GIĂNG 9: NGƯỜI MÙ ĐƯỢC SÁNG MẮT

https://www.mediafire.com/file/ggq1xljgygjzpsz/GIA%25CC%2586NG_9.m4a/file

GIĂNG 9: NGƯỜI MÙ ĐƯỢC SÁNG MẮT

Người mù được chữa lành; lời chứng và đức-tin của người. – Sự cứng lòng của người Pha-ri-si

1Đức Chúa Jêsus vừa đi qua, thấy một người mù từ thuở sanh ra. 2Môn-đồ hỏi Ngài rằng: Thưa thầy, ai đã phạm tội, người hay là cha mẹ người, mà người sanh ra thì mù như vậy? 3Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người. 4Trong khi còn ban ngày, ta phải làm trọn những việc của Đấng đã sai ta đến; tối lại, thì không ai làm việc được. 5Đương khi ta còn ở thế-gian, ta là sự sáng của thế-gian.

6Nói xong, Ngài nhổ xuống đất, lấy nước miếng trộn thành bùn, và đem xức trên mắt người mù. 7Đoạn, Ngài phán cùng người rằng: Hãy đi, rửa nơi ao Si-lô-ê (nghĩa là chịu sai đi). Vậy, người đi đến ao đó, rửa, và trở lại, thì được thấy rõ.

8Xóm-giềng người mù và những kẻ trước kia từng thấy người đi ăn-mày đều nói rằng: Nầy có phải là người vẫn ngồi ăn-xin đó chăng? 9Người thì nói: Ấy là hắn; kẻ lại nói: Không phải, song một người nào giống hắn. Người mù nói rằng: Chính tôi đây.

10Chúng bèn hỏi người rằng: Tại sao mắt ngươi đã mở được? 11Người trả lời rằng: Người tên gọi là Jêsus kia đã hòa bùn, xức mắt tôi, và nói rằng: Hãy đi đến rửa nơi ao Si-lô-ê. Vậy, tôi đi đến, rửa tại đó, rồi thấy được. 12Chúng hỏi rằng: Người ấy ở đâu? Người trả lời rằng: Tôi không biết.

13Chúng dẫn người trước đã mù đó đến cùng người Pha-ri-si. 14Vả, ấy là ngày Sa-bát mà Đức Chúa Jêsus đã hòa bùn và mở mắt cho người đó. 15Người Pha-ri-si lại hỏi người thế nào được sáng mắt lại. Người rằng: Người ấy rà bùn vào mắt tôi, tôi rửa rồi thấy được. 16Có mấy kẻ trong những người Pha-ri-si bèn nói rằng: Người nầy không phải từ Đức Chúa Trời đến đâu, vì không giữ ngày Sa-bát. Nhưng kẻ khác rằng: Một kẻ có tội làm phép lạ như vậy thể nào được? Rồi họ bèn chia phe ra. 17Bấy giờ chúng hỏi người mù nữa rằng: Còn ngươi, về người đã làm sáng mắt ngươi đó, thì ngươi nói làm sao? Người trả lời rằng: Ấy là một đấng tiên-tri.

18Song le, người Giu-đa không tin rằng người ấy trước đã mù mà được sáng lại, cho đến khi gọi cha mẹ người đến. 19Họ gạn-hỏi rằng: Đây có quả thật là con trai các ngươi mà các ngươi nói rằng nó mù từ thuở sanh ra chăng? Thế thì, sao bây giờ nó sáng vậy? 20Cha mẹ người trả lời rằng: Chúng tôi nhìn biết là con trai chúng tôi đó đã mù từ thuở sanh ra; 21nhưng hiện nay tại làm sao thấy được, thì chúng tôi không rõ. Chúng tôi cũng không biết ai mở mắt nó nữa. Hãy hỏi nó, nó đã đủ tuổi, chính nó sẽ nói cho. 22Cha mẹ người nói vậy, vì sợ dân Giu-đa; bởi dân Giu-đa đã định rằng hễ ai xưng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, thì phải bị đuổi ra khỏi nhà hội. 23Ấy vì cớ đó nên cha mẹ người nói rằng: Nó đã đủ tuổi, hãy hỏi nó.

24Vậy, người Pha-ri-si gọi người trước đã mù một lần nữa, mà nói rằng: Hãy ngợi-khen Đức Chúa Trời, chúng ta biết người đó là kẻ có tội. 25Người trả lời rằng: Tôi chẳng biết người có phải là kẻ có tội chăng, chỉ biết một điều, là tôi đã mù mà bây giờ lại sáng. 26Họ lại hỏi rằng: Người đã làm điều gì cho ngươi? Mở mắt ngươi thể nào? 27Người trả lời rằng: Tôi đã nói với các ông rồi, mà các ông chẳng nghe tôi. Cớ sao các ông muốn nghe lại lần nữa? Há cũng muốn làm môn-đồ người chăng? 28Họ bèn mắng-nhiếc người, mà rằng: Ấy, chính ngươi là môn-đồ người; còn chúng ta là môn-đồ của Môi-se. 29Chúng ta biết Đức Chúa Trời đã phán cùng Môi-se, nhưng người nầy, thì chúng ta chẳng biết bởi đâu đến. 30Người trả lời rằng: Người đã mở mắt tôi, mà các ông chẳng biết người bởi đâu đến, ấy là sự lạ lắm! 31Chúng ta vẫn biết Đức Chúa Trời chẳng nhậm lời kẻ có tội, mà nếu ai kính-sợ Đức Chúa Trời, làm theo ý-muốn Ngài, thì Ngài nhậm lời. 32Người ta chẳng bao giờ nghe nói có ai mở mắt kẻ mù từ thuở sanh ra. 33Nếu người nầy chẳng phải đến từ Đức Chúa Trời, thì không làm gì được hết. 34Chúng trả lời rằng: Cả mình ngươi sanh ra trong tội-lỗi, lại muốn dạy-dỗ chúng ta sao! Đoạn, họ đuổi người ra ngoài.

35Đức Chúa Jêsus nghe họ đã đuổi người ra, và Ngài có gặp người, bèn phán hỏi rằng: Ngươi có tin đến Con Đức Chúa Trời chăng? 36Người thưa rằng: Thưa Chúa, người là ai, hầu cho tôi tin đến? 37Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ngươi đã thấy người, và ấy là chính người đương nói cùng ngươi. 38Người thưa rằng: Lạy Chúa, tôi tin; bèn sấp mình xuống trước mặt Ngài.

39Đức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Ta đã đến thế-gian đặng làm sự phán-xét nầy: Hễ ai chẳng thấy, thì thấy; còn ai thấy, lại hóa mù. 40Mấy người Pha-ri-si bên cạnh Ngài, nghe điều đó, thì nói với Ngài rằng: Còn chúng ta cũng là kẻ mù chăng? 41Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nếu các ngươi là kẻ mù, thì không có tội-lỗi chi hết; nhưng vì các ngươi nói rằng: Chúng ta thấy, nên tội-lỗi các ngươi vẫn còn lại.

Amen. Amen.

Cảm ơn Chúa. Bữa nay chúng ta học một bài học rất là lạ lùng. Có một người mù mà được sáng mắt mà vì Chúa Giê-xu chữa lành người mù trong ngày Sa-bát. Cho nên họ tìm kiếm đủ mọi cớ để mà bắt tội Chúa Giê-xu. Chúng ta ngày hôm nay cũng vậy, chúng ta là những người đi làm được công việc Chúa thì mấy người Pha-ri-si họ vạch lông tìm vít chúng ta để tìm kiếm những tội lỗi của chúng ta. Họ tìm cái dĩ vãng, họ tìm cái đời sống tư, họ tìm đủ mọi cách để mà nói rằng chúng ta là những người có tội, chúng ta là những cái người không xứng đáng được làm những cái công việc của Chúa. Họ tìm đủ mọi cách giống y hệt ngày xưa như là cái thời của Chúa Giê-xu.

Những người Pha-ri-si họ nắm luật ở trong tay, họ tưởng họ khôn lắm. Đó là những cái linh dơ bẩn của Sa-tan nó nhập vào họ. Nó làm cho bao nhiêu người điêu đứng vì cái linh của Sa-tan này nó cho mình nó là cái người khôn nhất trên trần gian. Mà nó lại là những cái người ngu dại nhất trước mặt Đức Chúa Trời. Vì nó tưởng đâu là nó khôn lắm. Nếu các ngươi là kẻ mù thì không có tội lỗi chi hết. Nhưng vì các ngươi nói rằng chúng ta thấy nên tội các ngươi vẫn còn đó. Còn lại đó hoài hoài. Họ không bao giờ biết ăn năn cái tội lỗi của mình, các bạn ơi.

Mình nhìn thấy ngày xưa Chúa Giê-xu tránh mấy người Pha-ri-si là như vậy đó. Nói cái gì họ cũng không nghe. Họ tìm, tìm, tìm, tìm để mà họ bắt lỗi. Họ làm đủ trò, đủ trống. Không bao giờ mà chấp nhận những cái gì mà họ làm sai. Họ đi soi mói người khác. Soi mói từng ly từng tí, từng ly từng tí chứ không phải là công chuyện đó là dễ dãi. Còn tội lỗi của họ thì họ bao che hết. Họ không bao giờ nhận lỗi. Nhưng mà họ đi tìm cách moi móc tội của người khác.

Chúa làm cái việc lạ lùng là… Tại sao Chúa chỉ phán một tiếng là con mắt của người mù này được sáng? Nhưng mà Chúa lại không làm. Chúa phải đi lấy nước miếng quẹt ra bùn rồi trét con mắt của người này. Coi cái người này có chịu vâng lời Ngài không? Ngài bảo ông phải đi rửa con mắt bùn nơi cái ao Si-lô-ê. Thử đức tin coi cái người này có chịu làm như vậy hay không. Nếu mà người mù này cho mình là khôn ngoan, tự nói rằng cái gì mà trét bùn trên con mắt mình mà biểu mình đi rửa mà… sáng mắt cái gì? Nhưng mà cái ông này là cái người chịu làm hết. Người mù mà đi tìm cái giếng, cái ao Si-lô-ê cũng hỏi đường tùm lum hết. Cũng phải… Hồi xưa họ không có cái cây gậy như bây giờ. Bây giờ có cây gậy nó giúp đi rất nhanh. Còn hồi xưa là họ đi mò mẫm rồi hỏi đường này kia. Mà đi xuống tới cái ao nước cũng là một sự khó khăn cho một người mù. Còn xuống cái đó rồi rửa cho sạch. Ôi, con mắt nó sáng lại. Các bạn thấy vâng phục 100%. Ông người mù này bị bắt buộc phải vâng phục 100% những cái gì Chúa Giê-xu nói. Đó là đức tin của chúng ta. Có đức tin hay không có đức tin là như vậy. Những cái gì chúng ta không thấy nhưng mà chúng ta tin 100%. Thì nó sẽ thành sự thật, các bạn. Đó là gọi là đức tin. Chúng ta thấy rằng cái người mù này làm xong rồi thì được mở con mắt ra, thấy đường. Ôi, về nhà cha mẹ vui quá chừng! Các bạn thấy một người cha mẹ mà có một đứa con mù mà ngày nay nó sáng mắt thì vui mừng cỡ nào. Tình cha mẹ thấy một đứa con đui mù rất là đau khổ. Nhưng ngày hôm nay họ thấy đứa con của họ đã sáng mắt nhưng mà cái bọn Pha-ri-si nó lại nó hạch hỏi để nó tính tìm cách bắt cái người mù rồi nó còn bắt cha mẹ của họ nữa để mà nó kiếm chuyện đủ mọi cách thì cha mẹ họ cũng sợ, mà cảm ơn Chúa là họ cũng phải khôn ngoan.

Hỏi: “Có phải con của mày không?” — “Đúng, đó là con của tôi. Nó đã có tuổi rồi, tại sao ông không hỏi nó, hỏi tôi làm sao tôi biết được?” Họ biết nhưng họ phải tránh, tại vì cái bọn này nó tính tìm đủ mọi cớ để nó đuổi cha mẹ của người này đi ra khỏi cái xứ của nó. Người Pha-ri-si họ tìm đủ mọi cách để loại bỏ những người nào tin Chúa Giê-xu. Nó hỏi hoài, hỏi hoài, hỏi hoài tới cái ông này ông phải bực quạo, cái người mù ông bực quạo lên. “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông cứ hỏi tôi hoài, tại sao vậy? Tôi chỉ biết một điều là tôi đã mù, bây giờ con mắt tôi đã sáng. Tin hay không tin là quyền của mấy ông. Tôi đã nói rồi, các ông không tin.” Các bạn thấy chưa? Nó làm để cho cái ông mù này bực quạo lên, bực giận. Nó chọc chọc, chọc, nó xọt xọt, nó làm cho tới mình phải nổi giận, nổi cáu lên. Mấy cái bọn Pha-ri-si nó là như vậy đó, các bạn ơi.

Vì cớ đó Chúa Giê-xu đã hiểu rõ. Chúa Giê-xu gặp người Pha-ri-si là chạy, tránh họ, không có đến để mà trò chuyện hay trả lời với họ. Họ không muốn nghe, họ tính vạch lông tìm vít, họ gọi nói đủ điều, nói tới nói lui, nói qua nói lại để mà tìm cách để bắt tội Chúa Giê-xu hay là bắt tội cái người mù. Cái người mù theo Chúa Giê-xu cũng bị bắt tội. Ngày hôm nay, chúng ta là những người chân thật theo Chúa Giê-su. Những người Pha-ri-si họ đến họ hạch hỏi chúng ta đủ điều hết. Chúng ta nên tránh né, không trả lời. Nó vô ích, mất thời giờ. Mà mình hở chút xíu là nó lấy gậy ông đập lưng ông trở lại, các bạn.

Ngày xưa tôi cũng khù khờ. Tôi đi ra, tôi nói chuyện trò đủ thứ chuyện với họ. Tôi tìm cách để mà tôi giúp cho họ để trở về đi con đường đúng. Nhưng mà càng giúp cho họ chừng nào, họ càng đặt điều nói xấu mình nhiều chừng nấy. Họ càng tung ra, họ lấy lời của mình rồi họ vặn vẹo lại để mà họ nói mình là một người tội lỗi. Vì cớ đó, ngày hôm nay tôi không nói gì nữa. Tôi cũng không có ra mặt để làm gì. Tôi chỉ đem viết bài đăng lên trên Facebook và trên cái blog manna của tôi, để mà Chúa sẽ dắt những người nào thuộc về Chúa đến và đọc những cái lời đó. Họ không cần biết đời tư của tôi là cái gì.

Vậy mà họ đi hỏi về ông chồng tôi là họ nghe nói xấu về tôi rồi họ bỏ ngay, không đọc bài viết của tôi nữa. “Ôi cái bà đó mà đời sống của bà ra gì. Tôi ở đây mà còn Chúa không chọn nữa, ở đó mà chọn cái bà đó. Ly dị rồi, hai đời chồng mà ở đó mà nghe, nghe, nghe bà đó theo quỷ Sa-tan đó. Bà ly dị, bà lấy quỷ trừ quỷ đó.” Toàn là đi kiếm chuyện như vậy đó các bạn.

Chúa Giê-xu không có nhìn cái đời tư của con người. Chúa nói những người có tội biết ăn năn là được xưng công bình ở trước mặt Đức Chúa Trời hằng sống. Họ biết nói nhưng mà họ không có áp dụng. Họ có tội, họ không chịu ăn năn để rồi tội của họ vẫn chồng chất. Con mắt kiêu ngạo của họ làm cho họ tưởng đâu là con mắt họ sáng, ai dè đâu họ là người mù đi đêm. Chính người mù dẫn người mù, cả hai đều té xuống hố. Chúa đã nói như vậy. Vì người nói người không có mù, cho nên tội lỗi của người vẫn còn đó hoài hoài. Phải chấp nhận họ mù thì họ ăn năn thì con mắt của họ được sáng ngay, các bạn ơi.

Nhưng mà con quỷ nó làm cho con người cứng lòng, quá cứng lòng. Ngày hôm nay nhìn quanh, nhìn quất, tôi thấy toàn là nhiều người Pha-ri-si xung quanh tôi. Vì cớ đó, chúng ta cảm ơn Chúa là chúng ta lúc trước cũng là người Pha-ri-si. Nhưng ngày hôm nay Chúa đụng chạm chúng ta và chúng ta đã thấy chúng ta mù nên ăn năn. Và hôm nay, con mắt của chúng ta được sáng. Nó có một cái sự khác biệt giữa ánh sáng và bóng tối các bạn ơi. Hai cái thái cực không thể nào hiệp một với nhau được.

Một bên là ánh sáng của Chúa. Đức Chúa Giê-xu nói: “Đương khi ta còn ở thế gian, ta là sự sáng của thế gian.” Người nào đi theo Chúa Giê-xu thì đi theo ánh sáng. Đi trong ánh sáng, chứ không còn đi trong bóng đêm. Những người Pha-ri-si họ tưởng đâu là họ đi trong ánh sáng, nhưng mà họ đi trong bóng tối. Tại vì sự kiêu ngạo của họ. Tại vì họ ỷ lại rằng họ sáng mắt, cho nên họ là những người đui. Họ lên mình kiêu ngạo là họ đã biến dạng thành con quỷ Sa-tan.

Những người nào là con người hay là thiên sứ gì mà lên mình kiêu ngạo cũng biến thành Sa-tan hết. Sa-tan đã phạm tội vì nó lên mình kiêu ngạo trước mặt Đức Chúa Trời. Và cớ đó, Ngài đạp nó xuống, để rồi nó biến dạng, nó thành Sa-tan. Chúng ta là ai? Chúng ta là những con người nhỏ mọn trên đất này mà. Lên mình kiêu ngạo là biến thành Sa-tan ngay. Quỷ Sa-tan nó chờ ở đó để nhập vào những người lên mình kiêu ngạo. Nó dụ dỗ chúng ta cho con mắt của chúng ta ham mê những cái gì của nó có: thế gian, danh vọng, giàu sang, tiền bạc. Nó lợi dụng chúng ta. Thích cái gì là nó dụ chúng ta với cái đó.

Từ từ, từ từ, nó giống như các bạn thấy mà người ta nói, lấy cục mỡ mà đưa trước mặt con mèo. Đưa trước mặt nó, nhử nhử. Ban đầu nó cũng khôn lắm, nó biết là nó táp vô là nó bị vướng vào cái bẫy đó. Nhưng mà nó đánh hơi, rồi đói bụng, nó hửi mùi cái, nó thèm quá, nó chịu không nổi nữa, cái nó táp vô, cái nó cũng bị sụp bẫy. Quỷ nó làm cái kiểu đó. Nó biết chúng ta có những cái chỗ yếu. Nó dùng chổ yếu đó để nó dụ, dụ, dụ chúng ta cho xụp bẩy.

Xin Chúa cho chúng ta có sự khôn ngoan để biết đường lối của Chúa là như thế nào, đường lối của quỷ Sa-tan là như thế nào, các bạn ơi. Chệch một chút xíu là chúng ta trượt chân và chúng ta biến thành người Pha-ri-si ngay. Và chúng ta còn tưởng rằng chúng ta ngon lành lắm. Chúng ta là những người đọc hết Kinh Thánh, thuộc lòng hết mà. Chúng ta là người đạo dòng mà, ba đời, bốn đời đạo dòng mà. Chúng ta đã được báp-tem rồi mà. Chúng ta là những người không có ly dị. Chúng ta là người lãnh đạo. Chúng ta là chấp sự trong hội thánh. Chúng ta không có làm cái gì sai. Nhưng mà cái tội nhỏ nhỏ đó, nó là những cái tội lớn trước mặt Đức Chúa Trời chúng ta. Những cái tội lớn và những cái tội nhỏ trước mặt Đức Chúa Trời đều bằng nhau hết. Không có tội nào nhỏ, không có tội nào lớn trước mặt Đức Chúa Trời. Tội nào cũng là tội và tội nào cũng bị Đức Chúa Trời sửa dạy cách nghiêm khắc bằng nhau hết.

Chúng ta nóng tính, giận hờn, cũng phạm tội như là cái tội giết người. Chúng ta bực bội, chúng ta cau có với người nào đó vì một cái công việc nào đó. Chúng ta không chấp nhận, chúng ta nóng tánh. Tà linh nó cũng đã nhảy vào chúng ta rồi. Đó cũng là cái tội như là tội giết người. Họ cứ nghĩ là “tôi đâu có phạm tội giết người đâu.” Họ cứ nghĩ vậy đó. “Tôi có ăn cắp, ăn trộm ai đâu. Mà biểu tôi ăn năn xưng tội, biểu họ dọn sạch lòng. Từ đó tới giờ tôi không có giết người. Tôi không có ăn trộm, ăn cắp. Tôi không có làm cái gì sai quấy.”

“Chúa đã tha thứ tội tôi rồi. Chúa nói phạm tội là Chúa tha một lần đủ cả. Không cần ăn năn đâu. Ai mà biểu ăn năn, ăn năn — đó là những người đó là quỷ. Tà giáo, không phải là đạo Chúa. Đạo Chúa thật là mình sống bình an trong tâm hồn. Ăn được, ngủ được là mình vui. Không có phải lương tâm mình không có cáo trách có nghĩa là mình vui vẻ, bình an. Mình không có nhìn thấy tội của mình nữa. Mình chôn vùi mấy cái tội của mình đi. Ngày kia Chúa Giê-xu mới đoán xét. Chứ bây giờ đừng có đoán xét tôi.”

Họ đặt ra một cái đạo. Người Pha-ri-si họ đặt ra một cái đạo rất là lạ lùng, các bạn ơi. Họ rất là vui để mà bắt bớ các người lành. Họ bắt bớ mà họ vui lắm, các bạn ơi. Các bạn thấy không? Đáng lẽ ra cái người mù được sáng mắt là họ phải vui theo. “Ôi chèn ơi, trước mày mù mà bây giờ mày sáng. Ai mà làm cho mày được như vậy? Chỉ cho tao coi đi, tao đi theo người đó.”

Tại sao mà có một cái người trên trần gian này làm được những cái chuyện lạ lùng như vậy? Họ không thông cảm được với những cái người đui từ thuở mới sanh ra. Họ đi bắt bớ, họ kiếm chuyện cho bằng được, rồi họ tới nhà cha mẹ của cái người mù nữa. Các bạn thấy chưa? Họ là những người đạo đức, những người Pha-ri-si. Gọi là Pha-ri-si là những người họ đạo đức, họ nắm quyển Kinh Thánh ở trong tay. Họ làm những cái việc trong nhà thờ. Họ là những cái người lãnh đạo tôn giáo, các bạn.

Nói cái tên Pha-ri-si để cho vui, nhưng mà đó là những nhà lãnh đạo tôn giáo. Thời xưa là những người này họ đứng trong nơi cao trọng trong nhà thờ. Họ ăn mặc áo rộng, đứng giảng trong nhà hội. Đó là những cái người Chúa Giê-xu gọi là người Pha-ri-si. Họ không phải là những người bình thường, các bạn. Thời xưa thế nào thì thời nay cũng thể ấy. Những người nào mà vạch lông tìm vết những cái người khác là những người Pha-ri-si. Ngày hôm nay còn nhiều hơn thời xưa nữa, các bạn ơi. Tôi đã đụng rất là nhiều. Vì cớ đó Chúa biểu tôi phải tránh né hết. Không đưa mặt ra cho họ để mà họ tìm vạch lông, tìm vết mình để làm chi.

Mình chỉ là những cái tiếng nói trong đồng vắng. Đưa đường cho những cái người nào mà họ đói khát thì Chúa sẽ dắt đường cho họ đi tìm được trang blog của tôi. Bởi vậy Chúa mới gọi là mana. Ai đói khát tâm linh thì đến mà ăn mana và uống nước hằng sống đó đi sẽ thấy đã khát. Cái đó là của Môi-se, không phải là của tôi. Ai tìm thì sẽ gặp. Chúa dắt họ đến để mà họ gặp, để mà họ ăn nuốt những bài trong blog và họ thỏa lòng.

Ngày hôm nay, rất là nhiều người họ đi tìm, họ hỏi: “Moses là ai? Moses là ai? Moses là ai?” Ngày hôm nay rất là nhiều người biết Moses là ai rồi. Nhưng cái nhân vật Moses đã làm cái blog, cái trang đó chứ không phải là tôi. Tôi là một cái người Chúa biểu phải viết và tôi viết ra, chứ không phải là tôi. Tôi không chấp nhận những cái gì tôi đã làm đó. Đó là Chúa đã làm.

Có một cái cô hỏi: “Cô ơi, cô hỏi thật chứ, ai dạy cho cô viết? Có phải cô đặt ra cái cách năm ngón tay hay không?” Tôi nói là không. Chúa là Đấng chỉ cho tôi. Tại vì lúc mới ra tôi giúp đuổi quỷ, đuổi quỷ hoài hoài cho nhiều người. Một con đi ra, tám con đi vào. Rồi làm việc luống công. Tôi đã làm đuổi quỷ giúp nhiều người bốn năm, năm năm trường. Tôi hỏi: “Chúa ơi, bây giờ có cái cách nào mà con khỏi làm nữa, cực khổ quá. Con cứ đuổi quỷ hoài, con mệt quá. Đuổi một người bốn, năm lần cũng vẫn còn quỷ mà càng ngày nó càng vô, càng nặng, càng nặng, càng nặng.”

Chúa mới chỉ cho tôi: ngồi xuống, viết cách năm ngón tay. Cho họ tự đuổi quỷ. Họ ăn năn xong, thật sự họ đuổi quỷ là con quỷ đi ra. Không có thể nào con quỷ còn ở trốn trong con người nào nếu họ thật lòng ăn năn theo cách năm ngón tay. Phải làm với tất cả cái tấm lòng của mình.

Các bạn suy nghĩ rằng các bạn bị kẻ thù nó rượt rồi, đụng cái vách tường đằng sau lưng của mình rồi, hết đường chạy rồi. Bây giờ phải làm cách nào? Nước đường cùng rồi, mình mới làm cách năm ngón tay thật lòng thì mình mới đuổi được con quỷ. Còn không, là cứ ngồi đó mà cứ đập đập đập cho chơi, rồi thử thử thử là không được, các bạn ơi. Cái này là cái phao cứu sinh của chúng ta để mà thoát khỏi con quỷ. Cái cách năm ngón tay đó là cũng là nước đường cùng của tôi.

Tôi nói: “Chúa ơi, con mệt quá rồi. Con đuổi quỷ hoài cho người ta. 4, 5 lần, con mệt quá rồi. Nó cứ tới nó biểu con đuổi, mà mỗi lần con đuổi, càng nhiều quỷ ra. Một lần đầu thì đuổi có một con. Lần sau đuổi tám con. Lần sau lũy thừa lên tám con. Tám con đó lũy thừa tám lên nữa, rồi lũy thừa tám lên nữa. Càng ngày càng nặng.” Lần thứ năm, các bạn biết không, tôi đuổi mất không biết bao nhiêu thì giờ, tôi mới chán nản. Tôi đã đứng trước cái ngã ba đường. “Chúa ơi, con mệt rồi. Con muốn bỏ cuộc. Con không muốn đuổi quỷ cho ai nữa.” Chúa mới chỉ cho tôi cái cách năm ngón tay để cho người ta tự đuổi quỷ cho người ta được. Chúa nói: “Người ta sẽ tự đuổi quỷ cho người ta được. Con không cần đuổi nữa.”

Các bạn thấy lạ lùng chưa? Khi tôi đã muốn bỏ cuộc, tôi đã muốn dẹp hết cái chương trình đuổi quỷ của tôi từ năm 2012 cho đến năm 2015 thì Chúa chỉ cho cách mổi người tự ăn năn đuổi quỷ cho mình được theo cách 5 ngón tay . Tôi ra tôi đuổi quỷ hoài. Tôi đuổi nói mà khan tiếng đó các bạn ơi. Người ta cần đuổi quỷ, tôi vô tôi đuổi, mà tôi đuổi riết rồi tôi khan tiếng rồi. Nó cứ trở đi trở lại, trở đi trở lại hoài, làm tôi muốn bỏ cuộc. Tôi muốn dẹp hết cái công việc của Chúa. Chúa mới cho tôi cái cách năm ngón tay. Rất là lạ lùng ngày hôm nay. Các bạn rất là có phước nắm được cái cách năm ngón tay này. Đó là một cái phao cho những con người đang bị quỷ nó ám, mà nó rượt theo cho đến mức cuối cùng họ không có chạy thoát được. Họ phải chạy: một là đi theo Chúa Giê-xu, hai là đi theo con quỷ nó rượt cho tới cùng. Như vậy đó là cái nước đường cùng của người ta.

Nếu các bạn nghĩ rằng cái cách năm ngón tay là cái phao cuối cùng của các bạn, là các bạn đuổi được một đống quỷ ra. Khi các bạn làm được — đuổi được một con quỷ — là các bạn sẽ đuổi được cả trăm, cả ngàn con quỷ trong các bạn.

“Chúa ơi, con là một tội nhân. Con đáng bị đóng đinh trên thập tự giá. Con chấp nhận huyết Chúa Giê-xu đổ trên thập tự giá mua chuộc tội lỗi cho con, và con tin rằng tội con sẽ được tha. Con hứa với Chúa, con không làm cái tội này nữa. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, hỡi quỷ Sa-tan, mày phải lui ra khỏi ta, hỡi những cái linh tà dâm, những cái linh tham lam, ích kỷ đó, mày phải đi ra khỏi ta. Ta không chơi với mày nữa. Ngày hôm nay ta quay đầu 180 độ, ta đi theo Chúa Giê-xu của ta.”

Quỷ nó chạy ra ào ào, các bạn ơi. Bao nhiêu người đã làm được rồi mà nếu các bạn không làm được, có nghĩa là các bạn còn là người Pha-ri-si. Các bạn ỷ lại là các bạn đang sáng mắt, nhưng là các bạn còn là những người đui mù.

Xin Chúa thương xót cho chúng ta. Chúng ta vẫn đi trong con đường tâm linh, nó khó lắm, các bạn ơi. Có chút xíu là chúng ta sẽ trật chân, và chúng ta hư mất linh hồn hồi nào mà chúng ta không hề hay biết. Phải giữ cái cách năm ngón tay là cái phao của chúng ta. Khi chúng ta nhắm mắt qua đời mà chúng ta gặp quỷ, nó đến nó rượt chúng ta mà nó cầm chĩa ba đến rượt chúng ta, là chúng ta phải dùng cách năm ngón tay đó để mà cứu chúng ta ra khỏi con quỷ Sa-tan. Xin Chúa thương xót chúng ta, để chúng ta nhớ đời cái cách này, để chúng ta không bị sa vào tay của quỷ dữ.

Tôi xin kết thúc tại đây, trong danh Đức Chúa Giê-xu. Cảm ơn Cha vì Ngài đã dạy dỗ chúng con, Ngài đã mở mắt chúng con. Xin cho chúng con là những người sáng măt nhưng không phải là những người đui mù. Xin Cha cho chúng con biết chấp nhận rằng chúng con là những người đui mù, để Ngài mở mắt chúng con cho chúng con được sáng mắt.

Cảm tạ ơn Cha, xin Ngài gìn giữ con mắt sáng của chúng con cho đến ngày chúng con gặp được Cha trong nước Thiên Đàng. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ con cầu xin. Amen.