https://www.mediafire.com/file/h99rhyzhiwhgpnj/Gia%25CC%2586ng_18.m4a/file

GIĂNG 18: CHÚA GIÊ-SU BỊ BẮT; PHI-E-RƠ CHỐI CHÚA BA LẦN
Vườn Ghết-sê-ma-nê. – Đức Chúa Jêsus bị bắt
(Ma-thi-ơ 26:47-56; Mác 14:43-50; Lu-ca 22:47-53)
1Sau khi phán những điều ấy, Đức Chúa Jêsus đi với môn-đồ mình sang bên kia khe Xết-rôn; tại đó có một cái vườn, Ngài bèn vào, môn-đồ cũng vậy. 2Vả, Giu-đa là kẻ phản Ngài, cũng biết chỗ nầy, vì Đức Chúa Jêsus thường cùng môn-đồ nhóm-họp tại đó. 3Vậy, Giu-đa lãnh một cơ binh cùng những kẻ bởi các thầy tế-lễ cả và người Pha-ri-si sai đến, cầm đèn đuốc khí-giới vào nơi đó. 4Đức Chúa Jêsus biết mọi điều sẽ xảy đến cho mình, bèn bước tới mà hỏi rằng: Các ngươi tìm ai? 5Chúng trả lời rằng: Tìm Jêsus người Na-xa-rét. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Chính ta đây! Giu-đa là kẻ phản Ngài cũng đứng đó với họ. 6Vừa khi Đức Chúa Jêsus phán: Chính ta đây, chúng bèn thối-lui và té xuống đất. 7Ngài lại hỏi một lần nữa: Các ngươi tìm ai? Chúng trả lời rằng: Tìm Jêsus người Na-xa-rét. 8Đức Chúa Jêsus lại phán: Ta đã nói với các ngươi rằng chính ta đây; vậy nếu các ngươi tìm bắt ta, thì hãy để cho những kẻ nầy đi. 9Ấy để được ứng-nghiệm lời Ngài đã phán: Con chẳng làm mất một người nào trong những kẻ mà Cha đã giao cho Con. 10Bấy giờ, Si-môn Phi-e-rơ có một thanh gươm, bèn rút ra, đánh đầy-tớ của thầy cả thượng-phẩm, chém đứt tai bên hữu. Đầy-tớ đó tên là Man-chu. 11Nhưng Đức Chúa Jêsus phán cùng Phi-e-rơ rằng: Hãy nạp gươm ngươi vào vỏ; ta há chẳng uống chén mà Cha đã ban cho ta uống sao?
Đức Chúa Jêsus trước mặt An-ne và Cai-phe. – Phi-e-rơ chối Chúa
(Ma-thi-ơ 26:59-75; Mác 14:55-72; Lu-ca 22:55-71)
12Bấy giờ, cả cơ binh, người quản-cơ và những kẻ sai của dân Giu-đa bắt Đức Chúa Jêsus trói lại. 13Trước hết chúng giải Ngài đến An-ne; vì người nầy là ông gia Cai-phe làm thầy cả thượng-phẩm đương-niên. 14Vả, Cai-phe là người đã bàn với dân Giu-đa rằng: Thà một người chết vì dân thì ích hơn.
15Si-môn Phi-e-rơ với một môn-đồ khác theo sau Đức Chúa Jêsus. Môn-đồ đó có quen với thầy cả thượng-phẩm, nên vào với Đức Chúa Jêsus trong sân thầy cả thượng-phẩm. 16Song Phi-e-rơ đứng ngoài, gần bên cửa. Môn-đồ kia, tức là người quen với thầy cả thượng-phẩm, đi ra nói cùng người đàn-bà canh cửa, rồi đem Phi-e-rơ vào. 17Bấy giờ, con đòi đó, tức là người canh cửa, nói cùng Phi-e-rơ rằng: Còn ngươi, cũng là môn-đồ của người đó, phải chăng? Người trả lời rằng: Ta chẳng phải. 18Các đầy-tớ và kẻ sai vì trời lạnh, nhúm một đống lửa, rồi đứng gần một bên mà sưởi. Phi-e-rơ đứng với họ, và cũng sưởi.
19Vậy, thầy cả thượng-phẩm gạn-hỏi Đức Chúa Jêsus về môn-đồ Ngài và đạo-giáo Ngài. 20Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ta từng nói rõ-ràng cùng thiên-hạ; ta thường dạy-dỗ trong nhà hội và đền-thờ, là nơi hết thảy dân Giu-đa nhóm lại, chớ ta chẳng từng nói kín-giấu điều gì. 21Cớ sao ngươi gạn-hỏi ta? Hãy hỏi những kẻ đã nghe ta nói điều chi với họ; những kẻ đó biết điều ta đã nói. 22Ngài đương phán như vậy, có một người trong những kẻ sai có mặt tại đó, cho Ngài một vả, mà rằng: Ngươi dám đối-đáp cùng thầy cả thượng-phẩm dường ấy sao? 23Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ví thử ta nói quấy, hãy chỉ chỗ quấy cho ta xem; nhược bằng ta nói phải, làm sao ngươi đánh ta? 24An-ne bèn sai giải Đức Chúa Jêsus vẫn bị trói đến Cai-phe là thầy cả thượng-phẩm.
25Vả lại, Si-môn Phi-e-rơ đương đứng sưởi đằng kia, thì có kẻ hỏi người rằng: Còn ngươi, ngươi cũng là môn-đồ người phải không? Người chối đi mà trả lời rằng: Ta không phải. 26Một người đầy-tớ của thầy cả thượng-phẩm, bà-con với người mà Phi-e-rơ chém đứt tai, nói rằng: Ta há chẳng từng thấy ngươi ở trong vườn với người sao? 27Phi-e-rơ lại chối một lần nữa; tức thì gà gáy.
Đức Chúa Jêsus trước mặt Phi-lát
(Ma-thi-ơ 27:1,2,11-14; Mác 15:1-5; Lu-ca 23:1-5)
28Kế đó, chúng điệu Đức Chúa Jêsus từ nhà Cai-phe đến trường-án; bấy giờ đương sớm mai. Nhưng chính mình chúng không vào nơi trường-án, cho khỏi bị ô-uế, và cho được ăn lễ Vượt-qua. 29Vậy, Phi-lát bước ra, đi đến cùng chúng mà hỏi rằng: Các ngươi kiện người nầy về khoản gì? 30Thưa rằng: Ví chẳng phải là tay gian-ác, chúng tôi không nộp cho quan. 31Phi-lát bèn truyền cho chúng rằng: Các ngươi hãy tự bắt lấy người, và xử theo luật mình. Người Giu-đa thưa rằng: Chúng tôi chẳng có phép giết ai cả. 32Ấy là cho được ứng-nghiệm lời Đức Chúa Jêsus đã phán, để chỉ về mình phải chết cách nào.
33Phi-lát bèn vào trường-án, truyền đem Đức Chúa Jêsus đến, mà hỏi rằng: Chính ngươi là Vua dân Giu-đa, phải chăng? 34Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ngươi nói điều đó tự ý mình, hay là có người đã nói điều đó với ngươi về ta? 35Phi-lát trả lời rằng: Nào có phải ta là người Giu-đa đâu? Dân ngươi cùng mấy thầy tế-lễ cả đã nộp ngươi cho ta; vậy ngươi đã làm điều gì? 36Đức Chúa Jêsus đáp lại rằng: Nước của ta chẳng phải thuộc về thế-gian nầy. Ví bằng nước ta thuộc về thế-gian nầy, thì tôi-tớ của ta sẽ đánh trận, đặng ta khỏi phải nộp cho dân Giu-đa; nhưng hiện nay nước ta chẳng thuộc về hạ-giới. 37Phi-lát bèn nói rằng: Thế thì ngươi là vua sao? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Thật như lời, ta là vua. Nầy, vì sao ta đã sanh và vì sao ta đã giáng-thế: Ấy là để làm chứng cho lẽ thật. Hễ ai thuộc về lẽ thật thì nghe lấy tiếng ta. 38Phi-lát hỏi rằng: Lẽ thật là cái gì?
Khi người đã nói vậy, rồi lại đi ra đến cùng dân Giu-đa, mà rằng: Ta chẳng thấy người có tội-lỗi gì cả. 39Nhưng các ngươi có lệ thường, hễ đến ngày lễ Vượt-qua, thì ta tha cho các ngươi một tên tù, vậy các ngươi có muốn ta tha Vua dân Giu-đa cho chăng? 40Chúng bèn kêu lên nữa rằng: Đừng tha nó, nhưng tha Ba-ra-ba! Vả, Ba-ra-ba là một kẻ trộm-cướp.
A-men. A-men.
Cảm ơn Chúa, chúng ta hôm nay học bài học Phi-e-rơ chối Chúa ba lần. Đoạn Kinh Thánh này cho thấy chúng ta, khi theo Chúa, bình thường ai cũng nói rằng: “Yêu Chúa, yêu Chúa”, các môi miệng đều nói yêu Chúa. Nhưng mà khi đụng đến sự bắt bớ, chúng ta phải phản ứng như thế nào? Đó là một sự phản ứng và nó tỏ ra tâm linh của chúng ta đó. Chúng ta muốn theo Chúa, nhưng mà tâm linh của chúng ta phản ứng một cách kỳ lạ. Chúng ta không có controlđược, không có tự mình mà quyết đoán được. Cái đó là tâm linh. Nó điều khiển cái miệng phản ứng một cách nhanh chóng. Khi chúng ta còn cái tôi xác thịt của chúng ta, thì nó phản ứng một cách nhanh chóng không thể nào mà kiềm hãm được.
Chúa Giê-xu đã nói trước rồi: “Trước khi con gà gáy, ngươi đã chối Ta ba lần”, mà Phí- e-rơ biết rằng Chúa nói trước mấy lần rồi, mà không thể kiềm hãm được sự phản ứng lạ lùng của mình. Tại vì còn xác thịt. Chúng ta phải xét lại người tâm linh thì phản ứng như thế nào, và người xác thịt thì phản ứng như thế nào. Đó là một cái phản xạ, chứ không phải là mình điều khiển được khi cái miệng mình nói ra. Chúa đã nói: “Chúa không làm mất một người nào trong những kẻ mà Cha đã giao cho Con.” Chúa đã nói trước rồi, nhưng mà Phí-e-rơ vẫn sợ. Nếu mà Phí-e-rơ vẫn nói thì cũng không sao hết, tại vì Đức Chúa Trời đã cai trị hết, điều khiển hết tất cả mọi sự rồi. Ta chẳng có một người nào bị hư mất, bị làm cái gì, bị xét xử. Chỉ có một mình Chúa Giê-xu bị mà thôi. Nhưng môn đồ vẫn sợ. Phí-e-rơ đứng xa xa, không dám đến gần, tại vì ông còn là con người xác thịt. Ông rất là sợ. Vì cớ đó con quỷ nó điều khiển ông được. Chối Chúa đến ba lần. Lần thứ ba con gà gáy lên, ông mới nhớ: “Ôi! Chúa Giê-xu đã cảnh báo rồi.” Ông đi ra mà ông khóc lóc đắng cay. Mình đã chối Thầy của mình ba lần.
Xin Chúa dạy chúng ta. Mình dâng cả cuộc đời cho Chúa: dù vinh, dù nhục, dù giàu, dù nghèo, dù bị bắt bớ, giam cầm… Chúa vẫn hứa với chúng ta rằng: “Con chẳng làm mất người nào trong những kẻ mà Cha đã giao cho Con.” Chúa có con đường để gỡ ra tất cả những cái nan đề mà xảy đến cho chúng ta. Chúng ta cứ lấy đức tin mà nhận lãnh. Vì nếu chúng ta nghi ngờ là chúng ta sẽ bị hoạn nạn. Chúng ta không vâng lời Chúa, chúng ta nghi ngờ là xác thịt của chúng ta còn, nó nổi dậy. Nó làm hại chúng ta đó, không có được sự bảo vệ của Đức Chúa Trời hằng sống của chúng ta. Cha của chúng ta là Đấng Quy Quyền, là Đấng có quyền giải cứu chúng ta ra khỏi mọi nan đề trên thế gian. Quỷ nó không có thể hại chúng ta được. Khi chúng ta là người mà Chúa đã chọn chúng ta rồi, Chúa sẽ gìn giữ chúng ta.
Các bạn cũng thấy Tổng thống Trump đó. Thì Chúa đã chọn ông để làm một công việc của Chúa. Thì nó cứ ám sát, nó làm đủ trò. Nhưng Đức Chúa Trời vẫn còn bảo vệ. Đức Chúa Trời là Đấng cao hơn, lớn hơn quỷ Sa-tan. Nó nằm ở dưới này, nó quậy, nhưng mà Đức Chúa Trời vẫn còn cai trị, vẫn còn tể trị tất cả mọi người trên thế gian này. Ngài là Đấng Tạo Dựng chúng ta, và Ngài có quyền làm tất cả, sai thiên binh thiên sứ Đức Chúa Trời gìn giữ chúng ta khỏi sự hoạn nạn.
Một người Phí-e-rơ lấy một thanh gươm rút ra mà đánh đầy tớ thầy tế lễ thượng phẩm. Các bạn thấy Phí-e-rơ tánh tình như là một đứa trẻ phản ứng rất là mạnh. Lúc đó Phí-e-rơ thấy là ra tay liền như là ta là anh hùng lắm vậy đó. Lấy cái gươm chém đứt tai một cái người đầy tớ của thầy tế lễ thượng phẩm. Mới vừa làm đó là ngon lành lắm. Ai dè đâu, phản Chúa. Một chút xíu là phản Chúa.
Chúng ta đừng có để cho cái xác thịt của chúng ta nó nổi lên. Chúng ta phải giết chết cái xác thịt của chúng ta đi. Để rồi chúng ta là con người tầm thường nhưng không phải bình thường. Chúng ta sống như là mặt nước hồ thu. Tôi đã nói hoài. Khi mà con quỷ này dục xuống một cái cục đá, nó làm cho mặt nước hồ thu dậy động lên. Nhưng mà trong vòng một khoảnh khắc ngừng lại hết thảy. Nó mặt bằng phẳng, chứ không phải là sóng gió ba đào như là biển động. Biển động nó cứ động hoài, nó không bao giờ ngừng. Nhưng chúng ta phải là những người tầm thường nhưng không phải bình thường. Họ nhìn thấy cái phản ứng của chúng ta mà họ nhận biết Đức Chúa Trời của chúng ta. Khi họ chửi vào mặt chúng ta, chúng ta vẫn im lặng. Tại vì cái xác thịt của chúng ta nó đã chết rồi.
Khi chúng ta đi làm công việc của Đức Chúa Trời, ai nói cái gì, ai chửi vào mặt chúng ta, chúng ta không còn sống trong xác thịt của chúng ta. Chúng ta tâm linh còn sống nhưng xác thịt đã chết rồi, không phản ứng. Phải giết chết cái tôi, cái xác thịt của chúng ta, để rồi chúng ta phải sống như Chúa Giê-xu. Chúng ta là học trò của Chúa Giê-xu, Chúa Giê-xu làm được gì chúng ta làm được đó. Không còn cái phản ứng của xác thịt nữa, để mà mọi người nhìn thấy chúng ta, mà nhìn thấy Đức Chúa Trời của chúng ta, Thánh Linh của Ngài đang sống trong chúng ta, để rồi chúng ta phản ảnh những cái gì, tánh của Chúa Giê-xu. Chúng ta không có tự nhiên làm được các bạn ơi, phải Thánh Linh làm việc. Chúng ta là công cụ, chúng ta không làm được gì. Vì tại sao? Chúng ta là có Thánh Linh của Chúa ở trong chúng ta. Ngài hành động, Ngài sống động trong chúng ta. Không phải là chúng ta sống nữa, nhưng Chúa sống trong chúng ta. Mọi mắt xung quanh chúng ta phải nhìn thấy chúng ta là những người khác hẳn, là những cái người được biến đổi, được có sự sống mới, gọi là born again, là được sanh lại.
Nếu mà chúng ta được sanh lại thì chúng ta mới có quyền để làm những công việc lành của Chúa. Còn xác thịt của chúng ta không làm chi được. Chúng ta đi đến đâu là quỷ nó sợ đến đó vì nó thấy Thánh Linh ở trong chúng ta đang sống động. Nếu chúng ta còn xác thịt thì chúng ta đi tới đâu là bị quỷ nó đánh tới đó. Đi tới đâu là quỷ nó đánh tới đó. Ngồi yên lại mà dọn sạch lòng, để rồi chúng ta trở nên những người thánh sạch. Người thánh là có Chúa bảo vệ và Thánh Linh làm. Thánh Linh đi trước chúng ta và làm tất cả, chúng ta chỉ đến và hưởng mà thôi.
Chúng ta có để Chúa Thánh Linh cai trị chúng ta hay không? Hay chúng ta đụng một chút là chúng ta chối Chúa, chúng ta làm về cái tôi của chúng ta? Rồi khi người chửi chúng ta là chúng ta phản ứng rất là mạnh, chửi lại người khác. Người ta rủa chúng ta, chúng ta rủa lại. Người ta chửi chúng ta, chúng ta chửi lại. Đó là cái xác thịt của chúng ta. Đó không phải là người của Chúa. Chúng ta đã biến dạng và biến thành người của quỷ Sa-tan. Nguy hiểm cho linh hồn của chúng ta. Nguy hiểm cho những cái xung quanh chúng ta. Bị quỷ nó sẽ đánh chúng ta đó. Nó sẽ hại chúng ta được vì chúng ta đã mất sự bảo vệ của thiên binh, thiên sứ của Đức Giê-hô-va. Khi chúng ta làm buồn Thánh Linh của Chúa thì Ngài không còn bảo vệ chúng ta nữa. Ngài cho phép quỷ nó đánh phá chúng ta.
Tại sao? Tại sao Ngài cho phép như vậy? Chúa ơi, con làm công việc của Chúa, tại sao Chúa cho phép con, quỷ nó đánh phá con như vậy? Con tơi bời hoa lá hết. Con bây giờ không còn Chúa bảo vệ con nữa. Tại sao? Tại sao? Bao nhiêu công việc con làm cho Chúa bây giờ nó lại biến thành công dã tràng hết. Chúa ơi, tại sao Chúa để cho con bị như vậy? Ngồi đó mà phiền trách Chúa. Chúa trả lời như thế nào các bạn? Vì ngươi, Ta yêu linh hồn của con. Ta không để một người nào, con của Ta bị hư mất đời đời. Linh hồn của chúng ta sẽ đi hoả ngục đời đời đó. Cho nên Chúa Giê-xu đã hứa rằng Ngài sẽ gìn giữ chúng ta, không mất một con chiên nào mà Chúa Giê-xu đã giao cho chúng ta. Ngài đã cứu chúng ta rồi, và Ngài sẽ gìn giữ cho đến đời đời. Ngài để cho quỷ nó đánh cho chúng ta ăn cám heo, để chúng ta thức tỉnh và chúng ta trở về. Chúng ta đã đi sai đường rồi. Chệch một chút xíu là chúng ta đã đi quá xa. Người ta, người đời còn nói chệch một con toán là bán một con trâu. Đi một chút xíu, chệch một chút là đi rất là xa. Đi lạc rồi. Hãy trở về, hãy quay đầu lại 180 độ. Đi con đường cũ lại. Đi quay đầu 180 độ. Ngươi đã sa sút từ đâu thì hãy ăn năn. Trở về con đường cũ lại. Đi theo Chúa là con đường cũ của chúng ta, là con đường của Chúa. Ngày hôm nay chúng ta đã theo con đường của quỷ Sa-tan rồi. Lên mình kiêu ngạo, lấy sự vinh hiển của Chúa mà tưởng đâu là của mình, và chúng ta đã chống Chúa. Giống như Phi-e-rơ chống Chúa ba lần. Chúa cảnh báo, cảnh báo, cảnh báo. Khi chúng ta đi sai, Chúa đã cảnh báo thường thường là ba lần đó các bạn ơi. Nhưng chúng ta phớt lờ, chúng ta không nghe. Vì cớ đó, Chúa muốn chúng ta thức tỉnh. Có một cái tiếng chuông, con gà nó gáy là một cái tiếng chuông cho chúng ta đó. Chúng ta đi sai rồi, sẽ nghe. Chúa nói không nghe. Một cái tiếng chuông cảnh báo là nó đụng đến cái thân xác của chúng ta, bệnh hoạn hay là bị tội, hay là bị cái gì đó. Đó là một cái tiếng chuông để thức tỉnh chúng ta. Vì chúng ta đang ngủ mê. Đi sai rồi, đi sai rồi. Chúng ta phải đề cao cảnh giác và mở cái tai tâm linh của chúng ta, để chúng ta nghe được tiếng Chúa Thánh Linh cảnh báo chúng ta mỗi khi chúng ta đi sai. Đừng đi quá ba lần. Quá ba lần rồi là chúng ta đi mất luôn. Quỷ nó trói và chúng ta bán linh hồn của chúng ta cho quỷ Sa-tan hồi nào mà chúng ta quên mất luôn.
Cũng giống như Giu-đa Ích-ca-ri-ốt đã đi và biến thành công cụ quỷ Sa-tan. Chúa Giê-xu đã cảnh báo Giu-đa Ích-ca-ri-ốt bao nhiêu lần. Có những lời cảnh báo của Chúa Giê-xu mà Giu-đa Ích-ca-ri-ốt vẫn làm ngơ. Tâm linh chai lì, chai lì, chai lì cho đến khi bán Chúa Giê-xu 30 miếng bạc rồi tự tử mà chết luôn. Cũng là tại vì không biết nghe lời cảnh báo. Chúng ta là những con chiên thật của Chúa. Chúa hứa chúng ta là Chúa không có làm mất một con chiên nào thì chúng ta phải là người đề cao cảnh giác. Luôn luôn là bám vào Chúa Giê-xu mà sống. Đừng có đi tự cắt mình ra khỏi cái nhánh nho, cái gốc nho của Chúa đó. Mà chúng ta là những người tự cắt mình ra khỏi gốc nho để mà chúng ta chết. Chúng ta có quyền ráp vào. Chúng ta biết chúng ta đã rớt xuống rồi, chúng ta ráp trở vào được. Người ta ghép cây vào đó các bạn. Tôi nhìn thấy một cái lạ lùng là một cái nhánh cây đã bị chặt ra rồi ghép vào cái gốc mà nó vẫn còn sống được, mà nó ra rễ, mà nó sống được. Đức Chúa Trời lạ lùng. Họ đem cái gốc cây này khác và ghép vào cái gốc kia mà nó vẫn sống, mà nó ra trái được. Chúa Giê-xu đã nói. Đó là một cái chuyện lạ. Đáng lẽ ra cái nhánh đã chặt ra rồi, dục rồi. Làm sao mà ghép lại mà nó còn sống được? Nó nhựa sống ở trong cái gốc, nó ra và nó nuôi cái nhánh vẫn sống được. Chúng ta là những cái người không thuộc về cái gốc nho của Chúa Giê-xu. Chúng ta là những người dân ngoại mà chúng ta được ghép vào cái nhánh nho thật của Đức Chúa Giê-xu mà chúng ta vẫn sống được. Đó là một cái công việc lạ lùng của Đức Chúa Trời. Ngài đã cho phép như vậy để chứng tỏ rằng chúng ta là những cái người dân ngoại cũng được hưởng những cái quyền lợi của dân Israel ngày xưa. Chúng ta rất là có phước khi chúng ta được trở về, được ghép vào cái nhánh nho, cái gốc nho của Đức Chúa Trời. Chúng ta biết rằng miệng của Chúa Giê-xu không xưng Ngài là Vua, nhưng mà dân chúng họ đã nói rằng Chúa nói là Vua của dân Giu-đa đó. Người đó phạm thượng đó. Ông tự nhiên là con của người thợ mộc mà dám nói rằng ông là Vua của dân Giu-đa.
Phi-lát hỏi: Ngươi, chính ngươi là Vua của dân Giu-đa phải chăng? Chúa Giê-xu nói: Ngươi tự mình nói hay là có người đã nói điều đó với ngươi vì Ta? Chúa Giê-xu trả lời: Nước của Ngài chẳng thuộc về thế gian này, ví bằng nước Ta thuộc về thế gian thì tôi tớ của Ta sẽ đánh trận, đặng Ta khỏi phải nộp cho dân Giu-đa. Nhưng hiện nay nước Ta chẳng thuộc về hạ giới. Phi-lát nói rằng: Thế thì ngươi là Vua sao? Đức Chúa Giê-xu đáp: Thật như lời, Ta là Vua. Vì sao Ta đã sanh, và vì sao Ta đã giáng thế? Ấy là để làm chứng cho lẽ thật. Hễ ai thuộc về lẽ thật thì nghe tiếng Ta. Ai thuộc về lẽ thật thì nghe lẽ thật của Đức Chúa Giê-xu. Không phải mọi người đều biết lẽ thật. Họ là những người gian ác, họ sợ lẽ thật.
Có hai loại người: Một người đi kiếm lẽ thật. Một người đi trốn lẽ thật.
Khi chúng ta nhìn thấy người nào lòng gian ác, họ đi trốn lẽ thật, đừng theo họ. Chúng ta đi tìm những người nào đi tìm lẽ thật để họ nghe tiếng Chúa và họ được trở về làm con cái của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải đề cao cảnh giác và đi tìm những người nào đang tìm kiếm lẽ thật. Có rất là nhiều người trên thế gian này, họ đang tìm lẽ thật mà họ không biết nó ở đâu. Họ gặp được cái lẽ thật rồi họ vui mừng quá đỗi và họ chạyvề nhà, họ dắt cả dòng họ con cái của họ đi theo lẽ thật của Đức Chúa Trời các bạn. Ngày hôm nay vẫn còn nhiều người đang tìm kiếm lẽ thật mà họ không biết tìm nơi đâu.
Đi tới đâu là gặp sự lừa dối, đi tới đâu là gặp sự lừa dối. Đi tìm lẽ thật mà cứ gặp toàn là những người lừa gạt, láo, dạy cái lẽ sai mà nói là lẽ thật. Chữ thật và chữ sai nó khác nhau một trời một vực. Họ dạy sai mà họ dám nói là đây là lẽ thật của Đức Chúa Trời. Nhưng mà một số người có cái lẽ thật trong cái tâm linh của họ, lương tâm của họ còn biết đâu là lẽ thật, đâu là sự sai, lừa dối. Họ tốn không biết bao nhiêu thời giờ đi tìm người này, người kia, người nọ, đi tìm kiếm lẽ thật mà gặp những cái người thầy sai. Mất hết 2-3 năm trường. Có một số người họ nói: Cô ơi, con đọc bài trang Manna của cô, con vui quá, con mừng quá. Con đọc say mê. Con đã đi tìm lẽ thật từ bao nhiêu năm nay mà bây giờ con thấy đúng lẽ thật. Con đang tìm lẽ thật. Con đã mất không biết bao nhiêu thời giờ đi tìm kiếm mà bây giờ con gặp được lẽ thật của Chúa. Họ, tại sao họ biết đây là lẽ thật? Lương tâm của họ nó nói rằng đây là lẽ thật. Những người đó còn có cái lương tâm tốt. Họ biết. Họ đi tìm và họ gặp. Rồi họ gặp xong rồi họ muốn cho cả dòng họ của họ biết lẽ thật của Đức Chúa Trời nữa. Và họ cầu xin với Chúa. Và đó là một người tin mà cả nhà được cứu là như vậy. Khi một người được tái sanh, tìm kiếm lẽ thật và gặp được Chúa, và được sự tái sanh thì có được tình yêu thương lạ lùng cho người bà con dòng họ của mình biết về Chúa. Đó là bà nội của tôi 100 năm về trước. Bà đi tìm lẽ thật và bà được gặp được lẽ thật. Bởi vì bà dẫn hết con cái dòng họ của bà theo Chúa, dẫn ông chồng theo Chúa và được cứu cả dòng họ. Cho đến ngày hôm nay là tôi là người đời thứ ba là nhờ bà nội tôi đi tìm lẽ thật và gặp Chúa.
Bà là một người đạo Phật ăn chay trường, nhưng bà vẫn còn tâm linh tốt và đi tìm lẽ thật. Và bà gặp được. Bà đọc quyển Kinh Thánh. Ông mục sư đi giảng đạo bà hoài, bà chạy trốn. Bà nói: “Người đi trước, nước theo sau.” Ông là đạo Mỹ, đừng có nói cho tôi nghe. Cái đạo Tin Lành là cái đạo Mỹ, đừng có nói về cái đạo Mỹ cho tôi nghe. Tôi không có theo đâu. Muốn đi chiếm nước xứ Việt Nam hả? Nhưng mà ông mục sư, ông đưa quyển Kinh Thánh. Ông nói: Chúng tôi không phải là người đi chiếm nước. Chúng tôi đi nói về lẽ thật của Đức Chúa Trời. Bà không muốn nghe thì bà đọc thử cuốn sách này đi. Ông bỏ lại cho bà một quyển Kinh Thánh, để đó thôi, nó bụi bặm tứ tung hết.
Nhưng mà bữa đó, Chúa khiến có một đứa cháu. Nó lấy cái dàn ná, nó bắn cái tượng Phật của bà, bị lủng con mắt. Bà cứ sợ, ngồi đó mà nhìn đứa cháu mình. Sợ đứa cháu mình nó bị ông Phật của mình đánh, nó bệnh hoạn. Bà ngồi bà đợi hoài, không thấy gì hết. Bà bắt đầu suy nghĩ, mình thờ cái ông Phật, cái tượng, nhưng mà ông không tự bảo vệ được. Thằng con nít, nó đem bắn dàn ná bắn đui con mắt, ông không tự bảo vệ được, ông làm sao ông bảo vệ mình được? Nghe cái ông này, ông nói là: Chúng tôi tin Đức Chúa Trời Hằng Sống, có quyền bảo vệ chúng ta khỏi những sự hoạn nạn. Bà bắt đầu bà lấy quyển Kinh Thánh ra phủi bụi, phủi bụi, rồi đọc thử cái ông nói cái gì trong này. Bà bắt đầu mở lòng ra với lẽ thật. Bà đọc: Ngày Đức Chúa Trời tạo dựng nên trời đất muôn vật. Bà đọc, đọc, đọc. Bà đọc hết quyển Kinh Thánh, rồi bà đi tìm ông mục sư. Bà nói: Tôi đọc bài, tôi mê cái quyển Kinh Thánh. Rồi bà nhờ ông mục sư dẫn bà tin Chúa, làm phép báp têm, dẫn hết cả dòng họ trở về với Chúa.
Lẽ thật ở trong quyển Kinh Thánh của Đức Chúa Trời. Lẽ thật mình đi tìm là mình sẽ gặp. Vì Đức Chúa Giê-xu nói: Ai thuộc về lẽ thật thì nghe tiếng Ta. Phi-lát hỏi rằng: Lẽ thật là cái gì? Chúa Giê-xu vẫn im lặng, không trả lời. Những cái người đi tìm sẽ gặp. Chúa Giê-xu đã nói rồi: Ai tìm kiếm Ta thì sẽ gặp Ta. Chúng ta có giúp cho bà con dòng họ của chúng ta đi tìm lẽ thật của Chúa hay không? Lấy cái quyển Kinh Thánh Tân Ước đó mà cho họ. Cầu nguyện Chúa cho họ bắt đầu mở mắt ra. Làm sao mà để cho họ đọc được cái lẽ thật của Chúa, rồi để cho họ tin Chúa. Ngài nào Chúa sẽ làm việc. Chúng ta chỉ gieo một cái hột giống, là đưa cái lẽ thật của Đức Chúa Trời trong tay cái người đó. Ngài sẽ làm việc. Ngài khiến cho họ đọc, và cầu nguyện cho có ngày nào, họ sẽ mở ra và họ sẽ đọc.
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe. Giờ này tôi xin cầu nguyện kết thúc. Trong danh Đức Chúa Trời, cảm tạ ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con nói được những cái lời đến từ Thánh Linh của Ngài. Xin Ngài gìn giữ những cái lời này, là cái lẽ thật của Đức Chúa Trời Hằng Sống của chúng con, vẫn ở trong mọi chúng con và cho chúng con biết nghe và làm theo, vâng lời Chúa và làm theo. Đừng để chúng con chối Chúa. Đừng để cho chúng con chạy trốn Chúa. Đừng để chúng con đi lạc quá xa. Đừng để cho chúng con chạy trốn Chúa. Đừng để chúng con đi quá xa và đi theo đường lối của quỷ Sa-tan mà chúng con hư mất linh hồn.
Chúng con cảm tạ ơn Cha. Con dâng những lời cầu xin của con cho Cha, mà cầu nguyện trong danh Đức Giê-xu Christ. A-men.
