SÁNG THẾ KÝ 19-20: CHÚA HỦY DIỆT THÀNH SÔ-ĐÔM VÀ GÔ MÔ-RƠ BẰNG LỬA. BÀ LÓT BIẾN THÀNH TƯỢNG ĐÁ

https://www.mediafire.com/file/regruavdfsg486w/Sa%25CC%2581ng_the%25CC%2582%25CC%2581_ky%25CC%2581_19-20.m4a/file

Sáng-thế Ký 19

Lót tiếp-rước các thiên-sứ tại Sô-đôm

1Lối chiều, hai thiên-sứ đến Sô-đôm; lúc đó, Lót đương ngồi tại cửa thành. Khi Lót thấy hai thiên-sứ đến, đứng dậy mà đón-rước và sấp mình xuống đất. 2Người thưa rằng: Nầy, lạy hai chúa, xin hãy đến ở nhà của kẻ tôi-tớ, và hãy nghỉ đêm tại đó. Hai chúa hãy rửa chân, rồi sáng mai thức dậy lên đường. Hai thiên-sứ phán rằng: Không, đêm nầy ta sẽ ở ngoài đường. 3Nhưng Lót cố mời cho đến đỗi hai thiên-sứ phải đi lại vào nhà mình. Người dâng một bữa tiệc, làm bánh không men, và hai thiên-sứ bèn dùng tiệc.
4Hai thiên-sứ chưa đi nằm, mà các người nam ở Sô-đôm, từ trẻ đến già, tức cả dân, đều chạy đến bao chung quanh nhà. 5Bọn đó gọi Lót mà hỏi rằng: Những khách đã vào nhà ngươi buổi chiều tối nay ở đâu? Hãy dẫn họ ra đây, hầu cho chúng ta được biết. 6Lót bèn ra đến cùng dân-chúng ở ngoài cửa, rồi đóng cửa lại, 7và nói cùng họ rằng: Nầy, tôi xin anh em đừng làm điều ác đó! 8Đây, tôi sẵn có hai con gái chưa chồng, tôi sẽ đưa chúng nó cho anh em, rồi mặc tình anh em tính làm sao tùy ý; miễn đừng làm chi hại cho hai người kia; vì cớ đó, nên họ đến núp bóng mái nhà tôi. 9Bọn dân-chúng nói rằng: Ngươi hãy tránh chỗ khác! Lại tiếp rằng: Người nầy đến đây như kẻ kiều-ngụ, lại muốn đoán-xét nữa sao! Vậy, thôi! chúng ta sẽ đãi ngươi bạc-tệ hơn hai khách kia. Đoạn, họ lấn ép Lót mạnh quá, và tràn đến đặng phá cửa.
10Nhưng hai thiên-sứ giơ tay ra, đem Lót vào nhà, và đóng cửa lại, 11đoạn, hành-phạt bọn dân-chúng ở ngoài cửa, từ trẻ đến già, đều quáng lòa mắt, cho đến đỗi tìm cửa mệt mà không được.


Hủy-diệt thành Sô-đôm


12Hai thiên-sứ bèn hỏi Lót rằng: Ngươi còn có ai tại đây nữa chăng? Rể, con trai, con gái và ai trong thành thuộc về ngươi, hãy đem ra khỏi hết đi! 13Chúng ta sẽ hủy-diệt chỗ nầy, vì tiếng kêu oan về dân thành nầy đã thấu lên đến Đức Giê-hô-va, nên Ngài sai chúng ta xuống mà hủy-diệt. 14Lót bèn đi ra và nói cùng rể đã cưới con gái mình rằng: Hãy chỗi-dậy, đi ra khỏi chốn nầy, vì Đức Giê-hô-va sẽ hủy-diệt thành. Nhưng các chàng rể tưởng người nói chơi. 15Đến sáng, hai thiên-sứ hối Lót và phán rằng: Hãy thức dậy dẫn vợ và hai con gái ngươi đương ở đây ra, e khi ngươi cũng chết lây về việc hình-phạt của thành nữa chăng. 16Nhưng Lót lần-lữa; vì cớ Đức Giê-hô-va thương-xót Lót, nên hai thiên-sứ nắm lấy tay kéo người, vợ cùng hai con gái người, và dẫn ra khỏi thành.
17Vả, khi hai thiên-sứ dẫn họ ra khỏi rồi, một trong hai vị nói rằng: Hãy chạy trốn cứu lấy mạng, đừng ngó lại sau và cũng đừng dừng bước lại nơi nào ngoài đồng bằng; hãy chạy trốn lên núi, kẻo phải bỏ mình chăng. 18Lót đáp lại rằng: Lạy Chúa, không được! 19Nầy, tôi-tớ đã được ơn trước mặt Chúa; Chúa đã tỏ lòng nhân-từ rất lớn cùng tôi mà cứu tròn sự sống tôi. Nhưng tôi chạy trốn lên núi không kịp trước khi tai-nạn đến, thì tôi phải chết. 20Kìa, thành kia đã nhỏ, lại cũng gần đặng tôi có thế ẩn mình. Ôi! chớ chi Chúa cho tôi ẩn đó đặng cứu tròn sự sống tôi. Thành nầy há chẳng phải nhỏ sao? 21Thiên-sứ phán rằng: Đây, ta ban ơn nầy cho ngươi nữa, sẽ không hủy-diệt thành của ngươi đã nói đó đâu. 22Mau mau hãy lại ẩn đó, vì ta không làm chi được khi ngươi chưa vào đến nơi. Bởi cớ ấy, nên người ta gọi tên thành nầy là Xoa.
23Khi mặt trời mọc lên khỏi đất, thì Lót vào đến thành Xoa. 24Đoạn, Đức Giê-hô-va giáng mưa diêm-sanh và lửa từ nơi Ngài trên trời sa xuống Sô-đôm và Gô-mô-rơ, 25hủy-diệt hai thành nầy, cả đồng bằng, hết thảy dân-sự cùng các cây cỏ ở nơi đất đó.


Vợ của Lót hóa ra tượng muối


26Nhưng vợ của Lót quay ngó lại đằng sau mình, nên hóa ra một tượng muối.
27Áp-ra-ham dậy sớm, đi đến nơi mà người đã đứng chầu Đức Giê-hô-va, 28ngó về hướng Sô-đôm và Gô-mô-rơ, cùng khắp xứ ở đồng bằng, thì thấy từ dưới đất bay lên một luồng khói, như khói của một lò lửa lớn. 29Vả, khi Đức Chúa Trời hủy-diệt các thành nơi đồng bằng, tức là thành Lót ở, thì nhớ đến Áp-ra-ham, cứu Lót ra khỏi chốn phá-tan đó.
Căn-nguyên dân Mô-áp và dân Am-môn
30Lót ở Xoa thì sợ-hãi, nên cùng hai con gái mình bỏ đó mà lên núi, ở trong một hang đá kia. 31Cô lớn nói cùng em mình rằng: Cha ta đã già, mà không còn ai trên mặt đất đến sánh duyên cùng ta theo như thế thường thiên-hạ. 32Hè! chúng ta hãy phục rượu cho cha, và lại nằm cùng người, để lưu-truyền dòng-giống cha lại. 33Đêm đó, hai nàng phục rượu cho cha mình; nàng lớn đến nằm cùng cha; nhưng người chẳng hay lúc nào nàng nằm, lúc nào nàng dậy hết. 34Qua ngày mai, chị nói cùng em rằng: Nầy, đêm hôm qua ta đã nằm cùng cha rồi; hôm nay chúng ta hãy phục rượu cho cha nữa, rồi em hãy lại nằm cùng người, để lưu-truyền dòng-giống cha lại. 35Đêm đó, hai nàng lại phục rượu cho cha mình nữa, rồi nàng nhỏ thức dậy lại nằm cùng cha; nhưng người chẳng hay lúc nào nàng nằm, lúc nào nàng dậy hết. 36Vậy, hai con gái của Lót do nơi cha mình mà thọ-thai. 37Nàng lớn sanh được một con trai, đặt tên là Mô-áp; ấy là tổ-phụ của dân Mô-áp đến bây giờ. 38Người em cũng sanh đặng một con trai, đặt tên là Bên-Am-mi; ấy là tổ-phụ của dân Am-môn đến bây giờ.


Sáng-thế Ký 20


Áp-ra-ham và vua A-bi-mê-léc

1Áp-ra-ham từ đó đi đến miền Nam, kiều-ngụ tại Ghê-ra, ở về giữa khoảng Ca-đe và Su-rơ. 2Áp-ra-ham nói về Sa-ra, vợ mình rằng: Nó là em gái tôi. A-bi-mê-léc, vua Ghê-ra, sai người bắt Sa-ra. 3Nhưng trong cơn chiêm-bao ban đêm, Đức Chúa Trời hiện đến cùng vua A-bi-mê-léc mà phán rằng: Nầy, ngươi sẽ chết bởi cớ người đàn-bà mà ngươi đã bắt đến; vì nàng có chồng rồi. 4Vả, vua A-bi-mê-léc chưa đến gần người đó, nên thưa rằng: Lạy Chúa, Chúa há sẽ hủy-diệt cả một dân công-bình chăng? 5Người đó há chẳng nói với tôi rằng: Ấy là em gái tôi chăng? và chánh người nữ há chẳng nói rằng: Ấy là anh tôi sao? Tôi làm sự nầy bởi lòng ngay-thẳng và tay thanh-khiết của tôi. 6Trong cơn chiêm-bao, Đức Chúa Trời phán nữa rằng: Ta cũng biết ngươi vì lòng ngay-thẳng mà làm điều đó; bởi cớ ấy, ta mới ngăn-trở ngươi phạm tội cùng ta, và không cho động đến người đó. 7Bây giờ, hãy giao đàn-bà đó lại cho chồng nó, vì chồng nó là một đấng tiên-tri, sẽ cầu-nguyện cho ngươi, thì ngươi mới được sống. Còn như không giao lại, thì phải biết rằng ngươi và hết thảy ai thuộc về ngươi quả hẳn sẽ chết.
8Vua A-bi-mê-léc dậy sớm, đòi các tôi-tớ mình đến, thuật lại hết mọi lời, thì họ lấy làm kinh-ngạc. 9Rồi, A-bi-mê-léc đòi Áp-ra-ham mà nói rằng: Ngươi đã làm gì cho ta vậy? Ta có làm điều chi mất lòng chăng mà ngươi làm cho ta và cả nước phải bị một việc phạm tội lớn dường nầy? Đối cùng ta, ngươi đã làm những việc không nên làm đó. 10Vua A-bi-mê-léc lại nói cùng Áp-ra-ham rằng: Ngươi có ý gì mà làm như vậy? 11Áp-ra-ham đáp: Tôi tự nghĩ rằng: Trong xứ nầy thật không có ai kính-sợ Đức Chúa Trời, thì họ sẽ vì cớ vợ tôi mà giết tôi chăng. 12Nhưng nó cũng thật là em gái tôi, em một cha khác mẹ; và tôi cưới nó làm vợ. 13Khi Đức Chúa Trời làm cho tôi phải lưu-lạc xa nhà cha, thì tôi có nói với nàng rằng: Nầy là ơn của ngươi sẽ làm cho ta: Hễ chỗ nào chúng ta sẽ đi đến, hãy nói về ta: Ấy là anh tôi.
14Đoạn, vua A-bi-mê-léc đem chiên và bò, tôi trai cùng tớ gái cho Áp-ra-ham, và trả Sa-ra vợ người lại, mà phán rằng: 15Nầy, xứ ta sẵn dành cho ngươi; ngươi thích đâu thì ở đó. 16Rồi vua phán cùng Sa-ra rằng: Đây, ta ban cho anh ngươi một ngàn miếng bạc; số tiền đó dùng cho ngươi như một bức màn che trước mắt về mọi việc đã xảy ra cùng ngươi; và mọi người đều sẽ cho ngươi là công-bình. 17Áp-ra-ham cầu xin Đức Chúa Trời, thì Ngài chữa bịnh cho vua A-bi-mê-léc, vợ cùng các con đòi người; vậy, họ đều có con. 18Vả, lúc trước, vì vụ Sa-ra, vợ Áp-ra-ham, nên Đức Giê-hô-va làm cho cả nhà vua A-bi-mê-léc đều son-sẻ.

Amen.

Cảm ơn Chúa. Hôm nay chúng ta học đến cái thành phố Sodom-Gomorrah bị Chúa huỷ diệt. Chúa đã nhìn thấu hết những cái sự gian ác của thành phố Sodom-Gomorrah. Sodom, Gomorrah, trong nguyên một cái thành phố không có được 10 người công bình, chỉ có Lót, vợ Lót, 2 con gái và 2 chàng rể. Chúa muốn cứu được 6 người đó. Nhưng mà Lót không cứu được 2 người rể của mình nữa. 2 người rể cười, khinh khi, nói ông Lót là như là nói chuyện tầm phào, không chịu vâng lời và ở lại để mà bị Chúa huỷ diệt, lửa từ trời đốt tiêu thành phố hết.

Hai đứa con gái đi theo Lót và bà vợ. Ông cũng không cứu được vợ của mình nữa. Vợ đi ra mà còn đứng lại không chịu chạy trốn, không vâng lời thiên sứ của Chúa, đứng lại vì còn tiếc của. Cho nên đá núi lửa nó đổ ập xuống, nó ập lên bà, bà biến thành cái tượng đá, có nghĩa là núi lữa nó chụp xuống trên bà. Ngày hôm nay người ta cũng còn thấy cái tượng đá của bà trên núi chỗ đó, người ta nói cái đó là tượng đá của bà Lót. Bà đứng lại, bà nhìn mà không chịu đi, tiếc của. Còn ông Lót thì vâng lời Chúa, chạy chạy chạy chạy với 2 đứa con gái. Thiên sứ nắm tay họ chạy đó, họ mới còn sống.

Rồi chúng ta cũng vẫn thấy ra 2 cái dòng dõi gian ác ra đời nữa. Hai đứa con gái ông Lót không biết kính sợ Đức Jehovah. Nó lại phục vụ của cha mình để mà nó nảy nở ra 2 cái dòng dõi loạn luân, dòng dõi gian ác. Đứa con gái, nó không biết hỏi Chúa và nó làm theo cái ý xác thịt của nó, nó muốn để lại cái dòng dõi của ông Lót. Nó phục vụ cha mình, chị và em, nàng lớn phục vụ cha rồi đến ngủ với cha mình để cho có thai để ra cái dòng dõi. Dòng dõi Mô-áp là người chị và dòng dõi Amôn là đứa em gái. 2 cái dòng này lớn lên nó làm việc gian ác trước mặt Đức Jehovah vì nó là hai cái dòng bị rủa sả.

Con mà ngủ với cha của mình để đẻ ra 1 cái dòng dõi bị rủa sả, các bạn. Đức Chúa Trời cấm, luật pháp không có cho cha lấy con. Nhưng mà nó phục vụ cha để nó ngủ với cha của mình và nó đẻ ra 2 cái dòng dõi bị rủa sả. Nguy hiểm cho những cái gì mà mình làm theo ý xác thịt của mình, mình không hỏi Chúa và mình làm theo cái xác thịt của mình rồi. Đức Chúa Trời rủa sả nguyên cả dòng họ bao nhiêu đời, con cháu không làm ăn ngóc đầu lên nổi vì bị Đức Chúa Trời rủa sả.

Xin Chúa cho chúng ta đừng có như bà Lót. Bà nhìn thấy tiền tiền tiền, nhà cửa to lớn của bà. Thiên sứ nắm tay kéo bà đi rồi, đã ra khỏi được hoạn nạn rồi mà còn tiếc của, đứng đó mà nhìn lại để mà chết. Tôi nghĩ là bà bị đi vào hồ lửa địa ngục đời đời vì coi đồng tiền là Chúa của mình và không được cứu rỗi linh hồn.

Xin Chúa thương xót cho chúng ta thấy những cái người đi trước chúng ta học bài học cho ngày hôm nay chúng ta. Khi Chúa biểu chúng ta gì là chúng ta phải biết vâng lời 100%, không có cãi lại. Cãi lại là sẽ chết. Và chúng ta trước khi làm gì, chúng ta hỏi: “Chúa ơi, con làm có cái gì sai, xin Chúa nhắc nhở, chặn đứng con, đừng có để con làm rồi con phải trả giá những cái gì con làm.” Mình biết mình đã làm sai rồi, là ăn năn cũng bị trả cái giá rất là đắt, các bạn. Cũng như mỗi cái tội, Chúa tha cái tội cho mình, nhưng mà có cái giá phải trả. Vì cái hành động sai lệch của mình đó, phải có cái giá để trả. Nếu mà Chúa thương, Chúa ngăn trở trước khi chúng ta hành động, thì chúng ta không có lãnh cái hậu quả đau đớn cho thân xác của mình.

Các bạn nhìn thấy tại sao mà Chúa ngăn trở vua Abimelech? Tại vì Chúa nhìn thấu cái lòng của ông là người công bình. Ông Abraham này, ông có cái tánh đi tới đâu, ông vì có vợ đẹp mà sợ mất mạng ông. Ông mới nói dối với người ta là bà vợ là em gái của ông. Mà lúc này bà Sarah đã 100 tuổi rồi mà vẫn còn đẹp, các bạn ơi. Ông vua Abimelech, ông thấy bà Sarah, vợ của Abraham quá đẹp. Ông mới muốn cưới, đem về cung vua của ông.

Lúc này Abraham đã già, hai vợ chồng già mà bà rất còn đẹp. Ngày xưa đàn bà đẹp rất là hiếm có các bạn ơi, vì không có phẫu thuật. Ngày hôm nay đàn bà đẹp đầy trên đất, trên phẫu thuật. Nhưng ngày xưa rất là hiếm. Ông vua mà còn thấy một cái bà vợ của ông Abraham, bà già cả trăm tuổi rồi mà còn muốn cướp bà. Ông mới đem bà về cung vua.

Tại vì ông Abraham đã nói với vợ mình: “Bây giờ mình đi rày đây mai đó, thì khi mà gặp người nào mà mê em á, thì anh sẽ nói là em là em của anh, để cho người ta không có giết anh chết.” Đó, ông gạt như vậy. Mà vua Abimelech có cái lòng công bình, Chúa nhìn thấy cái lòng của ông không có ác. Vì cớ đó, Chúa hiện đến trong giấc chiêm bao. Nói: “Không có đụng tới vợ của người ta. Mày mà đụng tới là mày phải bị hoạn nạn đó.” Ông mới hết hồn. Thì Chúa mới nói là: “Phải trả lại. Trả vợ của ông đi.”

Thì cảm ơn Chúa là ông vâng lời Chúa, và ông trả vợ của Abraham lại cho Abraham, mà còn cho tài sản, cho đất, cho gì để ở nữa. Ông đem chiên, bò, tôi trai, tớ gái cho Abraham, trả Sarah, vợ người lại, mà phán rằng: “Này, xứ ta sẵn dành cho ngươi, ngươi thích ở đâu thì ở đó.”

Rồi vua phán cùng Sarah rằng: “Ta ban cho anh ngươi một ngàn miếng bạc. Số tiền đó dùng cho ngươi như một bức màn che trước mắt về mọi sự việc xảy ra cùng ngươi.” Cho một ngàn miếng bạc. Ngày xưa một ngàn miếng bạc rất là quý, các bạn ơi. Judah Iscariot bán Chúa Giê-xu có ba chục miếng bạc. Mà cái ông vua này cho tới một ngàn miếng bạc cho bà Sarah. Thì đi tới đâu rồi Chúa cũng cho. Ông giàu có là như vậy. Chúa ban phước cho ông. Mặc dù ông vua này muốn chiếm hữu vợ của Abraham, nhưng ông đền bù lại quá nhiều. Không có nói chiên bò bao nhiêu, nhưng mà một cái tài sản rất là lớn cho Abraham. Tại vì ông đi ra hai bàn tay trắng, đi tới đâu được sản nghiệp tới đó. Đi tới đâu được sản nghiệp tới đó. Đức Chúa Trời ban phước cho ông.

Và đáng lý ra là Chúa đã phạt cho cả vua và cả nhà vua Abimelech đều son sẻ, không có con nữa. Ngày xưa mà người nào mà bị rủa sả là không có con nữa. Nhưng mà Chúa chữa bệnh cho cả dòng họ có con lại cho nhiều. Công việc của Đức Chúa Trời làm rất là tuyệt vời, các bạn. Chúng ta thấy cái bài học: cái người công bình thì được Chúa thương xót và Chúa không có huỷ diệt, không có phạt cho bệnh tật, đau ốm. Và Chúa ban phước cho những người nào công bình, thánh sạch ở trước mặt Đức Chúa Trời.

Ngày hôm nay chúng ta làm sao mà chúng ta được Chúa xưng chúng ta công bình đây? Chúa Giê-xu nói: “Trên đất không có một người nào công bình, dẫu một người cũng không.” Dưới thời kỳ luật pháp không có một người công bình, nhưng mà cái lòng họ không có gian ác, thì Chúa cũng kể họ là người công bình. Tại vì con người nào cũng có cái lòng gian ác.

Ngày hôm nay, dưới thời kỳ Chúa Giê-xu đã chết và chúng ta sống trong cái thời kỳ ân điển, thì chúng ta nhờ huyết Chúa Giê-xu ăn năn tội lỗi của mình để chúng ta được xưng công bình ở trước mặt Đức Chúa Trời. Chúa kể những người công bình là những người có tội biết ăn năn, chứ không phải là những người nào mà không có làm việc giết người, cướp của, trộm cắp là những người đó được xưng công bình.

Một ý nghĩ xấu xa, một ý nghĩ tham lam, một ý nghĩ nhìn người đàn ông, người đàn bà với cái lòng muốn yêu cái người đó hay là có những cái sự gì đó. Ý nghĩ thôi mà Chúa kể là cái người đã phạm tội rồi. Một cái ý nghĩ thoáng qua trong đầu là Chúa kể như là đã làm rồi, các bạn ơi.

Cho nên chúng ta nhờ huyết Chúa Giê-xu ăn năn tội lỗi của mình để được Chúa xưng công bình trước mặt Đức Chúa Trời. Có bao nhiêu người không biết cách ăn năn? Họ cứ nói phải xin ăn năn ngay, ăn năn ngay. Chứ có tội thì phải biết ăn năn, phải ăn năn. Mà không dạy người ta cách ăn năn làm sao người ta biết ăn năn. Cứ dạy là xin Chúa tha tội cho tôi thì Chúa sẽ tha tội cho mình đó. Rồi mình đừng có làm cái tội đó nữa thì mình sẽ được Chúa tha tội.

Ngày xưa tôi cũng vẫn vậy. Tôi cứ xin hoài mà như là cái người Pha-ri-si. Mình xin hoài mà không được. Vẫn cứ làm một cái tội. Mình làm đi làm lại hoài. Tôi mới hỏi: “Chúa ơi, Chúa dạy cho con biết cách ăn năn là như thế nào, để con ăn năn mà cái tội không còn phá hoại con nữa.” Tại vì con đã ăn năn 60 tuổi rồi. Con đã ăn năn hoài mà cái tội tham tiền, thấy tiền của người ta là cái chộp ngay. Tham của cải người khác, các bạn. Thấy cái gì là lấy bỏ túi. Thấy cái gì là lấy bỏ túi. Cái đó là người nào cũng bị. Nhưng mà mình không muốn mà cũng vẫn bị. Xin Chúa thương xót.

Cho chúng ta biết cách ăn năn như thế nào. Cái cách 5 ngón tay đó mà chúng ta ngày hôm nay, Chúa dạy cho chúng ta đó, là cái cách ăn năn mà Chúa rất là đẹp lòng.

-Chúa ơi, con là một người tội nhân. Con xứng đáng bị đóng đinh trên thập tự giá, vì con có cái tội quá tham lam, cắp vật. Đó là một cái tội Chúa kể như tội giết người.

-Nhưng con tin rằng Chúa Giê-su đã chết thế tội này của con rồi.

-Và ngày hôm nay, con lấy đức tin, con tin rằng Đức Chúa Cha không có nhìn thấy cái tội này của con nữa.

-Kể từ ngày hôm nay, con hứa với Chúa là con sẽ không làm cái tội này nữa. Xin Chúa giúp cho con, nhắc nhở con nếu con có lỡ mà con muốn làm cái tội này. Xin Chúa nhắc cho con.

-Trong danh Đức Chúa Giê-xu, hỏi cái linh tham tiền, tham của người khác: “Mày phải đi ra khỏi ta. Ta không chấp chứa mày nữa. Kể từ ngày hôm nay, ta cắt đứt mọi liên lạc với mày. Ta không chơi với mày nữa mà mày đừng có lảng vảng đến với ta nữa.” Trong danh Đức Chúa Giê-xu, hãy lui ra khỏi ta.

Thì cái linh đó nó đi ra khỏi chúng ta, các bạn. Nó làm cho chúng ta rợn ốc, rồi nó nhảy ra, nó làm cái gì lạ lắm. Nhảy ra, nó làm kỳ lạ lắm. Nó có một cái sự kỳ lạ. Chúng ta cảm nhận được một cái gì nó thoát khỏi ra chúng ta. Tà linh, nó ám ảnh chúng ta, nó nhảy vào chúng ta không thấy vì nó là vô hình. Nhưng khi nó đi ra, chúng ta cảm nhận được nó. Lạ lùng lắm các bạn.

Mấy ngày hôm nay có một cái cô gái trẻ vô nhắn tin. Cô ơi, con có một cái người yêu, con sống mấy năm nay. Bây giờ cái người yêu này bỏ con đi rồi. Xin cô cầu nguyện cho con, để cho cái người yêu của con trở lại. Con sống một mình con buồn quá. Con sợ ma. Con sống không nổi, cô ơi.”

Tôi nói: “Chúa thương cháu. Chúa cho cái cậu này đi là để cho cháu được đi thiên đàng đó. Cháu sống với người này là cháu sẽ đi địa ngục đời đời, tại vì đó là cái tội tà dâm.” Rồi tôi chỉ cho cô cách ăn năn. Tôi gửi cho cái cách ăn năn ngón tay cho cô đó. Cái bàn tay số 1, số 2, số 3, số 4, số 5. Tôi nói: “Cháu đọc và cháu ăn năn tội đi.”

“Cô ơi, lần đầu tiên con nghe cô nói cái tội này là bị đi địa ngục. Không ai nói cho con hết. Con sợ quá cô ơi. Để con ăn năn theo cách 5 ngón tay mới được. Con sợ rồi. Con sợ đi địa ngục lắm.” Rồi mấy phút sau, mười phút sau, cô nhắn lại, cô nói: “Cô ơi, bây giờ con đang ngồi trên ghế, mà bây giờ con té xuống một cái rầm. Có phải con quỷ nó đi ra không cô?”

Tôi nói: “Đúng rồi. Nó đi ra là mình thấy được như vậy đó.” Cô nói: “Cảm ơn Chúa quá, cảm ơn Chúa quá.”

Tôi nói: “Hãy đừng có phạm tội nữa nha cháu.” Cô trả lời:”Con sợ rồi. Con biết rồi, cô ơi. “ Một con quỷ đi ra, tám con đi vào đó nha cô. Bảy con cộng với một con cũ là tám con.” “Con biết rồi cô ơi. Con có học cái chuyện đó nha. Mà con không nghĩ là con phạm tội tà dâm là con quỷ nó đi vào con. Con sợ rồi cô ơi.”

Đó, cảm ơn Chúa là cứu được một linh hồn không phải là dễ, các bạn ơi. Nhưng mà khi mà con người ăn năn thật sự, làm cái theo cái cách năm ngón tay, đuổi được con quỷ ra, nó không trói mình làm cái chuyện đó nữa. Đó là cái cách ăn năn năm ngón tay của Chúa chỉ cho tôi.

Xin Chúa thương xót cho chúng ta, mỗi người chúng ta có đó là một cái phao, để mà rủi chúng ta có chết chìm thì chúng ta nắm lấy, và chúng ta ăn năn. Hay là trước khi chúng ta qua đời, chúng ta nhắm mắt, chúng ta kêu Chúa và chúng ta ăn năn tội như thế đó thì cái tội chúng ta mới được Chúa tha bổng. Nếu không thì cái tội vẫn còn đó.

Cứ nói: “Chúa ơi, xin Chúa tha tội cho tôi” là cái tội vẫn còn đó. Khi chúng ta không dùng đủ huyết của Chúa Giê-xu và đức tin và hạ mình xuống, chấp nhận mình là một người tội nhân thì cái tội mình vẫn luôn luôn còn đó.

Cảm ơn Chúa, Ngài đã chỉ cho tôi cái cách đó là từ 2015 cho đến nay là cũng 7–8 năm nay. Nhiều người đã bắt chước và học cái cách ăn năn đó. Và ngày hôm nay, rất là nhiều người đã được giải phóng khỏi sự trói buộc của Sa-tan.

Xin Chúa nhắc nhở chúng ta. Nếu các bạn nào không biết thì cứ vô cái trang Facebook của tôi và nhìn thấy cái hình 5 ngón tay đó, học thuộc lòng để mà đó là cái phao của Đức Chúa Trời ban cho loài người chúng ta. Mà cái người Việt Nam là trước tiên được cái cách ăn năn đó.

Trên thế gian, thế giới chưa có biết cách ăn năn đó. Nhưng mà Chúa cho chúng ta là người Việt Nam biết cách đó, phải phổ biến ra cho nhiều người, nhiều người để họ tự đuổi quỷ lấy mình, tự tìm kiếm Chúa và tự đuổi quỷ lấy mình để đến được với Chúa. Tự đứng trên đôi chân của mình, không cần một người nào đuổi quỷ cho mình nữa.

Cảm ơn các bạn đã lắng nghe. Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Con, cảm ơn Cha vì Ngài đã dạy chúng con một bài học quý giá ngày hôm nay. Đừng để chúng con sống mà không có biết Chúa là ai. Cho chúng con biết dâng cả cuộc đời của chúng con cho Chúa. Và trước khi làm hành động điều gì, phải hỏi ý Chúa và làm. Đừng để chúng con hành động theo xác thịt của chúng con, rồi chúng con phải trả giá một cái bài học rất là đắt giá. Con cháu cũng không bị rủa sả.

Xin Cha tha thứ tội lỗi cho những người họ đã làm. Xin Cha tha thứ tội lỗi cho những người họ đã làm công việc mà không biết cầu xin Chúa trước tiên. Nhưng ngày hôm nay cũng không trễ, họ cũng có thể ăn năn tội lỗi của họ và xin Cha thương xót và tha thứ tội cho họ.

Cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời cầu xin cho Cha và cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.