SÁNG THẾ KÝ 29-30: GIA-CỐP YÊU RA-CHÊN NHƯNG BỊ LỪA VÀ PHẢI BỊ KẾT HÔN CÙNG HAI CHỊ EM LÊ-A VÀ RA-CHÊN.

https://www.mediafire.com/file/2ly2g060f8lfqtt/Sa%25CC%2581ng_the%25CC%2582%25CC%2581_ky%25CC%2581_29-30.m4a/file

SÁNG THẾ KÝ 29-30: GIA-CỐP YÊU RA-CHÊN NHƯNG BỊ LỪA VÀ PHẢI BỊ KẾT HÔN CÙNG HAI CHỊ EM LÊ-A VÀ RA-CHÊN.

Sáng thế ký 29:

Gia-cốp kết-hôn cùng Lê-a và Ra-chên, con gái La-ban
1Đoạn, Gia-cốp lên đường, đi đến xứ của dân Đông-phương. 2Người nhìn xem, thấy một cái giếng trong đồng ruộng, gần đó có ba bầy chiên nằm nghỉ, vì nơi nầy là chốn người ta cho các bầy chiên uống nước. Hòn đá đậy trên miệng giếng rất lớn. 3Các bầy chiên đều hiệp lại đó, rồi họ lăn hòn đá trên miệng giếng ra, cho các bầy uống nước; đoạn, lăn đá lại chỗ cũ, đậy trên miệng giếng.
4Gia-cốp hỏi mấy tay chăn-chiên rằng: Hỡi các anh! các anh ở đâu đây? Bọn đó đáp rằng: Chúng tôi ở Cha-ran đến. 5Người hỏi: Các anh có biết La-ban, con trai Na-cô, chăng? Đáp rằng: Chúng tôi biết. 6Lại hỏi: Người đó được mạnh-giỏi chăng? Đáp rằng: Người vẫn được mạnh-giỏi, và nầy, Ra-chên, con gái người, đương đi đến cùng bầy chiên kia. 7Người nói: Nầy, trời hãy còn sớm, chưa phải là giờ nhóm-hiệp các súc-vật; vậy, các anh hãy cho bầy chiên uống nước, rồi thả đi ăn lại đi. 8Đáp rằng: Chúng tôi làm như vậy chẳng được; phải đợi các bầy hiệp lại đủ hết rồi, bấy giờ mới lăn hòn đá trên miệng giếng ra, cho bầy uống nước được.
9Vả, đương lúc người còn nói chuyện cùng bọn đó, thì Ra-chên dắt bầy chiên của cha nàng đến, vì nàng vốn là người chăn chiên. 10Khi vừa thấy Ra-chên, con gái La-ban, cậu mình, thì người liền lại gần lăn hòn đá ra khỏi miệng giếng, cho bầy chiên của La-ban, cậu mình, uống nước. 11Gia-cốp hôn Ra-chên, cất tiếng lên khóc; 12rồi nói cho nàng biết rằng mình là bà-con với cha nàng, tức con trai của Rê-bê-ca. Nàng bèn chạy về thuật lại cho cha hay. 13Vừa khi nghe nói Gia-cốp, con trai của em gái mình, thì La-ban chạy đến trước mặt người, ôm choàng lấy mà hôn, rồi mời vào nhà. Gia-cốp thuật lại cho La-ban nghe các việc đã xảy qua. 14La-ban bèn đáp rằng: Thật vậy, cháu là cốt-nhục của cậu; rồi Gia-cốp ở một tháng cùng cậu.
15Đoạn, La-ban nói cùng Gia-cốp rằng: Vì cớ cháu là bà-con của cậu, cháu giúp công không cho cậu thôi sao? Tiền công bao nhiêu hãy nói cho cậu biết. 16Vả, La-ban có hai con gái, con lớn tên là Lê-a; con nhỏ tên là Ra-chên. 17Mắt Lê-a yếu, còn Ra-chên hình-dung đẹp-đẽ, vẻ mặt tốt tươi. 18Gia-cốp yêu Ra-chên nên nói rằng: Vì nàng Ra-chên, con út cậu, tôi sẽ giúp việc trong bảy năm. 19La-ban trả lời rằng: Thà cậu gả nó cho cháu hơn là gả cho một người khác; hãy ở với cậu. 20Vậy, Gia-cốp vì Ra-chên, phải giúp việc trong bảy năm: Nhưng bởi yêu nàng, nên coi bảy năm bằng chừng đôi ba bữa.
21Kế đó, Gia-cốp nói cùng La-ban rằng: Hạn tôi đã mãn rồi. Đâu! Xin cậu hãy giao vợ tôi lại đặng tôi đến gần cùng nàng. 22La-ban bèn mời các người trong xóm, bày một bữa tiệc; 23đến chiều tối, bắt Lê-a, con gái mình, đưa cho Gia-cốp, rồi chàng đến cùng nàng. 24La-ban lại cắt con đòi Xinh-ba theo hầu Lê-a, con gái mình. 25Sáng bữa sau, mới biết là nàng Lê-a, thì Gia-cốp hỏi La-ban rằng: Cậu đã đãi tôi cách chi vậy? Có phải vì Ra-chên mà tôi mới giúp việc cho nhà cậu chăng? Sao cậu lừa gạt tôi? 26La-ban đáp rằng: Phong-tục ở đây chẳng phải được gả em út trước, rồi chị cả sau. 27Hãy ở với đứa nầy trọn một tuần đi, rồi ta sẽ gả luôn đứa kia cho; về đứa kia cháu phải giúp công cho cậu thêm bảy năm nữa. 28Gia-cốp theo lời, ở cùng Lê-a trọn một tuần, rồi La-ban gả Ra-chên, con gái mình, cho chàng, 29và cắt con đòi Bi-la theo hầu Ra-chên con gái mình. 30Gia-cốp đi lại cùng Ra-chên, thương-yêu nàng hơn Lê-a. Vậy, người ở giúp việc nhà La-ban thêm bảy năm nữa.
Lê-a sanh bốn con trai cho Gia-cốp
31Đức Giê-hô-va thấy Lê-a bị ghét, bèn cho nàng sanh-sản; còn Ra-chên lại son-sẻ. 32Lê-a thọ-thai, sanh một con trai, đặt tên Ru-bên; vì nói rằng: Đức Giê-hô-va đã thấy sự cực-khổ tôi; bây giờ chồng sẽ yêu-mến tôi. 33Nàng thọ-thai nữa và sanh một con trai, đặt tên Si-mê-ôn; vì nói rằng: Đức Giê-hô-va có nghe biết tôi bị ghét, nên cho thêm đứa nầy. 34Nàng thọ-thai nữa và sanh một con trai; nàng rằng: Lần nầy chồng sẽ dính-díu cùng tôi, vì tôi đã sanh cho người ba con trai; bởi cớ đó, đặt tên là Lê-vi. 35Nàng thọ-thai nữa, sanh một con trai, và nói rằng: Lần nầy tôi ngợi-khen Đức Giê-hô-va; vì cớ ấy, đặt tên là Giu-đa. Đoạn, nàng thôi thai-nghén.

Sáng-thế Ký 30
Nàng Bi-la sanh Đan và Nép-ta-li
1Ra-chên thấy mình chẳng sanh con cho Gia-cốp, thì đem lòng ghen ghét chị, nói cùng Gia-cốp rằng: Hãy cho tôi có con, bằng không, tôi chết. 2Gia-cốp nổi giận cùng Ra-chên mà rằng: Há ta được thay quyền Đức Giê-hô-va, mà không cho ngươi sanh sản sao? 3Ra-chên rằng: Nầy con đòi Bi-la của tôi, hãy lại cùng nó, hầu cho nó sanh đẻ thay cho tôi, đặng phần tôi bởi nó cũng có con nữa. 4Vậy, Ra-chên đưa Bi-la làm hầu Gia-cốp, và người đi lại cùng nàng. 5Bi-la thọ-thai, sanh một con trai cho Gia-cốp. 6Ra-chên rằng: Đức Chúa Trời đã xét tôi công-bình, nhậm lời tôi, nên cho tôi một con trai; vì cớ ấy, nàng đặt tên đứa trai đó là Đan. 7Bi-la, con đòi của Ra-chên, thọ-thai nữa, và sanh một con trai thứ nhì cho Gia-cốp. 8Ra-chên rằng: Tôi đã hết sức chống-cự với chị tôi, và tôi được thắng; vì cớ ấy, nàng đặt tên đứa trai nầy là Nép-ta-li.
Nàng Xinh-ba sanh Gát và A-se
9Lê-a thấy mình thôi sanh-sản, bèn bắt Xinh-ba, con đòi mình, làm hầu cho Gia-cốp.
10Xinh-ba, con đòi của Lê-a, sanh một con trai cho Gia-cốp. 11Lê-a rằng: Phước biết dường bao! rồi đặt tên đứa trai đó là Gát. 12Xinh-ba, con đòi của Lê-a, sanh một con trai thứ nhì cho Gia-cốp; 13thì Lê-a rằng: Tôi lấy làm vui-mừng dường bao! vì các con gái sẽ xưng ta được phước; nàng bèn đặt tên đứa trai đó là A-se.
Lê-a sanh thêm Y-sa-ca, Sa-bu-lôn và Đi-na
14Nhằm mùa gặt lúa mì, Ru-bên đi ra đồng gặp được những trái phong già, đem về dâng cho Lê-a, mẹ mình. Ra-chên bèn nói cùng Lê-a rằng: Xin chị hãy cho tôi những trái phong già của con chị đó. 15Đáp rằng: Cướp chồng tao há là một việc nhỏ sao, nên mầy còn muốn lấy trái phong già của con trai tao nữa? Ra-chên rằng: Ừ thôi! Chồng ta hãy ở cùng chị tối đêm nay, đổi cho trái phong già của con chị đó. 16Đến chiều, Gia-cốp ở ngoài đồng về, thì Lê-a đến trước mặt người mà nói rằng: Chàng hãy lại cùng tôi, vì tôi đã dùng trái phong già của con tôi chịu thuê được chàng; vậy, đêm đó người lại nằm cùng nàng. 17Đức Chúa Trời nhậm lời Lê-a, nàng thọ-thai và sanh cho Gia-cốp một con trai thứ năm. 18Nàng rằng: Đức Chúa Trời đã đền công tôi, vì cớ tôi đã trao con đòi cho chồng; vậy, nàng đặt tên đứa con trai đó là Y-sa-ca. 19Lê-a thọ-thai nữa, sanh một con trai thứ sáu cho Gia-cốp, 20bèn nói rằng: Đức Chúa Trời ban cho tôi một vật quí-báu; lần nầy chồng sẽ ở cùng tôi, vì đã sanh cho người sáu con trai rồi. Nàng đặt tên đứa con trai nầy là Sa-bu-lôn. 21Kế đó, nàng sanh một con gái, đặt tên là Đi-na.
Ra-chên sanh Giô-sép
22Đức Chúa Trời nhớ lại Ra-chên, bèn nhậm lời và cho nàng sanh-sản. 23Nàng thọ-thai, sanh một con trai, mà rằng: Đức Chúa Trời đã rửa sự xấu-hổ cho tôi rồi; 24bèn đặt tên đứa trai đó là Giô-sép; lại nói rằng: Cầu-xin Đức Giê-hô-va thêm cho một con trai nữa!
Lời khế-ước của La-ban và Gia-cốp
25Khi Ra-chên đã sanh Giô-sép thì Gia-cốp thưa cùng La-ban rằng: Xin cậu cho tôi thôi, đặng trở về quê-hương tôi; 26xin giao vợ và con lại cho tôi, mà tôi đã được vì cớ giúp cậu, để tôi đi; bởi cậu cũng biết rằng tôi đã giúp công-việc cho cậu thể nào. 27La-ban đáp rằng: Ước gì cậu được nhờ ơn cháu! Cậu cũng đoán rõ ràng Đức Giê-hô-va đã vì cháu mà ban phước cho cậu vậy. 28Lại nói rằng: Cháu hãy định công-giá cháu đi, rồi cậu sẽ trả cho! 29Gia-cốp đáp: Cậu biết tôi giúp-đỡ cậu thể nào, và về tay tôi bầy súc-vật cậu được ra sao. 30Trước khi tôi đến, súc-vật của cậu thật ít, nhưng từ khi tôi đến ở, thì thêm nhiều quá bội. Đức Giê-hô-va đã ban phước cho cậu từ khi tôi bước chân vào nhà nầy; bây giờ biết chừng nào tôi sẽ được lo việc nhà tôi? 31La-ban rằng: Cậu sẽ cho cháu cái gì bây giờ? Đáp rằng: Sẽ chẳng cho tôi chi cả. Nếu thuận theo lời nầy, thì tôi sẽ cho ăn và chăn bầy súc vật cậu nữa: 32Ngày nay tôi sẽ đi kiểm-soát các bầy chiên và bầy dê của cậu; trong bầy chiên bầy dê, hễ con nào có rằn, có đốm, cùng chiên sắc đen, thì tôi sẽ để riêng ra; ấy sẽ là phần công giá của tôi đó. 33Một mai cậu đi xem xét công giá tôi, thì lòng ngay thẳng tôi sẽ làm chứng trước mặt cậu. Hễ ở về phần bên tôi, các con dê nào không có rằn và đốm, các chiên con nào không có sắc đen, thì sẽ cho là ăn cắp. 34La-ban đáp: Ừ thôi! Được như lời cháu nói. 35Chánh ngày đó, La-ban liền để riêng các dê đực có sọc, có đốm, các dê cái có rằn, có đốm, các vật nào có đốm trắng và các chiên con có sắc đen, giao cho mấy con trai mình; 36rồi để Gia-cốp cùng mình ở cách xa nhau chừng ba ngày đường; Gia-cốp bèn chăn bầy súc-vật của La-ban chỉ còn lại.
37Đoạn, Gia-cốp lấy nhành bạch-dương, nhành bồ-đào và nhành bá-tiên tươi, lột vỏ để bày lằn da trắng ở trong ra. 38Người để những nhành đã lột vỏ trong máng trước mặt con chiên, là nơi các thú đó đến uống; khi đến uống nước thì con chiên có giao-hiệp nhau. 39Các con chiên ngó thấy những nhành đó mà giao-hiệp nhau thì sanh chiên con có sọc, có rằn và có đốm. 40Gia-cốp để riêng chiên con ra, rồi để chiên cái trong bầy của La-ban trước mặt các con có sọc và có sắc đen; nhưng bầy mình thì riêng ra, không để gần bầy của La-ban. 41Vả, mọi lần các con chiên mạnh mập giao-hiệp, thì Gia-cốp để các nhành đó dưới mắt trong máng uống nước, đặng chúng nó đối nhành mà giao-hiệp cùng nhau. 42Nhưng khi nào con chiên gầy ốm, thì người không để nhành như vậy; thế thì, các chiên con gầy ốm để về phần La-ban, còn chiên con mạnh mập lại về phần Gia-cốp. 43Vậy, người trở nên rất giàu, có nhiều bầy súc-vật, tôi trai, tớ gái, lạc-đà và lừa.

Amen! Amen!

Cảm ơn Chúa, chúng ta hôm nay học một bài học rất là vui. Vì thấy Gia Cốp nghe lời cha mẹ của mình, đi về quê hương của mình. Nhưng Đức Chúa Trời khiến ngay tại giếng nước, ông gặp được cô người yêu trong dòng bà con. Nhưng mà gặp ngay Ra-chên, con gái của La-ban rất là đẹp. Ông gặp là ông yêu liền. Rồi ông mới chạy về nói với cậu của mình, La-ban. Ông để ý rồi ông muốn cưới Ra-chên làm vợ. Nhưng La-ban là một người lươn lẹo, muốn gả hết hai con gái cho đứa cháu của mình. Lea bị con mắt mờ mà chắc là xấu, không có đẹp. Vì cớ đó, ông muốn gả hết hai con gái, rồi bắt Gia Cốp làm nô lệ cho mình mười bốn năm. Một người lươn lẹo. Thì đây là một sự trả giá của Gia Cốp. Ông có vay thì ông phải có trả. Đức Chúa Trời rất là công bằng. Vì ông đã cướp lấy quyền trưởng nam của Ê-sau là anh của mình. Ông đã lươn lẹo gạt gẫm. Thì hôm nay, ông cũng bị một người cậu gạt lại. Tôi đọc, tôi cũng thấy rất là vui. Vì mình có vay thì mình có trả. Người thường người ta nói, không vay thì không trả. Mày có vay thì mày phải trả. Mày trồng cây độc thì mày ăn trái độc. Mày trồng cây ngọt thì mày ăn trái ngọt.

Ngày hôm nay, tôi nhìn thấy Gia Cốp gặp một ông già vợ lươn lẹo. Ngày xưa thì làm đám cưới, họ bịt mặt lại các bạn. Cho nên ông không biết làm đám cưới với cô chị trong lúc ban đêm. Ông ngủ với cô chị mà tưởng đâu là cô em. Chắc có lẽ hai cái giọng nói họ giống nhau, hay là không nói chuyện gì, cho nên ông lầm. Sáng ra mới thấy rằng ông cha vợ gạt, gả con chị cho ông. Rồi ông mới hỏi tại sao, thì ông La-ban mới nói là tại vì phong tục của chúng tôi. Phải gả con chị trước mới gả con em sau. Thôi bây giờ ở với con chị một tuần lễ đi, rồi tôi sẽ gả con em cho cậu. Nhưng mà phải ở thêm bảy năm nữa. Ai mà làm rể bảy năm mới được người vợ vì ông yêu Ra-chên. Rồi ông cũng phải yêu Ra-chên mà ông phải ở mười bốn năm làm nô lệ, không ăn lương cho người cha vợ của mình. Đó, ông bài học, ông đã trả giá. Ông trả nợ xong, các bạn.

Hôm nay, chúng ta thấy một chương trình của Đức Chúa Trời. Ngài muốn cho dòng dõi của Gia Cốp như cát bụi đó. Vì cớ đó, ông ở tại đây mà ông có được mười hai đứa con trai. Ông ở với bà Lea được bảy đứa con trai. Rồi lại thêm hai con hầu. Mỗi người con hầu được hai đứa con trai nữa. Mười một đứa. Chưa đủ. Cho nên Chúa khiến, Chúa thương xót, đoái thương tới bà Ra-chên cho bà có thai. Đứa út nhỏ nhất đó, các bạn, là Giô-sép. Tất cả là mười hai đứa con trai để ra mười hai chi phái. Rất là tuyệt vời, chương trình của Đức Chúa Trời rất là lạ lùng, các bạn ơi.

Bà Lea sanh rất nhiều, bảy đứa. Ông không có thương bà Lea. Đức Chúa Trời thưởng. Còn ông yêu bà Ra-chên, Đức Chúa Trời lại cho bà son sẻ. Cho đến cuối cùng, có lẽ là bà hạ mình xuống ăn năn trước mặt Chúa. Tại vì bà lên mình kiêu ngạo, thấy ông chồng mình cưng mình quá. Ông phải ở tới mười bốn năm mới được cưới bà, làm nô lệ mười bốn năm. Bà rất là kiêu hãnh, lên mình kiêu ngạo vì được chồng cưng, chồng yêu. Cho nên Đức Chúa Trời làm cho bà son sẻ. Mãi đến khi tất cả mấy đứa kia, mười một đứa con trai lớn lên rồi, bà mới ăn năn khóc lóc, hạ mình xuống trước mặt Chúa. Chúa mới nghe lời cầu xin của bà, cho bà một đứa con trai tên là Giô-sép.

Chúng ta thấy, khi một con người mà được nuông chiều, được cưng, được này kia, là người đó dễ bị hư hỏng. Và Đức Chúa Trời nhìn thấu hết tấm lòng của bà. Cho nên thấy ghen ghét với bà chị, bà cho bán ông chồng của mình một đêm để đổi lấy trái phong già. Bữa nay chị lại ngủ với ông chồng tôi đi. Tại vì tối ngày chắc ông ngủ với bà Ra-chên hoài, ông bỏ bà kia bù lăng bù lóc. Thành ra bà mới nói, “Thôi cho trái phong già của chị.” Trái phông chắc trái gì cũng ngon lắm mới bán. Hôm nay tôi lấy một cái trái đó để mà ăn, tôi trao chồng tôi cho chị một đêm. Bà kia được Chúa thương. Bà chị bị hắt hủi. Vì ông cha mình tráo trở, gạt, cho nên ông không có thương bà Lea. Cũng hai người, nhưng mà ông không có thương đồng đều. Thương bà Ra-chên, thương cái bà vợ của mình là con gái út của ông La-ban. Không có thương cái bà chị, cho nên Đức Chúa Trời thương bà chị nhiều hơn cái bà em. Cuối cùng bà hạ mình xuống khóc lóc, thì Chúa cho bà một đứa con trai gọi là Giô-sép. Rồi ông cũng nhờ sự khôn ngoan của Chúa cho ông nữa. Ông đã ở sống mười bốn năm rồi, làm nô lệ sống mười bốn năm rồi. Ông xin đi ra. La-ban là một người không hiểu sự khôn ngoan của Chúa cho ông Gia Cốp. Ngày nay, ông cũng ở làm nô lệ mười bốn năm rồi, không có một cái gia sản nào trong tay.

Cho nên ông cũng kêu cầu cùng Đức Chúa Trời, “Chúa ơi, bây giờ con muốn được về nhà quê hương của con.” Có mười hai đứa con trai rồi, gia sản không có. Nhưng mà gia tài bây giờ, mười hai đứa con trai, hai bà vợ, hai con hầu. Ông mới nói xin La-ban cho tôi về quê của tôi đi. Đức Chúa Trời cũng xui khiến cho ông có sự khôn ngoan. Ông chỉ xin những cái con nào mà có sọc, có đốm, có rằn. “Tôi ở trong mười bốn năm nay, xin chia sản nghiệp cho tôi.” Thì ông kia, ông La-ban, dòm thấy mấy con có sọc, có đốm, có rằn có một chút xíu à, trong lúc mấy con trắng thì quá nhiều đi. Tại vì ở bên xứ Do Thái thì ít có con có đốm, có rằn, có sọc. Chiên, bò, dê làm sao mà có đốm, có sọc, có rằn được? Ông nhìn thấy thì quá ít, thì ông bằng lòng. Ông đưa cho ông này đi ra xa xa. Nhưng mà ông này cũng vẫn còn chăn bầy cho ông La-ban. “Mày phải ở xa tao bây giờ, mày có mười hai con trai rồi. Bây giờ đông quá rồi.” Cho ở cách xa, cách xa nhà ông. Nhưng mà vẫn còn chăn chiên, dê và lạc đà cho cha vợ.

Đức Chúa Trời khiến cho ông biết làm một cái cách mà cha vợ không ngờ tới. Mấy con nào mà bự, mà to đó, thì ông mới đem lại cái nhành, cho nó có sọc. Nó nhìn có sọc, có rằn. Mắt của nó nhìn, thì ở trong bụng nó lại thọ thai ra giống hệt như cái hình nó thấy ở ngoài. Đó là cái thiên nhiên. Giống như con sâu, con này, con kia mà nó nhìn cái cây nó ở, cái màu gì thì nó ra cái màu đó. Mấy cái con thú cũng vậy. Lúc mà nó kết hợp với nhau đó, thì nó nhìn cái gì thì nó ra cái đó. Cái này cũng rất là lạ à nha. Con nào mà mạnh thì ông làm, con nào yếu thì ông không làm. Rồi ra một cái bầy súc vật, sao mà nó rằn, nó đốm. Nó có sắc đen quá nhiều. Đức Chúa Trời ban phước cho ông. Mà Đức Chúa Trời cũng đã ban phước cho La-ban. Ông nói, “Từ ngày cậu tôi về ở với cậu, Đức Chúa Trời nhân lên quá nhiều cái sản nghiệp của cậu.” Đức Chúa Trời ban phước cho tôi, và Đức Chúa Trời ban phước của cậu. La-ban cũng biết điều đó. Thì ngày hôm nay, Đức Chúa Trời ban phước cho Gia Cốp. Quá nhiều, quá nhiều. Những cái con nào mà nó yếu, nó ốm yếu thì ông không làm. Những con nào mà mập, mạnh thì ông làm như vậy. Chúa ban thưởng cho Gia Cốp. Ngày hôm nay, chúng ta thấy rằng, một cái người đi theo Chúa thật sự, Đức Chúa Trời ở cùng và ban phước cho nhiều, nhiều, nhiều. Nhưng có một cái điều kiện, không lên mình kiêu ngạo. Mình có gian lận, mình phải trả giá. Không có phải là làm xong rồi không có trả giá.

Chúng ta nhìn thấy Gia Cốp bị một cái bài học đau đớn bởi ông già vợ. Ông cũng tức lắm, nhưng mà phải cắn răng mà chịu, không than vãn. Nếu mà than vãn thì không được vợ. Mười bốn năm mới được một, hai người vợ mà một bà bảy năm, một bà bảy năm là mười bốn năm. Có một cái sản nghiệp, mười hai đứa con trai, một bầy súc vật quá đông đúc. Tuyệt vời. Nào là chiên, nào là bò, nào là dê, nào là lạc đà. Rồi hai người vợ, mười hai đứa con và hai con đòi. Một cái sản nghiệp to tướng. Sẵn sàng để chờ đi về quê, đi trở lại quê hương của mình. Không biết là ông anh của mình có còn rượt theo mình hay là còn giận nữa hay không. Nhưng mà ông thấy là không thể ở đây được nữa, phải đi về nhà cha của mình.

Và gặp lại người anh của mình, mà mình đã cướp cái phước của người anh của mình đó, ông rất là sợ, các bạn ơi. Nhưng mà Chúa khiến ông phải trở về. Tại vì không thể ở lâu với nhà La-ban được nữa. La-ban bây giờ là có cái sự tranh giành và có cái sự cay đắng hai cậu cháu, không còn ở chung với nhau được.

Xin Chúa cho chúng ta biết bài học của hai ông cậu cháu này, cũng là vì tiền bạc mà đánh đấu với nhau. Vì sản nghiệp to tướng đó, hai người không thể nào ở gần nhau được nữa, phải chia ra thì Gia Cốp phải đi về nhà cha của mình. Không thể nào ở chung với ông cậu mình được nữa. Ông đang dọn vợ con để mà đi về đó.

Ngày hôm nay, chúng ta phải trở về nhà cha. Chúng ta sống trong thế gian này một thời gian, chúng ta thấy thế gian nó không thương chúng ta. Nó thù ghét chúng ta vì chúng ta thuộc về con cái của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải dọn sạch lòng, sẵn sàng để đi về nhà cha của mình. Chúng ta không thể nào sống lâu ở trên cái thế gian dơ bẩn xung quanh chúng ta được nữa. Mặt của chúng ta vẫn hướng lòng về quê hương của chúng ta. Quê hương của chúng ta ở trên trời, chứ không phải quê hương của chúng ta ở trên đất. Chúng ta chỉ là người khách lạ ở trên thế gian này.

Và chúng ta cũng giống như Gia Cốp, đi ra rồi cũng mới có cái lòng hướng về cha của mình. Chúng ta cũng phải giống như Gia Cốp ngày xưa. Có tài sản có bao nhiêu, nhưng mà rồi cũng mất hết. Trên thế gian này chỉ là tạm bợ. Đừng có mong rằng chúng ta sống đời trên thế gian này.

Xin Chúa cho chúng ta biết tìm đường về nhà cha của mình. Trước sau gì cũng về nhà cha của mình để hưởng nước thiên đàng.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ, cảm ơn Cha vì Ngài đã dạy chúng con bài học quý giá hôm nay. Để cho chúng con biết sống đẹp lòng Cha. Đừng để chúng con lên mình kiêu ngạo vì chúng con được Chúa yêu. Chúng con là những người được Chúa chọn và được Chúa yêu. Cho chúng con biết hạ mình xuống, nhu mì, khiêm nhường. Đừng để chúng con lên mình kiêu ngạo mà chúng con phải trả một cái giá rất đắt. Xin Ngài gìn giữ chúng con cho đến ngày chúng con được trở về nhà Cha bình an. Đó là ước nguyện của chúng con. Chúng con cảm ơn Cha và dâng hết lời cầu xin cho Cha. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.