SÁNG THẾ KÝ 33-34: GIA CỐP VÀ Ê SAU HÒA THUẬN; CON GÁI GIA CỐP BỊ HÃM HẠI NHƯNG HỌ PHẢI BỊ TRẢ GIÁ RẤT ĐẮT

https://www.mediafire.com/file/b49nr86dltimq0e/Sa%25CC%2581ng_the%25CC%2582%25CC%2581_ky%25CC%2581_33-34-.m4a.m4a/file

SÁNG THẾ KÝ 33-34: GIA CỐP VÀ Ê SAU HÒA THUẬN; CON GÁI GIA CỐP BỊ HÃM HẠI NHƯNG HỌ PHẢI BỊ TRẢ GIÁ RẤT ĐẮT

Sáng-thế Ký 33
Gia-cốp và Ê-sau hòa-hảo nhau
1Gia-cốp nhướng mắt lên và nhìn, kìa, Ê-sau dẫn bốn trăm người đi đến. Người bèn chia các con cho Lê-a, Ra-chên, và cho hai tên đòi; 2sắp hai tên đòi và con cái họ ở trước; kế đến Lê-a và con cái nàng; Ra-chên cùng Giô-sép ở sau chót. 3Còn người, thì đi trước họ và sấp mình xuống đất bảy lần cho đến khi tới gần anh mình.
4Nhưng Ê-sau chạy đến trước mặt người, ôm choàng cổ mà hôn, rồi hai anh em đều khóc. 5Đoạn, Ê-sau nhướng mắt lên thấy mấy người đàn-bà và con cái, thì hỏi rằng: Các người mà em có đó là ai? Đáp rằng: Ấy là con cái mà Đức Chúa Trời đã cho kẻ tôi-tớ anh. 6Hai tên đòi và con cái họ lại gần người, sấp mình xuống. 7Lê-a và các con cái nàng cũng lại gần, sấp mình xuống; đoạn, Ra-chên và Giô-sép lại gần, và sấp mình xuống. 8Ê-sau hỏi: Toán quân anh đã gặp đi trước đó, em tính làm chi? Đáp rằng: Ấy để nhờ được ơn trước mặt chúa tôi. 9Ê-sau nói: Hỡi em! Anh đã được đủ rồi; vậy, hãy lấy lại vật chi của em đi. 10Thưa rằng: Xin anh, không. Nếu em được ơn trước mặt anh, hãy nhậm lấy lễ-vật bởi tay em làm ra đi; vì em thấy được mặt anh khác nào người ta thấy được mặt Đức Chúa Trời, và anh đã đẹp lòng tiếp-rước em. 11Xin anh hãy nhậm lấy lễ-vật em đã dâng cho anh, vì Đức Chúa Trời cho em đầy-dẫy ân-huệ, và em có đủ hết. Người nài-xin Ê-sau quá đến đỗi phải chịu nhậm lấy.
12Ê-sau nói: Hè, ta hãy lên đường! Anh sẽ đi trước em. 13Gia-cốp đáp: Chúa biết rằng các đứa trẻ yếu lắm, và em lại mắc coi chừng chiên và bò cái đương có con bú; nếu ép đi mau chỉ trong một ngày, chắc cả bầy phải chết hết. 14Xin chúa hãy đi trước kẻ tôi-tớ chúa, còn tôi sẽ đi tới chậm-chậm theo bước một của súc-vật đi trước và của các trẻ, cho đến chừng nào tới nhà chúa tại xứ Sê-i-rơ. 15Ê-sau nói: Vậy, anh xin để lại cùng em một vài người tùy-tùng của anh. Gia-cốp đáp rằng: Chi vậy? Miễn em được nhờ ơn trước mặt chúa thôi! 16Nội ngày đó, Ê-sau bắt đường trở về Sê-i-rơ.
Gia-cốp dừng lại Su-cốt, và đóng trại trước thành Si-chem
17Gia-cốp đi đến Su-cốt; bèn cất một nhà cho mình ở, và mấy cái lều cho súc-vật; cho nên họ đặt tên chốn nầy là Su-cốt. 18Gia-cốp ở xứ Pha-đan-A-ram đến thành Si-chem thuộc về xứ Ca-na-an, được bình-an. Người đóng trại trước thành, 19bèn mua miếng đất chỗ người đóng trại, giá một trăm miếng bạc của con Hê-mô, cha Si-chem. 20Nơi đó người lập một bàn-thờ, đặt tên là Ên-Ên-ô-hê-Y-sơ-ra-ên.

Sáng-thế Ký 34
Si-chem cướp nàng Đi-na
1Nàng Đi-na, con gái của Lê-a sanh cho Gia-cốp, đi ra thăm bọn con gái của xứ đó. 2Si-chem, con trai Hê-mô, người Hê-vít, hoàng-tử xứ đó, thấy nàng, thì cướp đi, nằm với nàng và làm điếm-nhục nàng. 3Tâm-hồn chàng vấn-vít cùng Đi-na, con gái Gia-cốp, thương mến con gái tơ đó, lấy lời ngon-ngọt nói cùng nàng. 4Si-chem nói cùng Hê-mô, cha mình, rằng: Hãy cho tôi con gái nầy làm vợ. 5Vả, Gia-cốp hay được rằng chàng làm hư danh-giá Đi-na, con gái mình, nhưng các con trai mình mắc ở ngoài đồng cùng súc-vật, nên người làm thinh đến khi họ trở về.
6Lúc đó, Hê-mô, cha Si-chem, đến cùng Gia-cốp đặng nói chuyện cùng người. 7Các con trai Gia-cốp ở ngoài đồng trở về, vừa hay được việc ấy, bèn nổi nóng và giận lắm, vì việc ô-danh mà Si-chem đã xui cho họ Y-sơ-ra-ên, nằm cùng con gái của Gia-cốp, là việc chẳng bao giờ nên làm. 8Hê-mô nói cùng họ rằng: Tâm-hồn Si-chem, con trai tôi, đã dan-díu cùng con gái các ông; xin hãy gả nàng cho nó làm vợ. 9Hãy kết sui-gia cùng nhau; các ông gả con gái cho chúng tôi, rồi cưới các con gái chúng tôi lại. 10Hãy ở cùng chúng tôi; xứ sẵn dành cho các ông; hãy ở, buôn-bán và dựng cơ-nghiệp tại đó.
11Si-chem thưa cùng cha và các anh em của người con gái rằng: Xin cho tôi được ơn trước mặt các ông, và điều chi các ông nói, tôi xin nạp cho. 12Xin hãy đòi một lễ cưới cho lớn, sính-nghi cho cao, tôi xin nạp theo y lời các ông nói; nhưng hãy gả con gái đó cho tôi làm vợ. 13Các con trai Gia-cốp đáp lại cùng Si-chem và Hê-mô, cha chàng, cùng dùng mưu nói chuyện với họ, vì Si-chem đã làm mất danh-giá của Đi-na, em gái mình. 14Các người ấy nói rằng: Gả em gái chúng tôi cho ai chẳng chịu phép cắt-bì, ấy là một việc chúng tôi làm không được, vì sẽ là một nỗi nhuốc-nhơ cho chúng tôi vậy. 15Chúng tôi sẽ nhậm lời các ông được, là khi nào các ông trở nên giống như chúng tôi, tức là mọi người nam chịu phép cắt-bì; 16vậy, chúng tôi sẽ gả con gái chúng tôi cho các ông, và sẽ cưới con gái các ông lại; đoạn ta sẽ ở chung nhau, thành ra một dân mà thôi. 17Còn nếu không khứng nghe theo lời, và không chịu phép cắt-bì, thì chúng tôi bắt con gái lại và đi ở nơi khác.
18Bao nhiêu lời họ nói làm cho đẹp dạ Hê-mô và Si-chem, con trai người. 19Chàng trẻ tuổi đó không ngần-ngại các việc họ đã định, vì con gái của Gia-cốp đẹp lòng chàng. Vả, chàng đây là một người quí-trọng hơn mọi người trong nhà cha mình.
Si-mê-ôn và Lê-vi giết dân thành Si-chem
20Vậy, Hê-mô và Si-chem, con trai người, đi đến cửa thành mình, nói cùng dân trong thành như vầy: 21Các người đó ăn ở hòa-thuận giữa vòng chúng ta; vậy cho họ ở trong xứ đặng buôn-bán. Nầy, xứ cũng rộng cho họ ở; chúng ta sẽ cưới con gái họ làm vợ, và gả các con gái chúng ta lại. 22Nhưng họ bằng lòng ở cùng chúng ta đặng thành một dân, miễn khi nào các người nam trong bọn mình phải chịu phép cắt-bì chính như mọi người nam của họ vậy. 23Thế thì, há rằng các súc-vật, các tài-sản và các bầy của họ sẽ chẳng thuộc về chúng ta sao? Thôi, ta hãy nhận theo họ điều đó đi, để họ ở chung cùng chúng ta.
24Mọi người đi ra cửa thành mình đều nghe theo lời Hê-mô và Si-chem, con trai người, và hết thảy người nam đi ra cửa thành mình đều chịu phép cắt-bì.
25Đến ngày thứ ba, khi mọi người đương đau đớn, thì hai con trai Gia-cốp, là Si-mê-ôn và Lê-vi, anh nàng Đi-na, cầm mỗi người một thanh gươm, thừa khi ai nấy yên-ổn, xông vào thành giết hết thảy người nam. 26Hai người lại lấy gươm giết Hê-mô và Si-chem, con trai người, đem nàng Đi-na ra khỏi nhà Si-chem, rồi đi. 27Vì cớ họ làm mất danh-giá em gái mình, nên các con trai Gia-cốp xông vào những xác chết và phá cướp thành; 28bắt các bầy chiên, bò, lừa, cùng vật chi trong thành và ngoài đồng; 29cướp đem đi hết tài-vật, các con trẻ và đàn-bà, cùng mọi vật chi ở trong nhà vậy.
30Gia-cốp bèn nói cùng Si-mê-ôn và Lê-vi rằng: Bây xui cho tao bối-rối, làm cho dân xứ nầy, là người Ca-na-an và người Phê-rê-sít, oán ghét tao vậy. Tao đây chỉ có ít người; nếu họ hiệp lại đánh tao, thì chắc tao và nội nhà đều bị tàn-hại. 31Đáp rằng: Chúng tôi nỡ chịu người ta đãi em gái chúng tôi như con đĩ sao?

Amen!

Hôm nay chúng ta học đến cái bài học Hai anh em Gia-cốp và Ê-sau hòa thuận với nhau. Cảm ơn Chúa khi công việc của Đức Chúa Trời làm thì tất cả mọi sự đều tốt đẹp. Chỉ có cái lòng của chúng ta có lấy đức tin nơi Chúa mà đi theo đường lối của Chúa hay không. Khi chúng ta còn là xác thịt thì cái lòng của chúng ta luôn luôn nghĩ những cái chuyện xấu xa, những cái chuyện tiêu cực, con quỷ nó làm cho chúng ta bối rối, có lòng bất an. Chúa đã sai Gia Cốp đi về quê hương của ông mà ông vẫn còn sợ người anh của mình theo giết mình. Một cái người có cái tấm lòng rất là lươn lẹo các bạn, ổng cứ nghĩ là anh mình sẽ giết mình chết, bây giờ mình phải chia ra làm ba toán. Cái lòng của ổng vẫn còn nghi ngờ và lo sợ, không có đức tin để Đức Chúa Trời hành động. Ông để những con đòi và con của những con đòi đi trước. Ông anh có giết thì giết những con đòi đi trước. Rẻ, rẻ mạt. Con của con đòi cũng rẻ mạt. Rồi xong rồi người ở phía giữa thì tới bà Lê-a và những con cái của bà Lê-a là có giá trị hơn những con đòi một chút. Rồi tới người yêu của ổng là Ra-chên và Giô-sép cuối cùng để mà có thể chạy thoát thân.

Nhưng mà một mình ông đi trước, một mình ông đi gặp Ê-sau coi mặt Ê-sau như thế nào. Nếu mà Ê-sau mà không có bằng lòng cho ổng về, không có nhận người em của mình thì ổng ra lệnh là mấy người kia chạy thoát thân hết. Một cái người ở chung với người cha vợ lươn lẹo, nó bị lây các bạn ơi, cũng bị lây bệnh của người cha vợ của mình, cũng có cái đầu óc lươn lẹo.

Nhưng mà Chúa khiến là Ê-sau, ông cũng được Đức Chúa Trời ban phước quá nhiều. Mặc dù người cha của mình nói là con sẽ làm nô lệ cho em của mình, nhưng mà Đức Chúa Trời cũng vẫn ban phước. Đây, ông cầu xin cha mình chúc phước cho con với. Ông xin chúc phước cho con với, thì Chúa cũng ban phước cho Ê-sau có một cái sản nghiệp quá nhiều. Đứa em của mình, Gia-cốp, đem về một cái sản nghiệp to lớn để mà dâng cho anh mình. Nhưng anh mình, không chịu nhận. Đức Chúa Trời cũng đã ban phước cho anh quá nhiều. Ê-sau ngày hôm nay cũng có cái lòng rất là rộng lượng, không tham lam. Và vì bị khinh khi cái quyền trưởng nam của mình, cho nên bị mất cái quyền trưởng nam, và bị cha của mình không có thương mình và chúc phước cho người em, cho nên ổng đã ăn năn các bạn, nhìn thấy cái lỗi lầm của mình, ông cũng đã ăn năn. Cho nên Đức Chúa Trời ban phước cho ông. Và ngày hôm nay, ông có cái tình yêu thương đó, em của mình không có còn giận mình, em của mình nữa.

Nhìn thấy Ê-sau, chúng ta thấy ông có ăn năn tội lỗi của mình và ông được Chúa ban phước cho ông nhiều, nhiều hơn những cái sản nghiệp của Gia-cốp bỏ nhà mà đi bao nhiêu năm đem về. Một cái sản nghiệp rất là to, ông đem về, ông dâng cho người anh, nhưng mà người anh không có cái lòng tham. Người anh vẫn từ chối, anh không có nhận gì của em đâu, giữ hết đi. Ông thấy mấy chục con bò, mấy chục con chiên, mấy chục con lạc đà, một cái sản nghiệp quá to lớn, nhưng ông không có lòng tham. Vì cớ đó Đức Chúa Trời ban phước cho Ê-sau. Đáng lý ra là ông nhận hết, nhưng mà ông Gia-cốp nài nỉ, nài nỉ, nài nỉ cho đến khi anh của mình nhận những cái của lễ đó. Là biết Ê-sau trở nên một người tâm linh khi ông bị cha của mình nói con đã bị Gia-cốp cướp hết sự chúc phước của cha.

Ê-sau biết những cái lỗi lầm của ông, ông ăn năn chuộc lại. Cho nên Đức Chúa Trời ban phước cho ông. Ông có trở nên một người tâm linh. Còn Gia-cốp gặp lại Ê-sau, anh của mình, hai anh em hòa thuận với nhau, không có một sự ganh tị ghen ghét nữa.

Nhưng mà câu chuyện kế tiếp hôm nay là người con gái của Gia-cốp rất là đẹp. Ông có bao nhiêu sản nghiệp của ông là con trai không các bạn ơi? Chỉ có một đứa con gái là nàng Đi na, con của bà Lê-a. Quá đẹp đẽ, quá tuyệt vời. Cho nên đi tới chỗ này thì Si-chem, con trai của Hê-mô, người Hê-vít, hoàng tử xứ đó, thấy nàng đẹp và cướp đi, cướp vợ của người ta mà không có kiếm một người con gái ở trong xứ của mình. Thấy nàng Đi-na quá đẹp, thấy rồi cái là thộp, cái là ăn ngủ và còn đòi cưới. Cho nên cái tội, cái tội cướp phải trả giá. Chúng ta làm cái gì sai là chúng ta phải trả giá cái tội đó. Một người hoàng tử của xứ mà đi làm sai là cả thành phố đều chết hết. Các bạn thấy ghê tởm chưa?

Ông mê hoặc thương mến con gái tơ đó, lấy lời ngon ngọt nói cùng nàng. Ông hoàng tử này biểu cha của mình đi lại xin phép Gia-cốp làm cái lễ cưới dùm đi. Rồi muốn cái gì tôi cũng chịu hết. Ông Gia-cốp nói cho mấy đứa con trai của mình. Lòng của ông không có gian ác, nhưng mà mấy đứa con trai, nó tức, nó dụ, biểu cả dân thành: Chúng tôi là những người cắt bì, chịu phép cắt bì, còn mấy ông là không chịu phép cắt bì. Chúng tôi không có thể hiệp một được. Bây giờ hãy bảo những người nam trong xứ của ông đó cắt bì, chịu phép cắt bì hết đi, thì chúng tôi sẽ sống chung và cưới gả con gái của chúng tôi làm vợ của các ông. Chúng tôi cưới con gái của các ông lại.

Thì họ thấy một cái sản nghiệp của Gia-cốp quá to, họ cũng có cái lòng tham. Họ nói: Chúng tôi, sản nghiệp của ổng cũng sẽ là sản nghiệp của chúng tôi. Cho nên họ mới bằng lòng làm theo ý của Gia-cốp. Ông vua có cái lòng tham. Dân chúng trong thành cũng có cái lòng tham. Thấy ông Gia-cốp có một cái sản nghiệp quá to, đi đến thành phố mà họ có nhiều đàn ông quá đi. Trong lúc thành phố của mình có nhiều người đàn bà, làm sui gia với nhau, sản nghiệp của ông sẽ là sản nghiệp của chúng ta. Họ mới bằng lòng và họ làm theo những cái lời của Gia-cốp yêu cầu. Tất cả những người nam trong thành đều chịu phép cắt bì. Không có một người nào mà chống lại hết các bạn. Vì mỗi người đều có cái lòng tham. Những người nào có con gái, có con trai trong nhà, ở đâu mà có một người đem lại một cái sản nghiệp to lớn vô cái thành của mình, giàu có, nói ra thì ai cũng nghe theo.

Nhưng mà mấy đứa con của ông Gia-cốp có âm mưu trả thù cho em gái mình. Họ đợi tới tất cả những người nam mà cắt bì xong. Ba ngày sau đó là cái thẹo nó bắt đầu nó làm độc rồi các bạn. Khi mà một người mới cắt bì thì chưa có đau đớn. Ngày thứ ba, họ đã kinh nghiệm rồi. Ngày thứ ba, khi mà nó có vết cắt thì người nào cũng bị đau đớn, đau đớn. Rồi cơ thể nó mới phản ứng lại, nó mới làm cho cái thẹo được chữa lành.

Ngày thứ ba là người nào cũng đau đớn thì hai anh em Si-mê-ôn và Lê-vi đi vào và cầm cái gươm mà giết hết tất cả những người nam trong thành. Kinh khủng, nguyên một cái thành phố không biết bao nhiêu người mà chết vì một người hoàng tử đã làm sai. Đức Chúa Trời công bằng. Ông Gia-cốp bắt đầu sợ. Ông Gia-cốp bắt đầu sợ. Ông nói: Chúng bay, Simeon và Lê-vi, chúng bay xui cho tao bối rối. Dân xứ này là người Canaan, oán ghét tao. Tao đây chỉ có ít người, nếu họ hiệp lại đánh tao thì chắc tao và nội nhà tao đều bị tàn hại. Đáp rằng: Chúng tôi nỡ chịu người ta đãi em gái chúng tôi như con đĩ sao?

Chúng ta nhìn thấy là hai đứa con này, Chúa cũng cho nó rất là khôn ngoan, nó biết rằng đàn bà con nít không có hiệp lại mà đánh với họ. Cho nên hai anh em giết hết tất cả những người đàn ông, không sót lại một người nào hết. Vua và hoàng tử tiêu hết, tiêu tùng hết. Rồi họ mới bắt tất cả những người đàn bà và súc vật trong thành và chiếm hết cái sản nghiệp của dân thành đó. Sản nghiệp của ông nhân lên quá nhiều. Đức Chúa Trời đã nhìn thấu và việc của hai đứa con trai làm, Chúa cũng cho phép. Tại vì họ phải trả giá những sự gian ác, những sự làm không đẹp lòng của Chúa Trời. Cho nên họ phải trả giá rất là đắt.

Chúng ta thấy ngày hôm nay, chúng ta trước khi làm công việc gì, chúng ta cũng phải suy nghĩ và hỏi Chúa: chuyện này con làm như thế nào? Đừng có làm theo ý riêng của mình rồi chúng ta phải bị trả giá. Rất là đau đớn các bạn ơi, mất mạng mình luôn nữa. Ngày hôm nay quỷ… Nó rất là lộng hành. Nó chờ đợi cho chúng ta làm những cái gì sai để mà nó nhảy tới và nó đánh chúng ta. Có thể chúng ta sẽ bị mất mạng. Không có thì giờ để mà ăn năn nữa. Nó làm cho tai nạn, đụng xe, đứng tim chết hay là nước cuốn trôi. Bao nhiêu người không còn có cơ hội ăn năn. Thời kỳ cuối cùng quỷ nó làm rất là nhanh. Cho nên chúng ta đề cao cảnh giác, phải nhìn lại chúng ta mỗi ngày. Chúng ta phải ăn năn với Chúa, xét lại chúng ta có làm gì sai để chúng ta ăn năn, để linh hồn của chúng ta được cứu rỗi, không có bị con quỷ nó cướp đi cái mạng sống của chúng ta. Ngày hôm nay chúng ta nghe tiếng của Thánh Linh thì chúng ta đừng có cứng lòng. Hôm nay là ngày thuận tiện. Hôm nay là ngày cứu rỗi. Đừng có để chúng ta bị hư mất linh hồn. Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết con người của chúng ta là ai. Chúng ta là gì? Chúa muốn ban phước cho chúng ta. Chúng ta có sẵn sàng để vào đó mà được hưởng phước hay là mất phước? Đó là sự lựa chọn của chúng ta.

Chúng ta chọn Chúa hay chúng ta chọn xác thịt của chúng ta? Một chút xíu làm sai là phải trả giá cả cuộc đời. Chúa ơi, xin Chúa giữ chúng con. Đừng để con nhìn thấy những cái sự tham lam, ánh mắt của chúng con. Phước của Chúa, chúng con không được vào xứ Ca-na-an của Đức Chúa Trời. Xin Chúa giữ chúng ta cho đến ngày chúng ta vào được xứ Ca-na-an đượm sữa và mật, để linh hồn của chúng ta, thân xác của chúng ta được phước, hồn và xác. Chúa hứa với chúng ta: khi con mắt của chúng ta nhìn thấy Chúa là chúng ta có tất cả. Phải lấy đức tin mà chấp nhận, đừng có nghi ngờ. Cũng như Gia-cốp, nghi ngờ lời của Đức Chúa Trời. Chúa biểu mình phải đi vào đất hứa, nhưng mà ông vẫn còn nghi ngờ, nghi ngờ, nghi ngờ đức tin. Mà cái sự nghi ngờ là đức tin chết. Phải 100% đánh tan hết tất cả những sự nghi ngờ đó để hưởng được phước hạnh mà Đức Chúa Trời sẽ… những sự nghi ngờ đó để hưởng được phước hạnh mà Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho chúng ta. Đời sống của chúng ta là cái mức cuối cùng mới là tính, các bạn ơi. Như là một cuộc chạy đua. Chúng ta bỏ cuộc dọc đường, chúng ta vấp ngã, gặp đá, nhầm một cục đá là chúng ta ngã ngay tại chỗ. Mà chúng ta mà có ngã là có Chúa đỡ chúng ta. Nếu chúng ta có tấm lòng tốt thì thiên sứ của Chúa sẽ đỡ chúng ta dậy và cho chúng ta chạy tiếp. Còn nếu chúng ta là người xác thịt mà chúng ta té thì rất là nặng, các bạn ơi. Không ai đỡ chúng ta. Chúng ta đập đầu, đập đầu vào cục đá hay là chúng ta té một cái rất là mạnh, không đứng dậy nổi. Chúng ta phải xin Chúa: Chúa ơi, Chúa xét lòng con, coi cái lòng con có cái gì gian ác. Xin Chúa nhắc cho con để con ăn năn, vì Đức Chúa Giê-hô-va ghét những người nào có tấm lòng gian ác. Chúng ta có làm những cái gì đi nữa nhưng mà cái lòng chúng ta không có cái sự gian ác, thì Đức Chúa Trời… cũng sai thiên sứ của Chúa để đi bảo vệ mình. Nhưng mà Đức Giê-hô-va ghét cái lòng gian ác của con người. Xin Chúa gìn giữ chúng ta. Đừng để cho chúng ta có một cái gì âm mưu hại người thù, người lành. Lường thầy phản bạn. Đó là cái sự gian ác trước mặt Đức Giê-hô-va.

Chúa gìn giữ chúng ta. Xin cứ cầu xin: Chúa ơi, Chúa gìn giữ con để linh hồn của con gặp Chúa. Đó là cái mục tiêu của chúng ta là sống để mà ăn năn, để mà gặp Đức Chúa Trời khi chúng ta qua đời. Đó là cái mục tiêu của chúng ta. Đừng nhìn xem bên hữu, đừng xem bên phải, đừng nếm, đừng thử, đừng rờ những cái gì thuộc về thế gian, thuộc về quỷ Satan. Chúng ta phải cầu xin Chúa hằng ngày, hằng giờ để Chúa gìn giữ chúng ta khỏi những cái âm mưu, những cái bẫy dò của quỷ Satan nó đưa ra để nó muốn hãm hại linh hồn của chúng ta. Nhiều khi nó cho chúng ta cái sự giàu có ở trên đất này, nó đưa cho chúng ta con mắt cho chúng ta tham lam, chúng ta nhìn xem và chúng ta bỏ Chúa.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, Cha ơi, chúng con cảm ơn Ngài vì Ngài đã giữ chúng con và đưa đường cho chúng con đi đến một nơi quá xa. Và chúng con nhìn lại sau lưng, chúng con thấy những cái người họ đang ham mê thế gian, họ không biết Chúa là ai. Nhưng chúng con là những người đi trước, Ngài xin Ngài bịt mắt chúng con lại, đừng để chúng con nhìn theo thế gian, để chúng con nhìn vào đất hứa của Chúa sẽ đưa dắt chúng con vào đất hứa và để chúng con có những cái sự giàu có thuộc về Chúa thì chúng con có thể giúp người, giúp đời. Đừng để chúng con ham mê tiền của quỷ Satan mà chúng con phải hư mất linh hồn. Chúng con muốn sự ban phước của Ngài. Tài chánh thuộc về Đức Giê-hô-va. Bạc và vàng thuộc về Đức Giê-hô-va, chứ không phải những cái gì thuộc về thế gian. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Chúng con xin dâng tâm thần, linh hồn, thân xác của chúng con cho Cha mà cầu nguyện, trong danh Đức Chúa Giê-xu Chirst. Amen.