GIĂNG 21: CHÚA GIÊ-SU HIỆN RA VỚI MÔN ĐỒ; PHI-E-RƠ MẮC CỞ TRỐN CHÚA

https://www.mediafire.com/file/cem1xg5ur88jqpk/GIA%25CC%2586NG_21.m4a/file

GIĂNG 21: CHÚA GIÊ-SU HIỆN RA VỚI MÔN ĐỒ; PHI-E-RƠ MẮC CỞ TRỐN CHÚA

Giăng 21
Đức Chúa Jêsus hiện ra gần biển Ti-bê-ri-át
1Rồi đó, Đức Chúa Jêsus lại hiện ra cùng môn-đồ Ngài nơi gần biển Ti-bê-ri-át. Việc Ngài hiện ra như vầy: 2Si-môn Phi-e-rơ, Thô-ma gọi là Đi-đim, Na-tha-na-ên nguyên ở thành Ca-na, trong xứ Ga-li-lê, các con trai của Xê-bê-đê và hai người môn-đồ khác nữa nhóm lại cùng nhau. 3Si-môn Phi-e-rơ nói rằng: Tôi đi đánh cá. Các người kia trả lời rằng: Chúng tôi đi với anh. Các người ấy ra đi xuống thuyền, nhưng trong đêm đó, chẳng được chi hết.
4Đến sáng, Đức Chúa Jêsus đứng trên bờ, nhưng môn-đồ không biết đó là Đức Chúa Jêsus. 5Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hỡi các con, không có chi ăn hết sao? Thưa rằng: Không. 6Ngài phán rằng: Hãy thả lưới bên hữu thuyền, thì các ngươi sẽ được. Vậy, các người ấy thả lưới xuống, được nhiều cá đến nỗi không thể kéo lên nữa. 7Môn-đồ mà Đức Chúa Jêsus yêu bèn nói với Phi-e-rơ rằng: Ấy là Chúa! Khi Si-môn Phi-e-rơ đã nghe rằng ấy là Chúa, bèn lấy áo dài quấn mình (vì đương ở trần) và nhảy xuống nước. 8Các môn-đồ khác đem thuyền trở lại, kéo tay lưới đầy cá, vì cách bờ chỉ chừng hai trăm cu-đê mà thôi.
9Lúc môn-đồ đã lên bờ, thấy tại đó có lửa than, ở trên để cá, và có bánh. 10Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đem cá các ngươi mới đánh được đó lại đây. 11Si-môn Phi-e-rơ xuống thuyền, kéo tay lưới đầy một trăm năm mươi ba con cá lớn lên bờ; và, dầu nhiều cá dường ấy, lưới vẫn không đứt. 12Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy lại mà ăn. Nhưng không một người môn-đồ nào dám hỏi rằng: Ngươi là ai? Vì biết quả rằng ấy là Chúa. 13Đức Chúa Jêsus lại gần, lấy bánh cho môn-đồ, và cho luôn cá nữa. 14Ấy là lần thứ ba mà Đức Chúa Jêsus hiện ra cùng môn-đồ Ngài, sau khi Ngài từ kẻ chết sống lại.
Đức Chúa Jêsus nói chuyện cùng Phi-e-rơ
15Khi ăn rồi, Đức Chúa Jêsus phán cùng Si-môn Phi-e-rơ rằng: Hỡi Si-môn, con Giô-na, ngươi yêu ta hơn những kẻ nầy chăng? Phi-e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa, phải, Chúa biết rằng tôi yêu Chúa. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy chăn những chiên con ta. 16Ngài lại phán lần thứ hai cùng người rằng: Hỡi Si-môn, con Giô-na, ngươi yêu ta chăng? Phi-e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa, phải, Chúa biết rằng tôi yêu Chúa. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy chăn chiên ta. 17Ngài phán cùng người đến lần thứ ba rằng: Hỡi Si-môn, con Giô-na, ngươi yêu ta chăng? Phi-e-rơ buồn-rầu vì Ngài phán cùng mình đến ba lần: Ngươi yêu ta chăng? Người bèn thưa rằng: Lạy Chúa, Chúa biết hết mọi việc; Chúa biết rằng tôi yêu Chúa! Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy chăn chiên ta. 18Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, khi ngươi còn trẻ, ngươi tự mình thắt lưng lấy, muốn đi đâu thì đi; nhưng khi ngươi già, sẽ giơ bàn tay ra, người khác thắt lưng cho và dẫn ngươi đi đến nơi mình không muốn. 19Ngài nói điều đó để chỉ về Phi-e-rơ sẽ chết cách nào đặng sáng danh Đức Chúa Trời. Và sau khi đã phán như vậy, Ngài lại rằng: Hãy theo ta.
20Phi-e-rơ xây lại, thấy môn-đồ mà Đức Chúa Jêsus yêu đến sau mình, tức là người đương bữa ăn tối, nghiêng mình trên ngực Đức Chúa Jêsus mà hỏi rằng: Lạy Chúa, ai là kẻ phản Chúa? 21Khi thấy người đó, Phi-e-rơ hỏi Đức Chúa Jêsus rằng: Lạy Chúa, còn người nầy, về sau sẽ ra thế nào? 22Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nếu ta muốn người cứ ở cho tới khi ta đến, thì can-hệ gì với ngươi? Còn ngươi, hãy theo ta. 23Vậy, có tiếng đồn ra trong vòng các anh em rằng người môn-đồ đó sẽ không chết. Nhưng Đức Chúa Jêsus vốn chẳng phải nói rằng: Người đó sẽ không chết; song nói rằng: Nếu ta muốn người cứ ở cho tới khi ta đến, thì can-hệ gì với ngươi? đó thôi.
24Ấy chính là môn-đồ đó làm chứng về những việc nầy và đã chép lấy; chúng ta biết lời chứng của người là thật. 25Lại còn nhiều việc nữa mà Đức Chúa Jêsus đã làm; ví bằng người ta cứ từng việc mà chép hết, thì ta tưởng rằng cả thế-gian không thể chứa hết các sách người ta chép vậy.

Amen.

Chúng ta bữa nay học đoạn cuối của sách Giăng, nói về cuộc đời của Phi-e-rơ. Tại sao Phi-e-rơ gặp Chúa Giê-xu mà mắc cỡ, lấy áo quấn mình rồi nhảy xuống sông? Tại vì ông chối Chúa ba lần. Ông không ngờ gặp lại Chúa Giê-xu. Ngày hôm nay gặp lại Thầy của mình, mình phản Thầy của mình rồi. Gà gáy ba lần, ông đi ra khóc lóc đắng cay, ăn năn, không ngờ gặp lại Chúa Giê-xu vẫn còn sống. Ông hết hồn, ông không dám hỏi nữa. Nhưng mà ông đang ở trần, ông lấy cái áo quấn rồi nhảy xuống sông trốn. Cảm ơn Chúa là ông bị tâm linh cáo trách, biết mắc cỡ.

Bởi vì Chúa Giê-xu mới chận ông Phi-e-rơ, hỏi mấy lần để cho tâm linh của ông thức tỉnh. Lúc này Phi-e-rơ còn là một con người xác thịt. Con người của ông con mắt tâm linh chưa có mở ra. Xác thịt, Chúa hỏi hai ba lần cho đến khi ông giật mình thức tỉnh. Tại sao cái gì cũng ba lần? Chúa nói ông chối Chúa cũng ba lần. Chúa hỏi: “Ngươi yêu Ta chăng?” cũng ba lần. Phi-e-rơ còn xác thịt quá, Chúa hỏi cho đến khi con mắt tâm linh của ông mở ra. Chúa biểu: “Hãy chăn chiên Ta. Hãy chăn chiên Ta. Hãy chăn chiên Ta.” Là vì Chúa sợ khi mà Chúa Giê-xu về trời rồi, ông bị bắt bớ nữa, ông sẽ bỏ chạy trốn nữa. Nhưng mà vì tâm linh của ông chưa có thức tỉnh, cho nên ông có cái linh sợ hãi.

Khi mà Chúa Giê-xu hỏi tới lần thứ ba thì Chúa mới mở miệng ra nói rằng: “Ta nói cùng ngươi: Khi ngươi còn trẻ, ngươi tự mình thắt lưng, muốn đi đâu thì đi. Nhưng khi ngươi già, sẽ đưa bàn tay ra, người khác thắt lưng cho và dẫn ngươi đi đến nơi mình không muốn.” Ngài nói điều đó để chỉ về Phi-e-rơ sẽ chết cách nào, đặng sáng danh Đức Chúa Trời. Và sau khi đã phán như vậy, Ngài lại rằng: “Hãy theo Ta.” Phi-e-rơ giật mình. Đã từng là môn đồ của Chúa, cũng như những người môn đồ khác.

Tại sao Chúa chận Phi-e-rơ lại mà hỏi ba lần? Mấy người khác, Chúa Giê-xu lúc sống lại, Ngài không hỏi những người môn đồ khác, nhưng chỉ có một mình Phi-e-rơ. Vì Chúa biết Phi-e-rơ sẽ bị bắt bớ và sẽ bị hành hạ. Nghe nói Phi-e-rơ bị đóng đinh, cái đầu dốc ngược xuống trước khi chết. Bị đóng đinh trên thập tự giá mà cái đầu dốc ngược xuống. Ông Phi-e-rơ là một người Chúa chận đứng ông lại để mà đánh thức ông, để cho ông trở nên một người tâm linh.

Ông nhìn thấy ông Giăng, ông rất là ghen. Ông thấy Giăng là một người Chúa yêu, người đã là một người tâm linh rồi. Ông mới chận Chúa Giê-xu, ông hỏi: “Còn cái người ông Giăng? Tại sao Chúa không hỏi ông Giăng? Còn cái ông này, đời sống ông ra sao?” Cũng vẫn còn tức, muốn Chúa Giê-xu nói cái người môn đồ Giăng này là như thế nào. Nhưng mà Chúa Giê-xu không trả lời. Chúa muốn chận chúng ta lại mà hỏi vì Chúa biết tâm lòng của chúng ta. Chúa đọc hết tâm lòng của chúng ta là như thế nào.

Khi mà tâm linh của chúng ta mà nghe tiếng Chúa hỏi: “Ngươi yêu Ta chăng? Ngươi yêu Ta chăng? Ngươi yêu Ta chăng?” có bao nhiêu lần, tự nhiên cứ nghe “Ngươi yêu Ta chăng?”. Mình đọc cái đoạn Kinh Thánh này, mình nghe được Thánh Linh của Chúa phán với mình giống như Chúa phán cho Phi-e-rơ. Chúa kêu: “Ngươi yêu Ta chăng?” Tại vì cái đầu của mình còn nghĩ đến những cái gì khác hơn là Chúa. Thánh Linh của Chúa cáo trách chúng ta. Ngài đọc hết tấm lòng của chúng ta.

Ngày hôm nay, Thánh Linh là giống như Chúa Giê-xu đang ở với chúng ta. Cái mắt của chúng ta nhìn xem những cái gì thuộc về thế gian, những cái gì không thuộc về Chúa, thì chúng ta cứ nhìn nó hoài. Mỗi người có một cái thần tượng ở trong người của mình. Chúng ta phải để một mình Chúa là thần tượng của chúng ta. Đức Chúa Trời là Đấng tạo dựng chúng ta. Ngài muốn chúng ta thần tượng Ngài, không có một cái thần nào khác ở trong lòng của chúng ta.

Nhìn quanh, nhìn quất, không có một người nào để Chúa là số một trong đời sống. Nếu chúng ta chơi với bạn bè, những người khác, trước sau gì chúng ta cũng bị lây bệnh. Họ lôi mình tới mọi sự thuộc về thế gian, sửa sắc đẹp, theo thời trang, v.v.

“Bà ơi!, Mắt của bà nó sập rồi. Đi bác sĩ cắt mí mắt kéo lên đi. Mũi của bà sẹp quá à. Đi bác sĩ nâng sống mũi lên đi. Bà da nhăn rồi, căn da mặt lên cho nó trẻ ra đi. Bây giờ rẻ lắm, không có mắc tiền đâu. Insurance (Bảo hiểm) nó trả đó, mình không có tốn tiền trả đâu. Tại sao mà bà ăn mặc quê vậy, như con mẹ nhà quê vậy? Ăn mặc lại cho đẹp một chút. Mình đi đâu người ta nể mình, tại vì mình ăn mặc sang trọng, mình ăn mặc đẹp người ta quí mình. Bà mặc đồ gì mà bằng vải quèn, không mặc đồ tơ, đồ lụa. Bây giờ ai đi ra đường người ta cũng ăn mặc sang trọng, v.v.”

Nó dụ mình đủ cách, đủ trò các bạn ơi:

“Trang điểm son một chút đi, xăm mắt, xăm môi một chút đi…”

Cứ bị những người xung quanh mình muốn cho mình giống họ. Họ nói: “Chơi với bà, tôi đi ngoài đường tôi mắc cỡ quá. Bà không giống ai hết trơn. Đi với bà, tôi mắc cỡ với người khác.”

Xin Chúa thương xót cho chúng ta. Chúng ta biết đi một mình với Chúa, và chúng ta biết rằng chúng ta sẽ bị những người xung quanh chúng ta cười chê, nhạo báng chúng ta đó. Chúng ta vẫn giữ một lòng chung thủy với Chúa. Chúa hỏi: “Ngươi yêu Ta chăng?” Nhiều lúc tôi nghe tiếng Chúa hỏi: “Ngươi yêu Ta chăng?”

Hồi trước tôi chưa có dọn sạch lòng, tôi thường nghe tiếng của Chúa mà tôi nói: “Tại sao Chúa hỏi mình ‘Ngươi yêu Ta chăng?’ hoài vậy? Mình vẫn yêu Chúa mà.”

Nhưng mà mình không có yêu 100%. Mình để rất là nhiều công việc, nhiều điều nó chi phối chúng ta. Chúng ta yêu Chúa một chút xíu thôi. Không có yêu Chúa nhiều nhiều và không có dám hy sinh cho Chúa.

Chúa hỏi Phi-e-rơ là tại vì Phi-e-rơ không có dám hy sinh cho Chúa. Sợ. Mắc cỡ. Chối Chúa. Gặp Chúa Giê-xu không mừng, không chào, không hỏi mà nhảy xuống nước đi trốn. Mắc cười quá, giống như đứa trẻ các bạn. Kinh Thánh bày tỏ cho chúng ta thấy rằng những người chưa có trưởng thành. Phi-e-rơ là một người xác thịt, chưa có trưởng thành. Chúng ta nhìn quanh, nhìn quất, nhìn lại chúng ta. Chúng ta có phải giống như Phi-e-rơ hay không? Hay chúng ta giống như Giăng, người Chúa yêu?

Mình yêu Chúa thì Chúa yêu lại. Mình không có yêu Chúa thì Chúa vẫn yêu. Nhưng mà Chúa hỏi chúng ta rất là nhiều câu hỏi, làm cho chúng ta mắc cỡ. Lương tâm của chúng ta cáo trách chúng ta. Chúng ta mắc cỡ, rồi chúng ta chạy trốn Chúa. Có một số người mắc cỡ, chạy trốn Chúa. Quỷ nó kéo đi luôn.

Đừng bao giờ biết Chúa rồi mà bỏ ra, mà đi ra ngoài thế gian. Những người đó sẽ bị quỷ nó cướp linh hồn. Chúng ta phải bám lấy Chúa bằng mọi cách: dầu vinh, dầu nhục, dầu giàu, dầu nghèo, dầu bệnh hoạn, dầu đau đớn thân xác, chúng ta vẫn bám lấy Chúa.

Sau cơn mưa thì trời lại sáng. Trời có bữa nắng, có bữa mưa. Con người có ngày bệnh, có ngày sẽ hết bệnh. Chúa thương chúng ta, chúng ta bám lấy Chúa, rồi chúng ta sẽ hết tất cả mọi bệnh tật. Đức Chúa Giê-xu là Đấng chữa lành cho chúng ta. Đừng có bám lấy bác sĩ. Cuộc sống người bệnh cái là bám lấy bác sĩ, bám lấy bác sĩ. Càng bệnh, càng chết. Càng đi theo bác sĩ, càng chết. Nguy hiểm cho linh hồn của chúng ta.

Mỗi lần tôi bệnh, tôi đến, cho tôi đi bác sĩ cho tới khi bác sĩ nó chạy, không có trị được. Tôi mới bám lấy Chúa. Rồi Chúa cũng chữa lành cho tôi, và kéo tôi ra khỏi tất cả mọi bệnh tật. Ngày hôm nay, tôi, lúc tôi còn trẻ tôi chưa có kinh nghiệm. Ngày hôm nay tôi già, bệnh, tôi không đi bác sĩ. Tôi kêu cầu Chúa, tôi ăn năn tội lỗi của mình và Chúa chữa lành cho tôi. Càng lớn tuổi, càng không có bệnh tật vì tôi bám lấy Chúa, và tôi kêu cầu, tìm kiếm tội lỗi của mình, ăn năn thì được Ngài chữa lành.

Xin Chúa cho chúng ta biết, đừng có giống như Phi-e-rơ hờ hững, chút cái là chạy trốn, mắc cỡ. Chúng ta đương đầu với tất cả những sự bệnh tật, đau khổ, thiếu thốn tài chánh. Cứ kêu cầu với Đức Chúa Trời: “Cha ơi, con tìm kiếm mặt Ngài. Con bị hoạn nạn tại vì con làm cái gì sai. Cha ơi, xin Cha thương xót, chỉ cho con để con sửa đổi, để con đi đúng đường. Con không muốn hư mất linh hồn vì con biết rằng Cha yêu con. Con đã đi sai lạc. Cha không muốn cho con đi địa ngục đời đời, cho nên bệnh hoạn, thiếu thốn, tất cả nó đến để mà cho tâm linh của con được tốt đẹp hơn, để con yêu Chúa nhiều hơn.”

Đừng để Chúa hỏi: “Ngươi yêu Ta chăng? Ngươi yêu Ta chăng?” tới ba lần. Đừng để cho con chối Chúa ba lần. Đừng để cho đời sống của con giống như Phi-e-rơ. Xin Ngài thức tỉnh tâm linh của con, biến đổi cuộc đời của con để con trở nên một người yêu Chúa là số một. Chúa thương con như Chúa gọi con là người Chúa yêu, thay vì Chúa hạch hỏi con hoài, hỏi con không biết bao nhiêu lần: “Ngươi yêu Ta chăng?”

Nếu các bạn không để Chúa là số một, các bạn sẽ nghe tiếng của Chúa nói với các bạn hoài trong tâm tư của các bạn: “Ngươi yêu Ta chăng?” Nằm xuống ngủ, mới nằm xuống ngủ là có nghe tiếng trong đầu hỏi: “Ngươi yêu Ta chăng?” Chúa ơi! Tại sao? Con làm gì sai? Lắng nghe tiếng Chúa thì Chúa sẽ phán cho các bạn biết: “Ngươi yêu tiền. Ngươi yêu cái tôi của ngươi. Ngươi muốn làm danh tiếng, cái tên của ngươi.” Ai mà không muốn mình được danh tiếng các bạn, nhưng điều đó là điều sỉ nhục đối với Đức Chúa Trời. Chúa muốn danh của Chúa Giê-xu được danh tiếng. Chúa không muốn danh của chúng ta, tên tuổi của chúng ta được danh tiếng. Ngày nào chúng ta được Chúa ban phước, chúng ta cũng phải để danh của Chúa được danh tiếng. Hãy nói cho mọi người biết rằng nếu không có Chúa Jesus trong cuộc đời của chúng ta thì chúng ta không có gì hết.

Chúng ta nói: “Chúng ta không có gì hết. Tất cả mọi điều chúng ta có ngày hôm nay là của Chúa. Tôi chỉ là công cụ để làm những công việc của Chúa, chứ tôi không có gì hết. Ra đời hai bàn tay trắng, tôi về với Chúa cũng hai bàn tay trắng. Tôi là công cụ, phải nói cho rõ cho mọi người biết. Ngoài Chúa ra, tôi không có gì hết. Đời sống của tôi nay còn mai mất. Khi Chúa cho tôi còn sống ngày nào, tôi làm công việc của Chúa ngày đó.” Các bạn tìm kiếm Chúa đi rồi các bạn sẽ được như tôi. Chúa là Đức Chúa Trời hằng sống. Ngài là Đấng giàu có, nhưng mà Ngài giả ra nghèo để Ngài cho chúng ta sự giàu có. Trong Chúa là chúng ta có tất cả.

Con quỷ nó bịt mắt chúng ta. Nó không cho chúng ta nhìn thấy Chúa, chỉ nhìn thấy những cái gì con mắt của chúng ta thấy hiện nay. Chạy theo đồng tiền tưởng đâu là mình có tiền. Càng chạy theo đồng tiền là càng mất hết, càng trắng tay. Nhưng càng chạy theo Chúa chừng nào, chúng ta không phải là trắng tay. Tại sao? Sau cơn mưa thì trời lại sáng.

Ngày hôm nay chúng ta nghèo khổ, chúng ta túng thiếu là chúng ta phải được huấn luyện ở trong cái sa mạc. Dân Israel đáng lẽ ra đi 40 ngày ở trong đồng vắng để được Chúa huấn luyện, mà họ phải đi 40 năm. Tại vì họ lằm bằm, oán trách Chúa. Họ không có biết Đức Chúa Trời là Đấng hằng sống. Họ vẫn đi theo cái tôi của họ, và cái sự lằm bằm, oán trách Chúa, cho nên họ ở 40 năm trong đồng vắng. Rồi họ chết trong đồng vắng. Họ không được vào đất hứa. Nguy hiểm cho linh hồn của họ.

Chúng ta được Chúa huấn luyện. Chúng ta gặp hoạn nạn, đau khổ, thiếu thốn, nghèo khổ. Chúng ta cảm ơn Chúa. Cảm ơn Chúa, vẫn cảm ơn Chúa. Mạng sống của con còn, linh hồn của con được cứu rỗi. Đó là cái điều chúng ta phải cảm ơn Chúa. Ngài huấn luyện con để rồi Ngài sẽ ban phước cho con. Một cái cuộc luyện lọc, nó giống như là cục đất sét trong tay người thợ gốm. Ngài muốn luyện lọc chúng ta để nên một cái bình quý giá ở trước mặt Đức Chúa Trời. Cho nên chúng ta bám lấy Chúa. Đừng sợ, đừng oán trách, đừng than phiền. Tất cả mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời.

Có một câu đó mà tôi đã đi qua tất cả những sự hoạn nạn, những sự đau bệnh, những sự thiếu thốn, những sự khó khăn trên thế gian này. Tôi nói: “Mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời.” Cảm ơn Chúa. Ngài huấn luyện con. Ngài uốn nắn con. Con đi trong đồng vắng, nhưng trước mặt con là đất hứa. Một cái đời sống phước hạnh đang mở ra trước mặt con. Con không ngại mà bám lấy Chúa mà bước đi theo Chúa. Con tin rằng hết cơn mưa thì trời lại sáng. Cơn mưa nó khó chịu lắm, nhưng mà nó lôi đi tất cả những cái dơ bẩn ở trong đời sống của con, trong thân xác của con. Xin Chúa tắm gội con, để cho sau cơn mưa trời sáng, mặt con sáng ra, đời sống tương lai của con phước hạnh. Mọi người sẽ nhìn thấy công việc của Ngài, chương trình của Ngài trên cái thân xác của con. Và mọi mắt sẽ nhìn thấy con mà nhìn thấy Đức Chúa Trời của con.

Các bạn có công bố điều đó hay không? Phải sống với cái niềm hy vọng to lớn. Chúa hứa với chúng ta rồi. Quỷ nó đến để cướp, giết và hủy diệt. Ta đến để ban sự dư dật cho con cái của Ngài.

Trước hết là chúng ta phải cần chấp chứa dư dật những cái gì tâm linh của chúng ta nó cần, đó là lời của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải để nhiều thời giờ hơn học hỏi lời của Chúa, nghe tiếng của Chúa được, để chúng ta biết rằng Chúa sẽ sử dụng chúng ta làm công việc gì cho Ngài. Ngài huấn luyện mỗi người, có một cái chương trình của Chúa trong mỗi người chúng ta. Đừng có nhìn sang người khác mà bắt chước. Mỗi người có trách nhiệm trước mặt Đức Chúa Trời, không có bắt chước ai, không có ganh tị với người khác, không có nhìn người khác mà muốn được như người khác. Mỗi người, Chúa sử dụng khác nhau. Mỗi người là một cái công cụ quý giá ở trước mặt Đức Chúa Trời.

Người thợ máy sửa chiếc xe, họ cần cả trăm cái dụng cụ các bạn ơi. Thiếu một cái dụng cụ là không xài được. Mỗi cái dụng cụ nó có một cái công việc làm khác nhau. Nếu mà mỗi người đều muốn làm một cái công cụ giống nhau thì cái người thợ máy bó tay. Đem ra một đống công cụ, cái nào cũng giống với nhau hết, người thợ máy làm sao mà hành động được đây? Cần cái này, cần cái kia. Buông tay ra, họ bắt cái này rồi họ vặn, làm chút xíu rồi bỏ xuống, rồi bắt lấy cái khác. Làm, làm, làm xong rồi mới sửa được một chiếc xe. Mỗi người chúng ta là một công cụ quý giá ở trước mặt Đức Chúa Trời. Không hơn, không kém. Người nào cũng bằng nhau hết. Chúa trọng dụng tất cả mọi người giống nhau. Không phải Chúa trọng dụng tôi mà Chúa khinh khi các bạn.

Tôi muốn cho mọi người phải sẵn sàng để thành ra một cái công cụ quý giá ở trước mặt Đức Chúa Trời. Ngài rất là yêu mọi người bằng nhau. Chúng ta là con người, chúng ta yêu người này, ghét người kia. Chúng ta nhìn giống như con mắt của Phi-e-rơ. Nhìn thấy Chúa yêu ông Giăng là ông bắt đầu ganh tị, ông cứ hỏi Chúa: “Còn cái người đó là sao?” Con mắt của ông vẫn còn xác thịt, cứ nhìn, sao Chúa không yêu mình, Chúa lại yêu cái ông Giăng này nhiều hơn mình rồi? Con mắt xác thịt của chúng ta là như vậy. Nhưng xin Chúa cho chúng ta biết, chúng ta đi sai đường, chúng ta ăn năn tội lỗi của chúng ta, để chúng ta để Chúa là số một. Chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời yêu chúng ta cũng như yêu người khác bằng nhau hết. Chỉ vì tội lỗi của chúng ta mà Chúa không yêu chúng ta.

Chúa yêu Phi-e-rơ rất là nhiều, nhưng mà Phi-e-rơ bị mặc cảm tội lỗi. Phi-e-rơ có một cái bức tường. Giữa Phi-e-rơ với Chúa có một cái bức tường ngăn cách. Chúa Giê-xu nhìn thấy và Chúa Giê-xu mới hỏi Phi-e-rơ ba lần như vậy, làm cho ông bị nhột nhạt. Chúa nói: “Chuyện của Giăng có can hệ gì đến ngươi? Chuyện của người khác có can hệ gì đến ngươi không mà ngươi hỏi Ta?” Chúa Giê-xu không trả lời, làm cho ông quê nữa.

Phi-e-rơ là một người lớn tuổi, nhưng mà có cái tánh xác thịt. Ông sống và hành động như một đứa trẻ. Chúng ta là người trưởng thành, chúng ta đừng hành động như những đứa trẻ. Bởi vì Chúa Giê-xu nói: “Khi ngươi còn trẻ, ngươi tự thắt lưng, muốn đi đâu thì đi. Nhưng khi ngươi già, sẽ giơ bàn tay ra, người khác thắt lưng cho và dắt ngươi đi đến nơi mình không muốn.” Công việc của Đức Chúa Trời trên mỗi người chúng ta, Ngài muốn dắt chúng ta đi đâu thì dắt. Chúng ta là những cái công cụ, chúng ta phải sẵn sàng.

Khi chúng ta bị người khác hành hạ chúng ta, chửi vào mặt chúng ta, làm những cái điều không đẹp lòng Chúa, họ chửi, họ rủa, họ khinh khi, họ mắng nhiếc chúng ta là tà giáo này kia, chúng ta không có phản ứng. Nếu mà chúng ta còn xác thịt thì chúng ta cũng mắng nhiếc lại họ, rồi biện luận, rồi nói tầm lum để chúng ta tự chứng tỏ rằng chúng ta không phải là những cái người tà giáo. Càng biện luận chừng nào thì người ta thấy chúng ta tà giáo chừng nấy.

Chúng ta trưởng thành trong Chúa là chúng ta phải hành động giống như Chúa Giê-xu. Người ta kết tội chúng ta, chúng ta vẫn nín lặng. Không làm được các bạn ơi. Nếu chúng ta là những người xác thịt thì không thể nào nín lặng được. Nhưng xin Chúa thương xót cho chúng ta biết chúng ta có cái trình độ tâm linh trưởng thành hay còn con trẻ để chúng ta ăn năn và chúng ta muốn càng ngày chúng ta càng trưởng thành hơn, để chúng ta đừng có hành động như Phi-e-rơ. Không có chối Chúa. Dù mọi hoàn cảnh, chúng ta phải bám lấy Chúa và yêu Chúa nhiều hơn.

Chúng ta xin Chúa gìn giữ chúng ta cho đến ngày chúng ta gặp được Chúa trên nước thiên đàng. Quỷ nó ghét chúng ta lắm. Nó không muốn cho chúng ta giống Chúa. Con đường còn dài các bạn ơi. Cho đến cái ngày cuối cùng mới là cái ngày mà tính sổ với Chúa là cái mức cuối cùng của cuộc đời. Chúng ta có bỏ Chúa, hay là chửi Chúa, hay là lằm bằm, oán trách Chúa hay không là cái phút cuối cùng của cuộc đời, nó mới tính các bạn. Ngày hôm nay các bạn nói: “Tôi không bao giờ, không bao giờ…” nhưng mà trước cái ngày nhắm mắt đó là cái cuộc chạy đua, đó là tới cái phút cuối cùng mới là tính.

Xin Chúa gìn giữ. Nhắc Chúa. Xin Ngài dùng cái roi của Ngài quất con để cho con đừng bị hư mất linh hồn. Cái ngày trước khi con gặp được Chúa, trước khi qua đời, con vẫn còn giữ vững đức tin cho đến ngày chúng con gặp được Cha trên nước thiên đàng. Đó mới là quý giá trước mặt Đức Chúa Trời. Một cuộc chạy đua, các bạn nhìn thấy có ai đến mức không? Rất là ít người. Nhiều người bỏ cuộc dọc đường. Xin Chúa cho chúng ta chạy cho đến mức cuối cùng. Đừng bỏ dở cuộc chạy đua của chúng ta.

Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Trời, cảm ơn Ngài vì Ngài dạy bài học cho chúng con rất là quý giá trước mặt Ngài.

Xin Ngài gìn giữ chúng con, cho chúng con biết bám lấy Chúa luôn luôn, dầu mọi hoàn cảnh, dầu vinh, dầu nhục, dầu giàu, dầu nghèo, dầu bệnh tật, dầu khỏe mạnh, chúng con vẫn bám lấy Chúa. Nếu chúng con đi xa cách Ngài thì xin Ngài dùng cái roi của Ngài quất chúng con để chúng con thức tỉnh dậy. Xin Ngài thương xót chúng con. Linh hồn của chúng con là quý giá hơn cả thế gian.Xin Cha ban Thánh Linh cho chúng con, cáo trách chúng con để gìn giữ linh hồn của chúng con cho đến ngày chúng con gặp được Cha trên nước thiên đàng.

Con cảm tạ ơn Cha. Chúng con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.