
https://www.mediafire.com/file/3zxrwjb1ivjyurp/1_Gi%25C4%2583ng_4.m4a/file
1 GIĂNG 4: PHẢI IẾT PHÂN BIỆT CÁC THẦN NHỜ THÁNH LINH GIÚP ĐỂ SỐNG CÒN VỪA LÀM CON BỒ CÂU, VỪA LÀM CON RẮN
(Chú ý! Bài dài nhưng có phần tóm tắt phía cuối cùng. Ai không có thì giờ nên đọc phần tóm tắt cũng có khá đầy đủ bài học của sách)
Phải thử các thần
1Hỡi kẻ rất yêu-dấu, chớ tin-cậy mọi thần, nhưng hãy thử cho biết các thần có phải đến bởi Đức Chúa Trời chăng; vì có nhiều tiên-tri giả đã hiện ra trong thiên-hạ. 2Bởi điều nầy, hãy nhận biết Thánh-Linh của Đức Chúa Trời: phàm thần nào xưng Đức Chúa Jêsus-Christ lấy xác-thịt mà ra đời, thần đó là bởi Đức Chúa Trời; 3còn thần nào không xưng Đức Chúa Jêsus, chẳng phải bởi Đức Chúa Trời. Đó là thần của Kẻ địch lại Đấng Christ, mà các con đã nghe rằng hầu đến, và hiện nay đã ở trong thế-gian rồi.
4Hỡi các con-cái bé-mọn, phần các con, là thuộc về Đức Chúa Trời, đã thắng được họ rồi, vì Đấng ở trong các con là lớn hơn kẻ ở trong thế-gian. 5Họ thuộc về thế-gian, cho nên nói theo như thế-gian, và người thế-gian nghe họ. 6Chúng ta thuộc về Đức Chúa Trời: ai nhìn biết Đức Chúa Trời thì nghe chúng ta; còn ai chẳng hề thuộc về Đức Chúa Trời, thì chẳng nghe chúng ta. Ấy bởi đó chúng ta nhìn biết thần chân-thật và thần sai-lầm.
Lòng Đức Chúa Trời yêu chúng ta là nguồn-cội lòng chúng ta yêu Chúa và anh em
7Hỡi kẻ rất yêu-dấu, chúng ta hãy yêu-mến lẫn nhau; vì sự yêu-thương đến từ Đức Chúa Trời, kẻ nào yêu, thì sanh từ Đức Chúa Trời và nhìn biết Đức Chúa Trời. 8Ai chẳng yêu, thì không biết Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là sự yêu-thương. 9Lòng Đức Chúa Trời yêu chúng ta đã bày-tỏ ra trong điều nầy: Đức Chúa Trời đã sai Con một Ngài đến thế-gian, đặng chúng ta nhờ Con được sống. 10Nầy, sự yêu-thương ở tại đây: ấy chẳng phải chúng ta đã yêu Đức Chúa Trời, nhưng Ngài đã yêu chúng ta, và sai Con Ngài làm của-lễ chuộc tội chúng ta.
11Hỡi kẻ rất yêu-dấu, nếu Đức Chúa Trời đã yêu chúng ta dường ấy, thì chúng ta cũng phải yêu nhau. 12Chưa hề có ai thấy Đức Chúa Trời; nếu chúng ta yêu nhau, thì Đức Chúa Trời ở trong chúng ta, và sự yêu-mến Ngài được trọn-vẹn trong chúng ta. 13Bởi điều nầy chúng ta biết mình ở trong Ngài và Ngài ở trong chúng ta, là Ngài đã ban Thánh-Linh Ngài cho chúng ta. 14Chúng ta lại đã thấy và làm chứng rằng Đức Chúa Cha đã sai Đức Chúa Con đặng làm Cứu-Chúa thế-gian. 15Ví bằng có ai xưng Đức Chúa Jêsus là Con Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời ở trong người, và người ở trong Đức Chúa Trời. 16Chúng ta đã biết và tin sự yêu-thương của Đức Chúa Trời đối với chúng ta. Đức Chúa Trời tức là sự yêu-thương, ai ở trong sự yêu-thương, là ở trong Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời ở trong người ấy.
17Nầy vì sao mà sự yêu-thương được nên trọn-vẹn trong chúng ta, hầu cho chúng ta được lòng mạnh-bạo trong ngày xét-đoán, ấy là Chúa thể nào thì chúng ta cũng thể ấy trong thế-gian nầy. 18Quyết chẳng có điều sợ-hãi trong sự yêu-thương, nhưng sự yêu-thương trọn-vẹn thì cất-bỏ sự sợ-hãi; vì sự sợ-hãi có hình-phạt, và kẻ đã sợ-hãi thì không được trọn-vẹn trong sự yêu-thương. 19Chúng ta yêu, vì Chúa đã yêu chúng ta trước. 20Ví có ai nói rằng: Ta yêu Đức Chúa Trời, mà lại ghét anh em mình, thì là kẻ nói dối; vì kẻ nào chẳng yêu anh em mình thấy, thì không thể yêu Đức Chúa Trời mình chẳng thấy được. 21Chúng ta đã nhận nơi Ngài điều-răn nầy: Ai yêu Đức Chúa Trời, thì cũng phải yêu anh em mình.
Amen.
Cảm ơn Chúa. Chúng ta hôm nay học tới cái bài thứ tư. Giăng này là em của Chúa Giê-xu. Viết cái sách 1 Giăng. Người em ruột của Chúa Giê-xu viết cái sách này. Chúng ta thấy rất là ngắn nhưng mà học rất là nhiều.
Phải thử các thần. Các bạn thấy chưa? Ngày hôm nay bao nhiêu người họ cũng tin Chúa, nhưng mà họ theo thần giả. Họ không có Thánh Linh thì họ không có biết đâu là Chúa thật, đâu là Chúa giả. Ngày xưa thì ai thần nào xưng Đức Chúa Giê-xu Christ lấy xác thịt mà ra đời, thần đó là bởi Đức Chúa Trời. Còn thần nào không xưng Đức Chúa Giê-xu, chẳng phải bởi Đức Chúa Trời, là thần của kẻ địch lại Đấng Christ, mà các con đã nghe rằng hầu đến, và đã hiện ra trong thế gian rồi.
Ngày xưa, ngày xưa thì thần giả nó không dám nói đến tên Chúa Giê-xu. Nhưng ngày hôm nay nó biết, nó cũng xưng Chúa Giê-xu. Cũng lấy danh Chúa Giê-xu nó trừ quỷ, nó cũng làm đủ trò, nó cũng dám xưng Chúa Giê-xu. Nhưng mà nó là thần giả, nó thêm nhiều cái khác vô, các bạn ơi! Rất là nguy hiểm!
Thì chúng ta trong thời kỳ cuối cùng, tại vì bây giờ là có nhiều mục sư mà thuộc về phù thủy. Quỷ nó cho phép họ giảng Chúa Giê-xu, nói Chúa Giê-xu không sao hết trơn. Nó ngộ vậy đó. Nhưng mà họ là thần giả, mình phải biết. Họ giảng cái gì? Phải thử cho biết các thần. Thử mình lại, nhìn kỹ con mắt mình nhìn cho kỹ.
Cái đời sống của người đó trong gia đình của họ như thế nào? Họ sống có tình yêu thương những người nhà của họ hay không? Họ không có tình yêu thương các bạn ơi. Họ ra ngoài họ làm quang quang quang, nhưng mà trong gia đình của họ như là cái địa ngục. Đi ra ngoài giảng đạo hay lắm mà không có vợ. Bao nhiêu vợ đều bỏ hết. Mà họ cũng ở xa thì mình tưởng đâu là họ có vợ, nhưng mà vợ bỏ hết. Vợ thấy cái sự giả dối của họ. Con cái nó cũng thấy cái sự giả dối của họ. Ở xa thì lầm nhưng ở gần không lầm.
Không có tình yêu thương. Moi móc tiền tín đồ. Giảng thì không giảng về sự ăn năn. Đó là tiên tri giả. Nó có rất là nhiều triệu chứng mà các bạn nhìn thấy. Tôi có viết một cái bài hai mươi mấy điểm để mà xem một người tiên tri giả như thế nào. Các bạn chỉ cần lấy một điểm là đúng này. Hai điểm đúng là người đó là tiên tri giả. Ba điểm đúng, bốn điểm đúng là còn giả thứ nặng nữa.
Thành ra, nó là một cái… Các bạn học toán, toán lý hóa các bạn biết. Khi mà hai cái điểm đó, hai cái mà nó đúng rồi, là mình lấy một cái thứ ba mà đúng nữa, là nó nằm trên một cái cây đi thẳng, đó là cái cây tiên tri giả. Vì cớ đó nó có hai mươi ba cái triệu chứng khác nữa cho các bạn nhìn.
Ông này có một cái này ha. Thì một cái nữa là hai ha. Ba là chắc chắn 100% là ông này là tiên tri giả rồi đây.
Họ nói được nhưng mà họ không có làm được. Phần đông là cái đó. Là chắc cũng 99% mấy ông mục sư, các bạn. Họ biểu người khác làm nhưng mà họ không làm. Cái đó là cái mà dễ nhất mà các bạn nhìn thấy.
Hôm nay thấy ông này sao mà ông nói, ông giảng hay lắm trong nhà thờ, mà ông không có áp dụng những cái ông giảng. Cái đó là một tiên tri giả rồi, một cái chấm rồi đó.
Các bạn nhìn cái nữa là tham tiền. Tối ngày cứ mở miệng là cứ nói “tiền, tiền, tiền là phước”. Dâng tiền nhiều đi thì được phước. Các bạn dâng tiền nhiều cho nhà thờ, cho Chúa thì các bạn được phước. Là hai. Số hai.
Số ba là họ nói không mất sự cứu rỗi đâu. Hôm qua tôi cũng cãi với một người. Tôi nói: “Tội đó, theo Chúa mà làm tội là đi địa ngục.” Còn lâu à, đâu mất sự cứu rỗi đâu! Mình có tội là mình mất phước thôi, chứ không phải là mình có tội mà mình mất sự cứu rỗi. Chúa nói: “Mình tin Chúa Giê-xu là được cứu mà, đâu có mất sự cứu rỗi đâu?”
Ừ, không mất, nhưng mà không có đi thiên đàng được. Đi vào hồ lửa đời đời, đi vào bóng tối bên ngoài. Thì hắn không nói nữa, bỏ đi. Các bạn thấy chưa? Thần học của những cái trường thần học bây giờ là nó dạy như vậy đó các bạn: “Không bao giờ mất sự cứu rỗi.” Bởi vì mấy ông mục sư không có sợ tội.
Bây giờ tôi mới hiểu tại sao mấy ông mục sư không sợ tội. Họ nói: “Không bao giờ mất sự cứu rỗi.” Họ học một cái thần học như vậy, thành ra họ không có sợ tội các bạn.
Tôi nói: “Đúng rồi, không mất sự cứu rỗi. Nhưng mà tin Chúa Giê-xu được cứu, mà được cứu đi đâu? Đi vào bóng tối bên ngoài, ở ngoài thiên đàng, không có vào được nước thiên đàng.”
Tôi nói: “Chúa Giê-su nói: Các ngươi hâm hẩm, Ta sẽ nhả ngươi ra nơi có khóc lóc và nghiến răng.” Họ không có dạy cái thần học đó, các bạn ơi. Rất là nguy hiểm. Là cái này mình tìm. Chúa chỉ cho mình. Chứ trong cái thần học của tất cả những cái nhà thờ mà huấn luyện ra những người mục sư không dạy cái chuyện đó.
Họ nói: “Tin Chúa Giê-xu là được cứu, không bao giờ mất sự cứu rỗi.” Mà nếu mà mình không vâng lời Chúa, mình làm những cái chuyện sai là mình mất phần thưởng trên nước thiên đàng. Dám chắc chắn mà nói như vậy, các bạn. Xin Chúa thương xót!
Bởi vì những người nào ở ngoài, họ không học thần học, họ thấy mục sư làm sai. Nhưng mà người mục sư thì cứng lòng, cho mình làm đúng. Đúng không? Tín đồ thì đọc Kinh Thánh, không học thần học thì biết mục sư đi sai đường. Họ nói: “Ông mục sư này mà không ăn năn là ông đi sai đường.” Nhưng mà chính người mục sư lại cố chấp, không bao giờ biết rằng mình đi sai đường.
Rất là nguy hiểm! Vì cái sự kiến thức sai, cái sự thần học sai, nó dẫn đến một con người đi sai mà không biết mình đi sai. Cái đó là rất là nguy hiểm. Ai mà cho mình… nếu mà mình biết mình đi sai thì mình phải sửa đổi. Ai cũng sợ. Nhưng mà họ không sợ. Tại vì họ bị con quỷ nó đâm cho đui mù tâm linh. Họ tưởng như vậy là đúng rồi. Họ cứ thấy người này làm vậy, ông kia làm vậy giống họ, rồi họ hội họp với nhau. Họ đi hội họp những cái hội đồng của mục sư, khác hơn hội đồng của tín đồ.
Hội đồng mục sư là họ nói cho nhau: “Mình làm vậy đúng, mình làm vậy đúng, đúng, đúng.” Là ông nào cũng bắt chước nhau hết.
Nguyên một cái giáo hội, mỗi cái giáo hội huấn luyện ra một số mục sư. Mỗi cái giáo hội huấn luyện ra một số mục sư, một số người truyền đạo, đi giảng đạo mà theo cái thần học của loài người của giáo hội của họ. Nguy hiểm cho những chúng ta là những người bình thường mà chúng ta vào học những cái thần học của thế gian.
Bây giờ, chúng ta cứ ngồi đọc Kinh Thánh đi, là chúng ta sẽ thấy rõ và biết rõ. Chúng ta không cần học thần học nhưng chúng ta biết lời Chúa một cách rõ ràng, đi trong ánh sáng. Còn đi vào cái trường thần học, nó dạy thần học thế gian, làm cho con mắt chúng ta đui mù, mà lại chúng ta bị kiêu ngạo. Chúng ta tưởng có cái cấp bằng thần học, chúng ta làm thạc sĩ thần học, chúng ta ra những cái bằng cao, cao học thần học… mà lại tệ hơn những người, những đứa trẻ đọc quyển Kinh Thánh.
Lời của Đức Chúa Trời lạ lùng như vậy đó, các bạn.
Ngày xưa tôi cũng muốn đi vào trường thần học, rồi tôi ra tôi làm đi truyền giảng. Tôi cũng nghĩ là nếu mà mình không có học trường thần học, mình đâu có giảng được, đâu có nói cho ai nghe đâu. Nhưng mà lạ lùng thay, Chúa nói:
“Con chỉ cần đọc Kinh Thánh thôi. Con không có học trường thần học nào hết. Ta sẽ mở miệng con để mà đi rao truyền lời lẽ thật và lời hàng sống 100% không thêm không bớt.”
Lời của Chúa là cái lời hằng sống, không phải là cái lời chết mà người ta học ở trong sách vở. Nó lạ lùng lắm. Một cái thế giới thần linh của Chúa, nó lạ lùng các bạn. Chỉ cần mình dâng cả cuộc đời của mình cho Chúa là Thánh Linh sẽ mở miệng mình ra để mà đi truyền giáo.
Các bạn thấy thời kỳ cuối cùng này, các bạn sẽ mở mắt và các bạn sẽ từ từ thấy hai người Do Thái sẽ được Đức Chúa Trời trọng dụng. Hai người Do Thái sẽ được Đức Chúa Trời chọn và dấy họ lên để làm tiên tri trong thời kỳ cuối cùng. Họ sẽ nói tiên tri và họ tin Chúa Giê-xu. Hai người đó… nhưng mà chắc là dân Do Thái bắt bớ hai người đó dữ lắm.
Ai mà đụng tới họ là cái miệng của họ khè ra lửa, là người đó chết. Mà ai phá tới họ, là họ nói cái gì ra cái đó. Họ nói trời không mưa là trời không mưa. Họ nói trời có mưa là trời có mưa. Miệng của họ là họ nói cái gì là có cái đó. Nói gì là có cái đó. Nói là lửa, nhưng mà có thể là họ nói một tiếng là người đó chết. Họ cho người đó sống dậy. Họ làm đủ thứ chuyện.
Đó là Thánh Linh thật của Chúa sẽ cho mọi người trên thế gian nhìn thấy Thánh Linh của Đức Chúa Trời sống động như vậy. Họ không có học trường thần học nào hết. Hai người tiên tri của Đức Chúa Trời có Thánh Linh của Đức Chúa Trời là đủ.
Chúng ta chỉ cần Thánh Linh của Chúa thôi. Chúng ta không cần học trường thần học, các bạn. Các bạn chỉ hạ mình xuống, dâng cả cuộc đời: “Chúa ơi, con muốn Chúa sử dụng con. Sử dụng môi miệng của con để con đi giúp cứu linh hồn trở lại với Chúa. Xin Chúa dùng con, sai con đi.” Chúa sai con đi, thì con sẽ làm những công việc Chúa. Bảo con làm gì, con làm đó. Con dâng cuộc đời của con cho Chúa, thì Chúa sẽ hành động và Chúa sẽ làm việc lạ lùng, các bạn.
Thần của Đức Chúa Trời ngự trong chúng ta là chúng ta có thể làm đủ mọi cách. Chúng ta phán một tiếng là quỷ nó phải bỏ chạy đó. Thì chúng ta ngày nay, chúng ta cũng như là tiên tri của Chúa. Chúa sẽ dấy lên rất là nhiều tiên tri. Không phải là làm chuyện thế giới. Hai tiên tri đó sẽ đi cùng thế gian để làm công việc của Chúa. Chúng ta là tiên tri nhỏ của Chúa, làm trong địa phương của chúng ta. Chúng ta nói một lời là quỷ nó cũng phải sợ.
Ngày xưa tôi đâu biết rằng khi tôi mở miệng rủa người nào là người đó chết. Rủa người nào là người đó chết. Chúc phước người nào là người đó được phước. Tôi nói một lời tôi nói con của tôi đó: “Con mà chạy bỏ Chúa đó, con ăn cám heo. Con không có một đồng xu để mà con sống.” Đúng y, các bạn. Cái business của nó nó đương làm 200 ngàn một năm, một tháng nó có 20 ngàn, khơi khơi vậy đó. Mà tháng này là có 20 ngàn, tháng sau là zero, không có bán được một đô la nữa các bạn. Bạn gái của nó nói với tôi đó là: “Con của cô đó là bán không có một đô luôn, không có tiền để mà sống luôn.” Tôi nói: “Con mà không trở về với Chúa là con ăn cám heo, con không có một đồng.” Tôi nói như vậy mà đúng y vậy. Cái đó nó nói: “Mẹ ơi, tại sao mẹ rủa con vậy?” Mẹ không có rủa. Chúa mở miệng mẹ nói chứ mẹ không có rủa. Chúa mở miệng mẹ, là tiên tri, nói như vậy để cho con trở về với Chúa. Linh hồn của con sẽ đi địa ngục đời đời nếu mà con không quay đầu trở lại. Con đi theo quỷ Sa-tan, con sẽ đi địa ngục đời đời.
Cảm ơn Chúa, nhờ như vậy là tôi cũng cầu nguyện Chúa cho nó ăn năn, nó trở về. Nó ăn năn, nó trở về rồi. Thì bây giờ Chúa ban phước cho nó quá nhiều. Bây giờ tôi là chúc phước cho nó, là nó được phước quá nhiều các bạn.
Thành ra tôi nhìn lại, tôi thấy: Ủa, Chúa cũng cho tôi là tiên tri. Rồi Chúa nói là cái miệng của mình nói cái gì ra như là lửa. Có nghĩa là mình nói cái gì đúng cái đó, mình nói cái gì ra cái đó, vì mình có Thánh Linh của Đức Chúa Trời làm việc. Các bạn chỉ cần Thánh Linh thôi, các bạn không cần cái thần học gì hết. Thần của Đức Chúa Trời sẽ ở trên các bạn. Đấng ở trong các con lớn hơn đấng ở trong thế gian. Các bạn nhìn kỹ thử coi, các bạn dọn sạch lòng thôi là các bạn khác hẳn như ngày xưa. Con người của bạn không còn như là con người ngày trước nữa. Thần của Đức Chúa Trời ngự vào các bạn, thì các bạn ngày xưa thích cái gì, ngày nay các bạn ghét cái đó. Lạ lùng lắm, không phải là bắt chước.
Có người nói: “Tôi bắt chước những người theo Chúa, tôi làm.” Không bắt chước được các bạn ơi! Một sự biến đổi từ con sâu nó thành con bướm. Con sâu làm sao bắt chước con bướm được? Con bướm nó bay lượn, mà làm sao con sâu mà bắt chước được con bướm? Một tâm linh biến đổi nó thành ra một con người—con người khác hẳn như con người ngày xưa. Con người tâm linh là có Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Thần của Đức Chúa Trời ngự vào chúng ta.
Các bạn nhìn thấy ông Samson, ông phạm tội là mất Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Ngày xưa cũng có Thánh Linh. Khi mà ông ăn năn thì Thánh Linh của Chúa trở về với ông, ông mạnh kinh khủng. Cái sức mạnh đến từ Thần của Đức Chúa Trời. Một cái cột mà ông đẩy một cái là chết mấy ngàn người.
Một con người của chúng ta có cái uy quyền nhận lãnh một Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Thần của Đức Chúa Trời rất là mạnh, các bạn ơi. Mình đừng có nghi ngờ sự đó. Một số người họ theo Chúa mà họ chưa biết Thánh Linh là gì. Thần của Đức Chúa Trời mà ngự trong lòng chúng ta, biến đổi cuộc đời chúng ta. Mà cái Thần đó, nắm giữ cái miệng của chúng ta lại. Nếu mà không nắm cái miệng chúng ta, mà chúng ta rủa sả, thì tất cả những người phá chúng ta là những người đó chết hết trơn.
Thành ra chúng ta phải dâng cái môi miệng của chúng ta cho Chúa. Chúng ta phải có cái lòng lương thiện, không có lòng gian ác. Nếu chúng ta còn giữ cái lòng gian ác thì chúng ta không có Thần của Đức Chúa Trời ở trong chúng ta được, vì Thần của Đức Chúa Trời là tình yêu thương.
Chúng ta nói chúng ta yêu Chúa mà chúng ta không có tình yêu thương là chúng ta nói dối. Chúa nói Ngài không muốn cho một người nào đi xuống địa ngục, Chúa muốn cứu tất cả mọi người. Nhưng mà con người xác thịt của chúng ta thì muốn cho mọi người đều đi xuống địa ngục. Cái thằng này cho nó chết đi địa ngục cho rồi, sống chi cho chật đất. Ngày xưa tôi cũng vậy, chưa nhận biết Thần lẽ thật ở trong mình. Tối ngày cứ đi, cứ muốn cho những người phá mình chết hết cho rồi. Mở miệng ra là nói như vậy, mà xung quanh mình họ chết thật. Những người phá mình trong vòng vài năm là họ chết thật.
Nhưng mà cảm ơn Chúa, ngày hôm nay mình nhận thật sự mình có tình yêu thương—thương cả kẻ thù của mình. Họ đang đi địa ngục, thương cho họ. Họ cũng là con người như chúng ta. Nếu họ ăn năn thì họ sẽ được vào nước Thiên Đàng như chúng ta.
Cái tên trộm cướp nó bị đóng đinh trên cái thập tự giá kế bên Chúa Giê-xu. Hai tên trộm cướp, một tên thì kích bác Chúa, một tên thì nói: “Xin Ngài về nước trời thì nhớ đến tôi.” Mà cái tên trộm cướp đó là người vào nước Thiên Đàng trước tiên sau khi Chúa Giê-xu chết và sống lại. Là một cái tên trộm cướp đó được vào nước Thiên Đàng nhờ huyết của Chúa Giê-xu.
Mà bao nhiêu người chúng ta là những người xưng công bình mà chúng ta ghét anh em mình, thì chúng ta bị vào hỏa ngục sau đó các bạn. Ai ghét người thì bị vào địa ngục. Ghét người nào cũng như là phạm tội giết người.
Vì Đức Chúa Trời là tình yêu thương, ai ở trong Ngài thì có tình yêu thương. Đó là sự bộc lộ của Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Hàu cho mọi người nhìn thấy là chúng ta có Chúa hay không có Chúa là cái tình yêu thương nó bộc lộ ra từ người đó.
Người ta không thấy cái tâm linh của người đó như thế nào, nhưng người ta nhìn thấu được, người ta thấy người đó có tình yêu thương. Còn mà đâm chém với nhau, mà cái miệng mà nói “Chúa, Chúa,” nó không có hợp. Họ hiệp lợi là đâm chém nhau, mà rồi đó mà giảng đạo, giảng đạo Chúa—đạo của quỷ Sa-tan đó các bạn, đạo giả đó các bạn.
Thời kỳ cuối cùng, chúng ta phải biết phân biệt các thần và phải thử biết các thần như thế nào. Họ là cái người gì đi chăng nữa, họ xưng họ là mục sư, họ làm đủ thứ trò, nhưng mà mình chỉ cần hỏi: “Có phải là bạn hay không?”—mà họ chạy trốn, mà nói mình là mục sư! Lạ lùng quá! Nhưng mà cái linh ở trong người đó là khác linh với mình, các bạn ơi, rất là nguy hiểm. Chúng ta thử các thần là như vậy đó.
Các bạn thấy không, mình biết Thần của mình là ai. Mình đi lại gần mấy người kia, họ chạy trốn mình cách chân thật. Ai sợ tôi nhiều nhất là mấy ông mục sư sợ tôi nhiều nhất. Tôi rất lấy làm lạ. Ngày xưa tôi mới bắt đầu làm công việc, những người mục sư là những người nói tôi là tà giáo. Họ tung ra, họ làm tất cả. Họ nói: “Bà này không thể nào làm được hai năm.” Họ còn tung cả trên cái Facebook người nào người nấy ra để chống tôi kịch liệt.
Hồi tôi mới ra năm 2011, là tôi lên Face Book rồi tôi bắt đầu giảng đạo. Rồi họ phá kịch liệt. Họ nói: “Không quá hai năm.” Nhưng mà ngày hôm nay Chúa cho tôi mười hai năm. Năm nay là năm thứ mười hai, các bạn. Tuyệt vời!
Khi chúng ta biết rằng chúng ta thờ Đấng nào, chúng ta phải chắc chắn là chúng ta đi đúng đường. Nếu không là bị người ta đánh ngã ngay các bạn ơi. Ngày nay nó có nhiều tà giáo lắm. Chúng ta không theo một cái tôn giáo nào. Họ nói tôi là đi theo tà giáo. Tôi nói: “Tà giáo đâu? Tôi ở nhà có một mình, không bước chân vô một cái nhà thờ nào.” Cả gia đình tôi nói tôi là theo tà giáo. Tôi nói: “Tôi không đi ra ngoài, tôi chỉ ở nhà đọc Kinh Thánh, kiêng ăn cầu nguyện tìm kiếm Chúa. Nhưng mà họ nói tôi ngồi ở nhà, lên phòng Zoom nghe mấy cái tà giáo đó.” Họ nghĩ như vậy đó các bạn.
Tôi nói: “Tôi không có vào cái phòng Zoom nào hết. Tôi chỉ ngồi nhà, tôi kiêng ăn, tôi cầu nguyện, tôi đọc Kinh Thánh. Tôi không có vào một cái phòng Zoom nào. Ai mời tôi vào phòng Zoom nào tôi không có vào. Tôi chỉ có vào phòng riêng đọc Kinh Thánh và kiêng ăn cầu nguyện tìm kiếm mặt Chúa.”
Những người gia đình tôi nói họ không tin. Nhưng mà mình biết mình là ai. Mình biết mình làm cái gì và mình biết con đường mình đi đâu. Mình phải kêu gào với Thánh Linh của Đức Chúa Trời để Thánh Linh bày tỏ cho mình. Thánh Linh là một người thầy, một người bạn và cũng là Chúa của mình. Ngài lập cái đền thờ trong thân thể của chúng ta. Chúng ta phải biệt riêng ra thánh thì chúng ta mới được nên thánh.
Còn chúng ta cứ đi vào trong nhà thờ mà nghe những lời của loài người. Họ gieo vào đầu chúng ta những lời sai, các bạn ơi. Các bạn không thể nào mà đi hàng hai được. Phải biệt riêng ra thánh và ở một mình với Chúa, kiêng ăn, cầu nguyện, dọn sạch lòng và khi dọn xong thì mời Thánh Linh ngự vào lòng mình thì các bạn mới gặp được Chúa.
Một số người không dám bước ra một mình, sợ người ta nói: “Tại sao mình bỏ sự nhóm lại như lúc ban đầu?” Tôi nói: “Tôi không có bỏ sự nhóm lại. Tôi nhóm với Chúa bảy ngày trên bảy ngày.” Các bạn có nhóm bảy ngày trên bảy ngày với Chúa hay không? Các bạn làm được một tuần lễ có một ngày, đi lại một tiếng đồng hồ mà các bạn hãnh diện dữ à!
Tôi ở với Chúa tôi bảy ngày trên bảy ngày. Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây là mình nói chuyện với Chúa các bạn. Đi đâu làm gì cũng nói chuyện với Chúa. Mình không nói chuyện thì mình ca hát, ngợi khen Chúa. Cái đầu của mình luôn luôn mở cái đường dây liên lạc với Chúa, và Chúa nói chuyện với mình ngày và đêm.
Nhiều khi mình ngủ Chúa cũng nói chuyện với mình. Mình đi ngoài đường, mình nhìn cái gì cũng nghe tiếng Chúa cắt nghĩa cho mình. Mình đi ra ngoài sân, mình nhìn một cái hoa, mình nhìn con bướm, Chúa cũng nói cho mình biết. “Ta là Đấng Tạo Hóa, tạo dựng ra những con chim nó rất là đẹp đẽ.” Tất cả những sự đẹp đẽ trên thế gian, Chúa tạo ra cho con người. Nhìn vạn vật là thấy được Chúa Trời, các bạn.
Chúa yêu loài người đến nỗi mà Ngài làm tất cả vì chúng ta. Các bạn ăn một trái cây ngon, các bạn cũng thấy được Đức Chúa Trời yêu các bạn, cho các bạn ăn được những trái cây ngon ngọt. Các bạn có nuôi một con chó, các bạn thấy được Đức Chúa Trời muốn cho con chó đó cho loài người để nó giữ nhà cho các bạn. Tối ngày nó biết giữ nhà thôi.
Chúa tạo ra con mèo để nó bắt chuột cho các bạn, nó bắt những thứ gì dơ bẩn ở ngoài sân các bạn. Nó chỉ biết bắt chuột thôi, mà ai dạy nó? Đức Chúa Trời tạo nó ra vì thương chúng ta, cho loài người có tất cả. Mà Chúa còn sắm sẵn tất cả cho chúng ta.
Ngày kia, khi chúng ta ở trên Thiên Đàng, sẽ có gấp một ngàn lần tốt hơn ở dưới thế gian này nữa, các bạn. Chúng ta không cần đi làm mà vẫn có ăn. Ở trên Thiên Đàng không cần nấu ăn. Muốn ăn cái gì là có cái đó. Thiên sứ của Chúa sẽ làm, sẽ nấu cho chúng ta những món mà chúng ta thích.
Có nhiều người nói là: “Vào Thiên Đàng không cần nấu mà có ăn.” Mà có những món ăn mà chúng ta là những người Á Đông thì có món ăn khác. Những người Mỹ có món ăn khác. Những người Trung Đông có món ăn họ thích, mà thiên sứ nấu sẵn cho chúng ta ăn. Chứ không phải là chúng ta nhịn đói. Lạ lùng lắm các bạn ơi.
Nhà thì Chúa cho sẵn, mà còn có người phục vụ chúng ta. Thiên sứ của Đức Chúa Trời phục vụ chúng ta. Nếu Chúa cần, Chúa chỉ cần nói một tiếng là thiên sứ nảy nở ra. Không phải như loài người phải sinh từ cha mẹ mới ra loài người. Thiên sứ, Chúa chỉ cần phán một tiếng là có thiên sứ. Nếu cần, chỉ cần Chúa phán một triệu thiên sứ thì một triệu thiên sứ đi ra để phục vụ loài người chúng ta.
Chúa yêu loài người chúng ta vì chúng ta mang hình ảnh của Đức Chúa Trời. Ma quỷ nó ghét chúng ta là vì chúng ta có hình ảnh của Đức Chúa Trời. Nhưng thiên sứ không có hình ảnh của Đức Chúa Trời. Thiên sứ là những người phục vụ.
Có một số người nói: “Tôi là thiên sứ. Tôi ước gì tôi được làm thiên sứ.” Tôi nói: “ Bạn là loài người—là lớn hơn, cao trọng hơn thiên sứ, mà tại sao bạn muốn hạ thấp con người của bạn như vậy?” Họ nói thiên sứ có quyền, loài người không có quyền gì hết. Họ không hiểu được.
Thiên sứ không đi giảng đạo được. Thiên sứ phải phục vụ loài người chúng ta. Chúng ta là có hình ảnh của Đức Chúa Trời. Chúng ta cao trọng hơn thiên sứ. Nhưng họ không biết họ là gì. Chúng ta phải khám phá ra mình là ai, thì chúng ta mới được trở về. Dọn sạch lòng đi, không còn tội nữa, chúng ta mới khám phá ra được con người của chúng ta rất là cao trọng.
Chúng ta là anh em của Chúa Giê-xu. Chúa Giê-xu làm được gì thì chúng ta cũng làm được điều đó. Con cùng một Cha. Đức Chúa Trời là Cha chúng ta. Thấy tuyệt vời không các bạn? Chúng ta thuộc về Đức Chúa Trời. Ai nhìn biết Đức Chúa Trời thì nghe chúng ta. Còn ai chẳng thuộc về Đức Chúa Trời thì chẳng nghe chúng ta. Bởi đó chúng ta nhận biết thần lẽ thật và thần sai lầm.
Chúng ta biết chắc là chúng ta là con của Đức Chúa Trời. Tại vì chúng ta là những người dọn sạch lòng, và chúng ta có sự đổi mới. Chúng ta là con bướm. Chúng ta đang biết chúng ta là con bướm. Chúng ta không còn muốn sống trong tội lỗi như ngày xưa nữa.
Ngày xưa chúng ta ra từ đó, chúng ta mới thông cảm được những người như chúng ta—họ còn sống trong xác thịt. Chúng ta đã loại bỏ xác thịt rồi, cũng như con sâu nó biến thành con bướm. Nó không còn ăn những đồ dơ bẩn giống ngày xưa. Nó không còn muốn phạm tội giống như ngày xưa nữa, thì nó là thuộc về Đức Chúa Trời.
Mà những người nào không thuộc về Đức Chúa Trời thì không nghe chúng ta. Mình nói gì, họ phun nước miếng vào mặt mình. Lạ lùng lắm! Ngày xưa họ thương mình lắm, tại vì mình cùng giống như họ. Ngày xưa mình chưa thuộc về Đức Chúa Trời, họ thương mình. Ngày nay mình thuộc về Đức Chúa Trời, họ ghét mình. Các bạn thấy lạ lùng chưa? Tại vì chúng ta không thuộc về thế gian. Chúng ta thuộc về con của Đức Chúa Trời, thành ra thế giới họ ghét chúng ta. Thế gian nó ghét chúng ta. Khác linh, các bạn ơi.
Khi mà các bạn nhìn thấy những người nào ghét chúng ta—là họ cùng một Chúa nhưng ghét chúng ta. Chúng ta không ghét họ, nhưng họ ghét chúng ta. Họ không dám nhìn thẳng vào mặt chúng ta, tại vì cái linh ở trong họ. Mình phải thương họ vì họ còn là con sâu. Nhưng mình phải giúp cho họ thấy được con người của mình đã khác hơn ngày xưa. Mình phải đi làm chứng cho họ thấy, mình nói cho họ biết: “Ngày xưa tôi cũng giống bạn vậy đó, nhưng mà Đức Chúa Trời thay đổi tôi trở nên một người khác hẳn—một người thuộc về Đức Chúa Trời.”
Bởi vậy Chúa mới dạy chúng ta phải yêu mến lẫn nhau, vì sự yêu thương đến từ Đức Chúa Trời. Nhưng mà mình không thể hiệp một với người thế gian được. Các bạn phải tách rời ra. Không phải mình biết mấy người đó ghét mình, rồi mình lại yêu họ, cứ để họ bám sát bên mình hoài. Trước sau thì mình cũng bị hư mất và trở nên giống như họ, tại vì người của họ dơ bẩn lắm, các bạn. Sống gần họ là chúng ta phải giống họ.
Chúa mới nói, người đời còn có câu: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.” Tại sao mình ngu dại, mình đến gần cái bình mực chi? Mình biết người đó sống đời sống dơ bẩn, mà họ lại muốn mình dơ bẩn giống họ. Mình đến gần họ hoài, thì trước sau gì mình cũng dơ bẩn giống họ.
Chúa mới nói là mình chớ đứng, chớ ngồi gần kẻ nhạo báng. Nó cứ nhạo báng mình hoài thì mình phải tránh nó thôi. Chúa dạy yêu, yêu, yêu, nhưng mình yêu kẻ thù, mình cầu thay cho họ—nhưng mình không có chơi với họ, la lết gần họ mỗi ngày.
Nhìn bạn là biết người, các bạn ơi. Thí dụ như, mình là người bình thường, mà có một cô bạn làm gái điếm. Mỗi ngày các bạn đi chơi với người đó, đi ăn uống chung với người đó, rồi mời cô ấy tới nhà hoài. Một người con gái trong sạch mà đi chơi với một cô gái điếm—người ta sẽ nhìn cô gái trong sạch đó là gái điếm, các bạn. Cái sự trong sạch của các bạn không còn nữa dưới mắt loài người.
Họ còn nói là: “Trước sau gì người đó cũng trở thành gái điếm.” Khi một cô gái còn trinh tiết, trong sạch mà kết bạn với một cô gái điếm, không sớm thì muộn, cô gái trong sạch đó sẽ trở thành cô gái điếm. Các bạn thấy chưa?
Chúng ta phải tránh. Tránh họ ra. Người ta nhìn là biết bạn là ai. Người ta nhìn bạn là người ta biết người. Thà chúng ta ở một mình để cho mọi người nhìn thấy chúng ta khác hơn những người thế gian.
Còn chúng ta đi chơi với những người thế gian, chúng ta ăn uống chung, chúng ta kết bạn mỗi ngày, chúng ta nói chuyện với người đó — thì cái linh của người đó nó vào lỗ tai của chúng ta. Chúng ta bị ảnh hưởng bởi nó, và sớm muộn thì chúng ta cũng bị dơ bẩn.
Nó rất là ảnh hưởng. Những cái linh xấu xa nó muốn kéo chúng ta đi theo nó. Bởi vì Chúa mới nói là: “Chớ nếm, chớ rờ, chớ thử.” Các bạn nếm, các bạn rờ, các bạn thử — là các bạn tiêu luôn. Phải gạch một cái ranh giới, các bạn.
Nguy hiểm cho chúng ta là những người mặc chiếc áo trắng đi ra, dễ dính bùn nhơ. Mà tại vì chúng ta đi trong ánh sáng, người ta mới thấy chúng ta bị dính bùn nhơ.
Yêu có nghĩa là không ghét. Khi chúng ta thấy những kẻ thù của chúng ta chửi rủa chúng ta, nhạo báng chúng ta — chúng ta yêu họ có nghĩa là chúng ta không ghét họ. Chứ không phải là chúng ta kết bạn và ăn ngồi chung với họ, các bạn.
Cái chữ yêu cái kẻ nhạo báng chúng ta khác hơn là yêu cái người thương của chúng ta. Một cái tình yêu, cái chữ “yêu” đó có nghĩa là chúng ta không ghét họ. Không ghét có nghĩa là yêu, chứ không phải là như cái tình yêu trong gia đình.
Đức Chúa Trời là tình yêu thương, nhưng mà Đức Chúa Trời ghét tội lỗi. Chúa nói: “Ta ghét tội lỗi.” Khi ai phạm tội, thì Chúa đuổi — cũng như A-đam và Ca-in, Chúa đuổi ra khỏi vườn Ê-đen. Chúa vẫn yêu họ, nhưng mà Chúa ghét tội lỗi, nên Chúa phải đuổi họ đi ra. Chứ không phải là Đức Chúa Trời không yêu họ. Chúa yêu con người, nhưng Chúa ghét tội lỗi.
Chỉ cần ăn năn thì Chúa sẽ ôm vào lòng. Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Khi chúng ta có tội thì Đức Chúa Trời lánh mặt chúng ta. Chúng ta ăn năn tội lỗi thì Đức Chúa Trời ôm chúng ta vào lòng như đứa con hoang đàng. Ngài rất là vui lòng khi chúng ta trở về với Ngài, ăn năn tội lỗi của mình và chừa bỏ nó — chứ không phải ăn năn bằng cái miệng mình nói cho qua loa, nói hoài, nói hoài, nói… Ăn năn cả trăm lần mà vẫn còn làm hoài — cái đó là người Pha-ri-si.
Ăn năn có nghĩa là chừa bỏ, không làm nữa — thì Đức Chúa Trời mới ôm chúng ta vào lòng. “Đứa con của Ta đã chết mà nay sống, đã mất mà nay Ta tìm lại được.” Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Ngài quên hết tất cả những sự dơ bẩn, những sự xấu xa của chúng ta khi chúng ta ăn năn, chừa bỏ tội lỗi và trở về. Ngài vẫn tha thứ chúng ta, và Ngài quên hết những tội lỗi xấu xa của chúng ta.
Thì chúng ta cũng phải như Chúa vậy. Bạn bè của chúng ta có thể đã từng dơ bẩn, có thể nó là gái điếm. Nhưng ngày hôm nay nó ăn năn, nó trở về, sống một cuộc đời thánh sạch — thì chúng ta đừng nhìn họ như là ngày xưa nữa. Vì họ đã là một con người mới.
Còn có một số người thì cứ moi móc chuyện cũ của người ta ra hoài. Nhất là vợ chồng. Cứ nghĩ là vợ mình còn chuyện cũ hoài, nhưng ngày hôm nay họ đã thay đổi, đã là một con người mới thì mình phải bỏ hết chuyện cũ của họ đi. Những người thân trong gia đình không thể tha thứ được là tại vì họ cứ nhớ lại chuyện cũ hồi xưa — làm những chuyện đó làm đau lòng cho nhau. Ngày hôm nay họ ăn năn rồi, thì phải dẹp bỏ hết chuyện cũ đi, các bạn. Đừng có moi móc chuyện cũ của họ ra nữa. Họ đã đi và không phạm tội nữa, thì phải tha thứ cho họ và quên hết những chuyện cũ của họ. Để cho hai vợ chồng trở nên một con người mới, mở một trang sách mới. Đóng cái trang sách cũ dơ bẩn lại đi.
Lúc trước hai người đâm chém với nhau, nói sao cho động lòng, cho giận hờn, bực tức. Tìm đủ mọi cách để mà moi móc chuyện xấu cho nhau, đâm chém nhau. Suýt chút nữa là đi đến ly dị — nhiều lần. Nhưng ngày hôm nay Chúa đã đổi mới chúng ta, và đổi mới cả người bạn đời của chúng ta. Hai vợ chồng phải bỏ hết chuyện cũ, đừng nhắc đến nữa.
Khi mình nhắc đến chuyện cũ là mình moi ra đống rác thúi. Mình nhắc đến chuyện cũ với Chúa là để ăn năn. Ăn năn xong thì phải tha thứ cho nhau, đừng có moi móc chuyện cũ của hai vợ chồng với nhau. Con người nào còn xác thịt thì cứ đi moi móc chuyện dơ bẩn ngày xưa của vợ mình, của chồng mình — đó là điều không có tình yêu thương.
Tình yêu thương che lấp tội lỗi là như vậy, chứ không phải thấy người ta tội lỗi mà mình che lấp, không chỉ cho người ta. Tình yêu thương che đậy vô số tội lỗi có nghĩa là ngày hôm nay họ đã khác hẳn rồi, mình không moi chuyện xưa của họ nữa.
Đừng áp dụng sai câu “Tình yêu thương che đậy vô số tội lỗi” mà nghĩ rằng: thấy bạn mình phạm tội tà dâm, có chồng rồi mà đi ngoại tình, mình bắt gặp mà không dám nói, lại che đậy cho họ — không được, các bạn ơi!
Phải kêu họ ra và nói cho họ biết: “Bạn đang đi trên con đường xuống địa ngục.” Không được che đậy tội lỗi cho họ. Họ đang đi con đường sai lạc, mình phải nói. Mà nếu họ không chịu nghe lời mình, thì mình kể như họ là người dưng, không kể là anh em nữa — phải tránh họ ra, tại vì trước sau gì họ cũng kéo mình đi làm chuyện tội lỗi giống họ.
Thà mình ở một mình với Chúa, tốt hơn là mình đi theo những người cố tình phạm tội tà dâm, cố tình phạm tội. Tội nhỏ, tội lớn, tội gì cũng là tội, các bạn.
Một số người thì gọi là ngồi lê đôi mách. Ngồi chỗ đâu là nói xấu người này, nói xấu người kia, nói xấu người nọ. Mình ngồi đó, mình nghe mà không dám nói, không bịt miệng họ lại — là mình đồng lõa.
Mình phải nói: “Ngừng! Không nên nói xấu người khác. Bạn làm chuyện đó là không tốt.” Chúa biểu đừng đoán xét ai. Bạn phải tự nhìn lại bạn, tự đoán xét mình đi — đừng có đoán xét người ta. Mà còn ngồi đó nghe nữa thì cũng là đồng lõa.
Nghe có nghĩa là đồng lõa. Nếu mỗi người trong chúng ta đều biết bịt miệng những người nói hành, nói tõi, đoán xét người khác thì sẽ không còn ai nói xấu ai nữa, các bạn.
Tình yêu thương là không có ngồi để đoán xét người khác. Người nào có tội thì mình đến, đến riêng với người đó, mình nói với người đó — không nói cho người khác nghe. Khi mình nói mà không có người đó ở đó, thì có nghĩa là mình đang nói hành. Mình phải ăn năn tội với Chúa. Nếu không thì quỷ nó lại, nó đánh mình — nó nói: “Mày nói hành.”
Cái chuyện này là tôi đã vướng vào. Lúc đầu, tôi ra tôi giúp dọn cho người ta ăn năn tội. Nhưng mà người ta nói, ví dụ như người đó nói xấu vợ, hoặc người đó nói xấu chồng — mà không có người chồng ở đó, không có người vợ ở đó — mà tôi nghe. Tôi nghe rồi tôi cũng đồng lõa với người đó.
Chúa cho tôi ngủ, chìm bao, tôi thấy một đám rắn nó đeo tròn trên cái lỗ tai. Hai cái lỗ tai tôi — rắn không hà! Tôi mới hỏi: “Chúa ơi, tại sao cái gì mà hai cái lỗ tai con có một đống rắn?”
Chúa mới nói: “Con nghe những cái lời người khác nói xấu chồng, nói xấu vợ mà con nghe rồi con tin.” Mà mình phạm tội đồng lõa các bạn.
Thí dụ như người đó họ nói chồng tôi như vậy. Tôi nói: “Bây giờ phải có người chồng ở đó, kêu chồng lại đây. Hai vợ chồng, bà này nói ông như vậy có đúng hay không?” Thì họ có mặt tại đó thì mình mới được quyền nghe. Còn nếu mà họ không có mặt ở đó mà họ nói, mình phải biểu: “Ngừng lại, tôi không muốn nghe.” Chúa không cho mình đồng lõa với những người nói xấu người khác mà không có mặt ở đó.
Rất là lạ lùng các bạn. Khi chúng ta đi ra, chúng ta cứ làm. Chúa sẽ dạy chúng ta từng chút, từng chút. Con quỷ nó kiện cáo ngay khi chúng ta làm sai. Nó không để cho chúng ta yên đâu các bạn. Nhưng các bạn đừng sợ.
Các bạn cứ bước chân, và chúng ta cứ bắt đầu làm công việc Chúa. Thì chúng ta sẽ học hỏi rất là tuyệt vời. Chúa dạy chúng ta, hoặc con quỷ nó kiện cáo chúng ta, rồi chúng ta học bài học. Có tội thì chúng ta cứ ăn năn, không sao hết. Chúng ta đừng có sợ là chúng ta mắc tội. Chúng ta có tội thì ăn năn, Chúa tha thứ cho chúng ta.
Có nhiều người không dám làm gì hết vì sợ tội, không dám làm gì hết. Tôi thì tôi cứ làm, tôi nói: “Chúa ơi, con làm, con bước ra, con đi, con làm một mình, không ai dạy con — chỉ có Thánh Linh dạy.” Thì tôi làm bao nhiêu tội lỗi, nhưng mà Chúa vẫn dạy tôi. Rồi tôi ăn năn, rồi tôi không làm như vậy nữa.
Đó là công việc của Đức Chúa Trời. Kêu chúng ta phải bước chân ra khỏi cái nhà thờ của chúng ta, rồi chúng ta đi ra với Chúa, và đi làm công việc Chúa — một mình với Chúa. Và Chúa sẽ dạy dỗ chúng ta.
Cũng như các bạn, những em bé nhiều đứa nó khôn quá, nó sợ đi, nó té, nó không dám đi. Đi đi đi — té — thì nó ngồi hoài, ngồi hoài rồi nó tê liệt luôn. Có nhiều đứa trẻ đầu óc nó quá khôn, nó không chịu đi. Cái chân của nó từ từ tê liệt, nó phải ngồi ghế lăn đó các bạn. Nó sợ đi té, nó không dám đi.
Thì chúng ta, con đường tâm linh cũng vậy. Chúng ta cứ sợ, sợ đủ thứ, chúng ta ngồi một chỗ thì chúng ta trở thành tê liệt tâm linh. Rồi cũng chết, không làm gì cho Chúa được.
Chúng ta dạn dĩ bước đi, mở miệng nói. Người ta không nghe, một người không nghe — không sao. Bao nhiêu người cũng có được một người nghe. Nhưng mà chúng ta cứ dạn dĩ mà làm công việc của Chúa, thì chúng ta sẽ thấy kết quả.
Chúng ta biết rằng chúng ta ở trong Ngài, và Ngài ở trong chúng ta là vì Ngài ban Thánh Linh của Ngài cho chúng ta. Cảm ơn Chúa là Ngài cho chúng ta.
Chúng ta yêu vì Chúa đã yêu chúng ta trước. Chúng ta yêu linh hồn tội nhân, không cho người đó đi địa ngục. Chúng ta thấy người bạn chúng ta, nhìn cái tâm linh của họ, họ không biết Chúa là ai — chúng ta cầu nguyện cho họ và làm chứng cho họ để họ gặp được Chúa, để họ được cứu rỗi linh hồn. Đó là tình yêu thương.
Mình yêu thương. Chẳng có điều sợ hãi trong sự yêu thương. Sự yêu thương trọn vẹn thì cắt bỏ sự sợ hãi, vì sự sợ hãi có hình phạt. Kẻ đã sợ hãi thì không được trọn vẹn trong sự yêu thương.
Chúng ta đi ra, chúng ta sợ — sợ này, sợ kia, sợ nọ — là chúng ta không có tình yêu thương.
Làm gì, chúng ta cứ làm. Té thì đứng dậy đi tiếp. Lỡ tội thì cứ ăn năn, không sao hết. Rồi tâm linh chúng ta càng ngày càng vững mạnh. Rồi chúng ta bắt đầu trở thành một người dũng sĩ.
Nếu chúng ta không có bước đầu tiên thì làm sao chúng ta làm dũng sĩ được, các bạn?
Dũng sĩ là gì? Là cầm gươm mà binh vực những người hèn yếu — mới gọi là dũng sĩ. Chứ dũng sĩ mà ngồi đó, thì người ta đâu có gọi là dũng sĩ được.
Dũng sĩ tâm linh là thấy những người hèn yếu, mình đứng ra binh vực. Mình cầm gươm chiến lại kẻ địch — mới là dũng sĩ. Binh vực những người hèn yếu. Chúa gọi mỗi người chúng ta là những người lãnh đạo và những người dũng sĩ.
Hôm trong phòng này là Chúa muốn tôi huấn luyện những người dũng sĩ, những người lãnh đạo. Chúng ta là những người muốn đánh lại quỷ Sa-tan để cứu vớt nhiều linh hồn.
Chúng ta phải tập tành. Nếu chúng ta không tập tành là chúng ta bị tê liệt, và chúng ta bị tê liệt là chúng ta không có ích lợi gì cho công việc Chúa.
Khi chúng ta đứng lên và chúng ta chống lại quỷ Sa-tan, là chúng ta học được những bài học tuyệt vời lắm. Chúng ta rất là vui khi chúng ta đánh trận và chúng ta thắng. Thắng được một lần rồi thắng nữa, thắng nữa, thắng hoài. Thánh Linh của Chúa giúp chúng ta thắng trận.
Nếu chúng ta sợ hãi là chúng ta sẽ thua. Có sự nghi ngờ là chúng ta sẽ bị thua. Đừng nghi ngờ, đừng sợ hãi các bạn.
Con đường đó tôi đã đi rồi. Tôi là một con người, con của mục sư, mà là người Á Đông, sống tại xứ Mỹ, chưa bao giờ sống ở xứ Việt Nam, mà đàn bà con gái đi đâu bị người ta ăn hiếp tới đó.
Những người Á Đông là những người bị hiếp đáp nhiều nhất. Ở trong nhà ông cũng bị hiếp đáp, không có tiếng nói với cha mẹ. Đi ra xã hội, đi làm việc cũng bị ức hiếp, kỳ thị chũng tộc. Người ta coi mình như là không phải là con người đó các bạn. Đi tới đâu là bị người ta ăn hiếp tới đó. Tôi bị hạ thấp lâu ngày cho nên rất là khù khờ, không có tiếng nói trong xã hội hay gia đình.
Nhưng mà từ ngày tôi trở về với Chúa, Chúa lạ lùng đổi mới tôi — một con người không còn như ngày trước nữa. Ngày hôm nay tôi trở về sống với mẹ tôi, mẹ tôi giật mình luôn.
Ngày xưa bà nói cái gì là phải nghe, là tôi cứ mọp mọp vâng lời bà. Bà nói gì cũng “dạ”. Con người không phải là con người. Đó là cái robot.
Ngày hôm nay, tôi trở về với mẹ tôi, tôi sống gần bà, bà giật mình. Bà không ngờ: “Tại sao con thay đổi lạ dữ vậy? Tại sao con không giống má nữa? Tại sao con giống ai vậy?”
Bà hỏi nhiều câu hỏi lạ lùng. Tôi nói: “Con giống Chúa. Chúa thay đổi con. Bây giờ con cái gì cũng đúng với sai thôi. Con tranh đấu cho lẽ phải. Con nói cái gì đúng và cái gì sai. Con làm sai thì con sửa. Ai nói con làm sai thì con sửa. Ai nói cái gì không đúng là con phải cãi lời. Tại vì tranh đấu cho sự thật, lẽ thật và lẽ phải.”
Bà già bà nổi giận lên. Bà nói mầy giống quỷ như vậy chứ giống Chúa cái gì! Bà nói, mình hết hồn.
“Má ơi, con đọc Kinh Thánh. Con làm theo lời của Chúa dạy. Quỷ làm sao mà học Kinh Thánh được?”
Mình làm sai thì mình chấp nhận mình làm sai, mình sửa đổi. Còn mình phải tranh đấu cho những người yếu đuối, những người không có thể tranh đấu cho họ được.
Cảm ơn Chúa là sự thay đổi rất là lạ lùng. Chúa có thể cho chúng ta biến chúng ta từ một người nhu nhược, chết nhát thành một người anh hùng và dũng sĩ, các bạn — tranh đấu cho lẽ phải, cho sự thật.
Các bạn thấy Chúa Giê-xu như thế nào? Người ta tưởng Chúa Giê-xu là nhu nhược, chỉ biết yêu kẻ thù. Ai vả bên phải thì đưa bên trái cho người ta vả luôn. Ai giật một cái áo ngắn tay thì cho luôn cái áo dài tay. Người ta tưởng Chúa Giê-xu là như vậy. Họ không ngờ là Chúa Giê-xu bện một cái roi vào nhà thờ mà quất hết cả mấy chục người ở trong nhà thờ buôn bán, làm cái nhà thờ của Chúa thành ra ổ trộm cướp, mà Chúa Giê-xu bện cái roi mà quất họ. Không phải là một người nhu nhược mà dám làm những cái chuyện như vậy đâu các bạn ơi.
Có hai mặt của một vấn đề. Khi nào chúng ta là con bồ câu, khi nào chúng ta là con rắn. Chúa mới nói chúng ta phải khôn ngoan như con rắn và đơn sơ như chim bồ câu. Khi chúng ta gặp những người con cái của Chúa đau khổ, mình thương họ, có tình yêu thương, có lòng thương xót, mình phải là con bồ câu với họ. Gặp quỷ, nó là con rắn, chúng ta phải là con rắn để đương đầu với con rắn. Nếu mà chúng ta là con bồ câu, con rắn nó nuốt chửng, con bồ câu mất tiêu luôn. Chúa mới nói phải có sự khôn ngoan. Mình nhìn trái là mình biết cây, mình nhìn trái của quỷ là mình biết quỷ, mình nhìn trái của Thánh Linh thì mình biết Thánh Linh. Người nào có bông trái của Thánh Linh là anh em của mình. Mình phải là con bồ câu với những người cùng Thánh Linh với mình. Nhưng mà mình phải là con rắn với bọn quỷ Sa-tan.
Cái này là một cái bài học mà chỉ đi ra mới thấy được. Ngày xưa tôi cũng là con bồ câu với con rắn. Tôi cũng bị rắn cắn, thương tích đầy mình các bạn ơi. Không phải dễ. Con bồ câu ngu dại, tình yêu thương, đi thương những con rắn, giúp tiền bạc cho nó, giúp đủ thứ hết trơn. Một cái bầy rắn. Đút đầu vào một cái ổ rắn mà đi thương những con rắn. Nó cắn tôi thương tích đầy mình. Nó làm tôi rất là tổn thương. Tôi tưởng đâu tôi chết luôn, không sống lại được. Tôi nói thế gian sao mà gian như thế. Bây giờ mình làm cách nào để mình được sống còn với cái thế gian như vậy. Tối ngày cứ là… Tại vì từ nhỏ tới lớn tôi Ld Con mục sư trong nhà thờ, tôi chỉ biết làm bồ câu, tôi không biết làm rắn. Khi Thánh Linh thay đổi con người của tôi, bây giờ tôi làm được như con rắn các bạn, chiến đấu với quỷ Sa-tan. Nó phải chạy trốn, nó không dám cắn tôi được mà nó chạy trốn hết. Nó tránh tôi, nó tránh tôi, nó tránh tôi đủ thứ. Mà khi mà nó đương đầu với tôi là nó sẽ bị ngã gục bởi lời của Đức Chúa Trời. Tôi chỉ cần đưa câu Kinh Thánh ra là nó bỏ chạy, nó sợ.
Mình có những câu Kinh Thánh tuyệt vời các bạn. Sống với quỷ Sa-tan là phải có lời của Đức Chúa Trời, nó mới sợ. Mình đem lời của Đức Chúa Trời mình đánh tụi nó, đánh con quỷ là đánh bằng lời của Đức Chúa Trời. Nó vẫn tôn trọng lời của Đức Chúa Trời. Con quỷ nó biết Kinh Thánh, thuộc lòng hết trơn các bạn. Mình tưởng nó không biết Kinh Thánh, nó thuộc lòng hết Kinh Thánh các bạn. Mình đem lời của Đức Chúa Trời mình nói là nó sợ.
Cảm ơn Chúa là ngày hôm nay Chúa thay đổi từ một con người của tôi là một con bồ câu, mà tôi có thể làm một con rắn, mà tôi cũng có thể làm một con bồ câu. Xin Chúa cho mọi người chúng ta muốn làm một người dũng sĩ là phải có hai cái đức tính.
Thử các thần.
Chúng ta thần mà có Chúa là chúng ta phải có cái đức tính là vừa con rắn mà con bồ câu. Còn nếu chúng ta là con rắn hoài mà chúng ta không phải là bồ câu là chúng ta không có Chúa Thánh Linh được. Có một số người họ truyền giáo, họ chỉ là con rắn thôi à, họ không có làm con bồ câu được. Họ không có đức tính của con bồ câu mà họ đi làm cái nghề mục sư là cái nghề đi tới đâu là cắn tới đó. Nhưng mà cũng là mục sư mà cái nhà thờ của họ thì có 10 người, 20 người, có bao nhiêu tín hữu hoài. Mình nhìn là mình biết ông này có Chúa đâu mà Chúa.
Cảm ơn Chúa là chúng ta con cái của Chúa, chúng ta phải có những đức tính của Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Chúng ta biết phân biệt các thần. Các bạn phải cầu xin phân biệt các thần. Chúng ta không biết thì chúng ta phải cầu xin thì Ngài ban cho chúng ta. Chúng ta không cần nói chuyện với người nào, chúng ta chỉ nhìn mặt người đó là Thánh Linh nói chúng ta đây là thần giả. Không cần nghe những cái gì họ nói, chỉ cần nhìn mặt mà hỏi Chúa rồi Chúa nói: thần giả.
Cảm ơn Chúa là Chúa có bày tỏ cho tôi rất là nhiều nhưng mà tôi không biết là tại sao người đó Chúa gọi thần giả. Nhưng một thời gian sau, ngắn, là bao nhiêu người nói những công việc của họ làm rất là sai trật. Thì đó là Thánh Linh của Chúa biết hết. Chúa báo tin cho mình. Nếu mà mình hỏi thì Thánh Linh mới nói. Mình không hỏi thì mình không bao giờ nhận được câu trả lời của Thánh Linh.
Xin Chúa giữ mọi người chúng ta để chúng ta biết phân biệt các thần, để chúng ta không bao giờ đi lạc và đi vào ổ của quỷ Sa-tan. Chúng ta có lỡ đi vào, chúng ta đi ra thì thân xác chúng ta trầy trụa hết. Bị thương tích có thể tới chết luôn các bạn. Nếu chúng ta không đi ra là chúng ta mất mạng luôn. Mất linh hồn luôn. Rất là nguy hiểm.
Xin Chúa cho bài học này chúng ta nhớ và làm theo. Bây giờ tôi cầu nguyện kết thúc cái buổi chia sẻ hôm nay. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cảm ơn Ngài vì đã một tiếng đồng hồ vừa qua, Ngài có mở miệng con để nói ra được những cái lời mọi người đều học hỏi chung với nhau, để chúng con biết phân biệt các thần. Vì thời kỳ cuối cùng có bao nhiêu thần giả xuất hiện với chúng con, và nó có thể cắn xé và nuốt chúng con.
Xin Ngài gìn giữ chúng con. Thánh Linh xin Ngài bảo vệ chúng con bằng huyết của Chúa, để chúng con phân biệt các thần và chúng con không sụp vào những cái ổ, những cái bẫy giò của quỷ Sa-tan, để chúng con không bị thương tích và chúng con nhìn biết lẽ thật của Ngài. Chúng con đi trong ánh sáng, chúng con thấy những cái bẫy của quỷ Sa-tan nó đưa ra để chúng con không bị sụp vào, để chúng con được hưởng nước thiên đàng trong tương lai, ngày Chúa Giê-xu tái lâm. Chúng con được cất lên và chúng con không bị bỏ lại. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Thánh Linh ơi, xin Ngài bảo vệ chúng con bằng huyết của Chúa Giê-xu. Mỗi người chúng con được bao phủ bằng huyết của Chúa Giê-xu. Con dâng những người trong phòng nhóm của chúng con cho Chúa Giê-xu. Xin Ngài gìn giữ chúng con. Ngài hứa Ngài sẽ gìn giữ mỗi người chúng con cho đến tận thế. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Chúng con hết lòng dâng những lời cầu xin của chúng con cho Cha bằng cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&__________________________________________________________
TÓM TẮT BÀI GIẢNG
Người giảng bắt đầu bằng cách khẳng định rằng hình ảnh Chúa Giê-xu mà nhiều người tưởng tượng – một người nhu nhược, chỉ biết yêu thương, luôn mềm mỏng – thực ra không đầy đủ. Thật ra, Chúa Giê-xu có sự công chính mạnh mẽ. Ngài từng dùng roi đuổi những kẻ buôn bán ra khỏi đền thờ, cho thấy sự giận dữ thánh khiết đối với tội lỗi và sự xúc phạm đến nhà Đức Chúa Trời.
Từ đó, người giảng dạy về hai đức tính mà một con cái Chúa cần có: “khôn ngoan như con rắn và đơn sơ như chim bồ câu.” Với những anh em trong Chúa, họ cần sự mềm mại, tình yêu thương. Nhưng khi đối diện với ma quỷ hay sự gian ác, họ phải khôn ngoan và cứng rắn để không bị nuốt chửng. Chính người giảng đã từng bị thương tổn vì chỉ biết “làm bồ câu” với những kẻ “là rắn.” Cô từng giúp đỡ, yêu thương và bị phản bội, bị rắn cắn đau đớn trong tâm linh. Những tổn thương đó giúp cô học được rằng phải có sự phân biệt thuộc linh – điều chỉ có thể đến từ Thánh Linh. Ngài là Đấng bày tỏ ai là người thật, ai là thần giả.
Cô kể lại sự thay đổi từ một người yếu đuối, luôn bị người khác ăn hiếp, trở thành một người mạnh mẽ, dám nói ra lẽ thật và bảo vệ những người hèn yếu. Sự thay đổi này đến từ việc đầu phục Chúa và để Thánh Linh huấn luyện. Cô nhấn mạnh rằng con cái Chúa không thể chỉ ngồi trong nhà thờ, học lý thuyết mà không bước ra làm việc Chúa. Nếu không hành động, đức tin sẽ trở nên tê liệt. Cô ví điều này như đứa trẻ sợ té nên không chịu đi, rồi dần bị liệt. Con đường thuộc linh cũng vậy – phải dám đi, dù có ngã cũng phải đứng dậy. Khi phạm tội, hãy ăn năn. Chúa tha thứ và tiếp tục sử dụng.
Một khải tượng đáng nhớ được cô chia sẻ là khi Chúa cho thấy rắn quấn quanh tai cô – hình ảnh biểu tượng cho việc nghe những lời nói xấu, nói hành mà không ngăn cản. Qua đó, cô dạy rằng việc “ngồi lê đôi mách,” nghe nói xấu người khác mà không can thiệp, là đồng lõa với tội lỗi. Đức Chúa Trời không chấp nhận việc nghe những lời chống nghịch hay bôi nhọ mà không có sự hiện diện của người bị nói đến. Người giảng khuyên rằng: nếu người nói xấu không có đối tượng bị nói cùng hiện diện, thì hãy yêu cầu họ dừng lại, và không được nghe.
Một phần khác của bài giảng đề cập đến sự tha thứ và quá khứ. Khi một người đã ăn năn và thay đổi, thì không nên khơi lại tội lỗi cũ của họ. Điều này đặc biệt quan trọng trong hôn nhân. Cô cảnh báo rằng vợ chồng cần phải tha thứ thật sự cho nhau, đóng trang quá khứ để mở ra một trang cho đời sống mới. Khơi lại chuyện xưa, dù trong lời nói hay suy nghĩ, là không đúng với tình yêu thương thật sự. Tình yêu thương che giấu vô số tội lỗi – nghĩa là khi người kia đã thay đổi thật sự, thì phải quên quá khứ.
Tuy nhiên, cô cũng cảnh báo rằng không được dùng cụm từ “tình yêu thương che giấu vô số tội lỗi” để bao che cho người vẫn còn đang sống trong tội lỗi. Khi thấy người bạn mình đang ngoại tình, gian dâm, sống sai trật, thì phải can đảm sửa dạy và cảnh báo họ – nếu không nghe, thì phải tránh ra. Cô khuyên: thà ở một mình với Chúa còn hơn là đi chung với người cố tình sống trong tội lỗi.
Người giảng lên án thói quen nói xấu, nói hành – kể cả khi chỉ nghe mà không nói, thì cũng bị xem là đồng lõa. Cô khuyên rằng mỗi người cần “bịt miệng” lại những ai thích phán xét, chỉ trích người khác sau lưng. Sự phán xét chỉ nên diễn ra khi có người đó hiện diện, và với mục đích xây dựng, không phải hạ thấp.
Kết thúc, người giảng kêu gọi mỗi người trở nên “dũng sĩ thuộc linh” – phải biết dùng Lời Chúa như thanh gươm để chiến đấu với ma quỷ. Không ai có thể thắng trận nếu không có Lời Chúa. Quỷ dữ rất sợ Lời Chúa, vì chính nó thuộc lòng Kinh Thánh. Người giảng làm chứng rằng mình đã nhiều lần dùng Lời Chúa để quỷ phải rút lui.
Cô dạy rằng người dũng sĩ không chỉ mạnh mẽ, mà còn phải có sự mềm mại đúng lúc. Có người chỉ biết cứng rắn, không có lòng thương xót – đó không phải là Thánh Linh. Phải có cả hai yếu tố: bồ câu và rắn. Người chỉ có tính cách như rắn mà không có lòng yêu thương, sẽ không được Chúa sử dụng thật sự.
Cuối cùng, cô chia sẻ về vai trò của sự phân biệt các thần – điều này đến từ Thánh Linh. Chúa sẽ bày tỏ cho con cái Ngài biết ai là người thật, ai là thần giả. Nếu không có ơn phân biệt, rất dễ bị lừa gạt và rơi vào bẫy của Sa-tan. Cô khích lệ người nghe phải cầu xin ơn phân biệt, để khỏi đi vào những cái bẫy chết người, nơi có thể mất cả thân thể và linh hồn.
Cô kết thúc bằng lời cầu nguyện, xin Chúa bảo vệ, ban huyết của Chúa Giê-xu bao phủ từng người. Xin Ngài giữ gìn hội thánh không bị sa vào bẫy của Sa-tan, được đầy dẫy Thánh Linh, và được cất lên trong ngày tái lâm.
