
BÀI SỐ 33, PHẦN 3: LÀM VIỆC CÙNG ĐỨC CHÚA TRỜI, CÔNG BỐ ĐIỀU ĐỨC CHÚA TRỜI CÔNG BỐ
Tác giả: Mục sư David Yonggi Cho
Đức Chúa Trời gặp bạn ở mức độ đức tin của bạn. Đức tin là Chiều Không Gian Thứ Nhất. Bạn biết mình có đức tin, nhưng bạn không thấy được nó. Bạn không thể đo lường đức tin, không thể chạm vào nó, nhưng đức tin vẫn tồn tại. Đó là Chiều Không Gian Thứ Nhất. Nó không giống như thế giới ba chiều có thể chạm tới hay đo bằng thước.
Vì vậy, Đức Chúa Trời giống như đức tin. Và trong đức tin, bạn gặp được Ngài. Chắc chắn như vậy. Khi bạn có đức tin, thì Đức Chúa Trời ở trong đức tin của bạn, và bạn đang cùng làm việc với Ngài. Đức Chúa Trời không bao giờ nói: “Ta sẽ làm điều đó thay cho con.” Ngài phán: “Mọi việc sẽ được làm cho con tùy theo đức tin của con.” Đức tin của bạn đã chữa lành bạn.
Khi bạn có đức tin, dù chỉ nhỏ như hạt cải, bạn có thể truyền cho núi dời xuống biển. Vậy hãy thấy—đức tin của bạn giống như Đức Chúa Trời. Bạn được tạo dựng theo hình ảnh của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời có đức tin, và bạn cũng có cùng một loại đức tin như vậy. Đức Chúa Trời sáng tạo, và bạn cũng là người sáng tạo. Bạn có thể “lượn lờ” (hover) trên thế giới ba chiều của mình qua đức tin.
Đức tin giống như Đức Thánh Linh lượn lờ trên thế giới hỗn loạn. Vì vậy, bạn đang “lượn lờ” trên thế giới hỗn loạn của chính mình bằng đức tin, và bạn tạo ra thế giới của bạn. Đức tin của bạn có một sức hút từ tính khổng lồ. Đức tin của bạn chính là sự thu hút. Điều bạn tin sẽ xảy ra trong hoàn cảnh của bạn.
Khi bạn thật sự dạy rõ ràng Lý Thuyết Về Đức Tin này, dân sự của bạn sẽ thay đổi. Nhiều người có đức tin nhưng vẫn trách móc Đức Chúa Trời: “Tôi tin Đức Chúa Trời, nhưng Ngài chẳng làm gì cho tôi cả.” Nhưng tôi nói—hãy thay đổi cách suy nghĩ. Đức tin là bằng cớ của những điều mong đợi. Đức tin chính là câu trả lời. Đức tin là câu trả lời.
Nhiều người cố tìm câu trả lời từ Đức Chúa Trời qua đức tin của họ, nhưng thực ra đức tin chính là câu trả lời. Đức tin là thực chất. Nó là thực tại. Đức Chúa Trời phán: “Ta đã ban cho con đức tin.” Vậy thì qua đức tin của bạn, bạn phải thu hút hoàn cảnh xung quanh mình. Đức tin của bạn phát ra sức hút mãnh liệt lên thế giới ba chiều quanh bạn.
Khi bạn nghĩ về sự giàu có, mơ ước trở nên giàu có và tin vào sự thịnh vượng, thì đức tin của bạn sẽ kéo sự giàu có đến với đời sống bạn. Tôi nói với mọi người: Điều bạn tin—đức tin của bạn—đang phát ra từ chính bạn, vươn ra ngoài và kéo những điều đó vào hoàn cảnh sống của bạn. Bạn là một cái nam châm. Bạn có một cái nam châm mạnh mẽ trong lòng. Cái nam châm đó chính là đức tin. Nó kéo mọi thứ về với bạn.
Vậy nên khi bạn có đức tin, thì bất cứ bạn đi đâu, như điều bạn tin—nó sẽ được làm cho bạn. Đó chính là đức tin.
Vậy làm sao để có đức tin? Đức tin đến từ Lời của Đức Chúa Trời. Đức tin cũng đến từ dòng chảy khải tượng của bạn. Khi bạn không có một dòng khải tượng, bạn cũng không cần đến đức tin. Vì sao bạn cần đức tin chứ? Đức tin là dành cho những điều chưa thấy.
Áp-ra-ham đã tin vào những điều chưa thấy, qua đức tin. Vậy nên, khi bạn không có khải tượng, bạn cũng không cần đức tin, bởi vì trong thế giới ba chiều thực tế, bạn có thể thấy, chạm và cảm nhận mọi thứ xung quanh mình. Bạn đâu cần tin làm gì? Bạn chỉ cần xử lý những thứ đó. Nhưng khi bạn khao khát điều gì đó mà bạn chưa thấy hay chạm được, và bạn bắt đầu thấy chúng được hoàn thành trong khải tượng của mình—thì bạn tin.
Tin là kho báu thật sự trong đời sống bạn.
Trong đời sống của tôi, mọi điều đã xảy ra khi tôi tin Đức Chúa Trời. Khi Đức Chúa Trời phán bảo tôi điều gì, tôi đã tin.
Nhiều người nói: “Tôi tin, nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ.” Tôi hiểu điều đó. Tôi cũng từng vật lộn với sự nghi ngờ—even bây giờ. Tôi cố gắng tin điều gì đó, nhưng sự nghi ngờ vẫn cứ tìm cách kéo tôi xuống. Tôi chiến đấu với nó.
Vậy đức tin là gì?
Đức tin không phải là sự vắng bóng hoàn toàn của nghi ngờ. Đức tin là sự lựa chọn để tin. Đức tin và nghi ngờ thường đi chung với nhau. Nhưng khi bạn chọn nghi ngờ, bạn là người không tin. Khi bạn chọn đức tin, bạn là người tin.
Vì vậy, đó là một sự lựa chọn.
Tôi thường nói với những người của tôi: Đừng lo lắng vì bạn có nghi ngờ. Ai cũng có nghi ngờ. Người nào nói mình không bao giờ nghi ngờ thì không phải là con người thật sự. Nhưng điều quan trọng là bạn quyết định chọn đức tin thay vì nghi ngờ. Đó chính là điều khiến bạn trở thành một người tin. Hãy giữ đức tin trong lòng bạn, và đức tin sẽ đem đến chiến thắng lớn lao cho chính bạn.
Chính đức tin kéo quyền năng của Đức Chúa Trời đến.
Bạn không cần phải chờ đến khi Đức Chúa Trời hành động—vì đức tin của bạn đã là một thực thể. Khi bạn tin vào sự chữa lành, hãy tin rằng sự chữa lành đang xảy ra rồi. Hãy công bố sự chữa lành bởi đức tin và tuyên bố chiến thắng. Điều đó sẽ xảy ra. Đừng nghi ngờ. Sự chữa lành là của bạn rồi.
Và cuối cùng, lời nói của bạn rất quan trọng.
Ngôn ngữ—lời nói của bạn—có quyền năng. Ngôn ngữ là âm thanh biểu lộ tư tưởng. Và Đức Chúa Trời là Lời. Chúa Giê-xu Christ là Lời của Đức Chúa Trời. Bạn gặp gỡ Đức Chúa Trời qua lời nói của mình.
Đức Chúa Trời đã phán, và cả vũ trụ được hình thành. Qua lời nói, Ngài đã tạo nên trời và đất. Vì chúng ta được tạo dựng theo hình ảnh của Đức Chúa Trời, nên chúng ta cũng có thể nói ra điều gì đó và điều đó sẽ xảy ra. Chúng ta có thể nói ra niềm vui—và niềm vui sẽ đến. Nói ra sự hạnh phúc—và hạnh phúc sẽ đến. Nói ra sức khỏe—và sức khỏe sẽ xuất hiện. Hãy tiếp tục nói, nói nhiều lần, và điều đó sẽ xảy ra.
Vì vậy, ngôn ngữ là điều vô cùng quan trọng.
Tôi đã từng đọc một nghiên cứu của một nhà khoa học người Nhật. Ông ta lấy hai cốc nước và nói chuyện với chúng theo hai cách khác nhau trong vòng một tuần. Với một cốc, ông nói: “Bạn thật đẹp, tuyệt vời, rất tốt.” Còn với cốc kia, ông nói: “Bạn thật tồi tệ, dơ bẩn, tôi ghét bạn.”
Sau một tuần, ông quan sát các giọt nước dưới kính hiển vi. Nước trong cốc được khen ngợi thì có cấu trúc tinh thể lục giác rất đẹp. Nhưng nước trong cốc bị nguyền rủa thì cấu trúc hỗn loạn và méo mó.
Sau đó ông làm thí nghiệm tương tự với cơm. Ông đặt cơm chín vào hai hũ. Với một hũ, ông nói lời chúc phước: “Bạn thật đẹp, bạn thơm quá.” Với hũ kia, ông nói lời rủa sả: “Bạn dơ bẩn, hôi hám, tôi không thích bạn.” Sau một tuần, cơm được chúc phước lên men thành mùi rượu ngọt. Nhưng cơm bị rủa thì hư thối, bốc mùi khó chịu và phân hủy.
Thí nghiệm này cho thấy lời nói của bạn tạo nên hoàn cảnh của bạn. Bạn được tạo thành từ 60% là nước. Bạn giống như một bồn chứa nước di động. Khi bạn nói những lời tiêu cực, dòng nước bên trong bạn bị ảnh hưởng, và điều đó dẫn đến bệnh tật. Nhưng khi bạn nói một cách sáng tạo và tích cực, bạn mang đến sự sống và sự chữa lành.
Người đời thường nói những lời tiêu cực gần như mỗi ngày, rồi lại thắc mắc tại sao có quá nhiều điều tiêu cực xảy đến trong đời họ. Ngay cả các Cơ Đốc nhân cũng vậy. Họ đến nhà thờ, ngợi khen Đức Chúa Trời và cầu nguyện. Nhưng khi về nhà, họ bắt đầu chỉ trích những Cơ Đốc nhân khác. Những lời nói mâu thuẫn ấy đầy rẫy trong ngôi nhà họ, và rồi những điều xấu bắt đầu xảy ra.
Họ đã thu hút những điều tiêu cực đó bởi chính lời nói của mình. Lời nói của bạn có một sức hút và sức mạnh từ tính rất lớn. Vậy nên hãy hết sức cẩn thận với lời nói của bạn. Đức Chúa Trời ở trong Lời. Tôi nói thật với bạn — ma quỷ cũng ở trong lời nói.
Ma quỷ có những mưu kế. Qua kinh nghiệm cá nhân và kinh nghiệm của những Cơ Đốc nhân khác, tôi bắt đầu hiểu được công việc của ma quỷ. Trước hết, ma quỷ đến qua sự ám ảnh. Nó theo bạn và mang đủ loại rắc rối và khuấy đảo vào đời sống bạn. Bạn phải trói buộc ma quỷ và đuổi nó ra.
Đó là lý do tại sao Đức Chúa Giê-xu Christ, trước khi rời khỏi thế gian này, đã ban điều răn sau cùng: “Hãy nhân danh Ta mà đuổi quỷ.” Đó là mạng lệnh đầu tiên Ngài truyền phán khi Ngài rời đi. Ngay cả với loài người, chúng ta còn tôn trọng di ngôn của cha mẹ hay tổ tiên. Tại sao chúng ta không tôn trọng di ngôn của Đấng Christ?
Tại Hàn Quốc, tôi luôn đuổi quỷ ra khỏi đời sống mình trước khi đi ngủ. Nếu tôi không làm gì, ma quỷ có thể tấn công tôi vào ban đêm và đem bệnh tật, sự buồn phiền vào lòng tôi. Vì vậy, tôi đuổi quỷ ra trong danh Chúa Giê-xu Christ mỗi đêm. Tôi làm lại một lần nữa vào buổi sáng, vì ma quỷ có thể đến áp bức tôi trong lúc tôi ngủ. Việc đuổi quỷ là vô cùng quan trọng.
Khi ma quỷ ám ảnh bạn, theo bạn gây rối mà bạn không làm gì, nó sẽ nâng cấp hoạt động lên mức tiếp theo: áp bức. Từ ám ảnh đến áp bức. Khi người ta bị áp bức, họ bắt đầu phát sinh đủ thứ bệnh tật — về thể chất, tâm trí, cảm xúc.
Nếu bạn vẫn không đuổi nó ra, ma quỷ sẽ tiến đến giai đoạn thứ ba: trầm cảm. Bạn trở thành một người trầm cảm — tiêu cực, buồn bã, nặng nề trong lòng. Và nếu bạn cứ ở trong trạng thái đó mà không đuổi ma quỷ ra, bạn sẽ đến giai đoạn cuối cùng: bị chiếm hữu.
Ở giai đoạn đó, ma quỷ kiểm soát bạn. Bạn bị cướp mất, bị hủy hoại, và chết về mặt thuộc linh.
Ngày nay, ngay cả trong các hội thánh và giữa vòng các Cơ Đốc nhân, chúng ta bỏ qua điều răn sau cùng của Chúa Giê-xu. Chúng ta không đuổi quỷ ra như lẽ ra phải làm. Nhưng chúng ta phải đuổi ma quỷ ra khỏi chính mình, ra khỏi các tín hữu, ra khỏi Hội Thánh, và ra khỏi gia đình của chúng ta.
Ma quỷ luôn đi theo một mô hình nhất định: ám ảnh – áp bức – trầm cảm – chiếm hữu – hủy diệt. Nó không bao giờ thay đổi.
Nhưng Chúa Giê-xu Christ thì vẫn y nguyên hôm qua, hôm nay và cho đến đời đời. Và ma quỷ cũng vậy—nó luôn giữ cùng một âm mưu gian ác, từ xưa đến nay.
Đôi khi, hoạt động của ma quỷ diễn ra theo chiều ngược lại. Ở Hàn Quốc, người dân rất mê tín và thường không tham dự các buổi nhóm Cơ Đốc. Nhưng những người đang bị ám ảnh, trầm cảm, áp bức hoặc bị quỷ chiếm hữu thì lại thường tìm đến tôi để được giúp đỡ.
Vì thế, theo một cách nào đó, chính ma quỷ lại “giúp” họ đến với một buổi nhóm Cơ Đốc! Rồi tôi đuổi quỷ ra khỏi họ, họ được giải cứu, và họ trở thành người tin Chúa.
Khi bạn được trang bị bằng Thánh Linh của Đức Chúa Trời—bao gồm những giấc mơ, khải tượng, đức tin và ngôn ngữ của Ngài—bạn đang vận hành trong Chiều Không Gian Thứ Nhất của Đức Chúa Trời. Và trong chiều không gian đó, bạn có thể “lượn lờ” phía trên thế giới ba chiều và tạo ra hoặc tái tạo những điều cần hiện hữu.
Giống như trong sách Sáng Thế Ký, Thánh Linh của Đức Chúa Trời lượn lờ trên mặt nước. Rồi một thế giới mới được tạo thành nhờ quyền năng của Đức Thánh Linh. Cũng như vậy, bạn đang lượn lờ phía trên hoàn cảnh của mình bằng khải tượng, đức tin và ngôn ngữ từ Đức Chúa Trời—và một thế giới mới sẽ được sinh ra trong đời sống bạn.
Những điều tốt lành sẽ xảy ra. Bạn không phụ thuộc vào danh tiếng. Bạn phải tạo ra một thế giới mới bằng chính đời sống mình. Đừng trách Đức Chúa Trời vì hoàn cảnh của bạn. Ngài đã ban cho bạn mọi điều cần thiết: suy nghĩ, giấc mơ, đức tin và lời nói. Tất cả đều đã được ban từ nơi Chúa.
Thật ra, khi bạn hiểu lẽ thật này, bạn không cần kiêng ăn quá mức chỉ để xin các điều vật chất. Tôi không kiêng ăn để cầu xin đáp ứng cho những nhu cầu thuộc thế giới ba chiều. Tôi kiêng ăn để có sự tương giao sâu sắc hơn với Đức Chúa Trời—để yêu Ngài nhiều hơn.
Tôi cầu nguyện hàng giờ không phải để hoàn tất điều gì đó trong thế giới vật chất, mà bởi vì tôi thích được tương giao với Đức Chúa Trời. Nếu tôi lúc nào cũng có yêu cầu, thì tôi chẳng thể tương giao thật được.
Nó giống như khi tôi gặp vợ mình: nếu tôi chỉ xin cô ấy mát-xa hoặc làm việc này việc kia, thì đó không phải là tương giao. Đó là đang lợi dụng. Nhưng khi chúng tôi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm xưa, khích lệ nhau, và tận hưởng sự hiện diện của nhau—đó mới là sự tương giao thật.
Vì thế, bây giờ tôi tương giao với Đức Chúa Trời mỗi ngày, và tôi rất hạnh phúc.
Sau 50 năm chức vụ, tôi đã học được nhiều bí mật trong cách Đức Chúa Trời hành động. Tôi không cần liên tục xin Chúa điều này điều kia mỗi ngày, bởi vì tôi có thể thu hút câu trả lời qua đức tin. Đức Chúa Trời đã ban chính Ngài cho tôi rồi.
Kinh Thánh chép: Khi các con ở trong Ta, và lời Ta ở trong các con, hãy cầu xin điều gì các con muốn, thì điều đó sẽ được thành. Bạn đã ở trong Đấng Christ qua Đức Chúa Giê-xu. Bạn có lời Ngài trong Kinh Thánh. Vậy thì phần còn lại là ở bạn—hãy cầu xin và nhận lãnh.
Bạn có sức hút vô cùng mạnh mẽ. Bạn có một cái nam châm bên trong, với điện áp thuộc linh cực kỳ cao, có thể thu hút những điều cần thiết.
Vì vậy, sau khi tham dự hội nghị này, đừng trở lại như cũ nữa. Hãy trở thành một cái nam châm mới—không phải cái cũ. Hãy thu hút bình an, niềm vui, hạnh phúc, sức khỏe, sự dư dật và chiến thắng. Bạn đã có con đường ở trong mình. Bạn đã có cái nam châm Đức Chúa Trời ban cho.
Bạn đã có con đường ở trong mình. Bạn đã có cái nam châm Đức Chúa Trời ban cho.
Anh chị em ơi, chúng ta có thể có nguồn tri thức dồi dào bằng cách đọc Kinh Thánh. Nhưng đừng đọc Kinh Thánh tách rời khỏi sự cứu chuộc trong Chúa Giê-xu Christ. Đó là nền tảng của mọi sự hiểu biết thật về Lời Chúa.
Không có Chúa Giê-xu, dù bạn có đọc Kinh Thánh mỗi ngày, nó cũng chẳng đem lại ích lợi gì nhiều. Người Do Thái cũng có Cựu Ước giống như chúng ta (chỉ khác là họ không có Tân Ước), nhưng họ không được Chúa yêu cách đặc biệt, trừ khi họ tiếp nhận Yeshua, tức là Chúa Giê-xu Christ, làm Cứu Chúa của mình.
Tôi không chỉ trích người Do Thái. Nhưng tôi nói: họ cũng cần tiếp nhận Chúa Giê-xu Christ. Khi ấy, họ sẽ thật sự được Đức Chúa Trời yêu thương cách trọn vẹn.
Chúng ta có sự hiểu biết về Đức Chúa Trời. Đức Thánh Linh giúp chúng ta có khải tượng và giấc mơ. Đừng quên—Đức Thánh Linh đang ở cùng bạn như Đấng An Ủi, Đấng Giúp Đỡ, Đấng Biện Hộ, và là Người Hướng Dẫn Cao Cấp của bạn.
Khi tôi muốn nhận một dòng chảy khải tượng, tôi cầu xin Đức Thánh Linh ban cho tôi những giấc mơ và khải tượng mạnh mẽ. Đức Thánh Linh sẽ vẽ ra bức tranh đó trên “khung vải” tâm trí tôi. Tôi treo bức tranh ấy lên tấm vải trong tư tưởng mình—và tôi suy ngẫm về nó.
Đừng nhìn chính mình một cách tiêu cực. Hãy thấy chính mình được Đức Chúa Trời ban phước, đầy dẫy Thánh Linh, có sức hút, mạnh mẽ, đầy quyền năng và khỏe mạnh.
Nhiều người giảng rất hay từ bục giảng, nhưng Hội Thánh của họ không lớn. Bạn biết vì sao không? Không chỉ là do lời giảng. Bạn phải là người có sức hút đối với con người. Khi một chàng trai yêu một cô gái, điều đó không chỉ vì vẻ bề ngoài—mà còn là sự cuốn hút từ bên trong.
Bạn phải có tâm linh của Đức Chúa Trời, khải tượng của Ngài, giấc mơ của Ngài, đức tin của Ngài, và ngôn ngữ của Ngài. Đó là những nam châm mạnh mẽ mà Đức Chúa Trời đã ban cho bạn. Và khi bạn có chúng, bạn trở nên rất hấp dẫn.
Tại Hàn Quốc và nhiều quốc gia khác mà tôi đã đến, dù là địa điểm lớn hay nhỏ, nơi nào cũng chật kín người. Giáng sinh năm ngoái, tôi được mời tham dự Hội nghị Các Đại sứ tại Hàn Quốc. Tất cả các đại sứ đương nhiệm và đã nghỉ hưu đều có mặt trong buổi tiệc Giáng sinh dành cho Cơ Đốc nhân.
Một vị đại sứ từng phục vụ tại Thụy Điển đến gặp tôi. Ông nói:
“Xin hãy tha lỗi cho tôi. Tôi đã đánh giá sai về ông. Tôi đã cảm thấy bị xúc phạm khi ông đến Thụy Điển. Khi ông thuê một hội trường cho 8.000 người, tôi cảm thấy xấu hổ. Lúc đó, người Hàn Quốc không được tôn trọng ở Thụy Điển. Tôi nghĩ sẽ không ai đến, và ông sẽ làm xấu mặt cả dân tộc chúng ta.”
Ông nói tiếp:
“Tôi đã khuyên ông hủy buổi nhóm, nhưng ông vẫn kiên quyết. Sau đó, tôi đến xem buổi nhóm. 8.000 chỗ đều chật kín, còn có người tràn ra ngoài. Ông còn thuê thêm một hội trường khác và phát sóng qua truyền hình. Tôi không thể tin nổi. Hôm nay, tôi thú nhận—tôi đã sai. Xin hãy tha lỗi cho tôi.”
Tuần trước, tôi đến một đại hội lớn của giáo phái Trưởng Lão (Presbyterian) tại Busan. Đó không phải là một buổi thờ phượng, mà là một hội nghị. Họ thuộc một hệ phái rất luật pháp, đến nỗi còn xem các nhóm Trưởng Lão khác là tà đạo.
Trong ban tổ chức có tranh luận lớn. Một nửa muốn mời tôi giảng, nửa kia phản đối. Cuối cùng họ quyết định ra đường hỏi những người ngoại đạo: “Nếu Mục sư Cho giảng trong sự kiện này, bạn có đến không?” Nếu người dân trả lời có, thì họ sẽ mời tôi.
Họ gặp một dược sĩ thành đạt theo đạo Phật. Họ mời ông ấy tham dự, ông nói:
“Các anh điên à? Tôi chỉ đến nếu các anh mời Mục sư Cho.”
Và thế là họ mời tôi.
Khi tôi đến buổi nhóm, vị dược sĩ Phật tử đó đón tiếp tôi. Ông nói:
“Tôi xem ông trên TV suốt. Ông giúp thay đổi đời sống chúng tôi. Ông không giảng tôn giáo—ông giảng về sự sống. Tôi là Phật tử, nhưng tôi thích kiểu người tin Chúa như ông.”
Và ông ấy ở lại suốt buổi nhóm.
Tôi nói với các bạn thế này: Bạn cần có sự hấp dẫn trong đời sống mình.
Dù bây giờ tôi đã già, đầu óc không còn sắc bén, không còn phong nhã như trước—nhưng người ta vẫn đến. Mọi hội trường, mọi sân vận động đều chật kín.
Một số mục sư nói:
“Chúng tôi giảng hay hơn Mục sư Cho. Tại sao người ta lại đi theo ông ấy, mà không đến với chúng tôi?”
Họ nghĩ người dân bị mê muội. Nhưng họ lầm. Tôi sử dụng nam châm quyền năng của Đức Chúa Trời trong lòng tôi. Nó lôi cuốn người ta đến.
Nhiều người nói:
“Chúng tôi không thể xây một hội thánh lớn. Chúng tôi không thể tổ chức những buổi nhóm lớn.”
Nhưng tôi nói: “Tôi có thể.” Vì tôi không làm một mình—tôi có Đức Thánh Linh, là Đấng Cộng Tác Cấp Cao của tôi.
Anh chị em ơi, bạn là người “tôi có thể làm được.”
Khi bạn rời khỏi hội nghị này, hãy thay đổi tư tưởng, giấc mơ, đức tin và lời nói của mình theo chiều kích thứ nhất (First Dimension). Rồi bạn sẽ bay lượn trên thế giới ba chiều của mình và biến đổi nó. Mọi điều sẽ thay đổi: gia đình bạn, bản thân bạn, hội thánh bạn.
Bạn sẽ có chiến thắng và sự thịnh vượng. Đức Chúa Trời là Đấng tốt lành—và bạn phải mang điều tốt lành đến cho người khác. Khi bạn có Đức Chúa Trời, điều tốt lành xảy ra. Khi bạn có ma quỷ, điều xấu sẽ xảy ra.
Mục sư Oral Roberts luôn nói: “Đức Chúa Trời là Đấng tốt lành. Ma quỷ là kẻ xấu xa.” Điều đó luôn đúng. Suốt cuộc đời tôi, Đức Chúa Trời luôn tốt lành với tôi. Và bất cứ khi nào ma quỷ xen vào, thì sự hủy diệt, hỗn loạn và buồn rầu xảy đến.
Một ngày kia, khi tôi đang cầu nguyện, Chúa phán với tôi:
“Con không nên để con dân Chúa đơn độc. Con cần giúp họ bằng mọi cách.”
Nhưng có quá nhiều tín hữu, tôi không thể chăm sóc từng người. Và Chúa nói:
“Hãy làm như Môi-se—ủy nhiệm công việc cho người khác.”
Tôi hỏi:
“Con sẽ ủy nhiệm cho ai?”
Tôi nhận ra rằng đàn ông không chi tiết và siêng năng bằng. Nhiều người đàn ông không trung thực hay trung tín. Nhưng phụ nữ thì khác. Phụ nữ cẩn thận hơn, trung thực hơn, và tận hiến hơn. Ở Hàn Quốc, không giống như thế giới phương Tây, phụ nữ bị áp bức lâu dài. Ngay cả trong hội thánh, phụ nữ bị buộc phải im lặng và ngồi yên. Các mục sư đã lạm dụng Kinh Thánh, nói rằng: “Phụ nữ phải yên lặng trong nhà thờ.”
Nhưng điều đó khiến tôi trăn trở. Trong hội thánh, phụ nữ đông hơn nam giới. Và tôi tin rằng, khi chúng ta lên thiên đàng, số lượng phụ nữ cũng sẽ nhiều hơn.
Vì vậy, tôi không hỏi ý kiến ai—vì tôi biết họ sẽ ngăn cản—tôi lập tức tổ chức lại hội thánh với trọng tâm là phụ nữ. Tôi chọn phụ nữ và giao cho họ trách nhiệm chăm sóc các tín hữu: huấn luyện, giúp đỡ, an ủi và khích lệ.
Ban đầu, tất cả các trưởng nhóm tế bào đều là phụ nữ. Tôi ủy thác chức vụ của mình cho họ. Các trưởng lão và chấp sự phản đối. Họ nói:
“Ông đang làm mất mặt hội thánh. Thật đáng xấu hổ!”
Nhưng tôi trả lời:
“Có thể với các anh, điều này là xấu hổ, nhưng với tôi, đó là vinh hiển. Những người phụ nữ này siêng năng và chân thành.”
Khi họ bắt đầu làm việc, hội thánh chúng tôi phát triển—gấp 100 lần, rồi 200 lần. Hội thánh lớn này trở nên có thể chính nhờ sự phục vụ của phụ nữ.
Sau khi thấy kết quả, đàn ông bắt đầu tham gia và tình nguyện. Nhưng tôi vẫn chỉ sử dụng rất ít đàn ông. Tôi không biết vị mục sư kế tiếp sẽ tiếp tục ra sao, nhưng trong thời gian tôi lãnh đạo, tôi chủ yếu làm việc với phụ nữ—hàng ngàn phụ nữ lãnh đạo nhóm tế bào.
Và ngày nay, khi bạn đến một nhóm tế bào (cell group), bạn sẽ thấy một người phụ nữ đang hướng dẫn. Cô ấy thật tuyệt vời — đầy yêu thương, cẩn trọng, nhân từ và là một người giảng đạo xuất sắc. Đó là lý do vì sao những người nữ trong hội thánh chúng tôi đã làm nên những công việc lớn lao cho Chúa.
Tôi không thấy sự khác biệt nào giữa nam và nữ trong Đấng Christ. Trong Đức Chúa Giê-xu Christ, tất cả chúng ta đều như nhau — là con cái của Đức Chúa Trời.
Tôi đã đọc trên báo rằng phụ nữ ở Hàn Quốc sống lâu hơn đàn ông rất nhiều. Đức Chúa Trời ưu đãi phụ nữ. Vì vậy, đừng bao giờ nghĩ rằng bạn bị giới hạn chỉ vì bạn là phụ nữ.
Tôi đã khích lệ vợ tôi trong suốt cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi nói với cô ấy: “Đừng chỉ ở nhà làm vợ và làm mẹ, nấu ăn trong bếp. Em có tài năng. Em có cá tính được Đức Chúa Trời ban cho. Em phải phát triển bản thân.”
Vì thế, tôi đã gửi cô ấy sang Mỹ để học tại New York, và sau đó cô ấy theo học tại trường của người thầy hướng dẫn tôi — Đại học Oral Roberts.
Hiện nay, cô ấy là hiệu trưởng xuất sắc của Đại học Hansei. Trước khi cô ấy đến, trường đại học đang gặp khủng hoảng tài chính. Không có nhiều sinh viên, và khuôn viên thì đang xuống cấp.
Nhưng sau khi cô ấy tiếp quản, cô ấy đã áp dụng các nguyên tắc của “Chiều Kích Thứ Nhất” (First Dimension), và ngôi trường được đổi mới và biến hóa. Ngày nay, Đại học Hansei là một trong những trường hàng đầu tại Hàn Quốc. Những thanh niên Cơ Đốc mong muốn được theo học tại đây.
Tôi nói với cô ấy: “Đừng chỉ làm hiệu trưởng đại học. Hãy trở thành người giảng đạo nữa.” Cô ấy nói: “Em không thể giảng được. Mẹ em có thể giảng. Anh có thể giảng. Nhưng em thì không thể.”
Tôi nói: “Em có thể giảng. Em đã sống với anh hơn bốn mươi năm. Em có thể giảng.”
Rồi một buổi sáng, cô ấy thức dậy và nói: “Em nghĩ là em có thể giảng bây giờ.” Tôi hỏi: “Tại sao?” Cô ấy nói: “Tối qua em mơ thấy mình đi khắp thế giới rao giảng Tin Lành.”
Kể từ đó, cô ấy đã đi khắp nơi và giảng dạy. Cô ấy được Mục sư Kong Hee mời đến Singapore và trở thành người mẹ thuộc linh của hội thánh tại đó. Đức Chúa Trời đã sử dụng cô ấy cách diệu kỳ.
Nhiều người nam trong hội thánh chúng tôi ganh tị với chức vụ của cô ấy. Họ không thích việc cô ấy quá năng động. Nhưng tôi nói với cô ấy: “Đừng để ý người ta nói gì. Chỉ làm điều mà Đức Chúa Trời đã kêu gọi em làm.”
Vì vậy, các chị em trong Đấng Christ — đừng rụt rè. Hãy mạnh dạn trong Chúa. Các chị em là một kho báu quý giá đối với Ngài.
A-men. Hallelujah.
