1 GIĂNG 3: SỰ THÁNH SẠCH CỦA CON CÁI ĐỨC CHÚA TRỜI LÀ BỞI SỰ ĂN NĂN CHI TIẾT TỪNG TỘI MỘT

https://www.mediafire.com/file/62noa7ti65d1pd8/1_Gi%25C4%2583ng_3.m4a/file

1 GIĂNG 3: SỰ THÁNH SẠCH CỦA CON CÁI ĐỨC CHÚA TRỜI LÀ BỞI SỰ ĂN NĂN CHI TIẾT TỪNG TỘI MỘT.

(Chú ý! Bài dài nhưng có phần tóm tắt phía cuối cùng. Ai không có thì giờ nên đọc phần tóm tắt cũng có khá đầy đủ bài học của sách)


Sự trông-cậy và sự thanh-sạch của con-cái Đức Chúa Trời


1Hãy xem Đức Chúa Cha đã tỏ cho chúng ta sự yêu-thương dường nào, mà cho chúng ta được xưng là con-cái Đức Chúa Trời; và chúng ta thật là con-cái Ngài. Ấy là vì đó mà thế-gian chẳng biết chúng ta, vì họ chẳng từng biết Ngài.
2Hỡi kẻ rất yêu-dấu, chính lúc bây giờ chúng ta là con-cái Đức Chúa Trời, còn về sự chúng ta sẽ ra thể nào, thì điều đó chưa được bày-tỏ. Chúng ta biết rằng khi Ngài hiện đến, chúng ta sẽ giống như Ngài, vì sẽ thấy Ngài như vốn có thật vậy. 3Ai có sự trông-cậy đó trong lòng, thì tự mình làm nên thanh-sạch, cũng như Ngài là thanh-sạch. 4Còn ai phạm tội tức là trái luật-pháp; và sự tội-lỗi tức là sự trái luật-pháp. 5Vả, các con biết Đức Chúa Jêsus-Christ đã hiện ra để cất tội-lỗi đi, và biết trong Ngài không có tội-lỗi. 6Ai ở trong Ngài thì không phạm tội; còn ai phạm tội, thì chẳng từng thấy Ngài và chẳng từng biết Ngài.
7Hỡi các con-cái bé-mọn, chớ để cho ai lừa-dối mình: kẻ làm sự công-bình là người công-bình, như chính mình Chúa là công-bình. 8Kẻ nào phạm tội là thuộc về ma-quỉ; vì ma-quỉ phạm tội từ lúc ban đầu. Vả, Con Đức Chúa Trời đã hiện ra để hủy-phá công-việc của ma-quỉ. 9Ai sanh bởi Đức Chúa Trời, thì chẳng phạm tội, vì hột giống của Đức Chúa Trời ở trong người, và người không thể phạm tội được, vì đã sanh bởi Đức Chúa Trời. 10Bởi đó, người ta nhận biết con-cái Đức Chúa Trời và con-cái ma-quỉ: ai chẳng làm điều công-bình là không thuộc về Đức Chúa Trời, kẻ chẳng yêu anh em mình cũng vậy.
Tình yêu anh em của con-cái Đức Chúa Trời
11Vả, lời rao-truyền mà các con đã nghe từ lúc ban đầu, ấy là chúng ta phải yêu-thương lẫn nhau. 12Chớ làm như Ca-in, là kẻ thuộc về ma-quỉ, đã giết em mình. Vì sao người giết đi? Bởi việc làm của người là dữ, còn việc làm của em người là công-bình. 13Hỡi anh em, nếu thế-gian ghen-ghét anh em, thì chớ lấy làm lạ. 14Chúng ta biết rằng mình đã vượt khỏi sự chết qua sự sống, vì chúng ta yêu anh em mình. Còn ai chẳng yêu thì ở trong sự chết. 15Ai ghét anh em mình, là kẻ giết người; anh em biết rằng chẳng một kẻ nào giết người có sự sống đời đời ở trong mình. 16Bởi đó chúng ta nhận biết lòng yêu-thương, ấy là Chúa đã vì chúng ta bỏ sự sống; chúng ta cũng nên bỏ sự sống vì anh em mình vậy. 17Nếu ai có của-cải đời nầy, thấy anh em mình đương cùng-túng mà chặt dạ, thì lòng yêu-mến Đức Chúa Trời thể nào ở trong người ấy được!
Sự tin chắc của con-cái Đức Chúa Trời
18Hỡi các con-cái bé-mọn, chớ yêu-mến bằng lời nói và lưỡi, nhưng bằng việc làm và lẽ thật. 19Bởi đó, chúng ta biết mình là thuộc về lẽ thật, và giục lòng vững-chắc ở trước mặt Ngài. 20Vì nếu lòng mình cáo-trách mình, thì Đức Chúa Trời lại lớn hơn lòng mình nữa, và biết cả mọi sự. 21Hỡi kẻ rất yêu-dấu, ví bằng lòng mình không cáo-trách, thì chúng ta có lòng rất dạn-dĩ, đặng đến gần Đức Chúa Trời: 22và chúng ta xin điều gì mặc dầu, thì nhận được điều ấy, bởi chúng ta vâng-giữ các điều-răn của Ngài và làm những điều đẹp ý Ngài. 23Vả, nầy là điều-răn của Ngài: là chúng ta phải tin đến danh Con Ngài, tức là Đức Chúa Jêsus-Christ, và chúng ta phải yêu-mến lẫn nhau như Ngài đã truyền-dạy ta. 24Ai vâng-giữ các điều-răn Ngài thì ở trong Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời ở trong người ấy; chúng ta biết Ngài ở trong lòng chúng ta, là nhờ Đức Thánh-Linh mà Ngài đã ban cho chúng ta.

Amen. Amen. Cảm ơn Chúa.

Các bạn đọc lời của Chúa ngày hôm nay. Chúa dạy cho chúng ta. Chúa Giê-xu hiện ra để cất tội lỗi. Bao nhiêu lần trong Kinh Thánh Tân Ước nói về Chúa Giê-xu cất tội lỗi của mỗi người chúng ta. Chúng ta phải nhận hết tội lỗi của chúng ta chất lên thân thể của Chúa Giê-xu, chứ không phải là nói chung chung được.

Tội của con, tội gì thì phải nói ra chi tiết, không có phải là nói chung chung được các bạn. Mỗi một tội nó có một cái “linh”. Mỗi một tội nó có một cái “linh”. Rất là nguy hiểm.

Bao nhiêu nhà thờ họ không có nói cái chi tiết là mình phải ăn năn cái tội chi tiết với Đức Chúa Trời. Họ cứ nói chung chung, chung chung. Thành ra họ không có được tha thứ, cái tội vẫn còn đó hoài. Khi mà một cái tội còn ở trong con người mình, là một con quỷ còn. Nó mở cửa cho mấy con khác vô. Nó cho mình thỏa hiệp.

Và trước sau gì mình cũng thỏa hiệp với thế gian. Và khi mình thỏa hiệp với thế gian rồi là mình thành con người hâm hẩm. Và mình mất Chúa hồi nào mình không hay. Đó chính là một cái sự nguy hiểm của mỗi con cái của Đức Chúa Trời trên thế gian này.

Mình nói cái tội chi tiết, người ta cười mình. Họ nói Chúa tha tội tất cả một lần đủ cả, mà còn chi tiết chi tiết cái gì. Họ rất là chống đối với cái chi tiết của những cái tội lỗi của mình làm. Tôi rất thương cho họ, tại vì mỗi lần tôi nói ra thì họ chống đối dữ dội lắm. Tại vì những con quỷ nó không muốn cho người ta chi tiết. Nó chống đối kịch liệt. Mà nếu mà mình không chi tiết, là mình không bao giờ đuổi một con quỷ nào. Không có thể dọn sạch lòng được.

Chúng ta bị cái tội nào mà nó trói rất là nặng thì chúng ta phải ăn năn với Chúa và gọi cái tà linh gây ra tội đó lên và đuổi cho bằng được cái con quỷ đó. Nếu mình đuổi được một con quỷ đó là mình sẽ đuổi được nhiều con quỷ khác. Còn mình không đuổi được một con quỷ nào thì không thể nào mà đuổi những con quỷ khác được. Rất là nguy hiểm. Ai ở trong Ngài thì không phạm tội. Chúa nói rõ ràng: Ai ở trong Chúa là không phạm tội, không thể phạm tội được, tại vì có Thánh Linh đã nhắc chúng ta. Không thể phạm tội được. Trước khi chúng ta làm công việc đó là Thánh Linh đã nói chúng ta rồi. Và nếu chúng ta có lỡ, cố tình làm, là Thánh Linh cũng cáo trách, và chúng ta cũng phải ăn năn liền sau khi đó.

Còn họ cứ làm tội rồi nói, “Chúa Giê-xu đã làm hết rồi, tôi là con người, sao mà tôi không phạm tội được.” Cứ là biện luận rồi đổ thừa, và cứ tội này chồng lên tội khác. Vậy mà họ nói là họ đi thiên đàng. Còn họ nói mình là quỷ, đạo tà giáo. Khi mà khác linh với nhau là chống đối kịch liệt, không thể nào sống chung một phòng với nhau được. Chúng ta phải đề cao cảnh giác, là có nhiều khi chúng ta chống lại người của Đức Chúa Trời, mà chúng ta tưởng chúng ta là trong sạch. Tại Chúa khiến chúng ta chạy trốn. Khi chúng ta phạm tội, là chúng ta thấy người trong sạch là chúng ta phải chạy trốn. Tại vì họ có ánh sáng, chúng ta trở nên cái bóng tối. Hai cái thế giới bóng tối và ánh sáng, nó nghịch nhau từ ngàn xưa cho đến đời đời.

Tại sao chúng ta chạy trốn những người có ánh sáng của Chúa? Tại vì chúng ta phạm tội mà chúng ta không thấy được. Thì chúng ta phải xin Chúa cho chúng ta đề cao cảnh giác. Lúc nào mà chúng ta đi trốn những người có Chúa, là lúc đó chúng ta đã ở trong bóng tối rồi. Tối với sáng, sáng với tối là hai cái thế giới không bao giờ hợp một với nhau được các bạn. Chúng ta đang ở trong ánh sáng, chúng ta biến thành một người tội lỗi là chúng ta nhảy vào bóng tối. Và cứ như vậy suốt cả cuộc đời chúng ta. Không phải là một lần đủ cả đâu các bạn. Cứ bữa nay chúng ta đi ánh sáng, ngày mai chúng ta phạm tội. Chúng ta bực bội vợ, giận vợ, hay là chúng ta giận mẹ gì đó, rồi chúng ta đã nhảy vào bóng đêm. Rồi chúng ta cứ đi trốn tránh Chúa, rồi chúng ta nguội lạnh dần.

Cứ như vậy mà suốt cả cuộc đời. Mà nếu chúng ta đề cao cảnh giác thì chúng ta thấy rõ, thì chúng ta ăn năn lẹ. Còn nếu không là chúng ta sẽ bị bỏ lại. Và nếu chúng ta bị tai nạn hay gì đó mà chúng ta qua đời, là chúng ta đi thẳng vào hồ lửa đời đời. Chúng ta đang giận người nào đó, là chúng ta bị phạm tội. Và quỷ nó tìm đủ mọi cách để nó giết chúng ta trong lúc chúng ta phạm tội. Nếu Chúa không bảo vệ, là chúng ta đã chết từ lâu rồi. Kẻ nào phạm tội là thuộc về ma quỷ. Ma quỷ phạm tội từ lúc ban đầu. Và Con của Đức Chúa Trời hiện ra để phá hủy công việc của ma quỷ. Các bạn thấy không? Con quỷ nó chuyên môn làm cho chúng ta phạm tội. Nó tấn công chúng ta hàng ngày, hàng giờ, hàng phút. Tới chúng ta ngủ, nó cũng muốn chúng ta phạm tội với Chúa. Khi chúng ta thức dậy, là chúng ta phải thấy rằng chúng ta đang phạm tội trong giấc ngủ của chúng ta. Giấc ngủ cũng phải đề cao cảnh giác. Khi mà con quỷ nó dụ chúng ta phạm tội trong giấc ngủ, chúng ta thức dậy, chúng ta thấy giấc chiêm bao chúng ta có phạm tội, thì chúng ta phải ăn năn liền, ngay tức khắc.

Nhiều người, quỷ nó dẫn đi ban đêm. Nằm xuống ngủ là nó dẫn đi. Nó làm cho thấy những cái cảnh ăn uống, rồi đi tắm với con quỷ dưới biển – nữ vương bờ biển. Nó làm đủ trò hết trơn các bạn.

Cho đến khi chúng ta đề cao cảnh giác trong giấc ngủ, mà chúng ta đuổi quỷ được, chúng ta chống lại với quỷ Sa-tan, kêu Chúa Giê-xu, là lúc đó chúng ta khá rồi đó. Khi mà con quỷ nó đến trong giấc ngủ mà chúng ta nhân danh Chúa Giê-xu mà đuổi nó được, là chúng ta có đề cao cảnh giác.

Nếu không, là trong giấc ngủ chúng ta không biết rằng chúng ta đã phạm tội với Chúa trong giấc ngủ. Em bé là luôn luôn, đang nằm ngủ là nó dẫn đi. Nó cho phạm tội trong giấc ngủ. Nhưng mà phải thức dậy là phải đề cao cảnh giác, phải ăn năn với Chúa và đuổi con quỷ ra đi. Khi mình phạm tội là nó nhảy vào mình, nó nhảy vô thân thể của mình, nó nhảy vô tâm linh của mình, rồi nó kiện cáo với Chúa. Ai sanh bởi Đức Chúa Trời thì chẳng phạm tội, vì hạt giống của Đức Chúa Trời ở trong người, và người không thể phạm tội được, vì đã sanh bởi Đức Chúa Trời. Mà bao nhiêu người họ đọc không thấy cái câu này: Không thể phạm tội được. Có thể phạm tội, nhưng mà ăn năn xong thì… Cũng có thể nhiều khi mình làm, mình vô tình, mình có thể phạm tội. Nhưng mình biết ăn năn là con quỷ đi ra khỏi người của mình. Bởi vì Chúa mới nói là không thể phạm tội được. Phạm tội là ăn năn liền. Phạm tội là ăn năn liền.

Không ai biết được mình phạm tội. Nhưng mình ăn năn xong rồi đâu có ai biết mình đã phạm tội. Nhưng mà mình biết mình đã phạm tội và mình phải ăn năn. Nhiều khi mình nóng tánh, la lối um sùm, nhưng mà Thánh Linh nhắc nhở, cáo trách là mình biết là mình phạm tội, là mình vào quỳ gối xuống, ăn năn, xin Chúa thương xót, tha tội cho con. Rồi con không có làm cái chuyện đó nữa. Không phải ăn năn như con két, rồi làm nữa, làm hoài, làm hoài. Chọc giận Thánh Linh các bạn. Có thể mình vấp lại một lần, hai lần. Nhưng mà lần thứ ba là mình phải đề cao cảnh giác. Mình không có làm cái chuyện đó nữa. Xin Chúa giúp cho mình. Không có lập đi lập lại một cái tội mà lập lại một trăm lần. Có nghĩa là người Pha-ri-si – lương tâm chai lì. Có thể rất là khó. Chúa không chấp nhận những người mà tối ngày cứ cố tình phạm tội rồi ăn năn hoài. Cái đó là Chúa gọi là người Pha-ri-si.

Ai ghét anh em mình là kẻ giết người. Anh em biết rằng chẳng một kẻ nào giết người có sự sống đời đời trong mình được. Các bạn thấy dễ phạm tội ghét không? Bao nhiêu người trong nhà thờ không biết là ghét anh em mình là kẻ giết người. Kinh khủng chưa? Mình giết người thì mình sợ đi địa ngục. Mình ghét – ghét anh em mình – họ không có sợ họ đi địa ngục. Họ ghét một người được là họ ghét người thứ hai được. Rồi họ ghét người thứ ba được. Rồi riết rồi họ ghét tất cả mọi người. Họ ngồi đó rồi họ nói xấu hết người này tới người kia, tới người nọ. Kiếm chuyện đủ thứ chuyện. Người ta có một, mà móc ra tới mười. Rồi vu khống, rồi thêm để cho người khác ghét cái người đó nữa. Mình ghét rồi, mà mình kiếm bao nhiêu người theo phe mình để mà ghét cái người đó. Rồi kéo ra lập phe, lập đảng. Đưa lên mạng để cho nhiều người ghét cái người đó. Công việc của quỷ Sa-tan.

Mà những người đó là ai? Ngày hôm nay chúng ta thấy trên mạng xã hội, những người mục sư đó các bạn. Bây giờ các bạn thấy rõ, là biết rõ rồi đó. Bao nhiêu chuyện ông mục sư này vu khống ông mục sư kia rồi, nói xấu ông mục sư kia, làm đủ trò đủ trống rồi. Người này bênh vực ông mục sư này, kết án ông mục sư kia rồi. Tùm lum tùm la. Rồi mấy người kia họ nói: “Tại sao không giải quyết trong nội bộ mà để đem lên mạng để làm cái chuyện gì?” Họ nói nội bộ không giải quyết xong thì đưa lên mạng để mà giải quyết, lấy ý kiến chung cho đông người. Bây giờ tùm lum tùm la, hội thánh này hội thánh kia, tùm lum ở trên mạng hết. Chúng ta đọc rồi chúng ta thấy rằng, cỏ lùn và lúa mì luôn luôn đi đôi với nhau. Không có một nơi nào mà sống yên trong mấy cái nhà thờ. Rất là nguy hiểm cho linh hồn của chúng ta khi chúng ta thấy ông này nói xấu ông kia, rồi chúng ta đọc, rồi chúng ta theo phe người này, theo phe người kia, là chúng ta theo phe của quỷ Sa-tan, là chúng ta cũng bị vấp phạm. Tại vì chúng ta ở xa, chúng ta chỉ nghe cái lời đồn tiếu, chúng ta không biết sự thật. Mà những cái lời xấu xa, nó lại vu khống, nó lại vào lòng chúng ta, để mà chúng ta có thể theo phe nghịch lại với người của Đức Chúa Trời. Quỷ Sa-tan bây giờ nó lập phe, lập đảng rất là nhiều. Mà nhất là nó thù người lành. Những người nào mà bị tấn công nhiều nhất có thể là những người đó là những người thật của Chúa. Phải đi ngược lại: tại sao mà người này bị tấn công dữ vậy, trong lúc mấy cái ông kia im lìm, còn cái ông này bị bao nhiêu người tấn công?

Mình phải nghĩ ngược lại: là ông này bị ghét vì ổng là người khác linh với những người kia.

Cái số ít và cái số nhiều. Số ít là những cái người con cái thật của Chúa – rất là ít. Nhưng mà cái số đông là cái số của quỷ. Quỷ nó đông lắm, nó hiệp phe hùa. Nó hùa với nhau để nó thù người lành. Người ta gọi là “chó hùa”. Thì bây giờ ở trên mạng cũng bị bao nhiêu người hùa với nhau để thù người lành. Rất là nguy hiểm hiện nay khi mạng internet nó lên. Rồi chúng ta thấy công việc của quỷ Sa-tan, nó rất là mạnh, khi nó dùng cái Facebook để mà nó chống trả người này người kia. Rất là nguy hiểm khi chúng ta theo phe lập đảng. Một cái chuyện “ghét” thôi. Ghét – nó không phải là giận nữa nha. “Cái nhà thằng này phát ghét quá!” – vậy đó, mà lại bị kết án. Đức Chúa Trời kết án người đó là kẻ giết người.

Ngày nay, chúng ta thấy những người đàn bà ăn mặc hở hang, trét son phấn tùm lum, chúng ta thấy “ghét quá”. Đó là chúng ta cũng mắc tội giết người. Mình không có thể ghét một người nào hết các bạn. Mấy người đàn ông mà ăn mặc như đàn bà, đi đứng ngênh ngang – làm, quỷ Sa-tan xúi. Mấy thằng đó để cho mình đi chọc tức mình, để cho mình ghét. Mấy thằng bê đê, thằng ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà. Mình cũng ghét mấy người đó – nhưng mà mình phạm tội giết người. Chúa nói mình phải cầu thay cho họ. Thấy họ không biết Chúa là ai, linh hồn của họ đang đi địa ngục đời đời. Không thể nào mình ghét những người đó được. Có một số người họ trở về với Chúa, và họ trở lại bình thường. Chỉ là quỷ nhập họ, làm những việc ghê tởm trước mặt Đức Chúa Trời.

Câu thứ 18 hỏi: “Hỡi các con cái bé mọn, chớ yêu mến bằng lời nói và lưỡi, nhưng bằng việc làm và lẽ thật.”

Bởi đó chúng ta biết mình là thuộc về lẽ thật và dục lòng vững chắc ở trước mặt Ngài. Cái lời nói, việc làm, chúng ta phải đi đôi các bạn ơi. Có một số người họ nói: “Ông mục sư đó giảng hay lắm, nhưng mà đừng có nhìn những gì ông làm. Ông giảng thì nghe, ông làm đừng có bắt chước ông.” Tại vì việc làm với lời nói ông không có đi đôi với nhau. Các bạn thấy nguy hiểm chưa? Trên mạng Facebook bây giờ, mấy ngày nay tôi đọc thì nói: “Ông đó giảng hay thiệt, nhưng mà ông không có hành động những cái gì ông giảng. Ông muốn người ta làm theo những cái gì ông giảng, nhưng mà chính ông là được miễn.” Tôi dùng cái chữ “được miễn” – tại vì ông là thầy, ông đứng ngồi trên tòa giảng, ông chỉ ngón tay. Ông được quyền miễn, còn chúng ta phải làm theo những cái gì ông dạy.

Bao nhiêu người họ nói như vậy. Thì mình phải đánh dấu hỏi rồi. Nếu mà không có, sao người ta nói như vậy? Người ta nói: ông mục sư này, ông mục sư kia, ông mục sư nọ – việc làm và lời nói không đi đôi với nhau.

Các bạn thấy lời của Đức Chúa Trời rất là nguy hiểm. Khi lời nói việc làm không đi đôi, có nghĩa là chúng ta là người Pha-ri-si.

Ngày Chúa Giê-xu trở lại, chúng ta sẽ bị bỏ lại. Thà chúng ta đừng nói. Chúng ta nói thì chúng ta phải hành động, chúng ta phải làm. Mấy ông giảng tình thương rất là nhiều. Tối ngày cứ giảng tình yêu thương, tình yêu thương – mà cái hành động không có tình yêu thương. Người ta mới nói được là: “Ông nói mà ông không làm.” Chỉ một cái tình yêu thương nhỏ nhoi mà không làm được. Người đồng lao của mình, mục sư này với mục sư kia – hai mục sư mà hai mục sư đâm chém nhau. Mấy ông có thể có tình yêu thương với những người con chiên của ông. Tại vì chiên của ông thì ông vắt sữa, thì ông phải thương, ông phải chăm sóc. Nhưng mà đối với ông mục sư kia là một cái người kêu bằng đối thủ. Sợ mất chiên. Mục sư này với mục sư kia ghen ghét với nhau, làm cho tín hữu bây giờ rối loạn, đâm chém với nhau. Một ông mục sư này đi đâm chém một ông mục sư kia – bao nhiêu tín hữu rối loạn. Họ nói: “Chắc chúng tôi bỏ nhà thờ đi hết quá!”

Tại vì hành động của ông không có tình yêu thương. Bao nhiêu người có cặp mắt, họ nhìn thấu hết các bạn ơi. Mình tưởng đâu người ta đui, nhưng mà chúng ta là những người không đui. Chúng ta thấy nhiều người lãnh đạo bị con quỷ đâm con mắt rồi. Chúng ta có thể là những người đui mù, còn những con chiên khác nó có con mắt sáng hơn chúng ta. Phải đề cao cảnh giác, xin Chúa thương xót cho chúng ta, luôn luôn nhìn lại chúng ta, để cho con mắt của chúng ta sáng. Nói gì làm đó. Đừng có để con chiên, nó không nói trước mặt mình mà nó đi ra sau lưng nó nói:

Cái bà đó, cái ông đó, nói cái miệng không à. Đi giảng hoang hoang mà việc nói với hành động không có đi đôi với nhau. Đừng nghe, đừng nhìn họ làm. Nghe họ nói, nhưng mà đừng nhìn họ làm.” Cái lời đó rất là nhục nhã cho một người đầy tớ của Chúa các bạn. Họ ra ngoài sau lưng mình họ nói. Họ không nói trước mặt. Khi mà gia đình mình, vợ con mình trong nhà nói mình, mình giận. Người ta nói sau lưng mình, chứ vợ con thì nói trước mặt. Hành động của mình, với công việc của mình, với lời nói của mình phải đi đôi với nhau – để cho Đức Chúa Trời nhìn thấu hết tấm lòng của mình và ban phước cho mình.

Tại sao đời sống của chúng ta bị ngẹt ngòi? Tại vì lời nói, việc làm không đi đôi. Tại vì chúng ta còn ghét anh em mình, ghét vợ con không có vâng phục mình. Ghét những người không vâng phục mình, cứ ngày cứ nói nói nói, kiếm chuyện, chỉ trích mình hoài, không để cho mình yên. Phải ngồi lại với nhau, tâm tình với nhau để mà hòa thuận. Phía trong nhà phải hòa thuận trước mới đi ra tới bên ngoài các bạn. Mình ngồi lại mà mình nói, mà họ không nghe thì mình phải nói: bây giờ hai người hiệp lại mà nói, một người cứ chối chối chối leo lẻo. Bây giờ phải đem một người thứ ba lại làm chứng, đây nè, coi có người nào nói đúng, người nào nói sai, người nào hành động đúng, người nào hành động sai. Đem một người chứng lại, hai người chứng lại. Mà vợ vẫn chối cãi nữa thì đem ra một số đông người. Rồi dứt phép thông công luôn, ra khỏi hội thánh luôn. Chúa đã dạy như vậy mà bao nhiêu người họ không làm các bạn. Họ không dám nói trước mặt cái người đó. Họ đem ra sau lưng, họ thổi phồng lên Facebook, họ là tùm lum tùm lum lên.

Chúa nói: khi anh em ngươi có làm cái gì thì đem ra một mình mà nói. Họ vẫn chối cãi thì đem lại hai người chứng. Mà họ vẫn chối cãi nữa thì đem ra một số đông để mà quyết định. Quyết định được rồi là kể như là họ là người dưng, loại ra liền khỏi một cái đám đông. Thì công việc của tôi là Chúa cũng chỉ cho tôi cái cách đó, để mà phòng của chúng ta sống yên ổn là mình không có sợ lòai người, mình sợ Đức Chúa Trời. Khi có một người nào phá hoại trong cái nhóm của chúng ta thì chúng ta sẽ loại ra. Chính họ cũng không học hỏi được gì, mà quậy xáo trộn trong nguyên một cái nơi nhóm họp. Tất cả những người khác cũng không học được gì. Rồi bắt đầu ghét, giận. Rồi chúng ta rã, tan rã hết.

Khi một nhóm lúa mì của Đức Chúa Trời, Chúa trồng lúa thì chúng ta phải giữ có lúa, không có cọng cỏ lùn nào. Có cỏ lùn thì chúng ta phải nhổ dục ngay. Chúng ta không có đợi cho tới cái ngày Chúa tái lâm thì cỏ lùn với lúa mì nó lòi mặt ra. Thời gian bây giờ rất là gấp rút. Chúng ta không có thể chờ đợi để mà cỏ lùn nó vào nó quậy, nó phá được. Thì bao nhiêu người họ nói: bây giờ mấy ông mục sư sợ. Sợ thấy sói vào bầy chiên mà sợ không dám tống con sói ra ngoài để cho con sói nó cắn chiên của Chúa. Mấy ông mục sư bây giờ là những người nhúc nhát để chiên và dê lẫn lộn, nó cắn cấu xéo với nhau mà không dám hất con dê ra ngoài. Họ nói là họ có tình yêu thương, họ để chiên và dê nó quậy, nó làm đâm chém chiên của Chúa bị thương, bị tổn thương.

Cái bầy chiên của Chúa, là người chăn bầy, là cái người phải đề cao cảnh giác. Biết con chó sói nhảy vào là phải hy sinh giết con chó sói đó, dục nó ra ngoài, không để nó cướp chiên của mình được. Cảm ơn Chúa, là một cái người lãnh đạo là phải nghe được tiếng Chúa, biết con nào là con dê, con nào là con chiên, con nào là con chó sói. Dê thì nó cũng không có nguy hiểm bằng chó sói. Một con chó sói vào là nó sẽ cắn hết chiên, chết hết nguyên bầy chiên. Con dê thì nó chỉ có cái sừng thôi, nó đâm, nó xọt, nó đâm, nó xọt, bị thương tích chứ không chết. Nhưng mà chó sói vào là chết hết bầy chiên, nguy hiểm cho người chăn bầy.

Bây giờ hiện nay họ thỏa hiệp, không dám đẩy, không dám đánh con chó sói. Đừng có nói là đẩy ra ngoài. Cái nhóm chỉ cần sách cây mình đập nó, nó chạy hà, mà không đập. Để nó hỗn hợp, nó đánh chiên của Chúa tơi bời hết. Chúa biểu chúng ta phải có lòng dạn dĩ mới đến gần Đức Chúa Trời thì chúng ta xin điều gì, mặc dầu thì nhận được điều đó. Chúng ta phải dạn dĩ mới đến gần Đức Chúa Trời được. Tại sao chúng ta dạn dĩ được? Tại vì lòng chúng ta trong sạch, chúng ta mới dạn dĩ được. Còn nếu lòng chúng ta dơ bẩn, chúng ta chỉ chạy trốn Chúa thôi, chứ chúng ta không có thể nào mà chạy đến gần Đức Chúa Trời được.

Cái đó là một cái sự việc mà Chúa đặt để ra. Một cái người nào mà hại người kia là chạy trốn. Đứa trẻ, mình để cái hộp bánh đó, nó ăn cắp một cái bánh là nó thấy người lớn là nó chạy trốn hà. Cái đó là cái tánh mà Chúa đã để cho con người chạy trốn, để cho người ta biết mình có tội. Tự nhiên sao không thấy mẹ đi chợ về là vui mừng? Tại sao bữa nay mẹ đi chợ về mà con chạy trốn mất tiêu hà, không ra chào hỏi mẹ, không ra ôm mừng mẹ gì? Khi kêu tên nó ra hỏi con làm gì đó? Con đâu có làm gì đâu, đâu làm gì đâu, là mình biết nó ở nhà, nó có ăn cắp bánh kẹo hay ăn cắp tiền hay làm gì đó.

Thì cái sở làm cũng vậy. Những cái người mà làm mướn làm thuê, họ ăn cắp đồ của chủ, thấy họ lén lén, họ trốn trốn, họ thấy chủ về, là họ trốn trốn trốn, họ làm cái chuyện gì đó. Mình biết rằng họ làm cái gì đó, chứ mình không biết đúng ra là họ làm cái gì. Còn người ta cũng vậy. “A-đam, ngươi ở đâu?” “Ca-in, ngươi ở đâu?” Làm tội là chạy trốn, không dám nhìn thẳng mặt của Đức Chúa Trời. Khi người chồng hay người vợ mà làm chuyện gì tội cũng không dám nhìn người vợ của mình. Đứa con làm tội cũng không dám nhìn mặt mẹ của mình. Xin Chúa thương xót, là chúng ta phải biết đến gần ngôi của Đức Chúa Trời vì chúng ta dọn lòng sạch sẽ. Chúng ta không sợ Đức Chúa Trời khi chúng ta không sợ, là chúng ta có lòng trong sạch. Chúng ta chưa có lòng trong sạch là chúng ta vẫn còn sợ. Các bạn nhìn lại mình: tại sao bữa nay tôi trốn Chúa đây? Bữa nay tôi lười biếng quá, tôi không có cầu nguyện, tôi không có đọc Kinh Thánh đây. Tại sao? Hồi sáng mình có tham. Người ta thối tiền cho mình, đưa dư mình nhét vào túi ngay. Tôi cũng bị bắt mấy lần. Đi mua đồ mà nó nhảy, nó thiếu tính tiền hết một món. Nó quẹt một cái rẹt mà chưa có thâu vô. Nó tính tiền nhưng mà nó quên một món, mà mình không có nhắc nó ở đây. Mà Chúa có biết, Chúa cho mình thấy được, nhưng mà mình không có nói với nó là mày thiếu tao, mày thiếu đánh tiền tao một món đây. Con quỷ nó làm kiểu đó. Cô cũng bị hoài đó. Thấy nó thiếu, mình có lời, mình để yên. Mình đi tới về nhà, mình thấy cái gì lạ lạ. Ủa sao hôm nay mình lạ lạ, mình trốn Chúa đây? Rồi Thánh Linh mới nhắc: Con có lòng tham. Người ta tính tiền con thiếu một món. Nó rẹt rẹt mà nó chưa có nhảy vào cái máy tính tiền. Nhưng mà con nhìn, con thấy. Mà con không báo tin cho nó, biểu nó phải tính tiền thêm cái này. Mấy con quỷ nó làm cho lòng của mình tham từ chút từ chút các bạn. Cũng phải ăn năn. Chúa ơi kỳ tới, nếu mà con thấy nữa là con phải trả lại tiền, vì con không có tham lam. Bị bắt như vậy đó các bạn. Đưa 10 đồng mà nó tưởng mình đưa giấy 20, nó thối lại dư tiền cho mình. Mua cái đồ mà có lời. Rất là nhiều trường hợp như vậy mà con cái Chúa là cứ bị như vậy không các bạn ơi. Quỷ nó chơi kiểu đó không đó.

Chúng ta là những người con cái Chúa là chỉ có giận hay là tham lam hay là lo lắng mà phạm tội với Chúa. Những cái tội rất là nhỏ nhưng mà đối với Đức Chúa Trời rất là lớn. Tội nhỏ mà bằng tội lớn phải tức không? Người ta giết người mà người ta ăn năn là người ta được lên thiên đàng. Còn mình có giận vợ mà mình phải đi hồ lửa đời đời. Không có công bằng. Mình nói: Chúa ơi tại sao Chúa không công bằng? Người ta giết người mà người ta tới giờ chót người ta ăn năn mà người ta được hưởng nước thiên đàng. Còn con là đi làm công việc Chúa không biết bao nhiêu năm. Con giận vợ tí xíu mà bây giờ con đi địa ngục. Con quên ăn năn giận vợ, đùng cái bị tai nạn đi xuống địa ngục. Con quỷ nó đứng rình chúng ta, nó muốn cho chúng ta phải đi địa ngục. Xin Chúa thương xót cho chúng ta trước khi giờ hấp hối, con có cơ hội để con ăn năn. Xin Chúa thương xót con, đừng để linh hồn của con bị vào hồ lửa đời đời vì con phạm những cái tội nhỏ nhoi mà con quỷ nó đưa ra để nó làm bẫy cho con sụp vào.

Mình phải cầu xin để mà Chúa thương xót mình và Chúa nhận lời mình. Khi các ngươi cầu xin điều gì, mặc dầu thì nhận được điều đó, bởi vì chúng ta gìn giữ các điều răn của Ngài và làm những điều đẹp ý Ngài. Chúng ta muốn làm đẹp ý Chúa thì chúng ta phải đề cao cảnh giác từng chi tiết các bạn. Đường theo Chúa, nó là đường hẹp là như vậy. Chứ ai cũng nói đường hẹp, đường hẹp. Nói cả miệng mà không biết đường hẹp là cái gì. Tưởng mình đi đường hẹp nhưng mà không biết đường hẹp đó là cái gì. Những cái chi tiết nhỏ nhoi mình phải đề cao cảnh giác. Nguy hiểm cho linh hồn của mình khi chúng ta không có chi tiết. Quỷ nó đánh từng chi tiết các bạn ơi. Nhất là những người con cái của Chúa. Họ không bao giờ mà để ý những cái chuyện nhỏ nhoi, rồi coi chuyện lớn lao không. Nhưng mà những cái chi tiết nhỏ nhặt là những cái mà nó giết mình. Chúa dạy cho tôi biết là những con người đi ra trận chiến bị chết vì những cái chi tiết. Không nhìn kỹ là bị kẻ thù nó đâm. Những chi tiết nhỏ nhoi, mình thấy nó lạ là những cái đó là những cái bẩy giết người. Những cái mìn nó đặt ra ở dưới chân của mình, mình đi là mình đạp, nhưng mà nó biết, nó không đạp. Tại sao? Tại nó có những chi tiết, nó làm cái dấu để cho bọn của nó không đạp mìn, mà mình đi, mình lơ mơ, mình không nhìn dưới chân là mình đạp ngay. Mình không có coi những cái điều lạ là mình đạp ngay. Quỷ nó làm, nó đặt những cái bẫy, nó biết mà. Người của nó biết, mà người theo Chúa không nhìn kỹ thì không biết.

Chúa mới chỉ cho chúng ta Giăng thứ nhất đoạn 1, chỉ cho chúng ta. Chúng ta đọc, chúng ta thấy nhiều cái bẫy của quỷ Sa-tan nó đưa ra ở trong sách Giăng đoạn 1, đoạn 2, đoạn 3, đoạn 4, đoạn 5. Chúng ta sẽ học hết cái sách Giăng thứ nhất này, là tôi rất là thích rồi, tôi đọc đi đọc lại. Tại vì nguyên một cái sách Giăng Nhất này có đầy đủ hết tất cả chi tiết cho chúng ta là những người theo Chúa đề cao cảnh giác.

Chỉ có 5 chương thôi mà nói ra những cái gì mà chúng ta cần phải làm để chúng ta được cứu rỗi linh hồn. Tuyệt vời lắm! Các bạn đi đọc lại cái cuốn sách Giăng Nhất. Chỉ có 5 chương thôi: 1, 2, 3, 4, 5. Có đầy đủ hết tất cả. Các bạn đọc đi đọc lại đi, rồi các bạn sẽ thấy Chúa bày tỏ cho các bạn. Có không thiếu những cái gì mà chúng ta cần học hỏi.

Chúa chỉ cho tôi 5 cái chương trong 1 Giăng này. Học chi tiết ra, chúng ta sẽ thấy tất cả những cái gì chúng ta cần phải làm.

Câu số 12: Nếu ai có của cải đời này, thấy anh em mình đương cùng túng mà chặt dạ thì lòng yêu mến của Đức Chúa Trời thế nào ở trong người ấy được?

Thấy chưa? Cũng nói về tiền đó. Nói về ghét, rồi nói về tiền. Rồi nói về lời nói và hành động phải đi đôi với nhau. Thường thường là chúng ta có nhiều của cải, nhưng mà những người cùng túng xin chúng ta, chúng ta thấy, chúng ta làm lơ.

Chúng ta nghĩ rằng: “Mình không cho người đó, người khác cũng cho họ thôi chứ. Để tiền mình, mình xài chứ. Mình cũng cần tiền vậy chứ bộ, mình cũng đâu có dư dả gì đâu.” Cậy mình làm bộ nhắm mắt để cho người khác cho. Người đó đói, mình không thấy xót xa, mình không cho, người khác cũng cho. Cậy nhắm mắt làm lơ.

Chúa nói: “Nếu ai có của cải đời này, thấy anh em mình đương cùng túng mà chặt dạ thì lòng yêu mến Đức Chúa Trời thế nào ở trong người ấy được?”

Tình yêu thương phải đi đôi với cái việc làm. Việc làm là chúng ta chăm sóc những người nghèo khổ. Không có tiền nhiều thì cũng cho chút đỉnh, cũng cho một bao gạo. Mình có cái gì trong nhà, mình không cần ra tiền, nhưng mà đem những cái của trong nhà của mình đó, có dư gạo, có dư thịt này kia, mình xách lại mình cho. Không có cần đi mua.

Thiếu gì đồ trong nhà của mình có, các bạn? Áo quần có. Của cải không có, tiền không có, nhưng mà của cải có. Thấy người ta lạnh, trong nhà mình có 2–3 cái áo ấm, mình cho họ một cái áo ấm được. Gạo mình nhiều quá, thôi múc một mớ gạo đem cho người ta ăn đỡ. Những hành động nhỏ như vậy, không phải là tiền nhưng mà là tình yêu thương. Những hành động nhỏ đó, Chúa ghi sổ cho chúng ta ở trên nước Thiên Đàng.

Chúng ta làm lơ là chúng ta cũng bị ghi sổ trên nước Thiên Đàng, các bạn. Một cái cuộn phim từ ngày chúng ta sinh ra cho tới khi chúng ta qua đời, có một cuộn phim hết. Tất cả những hành động của chúng ta, hoặc lớn hoặc nhỏ, đều bị quay phim hết, các bạn.

Bởi vậy chúng ta phải ngồi lại mà nhìn, quay lại cuộc đời của chúng ta hồi lúc chúng ta còn nhỏ cho tới bây giờ, chúng ta đã làm cái gì sai. Ngồi quay hết cuộc đời lại. Quay ngược lại thì nó dễ nhớ hơn là quay từ đầu cho tới đuôi. Chúng ta quay ngược lại đi, ngược về thời gian. Hồi năm ngoái chúng ta làm gì sai, xin Thánh Linh nhắc cho chúng ta quay ngược, quay ngược, quay ngược lại. Để chúng ta ghi vào miếng giấy tội nào chúng ta có làm, để chúng ta ăn năn tội đó. Chúng ta ăn năn tội thì huyết Chúa Giê-xu xóa hết những cái tội đó, thì con người chúng ta mới trở nên công bình. Và những cái lời cầu xin của chúng ta được Chúa nhận.

Thì chúng ta trở nên một cái người trong sạch, công bình, thì lời cầu xin của chúng ta mới được Chúa nhận lời.

Ôi, có nhiều người đụng tới đâu là gãy bẫy tới đó. Đụng tới đâu gãy bẫy tới đó. “Chúa thử thách tôi nhiều quá. Không biết chừng nào Chúa mới ngừng thử thách tôi đây.” Mà nói như vậy! Mấy người trong nhà thờ toàn là dùng từ: “Chúa thử thách tôi.”

Cái đó là một cái sự sai. “Tôi là ông Gióp mà. Chúa thử thách tôi không biết bao nhiêu rồi, không biết chừng nào mới ngừng đây. Đụng vô cái gì mất bẫy cái đó. Đụng vô cái gì mất tiền tới đó. Đụng vô cái gì là sai tới đó. Đụng một trăm chuyện là hỏng hết một trăm chuyện,” các bạn.

Thì chúng ta làm ba chuyện là chúng ta phải nhớ rồi:
– Một cái chuyện sai, hỏng.
– Rồi một chuyện nữa, hỏng.
– Lần thứ ba, người ta nói là “nhất quá tam” là phải ăn năn.

Còn cái này họ là một chục thứ luôn. Mà cứ nói: “Chúa thử thách tôi hoài.” Mở miệng ra: “Chúa thử thách tôi.”

Bạn đừng có nói, dùng cái chữ “Chúa thử thách tôi”. Bạn chọc Chúa giận nữa. Bạn nói với Chúa là: “Chúa ơi, xin Chúa thương xót con. Chỉ cho con những cái gì con làm sai. Và xin Ngài giảm lại những cái ngày con phải trả giá.”

Các bạn làm sai, các bạn bị tù. Rồi các bạn cố tình các bạn làm sai nữa, cái ngày ngồi tù nó càng ngày càng tăng.

Thí dụ như một cái ông ăn cắp ổ bánh mì, bị tù ba ngày, thả ra. Rồi ổng đi ăn cắp tiền cả ngàn, bị tù một tháng, thả ra. Rồi ăn cắp xe hơi, bị tù một năm, thả ra. Rồi ăn cắp, cướp nhà băng, bị tù mười năm. Cứ một cái tội làm hoài. Các bạn thấy cái tội càng ngày càng nặng không?

Vì một cái tội ăn cắp ổ bánh mì, mà bây giờ nó ăn cắp từ từ từ từ, ăn cắp lên tới là cướp nhà băng. Tại vì nó không có biết rằng cái tội ăn cắp là bị tù.

Còn chúng ta là người con cái Chúa, chúng ta làm sai, chúng ta bị hoạn nạn tới: mất tiền, ban đầu mất bóp. Sau, mất đồ đạc trong nhà, bị trộm. Rồi tan nát cái nhà. Rồi ban đầu là cái vụ tiền, rồi bây giờ té gãy xương, rồi càng ngày càng nặng. Ban đầu thì nó chỉ là cái tài chánh thôi, mà bây giờ nó tới cái thân xác của mình rồi. Nó đau đớn. Gãy xương là đau đớn rồi. Chặt tay, chặt chân. Ôi đủ chuyện hết.

Mà nói: “Chúa thử thách tôi nhiều quá.”

Tôi phải chỉnh sửa lại, các bạn. Tôi nói, Chúa không bao giờ thử thách bạn vậy đâu.

Bạn nhìn lại đi. Bạn gian tham. Bạn làm những cái chuyện không đẹp lòng Chúa. Phải ngồi xuống mà ăn năn. Xin Chúa thương xót, giảm cơn thạnh nộ của Ngài đối với con. Tại vì con là người có tội, con có nhiều tội quá mà con không nhìn thấu. Con cứ nghĩ là Chúa thử thách con hoài. Chúa nào mà thử thách bạn quá sức tưởng tượng như vậy?

Bây giờ không có nhà ở mà cũng vẫn nói: “Chúa thử thách tôi.”

Nguy hiểm cho linh hồn của mình, các bạn ơi.

Chúa thương thì Chúa mới làm như vậy để cho linh hồn được cứu, còn nếu không là đi địa ngục đời đời mà còn không có nhìn thấu những cái sự dơ bẩn của mình để mà ăn năn nữa. Tôi nhìn xung quanh, tôi thấy sao mà con cái của Chúa sao mà không có hiểu được những cái sự nguy hiểm, những nguy hiểm của những cái hành động của mình để mà mình nhìn lại cuộc đời của mình, để mà mình ăn năn, để mà linh hồn mình được cứu.

Chúa để cho những cái chuyện xảy ra để mà chúng ta ăn năn, để linh hồn của chúng ta được cứu rỗi, chứ không phải là Chúa thử thách mình để làm cái gì. Không có phải là Chúa thử thách, nhưng mà con quỷ nó đánh các bạn. Quỷ nó thấy mình làm, nó mừng lắm, mà nó đánh mình, nó đánh mình cho đến khi mà mình ăn cám heo.

Cho nên nói với các bạn: Không ăn cám heo là không trở về. Cái lúc mà ngồi đó mà ăn cám heo, rồi lúc đó mới khóc lóc, mới ăn năn. Chứ bây giờ còn nước vẫn còn tát, không bao giờ ăn năn.

Tôi nhìn thấy rất nhiều, bao nhiêu bao nhiêu người rồi, đợi tới ăn cám heo mới bắt đầu khóc lóc, ăn năn trở về thật sự với Chúa. Chính tôi cũng đi qua con đường đó. Vì cớ đó tôi nói cho các bạn biết: Các bạn nào ăn năn sớm thì tốt hơn là đợi tới ăn cám heo mới ăn năn. Tới ăn cám heo rồi là rất là khó, rất là khó, vì không còn cái gì nữa.

Xin Chúa thương xót cho chúng ta, mỗi người chúng ta phải biết nhìn lại chính mình. Đừng nhìn xung quanh mình. Đừng nhìn những người khác. Nhìn lại chính mình với Chúa và tới tấm lòng của mình. Có trung thành, có trung thực, có nói gì làm đó, có tình yêu thương những người xung quanh, nghèo khổ. Có những tình yêu thương với gia đình của mình trước.

Phải bắt đầu là phải số một là gia đình của mình. Làm sao gia đình của mình thấy được mình là một con người khác hẳn, không phải người hồi xưa nữa. Chính điều đó mà tôi cải quá được đứa con của tôi và tôi cải quá được ông chồng của tôi là qua đời sống của tôi.

Một con người nào cũng có cái xác thịt, cái tôi của mình. Nhưng mà mình muốn cải quá những người xung quanh mình là mình phải cải quá cho họ thấy rằng con người của mình là con người khác hẳn, không phải còn con người ngày xưa xác thịt nữa. Bây giờ mình là con bướm. Ngày xưa mình là con sâu. Nó hành động khác. Con bướm nó hành động khác, các bạn ơi.

Cũng một cái chuyện như vậy, nhưng mà con bướm nó phản ứng một cách khác. Con sâu nó phản ứng một cách khác. Nó có tình yêu thương nhiều hơn, nó tha thứ cho người khác nhiều hơn. Nó thương những người thù của nó.

Còn con sâu là nó xịt. Nó xịt thúi ra. Khi mà đụng tới nó là nó xịt thúi ra cho người khác.

Con bướm thì nó ăn mật ong, nó nhả mật ong. Nó nhả mật ong rất là ngọt dịu, tại vì những cái gì nó ăn là trong sạch, nó ăn toàn mật ong. Nó nhả mật ong ra. Mình chọc tới nó liền, nó nhả mật ong ra cho người khác.

Còn con sâu là nó ăn đất, ăn cát, ăn bùn, ăn cức ở dưới đất. Thì đụng tới nó là nó xịt ra những cái thứ thối thối. Tuyệt vời lắm, các bạn! Một bài học sống cho chúng ta là: Chúng ta có Thánh Linh ở trong lòng, chúng ta khác hẳn hơn ngày xưa.

Những người xung quanh họ nhìn thấy chúng ta, chứ không phải là Chúa thấy không. Những người xung quanh họ thấy chúng ta thay đổi và họ đến với Chúa của chúng ta là vì chúng ta không còn như con sâu ngày xưa nữa. Những hành động của chúng ta rất là đẹp đẽ, tuyệt vời. Có tình yêu thương nhiều hơn. Có sự tha thứ nhiều hơn. Biết cho đi mà không có ích kỷ, muốn “tôi, tôi, tôi” như ngày xưa là cái gì cũng muốn: của mình, của mình, muốn thu hút tiền của người khác.

Nhưng ngày hôm nay mình muốn cho đi. Nó ngược lại với ngày xưa. Cái tôi ngày xưa nó xấu xa. Bây giờ cái tôi ngày nay nó tỏa hương thơm ra cho người khác. Rất là tuyệt vời các bạn! Mình cũng lạ lùng là tại sao mình được những cái tính như vậy. Nhưng mà không phải là tính của mình, nhưng mà cái tính đó là của Thánh Linh của Chúa hành động trong cái đời sống của mình, làm cho con người của mình nó quá tuyệt vời.

Những người thân, những người gần nhất của mình, họ mới thấy được. Còn những người xa thì họ rất là ghét mình, tại vì họ có quỷ Sa-tan. Còn mình là có Thánh Linh thì con quỷ nó ghét sẵn rồi. Nó kiếm chuyện, nó nói xấu, nó tung ra những cái điều xấu xa mà người ta không thấy. Sống gần mình làm sao người ta biết được. Nhưng mà những cái người gần của mình, người ta cảm nhận được. Người ta cũng bị lây.

Bởi vì người ta nói là: “Mấy cái người người ta sợ Thánh Linh, mấy người mà có ân tứ Thánh Linh là họ sợ như là sợ cùi hủi”, tại vì nó lây. Thánh Linh là họ sợ bị lây. Họ nói là lây như là cùi hủi. Họ tránh. Đi tới đâu là họ tránh, họ sợ mình kinh khủng luôn. Tại vì họ thấy cái ánh sáng của mình, còn họ ở trong tối tăm thì họ sợ. Nhưng mà họ nói là rất là lây. Thánh Linh đi tới đâu là bị lây. Họ tránh. Tại sao mà tránh mấy người có Thánh Linh? Ôi, cùi hủi đó, họ nói vậy đó.

Cảm ơn Chúa là chúng ta phải là như vậy. Chúng ta phải lan tỏa ra Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Ai gần chúng ta là họ sẽ bị lây. Thánh Linh của Chúa là đem ánh sáng đến cho những người trong tối tăm. Họ nhìn thấy chúng ta có ánh sáng. Họ muốn có như chúng ta. Họ muốn làm được như chúng ta làm.

Chúng ta phải nói cho họ biết là: Ngày xưa tôi là con sâu, bây giờ tôi là con bướm. Tôi có Chúa thật sự, tôi không có sống hai lòng và giả hình nữa.

Thành ra chúng ta phải làm gương cho những người xung quanh chúng ta. Những người gia đình chúng ta là những người thấy chúng ta nhiều nhất. Xin Chúa cho chúng ta nhớ những bài học này, là chúng ta nhìn lại và nói với những người xung quanh chúng ta: “Khi chúng ta làm cái gì sai thì cứ nói thẳng với tôi. Đừng có nói sau lưng tôi để tôi sửa đổi. Tôi là con người xác thịt, nhưng mà có nhiều khi tôi hành động cái gì sai thì cứ nói thẳng trước mặt tôi. Đừng có nói sau lưng tôi. Tôi sẽ sẵn sàng thay đổi và sửa đổi để trở nên giống Chúa nhiều hơn.”

Cảm ơn Chúa cho bài học của chúng ta. Bài học của tôi đã đi qua, và tôi cũng giúp cho các bạn để phải đi con đường này để được hưởng nước Thiên Đàng. Con đường hẹp rất là khó đi, nhưng mà với Thánh Linh Chúa đồng đi với chúng ta, tất cả mọi sự đều dễ dàng. Nếu chúng ta không còn cái tôi của chúng ta nữa thì nó rất là dễ dàng.

Thánh Linh bỏ dầu vào. Dầu của Thánh Linh thì nó trơn. Chúng ta đi con đường không có đau đớn. Chúng ta cảm nhận được tình yêu của Thánh Linh ngự vào lòng chúng ta, để chúng ta không còn cái tôi đau đớn gì nữa. Ai sửa chúng ta, chúng ta cảm ơn họ. Ai nói gì, chúng ta cảm ơn họ. Đừng có giận họ. Đừng có ghét họ.

Có nhiều khi họ nói vu khống chúng ta, chúng ta cũng phải cảm ơn họ. Mình biết là họ vu khống, nhưng mà đừng có giận họ. Quỷ nó đưa người đến vu khống chúng ta, nhưng chúng ta không phản ứng bênh vực chúng ta. Cảm ơn bạn. Không phản ứng bênh vực chúng ta. Cảm ơn bạn.

Mình suy nghĩ lại, nếu mình không có làm cái đó mà họ vu khống cho mình, mình cũng cảm ơn họ. Đó là cái hành động của chúng ta. Đừng có bênh vực cái tôi của chúng ta mà nóng giận, rồi ganh ghét, rồi chửi họ, rồi rủa sả họ. Cái đó là mình bị vướng vào bẫy của quỷ Sa-tan rồi.

Cảm ơn Chúa. Xin Chúa thương xót và gìn giữ những cái lời của Ngài trong lòng của chúng ta, để chúng ta được đến ngày kia chúng ta gặp được Chúa, và Chúa khen tặng chúng ta là những người công bình trước mặt Đức Chúa Trời.

Mời các bạn nhắm mắt lại để chúng ta cầu nguyện.

Cảm ơn những cái lời chia sẻ của Chúa cho chúng ta.
Trong danh Đức Chúa Giê-xu, giờ này chúng con cảm ơn Ngài về ngày. Đã qua một giờ, chúng con được nghe lời của Ngài. Xin Ngài cho lời của Ngài thấm nhuần trong đời sống của chúng con. Mỗi người chúng con sẽ hành động, lời nói và việc làm đi đôi với nhau. Rồi chúng con phản ánh tình yêu thương của Đức Chúa Trời, vì Ngài đã yêu thương chúng con và Ngài đã kéo chúng con từ nơi…

Chúng con là những người tội lỗi xấu xa, mà Ngài đã đem chuộc chúng con bằng huyết của Chúa Giê-xu để chúng con được nên giống như Ngài. Xin Ngài hành động và cho chúng con nhớ tìm những cái tội lỗi của mình mà ăn năn. Chúng con không phải là một cái người có tội mà không biết ăn năn. Xin Ngài cho chúng con có tấm lòng nhu mì, khiêm nhường, có tội biết ăn năn trước mặt Ngài. Hầu cho chúng con được hưởng nước Thiên Đàng mà Ngài sẽ dành để cho chúng con.

Chúa ơi, chúng con yêu Ngài vì Ngài yêu chúng con trước.
Xin Ngài gìn giữ chúng con để chúng con gặp được Chúa trên nước Thiên Đàng. Đó là mục đích của chúng con. Chúng con còn sống trên thế gian này, còn biết bao nhiêu tội lỗi nó dày đạp chúng con. Nhưng cho chúng con biết hạ mình, biết ăn năn để ngày kia chúng con gặp nhau trên nước Thiên Đàng. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Chúng con dâng những cái lời của Ngài dạy dỗ chúng con. Xin cho chúng con ghi vào tâm linh của chúng con. Chúng con nhớ mãi đời đời. Chúng con cảm tạ ơn Ngài.

Chúng con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

TÓM TẮT BÀI GIẢNG

Người giảng nhấn mạnh rằng Chúa thương xót con người nên mới để xảy ra những hoàn cảnh khó khăn, khổ nạn, để linh hồn con người được tỉnh thức và ăn năn. Đó không phải là sự thử thách từ Chúa, mà là những cú đánh từ ma quỷ, và chỉ khi người ta “ăn cám heo” – rơi vào tận cùng – mới bắt đầu thật sự ăn năn.

Người giảng nhận thấy phần lớn con cái Chúa chưa thật sự hiểu sự nghiêm trọng của những hành vi nhỏ nhặt và hậu quả thuộc linh của nó. Thậm chí những tội “nhỏ” như giận vợ, tham tiền thối dư, hay không chia sẻ với người nghèo – cũng khiến linh hồn sa vào nguy hiểm. Những tội “nhỏ” ấy có thể khiến con người mất phần thưởng đời đời nếu không thật lòng ăn năn. “Tội nhỏ mà bằng tội lớn trước mặt Đức Chúa Trời”.

Người giảng chia sẻ về chính đời sống mình – từng bị thua thiệt, từng bị cám dỗ bởi lòng tham, từng cố tình bỏ qua việc sửa lỗi – và bà bị quỷ đánh đủ đường. Nhưng Chúa thương xót và cho có cơ hội ăn năn thật sự. Từ đó, bà được biến đổi từ “con sâu thành con bướm”, nghĩa là từ một người sống trong xác thịt trở thành người sống bởi Thánh Linh.

Bà kêu gọi mọi người soi xét lại đời sống của mình, không đổ lỗi cho “Chúa thử thách”, mà cần hiểu đó là hậu quả của việc không vâng lời. Chúa là Đấng yêu thương và dạy dỗ, nhưng không bao giờ thử thách ai bằng cách để họ mất nhà, mất của, hay gãy tay gãy chân. Bà nói, nếu mình tiếp tục cố tình phạm tội, thì ma quỷ sẽ từng bước dẫn dắt vào sự hủy diệt.

Người giảng sử dụng ví dụ rất sống động: từ chuyện tham một bịch bánh, giấu một món hàng siêu thị không tính tiền, cho đến việc không giúp người nghèo. Tất cả đều là những điều nhỏ mà con cái Chúa cần đề cao cảnh giác. Vì “đường theo Chúa là đường hẹp” – và đường hẹp nghĩa là phải cẩn thận cả trong những chi tiết nhỏ nhất. Bà so sánh điều này như người lính ra trận chết vì không để ý đến một dấu hiệu nhỏ trước khi dẫm lên mìn.

Bà dẫn Kinh Thánh trong sách Giăng Nhất chương 1–5, nhấn mạnh rằng chỉ 5 chương ngắn nhưng chứa đựng tất cả các nguyên tắc cần thiết cho đời sống thuộc linh đắc thắng.

Một điểm nổi bật trong bài giảng là hình ảnh “con sâu và con bướm”. Bà nói rằng khi người ta thật sự được biến đổi bởi Thánh Linh, họ hành động khác, phản ứng khác, yêu thương hơn, tha thứ nhiều hơn. Họ không còn sống với cái tôi ích kỷ nữa, mà trở nên nguồn phước cho người khác. Thay vì xịt “mùi thối” như con sâu khi bị đụng chạm, người được tái sinh sẽ “nhả mật” – nghĩa là đem đến sự ngọt ngào và yêu thương.

Bà kể rằng chính đời sống mới của mình – khác hoàn toàn với con người cũ – đã khiến chồng và con bà tin Chúa. Và điều đó không đến từ lời giảng, mà từ sự thay đổi trong hành động, lời nói và thái độ.

Người giảng cảnh báo con cái Chúa đừng sống giả hình, đừng nghĩ rằng chỉ vì mình đi nhóm, đọc Kinh Thánh, mà chắc chắn được vào thiên đàng. Phải sống thật với Chúa, ăn năn thật, có Thánh Linh thật và để Thánh Linh hành động trong từng chi tiết cuộc sống.

Cuối cùng, bà kết thúc bằng lời cầu nguyện, dâng lên Đức Chúa Trời tất cả những gì đã giảng dạy, cầu xin Ngài ghi khắc trong tâm linh mọi người những lời nhắc nhở và hành động cần thiết để linh hồn không bị sa vào hồ lửa đời đời. Bà nhấn mạnh rằng sống bởi Thánh Linh không có nghĩa là không bị vu khống hay hiểu lầm, nhưng cần có thái độ đúng khi bị hiểu lầm: không phản ứng theo xác thịt, không nóng giận, mà biết ơn và tha thứ.