
SÁNG THẾ KÝ 39-41: GIÔ SÉP TỪ NGƯỜI TÙ TRỞ THÀNH NGƯỜI KẾ VỊ VUA.
Sáng-thế Ký 39
Giô-sép ngụ tại xứ Ê-díp-tô
1Vả, Giô-sép bị đem qua xứ Ê-díp-tô, thì Phô-ti-pha, người bổn-xứ, làm quan thị-vệ của Pha-ra-ôn, mua chàng nơi tay dân Ích-ma-ên đã dẫn đến. 2Giô-sép ở trong nhà chủ mình, là người Ê-díp-tô, được Đức Giê-hô-va phù-hộ, nên thạnh-lợi luôn. 3Chủ thấy Đức Giê-hô-va phù-hộ chàng và xui cho mọi việc chi chàng lãnh làm nơi tay đều được thạnh-vượng. 4Vậy, Giô-sép được ơn trước mặt chủ mình; chủ cắt chàng hầu việc, đặt cai-quản cửa-nhà, và phó của-cải mình cho chàng hết. 5Từ khi người đặt Giô-sép cai-quản cửa nhà cùng hết thảy của-cải mình rồi, thì Đức Giê-hô-va vì Giô-sép ban phước cho nhà người; sự ban phước của Đức Giê-hô-va bủa khắp mọi vật của người làm chủ, hoặc trong nhà, hoặc ngoài đồng. 6Người giao hết của-cải mình cho Giô-sép coi-sóc, chẳng lo đến việc nào nữa, trừ ra các phần vật-thực của mình ăn mà thôi. Vả, Giô-sép hình-dung đẹp-đẽ, mặt-mày tốt-tươi.
Giô-sép bị tù
7Sau các việc nầy, vợ chủ đưa mắt cùng Giô-sép, mà nói rằng: Hãy lại nằm cùng ta. 8Chàng từ-chối và đáp rằng: Chủ đã giao nơi tay tôi mọi vật của người, và nầy, chủ chẳng lo biết đến việc chi trong nhà nữa; 9trong nhà nầy chẳng ai lớn hơn tôi, và chủ cũng không cấm chi tôi, trừ ra một mình ngươi, vì là vợ của chủ tôi. Thế nào tôi dám làm điều đại-ác dường ấy, mà phạm tội cùng Đức Chúa Trời sao? 10Thường ngày người dỗ-dành mặc dầu, thì Giô-sép chẳng khứng nghe lời dụ-dỗ nằm cùng hay là ở cùng người chút nào.
11Một ngày kia, Giô-sép vào nhà đặng làm công-việc; vả, chẳng có người nhà nào ở đó, 12thì người bèn nắm áo chàng mà rằng: Hãy nằm cùng ta! Nhưng chàng liền tuột áo để lại trong tay người mà chạy trốn ra ngoài. 13Khi người thấy áo còn lại nơi tay mình, và chàng đã chạy trốn ra ngoài như vậy, 14bèn gọi người nhà mà nói rằng: Bay coi! Họ khéo đem vào nhà một thằng Hê-bơ-rơ để chọc-ghẹo ta. Nó lại gần toan nằm cùng ta, nhưng ta la lớn lên. 15Vừa khi nó nghe ta cất tiếng la, thì tuột áo lại bên ta, chạy trốn ra ngoài. 16Người bèn để áo của Giô-sép bên mình đợi khi chủ về nhà, 17học lại cùng chủ y như lời trước, rằng: Thằng nô-lệ Hê-bơ-rơ mà ông khéo đem về nhà đã đến gần đặng chọc-ghẹo tôi; 18nhưng khi tôi cất tiếng la lên, nó tuột áo lại bên tôi, rồi chạy trốn ra ngoài.
19Vừa khi chủ của Giô-sép nghe lời vợ nói rằng: Đó, kẻ nô-lệ ông làm điều như vậy, thì nổi giận phừng-phừng, 20bèn bắt chàng đem bỏ vào tù, là nơi cầm các kẻ phạm tội của vua. Vậy, chàng ở tù tại đó.
21Đức Giê-hô-va phù-hộ Giô-sép và tỏ lòng nhân-từ cùng chàng, làm cho được ơn trước mặt chủ ngục. 22Chủ ngục giao hết các kẻ tù trong tay Giô-sép, chẳng việc chi làm qua khỏi được chàng. 23Chủ ngục chẳng soát lại những việc đã ở nơi tay Giô-sép, vì có Đức Giê-hô-va phù-hộ chàng, xui cho việc chi chàng làm cũng được thạnh-vượng.
Sáng-thế Ký 40
Giô-sép bàn mộng cho quan tửu-chánh và quan thượng-thiện của Pha-ra-ôn
1Mấy việc nầy qua rồi, xảy có quan tửu-chánh và quan thượng-thiện của vua Ê-díp-tô phạm đến chúa mình. 2Pha-ra-ôn nổi giận cùng hai quan mình, là tửu-chánh và thượng-thiện, 3bèn đem họ cầm ngục tại dinh quan thị-vệ, là nơi đương cầm Giô-sép. 4Quan thị-vệ cắt phần Giô-sép hầu việc hai quan đó; họ bị ngồi ngục một ít lâu.
5Cùng trong một đêm, quan tửu-chánh và quan thượng-thiện của vua Ê-díp-tô đương bị cầm ngục, thấy một điềm chiêm-bao, mỗi người một chiêm-bao, và mỗi chiêm-bao có ý-nghĩa rõ-ràng. 6Sáng mai, Giô-sép đến cùng họ, nhìn thấy sắc buồn-bực, 7bèn hỏi rằng: Ngày nay sao hai quan có sắc mặt âu-sầu vậy? 8Đáp rằng: Chúng tôi có thấy một điềm chiêm-bao mà không ai bàn giùm. Giô-sép rằng: Sự bàn chiêm-bao há chẳng do nơi Đức Chúa Trời ư? Xin hãy thuật lại điềm chiêm-bao của hai quan cho tôi nghe đi.
9Quan tửu-chánh thuật điềm chiêm-bao mình lại cho Giô-sép mà rằng: Trong chiêm-bao, tôi thấy một gốc nho ở trước mặt tôi; 10gốc nho đó lại có ba nhành. Dường như thấy nhành nẩy chồi, trổ bông, chùm có trái chín thì phải. 11Tay tôi đương cầm cái chén của Pha-ra-ôn; tôi hái nho đó, ép nước nho vào, rồi dâng tửu-bôi vào tay Pha-ra-ôn. 12Giô-sép nói: Ý-nghĩa chiêm-bao đó là thể nầy: Ba nhành nho tức là ba ngày. 13Trong ba ngày nữa, Pha-ra-ôn sẽ tha quan ra khỏi ngục, phục chức lại, quan sẽ dâng cái chén của Pha-ra-ôn vào tay người như cũ, như khi còn làm chức tửu-chánh. 14Song khi quan được hưởng-lộc lại rồi, xin nhớ đến tôi, làm ơn tâu cùng Pha-ra-ôn về nỗi tôi, và đem tôi ra khỏi chốn nầy. 15Vì tôi bị người ta bắt đem ra khỏi xứ của người Hê-bơ-rơ, và tại đây tôi cũng chẳng có làm tội gì mà bị cầm nơi lao-lung nầy.
16Quan thượng-thiện thấy Giô-sép bàn mộng được tốt, bèn nói: Còn trong điềm chiêm-bao của tôi đây, tôi đội ba giỏ bánh trắng trên đầu; 17trong giỏ cao hơn hết, có đủ món vật-thực của thợ làm bánh hấp cho Pha-ra-ôn; chim đáp vào giỏ trên đầu tôi ăn các món đó. 18Giô-sép đáp rằng: Ý-nghĩa chiêm-bao nầy là, ba giỏ, tức là ba ngày. 19Trong ba ngày nữa, Pha-ra-ôn sẽ xử trảm quan, sai đem treo lên cây cho chim-chóc ăn thịt quan vậy.
20Đến ngày thứ ba, là ngày sanh-nhựt của Pha-ra-ôn, người bèn bày tiệc đãi cả quần-thần, và tha quan tửu-chánh cùng quan thượng-thiện ra khỏi ngục. 21Pha-ra-ôn phục chức quan tửu-chánh lại như xưa, đặng quan nầy dâng tửu-bôi vào tay mình; 22nhưng lại hạ lịnh đem treo quan thượng-thiện, y như lời Giô-sép đã bàn ra.
23Đoạn, quan tửu-chánh chẳng còn nhớ đến Giô-sép nữa; quên người đi.
Sáng-thế Ký 41
Giô-sép bàn mộng của Pha-ra-ôn
1Cách hai năm sau, Pha-ra-ôn nằm chiêm-bao thấy mình đứng bên bờ sông. 2Nầy đâu dưới sông đi lên bảy con bò mập và tốt, ăn cỏ trong bưng. 3Rồi nầy, bảy con bò khác, xấu dạng, gầy-guộc, ở dưới sông đi theo lên sau, đến đứng gần các con bò trước trên bờ sông. 4Bảy con bò xấu dạng, gầy-guộc, nuốt bảy con bò mập tốt. Pha-ra-ôn bèn thức giấc.
5Vua nằm ngủ lại, chiêm-bao lần thứ nhì, thấy bảy gié lúa chắc, tốt tươi, mọc chung trên một cộng rạ. 6Kế đó, bảy gié lúa khác lép và bị gió đông thổi háp, mọc theo bảy gié lúa kia. 7Bảy gié lúa lép nuốt bảy gié lúa chắc. Pha-ra-ôn bèn thức giấc; và nầy, thành ra một điềm chiêm-bao.
8Sáng mai, tâm-thần người bất định, truyền đòi các pháp-sư và các tay bác-sĩ xứ Ê-díp-tô đến, thuật lại điềm chiêm-bao mình cho họ nghe; nhưng chẳng có ai bàn được điềm chiêm-bao đó cho vua hết.
9Quan tửu-chánh bèn tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Bây giờ, tôi nhớ đến lỗi của tôi. 10Ngày trước, bệ-hạ nổi giận cùng quần-thần, có cầm ngục quan thượng-thiện và tôi nơi dinh quan thị-vệ. 11Trong lúc đó, cùng một đêm kia, chúng tôi có thấy điềm chiêm-bao, chiêm-bao mỗi người đều có ý-nghĩa riêng rõ ràng. 12Tại đó, cùng chung ngục, có một người Hê-bơ-rơ, còn trẻ, kẻ gia-đinh của quan thị-vệ; chúng tôi thuật lại cho chàng nghe điềm chiêm-bao của mình; chàng bàn rõ ra cho ai mỗi chiêm-bao nấy. 13Rồi ra, công-việc xảy đến y như lời chàng bàn: Bệ-hạ phục chức tôi lại, và xử treo quan kia.
14Pha-ra-ôn bèn sai đi đòi Giô-sép; họ lập tức tha người ra khỏi ngục, cạo mặt mày cho, biểu thay-đổi áo-xống, rồi vào chầu Pha-ra-ôn. 15Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép rằng: Trẫm có thấy một điềm chiêm-bao mà chẳng ai bàn ra. Vậy, trẫm nghe rằng khi người ta thuật điềm chiêm-bao lại cho, thì ngươi bàn được. 16Giô-sép tâu rằng: Đó chẳng phải tôi, nhưng ấy là Đức Chúa Trời đem sự bình-an đáp cho bệ-hạ vậy. 17Pha-ra-ôn phán rằng: Nầy, trong điềm chiêm-bao trẫm đương đứng bên bờ sông. 18Nầy đâu bảy con bò mập và tốt dưới sông đi lên, đến ăn cỏ trong bưng. 19Rồi bảy con bò khác xấu dạng gầy-guộc đi theo lên sau; thật trẫm chẳng thấy trong xứ Ê-díp-tô nầy có bò xấu dạng như vậy bao giờ. 20Bảy con bò xấu dạng gầy-guộc đó nuốt bảy con bò mập tốt trước kia, 21nuốt vào bụng, mà dường như không có nuốt, vì các con bò đó vẫn xấu dạng như xưa. 22Trẫm bèn thức giấc; rồi lại thấy điềm chiêm-bao khác, là bảy gié lúa chắc tốt tươi mọc chung trên một cọng rạ. 23Kế đó, bảy gié lúa khác, khô, lép, bị gió đông thổi háp, mọc theo bảy gié lúa kia; 24và bảy gié lúa lép đó lại nuốt bảy gié lúa chắc. Trẫm đã thuật điềm chiêm-bao nầy cho các pháp-sư, nhưng không ai giải nghĩa ra được.
25Giô-sép tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Hai điềm chiêm-bao của bệ-hạ thấy đó đồng một nghĩa mà thôi; Đức Chúa Trời mách cho bệ-hạ biết trước những việc Ngài sẽ làm. 26Bảy con bò mập tốt đó, tức là bảy năm; bảy gié lúa chắc đó cũng là bảy năm. Ấy chỉ đồng một điềm chiêm-bao vậy. 27Bảy con bò xấu dạng gầy-guộc lên theo sau bảy con bò kia, tức là bảy năm; và bảy gié lúa lép bị gió đông thổi háp đó, tức là bảy năm đói-kém. 28Ấy là điều tôi đã tâu cùng bệ-hạ rồi: Đức Chúa Trời có cho bệ-hạ thấy những việc Ngài sẽ làm. 29Nầy, trong khắp xứ Ê-díp-tô sẽ có bảy năm được mùa dư-dật. 30Nhưng bảy năm đó lại liền tiếp bảy năm đói-kém; dân bổn-xứ đều sẽ quên sự dư-dật đó, và ách đói-kém sẽ làm cho toàn xứ hao-mòn. 31Và vì sự đói kém liên-tiếp nầy lớn quá, nên thiên-hạ chẳng còn thấy chi về sự dư-dật đó nữa. 32Nếu điềm chiêm-bao đến hai lần cho bệ-hạ, ấy bởi Đức Chúa Trời đã quyết-định điều đó rồi, và Ngài mau mau lo làm cho thành vậy. 33Bây giờ bệ-hạ khá chọn một người thông-minh trí-huệ, lập người lên làm đầu trong xứ Ê-díp-tô, 34cùng lập các ủy-viên trong xứ, để góp một phần năm của số thâu vào trong bảy năm được mùa dư-dật đó. 35Họ hãy thâu-góp hết thảy mùa-màng trong bảy năm được mùa dư-dật sẽ đến sau nầy, cùng thâu-nhập lúa mì sẵn dành cho Pha-ra-ôn, dùng làm lương để dành trong các thành, và họ hãy giữ-gìn lấy. 36Các lương-thực nầy phải để dành cho bảy năm đói kém sẽ đến trong xứ Ê-díp-tô, hầu cho xứ nầy khỏi bị diệt bởi sự đói kém đó.
Giô-sép được nhắc lên cao
37Các lời nầy đẹp ý Pha-ra-ôn và quần-thần. 38Pha-ra-ôn phán cùng quần-thần rằng: Chúng ta há dễ tìm một người như người nầy, có thần-minh của Đức Chúa Trời được sao? 39Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép rằng: Vì Đức Chúa Trời xui cho ngươi biết mọi việc nầy, thì chẳng còn ai được thông-minh trí-huệ như ngươi nữa. 40Vậy, ngươi sẽ lên cai-trị nhà trẫm; hết thảy dân-sự của trẫm đều sẽ vâng theo lời ngươi. Trẫm lớn hơn ngươi chỉ vì ngự ngôi vua mà thôi. 41Pha-ra-ôn lại phán cùng Giô-sép rằng: Hãy xem! Trẫm lập ngươi cầm quyền trên cả xứ Ê-díp-tô. 42Vua liền cởi chiếc nhẫn trong tay mình, đeo vào tay Giô-sép, truyền mặc áo vải gai mịn, và đeo vòng vàng vào cổ người; 43rồi, truyền cho lên ngồi xe sau xe vua, có người đi trước hô rằng: Hãy quì xuống! Ấy, Giô-sép được lập lên cầm quyền cả xứ Ê-díp-tô là vậy. 44Pha-ra-ôn lại phán cùng Giô-sép: Ta là Pha-ra-ôn, nhưng nếu chẳng có ngươi, thì trong cả xứ Ê-díp-tô không có ai giơ tay đưa chân lên được.
45Pha-ra-ôn đặt tên Giô-sép là Xa-phơ-nát-Pha-nê-ách, đưa nàng Ách-nát, con gái Phô-ti-phê-ra, thầy cả thành Ôn, cho người làm vợ. Người thường tuần-hành trong xứ Ê-díp-tô. 46Vả, khi Giô-sép ra mắt Pha-ra-ôn, vua Ê-díp-tô, thì người đã ba mươi tuổi. Vậy, người từ tạ Pha-ra-ôn mà đi tuần khắp xứ Ê-díp-tô.
47Trong bảy năm được mùa dư-dật, đất sanh-sản ra đầy-dẫy. 48Giô-sép bèn thâu-góp hết thảy lương-thực của bảy năm đó trong xứ Ê-díp-tô, và chứa lương-thực nầy khắp các thành; trong mỗi thành, đều dành chứa hoa-lợi của các ruộng ở chung-quanh thành đó. 49Vậy, Giô-sép thâu-góp lúa mì rất nhiều, như cát nơi bờ biển, cho đến đỗi người ta đếm không được, vì đầy-dẫy vô-số.
Giô-sép sanh Ma-na-se và Ép-ra-im
50Trước khi đến năm đói-kém, thì Ách-nát, con gái Phô-ti-phê-ra, thầy-cả thành Ôn, sanh cho Giô-sép hai con trai. 51Giô-sép đặt tên đứa đầu lòng là Ma-na-se, vì nói rằng: Đức Chúa Trời đã làm cho ta quên điều cực-nhọc, và cả nhà cha ta. 52Người đặt tên đứa thứ nhì là Ép-ra-im, vì nói rằng: Đức Chúa Trời làm cho ta được hưng-vượng trong xứ mà ta bị khốn-khổ.
Sự đói-kém khởi-sự
53Bảy năm được mùa dư-dật trong xứ Ê-díp-tô bèn qua, 54thì bảy năm đói kém khởi đến, y như lời Giô-sép đã bàn trước. Khắp các xứ khác cũng đều bị đói, nhưng trong cả xứ Ê-díp-tô lại có bánh. 55Đoạn, cả xứ Ê-díp-tô đều bị đói, dân-chúng đến kêu-cầu Pha-ra-ôn, xin lương. Pha-ra-ôn phán cùng bổn-dân rằng: Hãy đi đến Giô-sép, rồi làm theo lời người sẽ chỉ-bảo cho. 56Khi khắp xứ bị đói-kém, thì Giô-sép mở mọi kho lúa mà bán cho dân Ê-díp-tô. 57Xứ càng đói nhiều nữa; vả, vì khắp thế-gian đều bị đói quá, nên đâu đâu cũng đổ đến Ê-díp-tô mua lúa nơi Giô-sép bán.
Amen!
Cảm ơn Chúa. Chúng ta hôm nay học thấy cái bài học Đức Chúa Trời biết trước hết tất cả mọi công việc, và Ngài muốn chọn người nào thì Ngài sẽ chọn người đó để mà có tài chánh, có tiền bạc để mà giúp những người nghèo khổ. Các bạn có biết rằng Đức Chúa Trời đang muốn chọn các bạn? Các bạn có biết rằng Đức Chúa Trời đang muốn chọn các bạn để làm một Giô-sép cho những cái năm rất là gần đây sẽ đói kém? Các bạn nhìn quanh, nhìn quất thấy mọi người đang đói kém, nhưng Đức Chúa Trời sẽ chọn. Chúng ta có sẵn sàng để mà Đức Chúa Trời chọn chúng ta làm một Giô-sép cho Chúa hay không? Sắp đúng thời điểm rồi, Chúa muốn cho chúng ta được vâng phục Đức Chúa Trời, biết mình là ai và sống một đời sống thánh sạch, không có bị thế gian dụ dỗ kéo mình đi.
Quỷ nó làm đủ trò để nó kéo chúng ta ra khỏi vòng tay của Chúa, để chúng ta phạm tội, để chúng ta con mắt không nhìn lên Chúa nữa mà chúng ta nhìn theo thế gian, để chúng ta mất cái phước mà Đức Chúa Trời sẽ sắp đổ lên cho chúng ta giống như là thời kỳ của Giô-sép ngày xưa. Sẽ có sự đói kém xảy đến và mọi người đều rất là khốn đốn, không có tiền bạc để mà sống. Nhưng Đức Chúa Trời chọn một số người nhỏ nhoi để làm những công việc lớn lao cho Chúa, để mình nói cái gì là họ nghe đến đó. Ông vua, ông nói: “Hãy đến với Giô-sép,” và người biểu chi phải làm như vậy. Thì họ đói rồi là mình nắm cái bụng của họ. Mình biểu họ làm gì thì họ làm đó. Chúng ta rao truyền huyết của Chúa Giê-xu để cứu chuộc mọi người ra khỏi những ách nô lệ của thế gian. Họ đã làm nô lệ cho tiền bạc, cho thế gian, rồi quỷ nó cướp lại hết, đói, không còn gì hết. Chúng ta là những người đi theo Chúa. Mặc dù chúng ta không có giàu có, nhưng Đức Chúa Trời sẽ ban lại cho chúng ta những cái gì mất mát, bù lại hết cho chúng ta. Giống như Giô-sép ngày xưa, ông khổ bao nhiêu thì ngày nay ông giàu có bấy nhiêu.
Vì Đức Chúa Trời đã huấn luyện xong, Ngài thấy Giô-sép vâng lời Chúa một cách tuyệt đối. Ông là một chàng trai 30 tuổi, vẫn chưa có vợ, bị bạc đãi. Nhưng mà một người đàn bà, vợ của vua giàu có đó, mà yêu chàng, mà còn kéo chàng lại, mà chàng nói “không” là “không”. Các bạn thấy một người trung tín với vua và kính sợ Đức Giê-hô-va như vậy, bà sợ Giô-sép đi méc với vua, cho nên bà tung lên một cái chuyện ác đức, là bà đổi ngược lại. Nhưng mà Đức Chúa Trời cho phép tất cả mọi sự xảy ra. Mọi sự đều được xảy ra theo ý muốn của Chúa, để mà mọi người đều thấy rằng Giô-sép là một người được Đức Chúa Trời chọn.
Ông đi đến đâu là những người xung quanh được phước đến đó. Nhưng mà chính ông lại là người khổ sở. Chính ông là một người bị tù. Ông đi tới đâu là những người xung quanh được phước, nhưng mà ông không được phước, tại vì Đức Chúa Trời đang huấn luyện ông coi ông có phàn nàn, oán trách Chúa hay không. Ông vẫn một lòng một dạ mà theo Chúa. Hoặc dầu hoàn cảnh nào, ông cũng vui mừng. Ông không có trách Chúa: “Tại sao những người xung quanh tôi được phước mà tôi khổ như vậy?” Ông rất là vui mừng lúc đó. Giô-sép có 30 tuổi thôi, một chàng trai trẻ, rất là đẹp trai. Đi đến đâu, những người xung quanh được phước đến đó. Họ cho ông làm được những cái chức cao hay quan trọng, một cái người lãnh đạo. Khi Đức Chúa Trời chọn chúng ta là phải là những người lãnh đạo các bạn. Nếu các bạn đi làm đến đâu mà các bạn cứ mọp mọp, lụy lụy người khác, các bạn là một cái người làm nô lệ chứ không phải là một cái người lãnh đạo. Chúa muốn chọn những cái người lãnh đạo để làm công việc cho Chúa.
Chúng ta phải cứng rắn và chúng ta phải nói “không” với tội lỗi. Với những người xung quanh chúng ta, họ dụ dỗ chúng ta, chúng ta phải nói “no”. Đừng có nghe những cái lời người khác nói chúng ta, cười chúng ta. Lãnh đạo là như vậy. Họ biết những cái gì họ làm, họ làm là chắc chắn. Đi đến đâu là họ biết những cái gì họ làm chắc, họ không có nghi ngờ. Họ làm vì cái đức tin của họ, và họ không có bao giờ thối lui khi những người xung quanh họ nói họ làm là không đúng, là ngang: “Mày làm này đi, làm này đi.” Họ chỉ muốn chúng ta trở nên những người nô lệ cho thế gian. Nhưng chúng ta là những người lãnh đạo giống như Giô-sép. Chúa huấn luyện Giô-sép là một người lãnh đạo. Đi đến trong tù cũng là lãnh đạo của mấy người tù. Vô cung vua cũng là lãnh đạo của cung vua. Cái đầu ngẩng lên và không bao giờ mọp lạy với những người khác biểu sai mình. Mình biết là mình vẫn làm. Mình làm cái gì sai là mình chịu trách nhiệm và mình xin lỗi. Đó là những người lãnh đạo. Không phải là lãnh đạo là cái tôi bự, ai nói mình làm sai cái là mình nhảy tưng tưng tưng, mình biện luận cho mình. Cái đó là lãnh đạo sai. Lãnh đạo đúng là mình biết mình làm cái gì đúng và mình biết mình làm cái gì sai. Khi mình làm sai mà mình biết mình làm sai, mình làm trật rồi là mình phải nói: “Tôi có làm sai, tôi xin lỗi.” Đó là lãnh đạo thật. Cho nên Giô-sép đi tới đâu được lòng người ta. Vì ông nhu mì, khiêm nhường, không có lên mình kiêu ngạo. Cho nên Đức Chúa Trời nhìn thấu hết tấm lòng của một người như vậy. Ngài mới ban phước cho ông, chứ không phải là những người nào mà lên mình kiêu ngạo mà Đức Chúa Trời ban phước cho.
Đức Chúa Trời ghét những kẻ kiêu ngạo và ban ơn cho người khiêm nhường. Chúng ta học cái bài học của Giô-sép. Chúng ta thấy một chàng trai trẻ mà được ơn trước mặt Đức Giê-hô-va. Ông là một cái người mà bao nhiêu người xung quanh nhìn thấy mà tâng bốc ông lên, chứ ông không có tự tôn. Những người xung quanh nhìn thấy mà tâng bốc ông lên, chứ ông không có tự tôn ông lên. Khi mình tự tôn mình lên, có nghĩa là mình là một người kiêu ngạo. Đức Chúa Trời sẽ để cho những người xung quanh chúng ta tôn chúng ta lên, đưa chúng ta lên. Nhưng mà chúng ta nói, ông Giô-sép nói: “Nếu không bởi Đức Chúa Trời, tôi không làm được gì hết.” Phải để không bao giờ lấy sự vinh hiển của Đức Giê-hô-va. Đó là bởi Đức Chúa Trời của tôi làm, chứ không có Đức Chúa Trời tôi không biết gì hết. Ông là một người trẻ, nhưng mà ông học được cái tánh của Đức Chúa Trời. Phải để Chúa là số một. Không lấy sự vinh hiển của Chúa thì Chúa mới đem mình lên. Chứ Chúa không bao giờ mà để cho những người lên mình kiêu ngạo mà được lãnh những cái chức vụ lớn lao trên xã hội này. Xin Chúa cho chúng ta nhìn cái bài học của Giô-sép.
Ngày xưa nhưng sắp đến thời điểm Chúa sẽ đưa lên rất là nhiều Giô-sép. Trong cái thời điểm ngày hôm nay, sẽ có những người giàu có trắng tay. Nhưng sẽ có một số người Giô-sép của Chúa được dấy lên và họ sẽ là những người lãnh đạo tâm linh cho cả thế giới. Nơi nào cũng sẽ có nhiều Giô-sép đứng lên để mà truyền giảng đạo của Chúa cho những cái người đau khổ, những cái người thiếu thốn. Họ là những cái người kiêu ngạo, Đức Chúa Trời đạp họ xuống. Chúa nâng những cái người khiêm nhường, nhu mì khiêm nhường bị người ta đạp. Nhưng Đức Chúa Trời sẽ làm một cái việc như trở bàn tay. Ngài nâng lên những cái người nhu mì khiêm nhường, con cái thật của Chúa trong một thời gian ngắn thôi để rao truyền đạo Chúa thật và biểu những người đau khổ hãy đến với Chúa, trở về với Chúa. Ngươi đã đi ăn cám heo. Ngày hôm nay để cho ngươi biết rằng Đức Chúa Trời yêu ngươi, muốn ngươi trở về nhà cha của ngươi, để linh hồn của ngươi được cứu. Nếu không thì ngươi nhìn của cải tiền bạc tài sản đó, ngươi sẽ đi địa ngục đời đời. Linh hồn của ngươi quý giá hơn những cái tiền bạc tài chánh đó. Ngươi ăn cám heo để ngươi được trở về. Đó là công việc của Đức Chúa Trời làm.
Khi mà Giô-sép được nắm quyền rồi thì ông nói, Giô-sép biểu gì, ngươi phải nghe theo. Không nghe theo thì không có tiền. Mà cái đồng tiền nó liền với khúc ruột. Đương đói đây. Cái lời của Giô-sép bây giờ, lời của ông nó rất là linh nghiệm các bạn. Người nào cũng phải sợ đó. Phải sợ Giô-sép tại vì ông nắm hết cái lúa gạo của thế giới lúc bấy giờ đang đói 7 năm đại nạn, còn 7 năm lận mà, chứ không phải là một cái số nhỏ. Cái bụng mình nó đang đói đây mà ông biểu phải trở về với Đức Chúa Trời, phải thờ phượng Đức Chúa Trời, mà họ không chịu làm là ông không có đưa lúa gạo ra là chết đói. Khi Chúa ban cho chúng ta có một cái chức vụ là phải rao truyền, kêu gọi mọi người trở về, trở về với Chúa để mà được có cái bụng mình nó sẽ no nê và sẽ có tài chánh. Mình nói chi là họ sẽ làm theo. Đây là công việc của Đức Chúa Trời sắp thực hành và sắp làm một công việc lớn lao xảy ra trên thế gian trước thời kỳ Chúa Giê-xu trở lại. Ngài sẽ làm những công việc lớn lao. Những Giô-sép sẽ nổi dậy trên thế gian này rất là nhiều, nhiều, nhiều Giô-sép. Chúng ta có muốn làm như là Giô-sép thì chúng ta cầu xin: “Chúa ơi, Chúa dấy con lên là một người như Giô-sép. Con sẵn sàng, xin Chúa giúp cho con.” Còn nếu mà Chúa không có dấy chúng ta lên thì chúng ta nhìn thấy những người Giô-sép khác. Chúng ta đang đói thì chúng ta phải đi tìm đến những người Giô-sép mà Chúa đã chọn đó, để chúng ta làm lại cuộc đời với Chúa, và Chúa sẽ nuôi chúng ta trong những năm đói kém sắp đến. Đó là công việc của Đức Chúa Trời làm.
Tôi xin kết thúc tại đây và xin cầu nguyện
Trong danh Đức Chúa Giê-xu, Cha ơi, Ngài mở miệng con nói những lời đến từ Thánh Linh của Ngài, xin Ngài dấy chúng con lên làm những người Giô-sép, để chúng con có thể giúp vào công việc truyền bá phúc âm của Chúa cho những người đang hư mất, đang làm những cái người ăn cám heo. Trên thế gian này, xung quanh chúng con, xin Chúa dấy lên những cái người Giô-sép, nhiều nhiều nhiều người Giô-sép, để làm được công việc của Chúa, để cứu nhiều linh hồn trước ngày Chúa Giê-xu trở lại. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin cho Cha, mà cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
