhưng Giô-sép hiểu họ nói chuyện gì, nhưng họ tưởng Giô-sép không hiểu gì hết, tại vì ổng nhờ cái người thông dịch. Nói gì là có người thông dịch, nói gì là có người thông dịch.
Mấy người anh của ông không có biết rằng ông hiểu hết tất cả những cái gì họ nói. Họ nói với cái tấm lòng ăn năn thống hối, họ nói với cái công việc ác đức họ đã làm ra cho Giô-sép. Cho nên ông rất là động lòng. Ông biết những người này hiện nay là những người tốt, có thể sống chung với ông được. Ông phải thử đủ thứ hết rồi ông mới biểu phải đem người em út xuống. Cái này còn một người em nữa là phải đem người em xuống đây. Nếu mà không có gặp người em thì đừng có thấy mặt tôi.
Họ năn nỉ, năn nỉ người cha. Người cha ban đầu không chịu, nhưng mà bị cái bụng đói quá rồi phải chịu phục cái bụng của mình.
Chúng ta ngày hôm nay, cái xác thịt, những con người xác thịt, cái bụng đói cào chịu không nổi. Nếu ông là người tâm linh thì ông có cái đức tin nơi Chúa, thì Chúa cũng sẽ ban phước cho ông. Nhưng mà vì ông vẫn còn là người xác thịt, cho nên ông phải chịu đầu hàng. Giô-sép bắt đầu chịu đem Bên-gia-min đi. Mấy anh em giao cho Giu-đa đem Bên-gia-min đi, mà còn nói: “Hãy đem số tiền bằng hai, thối lại cái tiền mà họ đã để lại nơi miệng bao. Còn đem của lễ, đem một đống chiên bò, dẫn đi để mà làm của lễ dâng cho Giô-sép.”
Ông nói: “Nguyện cầu xin Đức Chúa Trời Toàn Năng xui cho bay được ơn trước mặt người, và tha đứa em kia và Bên-gia-min cho bay. Còn phần cha, nếu phải mất con thì cha chịu phận vậy.” Ông bắt đầu hạ mình xuống. Ông chịu ăn năn những cái tội của ông làm. Mất con thì vẫn chịu tội của mình, tại vì mình đã làm những cái chuyện sai quấy, bây giờ mình hưởng. Nhận hết thì ông mới giao Bên-gia-min, đứa con yêu quý của ông, cho mấy người anh đem đi. Cái tấm lòng của ông đặt hết nơi Bên-gia-min, ngày xưa ông đặt hết nơi Giô-sép, bây giờ mất Giô-sép rồi, Bên-gia-min là con của bà vợ yêu quý của ông, còn mấy đứa kia là con của bà vợ mà hai vợ tráo trở, ông không có thương. Cho nên ngày hôm nay ông phải trả giá, và ổng thấy được cái công việc ác đức của ổng đã làm, không thương con mình cách đồng đều, cho nên ổng bằng lòng chấp nhận và ổng hy sinh. Có mất thì cha phải chịu.
Joseph thấy, vừa thấy Bên-gia-min thì ông làm bộ, ông hỏi: “Có phải em út đó phải không?” Mấy người kia nói: “Phải.” Thì ông biểu phải đem vô nhà riêng của ông, được trọng đãi. Mà còn sợ. Tất cả nghe nói là vô nhà ông, nhà của ông là nhà vua, nó là đền vua, nó lớn lao, nó quá đẹp đẽ. Họ thấy cái là họ sợ. Phước tới nơi mà còn sợ, các bạn, tại vì con người mình là con người gian ác. Con người lương thiện thì thấy phước đấy thì cảm ơn Chúa và vui mừng, nhưng con người gian ác thấy phước đó mà sợ, tại vì họ chưa có ăn năn thật sự và thật lòng với Chúa. Họ biết họ có cái tội lỗi, họ phải trả giá.
Rồi họ đem tiền lại, họ giao cho cái ông chủ quản gia của Giô-sép, mà họ nói rồi: “Đừng sợ chi.” Quản gia nói: “Đừng có sợ chi, mọi sự đều bình yên. Đức Chúa Trời của các ngươi, tức Đức Chúa Trời của cha các ngươi, đã ban vật quý vào bao cho bay, giao cho ta.” Đoạn người dẫn Si-mê-ôn đến cùng mấy anh em. Mấy anh em cũng vẫn sợ. Giô-sép trở về thì hỏi trước tiên: “Cha và các ngươi còn khỏe không?” Thưa rằng: “Còn khỏe lắm.” Rồi ông hỏi: “Có phải em út mà các ngươi nói cùng ta chăng?” Thì họ nói: “Đó, con em út của tôi đó.”
Giô-sép gặp em với tấm lòng rất là cảm động, lập tức bước ra ngoài tìm nơi để khóc. Khóc xong rồi, ông mới rửa mặt cho tỉnh táo lại, ông mới vô. Ông nói: “Dọn bữa ăn đi.”
Ông ăn chung với tất cả mấy anh em của mình. Người Ê-díp-tô thì khinh ghét người Hê-bơ-rơ, họ không ăn chung bàn. Nhưng mà Giô-sép hạ mình xuống, ăn chung bàn với anh em của mình, từ lớn cho đến nhỏ. Rồi nhớ ông cho phần Bên-gia-min nhiều gấp năm lần của những người kia. Họ ăn uống vui vẻ cùng nhau, cảm ơn Chúa.
Bây giờ mấy anh em lúng túng: “Ông này sao mà ông ngồi ăn chung bàn với mình nữa, ông quá bự, ông quá giàu có, mà bây giờ lại ăn chung bàn với mình.” Chưa có biết đó là anh ruột, em của mình, mình đã buôn bán nó làm nô lệ, mà bây giờ Đức Chúa Trời lại ban phước cho nó. Chương trình của Đức Chúa Trời, các bạn, Ngài hứa thì Ngài sẽ làm. Giô-sép bày mộng làm sao thì bây giờ chuyện nó xảy ra y như vậy. Đức Chúa Trời có những cái gì cho chúng ta biết trước, thì Ngài sẽ làm y như vậy.
Ngày hôm nay nếu chúng ta nói Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho chúng ta như là Giô-sép, thì bao nhiêu người khinh khi, họ nói chúng ta khùng điên. Tính chuyện muốn làm triệu phú, cứ nói về tiền, tối ngày cứ nghĩ tới tiền, tiền, tiền. Khi mà Đức Chúa Trời đã hứa với mình, Ngài kêu gọi chúng ta: “Ngươi có bằng lòng làm Giô-sép hay không?” Phải qua bao nhiêu cuộc thử thách, huấn luyện giống như Giô-sép, chứ không phải là một người bình thường mà làm được như Giô-sép làm. Phải trở nên một người tâm linh, không còn tham lam, ích kỷ, xấu xa, không còn coi đồng tiền là lớn nữa, để mà Chúa cho có tài chánh để giúp cho ai trước? Anh em, dòng họ của mình là người hưởng trước tiên, rồi mới tới người dưng.
Ngày nay, bao nhiêu người nói: “Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho ngươi và dòng dõi của các ngươi.” Trước tiên, khi chúng ta được phước thì chúng ta không thể nào làm lơ với anh em của mình, để kéo họ trở về với Đức Chúa Trời. Ngày hôm nay chúng ta nói mà họ không tin, họ cười nhạo chúng ta chừng nào, thì ngày kia họ sẽ ân hận chừng nấy. Giống như mấy anh em của Giô-sép, nói: “Cái thằng bàn mộng kìa, cái thằng bàn mộng,” cứ cười Giô-sép hoài, cho đến ngày mà họ mở con mắt ra, họ thấy nó biến thành sự thật. Họ mới ăn năn, họ mới hối hận, và họ mới biết rằng đứa em của mình là người đã được chọn bởi Đức Chúa Trời. Chúng ta có sống như Giô-sép hay không? Và những người dòng họ của chúng ta có nhìn xem chúng ta như là Giô-sép hay không? Ngày kia họ sẽ mở con mắt to ra, và thấy được, và ngợi khen Đức Chúa Trời của chúng ta.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ, con cảm ơn Ngài vì Ngài đã dạy dỗ chúng con bài học của Giô-sép. Những người nào còn xác thịt thì phải dẹp cái tôi xác thịt, để biến thành những người tâm linh, để được Đức Chúa Trời yêu thương, và Ngài sẽ đổ phước cho những người nào có tấm lòng, có biến đổi thành tâm linh, không còn tham lam những cái gì thuộc về thế gian nữa. Tiền bạc trong tay họ để là những công cụ để cứu người và giúp những người nghèo khổ, chứ không phải để cho họ thụ hưởng như những người gian ác. Con cảm tạ Cha, xin Ngài gìn giữ chúng con, để cho chúng con sống, biết dâng trọn cuộc đời của chúng con như Giô-sép, để làm công việc cho Cha tốt đẹp. Cảm tạ ơn Cha, trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.
