
SÁNG THẾ KÝ 35: ĐỨC CHÚA TRỜI HIỆN RA CÙNG GIA-CỐP BẢO DỌN DẸP HẾT CÁC THẦN TƯỢNG. RA-CHÊN SANH BÊN-GIA-MIN RỒI QUA ĐỜI.
Sáng thế ký 35:
Gia-cốp dẹp các pho tượng trong nhà
1Đức Chúa Trời phán cùng Gia-cốp rằng: Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên mà ở, và hãy lập nơi đó một bàn-thờ cho Đức Chúa Trời, là Đấng hiện ra cùng ngươi đương lúc chạy trốn khỏi Ê-sau, anh ngươi. 2Gia-cốp bèn nói cùng vợ con và mọi kẻ đi theo mình rằng: Hãy dẹp các tượng-thần ngoại-bang khỏi giữa các ngươi, làm cho mình được thanh-sạch và thay áo-xống đi. 3Đoạn, chúng ta hãy chỗi dậy, đi đến Bê-tên, nơi đó ta sẽ lập một bàn-thờ cho Đức Chúa Trời, là Đấng đã trả lời ta trong lúc nguy-hiểm, và đã phù-hộ ta trong khi đi đường. 4Họ bèn đưa cho Gia-cốp các tượng-thần ngoại-bang của mình, và các vòng đeo nơi tai; rồi người chôn mấy vật đó dưới gốc cây dẻ-bộp, gần thành Si-chem.
Gia-cốp lập bàn-thờ tại Bê-tên
5Đoạn, chúng khởi-hành. Đức Chúa Trời bèn giáng sự kinh-hãi cho các thành ở chung-quanh đó, nên họ chẳng dám đuổi theo các con trai của Gia-cốp. 6Gia-cốp cùng mọi kẻ đi theo đến tại Lu-xơ (là thành Bê-tên), thuộc về xứ Ca-na-an. 7Người lập tại đó một bàn-thờ, đặt tên chốn nầy Ên-Bê-tên, vì là nơi Đức Chúa Trời đã hiện ra cùng người trong lúc chạy trốn khỏi anh mình.
8Khi đó Đê-bô-ra, mụ vú của Rê-bê-ca, qua đời, được chôn thân dưới thành Bê-tên tại gốc dẻ-bộp; nhân đó người ta gọi là cây A-lôn-Ba-cút.
9Khi ở xứ Pha-đan-A-ram đến, Đức Chúa Trời lại hiện ra cùng Gia-cốp nữa, ban phước cho người, 10và phán rằng: Tên ngươi là Gia-cốp, sau nầy sẽ chẳng gọi Gia-cốp nữa, nhưng sẽ đặt là Y-sơ-ra-ên. Rồi Ngài đặt tên người là Y-sơ-ra-ên. 11Đức Chúa Trời lại phán rằng: Ta là Đức Chúa Trời toàn-năng; ngươi hãy sanh-sản và thêm nhiều; một dân cho đến nhiều dân đều sẽ do nơi ngươi mà sanh, cùng các vua sẽ do nơi mình ngươi mà ra. 12Xứ ta đã cho Áp-ra-ham và Y-sác thì ta sẽ cho ngươi cùng dòng-dõi ngươi.
13Đức Chúa Trời bèn ngự lên khỏi nơi Ngài đã phán cùng Gia-cốp. 14Người dựng một cây trụ đá tại nơi Đức Chúa Trời đã phán cùng mình, dâng lễ quán và tưới dầu vào. 15Đoạn, Gia-cốp đặt tên nơi Đức Chúa Trời đã phán cùng mình là Bê-tên.
Bên-gia-min sanh ra. – Ra-chên qua đời
16Ở Bê-tên đi, họ còn cách Ê-phơ-rát chừng vài thôi đường, thì Ra-chên sanh-nở. Việc sanh-nở của người thật đau-đớn. 17Trong khi khó sanh, bà mụ nói rằng: Đừng sợ chi, vì nàng còn một con trai nữa. 18Vả, bởi Ra-chên gần trút linh-hồn, vì đương cơn hấp-hối, nên người đặt đứa con trai đó tên là Bê-nô-ni; còn cha nó lại đặt tên là Bên-gia-min. 19Vậy, Ra-chên qua đời, được chôn bên con đường đi về Ê-phơ-rát, tức là Bết-lê-hem. 20Gia-cốp dựng một mộ-bia; ấy là mộ-bia của Ra-chên đến ngày nay hãy còn di-tích.
21Kế đó, Y-sơ-ra-ên đi, đóng trại ở ngoài nơi tháp Ê-đe. 22Vả, nhằm khi Y-sơ-ra-ên ngụ tại xứ nầy, thì Ru-bên có đến nằm cùng Bi-la, vợ lẽ của cha mình; Y-sơ-ra-ên hay được việc đó.
Kể số mười hai con trai Gia-cốp
23Vả, Gia-cốp có được mười hai con trai.
Con của Lê-a là Ru-bên, trưởng-nam của Gia-cốp; kế nữa là Si-mê-ôn, Lê-vi, Giu-đa, Y-sa-ca và Sa-bu-lôn.
24Con của Ra-chên là Giô-sép và Bên-gia-min. 25Con của Bi-la, đòi của Ra-chên là Đan và Nép-ta-li; 26và con của Xinh-ba, đòi của Lê-a, là Gát và A-se. Ấy đó là các con trai của Gia-cốp sanh tại xứ Pha-đan-A-ram.
Y-sác qua đời tại Mam-rê
27Gia-cốp đến cùng Y-sác, cha mình, ở Mam-rê, tại thành Ki-ri-át-A-ra-ba, tức là Hếp-rôn, nơi Áp-ra-ham và Y-sác đã kiều-ngụ.
28Y-sác hưởng-thọ được một trăm tám mươi tuổi. 29Người tuổi cao tác lớn, thỏa-mãn về đời mình, tắt hơi, được về cùng tổ-phụ. Ê-sau và Gia-cốp, hai con trai, chôn người.
Sáng-thế Ký 36
Dòng-dõi của Ê-sau
1Đây là dòng-dõi của Ê-sau, tức là Ê-đôm vậy. 2Ê-sau cưới các vợ trong bọn con gái xứ Ca-na-an, là A-đa, con gái Ê-lôn, người Hê-tít; Ô-hô-li-ba-ma, con gái A-na, cháu ngoại của Xi-bê-ôn, người Hê-vít, 3cùng Bách-mát, con gái Ích-ma-ên, và là em gái của Nê-ba-giốt. 4A-đa sanh Ê-li-pha cho Ê-sau; Bách-mát sanh Rê-u-ên; 5còn Ô-hô-li-ba-ma sanh Giê-úc, Gia-lam và Cô-ra. Ấy đó là các con trai của Ê-sau sanh tại xứ Ca-na-an.
Ê-sau ở tại núi Sê-i-rơ
6Ê-sau dẫn các vợ, con trai, con gái mình, mọi người nhà, các bầy chiên, lục-súc, và tài-vật mình đã gây-dựng tại xứ Ca-na-an, dời qua xứ khác, cách xa Gia-cốp, em mình. 7Vả, vì cớ hai anh em của cải nhiều, bầy súc-vật đông, xứ đương kiều-ngụ không đủ đất dùng nữa, nên ở chung nhau chẳng được. 8Vậy, Ê-sau, tức là Ê-đôm, ở trên núi Sê-i-rơ.
9Đây là dòng-dõi Ê-sau, tổ-phụ dân Ê-đôm, ở trên núi Sê-i-rơ.
Dòng-dõi của các con Ê-sau
10Đây là tên các con trai Ê-sau: A-đa, vợ người, sanh Ê-li-pha; Bách-mát, cũng vợ người, sanh Rê-u-ên. 11Con trai của Ê-li-pha là Thê-ma, Ô-ma, Xê-phô, Ga-tham và Kê-na. 12Thim-na, vợ lẽ Ê-li-pha, con trai của Ê-sau, sanh A-ma-léc cho người. Đó là cháu của A-đa, vợ Ê-sau. 13Còn đây là con trai của Rê-u-ên: Na-hát, Xê-rách, Sam-ma và Mích-xa. Ấy là các cháu của Bách-mát, cũng vợ Ê-sau. 14Và mấy người nầy là con trai của Ô-hô-li-ba-ma, vợ của Ê-sau, con gái A-na, cháu ngoại Xi-bê-ôn. Nàng sanh cho Ê-sau Giê-úc, Gia-lam, và Cô-ra.
15Đây là các trưởng-tộc trong vòng con cháu Ê-sau: Các con trai Ê-li-pha con trưởng-nam của Ê-sau, là trưởng-tộc Thê-man, trưởng-tộc Ô-ma, trưởng-tộc Xê-phô, trưởng-tộc Kê-na, 16trưởng-tộc Cô-ra, trưởng-tộc Ga-tham, và trưởng-tộc A-ma-léc. Đó là các trưởng-tộc do nơi Ê-li-pha sanh tại xứ Ê-đôm, và là các cháu của A-đa. — 17Đây là các con trai của Rê-u-ên, con Ê-sau: Trưởng-tộc Na-hát, trưởng-tộc Xê-rách, trưởng-tộc Sam-ma, và trưởng-tộc Mích-xa. Đó là các trưởng-tộc do nơi Rê-u-ên sanh ra tại xứ Ê-đôm, và là các cháu của Bách-mát. — 18Đây là các con trai của Ô-hô-li-ba-ma, vợ Ê-sau: trưởng-tộc Giê-úc, trưởng-tộc Gia-lam, và trưởng-tộc Cô-ra. Đó là mấy trưởng-tộc do Ô-hô-li-ba-ma, vợ Ê-sau, con gái của A-na, sanh ra. 19Ấy là các con trai của Ê-sau, tức là Ê-đôm, và đó là mấy trưởng-tộc của họ.
Các con trai của Sê-i-rơ
20Đây là các con trai của Sê-i-rơ, người Hô-rít, thuở xưa ở tại xứ đó: Lô-than, Sô-banh, Xi-bê-ôn, A-na, 21Đi-sôn, Ét-xe, và Đi-san. Đó là mấy con trai của Sê-i-rơ, trưởng-tộc dân Hô-rít, ở tại xứ Ê-đôm. — 22Các con trai của Lô-than là Hô-ri và Hê-man; còn Thim-na là em gái Lô-than. 23Đây là các con trai của Sô-banh: Anh-van, Ma-na-hát, Ê-banh, Sê-phô, và Ô-nam. 24Đây là các con trai của Xi-bê-ôn: Ai-gia và A-na. Ấy là A-na có tìm đặng suối nước sôi nơi đồng vắng, trong khi chăn lừa cho Xi-bê-ôn, cha nàng. — 25Đây là con-cái của A-na: Đi-sôn và Ô-hô-li-ba-ma, con gái người. — 26Đây là con trai của Đi-sôn: Hem-đan, Ếch-ban, Dít-ran và Kê-ran. — 27Đây là con trai của Ét-xe: Binh-han, Xa-van và A-can. 28Đây là con trai của Đi-san: Út-sơ và A-ran.
29Còn đây là các trưởng-tộc dân Hô-rít: Trưởng-tộc Lô-than, trưởng-tộc Sô-banh, trưởng-tộc Xi-bê-ôn, trưởng-tộc A-na, 30trưởng-tộc Đi-sôn, trưởng-tộc Ét-xe, và trưởng-tộc Đi-san. Đó là các trưởng-tộc của dân Hô-rít, ở tại xứ Sê-i-rơ.
Các vua xứ Ê-đôm
31Trước khi dân Y-sơ-ra-ên chưa có một vua nào cai-trị, thì đây là các vua trị-vì xứ Ê-đôm: 32Bê-la, con trai Bê-ô, trị-vì xứ Ê-đôm; tên thành người là Đin-ha-ba. 33Vua Bê-la băng, Giô-báp, con trai Xê-rách, người Bốt-ra, lên kế-vị. 34Vua Giô-báp băng, Hu-sam, người xứ Thê-man, lên kế-vị. 35Vua Hu-sam băng, Ha-đát, con trai Bê-đát, lên kế-vị. Ấy là vua nầy đánh thắng dân Ma-đi-an tại đồng Mô-áp; và tên thành người là A-vít. 36Vua Ha-đát băng, Sam-la, người Ma-rê-ca lên kế-vị. 37Vua Sam-la băng, Sau-lơ, người Rê-hô-bốt ở trên mé sông, lên kế-vị. 38Vua Sau-lơ băng, Ba-anh-Ha-nan, con trai Ạc-bồ, lên kế-vị. 39Vua Ba-anh-Ha-nan băng, Ha-đa lên kế-vị. Tên thành người là Ba-u; vợ người là Mê-hê-ta-bê-ên, con gái của Mát-rết, cháu ngoại Mê-xa-háp.
40Đây là các trưởng-tộc do nơi Ê-sau sanh ra, kể theo chi-tộc, địa-hạt và tên mình: Trưởng-tộc Thim-na, trưởng-tộc Anh-va, trưởng-tộc Giê-hết, 41trưởng-tộc Ô-hô-li-ba-ma, trưởng-tộc Ê-la, trưởng-tộc Phi-nôn, 42trưởng-tộc Kê-na, trưởng-tộc Thê-man, trưởng-tộc Mép-xa, 43trưởng-tộc Mác-đi-ên và trưởng-tộc Y-ram. Đó là các trưởng-tộc của Ê-đôm, tùy theo nhà ở trong xứ của họ. Tổ-phụ của dân Ê-đôm là Ê-sau.
Amen.
Cảm ơn Chúa. Bữa nay chúng ta học cái bài học của hai trưởng tộc lớn mà Chúa đã hứa cùng Esau: dòng dõi của ngươi như cát bờ biển. Ông chỉ có hai đứa con thôi, Esau và Gia-cốp. Esau là con trưởng nam, dòng dõi Chúa không chọn; Gia-cốp là người em đã được dòng dõi Chúa chọn và Đức Chúa Trời gặp mặt Gia-cốp nhiều lần và đặt tên, đổi tên của ông là Israel, là dân Israel hiện nay. Nhưng Esau cũng nảy nở ra một cái dân quá nhiều, nhưng mà không đẹp lòng Đức Chúa Trời vì ông lấy vợ dân ngoại, bao nhiêu người vợ là dân ngoại, sanh ra một dòng dõi quá nhiều. Nhưng sẽ làm nô lệ cho người Gia-cốp là em của mình. Dòng dõi của Gia-cốp được 12 chi phái. Chúng ta nhìn thấy dòng dõi của Gia-cốp: 12 chi phái dân Israel. Trong lúc dòng dõi của Esau cũng được 11, thua giá cấp, giá cấp là 12, còn Ê-sau có 11 thôi, đó là Em-thê-na, Anh-va, Vê-hết, Ô-hô-li-ba-ma, Ê-la-kêi-na, Thê-man, Mếp-sa, Mát-điên và I-ran. Thua có 11 chủng tộc.
Bên em của mình Gia-cốp được 12 chủng tộc và Chúa chọn. Nhưng ông vẫn còn xác thịt lắm các bạn ơi. Gia-cốp xác thịt, ở chung với anh của mình Ê-sau, hai bên cũng tranh giành với nhau. Từ từ nhiều quá, nó nảy nở nhiều quá thì hai anh em bắt đầu có cái sự lộn xộn. Tại vì Gia-cốp đã học hỏi từ người cha vợ La-ban của mình, tài sản nhiều cũng còn cái lòng tham lam, cho nên ở cùng Esau không hợp nhau nữa. Cho nên người anh Esau có cái lòng ăn năn, cho nên không có tham lam bằng Gia-cốp. Ê-sau bèn bỏ cái đất của mình ở đó, dọn đi nơi khác để cho em mình nó sống ở đó cho nó vui. Chúng ta cũng thấy Ê-sau biết cái sự sai trật của mình và Ê-sau đã sửa đổi. Nhưng mà vì cái lời hứa của cha của mình là mình phải làm nô lệ cho đứa em của mình. Ông biết tội của ông. Ông cũng trở nên một cái người tâm linh. Gia-cốp còn xác thịt trong cái lúc này vì ông ở chung với Laban là cha vợ của mình quá lươn lẹo, cho nên ông còn cái tánh xác thịt rất là mạnh, cho nên có thể ông là cái người gây gổ với anh của mình. Đáng lý ra là ông là cái người xa lạ về xứ này, là ông phải dọn đi nơi khác, nhưng Ê-sau bằng lòng bỏ xứ cho em của mình, đi dọn đi cả cái sản nghiệp, dọn đi trên núi Siê-ra. Ông lên trên núi, ông ở cả cái dòng họ của ông, tránh xa cái đứa em của mình. Nó cũng quá ích kỷ, nó thấy dòng dõi sống gần quá rồi, nhân lên, nhân lên rồi. Nó cũng ghen, gây lộn, gây gổ với nhau. Vậy ông bằng lòng hy sinh cho người em của mình.
Đức Chúa Trời thấy cái sự đó không đẹp lòng Đức Chúa Trời, cho nên Đức Chúa Trời hiện ra với Gia-cốp, biểu: “Ở nhà của ngươi có pho tượng nhiều quá, hãy dẹp hết các pho tượng đi.” Ông hết hồn. Ông không có ngờ cả dòng họ, vợ con của ông ăn cắp những cái pho tượng của cha mình đem về để mà thờ cúng đó, cho nên Đức Chúa Trời không có đẹp lòng. Mà ông đã thề rằng: “Người nào mà có đem cái pho tượng đó phải chết.” Không ngờ là Ra-chên, là người vợ yêu quý của ông đó, ăn cắp mấy cái pho tượng đó. Và những cái lời nói của ông nó hiệu nghiệm các bạn. Bà Ra-chên sanh một đứa con nữa, bà chết. Chết non. Cho nên ông chôn ở chỗ cái đồng bằng. Thương hại cho những cái người vẫn còn ham mê thế gian. Đức Chúa Trời hứa: “Kêu đi, đi, đi nơi miền đất hứa,” mà còn ham mê, ôm theo những cái gì của thế gian để mà chết. Làm những cái gì sai là phải trả giá ngay trong cái đời của họ, không có đợi chờ lâu. Bà sanh một đứa con nữa tên là Bên-gia-min và bà bỏ mạng. Rất là đau đớn. Bà sanh mà rất là đau đớn. Khi một người có tội, làm cái gì thì sẽ trả giá và bị cái sự đau đớn trong thân xác. Rồi ông chôn vợ của ông đi trên con đường về. Ở Ê-phơ-rát là ông chôn vợ giữa đường.
Nói đến cái dòng dõi của ông Gia-cốp, một đứa con trưởng nam của ông đó, bà Lea sanh một đứa lớn nhất là con trưởng nam đó. Đáng lý ra Đức Chúa Trời sẽ trọng dụng những người con trưởng nam. Ở cái phong tục người Do Thái là cái phong tục xứ nào cũng trọng dụng, cũng quý trọng cái đứa con trưởng nam, nhưng mà đứa con trưởng nam là Ruben lại ngu dại, đi nằm cùng vợ lẻ của cha mình, phạm tội. Cho nên ông trả giá. Đức Chúa Trời không có chọn ông để làm những công việc lớn lao cho Chúa. Cha của ông, Israel hay được việc đó, nhưng mà ông cũng không có nói gì. Ông biết thằng con trưởng nam của ông đang làm vieevj đó. Tại vì ông nhiều vợ quá, thì nó lớn lên nó thấy vợ lẽ ông, chắc cái bà này quá đẹp. Người đầy tớ, người vợ lẻ của ông cũng người đẹp cho nên ông cũng mê và ông ăn ngủ với bà đó. Cho nên Đức Chúa Trời không có đẹp lòng. Và Gia-cốp dẹp hết các pho tượng, dẫn hết vợ con lên để mà lập một cái bàn thờ cho Đức Giê-hô-va.
Lúc này là Đức Chúa Trời hiện ra cùng Gia-cốp để mà biểu ông dẹp hết tất cả những pho tượng ở trong nhà của ông, đồ dơ bẩn. Dẹp hết tất cả những pho tượng ở trong nhà của ông, đồ dơ bẩn. Tất cả những cái gì dơ bẩn đó phải dẹp đi hết để mà sạch bề ngoài và sạch tới tấm lòng mới thờ phượng Đức Chúa Trời được. Trong nhà của chúng ta có những cái gì dơ bẩn thuộc về thế gian, chúng ta phải dọn dẹp, vứt nó hết đi, đừng có thương tiếc nó. Những cái gì mà chúng ta chưng ở trong nhà, mà chúng ta để lòng vào nó, thương tiếc nó là cái của cải của chúng ta ở đâu thì cái lòng của chúng ta ở đó. Có lẽ những cái pho tượng này là bằng vàng, cho nên bà mới ăn cắp vàng khối đó các bạn. Ngày xưa vàng rất là nhiều, vàng khối đó cho nên họ mới ăn cắp và đem đi. Bà ngồi ở trên đó, bà giấu cha của bà. Nhưng mà bà chưng trong nhà bà chăm, bà nhìn, bà ngó, bà thương những cái pho tượng đó. Nhưng mà Chúa Trời thấy và biểu dọn hết tất cả những thần tượng ở trong nhà đi thì ông vâng lời. Ông nói những bà vợ, và họ vâng lời chồng của mình. Các bạn thấy họ đem tất cả những cái pho tượng, rồi mà còn họ còn bỏ hết tất cả những vòng đeo nơi tai của mình, mũi, mắt, tai và đủ thứ vòng vàng, họ giao cho ông để mà ông chôn dưới gốc cây Giẻ-bộp gần thành Si-chem. Lúc này là họ bắt đầu sợ rồi. Cả gia đình biết kính sợ Đức Giê-hô-va. Đem cái bông tai nữa các bạn. Những cái bông tai rất là đẹp, những người đàn bà mà họ đeo đôi bông vô, nó ra nhìn cái mặt họ rất là đẹp. Nhưng mà họ bằng lòng, tất cả những người nữ ở trong thành phố đều bỏ hết tất cả những vòng đeo tai. Cái lỗ tai chứ không phải là cái vòng ở trên cái tay. Mà họ không thương tiếc. Họ đem, họ chôn. Chôn ở dưới gốc cây Giẻ-bộp để mà ra mắt Đức Giê-hô-va. Và Đức Chúa Trời rất là đẹp lòng. Rồi ông lập một cái nơi Đức Chúa Trời là một cái bàn thờ, dựng một cái trụ đá. Cho đến ngày hôm nay vẫn còn gọi là Bê-tên.
Bà sanh, Chúa thương, bà sanh cho ông một đứa con út nữa tên là Bên-gia-min. Cho nó đủ số 12, nếu không thì có 11 đứa con. Chúa Trời muốn có con số 12, cho nên khiến cho bà sanh thêm một đứa nữa, Bên-gia-min – đứa con út. Đấy mà Gia-cốp được 12 chi phái Israel. Chúng ta thấy Đức Chúa Trời có cái chương trình cho mỗi người trước hết. Ngài nhìn thấu hết tâm lòng của chúng ta. Nếu chúng ta có cái gì không đẹp ý Ngài, thì Ngài dạy dỗ chúng ta, cho chúng ta gặp những cái sự khó khăn để chúng ta biết kêu cầu Chúa và Ngài mở đường cho chúng ta ra khỏi, để chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời của chúng ta vẫn theo dõi chúng ta và giúp đỡ chúng ta khi chúng ta hoạn nạn và kêu cầu cùng Ngài. Chúa muốn chúng ta kêu cầu, kêu cầu Chúa.
Đừng có quên Chúa. Chúng ta mà trong cái thời kỳ bình yên, trong cái thời kỳ không có những cái gì khó khăn là chúng ta quên Chúa. Đó là con người. Nhưng mà khi hoạn nạn đến, chúng ta kêu cầu Chúa và chúng ta trở nên một cái người tâm linh. Quên cái xác thịt của mình đi tại vì sự chết sắp chết đến nơi rồi. Khi những cái gì khó khăn xảy đến là chúng ta nhìn là chúng ta sợ chết. Có cái thân thể đau đớn đây, có cái thân thể bị kẻ thù nó muốn rượt theo, nó muốn giết mình đây. Ôi, kêu gào: “Đức Giê-hô-va ơi, xin cứu con!” Con hứa với Chúa rằng khi mà Chúa cứu con qua khỏi cái hoạn nạn, con sẽ dâng cả cuộc đời của con cho Chúa. Làm cho chúng ta cứng rắn về cái phần tâm linh hơn khi chúng ta gặp những sự khó khăn thì Chúa cứu chúng ta rồi… rồi chúng ta sống một cái đời sống dễ dãi làm cho chúng ta yếu đuối, yếu đuối, yếu đuối. Xác thịt của chúng ta nổi lên nữa, cứ như vậy mà chúng ta cứ để cái xác thịt của chúng ta nó cai trị chúng ta, cho nên chúng ta cứ như cái võng đi qua đi lại, đi qua đi lại, không chịu vứt bỏ hết cái xác thịt của chúng ta để mà Chúa ban phước cho chúng ta. Chúng ta gặp hoạn nạn là cái xác thịt của chúng ta nó nổi lên đó. Đức Chúa Trời muốn dạy dỗ chúng ta, muốn đến gần chúng ta, muốn kêu gọi chúng ta: “Hãy trở về, hãy trở về với Ta. Ta là Cha, con là con của Cha đây. Con không phải là kẻ mồ côi. Con đã bỏ nhà Cha đi rồi. Hãy trở về, hãy trở về để Ta ban phước cho con.”
Chúng ta nhìn lại cuộc đời của chúng ta xem, người nào cũng giống nhau hết, đó là cái con người xác thịt, là không có người nào mà khác hết các bạn ơi. Con đường đó tôi đã đi qua. Tôi hứa với Chúa không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần bệnh tật, khó khăn là tôi chạy đến với Chúa. Nhưng mà hết bệnh tật rồi là chạy xa Chúa, khiến cho chúng ta yếu đuối, thành những con người yếu đuối khi chúng ta được Chúa ban phước quá nhiều. Chúng ta phải học cái bài học đó: khi chúng ta được phước hay chúng ta bị hoạn nạn, cũng sẽ bám lấy Chúa. Nhớ rằng cái lúc mà chúng ta được phước hạnh, chúng ta cũng đừng có bao giờ xa cách Chúa. Đừng có nhìn cái sản nghiệp của chúng ta, đừng có nhìn cái tài sản của chúng ta đó mà lên mình kiêu ngạo và mất Chúa. Nguy hiểm cho linh hồn của chúng ta. Chúng ta sẽ bị roi của Chúa quất vào rất là đau đớn, có thể chúng ta bỏ mạng. Xin Chúa giữ chúng ta.
Và chúng ta phải nhớ rằng khi chúng ta giàu có, chúng ta sống êm vui, chúng ta sống hạnh phúc, chúng ta không có những cái gì khó khăn, đừng bao giờ quên Chúa. Đó là cái ước nguyện của chúng tôi và bài học của mỗi người chúng ta. Đời sống êm vui, hạnh phúc, đừng bao giờ quên Chúa.
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe. Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-su, xin Cha giữ chúng con, bảo vệ chúng con khỏi những cái ánh mắt nhìn xem thế gian, nhìn xem những thần tượng của chúng con: vàng, bạc, châu báu, tiền bạc đó mà chúng con quên Chúa, để rồi chúng con mất Chúa và chúng con bán rẻ linh hồn của chúng con cho quỷ Satan, và chúng con phải trả giá và đi địa ngục đời đời chơi. Chúng con nhìn xem Chúa mà bước đi, và chúng con giàu nghèo, giàu giàu, giàu, vinh dầu nhục, chúng con phải một lòng theo Chúa trọn đời. Xin Thánh Linh của Chúa gìn giữ chúng con, nhắc nhở chúng con luôn luôn, để chúng con đừng nhìn xem thế gian mà xa cách Ngài. Cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin của con cho Cha, cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
