
SÁNG THẾ KÝ 31-32: GIA CỐP TRỞ VỀ CA-NA-AN. VẬT LỘN CÙNG THIÊN SỨ CỦA CHÚA VÀ ĐƯỢC ĐỔI TÊN THÀNH Y-SƠ-RA-ÊN.
Sáng thế ký 31:
Gia-cốp trở về Ca-na-an
1Gia-cốp được nghe lời các con La-ban nói rằng: Gia-cốp đã lấy hết gia-tài cha ta, và vì nhờ của cha ta, nên mới được giàu-có dường ấy. 2Gia-cốp cũng để ý coi nét mặt cậu, nhận biết rằng người chẳng đối ở với mình như trước nữa.
3Đức Giê-hô-va phán cùng Gia-cốp rằng: Hãy trở về xứ của tổ-phụ ngươi, chốn bà-con ngươi, ta sẽ phù-hộ ngươi. 4Gia-cốp bèn sai người gọi Ra-chên và Lê-a đến nơi cầm bầy súc-vật của mình ngoài đồng, 5và nói cùng họ rằng: Ta thấy sắc mặt cha hai ngươi đối cùng ta chẳng còn như trước nữa, nhưng nhờ Đức Chúa Trời của cha ta phù-hộ ta. 6Chánh hai ngươi cũng biết rằng ta đã giúp cha hai ngươi hết sức, 7còn cha hai ngươi lại khinh bạc và mười lần thay đổi công-giá ta; nhưng Đức Chúa Trời không cho phép người làm hại ta chút nào. 8Khi người dạy rằng: Các con chiên có đốm dùng làm công giá ngươi, quả các con chiên đều sanh con ra có đốm. Còn nếu dạy rằng: Các con chiên có sọc dùng làm công giá ngươi, quả các con chiên đều sanh con ra có sọc. 9Thế thì, Đức Chúa Trời đã bắt súc-vật của cha hai ngươi cho ta đó! 10Đương trong lúc chiên giao-hiệp nhau, ta nhướng mắt lên, chiêm bao thấy các chiên đực đương giao hiệp cùng chiên cái đều có sọc, có rằn và có đốm. 11Thiên-sứ Đức Chúa Trời phán cùng ta trong mộng rằng: Hỡi Gia-cốp! Ta bèn thưa: Có tôi đây. 12Thiên-sứ rằng: Hãy nhướng mắt lên mà nhìn: Hết thảy chiên đực đương giao-hiệp cùng chiên cái đều có sọc, có rằn và có đốm; vì ta đã thấy cách La-ban ăn ở cùng ngươi rồi. 13Ta đây là Đức Chúa Trời của Bê-tên, tức nơi ngươi đã thoa dầu đầu cây trụ và đã khấn-vái ta. Bây giờ, hãy đứng dậy, ra khỏi xứ nầy và trở về xứ của bà-con ngươi.
14Ra-chên và Lê-a đáp cùng người mà rằng: Chúng tôi còn một phần chi hay là cơ-nghiệp chi nơi nhà cha chúng tôi chăng? 15Vì người đã gả bán chúng tôi và ăn xài hết tiền bạc bán nữa, há người chẳng đãi chúng tôi như người dưng ư? 16Các tài vật mà Đức Chúa Trời đoạt nơi tay cha chúng tôi tức là của chúng tôi và của con cái chúng tôi. Vậy bây giờ, chàng hãy làm theo mọi lời Đức Chúa Trời đã phán dạy.
17Gia-cốp bèn đứng dậy, đỡ vợ và con lên lưng lạc đà, 18dẫn hết thảy súc vật và của cải mình, tức súc vật mình đã gây dựng ở Pha-đan-A-ram, đặng trở về cùng Y-sác, cha mình, ở Ca-na-an. 19Trong lúc La-ban mắc đi hớt lông chiên người, thì Ra-chên ăn cắp các pho tượng thờ trong nhà của cha mình. 20Gia-cốp gạt La-ban, vì không nói rằng, mình muốn đi trốn. 21Vậy, người đứng dậy, đem theo hết thảy tài vật mình, trốn đi ngang qua sông, thẳng tuốt về núi Ga-la-át.
La-ban đuổi theo Gia-cốp
22Đến ngày thứ ba, người ta học lại cùng La-ban rằng Gia-cốp đã trốn đi rồi. 23Người bèn đem các anh em mình đuổi theo Gia-cốp trong bảy ngày đường, và theo kịp tại núi Ga-la-át. 24Nhưng trong cơn chiêm bao lúc ban đêm, Đức Chúa Trời đến cùng La-ban, người A-ram, mà phán rằng: Dầu lành dầu dữ, thế nào ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết. 25Vậy, La-ban theo kịp Gia-cốp. Vả, Gia-cốp đương đóng trại trên núi; La-ban và các anh em người cũng đóng trại trên núi Ga-la-át.
26La-ban nói cùng Gia-cốp rằng: Cháu đã làm chi vậy? Cháu đã gạt cậu và dẫn mấy đứa gái cậu như phu tù giặc. 27Sao trốn nhẹm, gạt và không cho cậu hay trước? Có lẽ cậu đưa đi rất vui-vẻ, tiếng hát, tiếng đàn và tiếng trống phụ đưa. 28Cháu làm cách dại-dột vậy, không để cho cậu hôn con trai và con gái cậu. 29Tay cậu có đủ quyền làm hại cháu; nhưng Đức Chúa Trời của cha cháu đã mách-bảo cùng cậu tối hôm qua rằng: Dầu lành dầu dữ, ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết. 30Bây giờ, vì lòng cháu mong mỏi về nhà cha cháu, nên đã ra đi; nhưng cớ sao cháu lại ăn cắp các pho tượng cậu?
31Gia-cốp đáp rằng: Vì cớ tôi e cậu bắt hai người con gái lại chăng. 32Nhưng tìm nơi ai được các pho tượng của cậu, thì ai đó sẽ bị chết đi! Tại trước mặt các anh em chúng ta, cậu hãy kiểm-soát các món nơi tôi đi, và hãy lấy vật chi thuộc về cậu. Vả, Gia-cốp vốn không hay rằng Ra-chên đã trộm mấy pho tượng đó. — 33Vậy, La-ban vào trại Gia-cốp, trại Lê-a, trại hai người đòi, chẳng tìm được chi cả. Đoạn, ở trại Lê-a bước ra đi vào trại Ra-chên. 34Vả, Ra-chên có lấy mấy pho tượng đó, giấu dưới bành lạc-đà, rồi ngồi lên trên. La-ban soát-lục khắp trại chẳng gặp pho tượng. 35Nàng bèn thưa cùng cha rằng: Vì trong mình con có việc riêng của đàn-bà, nên đứng dậy rước chẳng được; xin chúa chớ giận con chi hết. Người kiếm, nhưng chẳng thấy pho tượng đâu hết.
36Gia-cốp bèn nổi giận rầy-lộn cùng La-ban, mà rằng: Tôi có án gì, tội gì, mà cậu hằm-hằm đuổi theo như vậy! 37Cậu đã soát-lục các đồ hành-lý tôi, có kiếm được món chi thuộc về nhà cậu chăng? Hãy đem món đó ra trước mặt anh em tôi cùng anh em cậu, đặng họ đoán-xét đôi ta. 38Kìa, đã hai mươi năm tôi ăn ở nơi nhà cậu, chiên cùng dê cậu nào có sảo thai, và tôi chẳng hề ăn thịt chiên đực của bầy cậu bao giờ; 39cũng chẳng hề đem về cho cậu một con nào bị xé; bằng có, chính tôi chịu đền đó thôi. Cậu cứ đòi luôn những con bị ăn cắp ban ngày và ăn trộm ban đêm. 40Ban ngày tôi chịu nắng-nồng, ban đêm chịu lạnh lùng, ngủ nào có an giấc được đâu. 41Đó trong hai mươi năm tôi ở tại nhà cậu là thế; trong mười bốn năm giúp việc, để được hai con gái cậu, và sáu năm đặng lãnh lấy bầy súc vật của cậu, mà cậu lại còn thay đổi mười lần công giá tôi. 42Nếu Đức Chúa Trời của cha tôi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, là Đấng mà Y-sác kính-sợ, không phù-hộ tôi, chắc bây giờ cậu đuổi tôi ra tay không. Đức Chúa Trời đã xem thấy nỗi đau khổ tôi cùng công việc hai tay tôi làm, nên đêm qua Ngài đã xét công bình rồi đó.
43La-ban đáp cùng Gia-cốp mà rằng: Các đứa gái nầy là con của cậu; các đứa trẻ nầy là trẻ của cậu; các bầy súc-vật tức là bầy của cậu, và các vật chi cháu thấy được tức của cậu hết; ngày nay cậu sẽ làm chi được cùng các con gái hay là các cháu cậu đó? 44Vậy bây giờ, hè! Chúng ta kết ước cùng nhau, để dùng làm chứng cho cậu và cháu.
Gia-cốp và La-ban lập ước
45Gia-cốp lấy một hòn đá, dựng đứng lên làm trụ; 46và nói cùng các anh em mình rằng: Hãy lượm góp đá lại. Chúng bèn góp đá lại, chất thành một đống, rồi ngồi lên trên ăn bữa. 47La-ban đặt tên đống đá đó là Y-ê-ga Sa-ha-đu-ta; còn Gia-cốp kêu là Ga-lét. 48La-ban nói rằng: Đống đá nầy ngày nay làm chứng cho cậu và cháu đó. Cho nên chúng gọi là Ga-lét. 49Mà cũng có gọi là Mích-ba, vì La-ban có nói thêm rằng: Khi chúng ta phân-cách nhau, cầu-xin Đức Giê-hô-va coi-sóc cậu và cháu. 50Nếu cháu hành-hạ các con gái cậu, nếu cưới vợ khác nữa, thì hãy giữ mình! Chẳng phải người thường soi-xét ta đâu, bèn là Đức Chúa Trời làm chứng cho chúng ta vậy. 51La-ban lại nói cùng Gia-cốp rằng: Nầy đống đá, nầy cây trụ mà cậu đã dựng lên giữa cậu và cháu đây. 52Đống đá nầy và cây trụ nầy làm chứng rằng cậu chẳng qua khỏi đây, đi đến nơi cháu, và cháu cũng chẳng vượt khỏi đây, đi đến nơi cậu, trong khi có ý muốn làm hại nhau. 53Cầu-xin Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Na-cô, Đức Chúa Trời của cha các người đó đoán-xét cho chúng ta! Gia-cốp chỉ Đấng của Y-sác, cha mình, kính-sợ mà thề. 54Đoạn, người dâng một của-lễ tại trên núi, và mời các anh em mình dùng bánh. Vậy, chúng dùng bánh, rồi ở ban đêm trên núi.
55La-ban dậy sớm, hôn các con trai và các con gái mình, và chúc phước cho, rồi đi trở về nhà mình.
Sáng-thế Ký 32
Sự hiện-thấy của Gia-cốp tại Ma-ha-na-im. – Sự người đi đường và các lễ-vật người dâng cho Ê-sau
1Gia-cốp cứ đi đường, có thiên-sứ Đức Chúa Trời gặp người. 2Khi Gia-cốp thấy các vị nầy, nói rằng: Ấy là trại-quân của Đức Chúa Trời! Nên người đặt tên chỗ đó là Ma-ha-na-im.
3Gia-cốp sai sứ-giả đến trước cùng Ê-sau, anh mình, ở trong xứ Sê-i-rơ thuộc về địa-phận Ê-đôm; 4người bèn dặn rằng: Các ngươi hãy thưa cùng Ê-sau, chúa ta như vầy: Gia-cốp, kẻ tôi-tớ chúa, có nói như vầy rằng: Tôi đã ở ngụ tại nhà La-ban đến ngày nay; 5có bò, lừa, chiên, tôi trai, tớ gái; vậy, xin sai đi nói cho chúa hay trước, hầu cho nhờ được ơn trước mặt chúa tôi.
6Các sứ-giả trở về nói cùng Gia-cốp rằng: Chúng tôi đã đi đến Ê-sau, anh của chủ; nầy, người đương đem bốn trăm người đến để rước chủ. 7Gia-cốp rất sợ-hãi và sầu-não, bèn chia các dân đi theo, cùng các bầy chiên, bò, lạc-đà ra làm hai đội, mà rằng: 8Nếu Ê-sau đến hãm đánh một trong hai đội, thì đội còn lại sẽ thoát được.
9Đoạn, Gia-cốp cầu rằng: Hỡi Đức Chúa Trời của tổ-phụ Áp-ra-ham tôi! Đức Chúa Trời của cha Y-sác tôi, tức là Đức Giê-hô-va! Ngài có phán dạy tôi rằng: Hãy trở về xứ ngươi và nơi bà-con ngươi, rồi ta sẽ làm ơn cho ngươi! 10Tôi lấy làm hèn-mọn không đáng chịu các ân-huệ và các điều thành-thực mà Ngài đã làm cho kẻ tôi-tớ Ngài; vì lúc trước khi qua sông Giô-đanh chỉ có cây gậy tôi, mà ngày nay tôi lại trở nên hai đội quân nầy. 11Vậy, cầu xin Đức Chúa Trời giải-cứu tôi khỏi tay Ê-sau, anh tôi, vì e người đến đánh tôi và đánh luôn mẹ với con nữa. 12Vả, Ngài có nói rằng: Quả thật vậy, ta sẽ làm ơn cho ngươi, và làm cho dòng-dõi ngươi đông như cát bãi biển, người ta sẽ không biết sao đếm được, vì đông-đúc quá.
13Người ở ban đêm tại đó, lấy các vật hiện có trong tay để làm một của-lễ dâng cho Ê-sau, anh mình, 14là hai trăm dê cái và hai chục dê đực; hai trăm chiên cái và hai chục chiên đực; 15ba chục lạc-đà cái có con đương bú, bốn chục bò cái và mười bò đực; hai chục lừa cái và mười lừa con. 16Rồi, giao mỗi bầy riêng ra nơi tay đầy-tớ mình và dặn rằng: Các ngươi hãy đi trước ta và dẫn bầy nầy cách một khoảng đến bầy kia. 17Người dặn tên dẫn bầy đi trước hết như vầy: Khi Ê-sau, anh ta, gặp và hỏi ngươi rằng: Ngươi ở với ai, đi đâu, và bầy súc-vật trước mặt ngươi đó thuộc về ai? 18thì hãy thưa rằng: Của Gia-cốp, kẻ tôi-tớ chúa; ấy là một lễ gởi dâng cho Ê-sau, chúa tôi; và nầy, chánh mình người đương theo sau. 19Gia-cốp cũng dặn y lời cho tên dẫn bầy thứ nhì, thứ ba và hết thảy người theo coi chừng các bầy, và lại nói: Khi gặp Ê-sau, các ngươi hãy nhớ lời đó, 20và nói như vầy: Nầy, Gia-cốp, kẻ tôi-tớ chúa, đương theo sau chúng tôi. — Vì người thầm nghĩ rằng: Mình đem lễ nầy dâng trước cho Ê-sau nguôi giận đã, rồi mình sẽ giáp mặt sau; có lẽ người tiếp-rước mình một cách thuận-hiệp đó. — 21Vậy, lễ nầy đem đi trước, còn người, đêm đó ở lại trại.
22Ban đêm, người thức dậy, dẫn hai vợ, hai tên đòi và mười một đứa con mình đi qua rạch Gia-bốc. 23Người đem họ qua rạch, và hết thảy của-cải mình qua nữa.
Gia-cốp vật-lộn cùng thiên-sứ tại núi Phê-ni-ên. – Đổi tên ra Y-sơ-ra-ên
24Vả, một mình Gia-cốp ở lại; thì có một người vật-lộn với mình đến rạng đông. 25Khi người đó thấy mình không thắng nổi, bèn đánh vào xương hông Gia-cốp; xương hông liền trặc trong khi vật-lộn. 26Người đó bèn nói: Trời đã rạng đông rồi; thôi, để cho ta đi; nhưng Gia-cốp đáp rằng: Tôi chẳng cho người đi đâu, nếu người không ban phước cho tôi. 27Người đó hỏi: Tên ngươi là chi? Đáp rằng: Tên tôi là Gia-cốp. 28Người lại nói: Tên ngươi sẽ chẳng là Gia-cốp nữa, nhưng tên là Y-sơ-ra-ên, vì ngươi đã có vật-lộn cùng Đức Chúa Trời và người ta; ngươi đều được thắng. 29Gia-cốp hỏi: Xin cho tôi biết tên người. Đáp rằng: Làm sao ngươi hỏi tên ta? Rồi người nầy ban phước cho Gia-cốp tại đó. 30Gia-cốp đặt tên chỗ đó là Phê-ni-ên, vì nói rằng: Tôi đã thấy Đức Chúa Trời đối mặt cùng tôi và linh-hồn tôi được giải-cứu. 31Khi qua nơi Phê-ni-ên, thấy mặt trời mọc rồi; và người đi giẹo cẳng. 32Bởi cớ đó, cho đến ngày nay dân Y-sơ-ra-ên chẳng bao giờ ăn gân bắp vế của lối xương hông; vì người đó có đánh vào xương hông Gia-cốp, nơi gân của bắp vế.
Amen! Cảm ơn Chúa!
Hôm nay chúng ta học cái đoạn Kinh Thánh này, biết Gia-cóp. Ông chính là cái người mà nguồn gốc Chúa đặt cho dân Israel ngày hôm nay. Là Gia-cóp được Chúa đổi tên thành Israel, và nguồn gốc của dân Israel đã từ đó được nảy nở lên và lan tràn khắp mặt đất. Rất là tuyệt vời các bạn.
Nếu các bạn đọc Kinh Thánh và các bạn thấy nguồn gốc của dân này dân kia thì chúng ta biết rõ đây là một cái sự thật sự xảy ra trên thế gian này. Nguồn gốc của dân Israel đến từ Gia-cốp, cái tên mà thiên sứ của Đức Giê-hô-va đặt cho.
Trước khi ông đi về nhà cha của mình, ông đã sống, ông nói rằng 20 năm đi xa nhà: 14 năm làm nô lệ cho cha vợ để mà cưới được hai bà vợ, rồi 6 năm làm công cho cha vợ của mình. Nếu ông không có làm công 6 năm cuối cùng thì ông không có một cái sản nghiệp nào hết.
Đức Chúa Trời đã nghe tiếng kêu cầu của ông và xét lẽ công bình cho ông để ban cho ông một cái sản nghiệp khổng lồ. Cha vợ bắt đầu ghen. Mấy đứa con của cha vợ, mấy đứa cháu, mấy dòng dõi họ thấy cái sản nghiệp của Gia Cớp quá tuyệt vời, quá lớn.
Ngày mà ông hứa là những con chiên có sọc, có rằn, những con súc vật nào có sọc, có rằn, có đốm là Đức Chúa Trời sẽ ban cho ông. Ông La Ban nhìn thấy không có bao nhiêu, tại vì những cái con mà có sọc, có rằn, có đốm nó hiếm có cái thời đó. Nhưng mà Đức Chúa Trời đã nghe lời và xét lẽ công bình cho Gia-cốp, cho nên Ngài nhân lên, nhân lên, nhân lên, làm cho ông có quá nhiều tài sản.
Các bạn thấy hai cha vợ và con rể rất là thương với nhau, ở chung một chỗ 20 năm trường, không có một cái sự tranh đấu, không có một cái sự xích mích. Vì Gia Cớp làm mọi, không ăn lương cho cha vợ của mình. Ngày hôm nay Đức Chúa Trời ban cho một cái sản nghiệp quá lớn.
Vì tiền bạc, tài chánh mà hai cha vợ và con rể nghịch với nhau. Đức Chúa Trời khiến như vậy để cho ông phải ra khỏi nhà cha vợ của mình mà đi trở về nơi xứ mà Đức Chúa Trời đã ban cho ông. Đó là Canaan.
Nhưng mà hai cô vợ cũng biết, thấy cha vợ của mình đối đãi với chồng của mình không tốt đẹp, bóc lột, lươn lẹo. Và Đức Chúa Trời đã ban phước cho Gia Cốp. Hai người đã thấy được. Không biết, có lẽ là hai người vẫn còn xác thịt, chưa có cảm nhận được Đức Chúa Trời là Đấng sống của mình. Cho nên Ra-chên mới lấy cái pho tượng của cha mình đem đi theo để mà tôn thờ. Đó là một cái sai lầm của bà Ra-chên.
Để cho cha của mình rượt theo, đuổi theo. Nhưng mà bà ngồi trên cái pho tượng đó giấu. Có lẽ đó là bà đã thờ thần tượng đó. Cho nên bà trốn đi, bà sẽ trả giá.
Chúng ta làm được gì đúng thì chúng ta hưởng phước. Chúng ta làm điều gì sai là chúng ta phải trả cái giá rất đắt. Bà không biết được rằng cha của mình đã coi xét tài sản và thấy mất mấy pho tượng. Ông tưởng rằng Gia-cốp ăn cắp. Chắc có pho tượng đó bằng vàng, quý giá. Cho nên ông mới rượt theo, tìm lục soát hết. Mất bao nhiêu công trình tìm hết mà không thấy gì hết.
Gia-cốp không biết được vợ mình, cái người vợ yêu của mình đó, đã ăn cắp. Cho nên ông mới giận và ông rầy la cha vợ của mình. Ông nói người nào mà ăn cắp cái pho tượng đó đó phải chết. Ông đã cho một cái lời rủa, rủa xả. Nhưng mà cái lời đó nó hiệu nghiệm các bạn. Ông không ngờ người vợ yêu quý của mình lại ăn cắp cái pho tượng đó.
Đức Chúa Trời nhìn thấu hết nhưng mà Gia Cốp không thấy được. Ông hứa với Chúa rằng nếu Đức Chúa Trời của cha tôi phù hộ cho tôi, Đức Chúa Trời của cha tôi, Đức Chúa Trời của Abraham, Đấng mà Isaac kính sợ, không phù hộ tôi, chắc bây giờ cậu đuổi tôi ra tay không? Đức Chúa Trời đã xem thấy nỗi đau khổ của tôi cùng công việc của hai tay tôi làm, nên đêm qua Ngài đã xét công bình cho tôi. Cảm ơn Chúa.
Gia-cốp thấy được Đức Chúa Trời đã xét lẽ công bình và ban cho ông một cái sản nghiệp quá lớn lao. Nhưng ông thiếu đức tin, vẫn còn sợ. Sợ đi về nhà, anh của mình sẽ tìm mọi cách để giết mình.
Ông này là cái đầu óc cũng rất là lươn lẹo, chia cái sản nghiệp của mình ra ba tầng, hai ba nhóm, để mà rủi ông anh mà có đánh một cái nhóm này chết hết thì còn một cái nhóm kia, rồi còn một cái nhóm nọ. Ba nhóm mà ông với bà vợ yêu quý là bà Ra-chên ở cuối cùng, con trai út của ông cũng vẫn ở cuối cùng, để rủi mà ông anh mình có đánh thì ông vẫn còn sống thì chạy thoát được.
Đức Chúa Trời nhìn thấu cái tấm lòng của Gia Cóp. Thiên sứ của Đức Giê-hô-va đi đến mà ông không biết, ông mới vật lộn. Ông tưởng đâu là chắc là anh của mình đến đánh mình, cái đầu của ông sợ sợ sợ, sợ hãi, chưa có đức tin nơi Chúa. Đức Chúa Trời đã hứa với ông rồi, nhưng mà ông không có đặt cái lòng tin nơi đó. Tại vì ông thấy cha vợ của mình lươn lẹo quá rồi, còn ông anh của mình ăn cướp tài sản, ăn cướp sự chúc phước của Chúa rồi. Chắc ông anh mình gặp mình chắc đánh giết mình đây. Cho nên ông có cái linh sợ, sợ, sợ, sợ. Làm cái gì cũng bắt đầu sợ, sợ, sợ.
Và ông gặp thiên sứ của Đức Giê-hô-va đến mà ông cũng sợ. Cho nên ông vật lộn, vật lộn với thiên sứ của Đức Giê-hô-va từ tối mà cho đến gần sáng.
Thiên sứ của Đức Giê-hô-va và Gia Cóp vật lộn với nhau cho đến rạng đông. Khi người đó thấy mình không thắng nổi, bèn đánh vào xương hông Gia Cớp và xương hông liền trật. Trong khi vật lộn, ông là người chăn chiên, chăn dê, chăn trâu, chăn đủ thứ, ông mạnh đến nỗi mà ông đánh với thiên sứ của Đức Giê-hô-va, vật lộn mà thua ông. Thiên sứ của Chúa phải đánh vào xương hông của ông, cái chân của ông dẹo, đi dẹo luôn.
Ông mới khám phá ra bị trời sáng rồi, thì ông thấy không phải là anh của mình, cho nên ông nhìn thấy thiên sứ của Chúa có cái sự sáng lòa, ông biết được. Ông nói, ông đã gặp thiên sứ của Chúa, cho nên ông xin thiên sứ của Chúa ban phước cho ông. Xin ông ban phước cho tôi.
Thì thiên sứ của Chúa thấy như vậy mới đổi tên ông là Israel. Israel có nghĩa là vật lộn cùng Đức Chúa Trời. Ông vật lộn và thiên sứ của Chúa mới đánh vào cái xương chân của ông, cho nên ông đi cà dẹo, cà dẹo.
Tôi đã thấy Đức Chúa Trời đối mặt cùng tôi, và linh hồn tôi được giải cứu.
Ông hết sự sợ hãi rồi. Lúc này Chúa đã giải cứu ông. Con người xác thịt của ông đã tan biến, và ông biến thành một người tâm linh vì ông đã vật lộn cùng Đức Chúa Trời, và ông cho ông thắng đi là cái sức mạnh của ông, là cái xác thịt của ông. Nhưng mà ông chịu đầu hàng trong tâm linh, ông chịu đầu hàng Chúa đó. Tại vì ông sợ Thánh Linh của Chúa, rồi ông sợ Thiên Sứ của Đức Giê-hô-va.
Và rồi ông mới mọp xuống và xin Thiên Sứ của Chúa chúc phước cho ông cho nên linh hồn của tôi được giải cứu. Ông cảm nhận được rằng: “Ngày hôm nay, tôi không còn là người xác thịt nữa. Tôi trở nên một người tâm linh, không còn sợ nữa, nghĩ xấu cho người anh của mình, nghĩ xấu cho người cha vợ của mình.”
Nhưng cha vợ của ông đã làm giảng hòa với ông. Hai rể và ông cha vợ đã làm hòa với nhau rồi. Ngày hôm nay, ông cũng làm hòa với Đức Chúa Trời. Ông được biến dạng và trở nên một người tâm linh. Sau khi ông vật lộn với Chúa, ông đã thấy được Đức Chúa Trời, và ông chịu phục Đức Chúa Trời để trở nên một người tâm linh.
Những người đàn ông, họ như vậy đó các bạn. Cái đầu của họ nghi ngờ đủ thứ chuyện hết, cho đến khi họ bằng lòng dâng cả cuộc đời, kêu bằng đầu hàng Chúa. Đầu hàng một cách vô điều kiện, để mà được Chúa ban phước. Chúng ta là phải là những người đầu hàng Chúa vô điều kiện, để cho tâm linh của chúng ta được nảy nở, để cho cái xác thịt của chúng ta nó phải chết.
Thì chúng ta phải dẹp bỏ hết những cái sự trí khôn của chúng ta, những cái sự suy nghĩ tiêu cực của chúng ta. Tất cả những cái gì mà không tốt đẹp, chúng ta phải dẹp bỏ để mà có đức tin nơi Đức Chúa Trời hằng sống, để Ngài ban phước cho chúng ta.
Chúng ta nhìn thấy phước trước mặt đó mà chúng ta không hưởng được, tại vì cái lòng của chúng ta thiếu đức tin, thiếu sự kiên nhẫn chờ đợi. Gặp Chúa mà còn vật lộn với Chúa nữa. Chúng ta không chịu đầu hàng Chúa, cho nên đời sống của chúng ta không được phước hạnh.
Xin Chúa cho chúng ta biết đầu hàng Chúa một cách vô điều kiện, để chúng ta được hưởng phước. Ngài sẽ đổ phước cho chúng ta. Chúa hứa rằng Ngài sẽ mở cửa trên trời mà đổ phước cho chúng ta, và dòng dõi của chúng ta sẽ như sao trên trời, cát bờ biển.
Dòng dõi của chúng ta là những người con thuộc linh của chúng ta. Ngày hôm nay, Chúa sẽ ban phước cho chúng ta, và ban phước cho dòng dõi của chúng ta. Những đứa con tâm linh của chúng ta là những dòng dõi của chúng ta ngày hôm nay.
Vì chúng ta sống trong thời kỳ ân điển, và chúng ta nhờ huyết của Chúa Giê-xu được cứu rỗi linh hồn. Người tâm linh của chúng ta phải nhân lên, nhân lên, nhân lên, để cho những cái đứa con thuộc linh của chúng ta nó càng ngày càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều trên đất. Đó là ước mộng của chúng ta.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cảm ơn Cha, vì Ngài đã mở miệng cho con nói được những cái lời đến từ Thánh Linh của Ngài, cho chúng con biết dâng cả cuộc đời chúng con với Chúa. Đừng để chúng con sống theo xác thịt. Đừng để chúng con vật lộn với Đức Chúa Trời, và cho chúng con biết đầu phục Chúa một cách hoàn toàn, để Ngài ban phước cho chúng con.
Những ngày sắp lớn là những ngày phước hạnh mà Ngài sẽ đổ lên cho chúng con, cũng giống như Gia-cốp đi về nhà cha, và ông không biết, và ông đã vật lộn, vật lộn, vật lộn với Đức Chúa Trời, vì ông còn cái xác thịt. Xin Cha đánh tan hết để cho chúng con sống trong tâm linh. Đừng để chúng con sống trong cái xác thịt.
Cảm tạ ơn Cha. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen!
