
SÁNG THẾ KÝ 17-18: ĐỨC CHÚA TRỜI LẬP GIAO ƯỚC CÙNG ÁP RAM VÀ DÒNG DÕI CỦA ÔNG
SÁNG THẾ KÝ 17:
Đức Chúa Trời lập giao ước cùng Áp-ram
1Khi Áp-ram được chín mươi chín tuổi, thì Đức Giê-hô-va hiện đến cùng người và phán rằng: Ta là Đức Chúa Trời toàn-năng; ngươi hãy đi ở trước mặt ta làm một người trọn-vẹn. 2Ta sẽ lập giao-ước cùng ngươi, làm cho dòng-dõi ngươi thêm nhiều quá bội.
3Áp-ram bèn sấp mình xuống đất; Đức Chúa Trời phán cùng người rằng: 4Nầy, phần ta đây, ta đã lập giao-ước cùng ngươi; vậy ngươi sẽ trở nên tổ-phụ của nhiều dân-tộc. 5Thiên-hạ chẳng còn gọi ngươi là Áp-ram nữa, nhưng tên ngươi sẽ là Áp-ra-ham, vì ta đặt ngươi làm tổ-phụ của nhiều dân-tộc. 6Ta sẽ làm cho ngươi sanh-sản rất nhiều, làm cho ngươi thành nhiều nước; và các vua sẽ do nơi ngươi mà ra. 7Ta sẽ lập giao-ước cùng ngươi, và cùng hậu-tự ngươi trải qua các đời; ấy là giao-ước đời đời, hầu cho ta làm Đức Chúa Trời của ngươi và của dòng-dõi ngươi. 8Ta sẽ cho ngươi cùng dòng-dõi ngươi xứ mà ngươi đương kiều-ngụ, tức toàn xứ Ca-na-an, làm cơ-nghiệp đời đời. Vậy, ta sẽ làm Đức Chúa Trời của họ.
Lập phép cắt bì
9Đoạn, Đức Chúa Trời phán cùng Áp-ra-ham rằng: Phần ngươi cùng dòng-dõi ngươi, từ đời nọ sang đời kia, sẽ giữ sự giao-ước của ta. 10Mỗi người nam trong vòng các ngươi phải chịu phép cắt-bì; ấy là giao-ước mà các ngươi phải giữ, tức giao-ước lập giữa ta và các ngươi, cùng dòng-dõi sau ngươi. 11Các ngươi phải chịu cắt-bì; phép đó sẽ là dấu-hiệu của sự giao-ước giữa ta cùng các ngươi. 12Trải qua các đời, mỗi người nam trong vòng các ngươi, hoặc sanh-đẻ tại nhà, hoặc đem tiền ra mua nơi người ngoại-bang, chẳng thuộc về dòng-giống ngươi, hễ lên được tám ngày rồi, đều phải chịu phép cắt-bì. 13Chớ khá bỏ làm phép cắt-bì cho ai sanh tại trong nhà ngươi, hay đem tiền ra mua về; sự giao-ước của ta sẽ lập đời đời trong xác-thịt của các ngươi vậy. 14Một người nam nào không chịu phép cắt-bì nơi xác-thịt mình, sẽ bị truất ra khỏi ngoài dân-sự mình; người đó là kẻ bội lời giao-ước ta.
Đức Chúa Trời hứa Y-sác cho Áp-ra-ham và Sa-ra
15Đức Chúa Trời phán cùng Áp-ra-ham rằng: còn Sa-rai, vợ ngươi, chớ gọi là Sa-rai nữa; nhưng Sa-ra là tên người đó. 16Ta sẽ ban phước cho nàng, lại do nơi nàng ta sẽ cho ngươi một con trai. Ta sẽ ban phước cho nàng, nàng sẽ làm mẹ các dân-tộc; những vua của các dân-tộc sẽ do nơi nàng, mà ra.
17Áp-ra-ham bèn sấp mình xuống đất, cười và nói thầm rằng: Hồ dễ người đã trăm tuổi rồi, mà sanh con được chăng? Còn Sa-ra, tuổi đã chín mươi, sẽ sanh-sản được sao? 18Áp-ra-ham thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Chớ chi Ích-ma-ên vẫn được sống trước mặt Ngài! 19Đức Chúa Trời bèn phán rằng: Thật vậy, Sa-ra, vợ ngươi, sẽ sanh một con trai, rồi ngươi đặt tên là Y-sác. Ta sẽ lập giao-ước cùng nó, để làm giao-ước đời đời cho dòng-dõi của nó. 20Ta cũng nhậm lời ngươi xin cho Ích-ma-ên. Nầy, ta ban phước cho người, sẽ làm cho người sanh-sản và thêm nhiều quá bội; người sẽ là tổ-phụ của mười hai vị công-hầu, và ta làm cho người thành một dân lớn. 21Nhưng ta sẽ lập giao-ước ta cùng Y-sác, độ khoảng nầy năm tới Sa-ra phải sanh cho ngươi. 22Khi Đức Chúa Trời đã phán xong, thì Ngài từ Áp-ra-ham ngự lên.
23Chánh ngày đó, Áp-ra-ham bắt Ích-ma-ên, con trai mình, và hết thảy các người nam trong nhà, hoặc sanh tại đó, hoặc đem tiền ra mua về, mà làm phép cắt-bì cho, y như lời Đức Chúa Trời đã phán dặn. 24Vả, khi Áp-ra-ham chịu phép cắt-bì, thì đã được chín mươi chín tuổi; 25còn Ích-ma-ên, con người, khi chịu phép cắt-bì, thì được mười ba tuổi. 26Cũng trong một ngày đó, Áp-ra-ham và Ích-ma-ên chịu phép cắt-bì, 27và mọi người nam trong nhà, hoặc sanh tại đó, hoặc đem tiền ra mua nơi người ngoại-bang, đồng chịu phép cắt-bì với người.
Sáng-thế Ký 18
Các thiên-sứ viếng Áp-ra-ham
1Đức Giê-hô-va hiện ra cùng Áp-ra-ham nơi lùm cây dẻ-bộp của Mam-rê, đương khi ngồi nơi cửa trại lúc trời nắng ban ngày. 2Áp-ra-ham nhướng mắt lên, thấy ba người đứng trước mặt. Vừa khi thấy, bèn bắt từ cửa trại chạy đến trước mặt ba người đó, sấp mình xuống đất, 3và thưa rằng: Lạy Chúa, nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin hãy ghé lại nhà kẻ tôi-tớ Chúa, đừng bỏ đi luôn. 4Xin các đấng hãy cho phép người ta lấy chút nước rửa chân các đấng, và xin hãy nằm nghỉ mát dưới cội cây nầy. 5Tôi sẽ đi đem một miếng bánh cho các đấng ăn vững lòng, rồi sẽ dời gót lên đường; vì cớ ấy, nên mới quá bộ lại nhà kẻ tôi-tớ các đấng vậy. Các đấng phán rằng: Hãy cứ việc làm như ngươi đã nói.
6Đoạn, Áp-ra-ham lật-đật vào trại đến cùng Sa-ra mà rằng: Hãy mau mau lấy ba đấu bột lọc nhồi đi, rồi làm bánh nhỏ. 7Áp-ra-ham bèn chạy lại bầy, bắt một con bò con ngon, giao cho đầy-tớ mau mau nấu dọn; 8rồi lấy mỡ-sữa và sữa cùng con bò con đã nấu xong, dọn ngay trước mặt các đấng; còn người thì đứng hầu trước mặt, dưới cội cây. Vậy các đấng đó bèn ăn.
Đức Chúa Trời báo tin Y-sác sanh ra
9Các đấng hỏi Áp-ra-ham rằng: Sa-ra, vợ ngươi, ở đâu? Đáp rằng: Kìa, nàng ở trong trại kia. 10Một đấng nói rằng: Trong độ một năm nữa, ta sẽ trở lại đây với ngươi không sai, và chừng đó, Sa-ra, vợ ngươi, sẽ có một con trai. Sa-ra ở nơi cửa trại sau lưng đấng đó, nghe các lời nầy.
11Vả, Áp-ra-ham cùng Sa-ra đã già, tuổi tác đã cao; Sa-ra không còn chi nữa như thế thường người đàn-bà. 12Sa-ra cười thầm mà rằng: Già như tôi thế nầy, dễ còn được điều vui đó sao? Còn chúa tôi cũng đã già rồi! 13Đức Giê-hô-va phán hỏi Áp-ra-ham rằng: Cớ sao Sa-ra cười như vậy mà rằng: Có quả thật rằng tôi già đến thế nầy lại còn sanh-sản chăng? 14Há có điều chi Đức Giê-hô-va làm không được chăng? Đến kỳ đã định, trong một năm nữa, ta sẽ trở lại cùng ngươi, và Sa-ra sẽ có một con trai. 15Vì Sa-ra sợ, nên chối mà thưa rằng: Tôi có cười đâu! Nhưng Ngài phán rằng: Thật ngươi có cười đó!
Áp-ra-ham cầu thế cho dân thành Sô-đôm
16Các đấng đều đứng dậy mà đi, ngó về phía Sô-đôm. Áp-ra-ham cũng theo để tiễn bước các đấng.
17Đức Giê-hô-va phán rằng: Lẽ nào ta giấu Áp-ra-ham điều chi ta sẽ làm sao? 18Vì Áp-ra-ham chắc sẽ được trở nên một dân lớn và cường-thạnh; các dân-tộc trên thế-gian đều sẽ nhờ người mà được phước. 19Ta đã chọn người đặng người khiến dạy các con cùng nội nhà người giữ theo đạo Đức Giê-hô-va, làm các điều công-bình và ngay-thẳng; thế thì, Đức Giê-hô-va sẽ làm cho ứng-nghiệm lời Ngài đã hứa cùng Áp-ra-ham. 20Đức Giê-hô-va phán rằng: Tiếng kêu oan về Sô-đôm và Gô-mô-rơ thật là quá, tội-lỗi các thành đó thật là trọng. 21Ta muốn ngự xuống, để xem-xét chúng nó ăn-ở có thật như tiếng đã kêu thấu đến ta chăng; nếu chẳng thật, thì ta sẽ biết.
22Vậy, các đấng bèn từ đó đi qua hướng Sô-đôm; nhưng Áp-ra-ham hãy còn đứng chầu trước mặt Đức Giê-hô-va. 23Áp-ra-ham lại gần và thưa rằng: Chúa sẽ diệt người công-bình luôn với người độc-ác sao? 24Ngộ trong thành có năm mươi người công-bình, Chúa cũng sẽ diệt họ hết sao? Há chẳng tha-thứ cho thành đó vì cớ năm mươi người công-bình ở trong sao? 25Không lẽ nào Chúa làm điều như vậy, diệt người công-bình luôn với kẻ độc-ác; đến đỗi kể người công-bình cũng như người độc-ác. Không, Chúa chẳng làm điều như vậy bao giờ! Đấng đoán-xét toàn thế-gian, há lại không làm sự công-bình sao? 26Đức Giê-hô-va phán rằng: Nếu ta tìm được trong Sô-đôm năm mươi người công-bình, vì tình thương bấy nhiêu người đó ta sẽ tha hết cả thành.
27Áp-ra-ham lại thưa rằng: Mặc dầu tôi đây vốn là tro bụi, song tôi cũng dám cả gan thưa lại cùng Chúa. 28Hoặc trong năm mươi người công-bình rủi thiếu hết năm; vì cớ năm người thiếu Chúa sẽ diệt hết cả thành chăng? Ngài trả lời rằng: Nếu ta tìm được có bốn mươi lăm người, ta chẳng diệt thành đâu.
29Áp-ra-ham cứ thưa rằng: Ngộ trong thành chỉ có bốn mươi người công-bình, thì sẽ ra sao? Ngài phán rằng: Ta sẽ chẳng diệt đâu, vì tình thương bốn mươi người nầy.
30Áp-ra-ham tiếp: Tôi xin Chúa đừng giận, thì tôi sẽ thưa: Ngộ trong đó chỉ có ba mươi người, thì sẽ ra sao? Ngài phán: Nếu ta tìm trong đó có ba mươi người, thì ta chẳng diệt đâu.
31Áp-ra-ham thưa rằng: Tôi đây cũng cả gan thưa cùng Chúa: Nếu chỉ có hai mươi người, thì lại làm sao? Ngài rằng: Vì tình thương hai mươi người đó, ta sẽ chẳng diệt thành đâu.
32Áp-ra-ham lại thưa: Xin Chúa đừng giận, để cho tôi thưa chỉ một lần nầy nữa: Còn ngộ chỉ có mười người, thì nghĩ làm sao? Ngài phán rằng: Ta cũng sẽ chẳng diệt thành đâu, vì tình thương mười người đó.
33Khi Đức Giê-hô-va phán xong cùng Áp-ra-ham, thì Ngài ngự đi; còn Áp-ra-ham trở về trại mình.
Amen.
Cảm ơn Chúa, chúng ta học tới bài học của Chúa. Đức Chúa Trời lập giao ước với Áp-ram và Sa-rai, thì Ngài đặt tên Áp-ram là Áp-ra-ham. Áp-ra-ham, tên đó là tổ phụ của nhiều dân tộc. Áp-ra-ham, tổ phụ của nhiều dân tộc. Còn Sa-rai, vợ của ông, Chúa đổi tên lại là Sa-ra. Sa-ra là mẹ của các dân tộc. Đức Chúa Trời hay đổi tên. Ngày xưa, Chúa đổi tên lại cho nó có ý nghĩa. Vì khi Ngài lập giao ước với người nào thì Ngài đổi tên người đó để cho Ngài nhớ. Nhìn người đó, Ngài nhớ cái lời giao ước của Ngài lập với người đó.
Ngày hôm nay, chúng ta lập giao ước với Chúa. Nếu mà chúng ta trở về với Chúa, thì Chúa có một cái tên mới gọi chúng ta. Các bạn xin Chúa đi. Các bạn ngồi mà lắng nghe: “Chúa ơi, Chúa đặt tên. Chúa lập giao ước với Áp-ra-ham và Sa-ra ngày xưa. Chúa đặt tên mới. Xin Chúa đặt cho con một cái tên mới.” Rất là lạ lùng, các bạn ơi, Chúa hay đặt tên. Ngày xưa tôi cũng trở về, tôi cũng không có biết Đức Chúa Trời đặt tên. Chúa gọi tôi con là Môi-se. Tôi nói: “Chúa ơi, con là đàn bà mà tại sao Chúa kêu Môi-se?” Đó là một cái sự giao ước của Chúa. Đặt cho chúng ta một cái tên mới mà mình không có hiểu được. Khi Chúa kêu mình một cái tên đó, thì cái tên đó là của cái người đó. Và chúng ta sẽ làm công việc như cái người đó. Rất là lạ lùng.
Tôi nói: “Chúa ơi, tôi là người đàn bà. Chúa kêu những người đàn ông. Chúa kêu mấy đứa anh em của tôi đó, bốn đứa con trai đó. Tại sao Chúa không kêu gọi, Chúa không chọn? Tại sao Chúa gọi tôi, Chúa kêu tôi đi làm? Tôi không biết cái gì hết. Tôi không có học trường thần học.” Lúc đó tôi cũng chưa có đọc Kinh Thánh hết nữa. Chúa gọi để mà đi ra. Chúa nói: “Môi-se, dẫn dân Israel ra khỏi làm tôi mọi, nô lệ cho Pha-ra-ôn thế nào, thì ta sẽ kêu ngươi dẫn nhiều người ra khỏi làm nô lệ cho hội thánh, cho giáo hội mà đi theo ta.” Đó là Chúa kêu tôi.
Nhưng ngày hôm nay chúng ta thấy Áp-ra-ham, chúng ta là trở nên dòng dõi của Áp-ra-ham. Khi chúng ta trở về với Chúa, chúng ta được tháp vào dòng dõi của Áp-ra-ham và Sa-ra. Nếu mà đàn bà thì chúng ta được ráp vào dòng dõi của bà Sa-ra là mẹ của nhiều dân tộc. Áp-ra-ham là tổ phụ của nhiều dân tộc. Ngài sẽ chúc phước cho chúng ta. Ngài sẽ ban phước cho chúng ta.
Chúa lập giao ước với Áp-ra-ham là mọi người đàn ông phải chịu cắt bì. Nhưng có người hỏi: “Rồi ngày nay những người đàn ông với thời kỳ Tân Ước thì họ không có cắt bì cũng được phải không?” Tại vì thời kỳ Cựu Ước là thời kỳ luật pháp, Chúa biểu mọi người đàn ông phải chịu cắt bì. Nhưng ngày hôm nay, vì Chúa Giê-xu đến để cứu chuộc nhiều người. Trong Chúa Giê-xu, những người đàn ông núp dưới bóng của Chúa Giê-xu thì không cần chịu cắt bì nữa. Đàn bà núp dưới bóng của Chúa Giê-xu thì không cần bị cắt bì nữa. Họ có tranh cãi với nhau về cái vụ cắt bì. Nhưng Phao-lô nói đàn ông không cần cắt bì. Nhưng có một số người họ tự nguyện, họ muốn cắt bì để cho đẹp lòng Chúa thì cũng ok. Chúa không có cấm, Chúa không có bắt buộc. Nhưng một số người tự nguyện đi làm thì cũng ok.
Ngày nay có những đứa con trẻ, họ sinh ra, họ muốn dâng cho Chúa 8 ngày thì nhờ bác sĩ cắt bì. Chúa cũng rất là vui lòng vì mình dâng cho Chúa đứa con đó thuộc về Chúa. Thì khi 8 ngày rồi thì nó được phép cắt bì. Đức Chúa Trời cũng chấp nhận và Ngài rất là đẹp lòng.
Thì chúng ta nhìn thấy sự cắt bì đó là chỉ có dân Israel trên thế gian này làm cái phép cắt bì. Và ông Áp-ra-ham cầu xin Chúa cho đứa con của bà A-ga nữa. Tại vì cũng là dòng máu của ông. Chúa hứa với ông là bà Sa-ra sẽ ra một cái dòng dõi được phước. Rồi ông mới xin Chúa ban phước cho Ích-ma-ên là con của bà A-ga. Thì Chúa cũng hứa: “Ta sẽ ban phước cho ngươi.” Cũng ban phước cho con của bà A-ga là người hầu đó cũng sẽ được phước và được nhân lên rất là nhiều. Sau này, dòng dõi của Ích-ma-ên được tới 12 công hầu. Và thành một cái dân rất là lớn.
Khi mà nó ra một cái dòng quá lớn rồi thì nó chống nghịch lại với cái dòng của bà Sa-ra. Hai cái dòng thù nhau và đánh nhau cho tới ngày hôm nay vẫn còn giặc giã và đánh nhau. Đó là hai cái dòng con của Áp-ra-ham. Một cái dòng của bà A-ga là con đòi. Và cái dòng của bà Sa-ra là cái bà chánh. Hai cái dòng đó vẫn còn đánh nhau cho tới ngày hôm nay vì nó quá nhiều. Nó quá được nhân lên quá nhiều như là cát trên bờ biển không ai đếm được hết.
Lúc mà Áp-ra-ham chịu cắt bì là 99 tuổi. Gần 100 tuổi đó các bạn. Một ông già mà làm phép cắt bì. Còn Ích-ma-ên là con của bà A-ga thì được 13 tuổi. 13 tuổi trong lúc bà Sa-ra chưa có con. Chỉ có đó là khi mà bà Sa-ra sinh được có em bé thì cái cậu lớn này là 13 tuổi.
Thì Chúa gọi Áp-ra-ham và nói rằng: “Vợ của ngươi sẽ sinh cho ngươi một đứa con.” Bà cười ngạo. Mà Chúa cũng đầy tình yêu thương. Đáng lý ra là bà cười ngạo đó là Chúa sẽ không cho đứa con cho bà nữa đó. Nhưng mà Đức Chúa Trời hứa thì Ngài sẽ làm. Bà cười ngạo nghễ. Nhưng mà Chúa biết và chỉnh bà đó. “Tại sao ngươi cười?” Bà quê quá: “Tôi đâu có cười.” Chối, chối, chối. Nhưng mà Chúa đã hứa rồi. Ngài giữ cái lời hứa của Ngài. Năm sau, bà được một đứa con. Ông đã 99 tuổi rồi. Một trăm tuổi ông mới được một đứa con trai.
Xin Chúa thương xót cho chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời nhân từ, giàu lòng thương xót và hay tha thứ. Chúng ta có tội gì, chúng ta ăn năn thì Chúa vẫn tha thứ cho chúng ta. Áp-ra-ham dám cầu xin cho đứa cháu của mình là ông Lót. Đức Chúa Trời nghe cái tiếng kêu cầu của ông Lót. Tội lỗi của dân thành nơi ông Lót sống, ông nhìn thấy xung quanh ông tội lỗi quá nhiều. Vì cớ đó, Chúa mới đi xuống mà viếng cái thành Sô-đôm và Gô-mô-rơ. Ông Áp-ra-ham cũng biết là cái thành đó quá nhiều tội lỗi. Tội lỗi là họ dâng hiến trẻ em, ăn thịt, uống máu trẻ em. Kinh Thánh không có nói rõ ràng tại vì họ giấu bớt. Nhưng mà cái đó là cái tội rất là ghê tởm trước mặt Đức Chúa Trời. Đồng tính luyến ái và ăn thịt dâng trẻ em còn sống vứt vào lữa cho thần Ma-lốc của họ.
Ông mới xin Chúa. Ông trả giá. Một người mà dám trả giá với Đức Chúa Trời. “Chúa ơi, xin Chúa thương xót cái thành đó, đừng có hủy diệt hết cái thành đó. Nếu mà có 50 người thì Chúa có hủy diệt cái thành đó không?” Chúa nói không. Ông xuống giá nữa. Xuống 45, rồi xuống 40, rồi xuống 30, rồi xuống 20, rồi xuống tới 10. Mười đó là chỉ còn Lót, vợ, hai đứa, rồi hai đứa con gái. Lót gia đình có 4 người, mà không có được 10 người công bình. Ông Lót ở đó không có giảng đạo, không có cứu được những người bạn bè của mình. Nếu ông Lót tìm được chừng 6 người nữa là Đức Chúa Trời không có hủy diệt thành phố Sô-đôm và Gô-mô-rơ.
Mà ông đến đó vì cái lòng ông tham lam, tham của. Vì cớ đó, không có cứu được một người bạn nào ở trong cái thành phố Sô-đôm và Gô-mô-rơ. Xin Chúa cho chúng ta nhìn quanh nhìn quất. Những người bạn của chúng ta đó, chúng ta có làm chứng để cứu họ được trở về với Chúa hay không? Hay là như ông Lót, tham tiền. Ở bao nhiêu năm ở cái thành phố Sô-đôm và Gô-mô-rơ mà không giúp được 6 người, để mà được trở nên một cái người công bình thánh sạch cho Chúa, để Chúa không có hủy diệt nguyên một cái thành phố đó. Không có.
Chúng ta học tiếp nữa thì chúng ta sẽ thấy chỉ có gia đình ông Lót là: hai vợ chồng và hai đứa con gái được cứu ra khỏi thành phố. Xin Chúa cho chúng ta nhắc nhở, chúng ta nhìn những bài học của những người đi trước của chúng ta đó, và chúng ta lấy làm bài học cho chúng ta để chúng ta sống được bình yên và được phước hạnh. Chúa hứa rằng Chúa sẽ ban phước cho ngươi và dòng dõi của ngươi. Ông Lót cũng là thuộc về dòng dõi của ông Áp-ra-ham. Áp-ra-ham và Lót đi ra là Chúa ban phước cho họ quá nhiều, quá nhiều. Nhưng mà vì cái lòng tham không đáy của con người, có bao nhiêu cũng không đủ.
Con mắt nó chú tâm về của cải, tài vật, tài sản, làm cho con người hư hỏng tội lỗi. Thánh Linh không còn ở, sống trong cái người nào mà có con mắt chú tâm về tiền bạc. Đồng tiền của mình là chúa của mình rồi. Trước sau cũng phải ra đi. Mạng sống của mình không còn giữ được nữa, các bạn ơi. Rất là nguy hiểm cho tương lai, cho linh hồn của chúng ta khi chúng ta nắm được một cái tài sản lớn lao ở trong bàn tay của chúng ta. Khi chúng ta nghèo thì chúng ta không có nhìn tiền đâu, cứ chạy theo kiếm cơm mỗi ngày còn không có đủ. Đi làm lụng, làm lụng sao mà nuôi được cái miệng của mình?
Vì cớ đó là những người dòng dõi của A-đam và Ê-va bị đuổi ra khỏi vườn Ê-đen của Chúa nên bị phạt phải làm, đổ mồ hôi, xót con mắt mới có mà ăn. Làm cả ngày vặt lộn với chén cơm manh áo, không đủ tiền để mà sống, không đủ tiền nuôi cái miệng của mình nữa. Rồi họ không có thời giờ để đi tìm kiếm Chúa. Họ nói: “Chúa ơi, con làm không đủ ăn. Con không có thời giờ con tìm kiếm Chúa. Con không có thời giờ con đi nhà thờ. Con không có tiền để con dâng một phần mười cho Chúa. Con khổ quá, đầu óc của con mệt mỏi. Con đi làm mất hết thời giờ, không đủ chén cơm, manh áo để mà cho gia đình, cho con cái sống được thoải mái.”
Mà Chúa hứa rằng: “Chúng ta trở về với Chúa vì nhà Cha ta. Tiền là trong tay của ta. Bạc và vàng là của Ta, bạc vàng là của ta. Ta sẽ ban phước cho ngươi và dòng dõi của ngươi.” Rồi họ trở về, họ được phước. Họ có tiền quá nhiều cũng hư mất linh hồn. Con mắt của họ nó cứ nhìn tới cái đồng tiền, đồng tiền. Khi chúng ta trở về với Chúa, chúng ta được giải phóng ra khỏi cái nô lệ của đồng tiền, thì chúng ta mới được đúng là con của Chúa thật sự. Chúng ta nhìn đồng tiền, nó cũng như là một cái phương tiện để giúp đỡ người nghèo khổ, giúp đỡ cho những người này người kia. Chúa sẽ ban phước cho chúng ta, có tiền dư thừa để giúp những cái người nghèo khổ. Mở cái túi tiền của mình ra, đừng có cột nó lại. Đừng có làm như vầy:”Có chín đồng đi kiếm thêm đồng nữa, được mười đồng để đem bỏ vô nhà bank cất.”
Rồi cái đồng tiền nó sẽ hại ngược lại chúng ta. Nó sẽ đánh lại chúng ta, linh hồn của chúng ta. Con mắt của chúng ta nhìn cái đồng tiền đó mà làm cho chúng ta khổ sở. Lương tâm của chúng ta nó cáo trách chúng ta, ăn không yên, ngủ không yên cũng vì cái đồng tiền. Tối ngày cứ mở ra đếm tiền, bỏ trong băng, cứ mở ra coi đếm tiền. Rồi có tiền rồi phải làm sao để cho nó nhân lên, chứ để đó không thì nó không có sanh lợi ra. Để đi mua stock, bỏ vô cái bank nào mà cho nó có lợi ra. Rồi cứ ngồi đó mà thêm, đếm, đếm. Con mắt cứ nhìn theo cái đồng tiền đó mà làm cho lương tâm của chúng ta nó trở nên chai lì.
Đức Chúa Trời lìa bỏ chúng ta. Thần tiền nó sẽ chiếm hữu chúng ta, và thần tiền đó chính là quỷ Sa-tan. Xin Chúa cho chúng ta luôn luôn đề cao cảnh giác. “Chúa ơi, xin Chúa thương xót, nhắc nhở con. Đừng để cho con vì cái đồng tiền, nó ám ảnh con mà con hư mất linh hồn.” Tại vì chúng ta ra đời cũng hai bàn tay trắng, và chúng ta qua đời cũng hai bàn tay trắng. Không đem theo được một đồng nào từ thế gian này. Nếu chúng ta khôn, thì chúng ta bỏ vô cái quỹ tiết kiệm ở trên nước Thiên Đàng. Chúng ta giúp đỡ những người mồ côi, những người góa bụa, những người nghèo khổ. Chúa biểu chúng ta giúp thì chúng ta giúp. Đó là chúng ta chuyển tiền vào nước Thiên Đàng. Chúa ghi sổ cho chúng ta. Chúng ta chết đi, chúng ta hưởng được một số tiền có ở trên quỹ tiết kiệm trên nước Thiên Đàng. Chúng ta có nhà, có cửa. Thiên sứ của Chúa ghi sổ và cho vật liệu cất cái nhà của chúng ta trên nước Thiên Đàng.
Có nhiều người, họ đã lên Thiên Đàng và họ trở về, họ nói như vậy đó các bạn. Còn chúng ta gom, gom, gom trên đất này, chúng ta nhắm mắt, chúng ta đi là không có một cái gì hết. Ngày kia, chúng ta có được cứu vào nước Thiên Đàng, thì chúng ta cũng ở một cái nơi không có nhà, không có cửa. Ở cái nơi đó, họ gọi là như cái chuồng gà, một cái mái che. Rồi người nào cũng ở dưới đó. Không có một cái nhà.
Xin Chúa cho chúng ta có sự khôn ngoan của Chúa, để chúng ta làm việc cho Chúa. Kinh Thánh Chúa dạy chúng ta cái gì thì chúng ta phải làm cái đó, để chúng ta được phước hạnh ngay tại trên đất này và còn được hưởng phước cho nước Thiên Đàng.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu. Cảm ơn Chúa về những điều Ngài đã dạy dỗ chúng con trong bài học này.
Cho chúng con biết nhìn xem Chúa. Đừng để chúng con nhìn xem tiền bạc thế gian này mà chúng con hư mất linh hồn và chúng con không có được phước hạnh.
Xin Thánh Linh của Chúa gìn giữ những bài học này cho chúng con nhớ đời. Chúng con cảm tạ ơn Cha. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. A-men.
