
Sáng-thế Ký 27
Gia-cốp cướp phước lành của Ê-sau
1Bởi Y-sác đã già, mắt làng chẳng thấy được nữa, bèn gọi Ê-sau, con trưởng-nam, mà rằng: Hỡi con! Ê-sau thưa rằng: Có con đây. 2Người bèn nói rằng: Nầy, cha đã già ri, chẳng biết ngày nào phải chết; 3vậy bây giờ, cha xin con hãy lấy khí-giới, ống tên và cung con, ra đồng săn thịt rừng cho cha, 4dọn một món ngon tùy theo cha sở-thích; rồi dâng lên cho cha ăn, đặng linh-hồn cha chúc phước cho con trước khi chết. 5Vả, đương khi Y-sác nói cùng Ê-sau con trai mình, thì Rê-bê-ca có nghe. Ê-sau bèn ra đồng săn thịt rừng đặng đem về cho cha.
6Rê-bê-ca nói cùng Gia-cốp, con trai mình, rằng: Nầy, mẹ có nghe cha nói cùng Ê-sau, anh con, và dặn rằng: 7Hãy đem thịt rừng về cho cha, dọn một món ngon cha ăn; đặng trước khi qua đời, cha sẽ chúc phước cho con trước mặt Đức Giê-hô-va. 8Vậy, con ơi! bây giờ, hãy nghe mẹ và làm theo lời mẹ biểu: 9Hãy ra ngoài bầy, bắt hai dê con tốt, rồi mẹ sẽ dọn cho cha con một món ngon, tùy theo người sở thích; 10con sẽ đem cho cha ăn, đặng người chúc phước con trước khi qua đời. 11Gia-cốp thưa lại cùng mẹ rằng: Thưa mẹ, Ê-sau, anh con, có lông, còn con lại không. 12Có lẽ cha sẽ rờ mình chăng, coi con như kẻ phỉnh-gạt, thì con chắc lấy cho mình sự rủa-sả, chớ chẳng phải sự chúc phước đâu. 13Mẹ đáp rằng: Con ơi! xin sự rủa-sả đó để cho mẹ chịu; hãy cứ nghe lời mẹ, ra bắt hai dê con. 14Vậy, Gia-cốp đi bắt hai dê con, đem lại cho mẹ, làm món ngon, tùy theo cha sở-thích.
15Đoạn, Rê-bê-ca lấy quần áo tốt nhứt của Ê-sau, con trưởng-nam, sẵn để trong nhà, mà mặc vào cho Gia-cốp, con út mình; 16rồi người lấy da dê con bao hai tay và cổ, vì tay và cổ Gia-cốp không có lông. 17Rê-bê-ca bèn để món ngon và bánh của mình đã dọn vào tay con út mình.
18Gia-cốp bưng đến cha mình và nói rằng: Thưa cha! Y-sác đáp: Có cha đây; con là đứa nào đó? 19Gia-cốp thưa: Tôi là Ê-sau, con trưởng-nam của cha; con đã làm theo lời cha dặn biểu; xin cha dậy, ngồi ăn lấy thịt săn của con, đặng linh-hồn cha sẽ chúc phước cho con. 20Y-sác hỏi rằng: Sao con đi săn được mau thế? Thưa rằng: Ấy nhờ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của cha xui tôi gặp mau vậy. 21Y-sác nói cùng Gia-cốp rằng: Hỡi con! Hãy lại gần đặng cha rờ thử xem có phải là Ê-sau, con của cha chăng. 22Gia-cốp bèn lại gần Y-sác; người rờ và nói rằng: Tiếng nói thì của Gia-cốp, còn hai tay lại của Ê-sau. 23Người chẳng nhận biết đặng vì hai tay cũng có lông như của anh, là Ê-sau. Vậy Y-sác chúc phước cho. 24Người lại hỏi rằng: Ấy con thật là Ê-sau, con trai ta, phải chăng? Gia-cốp thưa: Phải, con đây. 25Y-sác bèn nói: Hãy dọn cho cha ăn lấy thịt săn của con, đặng linh-hồn cha chúc phước cho con. Gia-cốp dọn cho người ăn, cũng có đem rượu cho người uống nữa.
26Rồi Y-sác cha người nói rằng: Hỡi con! Hãy lại gần và hôn cha. 27Gia-cốp bèn lại gần và hôn người. Y-sác đánh mùi thơm của áo con, liền chúc phước cho, và nói rằng:
Nầy, mùi hương của con ta
Khác nào mùi hương của cánh đồng mà Đức Giê-hô-va đã ban phước cho.
28Cầu-xin Đức Chúa Trời cho con sương-móc trên trời xuống,
Được màu-mỡ của đất,
Và dư-dật lúa-mì cùng rượu.
29Muôn dân phải phục con,
Các nước phải quì-lạy trước mặt con!
Hãy được quyền chủ các anh em,
Các con trai của mẹ con phải quì-lạy trước mặt con!
Ai rủa-sả con sẽ bị rủa-sả lại,
Ai cầu phước cho con, sẽ được ban phước lại!
30Vừa khi Y-sác chúc phước cho Gia-cốp xong, và vừa khi Gia-cốp lui ra khỏi nơi cha mình, thì Ê-sau, anh người, đi săn trở về. 31Người cũng dọn một món ngon, dâng lên cho cha và thưa rằng: Xin dậy, ngồi ăn thịt săn của con trai cha, đặng linh-hồn cha chúc phước cho con. 32Y-sác, cha người, hỏi: Con là đứa nào? Thưa rằng: Tôi là Ê-sau, con trưởng-nam của cha. 33Y-sác lấy làm cảm-động quá đỗi mà nói rằng: Vậy, còn đứa nào đã săn thịt rừng, và đã dâng lên cho cha đó? Trước khi con về, cha đã ăn hết rồi, và chúc phước cho nó; nó lại sẽ được ban phước vậy.
34Vừa nghe dứt lời cha, thì Ê-sau la lên một tiếng rất lớn và rất thảm-thiết mà thưa cùng cha rằng: Cha ơi! Xin hãy chúc phước cho con luôn nữa! 35Nhưng Y-sác lại đáp: Em con đã dùng mưu-kế đến cướp sự chúc phước của con rồi. 36Ê-sau liền nói rằng: Có phải vì người ta gọi nó là Gia-cốp mà nó hai lần chiếm lấy vị tôi rồi chăng? Nó đã chiếm quyền trưởng-nam tôi, và lại bây giờ còn chiếm sự phước lành của tôi nữa. Tiếp rằng: Cha chẳng có dành sự chúc phước chi cho tôi sao? 37Y-sác đáp rằng: Nầy, cha đã lập nó lên làm chủ con, đã cho các anh em làm tôi nó; và đã dự-bị lúa mì và rượu cho nó. Vậy, cha sẽ làm chi cho con đây? 38Ê-sau thưa rằng: Cha ơi! Cha chỉ có sự chúc phước đó thôi sao? Hãy chúc phước cho con với, cha! Rồi, Ê-sau cất tiếng lên khóc. 39Y-sác cha người, đáp rằng:
Nầy, nơi con ở sẽ thiếu màu-mỡ của đất,
Cùng sương-móc trên trời sa xuống.
40Con sẽ nhờ gươm mới được sống,
Và làm tôi-tớ cho em con.
Song khi con lưu-lạc rày đó mai đây,
Sẽ bẻ cái ách của em trên cổ con vậy.
Ê-sau toan giết Gia-cốp. – Rê-bê-ca phá mưu thù
41Ê-sau trở lòng ghét Gia-cốp vì cớ cha mình chúc phước cho người, bèn nói thầm trong lòng rằng: Ngày tang của cha đã hầu gần; vậy, ta sẽ giết Gia-cốp, em ta, đi. 42Họ đem lời Ê-sau, con lớn, thuật lại cùng Rê-bê-ca, thì người sai gọi Gia-cốp, con út mình, mà nói rằng: Nầy, Ê-sau, anh con, toan giết con để báo thù. 43Vậy, bây giờ, hỡi con, hãy nghe lời mẹ, đứng dậy, chạy trốn qua nhà La-ban, cậu con, tại Cha-ran, 44và hãy ở cùng người ít lâu, cho đến lúc nào cơn giận của anh con qua hết. 45Khi cơn giận anh con bỏ qua rồi, và nó quên việc con đã gây nên với nó, thì mẹ sẽ biểu con về. Có lẽ đâu mẹ phải chịu mất cả hai đứa trong một ngày ư?
46Rê-bê-ca nói cùng Y-sác rằng: Tôi đã chán, không muốn sống nữa, vì cớ mấy con gái họ Hếch. Nếu Gia-cốp cưới một trong mấy con gái họ Hếch mà làm vợ, tức một người con gái trong xứ như các đứa đó; thôi, tôi còn sống mà chi?
Sáng-thế Ký 28
Y-sác sai Gia-cốp qua Mê-sô-bô-ta-mi
1Y-sác bèn gọi Gia-cốp, chúc phước cho và dặn rằng: Con chớ chọn một người vợ nào hết trong bọn con gái Ca-na-an. 2Hãy đứng dậy, đi qua xứ Pha-đan A-ram, tại nhà Bê-tu-ên, ông ngoại con, và cưới ở đó một người vợ trong các con gái của La-ban, là cậu con. 3Cầu-xin Đức Chúa Trời toàn-năng ban phước cho con, làm con sanh-sản, thêm nhiều và trở nên một đám dân đông. 4Cầu-xin Ngài ban cho con và dòng-dõi con phước lành của Áp-ra-ham, hầu cho xứ con đã kiều-ngụ sẽ làm sản-nghiệp cho con, tức xứ Ngài đã ban cho Áp-ra-ham! 5Rồi Y-sác sai Gia-cốp đi qua xứ Pha-đan-A-ram, đến nhà La-ban, con trai Bê-tu-ên, vốn người A-ram, lại là anh của Rê-bê-ca, mẹ của Gia-cốp và Ê-sau.
Ê-sau cưới con gái của Ích-ma-ên
6Ê-sau thấy Y-sác đã chúc phước cho Gia-cốp, và sai đi qua xứ Pha-đan-A-ram đặng cưới vợ; và trong lúc đương chúc phước có dặn rằng: Chớ cưới vợ trong bọn con gái Ca-na-an; 7lại đã thấy Gia-cốp vâng lời cha mẹ đi qua xứ Pha-đan-A-ram đó, 8thì biết rằng bọn con gái Ca-na-an không vừa ý Y-sác, cha mình; 9nên người bèn đi đến nhà Ích-ma-ên (ngoài hai người vợ đã có rồi) cưới thêm nàng Ma-ha-lát, con gái của Ích-ma-ên, cháu nội của Áp-ra-ham và em của Nê-ba-giốt.
Hành-trình của Gia-cốp. – Chiêm-bao tại Bê-tên
10Gia-cốp từ Bê-e-Sê-ba đi đến Cha-ran, 11tới một chỗ kia, mặt trời đã khuất, thì qua đêm tại đó. Người lấy một hòn đá làm gối đầu, và nằm ngủ tại đó; 12bèn chiêm-bao thấy một cái thang bắc từ dưới đất, đầu đến tận trời, các thiên-sứ của Đức Chúa Trời đi lên xuống trên thang đó. 13Nầy, Đức Giê-hô-va ngự trên đầu thang mà phán rằng: Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, tổ-phụ ngươi, cùng là Đức Chúa Trời của Y-sác. Ta sẽ cho ngươi và dòng-dõi ngươi đất mà ngươi đương nằm ngủ đây. 14Dòng-dõi ngươi sẽ đông như cát bụi trên mặt đất, tràn ra đến đông tây nam bắc, và các chi họ thế-gian sẽ nhờ ngươi và dòng-dõi ngươi mà được phước. 15Nầy, ta ở cùng ngươi, ngươi đi đâu, sẽ theo gìn-giữ đó, và đem ngươi về xứ nầy; vì ta không bao giờ bỏ ngươi cho đến khi ta làm xong những điều ta đã hứa cùng ngươi.
16Gia-cốp thức giấc, nói rằng: Thật Đức Giê-hô-va hiện có trong nơi đây mà tôi không biết! 17Người bắt sợ và nói rằng: Chốn nầy đáng kinh-khủng thay! Đây thật là đền Đức Chúa Trời, thật là cửa của trời! 18Người dậy sớm, lấy hòn đá của mình dùng gối đầu, dựng đứng lên làm cây trụ, đổ dầu lên trên chót trụ đó; 19rồi đặt tên chốn nầy là Bê-tên; còn nguyên khi trước tên thành là Lu-xơ. 20Gia-cốp bèn khấn-vái rằng: Nếu Đức Chúa Trời ở cùng tôi, gìn-giữ tôi trong lúc đi đường, cho bánh ăn, áo mặc, 21và nếu tôi trở về bình-an đến nhà cha tôi, thì Đức Giê-hô-va sẽ là Đức Chúa Trời tôi. 22Hòn đá đã dựng làm trụ đây sẽ là đền Đức Chúa Trời, và tôi sẽ nộp lại cho Ngài một phần mười mọi của-cải mà Ngài sẽ cho tôi.
Amen.
Chúng ta học đến một bài học hôm nay rất là thích thú. Vì người mẹ có cái tình yêu thương không đồng điều, yêu đứa này và ghét đứa kia. Nhưng mà cũng nằm ở trong cái chương trình của Đức Chúa Trời. Hai đứa này nó đã nghịch nhau từ trong bụng mẹ, chúng ta biết rồi, chúng ta học bài học trước. Hôm nay, ra đời, hai đứa cũng nghịch nhau. Người mẹ cũng là thương đứa này, ghét đứa kia. Mà đứa em nó lại là đứa nó khôn hơn đứa anh và nó lươn lẹo. Mà cũng nhờ người mẹ, hai mẹ con Rê-bê-ca và Gia-cốp. Bà thương đứa em hơn là đứa anh. Tại sao? Vì đứa anh nó không vâng lời cha mẹ, nó đi cưới người ngoại làm vợ. Đứa em ngày hôm nay vẫn còn độc thân, hai đứa sanh đôi đó, nhưng mà đứa này nó vẫn chưa có vợ. Ông cha đã già, đã gần chết rồi thì ông kêu đứa con cưng của ông. Ông cha lại thương đứa lớn. Mà cái phong tục là đứa lớn, con trưởng nam, được hưởng hết tất cả những tài sản của cha mẹ mình. Nhưng vì ông khinh khi cái quyền trưởng nam, ông bán quyền trưởng nam của ông cho đứa em rồi. Đức Chúa Trời nhìn thấu hết và Đức Chúa Trời rất là công bằng, cho nên Đức Chúa Trời cũng phù hộ cho đứa em là Gia Cốp. Đứa em chưa có cưới vợ, không có tìm được một người vợ nào trong những cái đám dân ngoại. Còn cái đứa anh bằng tuổi nhau đó các bạn, nhưng đã cưới hai người vợ luôn, người của dân ngoại, làm cho bà Rê-bê-ca đau buồn.
Trước khi ông chồng chết, bà đã lập âm mưu với đứa con là Gia Cốp để mà cướp cái sự chúc phước của ông cha. Thường thường cha chúc phước cho đứa con trưởng nam, cho nên con trưởng nam là Chúa khiến hai người nó khác nhau. Một người thì lông đầy mình, một người thì không có lông. Nhưng mà lông nhiều cho đến nỗi mà lấy lông cừu hai cái tay, mà cha thấy cảm nhận được đó là con của mình, lông giống như con thú. Các bạn thấy một cái người xác thịt và một cái người tâm linh. Đứa con toàn là xác thịt, ham ăn. Cái người anh trưởng nam ham ăn, ham dâm, đi cưới lúc còn trẻ, đi cưới dân ngoại, không vâng lời cha mẹ, ngỗ nghịch, mình mẩy thì lông lá như là con thú.
Mặc dù người cha muốn chúc phước cho đứa con trưởng nam của mình, nhưng mà Đức Chúa Trời không đẹp lòng, thì Đức Chúa Trời khiến cho người mẹ biểu đứa con út cướp đi sự chúc phước của cha mình, ông đã mờ mắt rồi nhưng mà lỗ tai vẫn còn nghe rõ ràng, chỉ con mắt mờ thôi. Đức Chúa Trời làm như vậy để cho công việc của Ngài được đúng ra theo ý chỉ của Ngài. Ông không có nghe lời Chúa, ông không có biết là Chúa sẽ biểu phải chúc phước cho đứa con Gia Cốp. Ông lại yêu Ê-sau, tại vì Ê-sau đi săn thịt rừng về làm cho ông những cái món ngon. Ông thích ăn thịt rừng. Nhưng mà mẹ, bà mẹ, bà Rê-bê-ca, bà biết ông thích ăn cái gì, bà biết ý muốn của chồng mình. Cho nên bà âm mưu với đứa em, con cưng của bà đó. Nó nghe lời mẹ, nó vâng lời cha mẹ, mà nó phải vâng lời mẹ, nó cũng không muốn cái sự rủa sả của cha mình, nhưng bà nói sự rủa sả sẽ thuộc về mẹ, con cứ nghe lời mẹ đi, con làm đi.
Bà có cái sự khôn ngoan, bà lấy áo quần của Ê-sau. Ông Ê-sau có cái mùi hôi, bởi vậy áo quần giặt rồi cũng có cái mùi hôi, và ông nghe cái mùi áo quần của Ê-sau rất lạ. Tay thì lông lá như Ê-sau, áo quần có mùi hôi như Ê-sau, mà lạ, thấy cái tiếng nói lại là không phải cái tiếng nói của thằng em. Ông cũng nghi nghi rồi, ông hỏi mấy lần rồi đó, nhưng mà ông phải bắt buộc, ông thấy đồ ăn ngon quá mà, ông nói đúng là chắc là Ê-sau con của ta đây, con cưng của ta đây. Rồi ông chúc phước, ông chúc phước rồi, rồi ông không có lấy lại được. Đứa kia về tới rồi là ông đã chúc phước xong, ông Ê-sau trở về. Lời hứa của một người cha để lại không có thay đổi. Ông kia, ông la hét lên: “Ê-sau, cha chúc phước cho con với, cha đã chúc phước vậy thôi sao?”. Ông nói: “Không được con ơi. Con chỉ là… lãnh cái sự thiếu màu mỡ, sương móc trên trời xa xuống, con sẽ nhờ gươm mới được sống, và con sẽ lưu lạc rày đây mai đó sẽ bẻ ách của em con trên cổ con”.
Các bạn thấy lạ lùng chưa? Tại sao ông không có chúc phước cho hai đứa con của mình? Tại ông nói, đứa anh sẽ làm người mà được chúc phước, sẽ làm nó hưởng phước, đứa kia là phải không có phước gì hết, chứ không có nói hai đứa được phước. Đức Chúa Trời nói với ông là một đứa này sẽ làm nô lệ cho đứa kia, mà không biết đứa nào. Đứa này đứa lớn, đứa ông muốn con của ông, cục cưng của ông được phước. Nhưng mà Đức Chúa Trời nhìn thấu cái tấm lòng của Ê-sau là một con người xác thịt, Chúa không cho ông chúc phước cho Ê-sau, Chúa lại chúc phước cho Gia Cốp. Đó là công việc của Đức Chúa Trời làm.
Chúng ta biết rằng lòng của chúng ta yêu mến Chúa và sống một đời sống thánh sạch thì Chúa sẽ ban phước cho chúng ta. Đức Chúa Trời nhìn thấu trong lòng của chúng ta hết. Ngày trước, chúng ta chưa biết Chúa, chúng ta có thể sống dơ bẩn, nhưng ngày nào mà chúng ta ăn năn trở về với Chúa, thì phải sống thánh sạch, biết vâng lời Chúa 100%, không có nghi ngờ chi hết, để được gặp mặt Đức Chúa Trời. Các bạn thấy, Gia Cốp vâng lời cha của mình, cha đã chúc phước lỡ cho Gia Cốp rồi. Cha mới nói: “Con ơi, con phải đi về quê hương của con. Có ông cậu là anh của mẹ con đó, mà đi kiếm những người vợ, kiếm vợ trong cái dòng họ của con đó. Vì những người đó là những người Đức Chúa Trời đã chọn”. Dòng họ của ông đó, đi kiếm người vợ trong đó, đi xa lắm, phải đi mấy ngày trường mới đi về tới cái quê hương của ông và cưới vợ. Trước khi ông chết, ông nói với đứa con của mình là Gia-cốp, và Gia-cốp vâng lời. Đó là cái sự phước hạnh mà đứa con nó biết vâng lời cha mẹ của mình.
Nếu mà Gia-cốp mà không chịu nghe lời cha, không vâng lời cha, thì không có được phước hạnh gì hết. Cha trên thế gian này và Cha ở trên thiên đàng, đó nó cũng là một cái sự đại diện. Người cha trên thế gian này cũng đại diện cho người Cha ở trên thiên đàng. Nếu chúng ta không thương cha mẹ mình, mà chúng ta nói rằng chúng ta yêu Chúa, là chúng ta nói dối. Cha mẹ trên đất mà chúng ta không yêu được, làm sao chúng ta yêu Cha của mình ở trên trời? Đức Chúa Trời nhìn thấy thấu hết tấm lòng của chúng ta và Ngài sẽ chúc phước cho chúng ta. Mặc dù cha mẹ trên thế gian này không yêu chúng ta, không thương chúng ta, rủa sả chúng ta đó, nhưng chúng ta yêu lại họ để được phước. Đức Chúa Trời biết tấm lòng của chúng ta yêu cha mẹ mình. Xin Chúa cho chúng ta biết sống đẹp lòng Chúa.
Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời hiện ra. Các bạn thấy ngày xưa mà Đức Chúa Trời làm ra một cái thang từ trên trời đi xuống tại cái chỗ Gia-cốp nằm ngủ đó, nhưng mà ông tưởng là chắc là chiêm bao, nhưng mà đó là sự thật. Ông nằm ngủ nhưng mà Đức Chúa Trời ngự trên đầu cầu thang mà phán rằng: “Ta là Đức Chúa Trời của Áp-bra-ham tổ phụ ngươi, cùng Đức Chúa Trời của I-sác. Ta sẽ cho ngươi và dòng dõi ngươi đất mà ngươi nằm ngủ đây. Dòng dõi ngươi sẽ đông như các bụi trên mặt đất, tràn ra đến Đông, Tây, Nam, Bắc, và các chi họ thế gian sẽ nhờ ngươi và dòng dõi ngươi mà được phước. Này, ta sẽ ở cùng ngươi, ngươi đi đâu, ta sẽ theo, gìn giữ đó và đem ngươi về xứ này, vì ta không bao giờ bỏ ngươi, cho đến khi ta làm xong những điều ta đã hứa cùng ngươi”.
Khi Đức Chúa Trời hứa, Ngài giữ lời hứa của Ngài. Ngày hôm nay, chúng ta là các chi họ của thế gian nhờ Gia Cốp mà được phước, tại vì chúng ta đã được Chúa Giê-xu là dòng dõi của Áp-bra-ham, I-sác và Gia-cốp. Chúng ta được ráp vào vì chúng ta tin Chúa Giê-xu làm cứu Chúa của chúng ta, vì chúng ta được ráp vào và chúng ta nói là chúng ta là chi họ của thế gian được ráp vào, dòng dõi của Áp-bra-ham, I-sác và Gia-cốp. Chúng ta cũng xin Chúa ban phước cho chúng ta, để chúng ta được sống còn và được hưởng những cái phước hạnh mà Chúa đã hứa cho Áp-bra-ham, I-sác và Gia-cốp. Chúng ta cứ nhắc lại, nhắc lại, nhắc lại, xin Chúa để ban phước cho chúng ta. Và chúng ta phải biết vâng lời Chúa, làm theo luật pháp của Đức Giê-hô-va, không xa cách Ngài. Xin Chúa thương xót chúng ta để chúng ta vâng giữ điều răn và luật lệ của Chúa, như Ngài đã hứa, và phải sống một đời sống trong sạch.
Nếu chúng ta sống như người thế gian, thì chúng ta có nói chi cũng không được hưởng phước mà Ngài đã dành để và hứa cho dân của Chúa, là dòng dõi được lựa chọn, Áp-bra-ham, I-sác và Gia-cốp. Chỉ có ba người này là những người gặp Chúa và được Chúa hứa: “Dòng dõi của ngươi sẽ được phước hạnh. Ngươi đi đâu, ta sẽ đi theo, gìn giữ đó, và đem ngươi về xứ này. Ngươi đi đâu, ta sẽ đi theo, gìn giữ đó, và đem ngươi về xứ này, và không bao giờ bỏ ngươi, cho đến khi ta làm xong những điều ta đã hứa cùng ngươi”. Các bạn thấy tuyệt vời chưa?
Xin Chúa cho chúng ta biết sống đẹp lòng Chúa, biết vâng giữ điều răn của Chúa, biết làm theo những cái gì Kinh Thánh dạy, lời của Chúa dạy dỗ chúng ta, chúng ta không làm sai một chấm một nét. Khó lắm, tại vì chúng ta không có đọc hết Kinh Thánh, chúng ta không có biết những cái chi tiết nhỏ nhặt lời của Chúa như thế nào, nhưng Thánh Linh của Chúa sẽ nhắc nhở chúng ta. Chúng ta đi tìm kiếm Thánh Linh của Ngài, mời Thánh Linh của Ngài ngự trong lòng chúng ta, thay đổi cuộc đời chúng ta và làm người thầy ở cùng chúng ta, nhắc nhở chúng ta hằng ngày, hằng giờ, hằng phút. Nếu chúng ta làm sai, Thánh Linh của Chúa sẽ nhắc nhở chúng ta, chúng ta ăn năn, thì chúng ta sẽ đi đúng con đường của Chúa trở lại. Chứ không phải là chúng ta phải làm mới được cứu rỗi linh hồn. Những công việc làm của chúng ta là vô ích, là nhớp nhơ trước mặt Đức Chúa Trời.
Chúa nói, chúng ta được cứu bởi ân điển, không phải bởi việc làm. Nhưng mà nếu mà lạm dụng ân điển, ân điển, việc làm của chúng ta nhớp nhơ, dơ bẩn, Đức Chúa Trời sẽ không nhìn thấy chúng ta. Vì Ngài là Đấng Thánh, Thánh là thánh sạch, không có dơ bẩn trong đó. Thánh Linh là Thánh, là Thần, Ngài cũng cho chúng ta trở nên thánh và thánh sạch. Chúa biểu chúng ta làm gì là chúng ta phải biết vâng lời, làm để Chúa đẹp lòng. Vì đứa con vâng lời cha mẹ là đứa con được phước, phước đời này và phước đời sau. Phước đời này là Ngài sẽ cho chúng ta không có thiếu thốn gì hết, Ngài có thể ban phước cho chúng ta sự giàu có, để mà chúng ta phân phối cho những người xung quanh chúng ta.
Áp-bra-ham, I-sác và Gia-cốp là những người giàu có kinh khủng các bạn ơi, trên thế gian này, chứ không phải là phước đời sau, phước ngay tại trên thế gian này. Chúng ta phải dọn sạch lòng và phải cầu xin, giữ lòng thánh sạch để chúng ta nhận lãnh ơn phước mà Ngài sẽ dành cho chúng ta. Thánh Linh Chúa sẽ gìn giữ chúng ta, nhắc nhở chúng ta, và chúng ta phải cầu: “Thánh Linh ơi, con không muốn làm buồn lòng Ngài, con chỉ muốn làm đẹp lòng Chúa, xin Thánh Linh dạy cho con, cho con biết đâu là ý muốn của Ngài, đâu là ý muốn của con, để con vâng phục Chúa, trọn đời con sẽ đi theo đường lối của Đức Giê-hô-va, để Ngài gìn giữ con trọn đời, và Ngài sẽ ban phước cho chúng con”. Các bạn cứ nhắc lại lời hứa của Chúa hoài, hoài, hoài. Mỗi ngày chúng ta nhắc lại lời hứa của Chúa, Ngài sẽ ban phước cho chúng ta đó.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu. Cảm ơn Cha, vì Ngài đã nhắc nhở chúng con bài học quý giá này, về hai người con: một người biết vâng lời Chúa, một người không biết vâng lời Chúa. Một người được hưởng phước, một người bị rủa sả. Chúng con không muốn bị rủa sả bởi Đức Chúa Trời, chúng con muốn được phước. Xin Thánh Linh của Chúa gìn giữ chúng con, nhắc nhở chúng con, để chúng con biết ăn năn tội lỗi của chúng con, và chúng con sẽ nhận lãnh ơn phước mà Ngài sẽ dành để cho chúng con, ngay tại trên thế gian này, chứ không phải đời sau. Để chúng con sẽ có những cái sự phước hạnh, để chúng con làm sáng danh Ngài trên đất này. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Con cầu xin trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
